Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 296: Suýt dạo Quỷ Môn Quan
Có điều những người này đều là người làm công, đến để dọn dẹp vệ sinh và nấu cơm, không phải khách mời của ngài thị trưởng.
Chủ yếu vẫn là anh em nhà họ Hàn và vị Bạch tiên sinh kia.
Bữa cơm này có vẻ không có ý định phô trương, chỉ là những món ăn thường ngày, nhìn không có gì xa hoa cầu kỳ.
"Cậu Giang, nghe Tinh Tinh nói, nhà cậu hiện tại chỉ có một mình cậu, nếu cậu không ngại, sau này có thời gian có thể thường xuyên đến đây ăn cơm."
Ngài thị trưởng cười nói:
"Dù sao Tinh Tinh trước đây cũng không ít lần ăn chực ở nhà cậu, đúng không?"
Bạch tiên sinh tấm tắc:
"Giang tiên sinh, thị trưởng thật đúng là coi trọng cậu. Toàn bộ Tinh Thành, có thể được thị trưởng mời đến nhà ăn cơm, thật không có mấy người."
Nói thật, Giang Dược thật sự không thích cảm giác ăn chực. Dù thị trưởng có thân thiết và yêu quý mình đến mấy, cũng không thể nào thoải mái như ăn cơm ở nhà được.
Tuy vậy, hắn vẫn lễ phép đáp:
“Vậy thì cảm ơn ngài thị trưởng trước.”
Thị trưởng mỉm cười nói:
"Mọi người đều ngồi vào cả đi."
Giang Dược đương nhiên không thể nào ngồi vào trước, hắn đợi các trưởng bối ngồi xong xuôi, rồi mới kéo ghế ngồi xuống.
"Tinh Tinh, lần trước đến đây, hình như không thấy những người kia nhỉ?"
Giang Dược liếc nhìn những người hầu đang lui tới giữa phòng bếp và phòng ăn, trong lòng ít nhiều có chút tò mò.
"À, họ đều là những gia nhân lâu năm của nhà họ Hàn chúng em. Nhà em mới chuyển đến đây không lâu, bọn họ đến trễ hơn hai ngày, phụ trách chăm sóc sinh hoạt thường ngày của mọi người trong nhà."
Giang Dược gật đầu, như có điều suy nghĩ.
Từng món ăn được mang lên bàn.
Hàn Tinh Tinh ngồi bên cạnh Giang Dược, thân mật lấy bát đũa giúp hắn.
"Mấy ngày nữa, mẹ em và thím Tư sẽ đến đây. Lúc đó sẽ càng náo nhiệt hơn! Giang Dược, anh còn nhớ đã từng gặp qua mẹ em không?"
Giang Dược đúng là đã từng gặp, nhưng chỉ là gặp thoáng qua một lần.
Lần đó, Giang Dược đưa Hàn Tinh Tinh về nhà. Hàn Tinh Tinh vốn tưởng rằng trong nhà không có ai, đứng ngay trước cửa nhà tám chuyện với Giang Dược, thì bỗng nhiên mẹ cô mở cửa từ bên trong.
Tình huống lúc đó, ít nhiều có chút xấu hổ.
Trong trí nhớ của Giang Dược, mẹ của Hàn Tinh Tinh là người có nét thông minh sắc sảo, không kém phần nghiêm túc, hiển nhiên là người từng trải trên chốn quan trường.
Có điều đây là chuyện nhà của Hàn Tinh Tinh, trước mặt mọi người, Giang Dược cũng không tiện nói nhiều.
Điều khiến Hàn Tinh Tinh khó hiểu là, ánh mắt của Giang Dược thỉnh thoảng nhìn sang phòng bếp bên kia, không biết có gì khiến hắn cảm thấy tò mò.
"Giang Dược, anh đang nhìn cái gì thế?"
Giang Dược không trả lời, ánh mắt cứ dõi theo những người hầu nhà họ Hàn đi qua đi lại kia.
Thị trưởng cũng bị hành động khác thường của Giang Dược thu hút sự chú ý.
"Cậu Giang, có chuyện gì không ổn sao?"
"Thị trưởng, những người này đã theo nhà họ Hàn bao nhiêu năm rồi?"
"Ít thì bảy tám năm, nhiều thì hai ba chục năm. Cậu Giang, chẳng lẽ bọn họ có vấn đề gì sao?"
Giang Dược trầm ngâm, nhất thời không biết nên nói thế nào. Hắn chỉ là khách được mời tới ăn cơm, theo lý thuyết không nên chỉ trỏ vào chuyện nhà người ta. Có điều nếu không nói rõ ràng, Giang Dược thật sự không dám ăn bữa cơm này.
"Cậu Giang, cậu không cần lo lắng, có việc gì cứ nói, đừng ngại. Chúng tôi luôn cầu thị, có sai thì sửa!"
Ngài thị trưởng nhìn ra Giang Dược đang lo lắng.
Hàn Tinh Tinh khó chịu:
"Thôi nào, Giang Dược, anh đừng có úp úp mở mở nữa. Từ bao giờ mà anh làm việc không dứt khoát như vậy rồi?"
"Ha ha, bọn họ đều là gia nhân của em, anh phải quan sát thêm một chút mới có thể phán đoán chính xác, bằng không lại oan uổng người tốt, tổn thương tình cảm đôi bên, cũng không hay lắm a."
Bạch tiên sinh cười cười, hòa giải nói:
"Hay là chúng ta ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói chuyện? Cái bụng của tôi thật có chút đói meo rồi."
"Trước tiên khoan ăn đã."
Giang Dược nhìn bàn cơm:
"Tôi cũng không dám chắc những món ăn này có an toàn hay không."
"Cái gì?"
Mọi người trên bàn đều vội vàng đặt đũa xuống, biểu hiện vô cùng đặc sắc.
Lúc này, một người hầu hơn năm mươi tuổi, đang cầm khăn lau trong tay, trên mặt mang đầy vẻ ủy khuất, rõ ràng là đã nghe được lời nói của Giang Dược.
Là người hầu lâu năm của nhà họ Hàn, bà cảm thấy rất khó chịu.
Giang Dược chỉ là người ngoài, đến nhà họ Hàn ăn cơm đã đành, lại còn nói những lời khó nghe như vậy. Bà làm ở nhà họ Hàn đã hai ba chục năm, chẳng lẽ còn hại người của nhà họ Hàn hay sao?
Cái gì gọi là không dám chắc những thức ăn này có an toàn hay không?
Sao hắn dám nói ra những lời ly gián quan hệ giữa người hầu và chủ nhà như vậy?
"Thị trưởng, ông Tư, tôi chỉ là một bà mụ không có văn hóa, không biết nói gì cho hay. Tôi ở nhà họ Hàn đã hơn hai mươi năm, sớm đã coi mình là người của nhà họ Hàn. Tôi không làm được gì to tát, nhưng tôi biết, làm tốt những việc nhỏ nhặt trong nhà, đó chính là cống hiến lớn nhất của tôi đối với nhà họ Hàn. Mọi người ăn cơm tôi nấu cũng đã nhiều năm như vậy, nếu không an toàn, bà mụ tôi đây sớm đã bị kéo đi đánh chết mấy lần rồi."
Hàn Dực Minh vội vàng đứng dậy, trấn an bà mụ đang rơm rớm nước mắt:
"Bà Hoàng à, bà nói gì vậy?"
"Ông Tư, nếu tôi có nửa điểm dị tâm với nhà họ Hàn, các chú cứ bắn chết tôi đi."
"Không không. Bà Hoàng, bà đừng suy nghĩ nhiều, cậu Giang cũng không phải muốn nhằm vào bà, tuyệt đối đừng hiểu lầm."
Hàn Dực Minh vội vàng giải thích.
Hàn Tinh Tinh cũng khuyên nhủ:
"Bà Hoàng à, anh Dược không phải muốn nhằm vào bà đâu. Chờ bà tiếp xúc nhiều lần với anh ấy, bà nhất định sẽ biết, kỳ thực tính cách của anh ấy rất tốt."
"Đại tiểu thư, cô không cần an ủi tôi. Tôi chỉ là một bà mụ, dù có cảm thấy ủy khuất, cũng chỉ là nói hai câu vậy thôi. Tôi làm sao dám hiểu lầm cái gì. Nếu mọi người cảm thấy cơm nước không ổn, để tụi tôi nấu lại một bàn khác là được."
Giang Dược lúc này mới khẽ cười một tiếng:
"Bà Hoàng à, bà đã làm việc lâu năm cho nhà họ Hàn như vậy, cũng coi như người trong nhà, tôi chỉ là khách, sao có thể nhằm vào bà được?”
"Tôi cũng cảm nhận được bà rất trung thành với nhà họ Hàn."
Bà Hoàng nghe vậy, tâm trạng ủy khuất cũng đỡ hơn được một chút, miễn cưỡng nở nụ cười, định đáp lại vài câu, thì Giang Dược lại nói tiếp:
"Bà Hoàng, làm phiền bà mời hai người kia ra một chút, tôi có chút chuyện muốn hỏi họ."
Sắc mặt bà Hoàng vừa vui lên được một chút lại trở nên khó coi. Chẳng lẽ Giang Dược vẫn không tin tưởng mình sao?
"Thị trưởng, ông Tư, các ngài nhìn xem, chuyện này là sao? Chẳng lẽ người hầu tụi tôi đều là kẻ vô ơn? Dám to gan ám hại chủ nhà?"
Hàn Dực Minh nhìn Giang Dược, thấy hắn biểu hiện bình tĩnh, không hề bối rối, nhưng cũng không có ý thỏa hiệp, không khỏi cảm thấy khó xử, nhìn sang anh trai mình.
Dù sao anh ấy là chủ nhà, vẫn nên để anh ấy quyết định.
"Bà Hoàng, bà bình tĩnh một chút. Chú Tư, chú đi gọi hai người họ ra đây. Cậu Giang chắc cũng không có ác ý gì, chúng ta cứ từ tốn mà nói."
Hàn Dực Minh gật đầu, vào phòng bếp gọi hai người hầu khác ra.
Hai người này luôn là trợ thủ của bà Hoàng, tuổi tác nhỏ hơn bà Hoàng một chút, nhưng cũng đã ở nhà họ Hàn nhiều năm.
"Hai người đừng khẩn trương, không có chuyện gì lớn. Cậu Giang là chủ sở hữu biệt thự số chín, quan hệ rất thân thiết với nhà họ Hàn chúng ta. Cậu ấy có chút nghi vấn cần trao đổi với hai người."
Trải qua nhiều chuyện như vậy, ngài thị trưởng đã biết rõ tính cách của Giang Dược, hắn sẽ không vô duyên vô cớ đi gây hấn với mấy người hầu.
Khả năng thực sự có ẩn tình gì đó?
Cho dù ở đây có hiểu lầm gì thì cũng nên làm rõ ràng. Chẳng may thật có vấn đề, thì cũng có thể sớm giải quyết.
Giang Dược cũng không vòng vo, nhìn chằm chằm vào nữ giúp việc trẻ tuổi nhất trong ba người.
"Vị này là?"
"Cô ấy họ Từ, hẳn là người cùng quê với bà Hoàng?"
Bà Hoàng gật đầu:
"Đúng, Tiểu Từ là đồng hương của tôi, cũng là người được tôi mang tới, đã làm cho nhà họ Hàn hơn mười mấy năm rồi. Chúng tôi là hương thân, hiểu rất rõ về nhau. Nếu Tiểu Từ có vấn đề thì đó cũng chính là vấn đề của tôi."
Có thể thấy bà Hoàng rất tin tưởng Tiểu Từ, còn dám vỗ ngực đảm bảo giùm đối phương.
Giang Dược lại không để ý đến bà Hoàng, nói:
"Cô Từ, mời cô cuộn ống quần lên, lấy đồ vật giấu ở trong bít tất của mình ra cho mọi người xem."
Trong lúc nói chuyện, hắn đã đứng dậy, như có như không chắn đường cô ta.
Cô Từ rõ ràng có chút bối rối:
"Cậu nói cái gì? Cậu chỉ là người ngoài, sao lại dám hô mưa gọi gió ở nhà họ Hàn của chúng tôi?"
"Sao? Cô chột dạ?"
Giang Dược cười lạnh.
"Tôi chột dạ cái gì?"
Nữ hầu nói với giọng sắc bén:
"Tôi chỉ là không quen nhìn thể loại vênh mặt hất hàm như cậu, thật sự tưởng mình giỏi lắm à? Đây là nhà của ngài thị trưởng, không đến lượt cậu lên tiếng. Tuy tôi là người hầu, nhưng tôi cũng là người hầu của ngài thị trưởng! Tôi có lòng tự trọng, cậu bảo tôi cuộn ống quần thì tôi cuộn ống quần? Cậu muốn làm gì? Cậu ở nhà ngài thị trưởng làm nhục người hầu, chẳng khác gì làm nhục nhà họ Hàn!"
"Nhanh mồm nhanh miệng lắm. Được, nếu cô muốn giữ thể diện, không muốn cuộn ống quần, vậy bát canh này là món bưng lên cuối cùng, mời cô múc một chén nhỏ uống thử xem. Chỉ cần uống xong mà không có việc gì, tôi lập tức sẽ cúi đầu xin lỗi cô, thế nào?"
Gương mặt nữ hầu lại biến đổi.
"Tôi… tôi không uống! Cậu quá đáng lắm rồi! Tôi không phải tù nhân, dựa vào đâu mà cậu lại làm nhục tôi, ép buộc tôi như vậy? Nếu các người không thích tôi, thì tôi nghỉ việc! Tôi muốn về nhà ngay bây giờ!"
Cô ta giậm chân, gào thét điên cuồng, muốn quay đầu bỏ đi.
Giang Dược cười lạnh lắc đầu, nhưng cũng không ngăn cản.
Đến nước này, hai anh em nhà họ Hàn chỉ cần không phải ngốc cũng đã nhìn ra vấn đề.
Ngược lại, bà Hoàng bỗng nhiên kéo tay cô Từ lại.
"Tiểu Từ, em đừng đi! Em là do chị mang tới, người ta muốn bắt nạt em, cũng chính là bắt nạt chị."
"Chị Hoàng, chuyện này không liên quan chị, em không muốn làm liên lụy đến chị."
Bà Hoàng lại dứt khoát lắc đầu:
"Chị sẽ uống bát canh này với em, mỗi người một chén nhỏ. Nếu canh có vấn đề, coi như chị bị mù, chị sẽ cùng chịu với em. Nếu canh không có vấn đề, chị cũng coi như không thẹn với lương tâm."
Có thể thấy, bà Hoàng là người rất coi trọng tình nghĩa. Chiêu này cũng rất cao minh, vừa thể hiện tình nghĩa đồng hương, vừa cho chủ nhà một câu trả lời.
Nào ngờ, cô Từ lại sầm mặt xuống, gạt mạnh tay bà Hoàng ra.
"Em không uống, họ đang ép uổng em, dù em có chết cũng không chấp nhận sự sỉ nhục này."
Bà Hoàng bị hất ra, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Giang Dược bước lên một bước, chắn trước mặt hai người:
"Bà Hoàng, lòng tốt của bà đã bị người ta lợi dụng. Bà nghĩ cô ta là người cùng quê với bà, bà biết rõ gốc gác của cô ta. Nhưng những gì bà thấy chưa chắc đã là người đồng hương tốt bụng đáng tin cậy của bà."
Lời nói của Giang Dược khiến tất cả mọi người có mặt đều biến sắc.
Đặc biệt là cô Từ, sắc mặt càng khó coi, miệng lẩm bẩm chửi rủa, bước chân nhanh như chớp.
Giang Dược dường như đã sớm đoán được cô ta sẽ chạy trốn, hắn giơ chân ra một chút, đúng lúc nhắm trúng mắt cá chân cô ta.
Cô Từ bị vấp té, vừa chuẩn bị chạm đất thì đột nhiên cơ thể cô ta như có lò xo, bật dậy một cách kỳ lạ, trong tay thậm chí còn xuất hiện một cây kim tiêm, đâm về phía Giang Dược.
Xét về khoản đánh nhau, cô ta đương nhiên là kém xa Giang Dược.
Động tác của cô ta kỳ thực đã đủ nhanh, nhưng trong mắt Giang Dược, lại như đang quay chậm.
Bàn tay Giang Dược nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô ta, xoay một cái.
Một tiếng thét đau đớn, cổ tay cô hầu gái bị Giang Dược bẻ gãy. Cây kim tiêm cũng như ảo thuật rơi vào tay Giang Dược.
Giang Dược đưa cây kim tiêm lên mũi ngửi một chút.
"Chú Hàn, chú biết thứ này không?"
"Là xyanua?"
Hàn Dực Minh biến sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận