Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 120: Một tay che trời? Không tồn tại!
"Cái gì mà giai đoạn nhạy cảm, tôi hoàn toàn không thể chấp nhận tuyên bố này. Chỉ dựa vào một tên thuật sĩ giang hồ nói một phen, liền cho rằng tôi có hiềm nghi? Chẳng lẽ La Đằng tôi ở ban ngành đặc biệt hai mươi năm, lòng trung thành và tín nhiệm ngược lại không bằng một thuật sĩ giang hồ không biết chui từ đâu ra?”
"Tôi nghiêm túc hoài nghi, cái gọi là trận pháp viễn cổ, căn bản là do ông ta bịa đặt ra. Những oán linh lệ quỷ giết người kia, cũng rất có khả năng là yêu thuật của ông ta!”
"Chúng ta làm nghề này đều nói chứng cứ, nói động cơ. Nói tôi có hiềm nghi, tôi có thể hỏi động cơ giết trưởng ban Cao của tôi là gì hay không? Động cơ giết thủ hạ của anh ta là gì? Hơn nữa, vừa rồi lệ quỷ kia hành hung trước mặt mọi người, mọi người cảm thấy tôi có thủ đoạn đó sao?”
"Ông ta thì khác, hoàn toàn có lý do giả thần giả quỷ, càng có động cơ hơn tôi. Động cơ của ông ta là gì? Tiền!”
"Ông ta bịa ra trận pháp viễn cổ gì đó, chẳng qua là để cho cục chúng ta cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra cho ông ta.”
"Động cơ thả quỷ hành hung của ông ta càng dễ hiểu hơn, đơn giản chính là gây khủng hoảng, uy hiếp chúng ta trả thêm tiền thù lao. Lúc trước ông ta nói cái gì thù lao diệt quỷ ba mươi triệu, đã hoàn toàn chứng minh điểm này. Tất cả những điều này, rất có thể là do ông ta tự biên tự diễn, mục đích chính là vì lừa gạt tiền!”
Giang Dược không có cách nào nói ra chân tướng, La Đằng lại có thể nói. Đây cũng là một lần thăm dò sếp Diêm của La Đằng.
Quả nhiên, sắc mặt sếp Diêm trở nên cực kỳ khó coi.
“Làm càn!”
Sếp Diêm tức giận đến đỏ bừng cả mặt:
"La Đằng, anh giỏi lắm, còn có tính tổ chức, tính kỷ luật gì hay không? Tôi cho anh đình chỉ công tác chờ điều tra, là để hại anh sao? Đây là để bảo vệ anh!”
"Về phần anh nói đại sư Liễu có hiềm nghi, chúng ta đương nhiên sẽ cân nhắc. Đại sư Liễu, ngài cũng phải theo chúng tôi trở về một chuyến, tiếp nhận điều tra.”
Đại sư Liễu nhún nhún vai:
"Tôi không có ý kiến.”
La Đằng vẫn không chịu buông tha:
"Chờ đã! Chuyện này tuyệt đối không thể cứ qua loa như vậy. Ông ta nói cái gì trận pháp viễn cổ, bằng chứng đâu? Ông ta nói mình phá trận, tiêu hao một đống lớn linh vật gì đó, bằng chứng đâu? Trận pháp viễn cổ cao thâm như vậy, cũng không thể không có một chút dấu vết nào chứ? Không có bằng chứng, đó chính là ăn không nói có!”
Đại sư Liễu lạnh lùng nói:
"Anh cho rằng trận pháp viễn cổ là cái gì? Giống như vạch kẻ giao thông ở ngoài đường? Nếu mắt thường đều có thể nhìn thấy, vậy thì còn có thể gọi là trận pháp viễn cổ? Có thể làm mấy trăm người mất tích? Sếp Diêm, tôi không thể không nói thêm một câu, Cục Hành động các vị phải thay đổi quan niệm mới được, nếu như cả cục đều là người như vậy, các vị khó có thể bảo đảm an toàn cho người dân Tinh Thành.”
Không thể không nói, tài ba hoa chích chòe của cái tên này quả thật rất tốt. Đặc biệt giỏi chém gió. Lời y vừa nói chẳng những nâng cao vị thế của mình, còn chèn ép trưởng ban La một phen.
"Ai mà chẳng biết giả thần giả quỷ?" La Đằng cười lạnh nói:
"Đại sư Liễu, nếu ông nói là trận pháp viễn cổ, thì tôi lại cho rằng việc này là do con người thao túng. Chi bằng chúng ta đánh cược một phen?”
"Ha ha, đánh cược một phen? Anh cũng xứng?” Đại sư Liễu cư nhiên không ăn phép kích tướng của La Đằng.
"Sếp Diêm, tôi hoài nghi mấy trăm người kia căn bản không có rời khỏi Quảng trường Thời đại Vân Sơn, cho nên, tôi xin tiến hành tìm kiếm trải thảm toàn bộ trung tâm thương mại."
Sếp Diêm đột nhiên không vui:
"La Đằng, rốt cuộc anh muốn ầm ĩ đến khi nào? Biết rõ trung tâm thương mại có ma quỷ hung tàn đang ẩn nấp, hiện tại triển khai trải thảm tìm kiếm, Cục Hành động chúng ta có bao nhiêu mạng có thể điền vào?”
La Đằng tựa hồ đã sớm đoán được sếp Diêm sẽ nói như vậy, vội vàng nói:
"Nếu sếp sợ tổn thương nhân thủ, ban Hành động thứ ba sẵn sàng chấp nhận nhiệm vụ này.”
"Ban Hành động thứ ba chẳng lẽ không phải là người của cục chúng ta?" Sếp Diêm lạnh lùng nói.
"Báo cáo sếp Diêm, phó trưởng ban Hành động thứ ba Hàn Dực Minh xin được xuất chiến."
Xa xa, Hàn Dực Minh mang theo vài người, phía sau còn có Tam Cẩu, mỗi người đều mang theo một thân thiết bị, rất nhanh đi tới.
"Hàn Dực Minh?" Sếp Diêm liếc sang, đè nén một bụng tức giận.
Ông biết cái tay Hàn Dực Minh này. Gia tộc của anh ta chính là gia tộc quyền quý ở Tinh Thành, anh trai càng là nhân vật chóp bu trong chính quyền thành phố.
Cho dù là sếp Diêm cũng không muốn đắc tội với gia tộc như vậy.
"Từ trên xuống dưới ban Hành động thứ ba đều không chú ý kỷ luật tổ chức gì cả sao? Bây giờ tôi là phó cục trưởng thứ nhất của Cục Hành động Siêu nhiên Tinh Thành, không chỉ huy được ban Hành động của các anh nữa rồi?”
"Sếp nói gì vậy? Chúng tôi không gánh nổi tội danh đó đâu. Ban Hành động thứ ba chúng tôi lúc nào mà chẳng nghe theo cấp trên điều động? Có điều vụ án này, chúng tôi vốn dĩ có chứng cứ rõ ràng, vậy mà sếp lại cứ ngăn cản chúng tôi, vậy rất khó phục người a. Coi như La Đằng tôi bị đình chỉ chức vụ chờ điều tra, cũng không có nghĩa là cả ban thứ ba đều bị đình chỉ công tác chờ điều tra!”
"Sếp không phải thường hay nhấn mạnh cá nhân là cá nhân, tập thể là tập thể đấy sao? Cá nhân La Đằng tôi bị đình chỉ công tác, không ảnh hưởng gì đến ban thứ ba cả!”
"Hơn nữa chúng tôi cũng không có yêu cầu gì quá đáng, đơn giản là dùng máy dò xét tín hiệu sự sống tìm kiếm một phen, nhìn xem mấy trăm quần chúng kia có phải đang bị giam giữ ở chỗ tối hay không, rõ ràng là rất công tâm. Cục Hành động chúng ta luôn đặt an nguy sinh tử của quần chúng nhân dân lên hàng đầu, không phải sao? Nếu không thì còn làm công việc này chi nữa, không bằng sớm giải tán, mạnh ai về nhà nấy ngủ cho rồi.”
Mấy trưởng ban Hành động khác đều há mồm cứng lưỡi.
Biết trưởng ban La anh dám nói chuyện, nhưng không ngờ lại dám nói tới mức đó. Đây là tiết tấu muốn đắc tội sếp Diêm tới cùng luôn a!
Khuôn mặt sếp Diêm biến thành màu cà tím.
"Được rồi, La Đằng, anh có còn coi cấp trên ra gì không, chẳng có tí kỷ luật gì cả, còn ngang nhiên trả treo lại cấp trên." Thư ký của sếp Diêm khiển trách.
Sếp Diêm nghiêm mặt:
"Ban thứ năm tiếp nhận vụ án, các ban Hành động khác, thu đội! Tiếp tục giới nghiêm Quảng trường Thời đại Vân Sơn!”
Đây là ranh giới cuối cùng của sếp Diêm.
Dù La Đằng có không cam lòng ngàn vạn lần, cũng không cách nào công nhiên kháng lệnh.
Tam Cẩu cũng cực kỳ buồn bực, trái lại Giang Dược cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
Nếu Sếp Diêm cho phép chú La điều tra thì mới là chuyện lạ. Ý đồ che đậy chân tướng của sếp Diêm đã quá rõ ràng.
Nếu cứ cứng rắn tra tới cùng, chẳng khác nào triệt để trở mặt với Cục Hành động Siêu nhiên Tinh Thành, thậm chí triệt để trở mặt với toàn bộ chính phủ.
Giang Dược vẫn chưa mất trí đến mức ấy.
Đang suy nghĩ đối sách, vài người của Cục Hành động đi tới chỗ hắn:
"Hai người các cậu cũng ở hiện trường hôm nay, có người tố cáo các cậu có thể là Kẻ sao chép, mời trở về với chúng tôi, phối hợp điều tra một chút.”
Tam Cẩu đang tức giận đầy bụng, chuẩn bị trở mặt thì bị Giang Dược ngăn lại.
“Phối hợp không thành vấn đề, có điều các anh tính toán để chúng tôi phối hợp như thế nào?”
"Các cậu chỉ cần thuận theo an bài, những thứ khác không cần quan tâm. Chúng tôi sẽ làm đúng theo quy trình của pháp luật.”
Giang Dược đang muốn nói chuyện thì thấy chú Hàn nháy mắt với mình, ý bảo không cần lo lắng.
Căn cứ của Cục Hành động Siêu nhiên Tinh Thành, kỳ thật cùng một chỗ với căn cứ trưởng ban La, chẳng qua mỗi ban đều có phân khu của riêng mình.
Trở lại cục, Giang Dược và Tam Cẩu được bố trí ở hai nơi khác nhau.
Giang Dược ngồi trong căn phòng trống rỗng, nhoáng cái đã qua nửa ngày.
Giờ đã là hơn năm giờ chiều.
Không có bữa trưa, cũng không có ai đến điều tra hắn cả, giống như hắn bị lãng quên ở đây.
Giang Dược rất rõ ràng, đây nhất định là ý của sếp Diêm, muốn cố ý lơ bọn hắn, giảm nhuệ khí của bọn hắn.
Đối phương càng như vậy, càng chứng tỏ mình chột dạ.
Lại chờ thêm hai giờ, cuối cùng hắn cũng nghe được tiếng bước chân.
Hàn Dực Minh dưới sự dẫn dắt của hai người, đi đến phòng Giang Dược.
Ông đến đưa thức ăn cho hắn.
"Chú Hàn, tôi chỉ là tới tiếp nhận điều tra, cũng không phải là tù nhân. Cục Hành động làm vậy là có ý gì? Là tạm giam hay là giam lỏng?”
"Nếu là tạm giam, vậy sao không làm theo quy trình? Còn nếu là giam lỏng, vậy là bất hợp pháp!”
Hàn Dực Minh vội vàng trấn an nói:
"Cậu Giang, ủy khuất cậu. Chỉ là để cậu hỗ trợ điều tra thôi, không phải muốn làm gì cậu. Chỉ cần chứng minh được cậu không phải Kẻ sao chép ngụy trang là cậu có thể rời đi.”
"Vấn đề là tôi đã đến đây hơn nửa ngày, cũng không có ai đến hỏi một câu. Sếp Diêm muốn ra oai phủ đầu với tôi sao? Uy phong lớn quá nhỉ!”
Hai người đi theo hiển nhiên không phải là người của ban Hành động thứ ba, mà là người trông coi Giang Dược, nghe Giang Dược lên tiếng chỉ trích sếp Diêm, mới cười lạnh nói:
"Có nghe câu họa từ miệng mà ra chưa? Đi thôi, bây giờ chúng tôi mời cậu đi điều tra.”
Giang Dược đoán bọn này chắc là người của sếp Diêm, chẳng buồn trả lời chi cho thêm phiền.
Hàn Dực Minh thản nhiên nói:
"Cậu Giang là người quen của ban Hành đông thứ ba chúng tôi, các anh điều tra thì điều tra, nhưng tốt nhất đừng giở trò gì. Nếu không, chớ có trách chúng tôi không nể mặt.”
Hai người kia hiển nhiên cũng biết lai lịch của Hàn Dực Minh, chỉ cười lạnh, cũng không nói gì.
Việc điều tra có phải Kẻ sao chép hay không cũng không phức tạp. Kẻ sao chép có thể biến thành người khác, nhưng cũng chỉ sao chép được diện mạo và gien của người đó mà thôi, không thể sao chép cả bộ nhớ.
Cho nên, sau một hồi kiểm tra vấn đáp giống như vạch lá tìm sâu, bọn họ hoàn toàn không tìm được bất kỳ chỗ sai lầm nào trong những câu trả lời của Giang Dược, dù có không tình nguyện đến cỡ nào, bọn họ vẫn phải thả người.
Giang Dược bốc lửa đầy bụng, đi theo Hàn Dực Minh rời đi.
"Chú La đâu?"
"Anh La là trưởng ban Hành động thứ ba, thủ tục phức tạp hơn cậu rất nhiều. Sếp Diêm tựa hồ là cố ý muốn chèn ép anh ấy, trong thời gian ngắn, chỉ sợ rất khó khôi phục lại cương vị.”
Giang Dược cười lạnh không thôi.
Các ban khác đều không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, có mỗi ban thứ ba nổi tiếng cứng đầu khó ưa. Chỉ cần sếp Diêm ngăn được ban thứ ba, đến lúc đó, vụ án kết luận như thế nào, còn không phải một câu nói của bọn họ?
Chẳng những kết thúc được vụ án, thậm chí có thể nhận được phí ra sân, phí diệt quỷ gì gì đấy nữa.
Quả nhiên, chức to, thích làm gì thì làm.
"Chú Hàn này, chuyện sáng nay chú La nhờ chú, đã an bài xong cả rồi chứ?"
Sáng nay, lúc bọn Giang Dược lần đầu tiên đi ra từ Quảng trường Thời đại Vân Sơn, trưởng ban La từng thì thầm với Hàn Dực Minh một hồi, dặn dò mấy chuyện.
"Yên tâm, đều an bài ổn thỏa."
Trở lại căn cứ của ban thứ ba, Hàn Dực Minh lập tức điều động video ghi hình giám sát cho Giang Dược xem.
"Cậu Giang, nếu đây là một lần bắt cóc do người làm, chỉ cần họ vận chuyển mấy trăm người ra ngoài, camera ngoại vi tuyệt đối có thể bắt được."
"Nhưng tất cả các video ghi hình giám sát ở bên ngoài đều cho thấy, từ tối qua đến nay, không có chiếc xe đáng ngờ nào đi ra khỏi trung tâm thương mại."
Giang Dược gật gật đầu:
"Chú Hàn, kẻ địch mạnh hơn tưởng tượng của chú rất nhiều, đáng sợ hơn rất nhiều. Tôi đang suy nghĩ, tại sao camera bên trong đều bị xử lý, trong khi camera bên ngoài thoạt nhìn vẫn hoạt động bình thường? Họ không có khả năng phá hư những camera ngoại vi? Tôi nghi ngờ về điều đó! Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng đấy là bọn họ cố ý giữ lại cho chúng ta xem.”
"Cố ý?"
"Đúng thế! Mục đích là để tất cả mọi người hình thành một khái niệm, những người mất tích không hề rời khỏi trung tâm thương mại. Chỉ có như vậy, mới có thể lái suy nghĩ của mọi người sang sự kiện quỷ dị.”
Hàn Dực Minh Hàn vốn dĩ không rõ tình huống trong trung tâm thương mại cho lắm, cho nên vẫn còn đang đắn đo về những lời Giang Dược vừa nói.
"Chú Hàn, chú có biết vì sao hôm nay chú La lại kiên quyết chống đối sếp Diêm đến vậy không?"
Hàn Dực Minh lắc đầu. Đây chính là chỗ mà ông vẫn luôn khó hiểu từ sáng tới giờ.
Cả ngày hôm nay, ông không có thời gian tiếp xúc với trưởng ban La, cũng không có cơ hội hỏi tỉ mỉ Giang Dược. Dù lúc sáng ông có đi cùng Tam Cẩu một hồi, nhưng tai vách mạch rừng khắp nơi, cũng không tiện hỏi han trò chuyện.
Giang Dược bèn thuật lại đầu đuôi chuyện đã xảy ra trong lần đầu tiên bọn hắn tiến vào trung tâm thương mại, đồng thời lặp lại những lời cảnh báo về thế lực bí ẩn và hùng mạnh kia.
Hàn Dực Minh thở dài một hơi.
Biểu hiện của trưởng ban La, đã chứng minh lựa chọn của ông ấy. Hiện tại, có vẻ như đã đến lượt Hàn Dực Minh ông lựa chọn.
Một thế lực ngay cả sếp Diêm cũng phải vâng lời, thân bất do kỷ, nói là hố trời tuyệt đối không khoa trương. Không cẩn thận là ngã tan xương nát thịt.
"Cho nên, chú Hàn à, nếu chú muốn tự bảo vệ mình, sẽ không ai trách chú."
Hàn Dực Minh trầm tư.
Mình có cần phải tự bảo vệ hay không?
Với tuổi tác của ông, có nhà có xe, sau lưng còn có một gia tộc hiển hách, nếu như ông vẫn kiên trì làm ở cục cảnh sát, đến một giai đoạn nhất định, khẳng định có thể đạt tới vị trí ông hằng mong muốn.
Nhưng ông đã chọn tham gia vào ban ngành đặc biệt.
Chẳng lẽ, lúc ấy gia nhập ban ngành đặc biệt, chỉ là bởi vì ông nhất thời nóng đầu, hay bởi vì bị mị lực cá nhân của trưởng ban La đánh động?
Mỗi người đều có mộng tưởng của riêng mình.
Hàn Dực Minh cũng không ngoại lệ. Ông gia nhập ban ngành đặc biệt, chẳng phải là bởi vì làm việc ở đây càng thuần túy hơn, càng thoải mái phát huy tài năng và nhiệt huyết của mình hơn hay sao? Không cần phải bị ràng buộc hay liên lụy quá nhiều thứ hay sao?
Bây giờ chẳng lẽ chỉ vì xuất hiện một ít lực cản, liền dừng bước không tiến?
Nếu như vậy, lúc trước ông cần gì phải rời khỏi cục cảnh sát, gia nhập ban ngành đặc biệt?
Kệ mịa hố trời, kệ mịa tan xương nát thịt!
Trong ngực Hàn Dực Minh, có một luồng khí bất bình không ngừng bốc lên cuồn cuộn.
Đã làm thì làm cho trót!
"Cậu Giang, ý cậu là mấy trăm người này bị người khác bắt cóc, nếu bọn họ chưa bị rời đi, vậy rất có khả năng còn ở trong trung tâm thương mại, cho nên anh La mới bảo tôi chuẩn bị máy thăm dò tín hiệu sự sống?"
"Đúng thế."
Giang Dược gật gật đầu, tiếp tục nói:
"Nhưng một đề nghị đơn thuần như thế, sếp Diêm lại quyết đoán từ chối. Chú có thấy bất thường hay không?”
Hàn Dực Minh đăm chiêu gật gật đầu:
"Như vậy xem ra mấy trăm người này thật có khả năng đang bị giam giữ ở trong trung tâm thương mại, cho nên mới cần phải theo dõi chặt chẽ camera giám sát xung quanh trung tâm, để tránh bị họ dời nạn nhân đi chỗ khác.”
"Từ phản ứng của sếp Diêm, lúc ấy mấy trăm người kia hơn phân nửa vẫn còn ở trong trung tâm thương mại, dĩ nhiên là có người giam giữ. Đây cũng là nguyên nhân chúng tôi lựa chọn rời khỏi trung tâm thương mại, chứ không phải tự mình hành động.”
Thế lực giam giữ mấy trăm người kia, khẳng định lực lượng không yếu. Với thực lực của bốn người bọn hắn lúc ấy, nếu thật đi tìm, khả năng cao cũng chỉ là đưa dê vào miệng cọp, tự chôn vùi chính mình.
Cho nên trưởng ban La mới phải xin được hành động tập thể. Chỉ tiếc, sếp Diêm rõ ràng theo phe địch, căn bản không cho trưởng ban La cơ hội này, mạnh mẽ đè xuống kiến nghị hợp lý của trưởng ban La.
Đương nhiên, muốn rời đi mấy trăm người cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Bây giờ không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm các lối ra vào của trung tâm mua sắm, hiển nhiên là không có khả năng sử dụng những lối đi đó.
Muốn rời đi, chỉ có thể thông qua những con đường bí mật khác, những con đường không có trên bản vẽ thiết kế của trung tâm, ví dụ như tự đào đường hầm chẳng hạn, nhưng khó khăn sẽ rất lớn, lượng công trình cũng rất khổng lồ, muốn im hơi lặng tiếng thực hiện, chỉ sợ không quá thực tế.
Có điều, vẫn còn một con đường có sẵn khác có thể lựa chọn.
Hàn Dực Minh xoay màn hình máy tính qua:
"Dựa vào lời nhắn nhủ sáng nay của anh La, tôi đã tìm được bản đồ quy hoạch hệ thống thoát nước Tinh Thành, trọng điểm phân tích tình hình khu vực xung quanh Quảng trường Thời đại Vân Sơn.”
"Nếu họ thực sự chọn hệ thống thoát nước ngầm dưới đất để di chuyển, như vậy vị trí đi lên thích hợp nhất là những nơi này. Cậu xem..."
"Bãi đỗ xe du lịch cách Quảng trường Thời đại Vân Sơn một cây số rưỡi, bãi đỗ xe này đặc biệt lớn, nhưng nhược điểm là xung quanh không có gì che lấp, hành động di chuyển quy mô lớn rất dễ bại lộ; tiếp theo là một bến xe buýt cách hai ngàn tám trăm mét theo đường thẳng, nơi này có rất nhiều xe lớn, hơn nữa xung quanh có tường rào; còn nơi này, là một trạm trung chuyển hàng hóa, cũng có rất nhiều xe lớn, cách gần ba cây số theo đường thẳng, đương nhiên, khuyết điểm cũng rất rõ ràng, trạm trung chuyển hàng hóa lúc nào cũng có người, rất khó tránh tai mắt."
"Trước mắt mà nói, nếu vượt quá ba cây số, đường kính hoạt động quá lớn, bộ phận giám sát của chúng ta sẽ rất khó bao trùm toàn thời gian."
Hàn Dực Minh giới thiệu đại khái tình huống một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận