Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 159: Khu biệt thự, nổ!

Sát thủ bước vào khuôn viên trường ra tay với học sinh.
Sự kiện ác tính này đã phá vỡ ranh giới cuối cùng của trường trung học Dương Phàm.
Từ hiệu trưởng đến các thầy cô giáo, xuống đến học sinh, toàn bộ trường trung học Dương Phàm đều tức giận.
Buổi sáng xảy ra chuyện đáng ghét như vậy, vốn tưởng rằng sẽ yên tĩnh một thời gian, không ngờ tình hình còn trở nên nghiêm trọng hơn, ác liệt hơn đến trình độ này, trực tiếp thuê sát thủ giết người?
Cảnh sát và những người ở Cục Hành động đều đã đến.
Nhưng hung thủ chính là lì lợm, từ đầu đến cuối chỉ cười lạnh, không nói lấy một câu.
Điều này làm cho cảnh sát và Cục Hành động cảm thấy như cắn phải con nhím, không thể nhai được.
Kinh nghiệm phá án của bọn họ rất phong phú, nhìn người cơ bản sẽ không sai. Hung thủ này rõ ràng chính là loại trâu lì, điếc không sợ súng.
Loại người này, cho dù có giở hết thủ đoạn, muốn moi tin từ miệng đối phương, rất khó!
Căn cứ theo điều tra, người này trên không có mẹ già, dưới không có con thơ. Sống đến gần ba mươi tuổi, cơ bản hai phần ba thời gian đều ở trong tù.
Trưởng ban La vỗ vỗ bả vai Giang Dược:
"Yên tâm, tôi không tin không cậy được miệng hắn.”
Giang Dược cười nhạt:
"Cậy được thì cậy, không cậy được cũng không sao cả.”
“Đó không phải quá lợi cho kẻ thuê sát thủ sao?"
"Ha ha, nếu thật sự moi ra được kẻ đầu sỏ phía sau, loại vụ án thuê sát thủ giết người không thành này có thể bị phán mấy năm tù? Nếu như sau lưng có thế lực lớn, tai mắt thông thiên, vận động hành lang một chút, thậm chí còn không cần phải ngồi tù. Đó mới là thật sự lợi cho kẻ đầu sỏ, phải không?”
“Chẳng lẽ cậu có biện pháp nào tốt hơn?”
Trưởng ban La vội vàng ôm bả vai Giang Dược, kéo hắn đến góc:
"Cậu Giang, cậu cũng đừng tự tiện hành động. Đám quyền quý này vẫn còn năng lượng rất lớn. Họ thuê sát thủ giết người, có thể sẽ rất bí mật. Nhưng nếu cậu tự mình làm, họ có một trăm cách để tìm ra bằng chứng.”
“Hơn nữa, xã hội hiện đại cũng không khuyến khích tự mình báo thù, dù sao pháp luật vẫn còn đó."
"Chú La, chú cứ yên tâm đi. Tôi tự có chừng mực của mình.”
Hắn mà tự mình động thủ, nhà họ Đặng thật sự có một trăm loại biện pháp để tìm được chứng cớ?
Giang Dược thật đúng là không tin tà.
Cứ chờ mà xem.
"Mấy ngày tới cậu chú ý cẩn thận an toàn, tôi đoán một khi đối phương đã ra tay, có thể sẽ có hậu thủ. Cậu đừng vì tránh thoát một kiếp mà nhất thời sơ suất. Đáng lẽ tôi nên xếp thêm vài người bảo vệ cho cậu, nhưng với thân thủ của cậu, có khi còn phải bảo vệ ngược lại người của tôi cũng không biết chừng.”
Giang Dược cũng không để ý trưởng ban La tâng bốc mình:
"Cái vị đập xe kia giờ sao rồi?"
Nói đến chuyện này, trưởng ban La liền tức giận:
"Nhà họ Đặng này quả là ngoan độc, thoạt nhìn căn bản không muốn cúi đầu, không chút quan tâm gì đến con cháu của mình. Có vẻ như tên nhóc đó đã trở thành đứa con rơi.”
“Đừng mắc lừa, nói không chừng người ta cố ý làm cho chú xem. Nếu bọn họ không quan tâm thật, chú cứ đào thêm chút tiền án tiền sự, để cho gã đời này cũng đừng hòng ra tù.”
“Yên tâm, chút chuyện nhỏ này, tôi bảo đảm sẽ làm thỏa đáng, tên oắt đó đúng kiểu ăn chơi trác táng, chúng tôi đã đào ra được không ít tư liệu. Nói không chừng còn liên lụy đến mạng người. Cậu còn nhớ vụ án nữ quỷ chung cư lần trước không? Liên quan đến bạn học của cậu đấy..."
Giang Dược ngẩn ra, trùng hợp vậy? Lúc trưa hắn cũng vừa nhắc tới vụ đó với thầy Tôn.
"Thế nào?"
"Anh Hàn hẳn đã kể với cậu về chuyện của nữ quỷ khi còn sống rồi chứ?"
Với trí nhớ hơn người của mình, Giang Dược đương nhiên vẫn còn nhớ rõ, chưa kể chuyện đó cũng mới trôi qua không được bao lâu.
Lúc đó, chú Hàn nhìn thấy hình ảnh của nữ quỷ trong căn hộ khi còn sống, đã nhận ra ngay tại chỗ, cũng giới thiệu về hoàn cảnh bi thảm của cô ta.
Trước khi chết, cô ta đã mất tích mấy tháng trời, cuối cùng xác bị phát hiện nằm trong một cống rãnh bỏ hoang ở ngoại ô.
Hiện trường rất thảm thiết, lục phủ ngũ tạng của nạn nhân bị móc sạch toàn bộ, hơn nữa da thịt thối rữa gần hết, cơ bản chính là một bộ xương trắng.
Đây cũng là lý do vì sao những người bị nữ quỷ này hại đều sẽ bị hút khô hết dương khí và máu thịt, nhao nhao hóa thành một bộ xương trắng.
Nói trắng ra, chính là oán niệm lúc còn sống của nữ quỷ quá sâu.
Giang Dược đoán trước khi chết nữ quỷ này hẳn là cũng đã từng bị xâm phạm điên cuồng, hơn nữa người thực hiện còn cực kỳ biến thái, chẳng những xâm phạm người ta, cuối cùng còn ngược đãi hành hạ người bị xâm phạm cho đến chết.
"Ý chú là cái gã thiếu gia ăn chơi nhà họ Đặng kia có liên quan đến cái chết của nữ quỷ ở chung cư?"
"Hiện tại chúng tôi đã tìm thấy một chút liên hệ. Vẫn cần phải đào sâu thêm. Nhưng tôi có thể khẳng định một điều, lúc nữ quỷ kia còn sống, từng lui tới rất mật thiết với gã ta. Chúng tôi đang tiếp tục lần mò các nhân vật liên quan để tìm thêm manh mối.”
“Cậu Giang, cậu cũng biết chúng tôi phá án luôn chú ý chứng cứ, có điều đôi khi cũng sẽ tiến hành suy đoán dựa trên logic. Từ suy đoán cho thấy, khả năng gã ta liên quan đến vụ việc này là rất cao. Chỉ cần tìm được chứng cớ liên quan, đến lúc đó muốn xử gã ta thế nào cũng được!”
“Có cần tôi giúp đỡ gì không?”
Giang Dược chủ động hỏi.
Nhà họ Đặng hiện tại ráo riết đối phó hắn, Giang Dược làm sao có thể ngồi chờ chết?
Hắn sẽ phản công.
"Trước mắt còn không cần cậu ra tay. Nhân tiện, lần trước tôi trò chuyện với cậu, cậu còn nhớ chứ?”
“Chú đang nói về chuyện nào vậy?”
Trưởng ban La nói quá nhiều chuyện, Giang Dược nhất thời cũng không rõ ý ông.
"Về những đoàn thể tư nhân chuyên giải quyết các sự kiện siêu nhiên."
"Có tin tức mới?"
"Hiện tại đã có tiến triển. Người ta nói hạn ngạch vẫn còn hạn chế, cạnh tranh sẽ không nhỏ. Hơn nữa muốn thành lập đoàn thể hay tổ chức này, cần phải có tư chất.”
“Tư chất? Tư chất này được xác định như thế nào?”
“Không biết cậu có nghe nói qua chưa, nước Đại Chương sắp khởi động hệ thống chứng nhận Người siêu phàm, sẽ chính thức đưa ra vào tháng Năm. Để thành lập một tổ chức, phải có Người siêu phàm đảm bảo tư chất. Cấp bậc chứng nhận càng cao, hy vọng được phép thành lập càng lớn.”
“Phức tạp như vậy?”
Giang Dược nhíu mày.
"Cậu Giang, lấy trình độ của cậu, những thứ này đều chỉ là chuyện nhỏ. Bây giờ mới là giai đoạn đầu của thời đại quỷ dị, những Người giác tỉnh trên khắp đất nước vẫn chưa kịp phát triển. Cậu muốn lấy được chứng nhận Người siêu phàm, tôi nghĩ sẽ rất dễ dàng, quan trọng là đạt tới cấp bậc nào thôi.”
Trưởng ban La cộng tác với Giang Dược lâu như vậy, vẫn rất có lòng tin với thực lực của Giang Dược.
"Nếu tôi lấy được chứng nhận Người siêu phàm này, lập tức có thể thành lập đoàn thể?"
"Bây giờ là thời gian rất tốt, tất cả các quá trình đều giản lược. Thái độ của lãnh tụ quốc gia rất rõ ràng, không câu nệ nhân tài. Nếu muốn khởi động kế hoạch đoàn thể tư nhân, vậy khẳng định sẽ không đặt ra rất nhiều bậc cửa. Miễn là trình độ đạt chuẩn, tôi tin rằng quy trình sẽ rất nhanh chóng.”
Hiện nay sự kiện quỷ dị xảy ra liên tiếp trên toàn cầu, nơi cần dập lửa quá nhiều, mà nhân thủ thì eo hẹp.
Trong trường hợp này, không có lý do gì phải thiết lập quá nhiều ngưỡng cửa.
"Cậu Giang, cũng sắp tới tháng Năm rồi, trong khoảng thời gian này cậu cân nhắc thêm một chút, tranh thủ chứng nhận Người siêu phàm đạt thành tích tốt."
Giang Dược gật gật đầu.
Hệ thống chứng nhận Người siêu phàm này chắc chắn sẽ là một hệ thống được công nhận trên toàn quốc, tương đương với chức danh chuyên môn của tất cả các ngành nghề trong xã hội.
Tất nhiên, hệ thống này chắc chắn là khắc nghiệt hơn, chi tiết hơn và có hàm lượng vàng hơn so với các chức danh chuyên môn.
Đối với việc lấy chứng nhận Người siêu phàm này, quả thật không thể xem nhẹ, phải ứng đối cho thật tốt.
Sau khi hung thủ bị bắt, nhà trường vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại.
Đây là trường học, hiện giờ hung thủ giết người công khai đến trường hành hung, ảnh hưởng này thật sự quá ác liệt, hoàn toàn phá vỡ sự yên tĩnh và bình lặng của sân trường.
Nếu học sinh không thể được bảo đảm an toàn ngay cả khi trong trường, vậy còn nơi nào an toàn nữa?
Tuy rằng không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh hung thủ là do nhà họ Đặng phái tới, nhưng đây hiển nhiên là chuyện quá sức rõ ràng.
Đám người Mao Đậu Đậu và Đồng Địch vây quanh, ân cần hỏi thăm Giang Dược.
"Sếp Dược, sếp không bị thương chứ?"
"Vừa rồi vị cảnh sát kia đã nói gì với cậu vậy?"
Tất cả mọi người đều nhìn thấy trưởng ban La kéo Giang Dược vào một góc thì thầm một hồi.
Bọn họ không phân biệt được Cục Hành động và cảnh sát khác nhau, dù sao bọn trưởng ban La hành động đều là mặc thường phục, không có mặc đồng phục.
"Cũng không nói gì đặc biệt, chính là hỏi một ít chi tiết về chuyện vừa rồi. Đừng lo, tôi không sao.”
Mao Đậu Đậu hừ hừ nói:
"Không phải lại là con bọ chét nào thuê tới chứ?”
Giang Dược cười nhạt, đi xuyên qua đám người, trực tiếp tới trước mặt băng nhóm Đặng Khải, ánh mắt sắc bén như đao nhìn chằm chằm gã, gắt gao tập trung vào hai mắt đối phương.
Đặng Khải hiển nhiên không nghĩ tới Giang Dược lại kiêu ngạo như vậy, dám trực tiếp đi tới khiêu khích trước mặt mình, hai mắt gã láo liên, ý đồ tránh bị Giang Dược nhìn thẳng.
Thế nhưng ánh mắt Giang Dược lại giống như có một loại ma lực, bất kể gã né tránh như thế nào, thủy chung không cách nào tránh né sự nhìn thẳng của Giang Dược.
Hai mắt Giang Dược giống như một con dao nhọn muốn đâm vào con ngươi của gã, chui vào đầu gã, đọc thấu tâm tư gã.
Đừng nhìn bên cạnh Đặng Khải có nguyên một băng đảng, nhưng lại không có một ai dám lên tiếng trước mặt Giang Dược.
Giang Dược bỗng nhiên nhếch miệng cười, đưa tay vỗ nhẹ lên mặt Đặng Khải hai cái.
"Cậu chột dạ."
Giang Dược cười ha ha:
"Nhớ lấy, cậu nhất định sẽ hối hận chuyện hôm nay."
Giang Dược lại bổ sung một đao.
“Mịa, bày đặt chảnh cái gì?”
Một tên tiểu đệ bên cạnh Đặng Khải thật sự nhịn không được.
Không đợi đối phương nói xong, Giang Dược bỗng nhiên nắm lấy cằm đối phương, tiện tay xách lên lơ lửng trên không như nắm một con gấu nhồi bông.
Người nọ nhất thời cảm thấy hít thở không thông, hai tay vung vẩy trong tuyệt vọng, ý đồ bắt lấy Giang Dược, lại chỉ tốn công vô ích, căn bản không thể tiếp cận.
Chờ hai tay người nọ vô lực rũ xuống, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, Giang Dược bỗng nhiên buông ra, tiện tay ném xuống đất như ném một miếng giẻ rách.
Người nọ lăn trên mặt đất, cuối cùng cũng hít thở được, thở hổn hà hổn hển, cũng không dám thả thêm một cái rắm nào.
Ánh mắt Giang Dược lạnh lùng quét một vòng:
"Còn có ai không phục sao?”
Một đám người đối diện né tránh ánh mắt, đừng nói không phục, hô hấp đều cố ý hạ thấp, không dám thở mạnh.
Bọn chúng cũng không phải kẻ ngốc, hiện giờ Giang Dược đang tức giận, lúc này ai làm chim đầu đàn thì người đó phải xui xẻo.
Đặng Khải lúc này mới âm trầm mở miệng:
"Giang Dược, tôi biết sau lưng cậu có người chống lưng. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn cho cậu một lời khuyên, làm người phải biết thân biết phận. Nhà cậu làm gì? Cậu xuất thân từ đâu? Đừng tưởng cậu là thiên tài gì đó là có thể đi ngang ở Tinh Thành, còn kém xa lắm.”
Giang Dược nở nụ cười.
Không nghĩ tới cháu trai này cư nhiên còn có thể cưỡng từ đoạt lý như vậy, rõ ràng gã gây sự trước, giờ trái lại đi chỉ trích hắn ngang tàng?
Rốt cuộc là ai mới là kẻ hung hăng càn quấy?
"Đặng Khải, ai đi ngang, trường trung học Dương Phàm không ai không biết, cậu đã ăn trộm mà còn la làng cũng vô dụng. Cậu nói những lời này, đơn giản là muốn nói cho tôi biết rằng không thể trêu vào nhà họ Đặng các người, có đúng không?”
“Cậu hiểu là tốt rồi."
Đặng Khải cười lạnh nói.
"Thực xin lỗi, tôi chả hiểu gì cả."
Giang Dược khinh thường.
"Sớm muộn gì cậu cũng sẽ hiểu thôi."
"Phải không? Tôi chỉ biết cậu là thứ rác rưởi, cho dù có bảng hiệu lớn của nhà họ Đặng chống đỡ, cậu vẫn là rác rưởi. Tôi điểm tên cậu trực tiếp, cậu không dám trả lời, bây giờ tôi mắng cậu là rác rưởi, cậu vẫn không dám trả lời. Cậu nói cậu có phải là rác rưởi không? Không có tấm bảng hiệu nhà họ Đặng này, cậu chỉ là một đống rác thậm chí không có cả giá trị tái chế!”
“Còn mấy người nữa, suốt ngày đi theo sau mông một tên rác rưởi, bị rác rưởi khoa tay múa chân, các người không cảm thấy mất mặt sao? Các người thật cho rằng, nịnh bợ tốt tên rác rưởi này, nhà họ Đặng sẽ cho các người vinh hoa phú quý? Tay họ Đường nằm trong bệnh viện thê thảm như thế, không có một chút cảnh báo nào với các người sao?”
Đây là một sự nhục nhã trần trụi.
Ai cũng không ngờ Giang Dược xưa nay luôn lịch thiệp tao nhã, khi chửi người lại sắc bén, không chừa chút đường sống nào đến thế.
Xem ra, trước kia thật sự hiểu lầm hắn quá lớn a.
Đặng Khải hiển nhiên cho rằng dù có chơi âm với Giang Dược, Giang Dược cũng không thể làm gì chúng.
Bây giờ có vẻ như đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của chúng mà thôi.
Cũng may lúc này Cao Dực đi vào phòng học.
Sự cố vào buổi sáng, nhà trường đã có kết quả.
Lúc này Cao Dực đến thông báo kết quả xử lý.
Trong đó, hai kẻ bắt nạt có tính chất cực kỳ ác liệt, một người ở lớp chuyên môn của Cao Dực, người còn lại thuộc lớp chuyên môn niên khóa lớp mười một, đều khai trừ.
Còn mười hai tên ác bá chuyên bắt nạt học sinh khác có tình tiết ác liệt, nhưng ảnh hưởng không bằng hai người trên.
Sáu người trong số đó được ở lại trường nhưng phải chịu giám sát, sáu người còn lại thì bị ghi một lần hạnh kiểm xấu, trong đó bao gồm cả tên Đặng Khải.
Những hình phạt này rõ ràng là đã trải qua châm chước.
Hai học sinh bị đuổi việc có gia cảnh bình thường, không có căn cơ gì, cho nên cơ bản là các bên đều nhất trí đuổi học.
Cứ như vậy, có người bị đuổi học, có người lưu lại trường theo dõi giám sát, có người bị trừ điểm hạnh kiểm.
Chí ít là nếu nhìn từ bên ngoài thì cũng coi như đã xử lý đàng hoàng.
Chỉ tiếc kẻ được mọi người cho là nguồn gốc của các vụ việc bắt nạt ở trường trung học Dương Phàm cư nhiên chỉ bị ghi lỗi hạnh kiểm, rõ ràng là tránh nặng tìm nhẹ.
Đương nhiên, nếu hình phạt đã thông báo xuống, hiển nhiên là đã trải qua quyết định của nhiều phía, muốn thay đổi cũng không có khả năng.
Giang Dược ngược lại không thèm để ý ba thứ hình phạt này, thậm chí hắn đã sớm biết kết quả. Đặng Khải là con cháu nhà họ Đặng, không thể bị đuổi học.
Khai trừ Đặng Khải, chẳng khác nào công khai đánh mặt nhà họ Đặng. Lãnh đạo nhà trường sẽ không có can đảm này, cấp trên của họ tuyệt đối sẽ không cho phép họ làm như vậy.
Lúc chưa bước vào lớp chuyên môn, Giang Dược còn có khoảng thời gian yên tĩnh ở trong trường. Không ngờ hắn mới vào lớp chuyên môn được nửa ngày, đủ chuyện rối rắm trên trời dưới đất đã thi nhau xuất hiện.
Giang Dược chán chả buồn nói, xin thầy Cao nghỉ, trực tiếp rời khỏi trường.
Cao Dực chỉ cần danh phận Giang Dược ở lại lớp chuyên môn, về phần hắn có lên lớp hay không, Cao Dực thật đúng là không thể cưỡng cầu.
Ông cũng biết, những chuyện phiền lòng hôm nay khẳng định khiến Giang Dược rất khó chịu, tất nhiên không thể không cho phép hắn nghỉ.
Giang Dược bắt taxi trực tiếp trở về biệt thự ngõ Đạo Tử.
Trở lại cổng khu biệt thự, đội trưởng Lý của đội an ninh đang giảng dạy. Một đám bảo vệ được xếp thành bốn hàng ngang, hàng lối chỉnh tề, ước chừng ba mươi sáu người.
Hơn nữa mỗi một vị bảo an đều tập trung mười phần, vừa nhìn là biết đã trải qua huấn luyện quân sự, hơn nữa còn là loại huấn luyện nghiêm khắc.
"Đội trưởng Lý, đang tập huấn à?"
Đội trưởng Lý nói:
"Giang tiên sinh, chúng tôi đang tập hợp, có nhiệm vụ.”
"Nhiệm vụ?"
Giang Dược sửng sốt, nhiệm vụ của các anh không phải là bảo vệ an toàn hàng ngày của biệt thự ngõ Đạo Tử sao?
"Gần đây cũng không biết chuyện gì xảy ra, người đến biệt thự ngõ Đạo Tử xem nhà nhiều hơn trước rất nhiều. Lần trước vị thiếu gia nhà họ Đặng kia nghe bảo cũng là đến xem nhà. Nhưng nếu không có chủ biệt thự dẫn đường, chúng tôi cũng không thể cho vào.”
"Ý anh là có người muốn mua biệt thự ở đây?"
"Đúng, nghe nói biệt thự nơi này gần mười năm qua đều không có giao dịch căn nào, hầu như không có ai đến xem phòng, cũng không nghe thấy có ai muốn bán biệt thự. Mấy ngày nay thật sự là quái lạ. Cư nhiên có mấy nhóm người đến xem nhà. Hơn nữa hình như có hai căn biệt thự sắp được chào bán.”
Bản thân biệt thự ngõ Đạo Tử rất có tính huyễn hoặc, mỗi một vị chủ nhân đều rất bí ẩn.
Trên thị trường, biệt thự nơi này thường là có tiền cũng không mua được.
Nhưng xét cho cùng, việc mua bán là việc của thị trường, sao lại có liên quan gì đến nhiệm vụ của đội an ninh?
"Đội trưởng Lý, chuyện xem nhà thì có quan hệ gì với các anh?"
"Giang tiên sinh, biệt thự ngõ Đạo Tử không giống với các khu dân cư khác. Cho dù là xem nhà, toàn bộ quá trình cũng phải có người của ban quản lý khu dân cư đi cùng, để tránh bọn họ có bất kỳ hành động gì khác thường ở trong khu dân cư. Chúng tôi thông qua giám sát, phát hiện một bộ phận người xem nhà tựa hồ có chút lén lút, dụng ý không phải là xem nhà, mà là đang rình mò khu dân cư chúng ta.”
Rình mò?
Giang Dược dở khóc dở cười, cho dù có người theo dõi thì cũng không phải chuyện gì to tát. Khu biệt thự của các anh có cao quý đến mấy cũng không phải khu bí mật quân sự.
Sử dụng lý do này để trục xuất người ta?
"Giang tiên sinh, chúng tôi cũng sẽ không làm gì bọn họ, nhưng nhất định phải giám sát những người này, tránh cho bọn họ phá hoại tài sản bên trong."
Được rồi!
Giang Dược xem như bị đối phương thuyết phục.
Người ta tận tâm tận trách như vậy, chung quy vẫn là chuyện tốt. Đây cũng là nguyên nhân mà biệt thự ngõ Đạo Tử vẫn luôn duy trì được chất lượng an ninh cao suốt hàng trăm năm qua chứ?
Giang Dược vừa chuẩn bị đi vào thì bộ đàm của đội trưởng Lý truyền đến âm thanh.
"Đội trưởng, đội trưởng, có một người biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi, không rõ tung tích."
"Đội trưởng, camera giám sát của chúng ta đã bị phá hư!"
Ban ngày ban mặt mà lại dám phá hư camera giám sát?
Giang Dược cũng ngây người.
Đội trưởng Lý tỏ vẻ xin lỗi:
"Giang tiên sinh, để đảm bảo an toàn cho cư dân, chi bằng ngài về nhà trước?”
Giang Dược gật gật đầu:
"Đội trưởng Lý, anh cứ lo việc của mình, không cần lo lắng phía tôi..."
Vừa dứt lời, bỗng nhiên bên tai hắn truyền đến một tiếng nổ lớn, cùng lúc đó một cơn địa chấn mãnh liệt nhanh chóng truyền đến, sóng xung kích mạnh mẽ thổi vỡ tung cửa kính chòi bảo vệ.
Thậm chí mọi người còn cảm thấy một luồng sóng không khí quét qua, thiếu chút thổi tung cả người bọn họ.
Tiếp theo, một đám khói bốc lên từ một nơi nào đó trong khu biệt thự ngõ Đạo Tử.
Một vụ nổ!
Lại là một vụ nổ!
Giang Dược chấn động, ban ngày ban mặt, lại có người xông vào khu biệt thự ngõ Đạo Tử, hơn nữa còn gây nổ!
Nhìn mức độ nổ tung này, khẳng định là cố ý nhằm vào.
Đội trưởng Lý cùng các nhân viên bảo vệ thay đổi sắc mặt:
"Phong tỏa hiện trường, phong tỏa mọi lối ra!"
Giang Dược cũng trợn mắt há hốc mồm, trước giờ hắn vẫn cảm thấy khu biệt thự ngõ Đạo Tử hẳn là nơi an toàn nhất Tinh Thành, nào ngờ, giữa ban ngày lại xuất hiện vụ nổ, hơn nữa rõ ràng là tập kích do con người gây nên.
Giang Dược quyết định nhanh chóng, lập tức gọi điện thoại cho chú La, kể lại tình hình ở đây.
Cục Hành động chịu trách nhiệm xử lý các tình huống đặc thù khẩn cấp, và vụ đánh bom này rõ ràng nằm trong phạm vi phụ trách của họ. Trưởng ban La nghe xong tin tức cũng rung động không thôi.
Giang Dược cũng không có tâm tư dừng lại, nhanh chóng chạy vào khu biệt thự. Tuy rằng phương hướng nổ tung nhìn không phải biệt thự số chín, nhưng sau khi xảy ra chuyện, Giang Dược tất nhiên sẽ lo lắng an nguy của cả nhà mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận