Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 56: Sóng trước vừa đi, sóng sau lại tới

Bạn nhắm mắt làm ngơ trước lời nhắc nhở của hệ thống, không đủ mẫn cảm với từ khóa mấu chốt, thế cho nên trong quá trình làm bài kiểm tra khảo sát, không thể nắm chắc được điểm mấu chốt.
Bạn có một cơ thể trẻ trung, lại quá vững vàng như một lão cẩu. Trong loạn thế, bạn thiếu ý thức tiến thủ, quá mức so đo được mất trước mắt, tầm nhìn hạn hẹp, không đủ dẫn dắt Làn sóng tấn công mới.
Từ khóa mấu chốt rốt cuộc là thứ quái quỷ gì đây a?
Giang Dược quá đỗi không phục, hắn tự hỏi mình trả lời rất hoàn mỹ.
Trong hiện thực, hắn đường đường là học sinh giỏi toàn bộ các môn, lần nào làm bài thi mà không được điểm tuyệt đối?
Ngược lại trả lời có mấy câu hỏi khảo sát nhỏ nhoi mà lại bị đánh trượt là thế quái nào?
Hệ thống đúng là có nhắc hắn phải dụng tâm khi trả lời những câu hỏi này, phải suy nghĩ nghiêm túc. Vấn đề là Giang Dược cảm thấy mình đã rất dụng tâm a.
Từ khóa?
Giang Dược loáng thoáng hiểu ra được gì đó.
Làn sóng tấn công mới!
Đây là hình thức phiên bản mới nhất của Trí linh.
Từ khóa là tấn công? Hay là làn sóng mới?
Suy nghĩ của hắn lại bay đến hai phần thưởng của Trí linh khi chiếc xe của chú Hàn tiến vào sân trường.
Chúc mừng ký chủ đã rửa oan thành công cho Tôn Bân, thưởng 30 điểm tích lũy. Tổng điểm tích lũy: 150.
Chúc mừng ký chủ đánh ra danh tiếng trong trường hợp ngàn người, quầng sáng Bách Tà Bất Xâm được cộng thêm ba tháng, cũng thành công mở khóa hình thức mới nhất: Làn sóng tấn công mới.
Dưới hình thức mới này, Trí linh hình như rất ham hư vinh, rất có hơi hướng hội chứng tuổi tin!
Đánh ra danh tiếng vậy mà có thể trực tiếp được thưởng ba tháng Bách Tà Bất xâm, lúc trước hắn vật lộn với Quỷ ăn tuổi, cũng chỉ nhận được phần thưởng đến mức đó.
Giang Dược đại khái đã hiểu được, 100 điểm tích lũy của mình bị mất như thế nào.
Hóa ra, những lựa chọn vững vàng như lão cẩu của mình, tất cả đều bị Trí linh phán định là thiếu ý chí tiến thủ, tầm nhìn hạn hẹp!
Những đức tính truyền thống vững vàng và thận trọng này, ngược lại trở thành hố trời?
Hắn biết đi đâu để nói lý lẽ đây?
Bất đắc dĩ, trước mắt mà nói, Trí linh vĩnh viễn là bên A chính xác.
Địa bàn của nó, tất cả mọi thứ nó nói đều đúng.
Giang Dược rất chi là không phục, cảm giác mình bị Trí linh lừa thảm, khi không đánh mất 100 điểm tích lũy, dẫn đến cục diện hiện tại tràn ngập nguy cơ.
Bất đắc dĩ cánh tay không thể chỉ huy được cái đầu, coi như té đau sẽ khôn ra. Ít nhất hiện giờ hắn cuối cùng cũng có chút hiểu biết đại khái về tính tình của Trí linh. Chỉ cần bắt đúng mạch Trí linh, hắn cũng không tin tương lai không thể hàng phục được nó.
Căn cứ vào bản báo cáo về ký chủ này của Trí linh, Giang Dược xem như đã nhìn ra, dưới hình thức Làn sóng tấn công mới, vững như lão cẩu là điều tối kỵ.
Thực tế vững bao nhiêu, đến chỗ Trí linh sẽ xui xẻo và bi kịch bấy nhiêu.
Một chữ, cương!
Hai chữ, lỗ mãng!
Quầng sáng Bách Tà Bất Xâm để làm gì? Không phải là để một đường cương tới hay sao?
Quỷ ăn tuổi, oán linh, còn có Kẻ sao chép, Giang Dược bởi vì bị cuốn vào trong đó, một khắc cũng không sợ, cương đến cùng, cho nên phần thưởng Trí linh cho hắn cũng coi như công đạo.
"Lớp trưởng, lớp trưởng?" Giang Dược còn đang thả bay suy nghĩ, Đồng mập mạp ngồi bàn trước quay lại vươn cánh tay núc ních thịt lắc qua lắc lại trước mặt Giang Dược.
"Đại ca bị gì vậy? Ma nhập rồi hả? " Mao Đậu Đậu không hiểu ra sao.
"Lớp trưởng nhất định đang ngồi thiền định, chúng ta không nên ầm ĩ lớp trưởng, có lẽ là một lần đột phá trong lĩnh vực tinh thần của cậu ấy. Tui luôn nói lớp trưởng tuyệt đối là một thiên tài. Có lẽ, kiểm tra thể chất căn bản không thể hiện được thiên phú của lớp trưởng. Sức mạnh thực sự của cậu ấy là tài năng về mặt tinh thần. Trong thế giới cường giả, có mỗi điều kiện thân thể mạnh mẽ hơn phân nửa đều là kẻ mãng phu, chỉ có thể lăn lộn ở thôn tân thủ. Cường giả chân chính, nhất định sẽ có thiên phú và kỹ năng mà người khác không có!”
Đồng Địch lần nữa tung bay nước bọt, lại chơi trò gán những tình tiết trong tiểu thuyết lên người Giang Dược.
"Mập mạp chết bầm, mau bỏ cái ngón tay thúi của cậu ra khỏi mắt tôi." Giang Dược bỗng nhiên mở miệng mắng.
“Lớp trưởng, không nên cử động, không cần phân tâm, cẩn thận coi chừng phá công!” Đồng Địch vẫn là vẻ mặt muốn ăn đòn đó.
"Biến!” Giang Dược trực tiếp tát một cái.
Đồng Địch cười hắc hắc: "Xem ra lớp trưởng đã thuận lợi xuất quan. Nguyệt Nguyệt, tui bỗng nhiên có dự cảm mãnh liệt, Người giác tỉnh các cậu, vẫn phải quỳ trước mặt lớp trưởng a!”
Lý Nguyệt giống như không hề nghe thấy cái gì, vĩnh viễn là người tàng hình như thế, tiếp tục đọc sách của mình, học thuộc lòng bài vở của mình.
Giang Dược nhìn lướt qua cả lớp.
Dưới bầu không khí hiện giờ, thực sự không còn nhiều học sinh có thể bình tĩnh tập trung vào việc học. Giống như Lý Nguyệt bình tĩnh đến mức đó, thậm chí có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.
Cho dù giáo viên các khoa tận tình khuyên bảo, rót súp gà không ngừng, nhưng thủy chung chỉ thu được hiệu quả rất thấp.
Vốn dĩ mọi người không khác gì nhau, đều nằm ở cùng một cấp độ, đều đang ăn những món khó trôi, vậy cũng thôi đi. Bỗng nhiên có người ăn sơn hào hải vị, gan rồng tủy phượng, lại muốn những người khác giữ bình tĩnh, tiếp tục ăn uống kham khổ, quả nhiên không quá thực tế.
Không phải ai cũng đều là thánh nhân. Chung quy, đều chỉ là những người trẻ tuổi khoảng chừng mười tám đôi mươi mà thôi.
Xao động, ham mê, thích tưởng tượng một bước lên trời, đó là căn bệnh phổ biến của hầu hết giới trẻ.
Đương nhiên, bản thân Giang Dược cũng không có tư cách đi nói người khác. Trên thực tế, hắn không hề có ý định cày cuốc bài vở trong những ngày này.
Điểm khác nhau chính là, hắn có cày hay không kỳ thật cũng không khác nhau nhiều lắm. Thi đại học, căn bản không hề có tính khiêu chiến gì với hắn.
Về phần những người khác, liệu có vì vậy mà bỏ bê việc học hay không, chỉ có trời mới biết.
Có lẽ với bọn họ mà nói, giai đoạn hiện tại, kiểm tra thể chất mới là chuyện quan trọng, đạt được vinh quang của một Người giác tỉnh, tiến vào lớp chuyên môn, mới là suy nghĩ duy nhất của bọn họ.
Thật vất vả mới chờ đến lúc chuông tan học vang lên, Giang Dược vội vàng rời đi. Được nửa đường, hắn khẩn trương lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi điện thoại cho Hàn Dực Minh.
Trước đây Giang Dược nghe được điện thoại của Hàn Dực Minh là sẽ đau đầu. Hiện tại không được, hắn cần gấp điểm tích lũy!
Phải ôm đồm việc, kiếm điểm tích lũy, ổn định căn cơ.
"Cậu Giang? Tôi đang tính chờ cậu tan học mới gọi điện thoại cho cậu, ai ngờ cậu lại tự sa đầu vào lưới?”
Điện thoại của Giang Dược không thể nghi ngờ là liều thuốc chữa bệnh, tâm tình vốn đang đè nén của Hàn Dực Minh thoáng cái tốt hơn rất nhiều.
"Chú Hàn, có phải có tình huống mới gì hay không?"
"Ồ? Cậu Giang, cậu lại nghe ai nói gì rồi hả?”
"Cái này còn cần nghe nói? Cục diện thế giới đại biến, toàn bộ hành tinh Gaia đều biến dị. Nếu ngày nào đó không xảy ra vấn đề gì, đó mới gọi là chuyện lạ.”
"Nói vậy cũng đúng. Cậu đang ở đâu, tôi tới đón cậu.”
Hai người bây giờ không phải cộng sự, lại hơn hẳn cộng sự, quan hệ thân thiết đến nỗi ngay cả đồng nghiệp của Hàn Dực Minh cũng có chút ghen tị. Thấy ông vừa lái xe ra ngoài, liền có người trêu ghẹo nói: "Lại đi hẹn hò với cậu Giang người ta nữa hả?”
Sau khi đón Giang Dược lên xe, Hàn Dực Minh cười nói: “Mấy ngày trước cậu mời tôi ăn quán Đại Binh, hôm nay tôi sẽ dẫn cậu đến một nhà hàng. Có điều tôi nói trước, còn có cả trưởng ban La.”
Có bữa tối miễn phí để ăn, Giang Dược đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Về phần trưởng ban La với gương mặt đơ không có chút biểu cảm kia, nhìn nhiều tựa hồ cũng không cảm thấy chán ghét như lúc ban đầu nữa.
Nhà hàng mà cảnh sát Hàn chọn cũng không phải loại xa hoa lãng phí. Mặt ngoài nhìn qua cũng chỉ bình thường.
Hai người bọn họ vừa đến một lát thì trưởng ban La cũng đến ngay sau đó.
"Cậu Giang này, chuyện em họ của cậu, phía chúng tôi đã liên lạc được với chú ba và thím ba."
"Thật sao?"
"Ừm, chú ba của cậu sáng suốt hơn cậu nhiều! Sau khi lắng nghe ý kiến của chúng tôi, ông rất sảng khoái đồng ý, bày tỏ sự tin tưởng vào chính phủ, luôn luôn lắng nghe chính phủ! Chú ba cậu nói đã sớm biết Tam Cẩu không phải vật trong ao, chỉ thiếu mỗi cơ hội. Bây giờ chúng tôi đã cung cấp cơ hội này, ông phấn chấn còn không kịp.”
“Không ai hiểu con hơn cha!” Trưởng ban La cuối cùng kết luận.
Giang Dược nghe, tay cầm một cái thìa, chậm rãi khuấy trong chén, cũng không tỏ thái độ.
Một lúc lâu sau, cậu mới mở miệng: "Vậy ông định bồi dưỡng nó như thế nào? Có kế hoạch cụ thể không?”
"Kế hoạch cụ thể chưa kịp xây dựng, nhưng trước mắt mà nói, chắc chắn phải tiếp tục đi học. Ngoài việc học, chúng tôi sẽ đào tạo cho cậu ấy một số kỹ năng chuyên môn. Người trong ban ngành đặc biệt, cần nắm vững rất nhiều kỹ năng.”
Nghe được mấy từ mấu chốt “phải tiếp tục đi học”, Giang Dược cuối cùng cũng không phản đối nữa.
Nếu bảo từ nay về sau Tam Cẩu không cần đi học nữa, chỉ với chút văn hóa của Tam Cẩu, dẫu cho trưởng ban La có chém gió lên tận trời, Giang Dược cũng không tin ông ta có thể bồi dưỡng Tam Cẩu nên người.
Tài năng thiên bẩm có thể quyết định thành tựu thấp nhất mà một người có thể đạt được, nhưng nội hàm của một người, chắc chắn chỉ có thể tăng lên thông qua con đường học tập liên tục.
Chỉ có nội hàm đầy đủ, mới có thể quyết định thành tựu cao nhất vươn xa được tới đâu.
Bằng không, kết quả chỉ là một tên tốt thí đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển mà thôi.
"Cậu Giang, chuyện của Tam Cẩu, về sau sẽ bàn bạc kỹ hơn. Bây giờ có hai việc cần cậu giúp tôi cho ý kiến." Hàn Dực Minh tận dụng cơ hội, nói.
"Hai việc?"
"Đúng, việc đầu tiên có liên quan đến trưởng ban La. Anh ta có vẻ như bị nghiện sai sử tôi thì phải, không ngờ phát hẳn nguyên tờ công văn đến đơn vị của chúng tôi, yêu cầu chuyển tôi đến ban ngành đặc biệt, làm trợ thủ cho anh ta.”
Ban ngành đặc biệt có toàn bộ đặc quyền ưu tiên ở bất cứ nơi đâu. Nhất là dưới cục diện hiện giờ, quyền hạn của ban ngành đặc biệt rõ ràng lại được nâng lên.
Về mặt lý thuyết, đây chắc chắn là một cơ hội tốt.
"Cậu Giang, cậu thử nói xem, tôi có nên qua hay không?"
"Nên chứ! Tôi thấy bát tự hai chú rất hợp, là cặp đôi trời đất tạo nên. Sẽ rất đáng tiếc nếu không được ở bên nhau.”
“Nói lời đứng đắn nào!”
"Đã đúng đắn hết mức có thể rồi đấy! Tới việc thứ hai đi.”
"Việc thứ hai quá đau đầu rồi. Cậu có biết tôi đã nhận được bao nhiêu vụ giết người từ đêm qua đến hôm nay không?”
"Vẫn còn nữa?"
"Chẳng những còn, hơn nữa là xuất hiện tới ba vụ trong vòng mười mấy giờ ngắn ngủi! Cứ tiếp tục như vậy, lực lượng cảnh sát toàn thành e là không đủ để điều tra chỉ riêng loạt vụ án này thôi.”
Án giết người lúc trước, cơ bản là tiết tấu mỗi ngày một người.
Vốn tưởng rằng tiêu diệt Kẻ sao chép kia, loạt vụ án này hẳn sẽ kết thúc. Sự thật cho thấy, đây chỉ là mong muốn đơn phương của phía cảnh sát. Loạt vụ án này chẳng những không dừng lại, ngược lại càng nghiêm trọng thêm.
Lập tức xuất hiện ba vụ.
Giang Dược cuối cùng cũng biết vì sao chú Hàn lại phải than ngắn thở dài đến vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận