Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 129: Sức mạnh nhà họ Giang chúng ta không phải dựa vào tiền

Đội trưởng Vương lập tức an bài xe đưa đón ba chị em bọn họ đến biệt thự số chín.
Hiện trường vụ tai nạn của chiếc xe MPV để nguyên đó.
Dù sao cổng chia làm hai lối trái phải để ra vào, nếu thật sự có chủ nhà muốn đi vào, cùng lắm thì mượn lối ra mà vào thôi.
Tỷ lệ người ở của khu biệt thự ngõ Đạo Tử rất thấp, phần lớn thời gian cũng không có mấy người ở bên trong. Cho nên bình thường xe qua lại cũng không nhiều.
Tuy hai chiếc xe đâm nhau ngoài cổng rất đột ngột, nhưng chuyện này hiển nhiên vượt quá thẩm quyền của đội bảo vệ bọn họ.
Đội trưởng Vương nhìn Giang Dược rời đi xong mới vào chốt bảo vệ gọi điện thoại.
Sau khi nói chuyện xong, đội trưởng Vương lại đi ra, cả người rõ ràng càng tự tin.
Chủ xe thể thao này đích thật là con cháu nhà họ Đặng ở Tinh Thành. Nhà họ Đặng ở Tinh thành xem như nhà giàu mới nổi, hai ba mươi năm qua làm ăn rất lớn, muốn cố gắng chen vào giới quyền quý của Tinh thành. Miễn cưỡng có thể coi như gia tộc nằm giữa nhị lưu và nhất lưu ở Tinh Thành.
Đừng nhìn con cháu nhà họ Đặng này phô trương thanh thế như thế, trên thực tế những gia tộc đỉnh chóp chân chính ở Tinh Thành ngược lại không hề phô trương chút nào. Cũng chỉ có những nhà quật khởi nhanh chóng mà nội hàm chưa đủ này mới có thể bốc đồng và táo bạo như vậy.
Loại người này, thật cho rằng người trong thiên hạ đều phải chịu đựng tính khí của bọn họ?
Ngược lại Giang tiên sinh tuổi còn trẻ mà lại hàm dưỡng tốt như thế, nói chuyện không kiêu ngạo không tự ti, gặp phải chuyện bình tĩnh lý trí, tuyệt đối không kêu gào, chỉ nói lý lẽ.
Đây mới là phẩm chất của con cháu danh gia vọng tộc.
Có điều, nghe nói Giang tiên sinh này chỉ có gia cảnh bình thường? Làm sao có thể chứ?
Con cái nhà bình thường, lại có khí độ như thế?
So ra thì cái tên họ Đặng kia đúng là kẻ phá nhà phá của.
Xe đưa đón chở đến tận nơi.
Ba chị em xuống xe, Giang Ảnh nhìn biệt thự lớn như trang viên trước mặt, trong lúc nhất thời lại có cảm giác như đang nằm mơ. Bãi cỏ này, hoa viên này, hồ bơi này, sự xa hoa này, sự riêng tư này, quả thực thỏa mãn tất cả tưởng tượng của cô đối với một căn biệt thự xa hoa, thậm chí còn tốt hơn so với tưởng tượng.
Từng bậc thềm đá kia rõ ràng đều được lát bằng vật liệu thượng hạng, mỗi một viên đá đều toát lên một khí chất cao cấp và thanh lịch.
Biệt thự này, không chỉ là hào hoa xa xỉ, càng tỏ rõ nội hàm, là sự quý phái chân chính!
Mãi đến khi Giang Dược mở khóa thông qua vân tay, Giang Ảnh mới xác định, biệt thự này, thật sự là của nhà họ Giang!
"Chị, Tam Cẩu, lát nữa nhớ cài đặt dấu vân tay một chút. Thuận tiện cho việc ra vào sau này.”
Vào biệt thự, Giang Ảnh và Tam Cẩu đều giống như cá gặp nước, hưng phấn vô cùng.
Phong cách trang trí cổ điển, thiếu ba phần xa hoa, nhưng nhiều hơn vài phần cổ xưa duyên dáng.
Giang Dược đã sớm tham quan biệt thự, dẫn bọn họ lên xuống một vòng.
Giang Ảnh một đường tấm tắc tán thưởng, cô làm môi giới bất động sản hai năm, coi như nửa chuyên gia. Căn nhà này, từ thiết kế đến vật liệu trang trí, tất cả các chi tiết, có thể nói là tuyệt tác của bậc thầy.
Hơn nữa tất cả tài liệu đều là lựa chọn hàng tốt nhất, thị trường ở Tinh Thành thậm chí đều không gom đủ những tài liệu này. Nhất là những loại gỗ cao cấp kia, xưa nay cơ bản đều là giá trên trời, hơn nữa còn chưa chắc đã có kênh mua được hàng chính hãng.
"Dược à, căn biệt thự này, chỉ riêng chi phí trang trí nội thất, chỉ sợ đều phải hơn ba mươi triệu."
"Cái gì?" Tam Cẩu nghe mà choáng váng.
Lúc trước trưởng ban La nói muốn thưởng cho anh hai mười triệu, cậu đã cảm thấy con số này rất dọa người. Vậy mà chi phí trang trí ở đây lại đáng giá ba mươi triệu? Còn là trở lên?
"Cả căn biệt thự, xét tất tần tật nội thất, vị trí, an ninh, độ riêng tư, chị đoán nếu đem ra bán, chỉ tính riêng giá thị trường đã đáng giá hai trăm triệu. Nếu xem xét đến việc có tiền cũng chưa chắc mua được nó, tăng giá gấp đôi cũng tuyệt đối không thành vấn đề.”
Giang Ảnh rốt cuộc là làm môi giới hai năm, bất tri bất giác lại mắc phải bệnh nghề nghiệp.
Biệt thự này có giá trị bao nhiêu, chỉ là một con số mà thôi.
Nói thật, Giang Dược thậm chí không thèm để ý nó đáng giá bao nhiêu tiền.
Tiền là thứ có thể kiếm được bất cứ lúc nào.
Sau khi trải qua những sự kiện vừa rồi, Giang Dược đã có suy nghĩ hoàn toàn mới về tiền bạc.
Nhất là đại sư Liễu kia chỉ cần giả thần giả quỷ mấy vòng như vậy liền cuỗm đi mấy chục triệu, đây còn không phải dựa vào chân tài thực học.
Bởi vậy có thể thấy được, thời đại quỷ dị đến, rất nhiều quy tắc vốn có đều sẽ xáo trộn một lần nữa, phương pháp kiếm tiền khẳng định cũng sẽ biến hóa theo.
Giang Dược đã không còn lo lắng về chuyện kiếm tiền.
Tam Cẩu khiếp sợ, lại nói:
"Anh hai, vừa rồi chủ xe kia thật kiêu ngạo, cái xe kia mấy triệu? So sánh với biệt thự của chúng ta, còn không bằng con số lẻ!”
Logic của Tam Cẩu rất đơn thuần, xảy ra xung đột, trước tiên so sánh giá trị bản thân rồi nói sau.
Giang Dược cười nói:
"Tam Cẩu, em nhớ kỹ, sức mạnh của chúng ta cho tới bây giờ cũng không phải là tiền, mà chính là tổ tiên nhà họ Giang chúng ta.”
Tam Cẩu ngẩn người, như có điều suy nghĩ.
Giang Ảnh nghiêm mặt nói:
"Tam Cẩu, anh hai em nói không sai. Tinh Thành có biết bao nhiêu kẻ có tiền, em xem bọn họ có tư cách ở biệt thự số chín hay không? Gã vừa rồi lái xe thể thao mấy triệu, không phải cũng bị ngăn bên ngoài sao? Tiền? Nhiều lúc chỉ có tiền không cũng chưa chắc đã ăn thua!”
Dù sao Tam Cẩu cũng là dân miền núi, hoàn cảnh sinh hoạt quyết định đôi khi tầm mắt của cậu không được cao, cách cục không đủ, thỉnh thoảng sẽ bị tiền bạc che mắt, ít nhiều có chút tôn thờ đồng tiền.
Ví dụ như vụ tìm chó lần trước, cậu cứ nhớ mãi không quên tiền thù lao năm mươi ngàn nọ.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cậu chậm hiểu. Những lời này của chị cả và anh hai rất có dẫn dắt với cậu.
"Anh hai, em hiểu rồi. Nhà họ Giang chúng ta giống như lá Joker, đặt ở dưới cùng, người khác nhìn tưởng là lá bài thừa mứa, kỳ thật lại là át chủ bài lợi hại nhất. Những người có tiền kia, giống như tứ quý ba, tứ quý bốn gì đó, nhìn cũng ghê gớm dọa người đấy, nhưng so với Joker cũng chỉ là nhãi nhép!”
“Ha ha, tứ quý ba, tứ quý bốn sao?”
Giang Dược cười nhạt:
"Anh mặc kệ anh ta là tứ quý mấy, nếu không nói đạo lý, chúng ta càng không cần phải nói đạo lý.”
Đây cũng không phải là Giang Dược tự kiêu.
Thời đại quỷ dị đến, quy tắc trò chơi cũng phải thay đổi.
Quy tắc trò chơi lấy tiền và quyền làm trung tâm hiển nhiên đã bắt đầu dao động.
Sức mạnh, trí tuệ, nội hàm...
Những yếu tố này chắc chắn sẽ trở thành con át chủ bài bên cạnh quyền lực và tiền bạc, nắm giữ những yếu tố này là có thể tham gia vào việc xây dựng các quy tắc của trò chơi.
Quyền quý? Thử xem năng lượng tiền tài của anh lớn hơn, hay là thực lực tuyệt đối mang đến nhiều năng lượng hơn đi!
Giang Dược không gây chuyện, nhưng tuyệt đối không sợ phiền phức.
Giang Ảnh sớm đã chọn xong một căn phòng.
Trên thực tế cũng không cần chọn, mỗi phòng trong biệt thự đều được thiết kế rất chuẩn chỉnh, đều có phòng chứa quần áo riêng, phòng tắm riêng...
Cho dù là phòng tổng thống của khách sạn cao cấp, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bởi vì trước đó vẫn không có người ở, cho nên trong nhà ít nhiều thiếu một chút khói lửa.
Vừa mới dọn vào biệt thự, nhiệt tình của Giang Ảnh hiển nhiên rất cao. Cô muốn lôi kéo Giang Dược và Tam Cẩu ra ngoài mua đồ dùng hàng ngày.
Khu thương mại phố Cây Du ngay bên cạnh, thích mua gì cũng có, không hề áp lực chút nào.
Bọn Giang Dược vừa mới bước chân ra khỏi cửa biệt thự, bên cạnh con đường chính bên ngoài, một chiếc xe đưa đón đã lái tới, dừng lại trước cửa nhà Giang Dược.
Điều này khiến Giang Ảnh không hiểu ra sao.
Dịch vụ trong khu biệt thự này chu đáo đến vậy ư? Ra vào đều có xe đưa đón toàn thời gian?
Dịch vụ chu đáo như vậy, phí quản lý thường niên phải tốn bao nhiêu vậy nhỉ?
Cô nào biết được, loại dịch vụ này không phải chủ nhà nào cũng có tư cách hưởng thụ, đây là cấp trên cố ý dặn dò, là đãi ngộ dành riêng cho biệt thự số chín.
"Thưa ngài, đây là danh thiếp của tôi. Sau này hễ mà ra vào bất tiện, có thể gọi tôi bất cứ lúc nào. Chúng tôi chịu trách nhiệm đưa đón. Không giới hạn ở khu biệt thự."
“Không giới hạn trong khu biệt thự?" Giang Ảnh nghe ra ý ở ngoài lời:
"Vậy nếu chúng tôi ra ngoài, các anh cũng đưa đón?”
“Đúng vậy, chỉ cần chào hỏi trước một tiếng, nhân viên của chúng tôi sẽ chạy tới cửa nhà ngài trong vòng ba phút." Người lái xe rất lịch sự, mặc đồng phục đen với găng tay trắng, mang lại cảm giác rất chuyên nghiệp.
Giang Ảnh nhất thời không biết tiếp lời như thế nào.
Biệt thự ngõ Đạo Tử quả thực vượt qua giới hạn trí tưởng tượng của cô đối với cuộc sống tốt đẹp. Cô tuyệt đối không thể nghĩ ra được, mấy ngày trước còn đang khổ sở tìm cách bán nhà, bị khách hàng không ngừng thả chim bồ câu, bị trưởng phòng la mắng, bị các loại đàn ông dầu mỡ quấy rối...
Trong nháy mắt, cuộc sống của cô lại phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy.
Xe đưa ra đến cổng, ba chị em xuống xe.
Chiếc xe thương vụ MPV của họ vẫn còn ở đó, còn chiếc xe thể thao đã di chuyển sang một bên.
Bên cạnh chủ sở hữu xe thể thao đã có thêm hai ba mươi người đàn ông cường tráng, thoạt nhìn cũng không phải hạng hiền lành gì cho cam.
“Đập cho ta!”
Chủ xe thể thao vỗ mạnh vào mui chiếc xe MPV, ra lệnh một tiếng.
Đám dân anh chị kia giơ búa, côn, bóng chày gì đó trên tay lên, không chút khách khí chào hỏi chiếc xe.
Giang Dược muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Đội trưởng Vương và nhóm bảo vệ của anh chỉ lạnh lùng nhìn cảnh này. Bọn họ không phải không muốn ngăn cản, nhưng khổ nỗi đối phương muốn chết.
Nhìn thấy Giang Dược tới, đội trưởng Vương có chút áy náy nói:
"Giang tiên sinh, xin lỗi. Chúng tôi đã khuyên nhủ và can ngăn hết lời. Nhưng đám người này quá man rợ. Có điều ngài yên tâm, trong chuyện này, bọn họ càng dã man thì sẽ càng đuối lý. Tất cả những gì xảy ra ở đây đều đã được ghi hình lại.”
Giang Dược liếc mắt nhìn camera giám sát, hỏi ngược lại:
"Anh có thể tắt camera đi được không?”
Đội trưởng Vương sửng sốt.
Tắt camera?
Có điều anh ta là người thông minh, lập tức nghĩ ngay đến cái gì. Chẳng lẽ vị Giang tiên sinh này lại muốn xuất thủ mà không muốn bị ghi hình lại?
Giang Ảnh lại đưa tay giữ chặt Giang Dược:
"Dược à, thôi bỏ đi. Xe là của Cục Hành động, để cho bọn họ ra mặt xử lý đi.”
Nếu chị cả đã mở lời, hắn cũng không tiện phát tác, đành để Cục Hành động xử lý trước. Nếu xử lý không thỏa đáng, hắn ra tay cũng không muộn.
Giang Dược lấy điện thoại ra gọi:
"Chú La, chiếc xe của chú không được may mắn cho lắm a. Vừa mới ra đường đã bị người ta đập nát. Bảng hiệu của Cục Hành động các chú có vẻ không thơm cho lắm.”
Trưởng ban La vừa nghe xong, nhất thời có chút không vui.
Lá gan kẻ nào lớn như vậy, xe của Cục Hành động mà cũng dám đập?
"Cậu Giang, cậu đừng nóng vội, cậu đang ở đâu? Tôi sẽ qua ngay bây giờ.”
“Tôi đang đứng ngoài cổng khu biệt thự ngõ Đạo Tử, đối diện là hai ba chục gã côn đồ lưu manh, vừa nhìn là biết không giống người đứng đắn.”
Giọng Giang Dược cố ý nói to lên đoạn này.
Chủ xe thể thao hiển nhiên liếc mắt nhìn sang Giang Dược.
Gã giơ tay ra dấu mọi người dừng tay, đổi lại vây quanh bọn Giang Dược.
"Cậu kia, cậu không phải muốn tôi bồi thường xe sao? Cậu có thấy xe của mình rồi chứ? Mua hết bao tiền? Hiện tại tôi chuyển khoản cho cậu.”
“Không cần chuyển, nói không chừng còn có thể giữ lại mua quan tài cho anh." Giang Dược lạnh lùng nói.
Phía sau chủ xe thể thao, một tay anh chị nhe răng cười một tiếng:
"Thiếu gia Đặng, giao cho tôi.”
Lập tức một cái tát vỗ về phía mặt Giang Dược.
Dựa vào tốc độ và kích cỡ bắp tay to tướng của đối phương, giả sử vả trúng mặt thật, rất có khả năng sẽ gây lệch cổ, thậm chí mất mạng tại chỗ.
Đội trưởng Vương ngàn vạn lần không ngờ đối phương lớn mật như vậy, muốn ngăn cản cũng đã không kịp.
Mắt thấy Giang Dược sắp ăn tát, thì bỗng nhiên hắn khẽ nhếch miệng, nhanh như chớp nghiêng người tung ra một cước.
Bàn tay của tên côn đồ đột nhiên ngừng phắt lại ngay giữa không trung.
Giang Dược ra đòn sau mà tới trước, một cước vững vàng đạp ngay ngực gã to con.
Rầm!
Thân thể cao một mét chín của tên côn đồ bay ngược ra ngoài giống như diều đứt dây, nặng nề đập vào chiếc xe thể thao mấy triệu. Cửa xe nhất thời lõm xuống, xuất hiện một cái hố thật to.
Thân thể tên côn đồ mềm nhũn, ngã xuống đất, toàn thân co quắp liên tục, tai miệng mũi chỗ nào cũng chảy máu, xương cốt trên người không biết gãy bao nhiêu, rốt cuộc không gượng dậy nổi.
Một cước này có lực thuyết phục hơn bất kỳ lời nói nào, khí thế hùng hổ kiêu ngạo của đối phương thật giống như bỗng nhiên bị đóng băng.
Hai ba chục dân anh chị hùng hổ kia phảng phất như bị trúng phép định thân, đột nhiên bất động.
Nhìn thấy bộ dáng thảm thiết của đồng bọn, trái tim cả đám đều nhảy dựng lên không ngừng, may mắn mà kẻ xúc động vừa rồi không phải mình, nếu không thì giờ mình cũng nằm ở đó.
Giang Dược đi về phía trước một bước.
Cả đám theo bản năng lùi về phía sau một bước.
"Anh xem, tôi còn chưa làm gì anh, mà anh đã sợ thành như vậy rồi sao?"
Thân hình Giang Dược như quỷ mị, sải bước dán sát vào trước mặt chủ xe thể thao, túm lấy cổ áo gã giống như bắt một con gà con, nhấc bổng lên cao.
Chủ xe thể thao hồn phi phách tán, gã thậm chí còn không thấy rõ Giang Dược tới gần như thế nào, rõ ràng cách xa mấy thước, sao mới chớp mắt đã đến trước mặt?
Gương mặt bị Giang Dược vỗ vỗ vài cái, gã lại không dám ho he tiếng nào, sắc mặt như màu đất, không biết phải làm gì tiếp theo.
"Tôi... tôi... tôi là người của nhà họ Đặng. Cậu đâm xe của tôi, còn đánh người của nhà họ Đặng tôi, cậu còn muốn thế nào nữa?”
“Nhà họ Đặng?” Giang Dược lắc đầu:
"Thật ngại quá, tôi chưa từng nghe qua.”
Ngày trước Giang Dược chưa bao giờ đi tìm hiểu về giới thượng lưu ở Tinh Thành, càng không cần nói tới mấy gia tộc quyền quý ở nơi đây.
Trước kia là không có khả năng, hiện tại thì không có hứng thú.
Nhưng lời này của hắn, lọt vào tai người khác, lại giống như trào phúng.
Nhà họ Đặng ở Tinh Thành làm sao cũng coi như nhà giàu có, không thể nào chưa từng nghe qua chứ?
"Hỏi anh thêm một câu, có bồi thường xe hay không?"
“Bồi!”
"Khi nào bồi thường?"
“Hiện tại bồi thường!” Chủ xe thể thao khuất phục nhanh như vậy, ngược lại khiến Giang Dược có chút ngoài ý muốn.
Giang Dược cười ha ha:
"Hy vọng anh đừng giở trò gì, bằng không đến lúc đó cũng không có thuốc hối hận mà uống.”
Hắn rung tay buông cổ áo đối phương ra.
Một luồng sức mạnh vô hình đẩy về phía chủ xe, làm gã ta loạng choạng ngã về phía sau. Cũng may hai ba chục cái bị thịt phía sau cuối cùng cũng đỡ được gã.
“Gọi điện thoại, gọi người!” Chủ xe này hiển nhiên là một con tắc kè hoa, một khi khôi phục tự do, lập tức trốn sau lưng đám tay chân, lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi người.
Giang Dược thấy thế, cười khổ đỡ trán.
Đầu năm nay niềm tin giữa người với người có còn hay không?
Gã này là họ tắc kè hoa sao? Một giây trước nhận túng, giây tiếp theo lại đổi quẻ?
Nếu như đối phương ngoan ngoãn bồi thường xe, lại tỏ thái độ thành thật một chút, nói xin lỗi đàng hoàng, Giang Dược tự nhiên cũng sẽ cho qua.
Ai ngờ, tên này lại không lĩnh tình, còn quyết tâm muốn làm lớn chuyện?
Đội trưởng bảo vệ tiến tới:
"Giang tiên sinh, hay là anh tránh mặt một chút, chuyện ở đây, giao cho chúng tôi xử lý là được.”
“Không cần, các anh cứ làm tốt công việc của mình, việc này không trách các anh.”
Đội trưởng Vương ít nhiều có chút hổ thẹn, tuy chuyện này không có liên quan trực tiếp với bọn họ, nhưng nói cho cùng, nguyên nhân xảy ra xung đột ban đầu nhất vẫn là bởi vì bọn họ cự tuyệt chủ xe thể thao.
Viện trợ của nhà họ Đặng đến rất nhanh, chưa đầy một phút sau đã đến.
Người tới không nhiều lắm, chỉ có một xe năm người.
Trong đó có một lão già tuổi không nhỏ, diện mạo có vài phần giống chủ xe thể thao.
Phía sau lão già có ba người, vừa nhìn đã biết là vệ sĩ thiếp thân, là loại cao thủ nội liễm bên trong. Ánh mắt mỗi người đều cực kỳ hung hãn, có tính xâm lược của sài lang hổ báo.
Người còn lại thì mang theo một cái cặp, mặc âu phục giày da, đeo một cặp kính gọng vàng.
Người này là luật sư của nhà họ Đặng, vừa mở miệng thì đã sặc mùi vênh váo hung hăng.
"Tội cố ý gây thương tích, tội hủy hoại tài sản, hơn nữa còn đe dọa, tống tiền, mấy điều này cộng lại, đủ để phán mười đến hai mươi năm. Đặng tiên sinh, báo cảnh sát đi. Loại nhân vật nhỏ này, thật sự không đáng tự ngài động thủ.”
Lão già nhà họ Đặng kia lại khoát tay áo, ý bảo không vội.
Lão quan sát mấy người ở hiện trường một cái.
Lão cũng chưa mờ mắt, nhưng mấy người này, lão thật sự phán đoán không ra, rốt cuộc là ai mà lại kiêu ngạo đến vậy?
Một cô gái khoảng đôi mươi, một thanh niên mười bảy mười tám tuổi, và một đứa trẻ vị thành niên.
Nhìn ăn mặc rõ ràng là bình thường, căn bản không giống như người có thể chọc đến đầu con cháu nhà họ Đặng, càng không giống người có năng lực ra vào biệt thự ngõ Đạo Tử.
“Mấy người này là?"
"Ông chú, chính là cậu ta đã khi dễ trên đầu nhà họ Đặng chúng ta."
Giang Dược cười cười:
"Ông là trưởng bối của anh ta?”
“Không sai. Chàng trai, cha mẹ cậu là ai? Nhà cậu làm gì?”
"Cha mẹ tôi là ai, ông không cần phải lo lắng. Ngược lại cháu nhà ông thật chẳng ra làm sao cả, phiền ông dẫn về dạy dỗ cho đàng hoàng lại chút đi. Khả năng tìm đường chết này sớm muộn gì cũng có thể đưa nhà ông lọt hố.”
“Ồ? Khẩu khí ngược lại không nhỏ. Không biết cậu là con cháu nhà giàu nào ở Tinh Thành a?”
“Tôi không phải nhà giàu gì, nhà bình thường mà thôi."
Nhà bình thường?
Nhà bình thường mà cứng đầu cứng miệng quá nhỉ? Ai cho cậu lá gan? Còn giáo huấn nhà họ Đặng?
Lão già có chút tức giận trong lòng, đánh giá Giang Dược từ trên xuống dưới. Nhìn đối phương ăn mặc một thân bình dân, quả thật cũng không giống con cháu nhà giàu.
Luật sư đi đến trước mặt lão, đưa ra một máy tính bảng, ra hiệu cho ông già nhìn vào nó.
Lão xem xong, khóe miệng mỉm cười quỷ dị.
Thật đúng là con nhà bình thường? Học sinh trường trung học Dương Phàm? Cha mẹ mất tích từ lâu. Trước khi cha mất tích lại là một công chức nhỏ của Sở giáo dục Tinh Thành?
Điều kiện gia đình này mà dám so găng với nhà giàu.
Bọn trẻ bây giờ đều ngang tàng vậy sao?
Có điều cũng nên cẩn thận một chút. Dù sao đối phương lại có thể ra vào tự nhiên khu biệt thự ngõ Đạo Tử, điều mà ngay cả nhà họ Đặng của lão cũng khó có thể làm được. Có lẽ đối phương thực sự còn có chỗ dựa nào đó?
Mà thôi, với gia cảnh như thế này, dù có chỗ dựa bí ẩn nào đó thì cũng chưa chắc là quan hệ mật thiết. Lão đoán chừng chỗ dựa của đối phương chưa chắc sẽ hơi đâu đắc tội với nhà họ Đặng mà ra mặt giùm đối phương.
Cho nên, để lão đây xem thử chỗ dựa của cậu mạnh mẽ đến cỡ nào, có thể ra mặt cho các cậu đến mức độ nào nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận