Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 336: Một đêm kinh dị đến mất ngủ
"Giang Dược, cậu có phát hiện ra điều gì không?"
Giang Dược vuốt trán, cười khổ nói:
"Tôi nói vừa rồi có một người phụ nữ tắm rửa ở đây, các cậu tin không?"
Rõ ràng phòng tắm không có dấu vết của việc vừa tắm rửa.
Giang Dược mặc kệ những người khác tin hay không, chỉ chỉ vào đầu giường:
"Còn có người đàn ông cởi trần ngồi ở đầu giường, tôi còn chứng kiến anh ta tháo đồng hồ xuống."
"Đúng vậy, chính là chiếc đồng hồ do đại sư nhà họ Cơ chế tác mà trước đây cậu thử đeo."
Nhìn thấy Đỗ Nhất Phong kinh ngạc nhìn mình, Giang Dược lại bổ sung thêm một câu.
Đỗ Nhất Phong rón rén đến tủ đầu giường, kéo ngăn kéo ra, những vật phẩm quý giá trước đó vẫn nằm im lặng bên trong, không thiếu một thứ gì.
Lúc này, Hàn Tinh Tinh đột nhiên kêu lên:
"Tôi nhớ ra rồi! Vừa nãy, tôi như nhìn thấy một bé gái trong phòng! Cô bé đi từ cửa phòng ngủ ra hướng ban công. Đúng, chính là như thế. Tôi nhìn thấy bé gái đi ra ngoài cửa sổ với đôi dép lê, nên tôi mới đuổi theo. Đuổi đuổi một hồi rồi không nhớ gì cả."
Hứa Thuần Như và Du Tư Nguyên đều run sợ biến sắc.
Lời nhắc nhở của Hàn Tinh Tinh khiến họ đồng thời nhớ lại. Những gì Hàn Tinh Tinh nói, chẳng phải là những gì họ đã trải qua sao?
Trước đó, họ cũng nhìn thấy một bé gái.
Đỗ Nhất Phong mở cửa tủ quần áo, chỉ vào những bộ quần áo và giày dép treo bên trong.
"Chẳng lẽ là gia đình ba người này?"
Giang Dược trầm ngâm không nói.
Trong mông lung, hắn lại như bắt được một tia sáng chân tướng.
Vừa rồi, lúc hắn gọi Hàn Tinh Tinh và hai cô gái khác, đồng thời ngăn Đỗ Nhất Phong đi ra ngoài, trên người bốn người này, đồng thời xảy ra một sự kiện. Mỗi người đều bị chia làm hai. Một là thân xác thực sự, một giống như linh hồn hư ảo.
Khi Giang Dược giữ họ lại, hai bên hòa làm một, thân xác và linh hồn trở về cùng một chỗ, mới thực sự tỉnh lại.
Nói cách khác, khi họ đi ra ngoài, thân xác và linh hồn bị tách rời. Thân xác không chịu sự điều khiển của linh hồn mà di chuyển theo một lực tác động khác.
Có điều sự di chuyển này có vẻ không ổn định. Khi Giang Dược can thiệp bằng lực bên ngoài, trạng thái này lập tức bị phá vỡ.
Chẳng lẽ những người mất tích trước đây cũng gặp phải tình huống tương tự?
Thứ vừa rồi hắn nhìn thấy, chẳng lẽ chính là linh hồn của gia đình ba người khách ngụ ở đây trước đó sao?
Dưới tình huống bình thường, con người không thể nhìn thấy hồn ma, nhưng hồn ma lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của con người.
Tại sao trong căn nhà này, tình huống lại hoàn toàn ngược lại?
Giang Dược hiện tại chắc chắn có thể xác định, người phụ nữ tắm rửa trước đó và người đàn ông ở trần tháo đồng hồ, hai vợ chồng này căn bản không nhìn thấy hắn, một người sống sờ sờ trong phòng.
Loại cảm giác này rất hoang đường.
Rõ ràng là cùng một căn phòng, nhưng lại giống như hai thế giới song song.
Đầu óc Giang Dược tràn đầy nghi vấn.
Tại sao linh hồn của ba người đó lại có thể bình yên mà sống như vậy?
Tại sao họ không hề ý thức được rằng mình đã ở đây nhiều ngày?
Chẳng lẽ thời gian của họ vẫn dừng lại vào lúc ban đêm?
Hay là những gì hắn nhìn thấy chỉ là một ảo ảnh tái diễn vào lúc ấy?
Nếu như những người rời đi ngày đó chỉ là thân xác, vậy linh hồn của họ có còn lưu lại nơi đây?
Hiện tại, không cách nào để giải đáp những vấn đề này.
Giang Dược đột nhiên nói:
"Đi ra ngoài xem một chút."
Nhóm của hắn đã tránh được kiếp nạn này, nhưng những người khác thì sao?
Hơn mười người tham gia khảo hạch tràn vào, nếu họ đều giống như Hàn Tinh Tinh và những người khác, thì lúc này chẳng phải...
Vừa lao ra khỏi cửa, nhóm Giang Dược đã nhìn thấy Trương Kế Nghiệp và Tạ Phong ở biệt thự bên cạnh đang nghiêng ngả đi ngược lại hướng đại lộ.
Nhìn nét mặt của họ, đờ đẫn và vô hồn, hoàn toàn không có chút cảm giác của một con người sống.
Cứ như là hai cái xác không hồn.
"Kế nghiệp, Tạ Phong!"
"Tỉnh!"
Hứa Thuần Như là người đầu tiên xông lên, tát vào mặt hai người.
Lúc này, cô cũng không cố kỵ gì nữa, chỉ cần đánh thức họ là được.
Quả nhiên, Giang Dược nhìn thấy hai bóng mờ từ trong biệt thự bay ra và hòa nhập với hai cơ thể.
Hai người khẽ run lên, tỉnh lại, vẻ mặt đều ngơ ngác.
Trương Kế Nghiệp sờ lên má đang nóng bừng, nhìn cánh tay đang giơ lên của Hứa Thuần Như, không khỏi tức giận:
"Hứa Thuần Như, chị điên rồi hả?"
Rõ ràng, tên này hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cho rằng Hứa Thuần Như vô cớ đánh mình.
Du Tư Nguyên vội vàng tiến lên giải thích.
Tạ Phong khẽ vỗ về khuôn mặt, toàn bộ biểu hiện đều là sợ hãi.
Trương Kế Nghiệp còn có chút không tin:
"Mấy người không hợp nhau lừa chúng tôi chứ? Làm gì có chuyện như vậy?"
Hàn Tinh Tinh tức giận bất bình nói:
"Thật đúng là thứ không phân biệt tốt xấu, không biết cảm ơn người khác. Chị Như, loại người này vốn không nên cứu."
Giang Dược không chần chừ, vẫy tay nói:
"Đi qua xem một chút."
Đi đến trục đường chính, Giang Dược nhìn xung quanh, lập tức tê cả da đầu.
Từ các tòa nhà biệt thự của người tham gia khảo hạch, liên tục có người đi ra, vẻ mặt và động tác của tất cả mọi người giống như được sao chép từ cùng một khuôn mẫu.
Những người này đi qua bên cạnh nhóm Giang Dược, như thể bọn họ là không khí, hoàn toàn không nhìn thấy, máy móc hướng về cùng một hướng, tập tễnh đi.
Hàn Tinh Tinh không khỏi hét lên:
"Tất cả mau tỉnh lại!"
Giang Dược lắc đầu nói:
"Chỉ dựa vào hô không có tác dụng."
Nói rồi, hắn thuận tay túm lấy một người vừa đi đến trước mặt mình, mạnh mẽ kéo cánh tay đối phương:
"Anh bạn, tỉnh lại, quay đầu là bờ!"
Sự thật chứng minh, việc kéo túm có hiệu quả vô cùng tốt.
Mỗi người trải qua việc kéo túm đều sẽ lấy lại tinh thần sau vài giây.
Bên kia khu khách sạn, từng thân ảnh cũng lần lượt nhận được một loại tín hiệu triệu hoán nào đó, thân thể không ngừng run rẩy mà ngoan cố đi về phía này.
Nhìn nét mặt của họ, hiển nhiên là không biết gì cả.
"Anh Chí?"
Giang Dược nhìn thấy anh Chí trong số những người bên khu khách sạn, bèn nhanh chóng tiến đến, một tay lay anh Chí tỉnh dậy.
Anh Chí hoảng hốt nhìn thấy Giang Dược, giật mình tại chỗ:
"Anh bạn, sao tôi lại ở chỗ này?"
Giang Dược chỉ vào nhóm người vẫn đang mù quáng tiến lên.
Sắc mặt anh Chí run sợ, nhìn sang những thân ảnh kỳ dị bên cạnh, nhìn biểu hiện ngây ngô và bước đi lảo đảo của họ.
"Đây... đây là trúng tà sao?"
Những hình ảnh kinh hoàng trong đoạn giám sát trước đó hiện lên trong đầu anh Chí.
Cảnh tượng kinh hoàng vài ngày trước lại xuất hiện!
"Được rồi, trước tiên gọi họ tỉnh lại đã."
Trước tiên hãy làm cho họ tỉnh lại đã rồi giải thích sau.
Mặc dù bọn họ đều là đối thủ cạnh tranh trong kỳ thử thách, nếu nhìn từ góc độ cá nhân, việc những người này mất tích cũng chưa chắc đã là chuyện xấu với nhiệm vụ, nhưng Giang Dược không thể nhẫn tâm nhìn họ đi vào vực sâu kinh hoàng.
Đỗ Nhất Phong và Trương Kế Nghiệp khoanh tay trước ngực, đứng xem náo nhiệt, không có ý định ra tay.
Trương Kế Nghiệp thầm thì với Đỗ Nhất Phong:
"Nhất Phong, họ Giang kia đúng là kẻ thích lo việc bao đồng. Theo anh thấy, chúng ta không nên ra tay, cứu càng nhiều thì nhiệm vụ của chúng ta càng có thêm đối thủ tiềm ẩn. Đúng là một kẻ đầu heo."
Đỗ Nhất Phong cũng nghĩ như vậy, nhưng cậu không phải là người thẳng tính như Trương Kế Nghiệp, nói gì cũng viết lên mặt, treo trên miệng, cho nên chỉ cười nhạt một tiếng, không nói gì.
Hứa Thuần Như nghe thấy lời nói thối tha của Trương Kế Nghiệp, tức giận nói:
"Em nói cái gì? Thế lúc này chị cứu em cũng là đầu heo?”
Tốt bụng cứu người mà còn bị Trương Kế Nghiệp châm chọc.
Nếu không phải nể tình giao hảo nhiều thế hệ, cho dù Trương Kế Nghiệp chết ven đường, Hứa Thuần Như cũng không thèm liếc gã một cái.
Trương Kế Nghiệp ấp úng, không thể cãi lại.
Gã không đần, biết rằng có những lời nói trắng ra sẽ khiến nhiều người tức giận.
Sau khi tất cả mọi người được đánh thức và biết chuyện gì xảy ra, họ đều liên tục cảm ơn Giang Dược.
Anh Chí vỗ vai Giang Dược:
"Anh bạn, lần này lại nhờ có anh. Tôi ghi nhớ ơn này."
Giang Dược nhìn nhóm người của anh Chí, trong lòng lại có chút khác thường.
Sao không thấy anh Hạo?
Chẳng lẽ anh ta đã đi trước một bước?
Hẳn là không nhanh như vậy đi? Khi Giang Dược đi vào trục đường chính, đa số mọi người mới chỉ đi đến ven đường. Với tốc độ di chuyển chậm rãi của họ, không thể đi nhanh như vậy.
Có điều, Giang Dược cũng không hỏi, anh Chí cũng không biết là không phát hiện vấn đề này hay cố ý không đề cập tới. Hai người đều rất ăn ý bỏ qua.
Giang Dược liếc nhìn xung quanh hiện trường, đếm đại thể số người.
"Xem ra, vẫn có người không ra khỏi nhà."
Khu nhà nghỉ bên này có ít nhất bốn năm người không đi ra.
Là họ chưa kịp ra?
Hay đều giống như hắn, không bị trúng chiêu lần này?
Giang Dược suy nghĩ, hắn vẫn thiên về khả năng sau.
Tất cả những người tham gia khảo hạch chứng nhận đều là Người giác tỉnh, hơn nữa còn là những Người giác tỉnh xuất sắc, chắc chắn sẽ có một số cường giả ẩn tàng vượt trội, khác với những người mất tích trong đợt biến đổi đầu tiên ngày hôm đó.
Hầu hết những người mất tích ngày hôm đó đều là khách du lịch và nhân viên khách sạn, có thể có một số Người giác tỉnh tiềm ẩn, nhưng chắc chắn không nhiều như nhóm Người giác tỉnh này.
Tất nhiên, ngay cả Giang Dược cũng không hiểu rõ lý do tại sao bản thân không bị ảnh hưởng.
Là do bùa Kháng tà bản nâng cấp, hay là do quầng sáng Bách Tà Bất Xâm, hay là nguyên nhân nào khác?
Có điều Giang Dược cũng đang suy nghĩ, có phải là nguyên do tinh thần lực?
Mặc dù mọi người tại hiện trường đều tỉnh lại và không ai đi về phía vực sâu khủng bố, nhưng bầu không khí vẫn tràn đầy tâm lý khủng hoảng.
Dù sao, cảnh tượng vừa rồi cũng quá quỷ dị và nguy hiểm đi.
Nỗi kinh hoàng bùng nổ bất ngờ này khiến sự xa cách giữa mọi người giảm đi một chút, họ dường như gắn bó với nhau hơn.
Hầu hết mọi người trong lòng đều không tránh khỏi suy nghĩ muốn đoàn kết để sưởi ấm.
Giang Dược cứu người, không muốn làm anh hùng, cũng không có ý định để người khác ghi nhớ lòng tốt của mình. Thậm chí, hắn còn không muốn mọi người biết hắn là người đầu tiên ra tay cứu người.
Tương tự, hắn cũng không có ý định đoàn kết với ai.
Lòng người khó đoán.
Giang Dược quay đầu trở về phòng, những người khác thấy Giang Dược không tham gia náo nhiệt, cũng tự nhiên đi theo vào nhà.
Trương Kế Nghiệp và Tạ Phong suy nghĩ một chút, vẫn mặt dày đi theo đám người vào nhà.
Với trạng thái tinh thần bất ổn như hiện tại, bọn họ không thể nào tự mình tiêu hóa hết những chuyện này.
Trở lại phòng, Đỗ Nhất Phong muốn nói lại thôi.
"Muốn nói gì thì nói đi, đừng giống như táo bón vậy."
Đỗ Nhất Phong cười khan nói:
"Các cậu không chú ý tới sao? Vừa rồi bên ngoài, không phải toàn bộ người tham gia khảo hạch đều xuất hiện. Tôi chỉ thấy được bảy mươi lăm người. Trong khi có tới tám mươi tám người đăng ký a."
Hàn Tinh Tinh nói:
"Có lẽ có người tụt lại phía sau, căn bản không đến được đây."
Giang Dược bất chợt nói:
"Chỉ có tám mươi ba người đến được đây thôi."
"Tám mươi ba trừ bảy mươi lăm, nói cách khác còn có tám người chưa từng xuất hiện tại hiện trường. Những người này có lẽ giống như Giang Dược, không bị ảnh hưởng bởi triệu hoán kỳ dị lần này?"
Lời nói của Đỗ Nhất Phong khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Ngoài Giang Dược, còn có tám người giống như hắn không bị dính phải lời kêu gọi quỷ dị lần này?
Vậy thì tám người chưa từng xuất hiện ấy chính là đối thủ đáng gờm trong kỳ khảo hạch giấy chứng nhận lần này.
Thế như xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao họ lại có thể bình thản đến thế?
Không ra tay điều tra, cũng không ra tay ngăn cản.
Bo bo giữ mình có lẽ không sai, nhưng loại người lòng dạ tâm cơ này quả thực khiến người ta nghi ngại.
Có điều Giang Dược biết chắc chắn không phải có tám người, cùng lắm chỉ có sáu người thôi. Còn hai người khác, giờ phút này đã là người chết.
Sự tồn tại của những người này như tảng đá đè nặng lên ngực mọi người, khiến bầu không khí trong phòng có chút ngột ngạt và kiềm chế.
Mặc dù Đỗ Nhất Phong không nói rõ, nhưng Giang Dược đã cảm nhận được điều gì đó.
Giang Dược bất chợt mở miệng hỏi:
"Nhất Phong, cậu có cảm thấy chúng ta không nên xen vào việc của người khác không?"
"Ha ha, không đến mức, không đến mức."
Đỗ Nhất Phong rõ ràng có chút nghĩ một đằng nói một nẻo.
Đỗ Nhất Phong bổ sung:
"Có điều theo tôi thấy, những người này chỉ nói suông cho qua chuyện. Khi đến thời điểm quan trọng, họ chưa chắc sẽ nhớ ơn chúng ta."
Trương Kế Nghiệp nói:
"Học sinh tiểu học đều biết câu chuyện 'Người nông dân và con rắn' a?"
Hàn Tinh Tinh không khách khí hỏi lại:
"Cho nên ngươi chính là con rắn kia?"
Giang Dược không muốn tranh luận với họ:
"Được rồi, nên giúp đã giúp, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, chú ý nhiều hơn. Giờ cách hừng đông còn sớm, đêm nay chưa chắc đã yên bình."
Trương Kế Nghiệp và Tạ Phong ấp úng, có chút không muốn rời đi.
Đỗ Nhất Phong giả vờ không nhìn thấy, tự mình đi lên lầu.
Ba nữ sinh cũng rất ăn ý lên lầu hai.
Rõ ràng là muốn nói với Trương Kế Nghiệp rằng tầng trệt là của Giang Dược.
Coi như đây là biệt thự thì hai người cũng không dám mặt dày chung phòng với Giang Dược.
Lòng họ phẫn uất, mặt mày xanh xao, không cam lòng đẩy cửa bỏ đi.
Giang Dược đương nhiên không đến mức tức giận.
Với tính cách của Trương Kế Nghiệp, hắn thậm chí không tin tên này có thể sống sót trở về Tinh Thành, thậm chí có thể sống đến sáng mai hay không còn là một dấu hỏi lớn.
Đám người bên ngoài dần dần tản đi.
Khu nhà nghỉ lại trở lại yên tĩnh.
Sự yên tĩnh này mang đến cảm giác tử vong kỳ dị.
Ngay cả tiếng côn trùng kêu vang cũng không nghe thấy.
Bóng đêm tịch mịch khiến người ta vô cùng bối rối, không thể nào chìm vào giấc ngủ, không dám ngủ, cứ như chỉ cần nhắm mắt lại, vô số nguy hiểm sẽ giáng lâm, Tử thần có vô số cách để thu hoạch mạng sống của họ.
A! Ô ô ô!
Tiếng hét kinh hoàng một lần nữa phá vỡ sự yên tĩnh của khu nhà nghỉ.
Tiếng hét này vô cùng thảm thiết, như tiếng kêu của người sắp chết.
Sau tiếng kêu thảm thiết này, người đó như bị thứ gì che miệng lại, tiếng kêu trở nên ngột ngạt và bất lực.
Chỉ trong vài hơi thở, ngay cả tiếng kêu ngột ngạt vô lực đó cũng biến mất hoàn toàn.
Ngay lập tức, toàn bộ thế giới lại trở về với sự yên tĩnh chết chóc.
Cứ như thể tiếng hét thảm thiết vừa rồi chưa từng xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận