Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 277: Muốn tới đòi người?
Theo lời Uông Hạo, vấn đề của Đới Na tiềm ẩn một mối nguy cơ rất lớn.
Nếu hạt giống biến dị dễ dàng truyền đi theo kiểu như vậy, với vẻ ngoài quyến rũ của Đới Na, không biết có bao nhiêu người đàn ông sẽ sa bẫy.
Hơn nữa, ngoài sự cám dỗ về ngoại hình, còn có sự cám dỗ về sức mạnh.
Ngay cả Uông Hạo có gia thế và bối cảnh khủng như vậy cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ này, huống chi là những người bình thường.
Điều đáng sợ nhất không chỉ có thế.
Đới Na đã thay đổi như thế nào?
Ả đang che giấu bí mật gì?
Liệu có sinh vật vô danh nào đã chiếm lấy cơ thể của ả ta hay không?
Cái gọi là "Thánh chủng" thực sự là thứ gì?
"Trưởng ban La, việc này đáng để các chú nghiên cứu kỹ lưỡng. Tôi luôn cảm thấy, sự thật đằng sau rất đáng sợ. Nếu không cẩn thận, có thể sẽ ủ thành họa lớn."
Trưởng ban La thường xuyên tiếp xúc với những cơ mật cấp cao, những gì ông nghĩ trong lòng còn nhiều và phức tạp hơn thế. Lúc này, khuôn mặt đơ của ông trông vô cùng nghiêm nghị.
"Cậu Giang à, nếu thật theo lời nói cậu nói, Đới Na giống như quả bom hẹn giờ, đi đến đâu là có thể nổ tung đến đấy."
"Không chỉ là Đới Na, ở khu đại học bên kia, chắc chắn cũng có một nguồn lây tương tự. Trong cả Tinh Thành, không biết còn bao nhiêu nguồn lây như thế nữa..."
Đây mới là vấn đề nan giải nhất hiện nay.
Muốn đối phó với một Đới Na không khó, chỉ cần rải lưới phong tỏa, bố trí đủ nhân lực và thiết bị là có thể dễ dàng thực hiện được.
Nhưng vấn đề là họ không biết có bao nhiêu nguồn lây tương tự đang ẩn nấp trong bóng tối.
Thêm vào đó, khả năng ngụy trang của bọn chúng rất mạnh, dưới tình hình mất sóng như hiện tại, thực sự rất khó để bắt gọn hết.
Cao Dực tiến lại gần, nhỏ giọng nói:
"Lúc trước tôi có một ý tưởng, chúng ta có thể dùng Uông Hạo làm mồi nhử, dụ Đới Na quay lại, anh thấy sao?"
Trưởng ban La trầm ngâm:
"Chỉ sợ khó, theo lời của Uông Hạo, gã cũng chỉ là quân cờ mà Đới Na lựa chọn, e rằng không đủ trọng lượng làm mồi nhử."
"Nếu Đới Na thực sự quan tâm đến mạng sống của Uông Hạo, lúc ả ta chạy trốn cũng sẽ không quyết đoán và dứt khoát đến thế."
Giang Dược cũng cảm thấy ý tưởng dùng Uông Hạo làm mồi nhử này không khả thi.
Cao Dực lo lắng nói:
"Nếu không bắt được Đới Na, mối đe dọa này vẫn sẽ luôn tồn tại. Ả nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua, có thể sẽ quay lại bất cứ lúc nào."
"Cậu Giang, cậu có cách nào không?"
Giang Dược cười khổ nói:
"Ả ta ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng. Chú bảo tôi có cách gì? Tất nhiên, nếu thực sự hạ quyết tâm hao tổn nhân lực vật lực, thì vẫn có cơ hội bắt được ả."
"Quá tốn công! Cậu cũng biết bọn tôi đang rất thiếu thốn nhân lực."
Trưởng ban La thở dài:
"Chưa kể, trước hết cần phải xác định ả có còn ẩn náu ở đây hay không, nếu ả bị dọa sợ, sớm bỏ chạy mất dạng, căn bản không còn ở tại khu vực này, cho dù chúng ta có đào sâu ba thước cũng khó mà tìm được ả."
"Tôi có dự cảm, ả nhất định sẽ quay lại."
Cao Dực rất kiên trì.
"Tại sao?"
"Ả gặp phải thiệt thòi như vậy, chẳng lẽ không ghi hận? Vả lại ở đây có rất nhiều nữ sinh tụ tập, thuận tiện cho ả ra tay. Ngoài ra còn có một điểm quan trọng nữa, ả rất quen thuộc địa hình khu vực này. Thay đổi địa điểm khác, ả chưa chắc đã quen thuộc như vậy, phải không?"
Cao Dực nói rất có lý.
"Cậu Giang, cậu nghĩ thế nào?"
"Tôi đồng ý với phán đoán của thầy Cao, còn có một khả năng nữa. Sự biến dị của Đới Na, liệu có liên quan đến khu vực không? Nếu thật là có, vậy thì ả không thể không quay lại. Thậm chí, ả có khi sẽ không đi xa!"
"Liên quan đến khu vực?"
Trưởng ban La trầm giọng hỏi:
"Cậu Giang, ý cậu là sao?"
"Chỉ là suy đoán. Cái gọi là Thánh chủng, cũng như những dị biến kỳ lạ trên người ả, rốt cuộc không thể vô duyên vô cớ xuất hiện được. Có lẽ, chính là khu vực ký túc xá nữ sinh này, nảy sinh một số yếu tố tà dị nào đó, kích phát sự biến dị của ả? Nếu không, Thánh chủng từ đâu mà đến? Từ trên trời rơi xuống sao?"
Cao Dực sáng mắt lên:
"Nếu là vậy thì chúng ta chịu khó rải thảm điều tra, nói không chừng sẽ có thu hoạch?"
Trưởng ban La đột nhiên nói:
"Hai người có lên xem căn phòng ký túc xá của hung thủ chưa?"
Cao Dực và Giang Dược đều lắc đầu.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, tòa nhà ký túc xá nữ hiện tại đã tạm thời bị phong tỏa, không được phép ra vào. Cao Dực thì vẫn luôn trông chừng Uông Hạo, còn Giang Dược thì bận đi đến Cục Hành động, đều không có thời gian đi xem.
"Bây giờ đi xem thế nào?"
Cao Dực đề xuất.
"Em đề nghị, tốt nhất là triển khai một cuộc tìm kiếm toàn diện tòa nhà ký túc xá trước. Biết đâu, Đới Na có thể trốn lại vào ký túc xá!"
Giang Dược lớn mật phỏng đoán, nhưng nếu xét đến tốc độ và khả năng lẩn trốn đáng sợ của Đới Na, cũng không phải là không thể nào.
Có thể chuồn đi qua cống thoát nước, không lẽ không thể lẻn vào thông qua cống thoát nước?
Đang lúc ba người bàn bạc với nhau thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Là một nhân viên hành chính của trường.
"Trưởng ban La, thầy Cao, gia đình của Uông Hạo đã đến, còn có cha mẹ của các nạn nhân cũng đến. Bây giờ bên ngoài rất hỗn loạn. Đặc biệt là gia đình Uông Hạo, họ rất kích động, miệng nói rằng trường chúng ta đang bức hại Uông Hạo, nói rằng trường chúng ta đang lạm dụng tư hình! Rằng trường chúng ta không phải là cơ quan thực thi pháp luật, không có quyền bắt giữ Uông Hạo, muốn chúng ta giao người cho họ."
Cao Dực tức giận đến mức cười gằn:
"Họ dám nói vậy sao? Giao người cho họ? Dựa vào cái gì?"
"Thầy Cao, thầy không thấy gia đình họ Uông hung hăng đến thế nào đâu, họ còn mang theo đội ngũ luật sư, trận thế rất hùng hậu. Hiệu trưởng cũng bị họ làm cho sứt đầu mẻ trán."
Giang Dược đột nhiên hỏi:
"Trường đã cử người thông báo cho gia đình Uông Hạo rồi hả?"
"Gia đình các nạn nhân thì đã cử, nhưng còn gia đình Uông Hạo hình như chưa cử ai đi thì phải?"
"Vậy làm sao họ biết, còn chuẩn bị chu đáo như vậy, là ai đã báo cho họ?"
Giang Dược không chỉ đích danh, nhưng chỉ cần dùng chân cũng có thể đoán ra, rất có thể là một trong những người thuộc đội ngũ của cảnh sát Chiêu.
Tất nhiên, xét về lý thì vẫn nên thông báo cho gia đình Uông Hạo, nhưng là vì công hay tư thì còn phải xem xét lại.
“Trưởng ban La, việc này có lẽ phải để chú ra mặt rồi.”
Giang Dược mỉm cười nói.
Gia đình của Uông Hạo đã đến tận nơi, trưởng ban La muốn đưa người đi, chắc chắn phải vượt qua cửa ải này.
“Ra ngoài xem thử.”
Trưởng ban La mặc kệ Uông Hạo có gia thế gì, hậu trường có cứng đến đâu, Cục Hành động, đặc biệt là La Đằng ông, hoàn toàn không đếm xỉa đến.
Đến hiện trường, Giang Dược mới hiểu được là nó hỗn loạn đến mức nào, thế trận của nhà họ Uông lớn đến chừng nào.
Cũng không biết là họ tổ chức làm sao mà lại có đến hơn trăm người, khí thế hùng hậu, nhìn dáng vẻ giống như chỉ cần bên này không đồng ý là họ thậm chí sẽ ra tay cướp người.
Lãnh đạo nhà trường bị người nhà Uông Hạo vây quanh, trán đầy mồ hôi, rõ ràng có chút khó mà chống đỡ.
“Trường Trung học Dương Phàm các người rốt cuộc đang làm gì? Tôi giao con trai cho trường các người, là vì cảm thấy cái mác vàng của trường Dương Phàm này cứng. Bây giờ, con trai tôi ở trường xảy ra chuyện, các người dụng tư hình đã đành, còn tạm giam con trai tôi, không cho chúng tôi gặp mặt, thật là quá đáng! Trường Dương Phàm khi nào tự lập tòa án, tự mình xử án rồi?”
“Còn nói con trai tôi là hung thủ? Con trai tôi ngoan ngoãn như vậy, sao có thể là hung thủ? Ai đã tận mắt nhìn thấy con trai tôi giết người?”
“Mẹ Uông Hạo, đừng kích động. Tình hình lúc đó, các học sinh ở hiện trường đều nhìn thấy. Hơn nữa, chúng tôi còn có video giám sát.”
“Học sinh nhìn thấy cái gì? Video giám sát quay được cái gì? Quay được con trai tôi giết người rồi?”
Người phụ nữ đang hùng hổ dọa người kia ăn mặc quý phái, sang trọng, dung mạo xinh đẹp, được bảo dưỡng rất tinh tế. Nhìn bề ngoài thì có vẻ ba mươi mấy tuổi, trông khá trẻ, thoạt nhìn rất khó tin được là bà ta đã có một đứa con trai mười tám tuổi.
Chỉ là, dáng vẻ hùng hổ dọa người của bà ta cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là một nhân vật khó nhằn, tuyệt đối không phải đèn đã cạn dầu.
Không chiếm lý cũng phải cãi ngang cãi cố, nếu để bà ta chiếm được ba phần lý lẽ, chắc chắn sẽ quậy tưng bừng đến chó gà không yên.
Đừng nhìn bình thường những lãnh đạo nhà trường trước mặt học sinh luôn giữ uy nghiêm, nói năng lưu loát, tài hùng biện vô song, gặp phải mẹ Uông Hạo áp đảo người khác như vậy, hầu như không mấy ai có thể chống đỡ được.
“Vị phụ huynh này, tôi khuyên bà nên bình tĩnh. Bà đừng quên, giáo viên lớp của Uông Hạo, hiện đang nằm viện cấp cứu đấy!”
“Chuyện của cô Diêu thật đáng tiếc, nhưng có liên quan gì đến Uông Hạo nhà tôi? Theo tôi được biết, đó là do một nữ sinh khác làm.”
"Uông Hạo là đồng bọn của cô ta."
Nghe vậy, mẹ Uông Hạo nhíu mày, nổi giận:
"Ông có bằng chứng gì chứng minh con trai tôi là đồng bọn của cô ta? Nó đã động tay động chân với cô Diêu rồi sao?"
"Cậu ta đã tấn công phó chủ nhiệm Thiệu. Nếu không có Người giác tỉnh ngăn cản, phó chủ nhiệm Thiệu lúc ấy đã bị con trai cô giết chết rồi! Việc cậu ta là đồng bọn của Đới Na rõ ràng như ban ngày. Tại sao cậu ta lại xuất hiện trong ký túc xá nữ sinh? Tại sao lại đi cùng Đới Na? Tại sao lại có biểu hiện biến dị giống như Đới Na?"
"Xuất hiện trong ký túc xá nữ sinh thì nhất định là đồng bọn sao? Nam nữ yêu đương thì sao? Ngay cả nếu nó có qua đêm trong ký túc xá nữ sinh, cũng chỉ là vi phạm kỷ luật nhà trường thôi. Có thể chứng minh được gì? Nó tấn công phó chủ nhiệm Thiệu? Phó chủ nhiệm Thiệu có bị thương chút nào không? Nhiều khi con trai tôi chỉ giả vờ tấn công, mục đích thực sự là muốn thoát khỏi sự truy bắt của các người thì sao? Chỉ cần con trai tôi không đụng đến phó chủ nhiệm Thiệu, thì nó không phải là hung thủ! Ông có biết pháp luật không đấy? Hay ông muốn luật sư của chúng tôi phổ biến cho ông một chút kiến thức pháp luật?"
“Đi cùng Đới Na thì chính là đồng bọn sao? Vậy bình thường ông và đồng nghiệp nữ ở cùng một văn phòng, tôi có thể nghi ngờ các người có quan hệ bất chính không? Về việc biến dị giống Đới Na thì có thể nói lên được gì chứ? Hiện tại là thời đại quỷ dị, người giác tỉnh nhiều như vậy, Uông Hạo nhà tôi không thể giác tỉnh một chút hay sao?”
Không thể không nói, mẹ Uông Hạo nói năng rất hùng hồn, dù là cưỡng từ đoạt lý, nhưng nghe lên vẫn có vài phần logic.
Nghe mẹ Uông Hạo nói một hơi như vậy, hiển nhiên là đã nắm rõ tình huống hiện trường, không biết là do mấy người cảnh sát Chiêu thuật lại hay là đã xem qua video tương tự quay được ở hiện trường?
Hoặc là cả hai đều có?
Nếu bà ta cứ nắm lấy việc Uông Hạo ở hiện trường không làm bị thương người, muốn cưỡng ép tẩy trắng cũng không phải hoàn toàn không thể.
Tất nhiên, tất cả những điều này chỉ dựa trên tình huống hiện trường lúc đó. Bà ta làm sao có thể ngờ được, vừa mới đây, con trai bảo bối của bà ta đã khai ra đầu đuôi toàn bộ câu chuyện cho nhóm trưởng ban La nghe. Lúc đó còn có thủ hạ của trưởng ban La quay video lại làm bằng chứng, gã muốn chống chế cũng không chống chế được.
Hiệu trưởng đang lo lắng, không biết phải xử lý thế nào thì nhìn thấy trưởng ban La và Giang Dược đến gần, vội vàng nói:
"Vị phụ huynh này, tâm trạng của bà, chúng tôi có thể hiểu được. Nhưng nhà trường cũng có nguyên tắc của nhà trường. Uông Hạo là học sinh của trường trung học Dương Phàm, người bị hại cũng là học sinh của trường trung học Dương Phàm. Trường chúng tôi nhất định phải đứng trên lập trường công bằng, có trách nhiệm với tất cả học sinh."
“Tình huống của Uông Hạo không phải như bà nghĩ. Trường học không phải là tòa án, chúng tôi không có thẩm quyền xử án. Chúng tôi giữ Uông Hạo lại là để liên hệ với cơ quan điều tra, nhằm làm rõ sự việc, chứ không phải như bà nói là tự ý giam giữ, lạm dụng tư hình gì đó.”
“Cơ quan điều tra? Tôi nghe nói cục cảnh sát muốn bắt người, nhưng bị các người từ chối?”
Mẹ Uông Hạo hừ lạnh nói.
“Đó là vì cảnh sát Chiêu đã nói rõ với chúng tôi đây là vụ án quỷ dị, không thuộc thẩm quyền của họ. Trường học chúng tôi không thể giao người cho cơ quan không có thẩm quyền, làm vậy không phải là làm bừa hay sao?”
“Đừng lấy cơ quan nào đó ra ép tôi. Con trai tôi thanh bạch, ban ngành nào cũng đừng nghĩ khi dễ Uông Hạo nhà tôi, ai cũng đừng hòng đụng đến Uông Hạo nhà tôi.”
Mẹ Uông Hạo nói với giọng bá đạo.
“Thật sao?”
Trưởng ban La vừa vặn đi đến gần, nghe thấy những lời này, lập tức im lặng. Thật đúng là ngông cuồng a, hóa ra Tinh Thành lớn như vậy, còn không ai trị nổi các người rồi?
“Trưởng ban La, cuối cùng anh cũng ra rồi.”
Hiệu trưởng giống như gặp được cứu tinh, nói với mẹ Uông Hạo:
“Vị này là trưởng ban La của ban Hành động thứ ba thuộc Cục Hành động Tinh Thành. Vụ án này, trưởng ban La tự mình phụ trách.”
“Trưởng ban La?”
Mẹ Uông Hạo nhìn trưởng ban La từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn đầy xem xét, đang suy tính trưởng ban La có đủ tư cách để đối thoại với mình hay không.
“La Đằng, ban Hành động thứ ba, Cục Hành động Tinh Thành.”
Trưởng ban La tự giới thiệu:
“Con trai bà dính líu đến vụ án dùng thủ pháp quỷ dị mưu sát người khác, tôi xin thông báo chính thức, Uông Hạo đã bị chúng tôi bắt.”
“Đánh rắm! Ông có chứng cứ gì chứng minh con trai tôi giết người?”
Mẹ Uông Hạo lập tức nổi giận, hoàn toàn mất hết phong thái của một phu nhân quý phái.
Lúc đầu bà ta còn muốn giữ gìn khí chất cao quý của mình, dùng thái độ cao ngạo để ép buộc trưởng ban La, xem có hiệu quả hay không. Nhưng không ngờ, trưởng ban La căn bản không ra bài theo lẽ thường, trực tiếp thông báo thẳng với bà ta rằng con trai bà ta đã bị bắt.
Trưởng ban La cười lạnh một tiếng:
“Chứng cứ đương nhiên có, nhưng cụ thể như thế nào, tôi xin phép không thể tiết lộ. Nếu bà không hài lòng, có thể đợi kết quả điều tra của chúng tôi rồi hãy khiếu nại. Có điều tôi khuyên bà tiết kiệm thời gian và nước bọt, đừng lãng phí sức lực của cả hai bên.”
“Ông… Ông dựa vào cái gì? Ông chỉ là một trưởng ban quèn, ai cho ông quyền lực lớn như vậy? Ông có tư cách gì nói chuyện với tôi như vậy?”
“Quyền lực là do đất nước và nhân dân giao cho tôi. Còn về tư cách?”
Trưởng ban La cười nhạt một tiếng:
“Bà nghĩ tôi rất muốn nói chuyện với mẹ của một kẻ giết người biến thái?”
“Trưởng ban La, tôi là luật sư đại diện của Uông Hạo. Tôi phải nhắc nhở ông, trước khi có bằng chứng xác thực, ông không nên dùng những từ như ‘kẻ giết người’. Điều này có hại cho hình ảnh nghề nghiệp của ông. Hơn nữa, lời nói của ông lúc nãy có hàm ý xúc phạm…”
“Cút!”
trưởng ban La liếc xéo, chỉ phun ra một chữ.
Loại người chỉ thích treo pháp luật bên miệng, khua môi múa mép này, trưởng ban La hoàn toàn không có thiện cảm, càng không muốn tranh luận gì với đám người này.
Động mồm mép, vĩnh viễn là thế mạnh của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận