Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 106: Bách quỷ lùa thú
Khi tiếng gầm vang lên kéo dài không dứt, tốc độ di chuyển của đàn thú rõ ràng không còn là tiết tấu rộn ràng chậm rãi bước đi như lúc trước nữa, mà bắt đầu trở nên nhanh dần rồi chuyển thành chạy nước rút toàn lực!
Không xong rồi!
Bàn Thạch Lĩnh từ trước đến nay chưa từng nghe qua loại thú triều này, rốt cuộc là nó tự nhiên hình thành, hay là có kẻ phía sau gây nên?
Giang Dược thực sự khó mà tưởng tượng lão núp lùm Triệu Thủ Ngân kia lại có thủ đoạn thông thiên như vậy, cư nhiên có thể điều khiển bách thú làm việc cho mình?
Ngoại trừ tiểu thuyết hay phim ảnh, loại thủ đoạn này quả thực chưa từng nghe thấy.
Cho dù toàn bộ thế giới xuất hiện biến dị, nhưng mới biến dị bao lâu a? Những bạn học trong trường còn đang đắc chí vì tố chất thân thể được cường hóa hai, ba chục phần trăm kia kìa!
Vậy mà biến dị nơi đây cũng đã đáng sợ đến trình độ này rồi sao?
Ý nghĩ đầu tiên của mấy người Giang Dược chính là rút về thôn!
Đương nhiên, thú triều bốn phương tám hướng dâng tới như nước lũ, bọn hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
Ba người nhanh chóng rút lui, chạy vắt giò lên cổ về phía thôn làng.
Cũng may thú triều còn cách bọn hắn một quãng, để bọn hắn vừa đủ thời gian vọt trở lại thôn.
Tuy rằng chạy về thôn chưa chắc có thể tránh được thú triều, thậm chí có thể nói hy vọng xa vời, nhưng dù sao vẫn còn tốt hơn bị thú triều nuốt chửng ngay tại chỗ.
Ba người nhanh chóng trở lại địa phận nhà họ Giang, Tam Cẩu đang tính đi về phía nhà cũ của Giang Dược thì bị Giang Dược ngăn lại.
Với cấu trúc của nhà cũ, muốn ngăn trở thú triều chỉ sợ quá khó khăn, thậm chí có thể nói cơ hồ không có bất kỳ hy vọng nào. Đàn thú khổng lồ chỉ cần vài giây là có thể phá cửa mà vào.
"Đi từ đường." Trong đầu Giang Dược lướt qua một lần, toàn bộ Bàn Thạch Lĩnh, kiến trúc rắn chắc duy nhất hắn có thể nghĩ đến chính là từ đường của nhà họ Giang.
Từ đường ở nông thôn đều là xây để duy trì hương khói ít nhất mấy trăm năm, cả ngàn năm, lúc xây dựng cực kỳ chú trọng đến vật liệu, tốn hao tiền của công sức gấp chục lần so với xây nhà ở bình thường.
Quan trọng hơn chính là từ đường rộng rãi hơn nhà ở, sẽ dễ dàng ẩn náu hơn.
Từ đường nhà họ Giang cách nhà cũ Giang Dược cũng không xa, khoảng chừng trăm bước, nháy mắt là tới.
Tuy rằng đóng cửa chưa chắc hữu dụng, nhưng cánh cửa gỗ nặng nề của từ đường, còn có tường gạch xanh xây cao, ít nhiều cũng khiến cho người ta có một chút cảm giác an toàn.
Giang Dược nhẹ nhàng đóng cửa lại, cài hết toàn bộ then cửa.
Ba người lui vào trong từ đường.
Đối với một thôn núi mà nói, từ đường này của nhà họ Giang, quy mô có vẻ hơi hoành tráng quá mức.
Mặc dù được xây theo lối kiến trúc tứ hợp viện ba sân thông thường, nhưng từ đường nhà họ Giang quả thật toát lên một loại khí chất bất phàm đến từng chi tiết.
Trái lại thôn núi Bàn Thạch Lĩnh hoang sơ vắng vẻ bên ngoài có chút cảm giác không tương xứng với từ đường nhà họ Giang.
Mặt đất được lát đá phiến xanh bóng loáng, hai bên đều có tượng đá granite, chính giữa đại sảnh treo một tấm biển gỗ to rộng, mặt trên phác họa bốn chữ đồng dạng khí phách rộng lớn.
Chính khí trường tồn!
Nếu là người không biết chuyện, nhìn thấy bốn chữ này, còn tưởng đây là nơi dùng để tế bái các bậc tiên hiền.
Từ đường của một dòng họ cư nhiên dùng bốn chữ này làm tộc huấn, treo lên tấm biển?
“Cậu Giang, xem ra nhà cậu cũng không hề tầm thường a!” Trưởng ban La là người biết hàng. Ông đã từng thấy qua nhiều từ đường khác nhau, bình thường treo biển viết thư pháp cũng rất phổ biến, nhưng hơn phân nửa đều là một ít quy định tu thân dưỡng tính tích đức cho con cháu, nói trắng ra chính là thể loại chỉ biết lo cho thân mình.
Nhưng còn bốn chữ này, hiển nhiên là khác biệt. Đọc qua là thấy bốn chữ này có ý nghĩa rất lớn.
Lớn đến mức nào?
Trưởng ban La không hiểu sao lại nghĩ đến mười chữ: trụ Bạch Ngọc chống trời, xà Tử Kim gánh biển.
Bản thân Trưởng ban La cũng bị ý niệm này của chính mình dọa sợ, đây cũng không phải là ông cố ý phóng đại, mà là ý niệm trong đầu tự nhiên sinh ra.
Các cột gỗ ở đại sảnh đều điêu khắc đủ loại đồ án, cũng không thâm ảo, đều là những câu chuyện xưa truyền từ đời này qua đời khác.
Mặt tường bên ngoài đại sảnh được khắc các bức tranh tường. Bách điểu triều phượng, tùng hạc diên niên...
Những thứ như thế này kỳ thật cũng có thể nhìn thấy ở rất nhiều từ đường. Nhưng không biết vì sao, trưởng ban La luôn cảm thấy mỗi một chi tiết của từ đường nhà họ Giang tựa hồ đều lộ vẻ thâm thúy, lộ vẻ siêu nhiên.
Cùng một bức tranh, cùng một bức điêu khắc, cùng một hoa văn, cho dù là gối đá của cửa, giống như đều có một loại linh khí không thể nói rõ.
Giải thích: gối đá của cửa hay còn gọi là môn chẩm thạch, là phần tượng đá làm bục đỡ trụ gỗ hai bên cửa. Hết giải thích.
Giang Dược đứng trước bài vị tổ tiên, thành kính nói:
"Tổ tiên ở trên, con cháu bất hiếu Giang Dược, Giang Đồng tiến vào từ đường tị nạn, cầu tổ tiên khoan dung che chở.”
Sau khi nghiêm túc bái lạy vài lần, Giang Dược quay đầu lại, ý bảo Tam Cẩu tiến lên bái lạy một chút.
Tam Cẩu bình thường thích gây chuyện, nhưng liên quan đến tổ tiên, cậu tuyệt đối thành kính không thua gì anh hai mình.
"Tổ tông a tổ tông, nhà họ Giang chúng ta đến thế hệ của chúng con chỉ còn hai đứa con trai là con và anh hai con, không thể để những thứ súc sinh kia tận diệt cả chứ? Nể tình hai anh em chúng con tiết Thanh minh tảo mộ, bái tế, cầu xin ông bà tổ tiên ngàn vạn lần che chở chúng con, nếu có thể sống sót, Tam Cẩu con nhất định sẽ thắp hương cúng kính đầy đủ ạ.”
Tam Cẩu nói xong, cũng cung kính vái lạy mấy lần.
Trưởng ban La vào từ đường nhà người ta, tuy không phải tổ tiên của mình, nhưng cũng không thể không đi lên vái ba lạy.
Lúc này, thú triều tựa như hồng thủy tràn đê, từ bốn phương tám hướng xâm lấn Bàn Thạch Lĩnh.
Ba người đứng dưới mái hiên đại sảnh, nghiêng tai lắng nghe.
Sự yên tĩnh của Thạch Bàn Lĩnh đã bị phá vỡ hoàn toàn.
Cả thôn giống như nồi nước đun sôi từ từ, âm thanh từ xa đến gần, từ nông đến sâu, từ nhỏ đến lớn, nhanh chóng sôi trào cả lên.
Đủ loại âm thanh gào thét bạo ngược liên tiếp vang lên ở mọi góc thôn.
Giang Dược vểnh tai nghe, mà cũng không biết có phải ảo giác hay không, hắn lại mơ hồ nghe được nỗi sợ hãi từ trong tiếng gào thét cuồng bạo của thú triều.
Những dã thú này thoạt nhìn rõ ràng đang trong trạng thái cuồng bạo, nhưng sau lưng loại cuồng bạo này, lại ẩn giấu một nỗi hoảng sợ không tên nào đó, giống như có thứ vô hình gì đang ra roi đe dọa chúng từ phía sau.
Chẳng lẽ bầy thú này cũng đang e ngại điều gì?
Hai bên tai của ba người đã bị bao phủ bởi tiếng thú triều tàn phá bừa bãi, cả ba đều cố gắng hạ hơi thở của mình xuống đến mức thấp nhất, thậm chí hận không thể áp chế cả tiếng tim đập.
Ngay tại thời điểm này, bọn hắn đều rất rõ ràng, một khi thú triều có một con dã thú khứu giác thính giác linh mẫn phát hiện ra bọn hắn, coi như là xong đời.
Cho dù tường gạch xanh này rất cao, cho dù cánh cửa gỗ này rất rắn chắc. Thế nhưng, ngặt nỗi đây chính là thú triều a!
Một khi thú triều quét qua, phát hiện con mồi, kích phát bản năng khát máu của chúng, cho dù là mỗi con phun một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết bọn hắn.
Tuy bọn hắn không thò đầu ra ngoài điều tra, nhưng chỉ cần nghe thôi cũng đủ biết tình hình bên ngoài hỗn loạn đến nhường nào.
Điều may mắn duy nhất chính là, mặc dù thú triều đã lan tràn xung quanh từ đường, rõ ràng có thể nghe tiếng gầm rú bốn phía của các loại dã thú, nhưng nhất thời chúng nó tựa hồ vẫn chưa phát hiện có người đang trốn trong từ đường.
Cho nên, tiếng gầm gừ của chúng nó càng lúc càng bạo ngược và nóng nảy.
Chỉ cách nhau một bức tường, cũng là bờ vực ngăn cách hai bên sinh tử.
Giang Dược không hoài nghi chút nào, nếu lúc này Bàn Thạch Lĩnh thật sự có người ở, chỉ sợ ngay cả xương cốt cũng không thể lưu lại được, nhất định sẽ bị gặm sạch sẽ không còn manh giáp.
Hắn tự nhiên lại nghĩ đến cái lão Triệu Thủ Ngân kia. Nếu thú triều này không phải do y dẫn tới, như vậy khẳng định y cũng không thể may mắn thoát khỏi thú triều.
Ngay khi Giang Dược nổi lên ý nghĩ này, điện thoại di động của lão Khang lại rung lên không phải lúc.
Chết tiệt!
Đúng là số lạ lúc trước của Triệu Thủ Ngân!
Tên khốn này, chẳng lẽ thật sự nổi lên lòng nghi ngờ gì sao?
Điện thoại này, hắn trả lời cũng không được, không trả lời cũng không được.
Một khi nhận, dù hắn có thể ngụy trang như thế nào, cũng không có khả năng tiêu trừ toàn bộ tiếng thú triều sôi trào của Bàn Thạch Lĩnh. Làn sóng thú triều sôi trào mãnh liệt này đã làm cho bọn hắn mặt đối mặt thấp giọng nói chuyện cũng không thể nghe được lẫn nhau.
Lúc này mà bắt điện thoại, nếu muốn đối diện nghe thấy giọng của mình, vậy phải rống to lên mới được.
Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Dược vẫn không nghe máy, mặc cho điện thoại này rung lên.
Trong lòng hắn tràn ngập nghi hoặc, cái tên Triệu Thủ Ngân này rốt cuộc đang trốn ở nơi nào? Chẳng lẽ thú triều thật sự không có một chút ảnh hưởng nào với y sao? Bằng không làm sao y còn có thể nhàn nhã gọi điện thoại ngay trong thú triều?
Đang suy nghĩ, điện thoại di động lại rung lên một chút.
Đó là một tin nhắn ngắn gọn.
"Bách thú tụ hội chỉ là món khai vị của bữa tiệc lớn, Bàn Thạch Lĩnh nhỏ như vậy, các ngươi có thể tránh được tới khi nào?"
Giang Dược trừng mắt nhìn tin nhắn này, nhất thời trợn mắt cứng lưỡi.
Triệu Thủ Ngân thật đã nhìn thấu mưu kế của hắn, hay y chỉ là đang thăm dò?
Mặc kệ là trường hợp nào, lão hồ ly này thật đúng là giảo hoạt đa đoan, cực kỳ khó đối phó.
Ít nhất là hiện tại Giang Dược có thể khẳng định một điều, lão hồ ly này cư nhiên không bị thú triều ảnh hưởng!
Hắn có chút choáng đầu. Tuy nhiên, hắn đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Tình thế càng nguy cấp thì hắn càng phải bảo trì bình tĩnh. Bất kỳ suy nghĩ và hành động không lý trí nào vào lúc này đều có thể trở thành dây dẫn nổ, kết quả nhất định là tan xương nát thịt.
Giang Dược nghĩ đi nghĩ lại, tựa hồ chỉ còn một lựa chọn, nhịn!
Nhịn xuống, nhịn cho đến khi thú triều rút lui.
Chỉ là Giang Dược cũng không quá lạc quan cho lắm với chuyện này. Tai hắn không ngừng truyền đến tiếng gầm gừ của thú triều, rõ ràng có thể thấy những dã thú này càng ngày càng bạo ngược.
Một khi vượt qua một điểm giới hạn nào đó, tất nhiên nó sẽ nghênh đón một đợt bộc phát lớn hơn.
Đợi đến khi thú triều hoàn toàn bùng nổ, chúng nó nhất định sẽ không bỏ qua bất kỳ kiến trúc nào.
Bọn hắn chưa bao giờ trải qua những thời khắc gian nan đến vậy, mỗi một giây đều có thể trở thành giây cuối cùng của cuộc đời.
Rầm!
Cửa chính của từ đường giống như bị tông sầm một phát.
Chỉ cần nghe tiếng vang nặng nề này là có thể phán đoán, đây tuyệt đối là một con mãnh thú hình thể cực lớn.
Hơn nữa đối phương khẳng định chưa dùng hết toàn lực, nếu như nó thật sử dụng toàn lực, Giang Dược cảm thấy cánh cửa làm bằng gỗ này e khó mà chống đỡ được nổi.
Trái tim ba người lập tức dâng lên đến cổ họng.
Rầm rầm rầm!
Lần thứ hai, lần thứ ba...
Tiếng va chạm vang lên liên hồi, tần số càng lúc càng nhanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận