Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 181: Manh mối xuất hiện
"Lúc nãy quý vị còn luôn miệng nói tin tưởng chính phủ, làm sao mới qua chốc lát đã trở mặt không nhận rồi?"
Hàn Dực Minh quá rõ ràng bản lĩnh của Giang Dược. Hệt như Tôn Bân nói, nếu cả Giang Dược cũng không tìm thấy biện pháp giải quyết, toàn bộ Tinh Thành chưa chắc có thể tìm được người thứ hai hiểu công việc. Có lẽ có vài vị lão tiền bối ẩn dật có bản lãnh này, nhưng bọn họ đều nấp rất kỹ, căn bản tìm không thấy.
Nào giống như cậu Giang, chủ động xốc vác, vẫn luôn hết lòng hỗ trợ Cục Hành động phá án.
Nói một câu không ngoa, nếu không có Giang Dược trợ giúp, ban thứ ba bọn họ làm sao có thể dẫn trước bốn ban còn lại ở Cục Hành động xa như vậy?
Hàn Dực Minh lần này xuất hành không mặc thường phục mà mặc đồng phục của Cục Hành động, thân đeo huy hiệu của nước Đại Chương, quân hàm sáng ngời ngời trên vai, trông vẫn rất có sức thuyết phục. Ông mở miệng, chính là đại biểu cho thái độ của chính phủ.
"Phó trưởng ban Hàn, không phải chúng tôi trở mặt không nhận, chỉ là đây không phải cậu Giang học sinh của trường trung học Dương Phàm sao?!"
"Chuyên gia chẳng phải đều là lão tiền bối sao? Còn trẻ như vậy, trong lòng chúng tôi không quá an tâm."
Hàn Dực Minh quát lớn:
"Vừa rồi thầy Tôn đã nói rất rõ ràng, đây là sự kiện quỷ dị, mà đã là sự kiện quỷ dị thì phải đi tìm đáp án từ góc độ quỷ dị. Các vị đều nói nhận biết cậu Giang, thế có biết cậu ấy là Người giác tỉnh có thành tích đo lường thể chất đệ nhất Tinh Thành hay không? Cậu ấy không chỉ đơn thuần là nhảy cao hơn, chạy nhanh hơn, nâng được đồ vật nặng hơn các vị, mà còn có khả năng đặc biệt nhằm vào các sự kiện quỷ dị nữa. Các vị không biết, không hiểu thì nói ít lại, nghe nhiều hơn đi, đừng ở đó tự cho là đúng. Thời đại quỷ dị tiến tới, những quan niệm cố hữu trước kia chưa chắc đã còn chính xác nữa đâu."
Mọi người nghe Hàn Dực Minh nghiêm giọng răn dạy vài câu, lập tức rụt lại, mặc dù trong lòng vẫn còn một chút hoài nghi nhưng cũng không dám ho he gì thêm nữa.
Giang Dược ngược lại vẫn bình thản từ đầu đến cuối, hắn chỉ cần không thẹn với lòng, chứ cũng không thèm quan tâm liệu những phụ huynh này có mang ơn mình hay không.
Giang Dược lần lượt nhìn kỹ từng đứa trẻ, trong đó những bé không có triệu chứng gì, cơ bản đều không bị trận phong thủy tà ác kia ảnh hưởng.
Còn những bé có triệu chứng, thì chia thành mấy trường hợp.
Có bé vừa nghỉ học liền khởi sắc, mà có bé thì tiếp tục chuyển biến xấu.
Bé nào có triệu chứng tương đối nghiêm trọng, vậy càng khỏi cần phải nói, cả người nhìn qua hữu khí vô lực, buồn ngủ, hai mắt trống rỗng vô thần, phảng phất như đang mộng du.
Càng có mấy bé nằm bệnh viện đã lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thời gian tỉnh thì ít, thời gian hôn mê thì nhiều. Mặc dù các bé ấy không tới đây được, nhưng đều có phụ huynh trình diện để miêu tả lại tình trạng của con mình.
Cảm xúc của những phụ huynh này là sụp đổ nhất, cơ hồ khóc không thành tiếng, cả khuôn mặt đều tràn đầy tuyệt vọng.
Xem như người có tâm địa sắt đá nhìn thấy cảnh này cũng rất khó không động lòng trắc ẩn.
"Chú Hàn à, tình huống rất phức tạp a."
Giang Dược nói với vẻ tâm sự nặng nề.
Hàn Dực Minh cũng nhìn ra vấn đề, triệu chứng của những đứa trẻ đó quá rõ ràng, trên cơ bản đều ngơ ngơ ngác ngác, nhìn qua thất hồn lạc phách.
Mấu chốt nhất là những đứa trẻ đó phân bố ở nhiều lớp, cũng không có bất kỳ quy luật gì đáng nói. Cùng một lớp, có bé thì bình yên vô sự, chẳng gặp vấn đề gì, mà bé thì gặp tình huống nghiêm trọng.
Đây tuyệt đối không phải ngộ độc thức ăn hay formaldehyde gì đó.
Giang Dược cố ý tìm một vài bé mắc triệu chứng mà tương đối lớn tuổi hơn một chút, tư duy rõ ràng hơn một chút, hỏi xem trước đó vài ngày có tình huống dị thường gì ở trường hay không, thì phần lớn các bé đều tỏ ra mờ mịt, không biết phải trả lời làm sao.
Hoạt động mỗi ngày của trường mẫu giáo cơ bản đều giống nhau, hoàn toàn không tiếp xúc với bên ngoài, gần đây cũng không tổ chức hoạt động dã ngoại gì cả.
"Cậu Giang, tình huống của các bé bị nặng có khả năng vãn hồi nữa hay không?"
Hàn Dực Minh nhìn mặt mà nói chuyện, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
"Nếu như có thể tìm tới nguyên nhân, có lẽ có thể đúng bệnh hốt thuốc. Nhưng số lượng nhiều như vậy, đích thật là có chút khó làm."
Giang Dược kỳ thật cũng nghĩ đến bùa Kháng tà.
Thế nhưng bùa Kháng tà cũng chỉ có thể dùng vào lúc mới bắt đầu hơi có triệu chứng.
Một khi tiến vào triệu chứng nặng, dù cho bùa Kháng tà có thể khiến yêu tà không cách nào tiếp tục ăn mòn, thì cũng rất khó khiến triệu chứng nặng quay lại triệu chứng nhẹ.
Vả lại, nơi đây có khoảng chừng hơn một trăm mười bé có triệu chứng từ nhẹ tới nặng, Giang Dược không có khả năng cầm ra nhiều bùa Kháng tà như vậy được.
Coi như hắn có thể chế tác liền tù tì năm tấm bùa Kháng tà trong một buổi tối, thì cũng không thể liên tục duy trì cường độ này suốt hơn hai mươi ngày được. Tinh thần căn bản không thể chịu đựng nổi.
Hơn nữa dựa theo tình huống trước mắt, há có thể chờ thêm hai mươi ngày, chỉ sợ thêm dăm ba ngày nữa, mấy bé triệu chứng nặng đã không kiên trì nổi.
Nhất định phải tìm ra nguồn gốc của vấn đề mới được, bằng không, căn bản không có khả năng cứu được lũ trẻ.
Đang lúc nói chuyện thì đã có mấy đứa nhỏ ghé vào vai phụ huynh gật gà gật gù.
Hiện tại là buổi sáng, chính là thời điểm tinh thần tốt nhất trong một ngày, lúc này mà buồn ngủ, hiển nhiên là không bình thường.
Các phụ huynh đều bó tay hết phép, tuy biết không thể để con mình ngủ, nhưng lại không đành lòng đánh thức nó.
"Chú Hàn, tôi có một ý tưởng."
"Cái gì?"
"Tôi muốn đi thăm nhà của các bé."
"Không thành vấn đề. Chúng ta ghé thăm nhà mấy bé bị triệu chứng nặng trước?"
Hàn Dực Minh trưng cầu ý kiến của phụ huynh các bé đó, hiện tại bọn họ đều như kiến bò trên chảo nóng, không biết nên làm gì, sao có thể cự tuyệt?
"Các vị phụ huynh, làm phiền mọi người nán lại đây thêm ít lâu nữa. Chúng tôi sẽ đi thăm mấy nhà có bé bị triệu chứng nặng trước để điều tra tình hình. Hy vọng mọi người phối hợp."
Hiện tại nếu để cho mọi người giải tán, về sau rất khó triệu tập bọn họ lại lần nữa, cho nên Hàn Dực Minh tình nguyện để mọi người nán lại thêm một lát.
Cũng may các phụ huynh đều rất phối hợp, tình huống hiện tại, thay vì ở nhà phát sầu, còn không bằng đợi chung với mọi người, nhìn thấy có nhiều nhà đồng bệnh tương liên như vậy, chí ít tâm lý cũng sẽ thấy cân bằng một chút, ôm đoàn sưởi ấm, dù sao cũng tốt hơn là cô đơn lặng lẽ tự mình gánh chịu.
Hơn nữa lúc này về nhà, chẳng may bỏ lỡ động thái tiếp theo của chính phủ thì sao? Lúc này tất cả mọi người đều không muốn bỏ lỡ bất cứ tin tức gì.
Cũng may nhà các bé đều cách trường mẫu giáo trong phạm vi ba cây số, cũng không tốn thời gian di chuyển là bao.
Mọi người trước tiên đến nhà một bé bệnh nặng gần đó nhất.
Giang Dược nhìn một lần từ trong ra ngoài, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ dấu vết gì để lại.
"Mẹ Huyên Huyên, vui lòng lấy quần áo ăn mặc hàng ngày, túi sách, đồ chơi của bé ra xem một chút."
Huyên Huyên chính là tên của đứa trẻ mà họ đang đến thăm nhà, là một trong những bé bị triệu chứng nặng.
Mẹ của Huyên Huyên vô cùng phối hợp, nhanh chóng mang toàn bộ vật dụng của con mình đến phòng khách.
Giang Dược xem xét từng món quần áo và đồ chơi của bé, vẫn không có manh mối gì.
Tới ba lô đi học của bé, ngoại trừ mấy quyển vở vẽ tranh và một hộp bút màu nước ra, cũng không còn gì khác.
Giang Dược lấy ra lật xem một hồi cũng không phát hiện cái gì dị thường.
Nhét toàn bộ lại vào ba lô, Giang Dược vừa đặt ba lô xuống ghế sa lon, đang chuẩn bị thăm dò thứ khác, bỗng nhiên ánh mắt bắt được một thứ gì đó trên ba lô. Đó là một con thú bông lông xù nho nhỏ gắn trên khóa kéo của chiếc ba lô.
Con thú bông này rất nhỏ, còn không to bằng một quả trứng gà.
Tạo hình thoạt nhìn có vẻ giống như một chú Husky, hoặc một con cáo nhỏ nhắn đáng yêu, trông khá đặc biệt.
"Con thú bông này, là ba lô tự có hay sao?"
Dưới tình huống bình thường, khóa kéo ba lô ít khi nào móc thêm đồ vật gì khác, hẳn là có người cài thêm vào.
Khóa kéo kim loại thêm một con thú bông nho nhỏ, trông sẽ dễ thương hơn. Đây cũng không tính là chi tiết gì quá đột ngột đối với một đứa bé.
Mẹ Huyên Huyên vội vàng lắc đầu:
"Đó là do cô giáo tặng, Huyên Huyên thích lắm, nên mới cài lên cái khóa kéo này."
"Tặng vào lúc nào?"
"Chắc khoảng mấy ngày gần đây thôi, cụ thể hôm nào thì tôi thật sự không nhớ nổi. Dù sao thì tôi cũng không quá lưu tâm tới mấy món lặt vặt này."
Sắc mặt Giang Dược có chút ngưng trọng, cầm trong tay nhìn trong chốc lát, hỏi:
"Không ngại tôi tháo ra xem một chút chứ?"
"Không có việc gì, không có việc gì, để tôi tháo cho."
Mẹ Huyên Huyên nhanh chóng tháo nó ra khỏi khóa kéo rồi đưa cho Giang Dược.
Giang Dược cầm trên tay, lật qua lật lại, bóp bóp xoa xoa, từ xúc cảm mà nói, Giang Dược cũng không phát hiện ra được cái gì dị thường.
Có điều khi cầm nó trong tay, Giang Dược bỗng dưng có chút tâm phiền ý loạn.
Trong mơ hồ, Giang Dược cảm thấy bản thân đã bắt được chút gì đó.
"Mẹ Huyên Huyên, ráng chăm sóc bé chu đáo. Chúng tôi sẽ tạm thời giữ lại con thú bông này, không ngại chứ?"
"Không có việc gì, không có việc gì, các vị cứ tự nhiên."
Giang Dược gật gật đầu, nhìn ánh mắt tuyệt vọng của đối phương tràn đầy vẻ mong chờ được giúp đỡ, hiển nhiên là muốn nghe được một lời tốt đẹp từ bọn hắn.
Giang Dược vốn không muốn nói trước điều gì, nhưng nhìn thấy loại ánh mắt này, nhất thời lại khó thể chống đỡ.
"Yên tâm, tôi sẽ dốc hết toàn lực tìm ra chân tướng. Hơn nữa hiện tại cũng đã có một ít đầu mối, để tôi đi xem thêm mấy nhà nữa nhé."
Quả nhiên, Giang Dược vừa dứt lời, mây mù tích tụ đã lâu trên mặt mẹ Huyên Huyên tan đi rất nhiều, có thêm mấy phần sắc thái hy vọng.
Lúc ra cửa, Hàn Dực Minh nói mẹ Huyên Huyên:
"Nếu như chị cảm thấy không yên lòng, có thể đi bãi tập trường trung học Dương Phàm, mọi người ở cùng với nhau, trong lòng có thể sẽ an tâm hơn một chút."
Lời này vẫn tương đối ấm lòng, mẹ Huyên Huyên gật đầu liên tục.
Rất nhanh, đoàn người lại đến nhà thứ hai.
Có kinh nghiệm ở nhà Huyên Huyên, Giang Dược mới vào liền hỏi trong nhà có món đồ gì do cô giáo tặng cho bé hay không?
Có điều, kết quả lại là không có.
Cặp sách, quần áo, còn có đồ chơi, toàn bộ đều mang ra cho Giang Dược kiểm tra một lần, quả nhiên không có bất kỳ dị trạng.
Giang Dược không nhịn được có chút hoài nghi, chẳng lẽ suy đoán của mình đã sai?
"Có thể cho tôi xem phòng ngủ của bé được hay không?"
Phụ huynh liền vội vàng đứng lên, dẫn Giang Dược vào phòng ngủ của bé.
Căn phòng được bố trí rất ấm áp, tường giấy có sắc điệu và chủ đề ưa thích của trẻ nhỏ, còn có thật nhiều họa tiết ấm áp, có thể thấy phụ huynh của bé rất dụng tâm.
Lúc Giang Dược đi đến đầu giường, ánh mắt dừng trên một bức tranh nổi được dán ở đầu giường.
Bức tranh nổi này có tạo hình của một con vật hoạt hình, chủ yếu dùng gạo và hạt đậu để dán, nhìn cái miệng nhọn kia, rất khó phân biệt đây là con gì.
Hai bên cái mỏ nhọn, còn đính cả mấy sợi mảnh không rõ là lông hay tóc để làm ria mép.
Giang Dược vừa nhìn đã cảm thấy kỳ quái, chỉ là rốt cuộc kỳ quái ở đâu, nhất thời lại nói không rõ được.
Trên đó có mấy chữ viết non nớt, Thượng Quan Già Lạc - Lớp Lá 2.
Thượng Quan Già Lạc hiển nhiên chính là họ tên đầy đủ của bé, lớp Lá 2 là lớp bé đang học.
Giang Dược quay đầu hỏi phụ huynh:
"Đây là tác phẩm thủ công bé làm ở trường à?"
Phụ huynh gật gật đầu:
"Đúng, bé hoàn thành nó dưới sự hướng dẫn và hỗ trợ của cô giáo, bé thích nó lắm, cho nên một mực treo ở đầu giường."
"Nguyên liệu đều là do phụ huynh chuẩn bị sao?"
"Hình như là thế?"
Phụ huynh suy nghĩ, mới gật đầu.
"Chuyện xảy ra khoảng bao lâu rồi?"
"Không đến một tuần lễ, cậu nhìn nhựa cao su đi, nó vẫn còn mới đấy."
"Làm phiền nhìn kỹ lại một lần nữa, tất cả nguyên liệu đều là do phụ huynh chuẩn bị hết hay sao?"
Giang Dược trịnh trọng hỏi lại lần nữa.
Phụ huynh nhìn chằm chằm bức tranh một hồi:
"Chúng tôi chuẩn bị thẻ giấy, nhựa cao su, gạo, hạt đậu… tựa hồ chính là những thứ này."
"Nói vậy, những sợi tóc trên tranh, không phải do phụ huynh chuẩn bị?"
"Tóc?"
Phụ huynh kinh ngạc nhìn lại, lắc đầu:
"Không phải, trước đó cô giáo cũng không nói trước sẽ làm hình gì, cho nên chúng tôi cũng không chuẩn bị những thứ đó."
Giang Dược như có điều suy nghĩ, hỏi:
"Chúng tôi sẽ mang bức tranh này đi, có thể chứ?"
"Có thể, có thể."
Phụ huynh nói, chủ động bóc ra giao cho Giang Dược.
Đi ra khỏi nhà Thượng Quan Già Lạc, Giang Dược nói với Hàn Dực Minh:
"Chú Hàn, nếu như tôi đoán không sai, nhà thứ ba, thứ tư, chúng ta đồng dạng có thể tìm được thứ mang về từ trường học. Chú có tin hay không?"
Hàn Dực Minh không chút do dự đáp:
"Tin."
Có điều, đến nhà thứ ba, khi phụ huynh mang ra hết mọi thứ có liên quan tới trường học, tình huống ngược lại có vẻ hơi đánh mặt những lời Giang Dược vừa nói trước đó.
Bởi vì đứa bé này không hề mang về thú bông hay tranh nổi gì từ trường cả.
Điều này khiến ánh mắt Giang Dược nhìn Hàn Dực Minh ít nhiều có chút xấu hổ.
Giang Dược ngưng thần nghiền ngẫm một lát, bỗng nhiên nói:
"Chú lấy cho tôi một con dao, thử rạch con thú bông này ra xem bên trong có gì."
Thú bông bị rạch ra, bên trong cũng không có cái gì dị thường, chỉ là bông gòn phổ thông.
Có điều Giang Dược lại tỉ mỉ tách bông gòn ra từng chút một, bỗng nhiên hai ngón tay khẽ gắp lên một sợi tóc, rồi lại tiếp tục nhón lấy, lại tăng thêm một sợi.
Hàn Dực Minh run sợ biến sắc, hai sợi tóc này lại cùng một màu sắc với những sợi tóc trên bức tranh nổi, thoạt nhìn độ dài cũng không khác nhau là mấy, dường như là cùng loại!
Giang Dược tỏ ra ngưng trọng mười phần, rốt cuộc đã tìm được chỗ tương tự.
Bỗng nhiên, Giang Dược tựa hồ nhớ ra gì đó.
Hắn móc ra một quyển vở vẽ tranh trong ba lô, trên bìa vẽ một con cáo màu đỏ, kể về câu chuyện của một con cáo.
Giang Dược lật ra từng trang một, chưa được vài trang, hắn đã dừng lại.
Ngay góc trang thình lình có hai sợi tóc, giống hệt như những sợi tóc phát hiện trước đó.
Hai sợi tóc này không hiểu làm thế nào mà dính chặt trên trang giấy, phải dùng sức mới miễn cưỡng kéo chúng tách ra được.
"Chú Hàn, có nhìn rõ chưa?"
"Đây… đây là tóc của ai? Hay là lông con gì sao?"
"Đây chính là vật làm tin!"
Giang Dược vỗ bàn một cái:
"Đi, chúng ta đi nhà kế tiếp."
Sau khi tìm được điểm đột phá, công cuộc điều tra kế tiếp liền nhẹ nhõm hơn nhiều. Đến nhà của các bé mắc triệu chứng nặng, đều tìm được hai sợi tóc tương đồng, không nhà nào ngoại lệ.
Có sợi giấu trong góc kẹt túi sách, có sợi kẹp trong đồ chơi, có sợi nhét trong hộp bút màu nước, thậm chí có sợi bám vào lớp lông nhung trên quần áo.
Nói tóm lại, chúng đều rất bí mật, người bình thường căn bản không phát giác được, thậm chí có phát giác thì cũng sẽ không coi đó là chuyện đáng kể. Dù sao đó cũng chỉ là vài sợi tóc.
Trước khi rời khỏi, Giang Dược đều liên tục căn dặn phụ huynh phải tuyệt đối giữ bí mật nghiêm ngặt.
Bởi vì mọi chuyện đã rất rõ ràng, có người trong nhà trẻ động tay động chân. Nếu lúc này mà công bố ra, tất nhiên sẽ đánh cỏ động rắn.
Một đoàn người về tới bãi tập. Trải qua một vòng đi thăm mười mấy nhà có trẻ triệu chứng nặng, bất tri bất giác đã đến giữa trưa.
Hàn Dực Minh tuyên bố muốn lập một nhóm chat, hết thảy gia đình có con em mắc triệu chứng đều phải tham gia. Cục Hành động bất cứ lúc nào cũng có thể công bố tiến triển mới nhất trong nhóm chat.
Lời nói của chính phủ bao giờ cũng có sức hiệu triệu lớn nhất, hết thảy phụ huynh đều lấy điện thoại ra dồn dập vào nhóm.
Sau khi xác định không bỏ sót nhà nào, Hàn Dực Minh mới nói:
"Các vị phụ huynh, hôm nay liền đến đây thôi, xin mọi người đưa bé trở về nhà trước. Chúng tôi sẽ thông báo trong nhóm nếu xuất hiện tình huống mới. Khi cần thiết, chúng tôi sẽ thăm viếng một số gia đình, mọi người vui lòng chú thích một chút dãy số điện thoại đằng sau tên của mình trong nhóm cho tiện liên lạc."
Các phụ huynh đứng ở bãi tập cả buổi vẫn không nhận được tin tức hữu dụng gì, đại đa số đều có chút không vui, cảm thấy chính phủ chỉ đang qua loa cho xong.
Có điều lúc này bọn họ cũng không tiện nói gì, Cục Hành động người ta đã điều tra vất vả từ sáng sớm tới tận giữa trưa, cũng không phải ngồi không, không lẽ bắt người ta nhất định phải lập tức điều tra ra manh mối gì à?
Đã lập nhóm chat, vậy liền chờ thêm một chút xem sao.
Dù sao những nhà có trẻ mắc triệu chứng nặng đều không nói gì, những nhà còn lại tự nhiên càng không có lý do để làm ầm ĩ.
Cô hiệu trưởng Hách ân cần tới hỏi:
"Phó trưởng ban Hàn, nhân viên công chức của trường mẫu giáo chúng em có cần phải vào nhóm luôn không ạ?"
"Tạm thời không cần, khi nào cần thì sẽ thêm sau. Hiện tại các phụ huynh có thành kiến rất lớn với phía nhà trẻ, tôi thấy trước hết khoan vội vào nhóm đã."
Hàn Dực Minh lời nói này có lý có cứ, cô hiệu trưởng Hách liên tục vâng vâng dạ dạ.
"Đúng rồi, cô Hách, còn phải về trường mẫu giáo một chuyến."
"Vâng, không thành vấn đề."
Cô hiệu trưởng Hách ân cần không gì sánh được, nhìn đồng hồ, đề nghị:
"Phó trưởng ban Hàn, cũng đã đến giờ ăn cơm trưa rồi. Hay là chúng ta ăn một chút gì đó lót dạ trước rồi hẵng đi?"
Hàn Dực Minh cười cười, quay đầu nhìn ý tứ của Giang Dược.
"Vậy cũng được."
Hàn Dực Minh nhìn thấy ánh mắt Giang Dược, liền biết ý của hắn, lập tức gật gật đầu, quay đầu dặn dò một vị thuộc cấp vài câu.
Người thuộc cấp này lập tức lấy ra điện thoại, đi sang một góc gọi điện.
Tôn Bân đi theo tới tận trưa, nghe nói bọn họ muốn đi ăn cơm, liền chủ động xin cáo từ.
"Thầy Tôn, có gì đâu mà ngại, đi cùng với bọn em luôn cho vui."
Giang Dược hô.
"Đúng đúng, thầy Tôn đi chung luôn đi ạ."
Cô hiệu trưởng Hách dù chậm lụt thế nào chăng nữa thì cũng đã nhìn ra quan hệ giữa Tôn Bân và những người khác cũng không kém.
Giang Dược đi đến trước mặt Hạ Hạ, cười nói:
"Đi thôi, Hạ Hạ, chúng ta ngồi xe đi."
Sau khi xác định địa điểm ăn cơm, Hàn Dực Minh đi lấy xe đón Giang Dược và cha con thầy Tôn, những người còn lại thì đi xe khác.
Vừa lên xe, Giang Dược liền hỏi:
"Hạ Hạ, em thử nhớ lại xem, những ngày gần đây, cô giáo trong trường có đưa em thứ gì hay không? Hoặc là chạm vào túi sách của em chẳng hạn?"
Hạ Hạ là đứa trẻ thông minh và lanh lợi hơn các bạn đồng trang lứa, khả năng quan sát tốt hơn, đầu óc cũng rõ ràng hơn.
Cô bé suy nghĩ chốc lát, mới nói:
"Lúc ở trường mấy hôm trước, bít tất của em bị ướt, cô giáo có đưa em một đôi bít tất nhỏ."
Giang Dược run sợ biến sắc:
"Thầy Tôn, thầy có ấn tượng gì về đôi tất ấy sao?"
Tôn Bân chung quy là đàn ông, tâm tư còn không tinh tế tỉ mỉ đến độ để ý đến một đôi tất, có chút lúng túng đẩy gọng kính.
"Hình như đúng là có một đôi bít tất, trước đó thầy chưa từng thấy bao giờ, còn tưởng là mẹ Hạ Hạ mua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận