Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 44: Biến cố dưới thị trấn
Đơn giản là nó quá dơ bẩn.
Đừng nói Giang Dược vẫn luôn xem Tiểu Y như em gái ruột, vốn dĩ không hề có chút ý nghĩ cầm thú nào, cho dù có, hắn cũng sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thi ân cầu báo a.
Quan trọng nhất là Tiểu Y vẫn còn ở tuổi vị thành niên! Tàn phá mầm non chính là gây nguy hại đến tương lai của nước nhà, Giang Dược thật đúng là sợ tổ tông trên núi Đại Kim đội mồ lên tìm hắn lý luận.
Mà thời gian còn hạn định trong đêm nay.
Giữa cầm thú và không bằng cầm thú, Giang Dược ngậm ngùi làm ra lựa chọn.
"Từ bỏ…"
Mặc dù Trí linh đưa ra lựa chọn, nhưng nó sẽ không chọn thay Giang Dược.
Hắn lựa chọn từ bỏ phần thưởng thứ ba, Trí linh cũng sẽ không nói thêm cái gì.
Cũng may có tận ba phần thưởng. Từ bỏ phần thưởng thứ ba, Giang Dược đương nhiên vui lòng nhận phần thưởng thứ nhất và thứ hai. Hắn liều hết gần nửa cái mạng, để làm cái gì? Không phải chính là vì những phần thưởng này sao?
Thu hoạch được chiêu thứ nhất của kỹ năng: " Thần Cương Diệt Quỷ Thủ ". Đối phó quỷ cấp D trừ và cấp D trừ trở xuống, xác suất thành công 90%; đối phó quỷ cấp D, xác suất thành công 70%; đối phó quỷ D cộng cấp, xác suất thành công 30%; đối phó quỷ cấp C trừ, xác suất thành công không quá 5%.
Nhục thân của ký chủ bắt đầu tăng cường 50%.
Cơ hồ cùng lúc đó, Giang Dược rõ ràng cảm giác được huyết khí dâng lên cuồn cuộn trong người, xương cốt và cơ bắp toàn thân phảng phất như đang gây dựng lại, mỗi một tế bào đều trở nên sinh động đến lạ thường.
Loại trạng thái này không tiếp diễn được bao lâu, thân thể hắn đã từ từ khôi phục bình thường.
Ngay lập tức, Giang Dược rõ ràng cảm giác được, cơ năng thân thể của mình, quả nhiên đã được tăng lên trên diện rộng.
Cường hóa nhục thân hoàn thành!
Trí linh không lên tiếng nữa, phảng phất như đang khinh bỉ việc Giang Dược từ bỏ phần thưởng thứ ba.
Đêm nay, Giang Dược kỳ thật tổng cộng không ngủ được quá hai giờ, nhưng vào lúc trời tờ mờ sáng, trong tất cả mọi người, tinh thần của hắn ngược lại là phấn chấn nhất.
Tam Cẩu thứ hai.
Trời đã sáng choang, ba chị em Giang Dược cuối cùng cũng về lại nhà, bỗng nhiên có cảm giác giật mình như cách một thế hệ.
Giang Ảnh đang chuẩn bị làm điểm tâm, thì cô út dưới thị trấn bất chợt gọi điện thoại tới.
"Chào buổi sáng, cô út."
"Ảnh à, thị trấn không thể ở được nữa, cô út muốn lên Tinh Thành nương nhờ chị em con. Cả nhà cô đang trên đường lái xe." Cô út đi thẳng vào vấn đề, giọng thấm đượm rã rời và sợ hãi.
Trước đó Giang Dược nhờ Giang Ảnh khuyên cô út lên Tinh Thành.
Về sau có tin giải cứu thành công tất cả những người bị đất lở vùi lấp, không khí cả trấn đều chuyển biến tốt đẹp, giống như cũng không có chuyện quỷ dị gì xảy ra kế tiếp, cho nên cô út vẫn chưa chịu di chuyển lên thành phố.
Lúc này mới qua có một hai ngày, cô út sao lại thay đổi ý định nữa rồi?
"Cô út cứ lên đi, hôm nay con sẽ xin phép nghỉ, ở nhà đón gia đình cô." Giang Ảnh nghe nói cả nhà cô út sắp đến, tự nhiên là hoan nghênh.
Phát sinh nhiều chuyện không thể tưởng tượng như vậy, người một nhà ôm nhau sưởi ấm, trước mắt không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
"À mà, Ảnh này, hôm qua lại có chết người trên trấn…"
Cô út đè thấp cuống họng, nói thầm với Giang Ảnh qua điện thoại.
Chờ cô út kể xong, không những sắc mặt Giang Ảnh trở nên cực kỳ khó coi, mà ngay cả Giang Dược đều âm tình bất định.
Sự kiện tử vong mà cô út kể qua điện thoại, cơ hồ giống y đúc mấy vụ án gần đây ở Tinh Thành!
Đồng dạng là hung án giết người, đồng dạng là rất dễ dàng xác nhận hung thủ, nhưng lúc hung thủ bị bắt đều cật lực kêu oan, hơn nữa còn có người có thể chứng minh hung thủ có chứng cứ ngoại phạm lúc xảy ra vụ án.
Đây không phải là phiên bản của thầy chủ nhiệm Tôn Bân sao?
Loại vụ án quỷ dị này, Tinh Thành đã có tới mấy vụ, thật không ngờ thị trấn cũng xuất hiện tình huống tương tự. Giống nhau tới mức này, Giang Dược có nghĩ bằng đầu gối cũng có thể xác định, đây không phải là trùng hợp gì cả.
Hơn nữa, qua một đêm vừa rồi, ai biết Tinh Thành có lại phát sinh thêm vụ án nào mới nữa hay không?
"Chị, thế giới này càng ngày càng trở nên quái dị. Em cảm giác, sự kiện quỷ dị ở các nơi đang xuất hiện với tần suất ngày càng cao. Lúc chị ra ngoài đi làm, nhất định phải cẩn thận hơn gấp bội nhé."
"Dược, vụ án cô bé nhà họ Tô ở tòa số tám trong khu dân cư của chúng ta, cũng chính là con quỷ tối hôm qua ấy, có phải tình huống cũng giống như lời cô út kể? Thầy chủ nhiệm lớp của em…"
"Đúng, không chỉ riêng vụ án này, sáng hôm qua cách khu dân cư của chúng ta không xa, còn có một vụ tương tự. Tối hôm qua có thêm vụ nào hay không, trước mắt em vẫn chưa rõ ràng. Em đoán chừng hơn nửa là không yên ổn được."
"Rốt cuộc những người này có phải hung thủ hay không?"
"Người khác em không biết, nhưng thầy Tôn khẳng định không phải. Chạng vạng tối hôm qua, em đã tìm được người làm chứng."
"Vậy phải giải thích như thế nào? Chẳng lẽ dấu vết ở hiện trường cũng có thể giả tạo sao? Những vật chứng có chứa DNA kia đều có thể giả tạo?"
"Chị, đến cả quỷ mà chị còn tự mình trải nghiệm qua, ba thứ chuyện cỏn con này, tại sao chị lại cảm thấy không thể giả tạo được?"
"Tam Cẩu, em có nhớ tối hôm qua lúc trở về khu dân cư, em có gặp một người, mà còn gặp tận hai lần chỉ trong vòng mấy phút, hơn nữa vị trí hoàn toàn trái ngược nhau không?"
"Dạ có!" Mắt Tam Cẩu sáng lên: "Anh hai nói là, có người ngụy trang thành một người khác đi gây án?"
"Nếu như là người làm thì vẫn còn đỡ chán, chỉ e… đó căn bản không phải người!"
Giang Ảnh kinh ngạc ngẩn người, thẳng thắn lắc đầu: "Đây là thói đời gì vậy a!"
"Tam Cẩu, phân công cho em một nhiệm vụ. Từ hôm nay trở đi, em sẽ làm cận vệ cho chị cả. Chỉ cần là bước ra khỏi cửa, chị cả đi đâu, thì em cũng phải đi đến đó. Bất kể người xa lạ hay người quen tiếp cận, nhất định phải đánh bóng cặp mắt âm dương trời ban của em cho thật kỹ, đừng để tà ma đến gần chị cả, có hiểu không?"
Nhiệm vụ này, có thể nói là cực kì thần thánh quang vinh đối với Tam Cẩu. Cậu ưỡn ngực một cái, giống như đang đóng phim đánh trận, lớn tiếng nói: "Tuân lệnh!"
Trở lại sinh hoạt chốn sân trường, mọi thứ vẫn trật tự như ngày hôm qua, tựa hồ những vụ hung án giết người, vụ án gặp quỷ kia, hết thảy đều không có dính líu đến nơi này, bị ngăn cách ở bên ngoài.
Giang Dược lại không quá lạc quan, sự bình yên trước mắt này, không có khả năng tiếp diễn quá lâu.
Quái vật, tai họa, một khi đã chui ra khỏi tấm màn che bí ẩn, sớm muộn cũng sẽ thẩm thấu đến từng ngóc ngách một.
Hiện tại, không chừng hắn cũng chỉ thấy vỏn vẹn một góc băng trôi của cái thế giới bí ẩn ấy. Chỉ e sau này sẽ không còn tồn tại chốn thanh bình nào nữa.
Có điều nó cũng không ảnh hưởng đến việc Giang Dược đi gặp Hạ Hạ.
Cô bé bị bạn học trong trường mẫu giáo cố tình xa lánh, bị đủ loại ngôn ngữ bạo lực, hiển nhiên không còn tí hứng thú đi học nào. Mặc dù có mấy vị trưởng bối bầu bạn, nhưng cô bé vẫn thấy sầu não uất ức.
Mãi đến khi cô bé nhìn thấy anh Dược của mình, gương mặt xám tro của cô bé mới điểm thêm vài phần sắc thái.
"Hạ Hạ, hôm nay anh Dược của em có một tin tức cực tốt muốn nói cho em."
"Thật sao?" Hạ Hạ sáng mắt lên.
"Anh đã tìm được chứng cứ rất có lợi, có thể chứng minh ba ba em lúc ấy không ở tại hiện trường gây án."
Giang Dược trực tiếp lấy điện thoại di động ra, mở đoạn video đối thoại với ông lão câu cá tối qua cho Hạ Hạ nhìn.
Video chạy được một nửa, mẹ của cô bé cũng xúm lại xem.
"Cháu Giang này, video này có thật không vậy? Cháu chớ có lừa gạt Hạ Hạ đấy!" Ánh mắt mẹ cô bé tỏ vẻ không tín nhiệm, ngụ ý của bà hiển nhiên là hoài nghi ông lão kia là do Giang Dược tìm người cố ý diễn.
"Cô ơi, chuyện lớn như vậy, sao có thể đùa giỡn ạ? Người tra hỏi chính là đội trưởng Hàn của cục cảnh sát, cô cảm thấy chú ấy rỗi hơi đến vậy sao?" Giang Dược khách khí với bà, thuần túy là vì thầy Tôn.
Nhìn thái độ của bà đối với Tôn Bân lúc này, Giang Dược thực sự có chút chán ghét, chỉ là không muốn trở mặt tại chỗ mà thôi.
"Đoạn video này có thể giúp ích được gì sao? Lão Tôn lúc nào mới được thả?"
"Cô à, bất kể có tác dụng hay không, ít ra vẫn còn cơ hội kháng án. Còn chừng nào thầy có thể được thả ra, thì phải chờ cục cảnh sát phá xong vụ án. Người xưa có câu, thanh giả tự thanh, thầy Tôn trong sạch, khẳng định sẽ không có vấn đề gì."
Giang Dược cũng không muốn dông dài với người đàn bà này, hắn thấy, cưới bà ta là việc thất bại nhất mà thầy Tôn từng làm ở nửa đời trước.
Chút đồng lương giáo viên cỏn con, chẳng những phải nuôi vợ con, mà còn cả cha vợ, mẹ vợ. Càng biệt khuất hơn chính là, mỗi ngày ở nhà phải nghe vợ và mẹ vợ lải nhải gấp đôi.
Nếu như không phải vì Hạ Hạ, Giang Dược không nghĩ ra nổi lý do nào khác khiến thầy Tôn có thể tiếp tục duy trì hiện trạng một người nuôi năm miệng ăn này.
Hắn nhẹ nhàng sờ sờ cái mũi nhỏ của cô bé: "Anh về lớp học đây. Hạ Hạ nhất định phải tin tưởng ba ba, thầy không có làm chuyện gì xấu, nhất định sẽ trở về với em."
"Ừm, Hạ Hạ vĩnh viễn tin tưởng ba ba, tin tưởng anh Dược."
Hai người nghiêm túc móc ngoéo ngón tay, Giang Dược mới rời khỏi.
Trở lại chỗ ngồi trong phòng học, bạn ngồi cùng bàn Lý Nguyệt vẫn hoàn toàn nghiêm túc chuyên chú như cũ, đang cố gắng học thuộc lòng một số nội dung nằm trong phạm vi đề thi tốt nghiệp. Thấy Giang Dược về chỗ, mặc dù thân thể gầy yếu của mình hoàn toàn không chiếm bao nhiêu diện tích, Lý Nguyệt vẫn xê dịch cùi trỏ, nhường cho Giang Dược có thêm vị trí để ngồi.
"Chào buổi sáng." Giang Dược những năm qua đã sớm quen thuộc phong cách của Lý Nguyệt, cũng không nói nhiều lời.
Gương mặt Lý Nguyệt hơi có chút ửng hồng như ánh rạng buổi chiều tà: "Chào buổi sáng."
Sáu năm ngồi cùng bàn, Lý Nguyệt nói câu chào này vẫn không thể tránh được đỏ mặt.
Giang Dược vừa ngồi xuống, Đồng Địch mập phì ngồi ở hàng phía trước mang theo một đôi mắt gấu mèo quay đầu lại, đối diện với Giang Dược.
"Lớp trưởng, tối hôm qua tui ngủ không được ngon."
"Thì sao, muốn tôi hát cho cậu một bài hát ru con hay gì?"
"Tui mấy bữa nay đều ăn không vô … ".
"Người cậu đã thế này, đói thêm mấy bữa nữa, vừa vặn giảm béo luôn một thể."
Giang Dược rảnh rỗi trêu đùa Đồng Địch câu được câu không.
"Không phải… lớp trưởng, ông nghe tui nói đã, tui cảm giác mình đang gặp phải vấn đề tình cảm bối rối."
"Hai ngày nay, tui vẫn luôn cảm thấy có nữ sinh lên lớp cứ vụng trộm nhìn tui, gây ảnh hưởng cực lớn đến chuyện học tập. Tui hiện tại rất hoảng, rất sợ, sợ cô ấy thổ lộ với tui. Lớp trưởng, tui nên làm gì bây giờ? Trước mắt tui còn chưa muốn nói chuyện yêu đương. Lớp trưởng, ông thử tính giúp tui xem, dạo gần đây có phải tui đang phạm vào số đào hoa hay không?"
"Ai vậy? Ai mà có mắt không tròng như thế?" Mao Đậu Đậu ngồi cùng bàn Đồng Địch, nghe lời này cũng bèn quay đầu lại góp vui.
"Ông có biết nói chuyện không đó? Cái gì gọi là có mắt không tròng? Người ta gọi đấy là ánh mắt đặc biệt, giỏi đào móc chân thiện mỹ!" Đồng Địch kháng nghị nói.
"Mình thật muốn biết là ai khẩu vị nặng đến vậy?" Mặc dù Mao Đậu Đậu tình trường không được như ý, nhưng dù sao cũng tự cao thiên phú dị bẩm, súng dài mười chín phân. Tên mập chết bầm ngồi cùng bàn này, rõ ràng nằm ở đáy chuỗi khinh bỉ của xã hội, sao có thể có nữ sinh nhìn lén được chứ?
"Hàn Tinh Tinh…" Khuôn mặt béo bóng mỡ của Đồng Địch dạt dào ý xuân.
"Cái gì?" Mao Đậu Đậu thiếu điều muốn nôn hết điểm tâm sáng ra ngoài.
Giang Dược không nhịn cười được, cái tên Đồng Địch này đúng thật là, mới nghe có chút tiếng gió thì đã cho rằng mưa to khắp trời, ảo tưởng quá nghiêm trọng.
"Lớp trưởng, ngươi đừng mải lo cười a, mau tính giùm tui với!"
"Tôi vừa tính xong, cậu là ngũ hành thiếu nước tiểu."
"Đậu Đậu, nước tiểu của cậu màu vàng, mau dội tỉnh Đồng Địch đi."
"Đúng vậy! Đồng mập mạp, giờ hai ta đi nhà vệ sinh, hay là muốn hành sự ngay tại chỗ?"
Đồng Địch cũng không tức giận, thản nhiên quay đầu lại, cười thô bỉ nói: "Mao mười chín, ông có ghen ghét thì cũng vừa vừa phải phải thôi."
Vài khúc nhạc dạo ngắn ngược lại khiến bầu không khí trong phòng học trở nên sinh động không ít.
Đúng lúc này, phó chủ nhiệm Thiệu lâm thời tiếp nhận lớp thay Tôn Bân dương dương tự đắc đi đến.
"Tôi gọi tên trò nào, thì trò nấy đi với tôi ra bên ngoài một chuyến."
"Hàn Tinh Tinh, Đỗ Nhất Phong, Vương Sân, Phương Tử Dương, Lý Nguyệt. Tổng cộng năm người, vui lòng đi theo tôi."
"Những trò khác, tạm thời tự học."
Bạn cần đăng nhập để bình luận