Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 95: Ảnh người phụ nữ không có răng lưỡi

Đội viên này tên là Dương Thông, tuy rằng còn trẻ, nhưng lại là một viên tướng tài đắc lực dưới tay trưởng ban La. Chính vì Dương Thông vừa vững vàng vừa có năng lực, Hàn Dực Minh mới điểm danh anh ta gia nhập hành động lần này.
Phản ứng quá khích này của anh ta khiến mọi người chú ý, cuối cùng lại không phát hiện ra cái gì, làm cho anh ta có chút quẫn bách, lẩm bẩm nói: "Tôi vừa rồi rõ ràng nhìn thấy có một bóng đen..."
"Cậu Dương, đừng căng thẳng quá." Hàn Dực Minh nhắc nhở.
"Tôi..." Dương Thông muốn giải thích, nhưng rồi lại cười khổ lắc đầu.
Quên đi, có lẽ mình thật sự là quá khẩn trương cho nên mới xuất hiện ảo giác?
Giang Dược lại đăm chiêu, lấy một túi vôi từ trong người ra, bắt đầu rải đều từ bậc cửa vào nhà.
"Tất cả mọi người chú ý một chút dưới chân, không nên giẫm lên nơi được rải vôi."
Giang Dược vừa rải vừa nhắc nhở.
Hàn Dực Minh cảm thấy Dương Thông khẩn trương, Giang Dược lại không nghĩ như vậy.
Tiệm bạc nhà họ Triệu này tuyệt đối ẩn giấu huyền cơ. Có lẽ, toàn bộ bí mật của thị trấn Vân Khê, tất cả những tộc ác đều bắt nguồn từ đây.
Giang Dược và Tam Cẩu rất ăn ý, nhìn nhiều, nói ít.
Hắn vừa đi vừa rải vôi hai vòng, tuy rằng khắp nơi nhìn có vẻ quỷ dị, nhưng muốn hỏi cụ thể vấn đề nằm ở đâu, lại khó mà nói thành lời.
Mấy người đi dạo một vòng, lại tụ tập cùng một chỗ ở đầu cầu thang.
"Lên lầu xem một chút."
Theo logic mà nói, tầng trệt là mặt tiền cửa tiệm, người đến người đi, cho dù có bí mật gì, quả thật cũng không nên đặt ở tầng trệt.
Cầu thang được xây bằng gỗ, rất cũ kỹ, bước lên kêu ọp ẹp. Mỗi lần giẫm một cái, ván gỗ liền hơi trầm xuống, phảng phất như mỗi bước chân đều có khả năng đạp gãy bậc thang bằng ván gỗ này.
Xoạch!
Thân hình bốn người đồng thời dừng lại.
Tiếng động này thanh thúy vô cùng, bốn người đều nghe rõ ràng, tuyệt đối không thể là ảo giác.
Quan trọng hơn là, sau tiếng vang này, bóng đèn mờ nhạt ở tầng trệt bất thình lình dập tắt.
Bốn người lúc này mới phản ứng lại, tiếng vừa rồi lại là tiếng tắt đèn?
Đứng trên bậc thang gỗ, bốn người bỗng nhiên cảm giác được một luồng hơi lạnh khó hiểu, toàn thân lặng lẽ nổi hết cả da gà lên.
Tổng cộng có bốn người đi vào, lúc này cả bốn đều ở trên cầu thang.
Ai tắt đèn?
Không lẽ đèn này cao cấp đến vậy, biết tự cảm ứng tắt mở?
Đây là công tắc bằng tay kiểu cũ từ vài thập niên về trước, không phải là một ngôi nhà thông minh thời hiện đại.
Tuyệt đối không tồn tại công tắc tự động!
"Cậu Dương? Cậu Dương? Có chuyện gì với cậu vậy?”
Hàn Dực Minh bỗng nhiên cảm giác được đội viên bên cạnh mình có chút bất ổn, bởi vì tay cầm đèn pin của anh ta đang run rẩy với biên độ rất nhỏ.
Vốn ở nơi ánh sáng mờ mịt này, mức độ run rẩy nhỏ như vậy chưa chắc đã phát hiện được. Nhưng anh ta lại đang cầm đèn pin trên tay.
Tay run rẩy, ánh sáng đèn pin bắn ra tự nhiên cũng hơi run theo.
Hàm răng Dương Thông va vào nhau lập cập, phảng phất như vừa mới vớt ra từ trong hầm băng, cả người run rẩy khó có thể kiềm chế, hơn nữa càng lúc càng kịch liệt.
Chỉ trong tích tắc, mồ hôi đã ướt đẫm trên đầu Dương Thông, giống như bị tiêm vào đầu vô số hình ảnh cực kỳ khủng bố chỉ trong vòng một giây đồng hồ, nháy mắt hoảng sợ thiếu điều hỏng mất.
Hàn Dực Minh giật hết cả mình. Tuy rằng thời gian ông tiến vào ban ngành đặc biệt rất ngắn, nhưng cũng từng nghe qua danh tiếng của Dương Thông.
Ông biết đây là một đội viên xuất sắc có tố chất tâm lý mạnh mẽ được đào tạo hết sức nghiêm ngặt. Dưới tình huống bình thường, Dương Thông tuyệt đối sẽ không bị sợ hãi chi phối, trừ phi là nỗi sợ hãi này quá lớn, đánh xuyên mọi giới hạn chịu đựng của anh ta.
Giang Dược nháy mắt với Tam Cẩu, đôi mắt cậu trừng thật to giống như chuông đồng, dáo dác tìm kiếm cái gì đó ở xung quanh.
“Cậu Dương, rốt cuộc cậu đã nhìn thấy cái gì?”
Hàn Dực Minh tiến lên, lắc lắc tay trước mắt Dương Thông.
Lúc này hai con mắt Dương Thông cũng đang trừng thật lớn, phảng phất như nhìn thấy một thứ khủng bố khó có thể miêu tả, tâm thần đều bị hút đi.
"Tôi... tôi..."
Bàn tay Hàn Dực Minh không ngừng lắc lư, cuối cùng cũng đánh thức Dương Thông, thế nhưng nỗi sợ hãi trên mặt anh ta lại chẳng giảm bớt tí nào.
"Sếp Hàn, tôi... tôi nhìn thấy bức ảnh đó, người phụ nữ đó cười với tôi..."
"Ảnh chụp?" Đèn pin của Hàn Dực Minh quét về phía bàn thờ. Khung ảnh vẫn nằm nguyên ở vị trí cũ, người phụ nữ trên khung ảnh ôm đứa bé, vẫn là nét mặt điềm nhiên không màng danh lợi, khóe miệng tựa hồ nhoẻn ra một tia mỉm cười nhàn nhạt, nhưng vậy thì có gì lạ đâu?
“Cậu Dương, cậu suy nghĩ lung tung gì vậy? Người trong ảnh vốn là đang mỉm cười.” Hàn Dực Minh cố gắng an ủi Dương Thông.
Dù sao cũng là đội viên được ông trải qua tuyển chọn kỹ càng mới mang vào, biểu hiện này quả thực có chút kéo chân sau, hoàn toàn không giống với phong độ ngày thường của anh ta, khiến Hàn Dực Minh cảm thấy có chút mất mặt.
Dù sao, Tam Cẩu người ta mới mười hai tuổi còn trấn định đây, trong khi anh thì lớn đầu to xác, được huấn luyện nghiêm chỉnh, cư nhiên lại bị một tấm ảnh dọa thành như vậy?
"Chú Hàn, chú nói ít thôi." Giang Dược bỗng nhiên mở miệng.
Lúc đi ngang qua tiệm bạc này lần đầu tiên, Giang Dược đã cảm thấy nơi đây có vấn đề. Mặc dù đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm thấy bất kỳ bằng chứng hay dấu vết nào chứng tỏ điều đó, nhưng hắn có thể chắc chắn rằng ngôi nhà này có bí ẩn rất lớn.
Giang Dược vỗ vỗ bả vai Dương Thông: "Anh Dương, anh nói người phụ nữ trong ảnh cười với anh, cụ thể như thế nào? Anh có thể nói chi tiết hơn được không?”
Dương Thông vẫn còn sợ hãi, cố gắng hít thở vài cái, ráng làm cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, đoạn lau mồ hôi trên trán, rồi mới chậm rãi mở miệng.
"Tôi cam đoan tuyệt đối không phải hoa mắt. Cô ta mỉm cười với tôi, không phải nụ cười đó. Không phải cười nhếch miệng mà là cười toe toét, miệng cô ta càng mở càng lớn, đến cuối cùng liền giống như hà mã, miệng che hết cả mặt, tựa như một cái vòi hút khổng lồ màu đỏ như máu..."
"Đúng rồi, miệng của cô ta giống như không có răng, không có lưỡi... Bên trong đỏ như máu, trống rỗng, không có gì hết!”
Dương Thông nói xong lời cuối cùng, thanh âm đều trở nên khàn đặc.
Có thể thấy đến tận lúc này mà hình ảnh khủng bố kia vẫn đang chi phối anh ta, làm cho anh ta không cách nào bình tĩnh, không cách nào tỉnh táo lại.
"Chú Hàn, chú đưa anh ấy ra ngoài đi."
Nhìn bộ dáng này của Dương Thông, hiển nhiên là đã bị dọa vỡ mật. Nếu cứ nán lại đây, chẳng những không giúp được gì mà còn sẽ làm lỡ việc.
Cũng không phải Giang Dược khinh thường Dương Thông, ngược lại, hắn thật sự tin tưởng lời Dương Thông nói.
Bình thường, với tính cách của Dương Thông, bị đá ra giữa lúc đang làm nhiệm vụ, anh ta tuyệt đối sẽ coi đó là một sự sỉ nhục. Nhưng lúc này, Dương Thông lại không hề giãy giụa, mà còn dễ dàng thuận theo tiếp nhận an bài này.
Sau khi đưa Dương Thông ra, Hàn Dực Minh cười khổ nói: "Cậu Giang, đã khiến cậu chê cười.”
"Chú Hàn, do chú hoàn toàn không biết gì về sự khủng bố của bọn ma quỷ, nên chú mới có thể cảm thấy đây là chuyện đáng chê cười." Giang Dược nói với vẻ nghiêm túc.
"Được rồi, cậu có muốn đổi người khác tiến vào không?" Chú Hàn hỏi.
"Không cần, trừ phi có thể đối phó ma quỷ, nếu không đổi ai đến cũng như nhau cả thôi."
Giang Dược nói xong, đi tới trước bàn thờ, bỗng nhiên đưa tay lật khung ảnh, úp mặt ảnh xuống bàn thờ.
Không phải là quấy phá thông qua tấm hình đó sao?
Úp mặt khung ảnh xuống bàn thờ để xem làm thế nào ngươi có thể ra dọa mọi người?
“Chú Hàn, chú thử đoán xem, người phụ nữ này là ai?”
“Phỏng chừng là vợ của Triệu Thủ Ngân?"
"Không phải nói Triệu Thủ Ngân sống độc thân, chưa từng kết hôn sao?"
"Tư liệu thì nói vậy, nhưng Triệu Thủ Ngân đã bảy tám chục tuổi, chuyện thời trẻ đến giờ đã mấy chục năm, khi đó tư liệu không đầy đủ, cũng không thể nói chính xác. Hay để tôi phái người đi hỏi thăm cư dân trong trấn?"
"Cũng không vội, lên lầu xem một chút rồi nói sau."
Mặc kệ tấm ảnh của ngươi tác yêu tác quái như thế nào, chỉ cần ngươi không chủ động trêu chọc ta trước, ta sẽ không để ý tới ngươi.
Đây là suy nghĩ hiện tại của Giang Dược.
Ngôi nhà bằng gỗ kiểu cũ của Triệu Thủ Ngân bao gồm ba tầng. Ở thời đại cổ xưa, tuyệt đối có thể nói là biệt thự.
Người như vậy, có tay nghề, lại kinh doanh một tiệm bạc, nói không cưới được vợ?
Bậc thang bằng gỗ một lần nữa vang lên tiếng ọp ẹp.
Lúc này, Giang Dược bọc hậu, hắn đưa lưng về phía cầu thang, quay mặt nhìn chằm chằm tầng trệt, bước lùi lên lầu.
Hắn trái lại muốn nhìn xem, rốt cuộc đèn dưới lầu tắt như thế nào.
Tuy vậy, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, tầng trệt cực kỳ bình tĩnh, bóng đèn vẫn sáng như cũ, không có bất kỳ tình huống dị thường nào.
Giang Dược bất đắc dĩ.
Xem ra con quỷ này cũng khá khôn vặt đấy nhỉ?
Lên đến tầng hai, kết cấu tầng này phức tạp hơn tầng trệt một chút, diện tích gần hai trăm mét vuông được chia làm mấy gian phòng, còn có một phòng chứa đồ, một phòng trà nối liền thư phòng.
Nhìn ra được, tuy cái tên Triệu Thủ Ngân này sống độc thân, nhưng cũng rất chú ý hưởng thụ sinh hoạt.
Trong phòng chứa đồ, không ngờ còn có không ít rượu ngon, trà ngon, treo các loại tranh chữ nổi tiếng, còn có đủ các vật sưu tầm, đẳng cấp có vẻ không thấp.
Thư phòng có một dãy giá sách, cư nhiên lấp đầy sách vở.
Lại gần mà nhìn, hóa ra phần lớn đều là sách cổ, không ít còn là loại đóng gáy bằng chỉ.
Thể loại sách rất phức tạp, liên quan đến thiên văn địa lý, xem sao bói quẻ, phong thủy, sưu tập nghệ thuật, y học sức khỏe, thậm chí có cả sách văn học và lịch sử.
Triệu Thủ Ngân này hoàn toàn không giống một thợ thủ công lão làng ở nông thôn, ngược lại giống như một nhà bác học.
Tuy nhiên, đây không phải là trọng điểm chú ý của Giang Dược. Hắn đang tập trung vào phòng ngủ.
Toàn bộ tầng hai tổng cộng có bốn phòng. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng lại có hai phòng trong số đó có bố trí giường gối, vậy thì có chút kỳ quái.
Một ông lão độc thân quanh năm sống một mình, thường ngày hoàn toàn không có thân thích qua lại, tại sao trong nhà lại có hai phòng ngủ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận