Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 182: Bị ma nhập?

Nhà hàng mà cô hiệu trưởng Hách an bài cũng khá chu đáo, có điều mọi người đều mang tâm sự nặng nề, ăn không có mùi vị gì cả.
Sau bữa ăn, Tôn Bân dẫn theo Hạ Hạ về nhà trước, đi tìm lại đôi tất kia.
Hàn Dực Minh lái xe đưa Giang Dược trở về trường mẫu giáo. Lúc nãy trước khi ăn cơm trưa, ông đã căn dặn thủ hạ giới nghiêm toàn bộ trường mẫu giáo, tránh cho có ai lẻn vào thay đổi hiện trường.
Vừa đến trường mẫu giáo, Hàn Dực Minh liền nói thẳng:
"Cô hiệu trưởng Hách, phòng giám sát vẫn hoạt động bình thường chứ?"
Cô hiệu trưởng Hách khẽ giật mình, đây là lại muốn tra camera giám sát?
"Mỗi một camera đều hoàn hảo, có điều thưa phó trưởng ban Hàn, cảnh sát trước đó cũng đã từng điều tra camera qua một lần."
"À, phương hướng điều tra của cảnh sát khác với chúng tôi. Cô hiệu trưởng cũng đừng quá lo lắng, Cục Hành động chúng tôi xưa nay sẽ không oan uổng người tốt, cũng sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ xấu nào. Chỉ cần các cô không làm gì sai trái, không cần lo tới nghĩ lui những chuyện vô bổ làm gì, chỉ việc phối hợp với chúng tôi là được."
Từ lúc ăn tới giờ, cô hiểu trưởng Hách vẫn luôn thấp thỏm, đứng ngồi không yên, sợ phải gánh trách nhiệm trước bệnh tình của lũ trẻ, giờ nghe Hàn Dực Minh nói như vậy, ít nhiều cô cũng có thể buông lỏng một hơi. Cô đương nhiên biết mình không thẹn với lương tâm, nhưng cũng khó đảm bảo toàn bộ đội ngũ giáo viên không có con sâu nào làm rầu nồi canh.
Nếu thật sự điều tra ra vấn đề gì, thân là người đứng đầu trường mẫu giáo, cô thủy chung khó tránh bị liên đới trách nhiệm.
Có điều, chuyện đã tới nước này, cô cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ có thể tích cực phối hợp.
Điều tra video giám sát là một công việc khá phức tạp.
Cũng may chỉ cần tập trung vào những lớp có bé mắc phải triệu chứng nặng, để xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với các bé ấy.
Phòng giám sát đồng thời cũng là nơi dùng để tra hỏi.
Đầu tiên, Hàn Dực Minh gọi mấy cô giáo của lớp Huyên Huyên tiến vào phòng.
Hàn Dực Minh mặt hầm hầm đặt con thú bông lên bàn, trầm giọng hỏi:
"Con thú bông này là cô nào đưa cho bé Huyên Huyên?"
Trường mẫu giáo Món quà Thiên sứ bố trí giáo viên cho mỗi lớp là ba giáo viên giảng dạy, một giáo viên trông trẻ.
Bốn giáo viên nhìn ngó con thú bông, vẻ mặt mỗi người đều có chút mờ mịt, dồn dập lắc đầu, biểu thị bản thân không hề đưa qua.
Bốn giáo viên đều lắc đầu, mà phụ huynh Huyên Huyên lại nói do giáo viên tặng cho nên Huyên Huyên rất thích. Chỉ tiếc, với trạng thái hiện giờ của Huyên Huyên, cô bé đã không cách nào trả lời rõ ràng là ai tặng.
"Phó trưởng ban Hàn, trường mẫu giáo bọn em, trừ khi là đang làm hoạt động gì đó, bằng không bình thường là sẽ không tặng quà riêng cho bé nào. Có tặng thì cũng sẽ tặng tất cả các bé."
Vị giáo viên giảng dạy này có vẻ là chủ nhiệm lớp, lá gan hơi lớn một chút, chủ động nói.
Hàn Dực Minh gật gật đầu, lung lay con thú bông trước mặt các cô giáo:
"Các cô xác nhận lại lần nữa, thật không phải một trong số các cô tặng?"
Bốn cô giáo dồn dập lắc đầu, trường học căn bản không nhập loại thú bông này, lớp cũng không mua, cá nhân giáo viên càng không có khả năng bỏ tiền túi mua thú bông tặng riêng cho bé nào.
"Tốt, vậy làm phiền bốn vị nán lại chỗ này một chút."
Mọi người quay lại chỗ ghi hình giám sát, trọng điểm điều tra đoạn ghi hình của camera trong lớp Huyên Huyên. Sau khoảng chừng mười lăm phút, mọi người đã có phát hiện.
Tám ngày trước đó, trong phòng ngủ trưa của lớp Huyên Huyên, sau khi ngủ trưa thức dậy, bọn nhỏ mặc quần áo tử tế từ phòng ngủ đi ra, trên tay Huyên Huyên có thêm một con thú bông, thình lình chính là con thú bông này.
Tua đoạn ghi hình ngược lại, phóng to cụ thể vào giường nằm của Huyên Huyên, mặc dù video không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng có thể nhìn thấy, sau khi Huyên Huyên tỉnh lại mới phát hiện con thú bông nho nhỏ bên cạnh gối đầu.
Lại tua ngược lại, trước khi Huyên Huyên đến đệm của mình cũng không lưu ý đến món đồ bên gối, trực tiếp cởi quần áo ra nằm trằn trọc thêm vài phút rồi ngủ.
Trong quá trình cô bé ngủ trưa, cũng không có ai khác tới gần cô bé.
Nói cách khác, con thú bông này đã ở trên nệm của Huyên Huyên từ trước.
Video tiếp tục được tua ngược lại, buổi sáng, phòng ngủ không có động tĩnh.
Đêm trước...
Khi tất cả mọi người đều cho rằng ban đêm cũng chả có động tĩnh gì thì đột nhiên có một cái bóng xuất hiện trong video, rõ ràng cô giáo trông trẻ kia.
Cô tiến vào phòng ngủ, đi đến cạnh chỗ nằm của Huyên Huyên, nhét một món đồ vào dưới gối đầu, sau đó đi ra.
Toàn bộ quá trình sẽ không vượt quá ba phút.
Nhìn thời gian, lại là 0 giờ 15 phút!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời có chút cảm giác rợn cả tóc gáy.
Đêm hôm khuya khoắt, trường mẫu giáo khóa cửa cài then, vậy mà cô giáo trông trẻ này lại chạy tới trường mẫu giáo, chui vào phòng ngủ của lớp, nhét một con thú bông vào dưới gối của một đứa bé.
Hành vi kỳ lạ này quỷ dị không gì sánh kịp. Nhất là còn phát sinh ở nửa đêm, sao có thể không khiến người ta rùng mình?
"Cô Hạ, cô tới đây một chút."
Cô Hạ chính là cô giáo trông trẻ, hơn ba mươi lăm tuổi, bình thường khá hướng nội, nhìn có vẻ là thuộc tuýp người trung thực và chân chất.
Bị Hàn Dực Minh điểm danh, cô Hạ sợ hết hồn, chân tay luống cuống đứng lên.
"Cô lại xem một chút, người này phải cô không?"
Mặc dù là khung cảnh ban đêm, nhưng camera vẫn có thể rõ ràng bắt được bóng lưng, bắt được chính diện, bắt được quần áo, tất cả đều chứng minh rõ ràng, đây chính là cô Hạ.
"Sao… sao có thể là tôi được chứ?"
Chính cô Hạ đều sợ ngây người:
"Đây là lúc nào, nửa đêm nửa hôm? Đêm hôm khuya khoắt tôi tới trường mẫu giáo làm gì? Trường mẫu giáo chúng tôi gần đây cũng không nhận trông trẻ ngoài giờ làm việc. Cô Phương có thể làm chứng cho lời tôi nói."
Ba giáo viên khác đều dồn dập lắc đầu, biểu thị đúng là không có chuyện đó.
"Cô chỉ cần trả lời đây có phải cô không?"
Hàn Dực Minh lạnh lùng hỏi.
Cô Hạ nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời không nói nên lời, nhìn cả sau lưng lẫn chính diện của người trong video đúng là trông có vẻ giống cô thật.
"Cô nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình đi, 0 giờ 15 phút! Đêm hôm khuya khoắt cô chạy đến trường mẫu giáo, rốt cuộc muốn làm gì? Rốt cuộc rắp tâm gì? Động cơ của cô khi bỏ một con thú bông lên giường một đứa bé là gì?"
Gương mặt cô Hạ mờ mịt khủng hoảng, cô hoàn toàn không cách nào giải thích tình huống trong video rốt cuộc là như thế nào.
Thế nhưng là cô có thể thề là mình chưa từng làm chuyện đó, mỗi ngày tan trường là cô về nhà, làm việc nhà, dạy con, nào có rảnh rỗi chạy đến trường mẫu giáo, bộ ban ngày còn chưa ở chán hay gì?
Vả lại, vào lúc 0 giờ, cô đã sớm đi ngủ, làm sao có thể ra ngoài được chứ? Không lẽ cô bị mộng du mà không ai hay biết?
Giang Dược ngược lại là trấn an nói:
"Cô Hạ, cô cũng chớ khẩn trương. Có đôi khi những gì camera quay được cũng chưa chắc là thật. Cô có thể xác định, ngày đó cô thật sự chưa từng tới trường mẫu giáo không?"
"Tất nhiên. Cả học kỳ này tôi chưa từng tới trường vào nửa đêm nửa hôm thế này. Hơn nữa mỗi ngày cứ tới tầm mười giờ đêm là tôi đi ngủ, bởi vì sáng nào tôi cũng phải dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho con. Tôi không thể nào thức tới tận 0 giờ đêm được!"
Cô Hạ giãi bày oan ức.
"Vâng, cảm ơn cô, cô cũng đừng có áp lực tâm lý, vẫn là câu nói cũ, chỉ cần các cô không thẹn với lòng, chúng tôi sẽ không để bất kỳ người tốt nào phải chịu oan uổng."
Khả năng quan sát của Giang Dược không kém, nhìn vẻ mặt của cô Hạ, quả thật không giống như đang nói dối, trừ khi cô có tiềm chất của vua màn ảnh thì may ra mới gạt được hắn.
Kế tiếp là điều tra bức tranh nổi.
Căn cứ vào lời của phụ huynh bé Thượng Quan Già Lạc, bọn họ chỉ chuẩn bị gạo, hạt đậu và nhựa cao su, tuyệt không có chuẩn bị lông tóc gì cả.
Cho nên, hai sợi lông hay tóc này là không biết từ đâu tự nhiên xuất hiện.
Lớp của Thượng Quan Già Lạc đồng dạng có bốn giáo viên.
Bị Hàn Dực Minh mời đến phòng giám sát, bốn vị giáo viên hiển nhiên cũng có chút khẩn trương.
"Các vị đều là giáo viên của lớp Lá 2, có đúng không?"
"Đúng."
"Như vậy các vị có còn nhớ, gần đây lớp có tổ chức một buổi học làm tranh nổi, cụ thể vào hôm nào, giờ nào, các vị có còn nhớ hay không?"
"Là khoảng 11 giờ trưa ngày đầu tuần."
Cô chủ nhiệm rất nhanh đã đưa ra đáp án.
Video quay từ camera ở lớp Lá 2 nhanh chóng được tua đến thời điểm đó.
Giống như những đứa trẻ khác, bức tranh của Thượng Quan Già Lạc cũng được hoàn thành dưới sự giúp đỡ của cô giáo. Toàn bộ quá trình thực hiện ước chừng ba bốn mươi phút.
Người hỗ trợ Thượng Quan Già Lạc lúc ấy là cô Khu.
"Cô Khu, cô thấy rõ rồi chứ? Lúc ấy có phải cô là người hỗ trợ bé Lạc hay không?"
Cô Khu có tố chất tâm lý khá tốt, gật đầu nói:
"Vâng, bé Lạc trước giờ vẫn rất thông minh, lại khá có tài năng nghệ thuật. Tác phẩm của bé cũng là tác phẩm có độ hoàn thành cao nhất lớp. Tôi nhớ mình lúc ấy còn biểu dương tác phẩm của bé nữa."
Hàn Dực Minh gật gật đầu, xuất ra bức tranh nổi kia cho cô Khu nhìn.
"Cô xem thử có phải tác phẩm này hay không?"
Mới qua có mấy ngày, cô Khu cơ hồ không chần chừ gì, nháy mắt đã xác định chính là tác phẩm đó.
"Cô nhìn kỹ lại xem, đây có phải tác phẩm được hoàn thành lúc ấy không? Không có gì khác biệt sao?"
Hàn Dực Minh nhắc nhở, hỏi lại cô lần nữa.
Nghe Hàn Dực Minh nhắc nhở như vậy, cô Khu khẽ cau mày:
"Hai sợi râu này sao tôi lại không có ấn tượng gì nhỉ? Giống như lúc ấy cũng không có hai sợi râu này thì phải? Có phải sau khi bé Lạc mang về nhà đã dán lên thêm không?"
"Vậy cô giải thích xem, tại sao lúc tan học, cô lại tới chỗ của bé Lạc ngồi một hồi, còn động vào bức tranh của bé ấy?"
"Có sao?"
Cô Khu khẽ giật mình, sao lại có chuyện đó được? Theo lý thuyết, bức tranh cũng đã hoàn thành, tan học cô động vào làm gì nữa.
Dù sao chỉ là tác phẩm của một đứa trẻ trường mẫu giáo, cũng không phải kiệt tác nghệ thuật gì. Đã hoàn thành thì thôi, không đến mức lại sửa đổi làm chi cho mệt.
Thế nhưng khi Hàn Dực Minh trực tiếp mở lại đoạn ghi hình đó cho cô xem, thì nó lại giống hệt như những gì ông vừa nói.
Biểu lộ của cô Khu lập tức trở nên phức tạp.
Dù sao cũng là chuyện đầu tuần, không đến mức quên nhanh như vậy. Chẳng lẽ là động tác vô ý thức sao?
Mà cũng không đúng. Lúc tan học, mình không phải đang ở cửa phòng học chỉ đạo bọn nhỏ xếp hàng, sau đó nhìn chằm chằm từng vị phụ huynh đến đón con của họ à?
Hơi đâu đi làm ra cử động như vậy?
"Phó trưởng ban Hàn, tôi thật sự không nhớ nổi chi tiết này."
Cô Khu cười khổ nói:
"Bộ bức tranh này có vấn đề gì hả?"
"Nói vậy, cô không hề có chút ấn tượng gì với việc đó?"
"Không hề."
Cô Khu lắc đầu:
"Bình thường công việc hàng ngày của chúng tôi đều không khác mấy. Lúc tan học, tôi phải chịu trách nhiệm an bài tụi nhỏ xếp hàng ở hành lang, không lý nào lại ra chỗ một bé nào đó ngồi được. Nếu như có, tôi hẳn phải có ấn tượng rất sâu sắc mới đúng, vì sao tôi lại không hề nhớ rõ chút nào?"
Giọng của cô Khu rất thành khẩn, nhìn cũng không giống như đang nói dối.
Mấy giáo viên khác cũng đều dồn dập gật đầu, biểu thị tán thành lời cô Khu.
Giang Dược và Hàn Dực Minh nhìn nhau, trong lòng hai người đều sinh ra một cảm giác hoang đường khó tả.
Một lát sau, Hàn Dực Minh thản nhiên nói:
"Các cô ra ngoài trước đi. Tạm thời không nên rời đi trường mẫu giáo, cũng không cần nói gì với những đồng nghiệp khác."
Lúc này tất cả mọi người đều mang tâm sự nặng nề, biết sự tình rất phức tạp, nếu như ra ngoài còn kể lể với đồng nghiệp, chẳng phải là tự tìm phiền toái?
Có mười bé mắc phải triệu chứng nặng, tình huống mỗi bé đều giống nhau, đều có hai sợi lông tóc kỳ quái.
Cho nên, dựa vào những chi tiết này, bọn họ đều lần lượt tìm được đáp án từ video ghi hình. Thế nhưng mỗi một giáo viên bị kêu đến, đều nói mình không có ấn tượng gì cả, phủ nhận việc mình từng làm qua chuyện đó.
Có người thì kêu oan, có người cẩn thận hồi tưởng rồi lắc đầu phủ nhận, có người thì tỏ ra kích động giải thích.
Nói tóm lại, không ai thừa nhận mình có quan hệ với những chuyện này.
Camera không biết nói dối, mỗi một giáo viên xác thực đều từng có tiếp xúc với các bé, nhất là con thú bông đầu giường Huyên Huyên, càng là không thể cãi được.
Những đoạn video có hiềm nghi này đã được cắt ra xếp riêng vào một nhóm.
Hàn Dực Minh đột nhiên hỏi:
"Việc này có thể liên quan tới Kẻ sao chép hay không?"
Giang Dược trước đó cũng cân nhắc qua phương hướng này, có điều hắn lại cảm thấy Kẻ sao chép sẽ không hành xử quái lạ đến thế.
"Chú Hàn, chú nhìn cô Hạ trong video này, bóng lưng và chính diện đều tựa hồ là cô Hạ, nhưng chú nhìn động tác đi bộ của cô ta, có phải cảm thấy hơi buồn cười hay không?"
"Đúng vậy a, động tác này có chút lén la lén lút."
"Giữa đêm hôm khuya khoắt, trường mẫu giáo lại không có một ai, căn bản không cần lo lắng bị người khác phát hiện, có cần phải rón rén như vậy sao?"
Nếu như lúc bọn nhỏ đang ngủ trưa, rón rén đi vào, sợ đánh thức bọn trẻ, vậy còn có thể hiểu được. Thế nhưng giữa đêm hôm khuya khoắt, toàn bộ trường mẫu giáo đều không có ai, hoàn toàn có thể nghênh ngang ra vào, căn bản không cần lo lắng cái gì.
Cho nên động tác lén la lén lút này không khỏi có chút đột ngột.
Loại động tác rón rén này lại có chút không giống kẻ trộm vặt, thân thể có chút còng xuống, hai tay còn giơ cao ngang vai về phía trước, đầu hơi chúi một chút, rất là buồn cười.
Giống như là cương thi trong phim ảnh, hai cánh tay vươn ra chĩa về phía trước, nhưng cô ta lại không nhún nhảy giống như cương thi, mà lại giống như một đứa bé mới bập bẹ tập đi vậy, bước chân rõ ràng không được tự nhiên.
Mà lúc ống kính bắt được chính diện của đối phương, dáng dấp đích thật là giống cô Hạ, nhưng ánh mắt trông cứ quỷ dị thế nào, nhìn không giống như ánh mắt của người bình thường sẽ hơi né tránh lúc đối mặt với camera, ngược lại còn mang theo vài phần giảo hoạt quỷ dị.
Trước đó bọn hắn đã quan sát qua dáng đi của cô Hạ, hiển nhiên không phải như vậy.
Người bình thường cơ bản không có khả năng bước đi như thế.
"Lại nhìn tới video của cô Khu, lúc tan học cô ta đi đến chỗ của Thượng Quan Già Lạc, động tác có phải hơi mất tự nhiên hay không? Ánh mắt có giống như vừa rồi?"
Hàn Dực Minh vừa so sánh, phát hiện bước chân của cô Khu lại có chút không giống cô Hạ, tuy vẫn hơi cứng ngắc và tập tễnh nhưng không đến nổi buồn cười như cô Hạ.
Còn biểu lộ của cô Hạ ở trong video là giảo hoạt, mà biểu lộ của cô Khu thì tỏ ra đờ đẫn cứng ngắc, nhìn xem rất mất tự nhiên.
Những giáo viên khác, ngay lúc tiếp xúc với tụi nhỏ, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút dị thường, cơ bản là giống với hai cô trước đó.
"Cậu Giang, đúng là khác thường thật đấy. Nhìn hoàn toàn không giống người bình thường tí nào."
"Cảm giác có chút giống như bị ma nhập."
Một thủ hạ của Hàn Dực Minh lẩm bẩm ở bên cạnh.
Ánh mắt người bình thường cũng sẽ không trống rỗng, đờ đẫn và cứng ngắc như vậy.
Bị ma nhập?
Chẳng lẽ cô Hạ cũng bị ma nhập hay sao? Nhưng nếu ma nhập vào người cô Hạ, lại đi từ nhà cô Hạ thẳng đến trường mẫu giáo, mặc dù đường cũng không xa, nhưng cũng không tính là gần a?
"Chú Hàn, chúng ta thử xem những camera khác, nhìn xem cô Hạ vào bằng cách nào."
Đoạn ghi hình của camera ngoài cổng rất nhanh được tua tới thời điểm đó.
Màn hình cho thấy cô Hạ căn bản không phải tiến vào từ cổng chính.
Lần thứ nhất cô Hạ xuất hiện trong đoạn ghi hình là ở bãi tập góc tây bắc trường mẫu giáo. Góc tây bắc là một vườn hoa cỏ, còn có một loạt cây xanh.
Bên ngoài hàng cây xanh chính là tường vây.
Chẳng lẽ cô Hạ đã trèo vào qua tường vây?
Giang Dược đi ra trường mẫu giáo, tới bên cạnh tường vây nhìn một hồi. Đối diện tường vây có camera an ninh ngay giao lộ gần đó. Muốn tìm tới video ghi hình cùng ngày cũng không khó.
Hàn Dực Minh lập tức cho người đi an bài, rất nhanh liền lấy được đoạn ghi hình của ngày hôm đó.
Nhưng điều khiến bọn họ không thể tưởng tượng được chính là, trước sau mấy giờ, mặc dù người đến người đi khá nhiều, nhưng lại không hề có ai trèo qua tường vây vào trường mẫu giáo. Nhất là đến đoạn thời gian loanh quanh 0 giờ, trên đường cơ hồ không có bóng người, thỉnh thoảng sẽ có xe cộ đi ngang qua, nhưng căn bản không hề nán lại.
Nói cách khác, cô Hạ căn bản không phải trèo tường vây vào.
Thế cô ta đã vào bằng cách nào?
Bất kể cô ta có phải là cô Hạ thật hay không, cho dù là cô Hạ giả, thì cũng phải đi lối nào để vào trường chứ?
Trừ phi sau khi tan học, cô ta vẫn luôn không hề rời đi, mà núp ở phụ cận vườn hoa.
Nhìn dải cây xanh thưa thớt kia, muốn giấu một người cũng không dễ dàng, nhưng chỉ cần có tâm trốn tránh, nếu không có ai chú ý tới, vẫn có thể núp được.
Thế là mọi người là đi tìm đoạn ghi hình từ camera ở gần nhà cô Hạ vào chiều ngày hôm ấy, trên đó cho thấy cô Hạ đích thật là đã về nhà sau khi tan trường, lần tiếp theo cô ra khỏi nhà, đích thật là sáng hôm sau. Trong khoảng thời gian đó, không hề có bất kỳ chứng cớ nào biểu hiện cô Hạ từng rời khỏi nhà lúc nửa đêm.
Nói cách khác, vào lúc nửa đêm, trường mẫu giáo thật giống như tự nhiên có thêm một cô Hạ xuất hiện từ không khí vậy.
Cho dù là Kẻ sao chép, cũng không có khả năng vô thanh vô tức ẩn thân tiến vào trường mẫu giáo a?
Bạn cần đăng nhập để bình luận