Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 174: Có làm trò hề gì cũng khó thoát khỏi cái chết

Cho dù Đặng Vinh lão cả đời lá mặt lá trái, cả đời làm con cáo già, luôn sẽ có lúc thông minh quá bị thông minh hại.
Lão không nói lời này còn may, vừa thốt ra những lời này, lọt vào tai Giang Dược, không thể nghi ngờ là càng thêm đổ dầu vào lửa.
Giang Dược nhếch miệng cười một tiếng:
"Lão già, tôi cũng không cần lão khoan dung với tôi. Tôi muốn xem thử lão không khoan dung là như thế nào. Có thủ đoạn gì, lão cứ mạnh dạn mà sử dụng."
Đặng Vinh trợn tròn mắt.
Chuyện này là sao? Hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường a.
Nói đến nước này, khác nào là cạn tàu ráo máng, hoàn toàn không còn đường để vãn hồi?
Lão nhìn đối phương tùy tiện ngồi tại chỗ, mặc dù không động thủ, nhưng ánh mắt của hắn đã biểu đạt thái độ rất rõ ràng.
Dù cho lão là người bề trên của nhà họ Đặng, là trưởng bối, là ông chú, vẫn phải bị ăn đòn.
Đặng Vinh đời nào bó tay chịu trói, khàn giọng nói:
"Thầy Nhạc, thằng ranh này đã phát điên rồi, đã không còn là con em nhà họ Đặng chúng tôi nữa, phiền thầy hỗ trợ xuất thủ trấn áp, sống chết bất luận!"
Mặt mũi thầy Nhạc đắng chát, trong lòng chửi rủa một trận.
Bố đây căn bản không có hứng thú trộn lẫn vào cuộc nội chiến của nhà họ Đặng các người, hà cớ gì phải lôi bố xuống nước?
Bố đây là thầy phong thủy, bảo bố giở chút thủ đoạn phong thủy hại người trong âm thầm, hoàn toàn không thành vấn đề. Chẳng lẽ tụi bây muốn bố đây phải đi vật lộn với cái thằng ngáo nhà tụi bây đấy ư?
Đây không phải là thế mạnh của thầy phong thủy.
Có điều, chuyện đã tới nước này, lão thuật sĩ râu dê cũng đã nhìn ra, nếu như lão không xuất thủ, đối phương cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lập tức lão dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Giang Dược:
"Anh bạn, một khi ta động thủ, sẽ không thể vãn hồi được nữa. Hiện tại hai ta còn chưa trở mặt, ta không có hứng thú can thiệp nội chiến của gia tộc mấy người. Nếu như anh vẫn khư khư cố chấp, một khi động thủ, còn chưa biết hươu chết vào tay ai đâu."
Đây coi như là lời cảnh cáo sau cùng.
Làm một thầy phong thủy hiểm độc lâu năm, lão râu dê tự nhiên không thể không có bất kỳ át chủ bài nào, chỉ có điều lão cũng không muốn sử dụng, dù sao những thứ như át chủ bài, có thể không cần bại lộ thì cũng đừng bại lộ.
Huống chi, lão có một trực giác, coi như lộ ra át chủ bài, chưa chắc đã có thể xử lý được đối phương.
Đây chính là nguyên nhân mà nãy giờ lão vẫn luôn ẩn nhẫn, tạm thời nhượng bộ cho êm chuyện.
"Thầy Nhạc, kẻ này ngu xuẩn mất khôn, nghe không hiểu lời khách khí. Thầy càng tỏ ra nhân nhượng, hắn sẽ càng hung hăng càn quấy. Mời thầy xuất thủ trấn áp hắn, thù lao trước đó, có thể tăng gấp đôi."
Đặng Vinh hiển nhiên là đã bất chấp tất cả.
Trước đó bọn họ mời thầy phong thủy xuất thủ đối phó Giang Dược, đã tốn trọn vẹn mười mấy triệu. Bây giờ mà tăng gấp đôi, chính là gần ba chục triệu.
Có điều nếu có thể không bị tên bất hiếu của gia tộc này làm nhục, Đặng Vinh cảm thấy xài tiền xứng đáng.
Đồng thời, Đặng Vinh liên tục ra hiệu bằng ánh mắt với hai gã con em nhà họ Đặng, ý bảo bọn chúng mau ra ngoài gọi người.
Hai người này không phải kẻ ngu, đang rầu không tìm thấy cơ hội rời khỏi, thấy vậy bèn tranh nhau chen lấn chạy ra ngoài cửa.
Chỉ là chờ tới lúc bọn chúng chạy ra kéo cửa, mới sợ hãi phát hiện cánh cửa vốn dĩ không hề khóa này giống như đã bị hàn chết vậy, hoàn toàn mở không ra.
Hai người cơ hồ là dùng hết sức bú sữa mẹ của mình, lại vẫn không cách nào kéo động cánh cửa mảy may.
Lần này, toàn trường đã triệt để kinh hoàng.
Việc Đặng Hằng giác tỉnh, thực lực bá đạo, dù sao vẫn còn nằm trong phạm vi có thể lý giải. Thế nhưng cửa phòng bao, ngay cả trẻ lên ba đều có thể mở ra, vậy mà hai người đàn ông trưởng thành lại không cách nào mở nổi!
Tình huống quái dị như vậy khiến sắc mặt tất cả mọi người đều kịch biến.
Nhất là thầy Nhạc mang chòm râu dê kia, càng là run sợ không thôi.
Trước đó lão chỉ hơi có trực giác, cảm thấy tình huống có điểm gì là lạ. Mà giờ khắc này, lão đã vững tin, tên ranh nhà họ Đặng này rất có thể chính là đồng hành của lão.
Hơn nữa, thủ đoạn của đối phương khả năng còn cao hơn lão.
Nghĩ tới đây, trong lòng thầy Nhạc không ngừng kêu khổ.
"Đặng tiên sinh, nhà họ Đặng các ông có người tài cao trong giới phong thủy, vì sao còn phải phí công mời ta? Đây không phải là vẽ vời cho thêm chuyện à?"
Người tài cao của giới phong thủy?
Đặng Vinh chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
Là đang nói thằng nhãi Đặng Hằng kia sao? Từ bao giờ mà nó trở thành người tài cao trong giới phong thủy rồi? Trước khi bị Cục Hành động bỏ tù, nó suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm, có bao giờ chịu học hành đàng hoàng tử tế đâu.
Ở đó mà đòi làm người tài cao của giới phong thủy?
Đặng Vinh nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy vô lý quá sức. Có điều, thầy Nhạc hiển nhiên không phải người ăn nói lung tung. Dựa vào nét mặt của thầy Nhạc, có thể thấy lời này không hề giống như là đang nói đùa.
Phía bên kia, hai thành viên nhà họ Đặng đang liều mạng kéo cửa, nhưng kéo cách nào cũng không ăn thua, thì đúng lúc này, một bàn tay bỗng nhiên chui ra từ thân cửa một cách quỷ dị.
Đó là một bàn tay khô đét giống vỏ cây, bên trên tựa hồ còn dính máu, cực kỳ tanh hôi, bàn tay chộp thẳng vào cổ một trong hai thành viên nhà họ Đặng.
Gã đang toàn lực kéo cửa, nào nghĩ tới sẽ có chuyện kinh khủng như thế xảy ra?
Cánh cửa đang yên đang lành, lại không có bất kỳ khe hở nào cả, ai mà nghĩ tới việc sẽ có một bàn tay bỗng nhiên chui ra cơ chứ?
"Cứu… cứu mạng!"
Người kia bị bóp cổ, thân thể chậm rãi nâng lên, hai chân rời mặt đất, giống như bị treo cổ, hai tay liều mạng quơ quàng, hai chân liều mạng giãy đạp, muốn tìm một điểm mượn lực, tránh thoát gọng kìm của bàn tay quỷ.
Chỉ là cái tay đang bóp gã, nhìn thì khô khốc nhưng lực lại lớn không gì sánh kịp, một mực bóp chặt lấy, bất kể gã giãy giụa làm sao, đều không thể lay chuyển được nó chút nào.
Tên còn lại bị dọa đến hồn phi phách tán, ngã phịch cái mông xuống đất.
Gã cũng không màng đau đớn trên mông, lập tức lộn nhào về phía sau.
Bất chợt gã cảm giác hai tay mình đã chạm phải thứ gì đó khác thường trên mặt sàn, mới cúi đầu xem xét, thì phát hiện không biết từ lúc nào mặt sàn đã xuất hiện một vũng máu.
Trong vũng máu đó, lại xuất hiện một khuôn mặt, tựa như khảm nạm trên sàn, mỉm cười đầy quỷ dị với gã.
Trong nụ cười đó, gã lại phát hiện gương mặt này không có răng, một đầu lưỡi thật dài bỗng nhiên duỗi ra từ cái miệng trống không, cuốn tới cổ gã.
Đầu lưỡi này có thể co duỗi vô hạn, nhanh chóng quấn quanh cổ gã vài vòng, càng quấn càng chặt, chỉ trong tích tắc đã quấn chặt lấy cổ gã.
Gã lập tức cảm giác được cổ bị siết chặt, hô hấp nhanh chóng trở nên khó nhọc.
Khuôn mặt gã đỏ bừng lên, hai tròng mắt phảng phất như muốn lòi ra khỏi hốc mắt, hai tay gã liều mạng nắm lấy đầu lưỡi, ý đồ tháo bỏ nó ra khỏi cổ, nhưng hết thảy đều là phí công.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đặng Vinh đã triệt để sợ choáng váng, cuống lưỡi bắt đầu cà lăm:
"Thầy Nhạc… đây… đây nghĩa… nghĩa là sao?"
Sắc mặt lão thuật sĩ râu dê cực kỳ âm trầm, hai tay trong tay áo cũng không kìm được run rẩy. Lão sao có thể không nhận ra, đây chính là lệ quỷ tới cửa?
Lão làm thuật sĩ, có thể bày trận phong thủy, tự nhiên cũng có mấy phần đạo hạnh, đoán được sâu cạn của con lệ quỷ này.
Kỳ thực lão cũng khá tâm đắc về việc điều khiển trận phong thủy, đối phó lệ quỷ, thậm chí là khống chế lệ quỷ, nhưng con quỷ trước mắt này, sao lão cứ có cảm giác quen thuộc, tựa hồ là con quỷ mà lão dẫn dụ đi đối phó Giang Dược trước đó.
Lão biết con quỷ đó mạnh mẽ đến cỡ nào, ngay cả lão cũng chỉ có thể miễn cưỡng lợi dụng trận phong thủy tà ác để tiến hành dẫn dụ, chứ không thể điều khiển nó thành thạo tự nhiên.
Chẳng lẽ con quỷ đó đã thức tỉnh? Phát hiện mình bị người khác điều khiển, thẹn quá hóa giận? Nên mới trở về phản phệ người dẫn dụ nó?
Một khi lệ quỷ thức tỉnh, có ý thức tự chủ, sẽ trở nên cực kỳ khó đối phó.
Không kịp suy nghĩ quá nhiều, lão thuật sĩ râu dê cố gắng kìm chế hai tay run rẩy, mò vào trong lòng, lấy ra một thanh sáo ngắn.
Đây là vật tổ truyền của lão, thanh sáo ngắn này không phải hạng vừa, phối hợp với tiếng nhạc dẫn hồn, bình thường có thể dọa lui ma quỷ.
Nếu con quỷ có tu vi hơi yếu một chút, thậm chí có thể bị lão trực tiếp khống chế.
Giang Dược thấy lão xuất ra sáo ngắn, cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên hất mũi chân, ly rượu trực tiếp bay lên, bắn về phía trán lão thuật sĩ râu dê.
Dám thi triển tà thuật ngay trước mặt mình? Bộ coi mình là không khí sao?
Chén rượu này bị Giang Dược hất chân, tốc độ cực nhanh, lao bộp vào ngay chính giữa trán lão thuật sĩ.
Lão thuật sĩ râu dê kêu thảm một tiếng, trán bị rách tung tóe, máu tươi ào ạt chảy xuống.
Mùi máu tươi càng kích thích hung tính của con quỷ.
Một vệt đen nhào thẳng tới, tựa như một cơn gió, đảo mắt đã thổi tới trước mặt lão thuật sĩ râu dê.
Lão thuật sĩ râu dê cũng rất quả quyết, không thèm để ý máu chảy ồ ạt trên trán, mà giơ tay trái lên cao, một chiếc nhẫn lớn đeo trên ngón cái lập tức phát ra ánh sáng màu xanh lơ.
Ánh sáng xanh lơ này cơ hồ nháy mắt phóng to lên, hóa thành từng vòng ánh sáng, không ngừng chồng chất trên đầu lão thuật sĩ, trong nháy mắt đã tạo thành một vòng sáng màu xanh lơ bao phủ kín kẽ lấy lão, ngay cả một giọt nước cũng không lọt.
Bóng quỷ vừa bổ nhào vào thì bị vòng sáng màu xanh lơ này ngăn lại, bị cuốn vào như cối xay, bóng đen nhanh chóng chuyển động lòng vòng bên ngoài vòng sáng.
Nhưng bất kể tốc độ xoay chuyển của bóng quỷ có nhanh đến đâu chăng nữa, từ đầu đến cuối nó đều không tài nào xâm nhập vòng sáng mảy may.
Sau khi xoay mấy vòng, bóng quỷ rít lên một tiếng, thoát khỏi vòng sáng màu xanh lơ, chợt biến thành một luồng khói đen, vồ thẳng vào đỉnh đầu Đặng Vinh.
Đặng Vinh biết không ổn, chật vật muốn chui vào gầm bàn núp, chỉ là, với tốc độ của bóng quỷ, há lại để một ông già có cơ hội phản ứng. Đừng nói lão không kịp trốn xuống gầm bàn, coi như kịp trốn cũng chỉ phí công vô dụng.
Khói đen bổ nhào vào đầu Đặng Vinh, hóa thành từng sợi khói đen rót vào trong thất khiếu của lão.
Cơ hồ chỉ trong tích tắc, khói đen đã triệt để rót vào trong cơ thể Đặng Vinh.
Con ngươi Đặng Vinh nhanh chóng co rút lại, lão hoảng sợ kêu to:
"Thầy Nhạc, cứu tôi với!"
Giờ phút này thầy Nhạc tự cứu còn không kịp, sao còn rảnh rỗi lo lắng đến việc sống chết của Đặng Vinh. Mặc kệ tiếng kêu gào của Đặng Vinh, dưới sự bảo hộ của ánh sáng xanh lơ, lão thuật sĩ râu dê đột nhiên húc mạnh vào mặt tường, ý đồ phá tường mà ra.
Lực húc này quả thật cũng không tồi, mặt tường đã bị lão húc ra một cái lỗ lớn. Chỉ là thân thể của lão vừa chui qua được một nửa, còn chưa kịp bước ra chân còn lại, thì chợt bị một luồng sức mạnh níu lại. Mặc lão ra sức như thế nào, đều không thể tránh thoát.
"Trở lại đi!"
Giang Dược khẽ quát một tiếng, cánh tay dùng sức kéo, lập tức kéo cho lão già râu dê văng ngược vào phòng.
Thân thể của lão thuật sĩ râu dê hung hăng đập vào mặt bàn, đánh văng đồ ăn thức uống tung tóe khắp nơi.
Giang Dược thuận thế khẽ kéo đối phương lăn xuống đất, một cước giẫm lên cổ tay trái của đối phương. Dưới chân hơi phát lực, lập tức truyền đến tiếng gãy xương thanh thúy kèm theo tiếng hét thảm, năm ngón tay trái của lão lập tức xụi lơ.
Giang Dược nhẹ nhàng cúi người tháo đi chiếc nhẫn ở ngón tay cái kia.
Chiếc nhẫn vừa rời khỏi ngón tay của lão thuật sĩ râu dê, màn sáng bao bọc màu xanh lơ kia lập tức chậm rãi thu hồi, từng vòng từng vòng bóc ra khỏi người lão, không ngừng nhét trở về nhẫn.
Trong chốc lát, vầng sáng màu xanh lơ đã biến mất sạch sẽ.
Chiếc nhẫn này hiển nhiên là một pháp khí phòng ngự có công hiệu đặc thù, dùng để phòng ngự yêu ma quỷ quái, tương tự với bùa Kháng tà.
Thế nhưng đòn tấn công vừa rồi của Giang Dược lại không phải là công kích của ma quỷ hay phép thuật gì, mà chỉ thuần túy là tấn công bằng thể xác.
Rất nhiều thầy phong thủy, thể xác kỳ thật cũng không mạnh, bọn họ trước giờ cũng không cảm thấy mình sẽ có nhu cầu vật lộn bằng thân thể.
Cũng chính vì nguyên nhân đó, một khi lão thuật sĩ râu dê gặp phải người có thể xác cường hoành như Giang Dược, cơ hồ là không có bất cứ sức phản kháng nào, bị Giang Dược nghiền ép.
Mức độ nhẹ nhõm này giống như một người trưởng thành sức trâu sức bò đánh một đứa bé còn chưa đầy tháng, hoàn toàn không cần tốn sức.
Thầy Nhạc bị Giang Dược giẫm ở dưới chân, biết tính mạng của mình đang như chỉ mành treo chuông, lập tức vội vã xin tha:
"Anh bạn, ta nhận thua, ta nhận thua! Thủ hạ lưu tình, nhẫn ngón cái cho anh, tiền cũng cho anh, anh muốn cái gì ta đều cho anh, chỉ cần anh có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một mạng."
Nhìn không ra lão này vẫn còn biết thế nào là co được giãn được.
Chỉ là đã đến nước này, Giang Dược làm sao có thể thủ hạ lưu tình? Đối phương dùng trận phong thủy tà ác để đối phó với một người không thù không oán, điều này đã chạm tới điểm mấu chốt của hắn.
Nếu hắn thủ hạ lưu tình, thiên hạ há còn ân ân oán oán gì nữa?
Từ trong ánh mắt của Giang Dược, lão thuật sĩ râu dê đọc được vẻ lạnh lùng, thấy được sát ý, lão biết, sinh tử ở ngay khoảnh khắc này.
Lão tiếp tục nài nỉ:
"Anh bạn, chúng ta không oán không thù, nội chiến của gia tộc các người, trước kia ta đã tuyên bố là sẽ không tham dự. Nể tình người đồng đạo, xin hãy tha cho ta một con đường sống. Anh muốn cái gì, cứ mở miệng, mấy năm nay ta cũng tích góp được kha khá của cải, anh muốn cái gì, chỉ cần ta có, đều là của anh!"
"Tôi chỉ cần đòi lại công đạo."
"Công đạo sao? Được, có phải nhà họ Đặng có lỗi với anh hay không? Giao cho ta, ta có thể thay anh diệt cả nhà họ Đặng!"
Vì sống sót, lão thuật sĩ râu dê này cũng liều cái mạng già.
Câu nói này ngược lại khiến Giang Dược hơi động tâm.
Mặc dù Giang Dược không sợ kết thù với nhà họ Đặng, nhưng chung quy thế lực của hắn vẫn còn đơn bạc quá. Lần nào cũng đều phải đích thân ra mặt cứng rắn với nhà họ Đặng, hiển nhiên là hơi quá bắt mắt.
Nếu quả thật có một người có thể làm thay, ngược lại cũng không tồi.
Lão thuật sĩ râu dê hiển nhiên bắt được vẻ động tâm trong ánh mắt Giang Dược, vội vàng nói:
"Anh bạn, ta nói được thì làm được, chỉ cần anh tha ta một mạng, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực, giúp anh giết người của nhà họ Đặng!"
"Ha ha, đúng là tôi rất hứng thú với việc giết người của nhà họ Đặng. Có điều ông cũng không phải hạng thành thật gì, tôi không thể tin được ông. Nếu hôm nay tôi tha cho ông một mạng, quay đầu ông lượn mất như con cá trạch thì tôi biết đi đâu tìm ông đây?"
"Ta… ta có thể nộp đầu danh trạng."
Lão thuật sĩ râu dê vội vàng nói.
- Giải thích: nộp đầu danh trạng là hành động nào đó dùng để cam kết với bên mình muốn gia nhập, để lấy được lòng tin của họ, để cam đoan mình sẽ không phản bội họ. Hết giải thích.
"Được, vậy ông xử lý thằng oắt kia trước đi."
Giang Dược chỉ vào Đặng Khải đang nằm dài trên sàn, mới vừa rồi gã bị một cước của Giang Dược đạp bay, nằm sõng soài ở bên tường, một mực không có động tĩnh gì, nhưng kỳ thật là đang giả chết, hơn nữa còn lén lút nhích ra phía ngoài từng chút một, vốn dự định thừa dịp hiện trường hỗn loạn vụng trộm chuồn đi mất.
Ai ngờ Giang Dược kỳ thật vẫn luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của gã.
Thấy Giang Dược chỉ tay về phía mình, Đặng Khải bị dọa đến hồn phi phách tán.
Hai thành viên khác của nhà họ Đặng giờ phút này đã bị thủ đoạn của lệ quỷ cuốn lấy, cách cái chết không xa, căn bản không có khả năng cứu viện gã.
Mà Đặng Vinh thì bị khói đen chui vào, hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc. Thậm chí coi như Đặng Vinh không hề hấn gì thì một người già như lão cũng quyết không thể trợ giúp được gì cho Đặng Khải.
Đặng Khải tuyệt vọng kêu to, cũng không lo được xương cốt trên người rốt cuộc bị gãy mất bao nhiêu khúc, bám lấy tường điên cuồng bò ra phía cửa, hai tay hung hăng đập cửa, kêu cứu ra phía bên ngoài.
Giang Dược lạnh lùng nhìn trò hề vùng vẫy giãy chết của gã, cười nhạt nói:
"Cứ tiếp tục đập, có thể gọi được người tới coi như tôi thua."
Đây chính là lệ quỷ cấp C trừ, muốn điều khiển lĩnh vực lệ quỷ phong tỏa một phòng bao nho nhỏ như thế này, quả thực là dễ như trở bàn tay.
Đừng nói là đập cửa, coi như không đóng cửa, bên ngoài cũng đồng dạng không nhìn thấy bên trong xảy ra chuyện gì, không nghe được bên trong xảy ra chuyện gì.
Lĩnh vực lệ quỷ ngăn cách, kỳ thật tương đương với quỷ đả tường trá hình, là ngăn không gian này thành một khu vực độc lập, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
Nếu như lĩnh vực lệ quỷ có thể dễ dàng bị người khác nhìn ra như vậy, người bình thường cũng sẽ không đến mức vừa nhắc tới quỷ đả tường là ai ai cũng biến sắc.
Giang Dược buông chân ra, thầy Nhạc cẩn thận từng li từng tí bò lên, sờ bên hông một cái, lôi ra một thanh đoản đao màu bạc, ước chừng dài bảy, tám tấc, có vỏ đao bao bọc.
Đao ra khỏi vỏ, hàn quang lóe lên, thẳng đến yết hầu của Đặng Khải.
"Cậu Đặng, việc này là do các người tự tìm, chớ có trách ta."
Đặng Khải dựa vào tường, lui không thể lui, hai tay gắt gao chống đỡ cây đao của lão thuật sĩ râu dê, hoảng sợ kêu lên:
"Thầy Nhạc, đừng xúc động, đừng xúc động."
"Không xúc động không được. Cậu không chết, chính là ta chết. Trước sau phải có người chết, chi bằng cậu chết trước!"
Hai mắt lão thuật sĩ râu dê lóe lên vẻ hung tàn, một đao xẹt qua cổ của Đặng Khải. Một đường tơ máu tuyệt vọng xuất hiện trên cổ Đặng Khải, nháy mắt, máu tươi phun ra ngoài.
Hai con mắt Đặng Khải tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, hai tay liều mạng che cổ, hòng ngăn cản máu tươi phun ra.
Chỉ là mặc cho gã có cố gắng thế nào, đều chỉ tốn công vô ích. Máu tươi rất nhanh nhuộm đỏ cả hai tay gã.
Ầm!
Lúc Đặng Khải ngã xuống, hai tròng mắt cơ hồ là muốn lồi ra khỏi hốc mắt, có thể nói là chết trong tuyệt vọng khôn cùng.
Giang Dược bỗng nhiên bóp thủ quyết, một luồng khói đen bỗng nhiên xông ra từ miệng Đặng Vinh. Đang run rẩy toàn thân, Đặng Vinh lập tức giống như được dỡ xuống gánh nặng ngàn cân, khôi phục một chút sinh cơ, thở phì phò từng đợt.
Dù cho lão biết tình cảnh hiện tại đã là thập tử vô sinh, nhưng vẫn không thể ngăn được sự tham lam của mình đối với không khí tươi mát, cật lực hít thở từng ngụm một.
"Ông có thể tiếp tục."
Giang Dược gặp thầy Nhạc phối hợp như vậy, dứt khoát không cần phiền hà lệ quỷ, đều để thầy Nhạc làm thay hết, còn bản thân hắn thì ung dung moi ra chiếc điện thoại của một gã con em nhà họ Đặng, dùng vân tay của đối phương mở khóa, rồi bật công năng ghi hình.
Đã xử lý một tên Đặng Khải, hiện tại thầy Nhạc càng là đã trót đâm lao phải theo lao tới cùng.
Giết một người cũng là giết, giết vài người cũng là giết.
Nếu đã giết một người, giờ có giết thêm những người khác cũng không có gì phải áp lực.
Đặng Vinh thấy lão thuật sĩ râu dê đi về phía mình từng bước một, đao bạc trong tay còn tí tách nhỏ xuống từng giọt máu của Đặng Khải, dù cho cả đời đã trải qua vô số sóng to gió lớn, đến thời khắc sắp phải lìa đời, Đặng Vinh vẫn sợ hãi không thôi.
"Đặng Hằng! Ngay cả ông chú của mày mà mày cũng không chịu buông tha, đồ bất hiếu nhà mày lẽ nào không sợ thiên lôi đánh xuống sao?"
Lão ta biết, lúc này cầu xin tha thứ đã vô dụng, dứt khoát chửi ầm lên.
Thầy Nhạc mặt đơ giống như đang giết một con gà, đao bạc hung hăng quét một vòng qua cổ Đặng Vinh, lại thêm một kẻ ngã xuống.
Lão cáo già Đặng Vinh nằm trên sàn trừng lớn hai mắt, chỉ một cánh tay về phía Giang Dược, miệng phát ra tiếng ô ô ô quái dị, hiển nhiên là có chút không cam tâm.
Giang Dược dù bận vẫn ung dung đi đến trước mặt Đặng Vinh, khom người áp sát vào lỗ tai lão, thì thầm:
"Không phải ông từng nói chỉ cần một cú điện thoại là có thể khiến tôi lăn lộn không nổi ở Tinh Thành nữa hay sao? Làm sao giờ lại im re rồi?"
Đặng Vinh vẫn còn chưa tắt thở ngay, vừa nghe lời này, đôi mắt già nua hướng lên trời trừng một cái, toát ra vẻ không thể nào tin được, miệng mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc không thể phát ra thêm tiếng nào nữa.
Hai tay lão quờ quạng trên không mấy cái, cuối cùng lạch bạch rơi xuống đất, bất động.
Còn lại hai gã con em nhà họ Đặng vừa nãy bị con quỷ cuốn lấy, vốn là cũng sắp xong đời. Có điều Giang Dược vẫn lưu lại một tay, tặng cho lão thuật sĩ râu dê bổ một đao cuối cùng.
Lão thuật sĩ râu dê nơm nớp lo sợ, cũng không dám do dự, liên tục lia đao hai nhát.
Chỉ trong vòng chưa đầy ba phút, bốn thành viên già trẻ nhà họ Đặng đều đã tắt thở hoàn toàn.
Giang Dược chỉ chỉ vào chỗ đặt ghế sô pha dùng để nghỉ ngơi trong góc phòng bao, nơi đó có một đám chậu hoa lớn, luật sư Uông đang co rúm phía sau, làm con đà điểu, cầu khấn những người ở hiện trường quên đi sự tồn tại của bản thân.
Mãi đến khi lão thuật sĩ râu dê xách ông ta ra khỏi góc khuất, thì vị luật sư Uông này mới trực tiếp quỳ rạp xuống đất, liên tục năn nỉ.
"Cậu chủ Hằng, cậu chủ Hằng tha mạng. Tôi chỉ là kẻ làm thuê, xưa nay không hề đứng đội đối với chuyện nội bộ của nhà họ Đặng các cậu. Xin cậu hãy giơ cao đánh khẽ, tha tôi một con đường sống. Không phải cậu chủ Hằng vẫn luôn nhớ thương cô vợ xinh đẹp của tôi sao? Để tôi gọi điện thoại cho cô ấy, bảo cô ấy tới gặp cậu. Cả con gái tôi nữa, năm nay đã mười sáu, cậu chủ Hằng có hứng thú cùng thu luôn không? Để tôi gọi cho nó…"
Luật sư Uông hiển nhiên đã bị hiện trường huyết tinh làm cho sợ choáng váng, vì mạng sống đã triệt để không cần mặt mo, hiến mông, hiến vợ, hiến con gái, cái gì hiến được là hiến tất.
Lúc ông ta nói những lời này không hề trúc trắc chút nào, hiển nhiên là thường ngày vẫn tập dợt qua trong đầu. Lời lẽ buồn nôn đến vậy mà ông ta vẫn có thể biểu đạt rõ ràng, Giang Dược nghe mà phải xấu hổ thay ông ta.
Người như thế, lại mặc Âu phục giày da, đeo mắt kính gọng vàng, như con chó hình người lăn lộn được đến tầng lớp thượng lưu của xã hội?
Lão thuật sĩ râu dê nghe lời này của luật sư Uông, tim đập thình thịch, quay đầu liếc Giang Dược, nghĩ thầm trên đầu chữ sắc có một cây đao, vừa là vợ, vừa là con gái, liệu cái tay cậu chủ Hằng này có động tâm hay không?
Người trẻ tuổi thường hay háo sắc, có lẽ đây là một nhược điểm, có thể tiến hành lợi dụng?
Chỉ là sau khi lão quay đầu xem xét, không khỏi thất vọng hoàn toàn.
Trong ánh mắt Giang Dược, ngoại trừ căm ghét, không còn gì khác.
Đối mặt loại cám dỗ này, một người trẻ tuổi huyết khí phương cương lại có thể không hề động tâm chút nào? Đây thật sự là vị thiếu gia ăn chơi trác táng trong truyền thuyết của nhà họ Đặng kia ư?
Đột nhiên, trong đầu lão thuật sĩ râu dê sinh ra một loại cảm giác hoang đường không gì sánh kịp. Lão mơ hồ cảm thấy, người trẻ tuổi này rất có thể không phải là Đặng Hằng.
Vậy hắn là ai mới được?
Lão thuật sĩ râu dê càng nghĩ càng kinh, khi cái tên đó xuất hiện trong đầu lão, trái tim lão nhịn không được run rẩy kịch liệt một trận.
Là hắn!
Lão bố trí trận phong thủy tà ác, hấp dẫn lệ quỷ tới cửa, quả nhiên không có hiệu quả. Hơn nữa lệ quỷ ngược lại còn bị hắn thu thập, bị hắn điều khiển, còn phản công đến tận đây?
Nghĩ tới đây, lão thuật sĩ râu dê đã hoảng sợ triệt để. Lão biết rõ con lệ quỷ kia kinh khủng đến cỡ nào. Chính bản thân lão cũng không thể làm gì được nó, chẳng qua là mượn nhờ trận phong thủy tà ác, dựa thế dẫn dụ nó, lợi dụng nó mà thôi.
Nhưng dưới tình huống không hề có chút chuẩn bị nào, đối phương chẳng những chế phục nó, hơn nữa còn điều khiển ngược lại nó nữa. Phần thủ đoạn này, dù lão có tu luyện thêm mấy chục năm nữa, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của người ta. Còn hiện tại, chỉ sợ tư cách làm trợ thủ cho người ta cũng không có!
Nghĩ tới đây, lão thuật sĩ râu dê nào còn dám chơi trò khôn vặt?
Một đao xẹt qua, luật sư Uông giống như con gà bị cắt tiết, phát ra tiếng thét thê lương, gục xuống giãy chết, căn bản không tài nào ngăn cản được sức sống nhanh chóng trôi qua.
Chỉ trong chốc lát, cả năm người phe nhà họ Đặng đều ngã xuống trong vũng máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận