Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 247: Luôn phải có nhân vật đóng vài hề
Ban đầu, họ nghĩ rằng Giang Dược chỉ là một thanh niên mới lớn, trước tình cảnh có rất nhiều quan chức quân sự và chính trị cấp cao của Tinh Thành như vậy, chỉ cần thể hiện một chút thân thiện, khen ngợi vài câu, nhất định có thể khiến người trẻ tuổi này cảm thấy lâng lâng trong lòng, như vậy họ có thể bắt đầu bước tiếp theo.
Nhưng nào ngờ Giang Dược hoàn toàn không mắc lừa, vừa không lên mặt, vừa không xa cách, thái độ vừa phải, không cao không thấp, vừa khiến người ta không thể bắt bẻ, vừa không bị rơi vào nhịp điệu của họ.
Thị trưởng cũng hơi kinh ngạc, trước đó, từ miệng con gái và em trai mình, ông tự nhiên cũng nghe được một số chi tiết vụn vặt về Giang Dược.
Đặc biệt là những gì con gái Hàn Tinh Tinh nói, thị trưởng thực ra vẫn luôn cho rằng con bé quá lời.
Ông đương nhiên cũng được nghe Hàn Dực Minh nói về Giang Dược, nhưng dù gì ông vẫn chưa tiếp xúc với Giang Dược, vẫn muốn tận mắt chứng kiến.
Sau vài lời trò chuyện, ông cuối cùng đã phải thừa nhận, chàng trai trẻ này quả nhiên không đơn giản.
Ở độ tuổi này, hắn có thể ổn định tâm thế trong tình huống như vậy đã là rất tốt rồi, nào ngờ hắn không chỉ trả lời trôi chảy, mà còn không mắc một sai lầm nào.
Trên người hắn, hoàn toàn không thấy được sự kiêu ngạo của một người trẻ tuổi.
Có một loại trưởng thành được gọi là trưởng thành sớm.
Nhưng sự trưởng thành sớm của chàng trai này lại không phải chỉ có vẻ ngoài, mà thật sự chín chắn từ bên trong.
Thân là một thị trưởng, Hàn Dực Dương đã tiếp xúc với rất nhiều người, ánh mắt của ông đương nhiên rất sắc bén.
Ông chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn ra, chàng trai này thực sự không quan tâm đến thân phận của những người đang có mặt ở đây. Thân phận của bọn họ không hề gây ra bất cứ áp lực gì cho hắn, cũng sẽ không khiến hắn phải nịnh bợ.
Thị trưởng thì thấy thú vị, nhưng những quan chức khác có mặt ở đó lại có chút ý kiến về Giang Dược.
Thằng nhóc này sao thế? Sao lại không biết điều vậy?
Lãnh đạo khen cậu, cậu khiêm tốn không phải là chuyện xấu, nhưng cái gì cũng không chịu nhận, cứ chối đây đẩy thế này, làm sao chúng ta có thể tiếp tục trò chuyện?
Đây chẳng phải là không cho lãnh đạo mặt mũi sao?
Ngay lập tức, có người lên tiếng:
“Cậu Giang à, những gì xứng đáng là công lao của cậu, cậu đừng khách sáo. Lãnh đạo bận trăm công nghìn việc, sắp xếp thời gian tổ chức họp mặt cũng không dễ dàng gì. Nếu cậu còn có tin nội bộ gì, cũng đừng giấu giếm, cứ nói ra trước mặt lãnh đạo đi.”
Người này không biết là lãnh đạo của bộ phận nào, ngồi gần bên thị trưởng, có lẽ là lãnh đạo ban ngành quan trọng nào đó của Tinh Thành.
Nhìn bề ngoài, có lẽ ngang bằng hoặc thậm chí còn hơn cả Cục trưởng Cục Hành động Chu Nhất Hạo, tuyệt đối là một nhân vật quyền lực.
Lời nói này mang theo vẻ càn rỡ, hiển nhiên là ông ta cảm thấy đối diện với một thiếu niên, không cần phải khách sáo.
Giang Dược là một người thông minh, sao có thể không nghe ra ý tứ của đối phương?
Rõ ràng là người ta cảm thấy với thân phận của những người có mặt ở đây, đối xử lịch thiệp với một tên nhóc loai choai như hắn đã đủ cho hắn mặt mũi lắm rồi.
Hắn nên biết điều, tự giác một chút, ngoan ngoãn hợp tác, thậm chí là cảm kích trước sự quan tâm của lãnh đạo.
Và tất nhiên, loại thái độ này cũng là kiểu mà Giang Dược ghét nhất.
Có điều trong tình huống như vậy, hắn đương nhiên sẽ không tỏ thái độ rõ ràng, nếu không khác nào hạ thấp bản thân mình chứ?
Hắn chỉ liếc mắt một cái về phía người đó, rồi lại hướng về phía Trưởng thư ký Chương nói:
"Trưởng thư ký Chương, nãy giờ vẫn chưa kịp cảm ơn ông. Nếu không phải ông phái trực thăng đến đón, ba chị em chúng tôi lúc này vẫn còn bị mắc kẹt ở Bàn Thạch Lĩnh."
Trưởng thư ký Chương cười nói:
"Cậu Giang, hai ta là người quen, còn khách sáo làm gì? Chỉ cần dựa vào công lao cảnh báo của cậu hôm qua, phái một chiếc máy bay đến đón chẳng phải là chuyên đương nhiên sao? Hơn nữa, đồng chí Giang Ảnh cũng là đồng đội của chúng tôi, mà truyền thống của quân đội chính là không bỏ rơi bất kỳ một đồng đội nào."
Người biết giao tiếp và người không biết giao tiếp, khác biệt rất rõ ràng.
Lời nói của Trưởng thư ký Chương, mặc dù chỉ là lời khách sáo, nhưng nghe rất dễ chịu.
Người vừa nói trước đó, rõ ràng là có chút mất mặt, đang ấp ủ chuẩn bị mở miệng, thì thị trưởng đột nhiên nói:
"Nghe nói, ban Hành động thứ ba của Cục Hành động Tinh Thành từng hợp tác nhiều lần với cậu Giang. Hay là chúng ta thử nghe ý kiến của chuyên gia trước?"
Chu Nhất Hạo vội vàng nói:
"Trưởng ban La, Phó trưởng ban Hàn, hiện tại tình hình thế nào, các cậu báo cáo cho thị trưởng đi."
Chu Nhất Hạo mang theo hai vị trưởng phó ban Hành động thứ ba đến đây, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Các vị lãnh đạo, tôi tên là La Đằng, hiện đang là trưởng ban Hành động thứ ba của Cục Hành động Tinh Thành. Tình hình tổng thể hiện tại, bên trong Tinh Thành phải tốt hơn khu vực ngoại ô một chút, và khu vực ngoại ô lại tốt hơn nhiều so với các thị trấn và làng mạc xung quanh."
"Do thông tin liên lạc bị gián đoạn, rất khó thu thập tin tức từ các bên. Có điều theo quan sát và suy luận cá nhân của tôi, đây hẳn là một cuộc biến đổi trên phạm vi toàn cầu, chứ không phải chỉ riêng Tinh Thành chúng ta bị thiên tai. Hơn nữa, động đất chỉ là một loại biến đổi mà chúng ta có thể cảm nhận trực quan, còn thứ biến đổi cốt lõi thực sự chưa chắc là động đất. Nói cách khác, động đất chỉ là một biểu hiện bên ngoài của lần biến đổi này mà thôi."
"Chắc hẳn mọi người cũng đã nhìn thấy hiện tượng thiên văn ngày hôm qua, đây cũng là một biểu hiện bên ngoài. Còn có mặt trăng khổng lồ trên bầu trời, cũng là một biểu hiện bên ngoài."
"Theo thông tin hiện tại của chúng tôi, địa hình xung quanh Tinh Thành đã xuất hiện một số thay đổi nhất định, nhiều nơi xuất hiện khe nứt, những nơi vốn bằng phẳng lại mọc lên đồi núi, một số con sông cạn đột nhiên sâu hơn, lượng nước tăng thêm... Loại thay đổi này cũng khá nhiều. Hiện tại vẫn chưa có thống kê chính xác."
"Trưởng ban La, những gì ông nói đều quá hời hợt rồi. Công việc của Cục Hành động không phải nên chi tiết, sâu sắc và có trọng điểm hơn sao?"
Người nói là kẻ đã bắt bẻ Giang Dược trước đó.
Nhìn thái độ của ông ta, quả thực có phần ngạo mạn, ngay cả trước mặt thị trưởng Tinh Thành cũng dám chen ngang, có thể thấy quyền lực của ông ta không nhỏ.
Trưởng ban La đang báo cáo tình hình, đột nhiên bị cắt ngang, ít nhiều cũng có chút không vui.
Chẳng qua đối phương cũng là lãnh đạo, tuy tức giận nhưng trưởng ban La cũng không thể tùy ý nổi khùng.
Chu Nhất Hạo cũng có chút khó chịu, việc cắt ngang cấp dưới của ông ta thực chất chính là không cho vị Cục trưởng Cục Hành động Tinh Thành này mặt mũi, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Chu Nhất Hạo ông.
"Ha ha, phó thị trưởng Tạ, ban Hành động thứ ba ở Cục Hành động chúng tôi là tấm gương về thành tích cho các ban Hành động khác noi theo, trước giờ làm việc vẫn rất tỉ mỉ chu đáo, thành tích cũng rất nổi bật."
Phó thị trưởng?
Hóa ra là người có quyền lực thứ hai ở Tinh Thành, chỉ đứng sau mỗi thị trưởng, khó trách ông ta lại ngang tàng như thế, thích xen vào thì cứ việc xen vào, thích châm chọc thì cứ việc châm chọc, hoàn toàn không nói quy củ.
"Anh Chu, hiện nay chính phủ đã giao cho Cục Hành động quyền hạn lớn như vậy, các anh phải gánh trọng trách mới được. Những việc mà trưởng ban La vừa nói, cảnh sát chúng tôi cũng có thể làm, thậm chí cả Sở Thống kê cũng có thể làm, nhiều ban ngành khác cũng có thể làm. Cục Hành động được hưởng đặc quyền vượt bậc, thì phải gánh vác trọng trách mà người khác không thể gánh vác, làm những việc mà người khác không thể làm, có phải không?"
Phó thị trưởng Tạ hờ hững nói, không có chút tôn trọng nào đối với Chu Nhất Hạo.
Giang Dược có chút ngơ ngác.
Đây là chốn quan trường sao?
Chẳng phải người ta vẫn thường hay nói chốn quan trường mặt ngoài thì hòa hợp, bên dưới lớp sóng ngầm mới âm thầm đấu lẫn đá nhau sao?
Sao vị phó thị trưởng này lại ra bài không theo lẽ thường vậy? Đấu đá trắng trợn trên bề nổi thế luôn à?
Nghe lời ông ta nói, chẳng lẽ ông ta còn kiêm cả chức Cục trưởng Cục Cảnh sát Tinh Thành, nếu không sao lại nói "cảnh sát chúng tôi" chứ?
Vừa là phó thị trưởng, vừa là Cục trưởng Cục Cảnh sát, quyền lực này quả thực đáng kinh ngạc.
Có điều dù quyền lực có đáng kinh ngạc đến mấy, thì thái độ cứng rắn như vậy rõ ràng là không phù hợp.
Tuy Chu Nhất Hạo là Cục trưởng già, về cơ bản thuộc kiểu chờ nghỉ hưu, nhưng điều đó không có nghĩa ông chỉ là cục đất sét, ai muốn nhào nặn thế nào thì nhào nặn thế nấy.
"Phó thị trưởng Tạ bận rộn trăm công nghìn việc, xem ra có hiểu lầm rất lớn với công việc của Cục Hành động Tinh Thành chúng tôi. Tôi xin lỗi, là do tôi không thường xuyên báo cáo công việc đầy đủ cho ngài. Có điều Cục Hành động Tinh Thành chúng tôi hàng tuần đều có gửi bản tường trình công việc lên, trong thời gian gần đây, Cục Hành động Tinh Thành đã giải quyết rất nhiều vụ án quỷ dị, bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản của cả nhân dân Tinh Thành, góp phần rất lớn cho công cuộc giữ gìn xã hội ổn định. Những điều này, các ban ngành khác đều nhìn thấy, và cũng là những việc mà các ban ngành khác không làm được."
Chu Nhất Hạo nói:
"Tôi xin lỗi, tôi cũng là người có tuổi rồi, khó mà thường xuyên đi báo cáo công việc với ngài phó thị trưởng. Nhưng hàng tuần chúng tôi đều có gửi bản tường trình công việc lên, thân là người phụ trách, ngài có xem qua hay phê duyệt qua không? Nếu ngài không xem thì chính là ngài không làm tròn trách nhiệm của mình. Ngài không thấy công việc của chúng tôi thì không có nghĩa là chúng tôi không có làm việc."
Hai người cứ lời qua tiếng lại như vậy, dù không có đao kiếm chém giết gì, nhưng bầu không khí cũng sặc mùi thuốc súng.
Phía quân đội tỏ ra khá là mơ hồ.
Tại sao đang nói chuyện êm đẹp, tự nhiên lại đánh nhau? Phó thị trưởng Tạ hôm nay ăn phải thùng thuốc súng hay gì? Sao lại ăn nói gay gắt thế?
Chưa kể thị trưởng cũng đang ngồi ở đây, còn chưa đến lượt một phó thị trưởng như ông ta chỉ tay năm ngón chứ?
Chẳng lẽ ông ta không còn coi quy tắc chính trị ra gì nữa hay sao?
Tất nhiên, từ xưa đến nay quân chính phân công khác nhau, loại chuyện này quân đội tự nhiên sẽ không tham gia.
Lúc này, Hàn Dực Dương thân là thị trưởng, buộc phải đứng ra dập lửa.
"Mọi người thảo luận sôi nổi là điều tốt. Hiện tại là thời kỳ đặc biệt, chúng ta cần có thái độ nghiêm túc như vậy. Chỉ cần là công việc chung, mọi người có bất kỳ ý kiến hay quan điểm gì đều có thể đưa ra bàn bạc trên bàn. Phó thị trưởng Tạ, tình hình hiện tại thay đổi quá nhanh, anh em phía dưới cũng gặp rất nhiều áp lực, chẳng hạn như thiếu nhân tài đặc thù, thiếu trang thiết bị, tư duy không theo kịp sự thay đổi đột ngột của tình hình… Đó đều là những vấn đề nổi bật. Những người lãnh đạo như chúng ta cũng nên hiểu cho khó khăn của họ, hỗ trợ họ hết mức có thể."
Phó thị trưởng Tạ quả thực rất hung hăng càn quấy, nhưng nếu ông cứ tiếp tục hung hăng càn quấy trước mặt thị trưởng, chắc chắn sẽ phạm vào tối kỵ.
"Thị trưởng, tôi không phải là muốn gây khó dễ cho anh em dưới đó, mà là vì tôi kỳ vọng quá cao vào Cục Hành động, yêu cầu quá cao, nên trách móc quá nặng. Bây giờ tình hình như vậy, Cục Hành động là bộ phận tuyến đầu của chúng ta, là mũi nhọn tiên phong, phía sau họ là an nguy của cả Tinh Thành, là sinh mệnh của hàng triệu người dân Tinh Thành."
Bất kỳ chính khách nào, nếu muốn chiếm lấy vị trị đạo đức cao hơn, thì nhất định phải hô hào đại cục, nhất định phải lấy dân chúng ra làm khẩu hiệu.
"Vậy nên, điểm xuất phát của chúng ta là giống nhau. Bây giờ chúng ta hãy tiếp tục lắng nghe ý kiến và quan điểm của Cục Hành động trong thời gian tới nhé?"
Thị trưởng đã định tính cho vấn đề, cho dù Phó thị trưởng Tạ có muốn soi mói nữa thì cũng không tiện.
Tuy Giang Dược không biết vì sao Phó thị trưởng Tạ lại đột nhiên nổi đóa như vậy, nhưng theo quan sát của hắn, có lẽ Phó thị trưởng Tạ không ưa gì Cục Hành động Tinh Thành.
Chẳng lẽ là vì Cục Hành động quyền hạn quá lớn, lấn át cả Cục Cảnh sát? Làm suy yếu chức năng của Cục Cảnh sát sao?
"Trưởng ban La, cậu tiếp tục đi."
Cục trưởng Chu Nhất Hạo nói.
Nhưng trưởng ban La lại lắc đầu:
"Tôi nói cũng gần hết rồi, tiếp theo cứ để phó trưởng ban Hàn trình bày cho các vị lãnh đạo nghe."
Trưởng ban La cũng là người có tính cách ngang bướng như lừa, cho dù anh là lãnh đạo, anh muốn gây khó dễ, tôi không thể chọc vào, nhưng tôi có thể bơ anh đi.
Phó trưởng ban Hàn là em trai của thị trưởng, để anh ta báo cáo công việc, xem Phó thị trưởng Tạ anh còn có thể chọc ngoáy gì nữa không?
Tính cách của Hàn Dực Minh khá ổn trọng, ông lập tức bổ sung thêm một số tình huống, nội dung tương đối cụ thể, thậm chí chi tiết đến từng vụ án quỷ dị.
Phó thị trưởng Tạ không phải nói chúng tôi làm việc không chi tiết, không sâu sắc sao? Vậy để tôi kể lại một số vụ án một cách chi tiết, sâu sắc và cụ thể, xem ông còn chọc ngoáy được không?
"Các vị lãnh đạo, những vụ án mà tôi vừa kể, là những vụ án mà Cục Hành động chúng tôi đã phát hiện khi đi tuần tra khắp nơi. Trên toàn Tinh Thành, vụ án quỷ dị đêm qua chắc chắn không chỉ có mấy vụ này. Chỉ là hiện tại thông tin liên lạc bị gián đoạn, tôi suy đoán, chắc hẳn có nhiều vụ án chưa bị phát hiện, hoặc chưa kịp báo án."
Khó khăn hiện nay không chỉ là thông tin liên lạc bị gián đoạn, mà còn bao gồm đường sá bị hư hỏng, phương tiện giao thông bị phá hủy… Tình hình lưu thông và liên lạc đột nhiên quay trở lại thời đại trước, mọi việc đều phải truyền bằng miệng, đi đâu cũng phải đi bằng chân.
Tiếp theo, các lãnh đạo có mặt ở đây lại nhắc đến vấn đề hậu cần, làm thế nào để ứng phó trong thời gian tới.
Đại diện các bên, bao gồm quân đội, đều có quan điểm riêng, nhìn chung đều khá bình bình, không có quá nhiều điểm sáng, nhưng cũng không có sai sót lớn, theo kiểu tư duy không cầu mong lập được thành tích, chỉ cầu mong không phạm sai lầm.
Nếu đó là tai họa của riêng Tinh Thành, thì suy nghĩ của họ chắc chắn sẽ không giống như bây giờ.
Bây giờ là vấn đề biến đổi trên toàn cầu, vậy thì không cần lo lắng bị truy cứu trách nhiệm, tư duy bảo thủ một chút cũng là bình thường.
Ổn định trật tự, phân phối vật tư, xóa bỏ lo lắng, khôi phục dân sinh.
Cả quá trình này, Giang Dược cố gắng biến mình thành một người trong suốt.
Đây vốn không phải là trách nhiệm của hắn, cho dù là về mặt thâm niên hay chuyên môn, hắn cũng không có lý do để nói ba nói bốn.
Nhưng ngặt nỗi cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, vị Phó thị trưởng Tạ kia cũng không biết có phải ăn nhầm thuốc gì không, lại nhắm vào Giang Dược.
"Thị trưởng Hàn, thư ký Chương, tôi nghe nói cậu thanh niên Giang Dược này được hai người khen lên đến tận trời. Nếu cậu ấy đã có tư cách tham dự, chắc chắn không phải là kẻ vô danh tiểu tốt, giai đoạn tiếp theo, có thể nghe thử xem cậu ấy có cao kiến gì không? Biết đâu cậu ấy gia học uyên thâm, lại có cao kiến gì đó thì sao?"
Câu nói này cũng không biết là đề nghị, trêu chọc, hay là mỉa mai nữa.
Ngài thị trưởng cứ coi như là lời đề nghị, cười nói:
"Cậu Giang, hôm qua cậu đã cảnh báo trước cho chúng tôi về trận tai biến, quả thật là tuổi trẻ tài cao. Nếu cậu có ý kiến gì, vì hàng triệu đồng bào Tinh Thành, cứ việc mạnh dạn nói ra nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận