Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 312: Ảnh chụp quỷ dị

Lời của Giang Dược đã nói rất rõ ràng.
Ma quỷ không phải người, không có khả năng cân nhắc nặng nhẹ, cũng không thể đưa ra bất kỳ lời cảnh báo nào.
Đồng mập mạp sửng sốt:
“Lớp trưởng, ý của cậu là quỷ ở đây không đánh lại chúng ta à?”
Hàn Tinh Tinh bừng tỉnh:
“Tôi hiểu rồi, có phải do thứ này không?”
Nói đoạn, Hàn Tinh Tinh rút ra một mặt dây chuyền từ dưới chiếc cổ thon dài của mình, bên trong có gắn một lá bùa Kháng tà.
Giang Ảnh đã tặng cho cô lá bùa này để đáp lễ chai thuốc rèn thể phiên bản tinh hoa.
Đồng mập mạp lập tức nhận ra bùa Kháng tà, cũng móc ra lá bùa tương tự.
“Ha ha, ra là thế, bảo sao lớp trưởng lại có vẻ tự tin như vậy, hiển nhiên là do có bùa hộ mệnh, biết rõ núi có hổ, nhưng vẫn muốn đi lên. Hiểu rồi, hiểu rồi. Có lá bùa Kháng tà này, còn sợ gì ma quỷ nữa? Đi thôi!”
Đồng mập mạp phấn chấn tinh thần, nghĩ đến việc ma quỷ đã đến gần mình nhưng không dám ra tay, chỉ có thể dùng ba trò mèo để dọa mình, cậu càng đắc ý.
Một bùa nơi tay, ma quỷ đều lui bước, còn gì phải lo lắng nữa?
Giang Dược thấy hai người hiểu lầm, cũng không phản bác.
Thực tế, đó đều chỉ là loại bùa Kháng tà cấp một, chỉ có tác dụng với lũ ma quỷ thông thường, không thể so với quầng sáng Bất Tà Bất Xâm đã trải qua cường hóa của hắn. Tác dụng phòng ngừa ma quỷ của quầng sáng Bất Tà Bất Xâm hiện giờ thậm chí còn vượt qua cả bùa Kháng tà cấp hai.
Tất nhiên, bây giờ không phải là lúc nói những điều này.
Đồng mập mạp dẫn đầu, thân hình béo ú rõ ràng đã tăng tốc, hiển nhiên là bùa Kháng tà đã có tác dụng giải tỏa tâm lý rất lớn với cậu. Sau khi xua tan nỗi sợ hãi trong lòng, Đồng mập mạp thay đổi thái độ dè chừng trước đây, tiến lên rất dũng mãnh, đến nỗi Giang Dược ở phía sau không khỏi nhắc nhẹ:
“Mập mạp, cậu đi chậm lại chút nào!”
Vốn dĩ đội hình ba người của họ đang giữ khoảng cách rất hoàn hảo, nhưng vì Đồng mập mạp tăng tốc, khiến đội hình lập tức bị kéo dài, khoảng cách giữa ba người trong nháy mắt bị giãn ra.
Tiếng gọi của Giang Dược vẫn chưa dứt, Đồng mập mạp đã đi qua góc ngoặt của cầu thang, tiến vào hành lang tầng sáu.
Rầm rầm!
Từ góc ngoặt của cầu thang truyền ra một tiếng động gấp gáp, kèm theo tiếng chửi bới của Đồng mập mạp, âm thanh lập tức trở nên hỗn loạn.
Giang Dược và Hàn Tinh Tinh vẫn còn ở dưới cầu thang, tầm nhìn bị cản trở.
Vừa nghe thấy tiếng động, Giang Dược nhanh chóng lao qua góc ngoặt, chỉ thấy Đồng mập mạp đang dựa vào tường, tay trái ấn lên cánh tay phải. Máu đang rỉ ra từ khe giữa ngón tay trái của cậu.
Khuôn mặt Đồng mập mạp rất khó coi, ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía hành lang xa xăm.
“Chuyện gì vậy?”
Trong thời đại quỷ dị, Giang Dược luôn chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống, ba lô của hắn gần như không rời tay, bên trong có chuẩn bị đủ loại vật tư khẩn cấp, bao gồm cả túi y tế.
“Tinh Tinh, cầm lấy!”
Hắn đưa dạ minh châu cho Hàn Tinh Tinh, bản thân lại gần để xem thương thế của Đồng mập mạp.
Vết thương không phải là trí mạng, nhưng cũng gây rách da thịt. Có vẻ như là bị vật sắc bén cắt ra.
Giang Dược nhìn màu máu, lại cẩn thận nghiên cứu vết thương một lúc, không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường. Hắn rửa sơ vết thương, rồi dùng băng gạc băng lại.
May mắn là Đồng mập mạp da dày thịt béo, vết thương này vẫn chưa chạm đến xương. Đổi lại một người gầy thì chắc chắn đã gãy xương rồi.
Băng bó xong vết thương, Giang Dược bảo hai người họ cẩn thận đề phòng bất trắc, còn hắn thì đi xung quanh hành lang tầng sáu tìm kiếm một chút.
Kết cấu của mỗi tầng trong tòa nhà đều giống nhau, hành lang bên trái và bên phải đều là hành lang dài.
Bóng tối nuốt chửng toàn bộ tòa nhà.
Sự im lặng tuyệt đối dường như khiến toàn bộ tòa nhà chìm trong trạng thái đóng băng.
Tai Giang Dược hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào. Không khí dường như đã đông cứng lại.
Yên tĩnh!
Yên tĩnh đến mức không chân thực, yên tĩnh đến mức khiến người ta không khỏi cảm thấy lo lắng.
Trong bóng tối, hành lang hoàn toàn không nhìn thấy tận cùng.
Giang Dược nhíu mày, nhìn xuống mặt sàn đóng đầy tro bụi.
Lớp bụi trên sàn đều đặn liền mạch nhau, không hề có bất kỳ khe hở hay dấu chân nào.
“Mập mạp, cậu chắc chắn là đối phương bỏ chạy về phía hành lang này chứ?”
Giang Dược quay lại chỗ Đồng mập mạp.
Đồng mập mạp gật đầu khẳng định:
“Chắc một trăm phần trăm. Tui vừa lên tầng sáu, đang chuẩn bị bước lên cầu thang đi lên tầng bảy, có kẻ đột nhiên từ trong bóng tối bên cạnh lao ra tấn công tui.”
“Là người sao?”
“Tui đoán là người, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng tui chắc chắn đối phương đứng thẳng bằng hai chân, hơn nữa còn vung dao chém vào cổ tui. Nếu không phải tui lùi nhanh, lại dùng tay đỡ một cái, bây giờ chắc chắn đã đầu lìa khỏi cổ rồi.”
Đồng mập mạp liên tục quơ tay, giọng điệu kích động tái hiện lại tình huống lúc đó.
“Kẻ đó một đòn không thành, liền nhanh chóng chạy về phía hành lang xa xa, tốc độ rất nhanh. Ở đây ánh sáng không tốt, nên tui chỉ cảm thấy một bóng người vụt qua. Nhưng chắc chắn là đối phương đã bỏ trốn theo hướng đấy.”
“Hơn nữa, nhìn dáng dấp và tư thế đứng thẳng, tôi chắc chắn đó là người.”
Đồng mập mạp rất nghiêm túc bổ sung một câu.
Hàn Tinh Tinh lại không tin:
“Đầu năm nay, đi bằng hai chân không nhất định là người.”
“Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, đối phương có bóng của mình. Mặc dù ánh sáng không tốt, tốc độ chạy của hắn rất nhanh, nhưng tôi chắc chắn thấy có bóng lắc lư dưới đất.”
Dạ minh châu của Giang Dược có phạm vi phát sáng hạn chế, vì vậy tầm nhìn của Đồng mập mạp không được xa, đồng thời nếu có bóng chuyển động, trái lại sẽ càng dễ nhìn thấy hơn.
Giang Dược nhìn hành lang tối tăm, chìm vào suy nghĩ.
Nếu kẻ tấn công Đồng mập mạp thực sự là con người, hắn đã chạy trốn bằng cách nào mà không để lại dấu chân?
Lớp bụi bẩn trên mặt đất này rất dễ thấy, cho dù bước đi nhanh cỡ nào cũng không thể hoàn toàn không để lại dấu vết, trừ khi đối phương biết bay.
Đuổi theo đối phương?
Ý tưởng này thoáng qua trong đầu Giang Dược, cuối cùng bị từ bỏ.
Nếu chỉ có một mình, Giang Dược không ngại đuổi theo xem. Nhưng giờ hắn đang dẫn theo Hàn Tinh Tinh và Đồng mập mạp, mặc dù hai người cũng là Người giác tỉnh, nhưng Đồng mập mạp hiện đang bị thương, còn sức chiến đấu của Hàn Tinh Tinh thì Giang Dược cũng không có một khái niệm cụ thể nào trong lòng.
Trong trường hợp này, đi truy đuổi kẻ thù ẩn mình trong bóng tối, chưa chắc đã là một lựa chọn khôn ngoan.
Biết đâu chừng đối phương đang cố ý muốn dẫn dụ họ đuổi theo?
Nghĩ đến đây, Giang Dược từ bỏ ý định truy đuổi. Đi lên tầng mười hai trước đã. Những chuyện còn lại nói sau.
“Tinh Tinh, trước tiên hãy mặc bộ giáp mà cậu đấu giá được vào đi.”
Giang Dược quay lại đề nghị với Hàn Tinh Tinh.
Vốn dĩ bộ giáp đó được mặc sát người, nhưng trong điều kiện này, rõ ràng không thích hợp để thay quần áo, Hàn Tinh Tinh chỉ có thể cởi áo khoác ra, mặc áo giáp vào bên ngoài.
Về phần quần, thì dễ dàng hơn.
Cô vốn đang mặc váy, quần giáp mặc sát vào tất chân cũng không có vấn đề gì.
Sau khi mặc giáp vào, đường cong dáng người của Hàn Tinh Tinh được phác họa cực kỳ hoàn mỹ, khiến cô trông càng thêm tràn đầy khí chất thanh xuân nhiệt huyết.
Đồng mập mạp quay đầu đánh giá Hàn Tinh Tinh, trầm trồ khen ngợi:
"Tinh Tinh, bộ giáp này thật đúng là được thiết kế dành riêng cho cậu."
Hộ giáp vốn có tính bó sát, khi dán vào người Hàn Tinh Tinh, càng làm tôn lên vóc dáng ngạo nghễ của cô. Bình thường ở trường, Hàn Tinh Tinh mặc đồng phục học sinh, không mấy khoe khoang đường cong. Giờ đây, dưới sự hỗ trợ của hộ giáp, chính Hàn Tinh Tinh cũng cảm thấy hơi lạ lẫm. Cô chưa từng thử mặc qua phong cách như thế này bao giờ. Giờ cô trông như những nữ chiến binh mạnh mẽ trong các bộ phim khoa học viễn tưởng vậy đó.
Hàn Tinh Tinh quay mấy vòng trước mặt Giang Dược, hỏi:
"Cậu thấy mặc thế này được không?"
Giang Dược đáp:
"Đẹp lắm, đúng như mập mạp nói, bộ giáp này như được đo ni đóng giày cho cậu vậy."
Lời khen của Đồng mập mạp, Hàn Tinh Tinh coi như không nghe thấy. Nhưng khi lời khen ấy thốt ra từ miệng Giang Dược, cô lại cảm thấy lòng vui như mở cờ. Khoé miệng cô nhoẻn ra một nụ cười tươi rói, giống như một bông thược dược đang nở rộ.
Đồng mập mạp hơi ghen tức, nói:
"Tinh Tinh, cậu có cần buồn nôn thế không? Tui khen cậu thì cậu làm lơ, đến lượt lớp trưởng cũng chỉ là làm cái máy lặp lại, nhai lại lời của tui, thế mà cậu đắc ý thấy rõ. Có cần phân biệt đối xử đến vậy không?!"
Hàn Tinh Tinh liếc Đồng mập mạp một cái:
"Mặc kệ tôi!"
Lúc đầu, Hàn Tinh Tinh định khoác thêm chiếc áo khoác bên ngoài áo giáp, nhưng sau khi được Giang Dược khen ngợi, cô quyết định không mặc áo khoác nữa, chỉ buộc hờ ở bên hông.
"Mập mạp, giờ cậu đã là thương binh, hiện tại đến lượt bản tiểu thư mở đường."
Mặc hộ giáp vào, Hàn Tinh Tinh như được tiếp thêm sức mạnh, lòng tin tăng nhiều.
Ba người tiếp tục lên lầu, theo thứ tự là Hàn Tinh Tinh đi đầu, Đồng Địch kẹp giữa và Giang Dược bọc hậu.
Lần này, Giang Dược yêu cầu giữ đội hình sát sao hơn. Ba người giữ khoảng cách một hai bậc thang, đặc biệt là ở những nơi quanh co, Giang Dược càng cẩn thận, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào, đề phòng trong bóng tối bất ngờ xuất hiện quái vật tấn công họ.
Ba người cẩn thận dè chừng, vốn tưởng rằng trên đường đi sẽ có thêm một vài trở ngại, nhưng thật không ngờ, cho đến khi cả ba đến tầng mười hai, lại không hề xảy ra chút sóng gió nào.
Cứ như thể cuộc tấn công Đồng Địch vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Nếu không có vết thương của Đồng Địch làm chứng, ba người thực sự muốn nghi ngờ cảnh tượng vừa rồi là ảo giác.
Có điều Giang Dược vẫn không vì thế mà mất cảnh giác.
Ba người đi xuyên qua hành lang, tìm kiếm căn phòng có ô cửa sổ phát sáng trước đó.
Trí nhớ của Giang Dược vô cùng xuất chúng, nhanh chóng dừng lại ở một cánh cửa.
Mỗi tầng lầu đều có rất nhiều phòng. Nhưng Giang Dược rất tự tin về trí nhớ của mình, chắc chắn sẽ không tìm nhầm.
Nhìn bề ngoài, đây chỉ là một căn phòng bình thường.
Cửa tự nhiên là đã bị khóa, cũng không khác gì những căn phòng khác.
Trên cánh cửa cũng có một lớp bụi mờ nhạt. Tường trắng xung quanh cũng bị bám bụi, khiến cho nó trở nên xám xịt.
Tất cả những điều này đều phù hợp với đặc điểm của tòa nhà bỏ hoang chờ phá dỡ.
Giang Dược ra hiệu cho hai người bạn của mình lùi sang bên, còn hắn thì nắm lấy tay nắm cửa, dùng sức kéo ra, tay nắm cửa vang lên một tiếng "cạch", khóa cửa trực tiếp bị Giang Dược phá hủy.
Cửa kẽo kẹt mở ra.
Ba người không vội vàng bước vào, mà để cho mùi ẩm mốc trong phòng thoát ra ngoài một chút, đợi cho mùi bên trong nhạt đi rồi, Giang Dược mới từ từ bước tới.
Đây là một văn phòng rộng hơn trăm mét vuông, nhưng lại được ngăn thành nhiều khu vực làm việc, còn có một khu làm việc độc lập rộng chừng hai mươi mét vuông, ngăn cách với những khu vực làm việc tập thể bên ngoài.
Những khu vực làm việc bên ngoài trống không, tất cả mọi thứ đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn lại gì.
Giang Dược mở ra mấy ngăn kéo xem, cũng không có gì.
Ba người đều thấy khó hiểu.
Với một nơi làm việc như vậy, làm sao lại có thể xuất hiện một đứa trẻ hai ba tuổi?
Ngoài những khoảng không gian làm việc cũ kỹ bị ngăn cách ra, hiện trường không còn gì khác. Ba người tìm kiếm bốn năm lượt, nhưng ngay cả một mẩu giấy rách cũng không có. Trên mặt đất chỉ có tro bụi, chẳng có chút rác rưởi nào. Có thể nói, văn phòng này đã được thanh lý sạch sẽ đến dị thường.
Xuyên qua khu vực làm việc chung, bọn họ tiến đến gian làm việc độc lập rộng khoảng hai ba mươi mét vuông ở cuối phòng. Gian làm việc độc lập này rõ ràng là dành cho lãnh đạo, còn có nhà vệ sinh riêng.
Có thể thấy nhà vệ sinh này được trang trí một cách tỉ mỉ, không hề kém cạnh, từ gạch men sứ, bồn cầu, bồn rửa tay đều dùng nhãn hiệu cao cấp.
Sát bên tường là một dãy tủ. Trên tủ có một chậu cây, Giang Dược đoán chừng là cây phú quý, nhưng nó đã héo úa vì thiếu chăm sóc lâu ngày. Điều này khiến Giang Dược cảm thấy hơi kỳ lạ. Khu vực làm việc bên ngoài đã được dọn dẹp sạch sẽ đến mức không có lây một mẩu giấy vụn nào, vậy mà gian phòng đơn này lại còn một chậu cây phú quý. Hơn nữa, trong tủ còn có một số sách vở, bao gồm cả sách lý luận, sách súp gà cho tâm hồn, và một số loại sách kỳ quái khó hiểu.
Giang Dược lại gần nhìn lên, phát hiện trên tầng cao nhất của tủ có một số đồ trang trí bị phủ đầy bụi. Trong đó có một khung ảnh nhỏ bị treo ngược, mặt sau của ảnh dán vào mặt tủ. Nếu không nhìn kỹ, có thể sẽ không thấy khung ảnh này.
Giang Dược cầm khung ảnh xuống. Khi nhìn thấy bức ảnh trong khung, hắn suýt nữa đã thả rơi nó.
Trong bức ảnh là một người phụ nữ và một bé gái. Người phụ nữ nét mặt tinh xảo, trang điểm nhẹ nhàng, đeo kính râm lớn, tai đeo hai chiếc khuyên tai to bản, toát lên phong thái của một ngôi sao. Bé gái khoảng hai ba tuổi, ăn mặc hoa hòe, đáng yêu như một thiên thần nhỏ.
Nhìn bề ngoài, đây có vẻ là một đôi mẹ con. Hai người đối mặt nhau, tay lớn nắm tay nhỏ, hai tay nắm chặt lấy tay nhau, thân thể hơi ngả ra sau, giống như đang kéo lẫn nhau.
Đây lẽ ra là một cảnh tượng sinh động và ngọt ngào, bức ảnh cũng được chụp rất tinh tế.
Trừ một việc, trên bức ảnh này lại rải đầy những lỗ nhỏ li ti.
Đúng là lỗ kim.
Nhìn những lỗ nhỏ li ti này, nếu không phải do kim đâm thì không thể làm ra được.
Mặc dù không biết ai đã làm điều đó, nhưng những lỗ kim nhỏ li ti này khiến Giang Dược nhìn mà thấy rợn hết cả người.
Phải có bao nhiêu thù hận mới có thể làm ra hành động điên cuồng như vậy trên một bức ảnh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận