Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 123: Giang Dược trở thành bánh trái thơm ngon
Bàn Thạch Lĩnh nằm ở phía tây núi Đại Kim, mà phía đông núi Đại Kim, thế núi càng thêm sâu thẳm và hiểm trở.
Sâu trong núi lớn, có một tòa căn cứ quân sự, chính là trung tâm quân sự trọng địa của khu vực Trung Nam nước Đại Chương.
Bên trong căn cứ, một quân nhân tướng mạo uy mãnh, tóc đã điểm hoa râm ngồi trước bàn làm việc, hai tay nhẹ nhàng đè huyệt thái dương, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Nhưng khí chất mạnh mẽ trời sinh của quân nhân, làm cho sống lưng của ông vẫn thẳng tắp như cũ.
"Tướng quân, có một cú điện khẩn." Thư ký bên ngoài cửa vội vã đi vào.
"Đưa vào đi." Tướng quân cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn văn kiện trong tay.
Thư ký muốn nói lại thôi, anh thật sự nhìn mà đau lòng, lại là một đêm thâu đêm suốt sáng. Tuy rằng thân thể tướng quân vẫn còn rắn rỏi, nhưng cứ tiếp tục không ngủ không nghỉ như vậy, thân thể sắt thép cũng không chịu nổi a.
Tướng quân tiếp lấy điện thoại.
"Alo, tôi là Đồng Chí Cao, mời nói."
"Anh Đồng, tôi là Hàn Dực Dương đây."
"Ồ, thị trưởng Hàn, anh chủ trì Tinh Thành mấy năm nay, số lần liên lạc với tôi càng ngày càng ít đấy nhỉ." Thanh âm của tướng Đồng hào sảng, lộ ra một loại khí phách của quân nhân.
“Coi anh kìa, không phải giờ tôi đang liên lạc với anh sao?” Thị trưởng Hàn ở đầu dây bên kia hiển nhiên có quan hệ không kém với tướng Đồng.
"Anh Hàn, anh không có chuyện gì là sẽ không tới làm phiền tôi. Nói đi, có việc gì thế? Là muốn cưới con dâu, hay là con gái đi lấy chồng? Chén rượu mừng này cũng không thể quên tôi đấy.”
Ha ha, con dâu nhà tôi không phải còn ở nhà anh đó sao! Chờ một ngày nào đó con gái anh muốn gả, nhà họ Hàn chúng tôi sẽ mang tám kiệu đến rước. Về phần Tinh Tinh thì chưa vào cả đại học, còn sớm lắm.”
“À, bị anh quấy rầy như vậy, thiếu chút nữa tôi quên mất chính sự. Anh Đồng, tôi có một tin tức lớn bằng trời muốn nói cho anh biết.”
“Ồ? Anh nói tin tức lớn bằng trời, nhất định là còn lớn hơn cả trời.” Tướng Đồng nhất thời nổi lên lòng hiếu kỳ.
"Biệt thự số chín ngõ Đạo Tử có người mới đến." Thị trưởng Hàn ở đầu dây bên kia chính là người đứng đầu Tinh Thành, sau khi ông nhận được tin tức mật, lập tức liền liên lạc với tướng Đồng trước tiên, có thể thấy được hai giới quân chính coi trọng khu biệt thự ngõ Đạo Tử đến cỡ nào.
"Tin tức đã được xác thực chưa?" Quả nhiên, vừa nghe được tin này, vẻ mệt mỏi trên mặt tướng Đồng nhất thời biến mất.
“Chính xác một trăm phần trăm, thông tin cụ thể về người đó cũng điều tra ra được, anh có thể tự mình tra xét."
“Tốt, rất tốt!”
Tướng Đồng cực kỳ hưng phấn, đấm một quyền lên bàn:
"Bất kỳ một tòa biệt thự nào ở ngõ Đạo Tử đều là nơi cư ngụ của kỳ nhân dị sĩ. Biệt thự số chín... Nếu tôi nhớ không lầm, chủ nhân của nó từng là quốc sĩ hiển hách mấy chục năm của nước Đại Chương, Quách tiên sinh. Chỉ tiếc, Quách tiên sinh thần long thấy đầu không thấy đuôi, đã mất liên lạc mấy chục năm, dựa theo tuổi tác tính toán, hẳn là đã một trăm sáu mươi tuổi, phỏng chừng đã không còn tại thế.”
“Hây da! Kỳ nhân dị sĩ vẫn luôn hành tung bất định như vậy.” Thị trưởng Hàn cũng có chút cảm khái.
"Người mới của biệt thự số chín kia, là hậu nhân của Quách tiên sinh sao?"
"Hẳn là không phải, căn cứ theo điều tra của chúng tôi, chủ nhân mới họ Giang, cha là một quan chức của Sở giáo dục Tinh Thành, mẹ thuộc đội khảo cổ. Cả hai đều mất tích nhiều năm về trước. Tổ tiên dường như nguyên quán ở thôn Bàn Thạch Lĩnh phía tây núi Đại Kim..."
"Bàn Thạch Lĩnh? Họ Giang?” Hai mắt tướng Đồng bỗng nhiên khẽ động, phảng phất như nhớ tới cái gì đó.
Cái tên Bàn Thạch Lĩnh này, ông tự nhiên sẽ không lạ gì.
Căn cứ quân sự của bọn họ kỳ thật cách Bàn Thạch Lĩnh cũng không xa, nếu tính theo đường chim bay. Chẳng qua hai bên cách nhau một dãy núi lớn, cho nên giao thông lẫn nhau không thể thông được, thật muốn đi, phải đi vòng hơn trăm dặm.
“Anh Đồng, anh từng nghe qua?”
"Nhà họ Giang của Bàn Thạch Lĩnh, coi như rất có danh tiếng trong phạm vi mấy chục dặm quanh đây. Khoảng hai ba mươi năm trước, lúc tôi còn dẫn binh ở cơ sở, thao luyện bộ đội, có vài lần từng vượt qua núi Đại Kim, đến mấy thôn xóm xung quanh. Nghe người dân miền núi địa phương nhắc tới, Bàn Thạch Lĩnh của bọn họ có một lão thần tiên, họ Giang, được xưng là Vân Hạc tiên sinh, rất được lòng dân, nghe nói là người có bản lĩnh lớn, am hiểu trừ tà bắt quỷ..."
"Vân Hạc tiên sinh? Tư liệu cho thấy, người mới của biệt thự số chín này tên là Giang Dược, cha là Giang Tiều, mà ông nội chính là Giang Vân Hạc!” Thị trưởng Hàn ở đầu dây bên kia có chút kinh ngạc.
“Đúng rồi!” Thị trưởng Hàn lại nhớ tới một chuyện:
"Tôi thông qua Cục Hành động Siêu nhiên cùng với một ít tình báo của cục cảnh sát, nghe nói cái cậu Giang Dược này gần đây cũng tham dự một vài kỳ sự kiện quỷ dị, hơn nữa phàm là sự kiện quỷ dị cậu ấy tham dự, không ngoại lệ đều được giải quyết. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, cái cậu Giang Dược này quả thật không đơn giản.”
Tướng Đồng lập tức hứng thú:
"Mau gửi tư liệu của người trẻ tuổi này cho tôi. Đừng để bọn của Cục Hành động Siêu nhiên hái quả đào.”
Cục Hành động Siêu Nhiên là thế lực mới nổi, hiện giờ quyền hạn và tiếng hô ủng hộ đều rất cao.
Có điều quyền hạn cao hơn nữa, cũng không có khả năng cao hơn quân đội. Sau tất cả, quân đội là lực lượng đảm bảo an ninh quốc gia nòng cốt nhất.
Thị trưởng Hàn cười nói:
"Anh Đồng, nói đến đào chân tường, từ trước đến nay anh vẫn luôn không cam lòng tụt lại phía sau.”
"Ha ha, đây không phải là đào chân tường. Giang Dược hiện tại còn không phải là người của Cục Hành động đấy sao?”
Thị trưởng Hàn thở dài nói:
"Anh Đồng, tôi phải nhắc nhở anh chuẩn bị tâm lý thật tốt. Người thanh niên này có thể sẽ giống với vị chủ nhân cũ của biệt thự số chín, đều là loại vân du tứ hải, không muốn bị trói buộc. Cục Hành động ném cành ô liu, mà người ta cũng không có chút hứng thú nào.”
"Vớ vẩn! Cục Hành động sao có thể so với quân đội bọn tôi chứ? Miễn là cuốc xẻng đủ xịn, không có chân tường nào không thể đào.” Tướng Đồng tràn đầy tin tưởng.
Đầu dây bên kia, thị trưởng Hàn trầm ngâm, tựa hồ đang cân nhắc việc gì đó.
"Thế nào? Anh không tin lời tôi sao?” Tướng Đồng hỏi.
"Đổi lại người khác, tôi tất nhiên là tin. Có điều với cái cậu Giang Dược trẻ tuổi này, tôi cảm thấy anh hơn phân nửa phải tông trúng bức tường sắt. Chẳng qua là trước mắt ngược lại có một cơ hội.”
"Cơ hội gì?" Tướng Đồng sáng mắt lên.
"Anh biết đấy, chú tư nhà tôi vốn là làm trong cục cảnh sát Tinh Thành, gần đây bị đào đến Cục Hành động Siêu nhiên, làm phó trưởng ban của ban Hành động thứ ba. Mới đây Quảng trường Thời đại Vân Sơn ở Tinh Thành xảy ra chuyện lớn..."
Nếu Giang Dược có mặt, nhất định sẽ biết ngay, vị thị trưởng Hàn đứng đầu Tinh Thành này chính là cha của Hàn Tinh Tinh, đồng thời cũng là anh trai của Hàn Dực Minh.
Thị trưởng Hàn kể vắn tắt đầu đuôi câu chuyện ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn qua điện thoại cho tướng Đồng nghe.
Sắc mặt tướng Đồng âm trầm như nước.
"Một lũ khốn kiếp! Ngày nào đó tôi phải gọi điện hỏi Chu Nhất Hạo, thân là người đứng đầu Cục Hành động mà sao lại để cấp dưới lộng hành như thế? Cứ mặc kệ cho tay họ Diêm kia làm xằng làm bậy vậy sao? Một phó cục trưởng mà lại dám một tay che trời? Người làm chính sự thì bị bắt đình chỉ công tác? Sinh tử của mấy trăm quần chúng nhân dân cũng không để ở trong lòng?”
Thị trưởng Hàn than thở:
"Vốn là sự kiện quỷ dị, thuộc quản lý của Cục Hành động Siêu nhiên bọn họ. Nhưng vấn đề là, hiện tại có rất nhiều chứng cứ chứng minh chuyện này không phải là sự kiện quỷ dị, mà là sau lưng có người đang làm ác.”
“Anh Hàn, đây là chú tư nhà anh phân tích ra được?”
"Kỳ thật cái cậu Giang Dược kia đã có nhận định từ sớm, chú tư nhà tôi thông qua các loại manh mối, cũng cảm thấy suy đoán này rất có thể thành lập. Anh cũng biết chú ấy luôn làm việc cẩn thận chu đáo, không phải có chứng cớ cực kỳ xác đáng, bình thường sẽ không dễ dàng tỏ thái độ.”
Tướng Đồng nhẹ nhàng vuốt ve cằm, dường như ngửi được một ít mùi vị gì đó.
Anh Hàn, anh hay quá nhỉ, quả nhiên đúng là lão hồ ly.
Vòng vo lâu như vậy, bơm một đống tin tốt, đến lúc này mới xem như mơ hồ bại lộ ý nghĩ của mình.
Thị trưởng Hàn rõ ràng là muốn can thiệp vào sự kiện ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn. Đáng tiếc, thân là thị trưởng, dù ông quản lý rất nhiều ban ngành, nhưng lại không bao gồm Cục Hành động Siêu nhiên.
Mà ban ngành chủ chốt của chuyện này, lại là Cục Hành động Siêu nhiên.
Cho nên dù là thị trưởng như ông cũng cảm thấy khó giải quyết.
Mà quân đội, lại không cần phải băn khoăn nhiều như vậy.
Ngoại trừ việc bảo vệ quốc gia, quân đội cũng có chức năng đảm bảo an ninh khu vực mình đóng quân.
"Anh Hàn a anh Hàn, đây mới là thị trưởng Hàn mà tôi quen biết. Đi một bước tính mười bước. Được rồi, chúng ta có thể bớt vòng vo, nói trực tiếp luôn được chứ?” Tướng Đồng cũng không tức giận.
Quản lý hành chính không giống với quân đội, vòng vo tam quốc cũng là chuyện bình thường.
Thị trưởng Hàn cười nói:
"Kỳ thật đã không thể trực tiếp hơn nữa, nếu như anh muốn cậu thanh niên Giang Dược này gia nhập quân đội, vậy anh nên đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khi cậu ấy cần giúp đỡ. Vừa làm ơn huệ, vừa có thể bảo đảm an ninh khu vực, bảo vệ an toàn tính mạng của quần chúng nhân dân, có thể nói là một công nhiều việc.”
“Nói thì nói thế, nhưng anh đã từng nghĩ tới, chuyện gì sẽ xảy ra nếu suy luận của cậu ta sai hay chưa?”
“Vậy thì đã sao?” Đầu dây bên kia, Hàn Dực Dương cười quỷ dị:
"Đơn giản chỉ là một lần kiểm tra đột xuất một nhóm xe vận hàng mà thôi. Anh hẳn là nên lo lắng mình có thể bị thế lực phía sau kia ghi hận hay không, đây mới là mấu chốt.”
“Này! Anh Hàn, phương pháp kích tướng của anh cũng kém cỏi quá đấy. Tôi thân là quân nhân, bảo vệ quốc gia, bảo vệ an toàn tính mạng nhân dân là thiên chức của bọn tôi. Thế lực sau lưng có mạnh hơn nữa, có thể mạnh hơn quân đội nước Đại Chương? Có thể mạnh hơn ba tỷ nhân dân nước Đại Chương?”
“Tốt, xông pha mặt trận, mới có thể biểu hiện bản sắc anh hùng! Đúng là chỉ có tướng Đồng của chúng ta mới dám rút đao tương trợ ở thời điểm mấu chốt này!”
Nịnh nọt không cần tốn tiền, chỉ tốn mỗi nước bọt, thị trưởng Hàn liên tục bơm vài câu.
Tướng Đồng chửi ầm lên:
"Anh bớt rót súp gà cho tôi nhé, tôi nói cho anh biết, nếu là để tên nhóc Giang Dược này bị Cục Hành động cướp đi, tôi quyết không tha cho anh.”
“Ha ha ha, anh là tướng, thích nói sao cũng được."
Hai người nói đùa một câu rồi cúp điện thoại.
Rất nhanh, tư liệu của Giang Dược đã được đưa đến trước bàn của tướng Đồng.
Đại đa số những tư liệu này đều là Hàn Dực Minh báo cáo, xuất phát từ việc bảo hộ Giang Dược, có một số chi tiết đã bị cắt gọt bớt.
Có điều chỉ cần nhiêu đó cũng đã đủ xuất sắc.
Phần tư liệu này mô tả chi tiết mãi cho đến khi kết thúc chuyến thăm dò tiệm bạc nhà họ Triệu.
Trận chiến Bàn Thạch Lĩnh sau đó là trưởng ban La tham dự, khi ấy Hàn Dực Minh đã dẫn đội kết thúc công việc, cụ thể xảy ra chuyện gì, ông cũng chưa có thông tin cụ thể.
Có điều căn cứ theo lời trưởng ban La nói, chuyện ở Bàn Thạch Lĩnh đã được giải quyết một cách thuận lợi, Triệu Thủ Ngân cũng đã thành công quy án.
Tướng Đồng nhìn từ đầu đến cuối, một lần không đủ, hai lần còn cảm thấy không thoải mái, sau ba lần còn có chút chưa thỏa mãn.
“Chàng trai tốt, chàng trai tốt, thời đại quỷ dị vừa mới hàng lâm, cư nhiên có thể đối phó ma quỷ? Sự gan dạ này, bản lĩnh này, chẳng lẽ lão thần tiên Vân Hạc ở Bàn Thạch Lĩnh kia thật sự có thủ đoạn thần tiên hay sao? Bằng không hậu đại mới nhiêu đó tuổi mà đều đã xuất chúng đến vậy?”
Tư liệu chẳng những nhắc tới Giang Dược, còn tiện thể nhắc cả Tam Cẩu có đôi mắt âm dương trời ban.
"Chỉ tiếc, Tam Cẩu đã bị Cục Hành động đào đi, đáng ghét a! Tam Cẩu mới là người thích hợp làm lính!”
Tướng Đồng chinh chiến cả đời, gặp qua biết bao nhiêu người?
Tam Cẩu rõ ràng thích hợp nhập ngũ hơn là làm ở Cục Hành động, là một mầm non rất tốt cho tương lai.
Về phần Giang Dược, đương nhiên là còn tốt hơn, nhưng mỗi tội thông minh quá, đầu óc linh hoạt, trái lại không dễ nắm bắt.
Tất nhiên, kỷ nguyên mới tiến đến, cách suy nghĩ ban đầu tự nhiên cũng phải từ từ thay đổi.
Cái cậu Giang Dược này rõ ràng là nhân tài mà quân đội hiện tại đang thiếu thốn. Nếu loại nhân tài này cũng bị Cục Hành động cuỗm đi mất, theo thời cuộc không ngừng biến hóa, quyền nói chuyện của Cục Hành động chỉ sợ sẽ càng ngày càng nhiều.
Cho dù là quân đội, gặp phải sự kiện quỷ dị, chỉ sợ đều sẽ rất bị động, phải cầu viện Cục Hành động Siêu nhiên.
Tình huống này tuyệt đối không được phép xảy ra.
Vinh quang của quân đội, niềm kiêu hãnh của quân đội, đều không cho phép loại chuyện này phát sinh.
"Thư ký Tiêu, bảo đoàn trưởng Dương của đội đặc chiến tới đây một chút."
Trong biệt thự số chín, Giang Dược để điện thoại di động mà chú Hàn đưa lên bàn, còn bản thân hắn thì ngồi xếp bằng trên giường La Hán, lẳng lặng chờ đợi tin tức của chú Hàn.
Lúc nãy hắn cũng đã nhận lấy món quà của Miêu Thất.
Giờ phút này hắn tĩnh tâm lại, bắt đầu liên hệ Trí linh.
Hắn đánh một trận ở đình Cửu Lý, tru sát bách quỷ, tuy rằng không phải công lao của bản thân hắn, là nhờ kiếm châu tổ truyền thắng hiểm, nhưng cả trận Bàn Thạch Lĩnh cuối cùng cũng đã toàn thắng.
Trí linh khẳng định là có phần thưởng, chỉ là Giang Dược vẫn lo lắng cho an nguy của người thân, nên chưa rảnh kiểm tra.
Chúc mừng ký chủ bảo vệ thành công đình Cửu Lý.
Phần thưởng một: Vầng sáng Bách Tà Bất Xâm tiến cấp, cấp bậc phòng ngự tăng lên cấp C cộng, thời gian hiệu lực không thay đổi."
Phần thưởng hai: Thu hoạch được kỹ năng Ngự quỷ cấp thấp, có thể đồng thời khống chế ba con quỷ cấp D, hoặc khống chế một con quỷ cấp C.
Phần thưởng ba: Thu hoạch được 200 điểm tích lũy. Tổng điểm tích lũy: 600.
Nhiệm vụ lần này lại là bảo vệ đình Cửu Lý? Chứ không phải truy bắt Triệu Thủ Ngân?
Có điều ngẫm lại cũng đúng.
Triệu Thủ Ngân cùng lắm chỉ là một thuật sĩ tà ác mà thôi, quan trọng là trận pháp bát quái của đình Cửu Lý không bị bách quỷ rời đi, bảo vệ phong thủy của một phương, đấy mới là điểm mấu chốt.
Lẽ ra với một sự kiện lớn như vậy, phần thưởng lần này có vẻ không được tương xứng cho lắm. Có điều Giang Dược suy đoán, rất có thể là vì yếu tố thành công mấu chốt của sự kiện lần này là nhờ vào vật tổ truyền của Giang Dược, mà không phải thực lực của bản thân hắn. Cho nên Trí linh mới cho ít phần thưởng đến thế.
Trước mắt hắn cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Đương nhiên, mặc kệ thưởng bao nhiêu, Giang Dược cũng không kén chọn. Dù sao, vầng sáng Bách Tà Bất Xâm lại tiến cấp, đây là một tin tức tốt.
Vầng sáng Bách Tà Bất Xâm phòng ngự thương tổn do ma quỷ gây ra, bùa Thuẫn mây phòng ngự thương tổn vật lý.
Hai thứ này kết hợp lại với nhau, quả thực là phòng thủ hoàn mỹ.
Kỹ năng Ngự quỷ là kỹ năng hoàn toàn mới, đã điền vào ô thứ hai của thanh kỹ năng.
Giang Dược còn nhớ rõ, lúc đạt được thanh kỹ năng năm ô, Trí linh từng yêu cầu lấp đầy năm ô trong vòng nửa năm.
Bây giờ hắn đã có kỹ năng Sao chép và kỹ năng Ngự quỷ, còn thiếu ba ô.
Nếu có thể thành công lấp đầy năm ô kỹ năng trong thời gian quy định, Trí linh còn hứa sẽ tặng thêm một gói quà lớn.
Hơn nữa, kỹ năng Ngự quỷ này rõ ràng rất thực dụng.
Ngẫm lại tay đại sư Liễu giả thần giả quỷ kia, y có thể đùa bỡn đám người sếp Diêm và trưởng ban Cao trong lòng bàn tay, chẳng phải là vì y có thể điều khiển quỷ hay sao?
Triệu Thủ Ngân ở Bàn Thạch Lĩnh hô phong hoán vũ, làm mưa làm gió, không phải cũng nhờ kỹ năng Ngự quỷ đấy à?
Chỉ tiếc, cái chuông lục lạc kia đã bị chú La thu giữ. Giang Dược cũng không thể không biết xấu hổ há miệng đòi hỏi. Dù sao thứ đó có vẻ tà dị, vừa nhìn liền biết không phải vật đứng đắn.
Hiện giờ thì tốt rồi, không cần lắc chuông, Trí linh đã đưa kỹ năng Ngự quỷ tới tận tay, không thể nghi ngờ càng thêm hoàn mỹ. Hắn thật hoài nghi Trí linh chính là lấy được kỹ năng này từ trên người lão già âm hiểm Triệu Thủ Ngân ấy.
Còn có phần thưởng điểm tích lũy, tổng số điểm đã đạt tới 600, khiến Giang Dược càng thêm an tâm. Bóng ma tâm lý không đủ điểm số lần trước cũng đã hoàn toàn tiêu tán.
Giang Dược vừa kiểm kê xong phần thưởng, điện thoại di động trước mặt bỗng vang lên âm báo tin nhắn.
"Có tiến triển mới, đoàn xe đã chuẩn bị rời khỏi trạm trung chuyển."
Đồng thời còn kèm theo đoạn video.
Hiện giờ đã là gần mười một giờ đêm.
Buổi tối vốn cũng chính là thời điểm xe chở hàng hoạt động tấp nập.
Giang Dược cũng bắt đầu xuất phát.
Khu biệt thự ngõ Đạo Tử cũng cách trạm trung chuyển hàng hóa không xa.
Không bao lâu sau, Giang Dược thông qua tin tức chú Hàn cập nhật thời gian thực, nhìn thấy đoàn xe này đi qua đại lộ Thông Viễn.
Đoàn xe có tổng cộng chín chiếc.
Chú Hàn tiếp tục đưa ra phân tích đồng bộ:
"Đoàn xe đi vào đại lộ Thông Viễn. Dựa trên phân tích theo tuyến đường, mục tiêu hoặc là đi tới đường Song Lâm rồi rẽ lên cao tốc, hoặc là đến bến tàu Phong Giang.”
Đại lộ Thông Viễn có hai phương hướng chính, một là đi lên cao tốc, một là đi bến tàu Phong Giang.
Hắn không ngốc nghếch bám sát đoàn xe, mà là đi theo từ phía xa trên một chiếc xe gắn máy mượn tạm ở ven đường.
Những chiếc xe trong đoàn đều được bịt kín phía sau, nếu nhìn từ bên ngoài, quả thật không biết là đang chở cái gì.
Một đường đi theo từ phía xa, đoàn xe này cư nhiên rất tuân thủ luật giao thông, gặp đèn đỏ thì dừng lại, sang đèn xanh mới đi. Đi đường cũng không tính là nhanh.
Ra khỏi đại lộ Thông Viễn, dần dần đến vùng ngoại ô, đoàn xe lại rẽ về phía bắc, hiển nhiên không phải là muốn đi đường cao tốc, mà là đi bến tàu Phong Giang.
Thôn xóm ven đường cơ bản đều tối đen như mực, vào tầm giờ này, cư dân ở ngoại ô đã sớm nghỉ ngơi.
Xe cộ trên đường vô cùng thưa thớt, thỉnh thoảng lác đác vài ba chiếc.
Giang Dược cưỡi xe gắn máy cũng không tính là đột ngột, hắn gia tốc đi về phía trước, vượt qua đoàn xe. Căn cứ theo bản đồ, phía trước có một khu vực không có nhà dân trong phạm vi mấy dặm, đó là địa điểm mục tiêu của Giang Dược.
Đoàn xe này vẫn di chuyển không nhanh không chậm, tốc độ khoảng bốn mươi năm mươi cây số trên giờ.
Trên một trong những chiếc xe chở hàng, một người cầm bộ đàm ngồi ở ghế phụ nói:
"Sếp, vừa rồi có một chiếc xe gắn máy vượt qua, có phải hơi kỳ quặc không?”
“Đã trông thấy. Là một chiếc xe gắn máy cũ mèm, phía trên chỉ có một người. Có lẽ là cư dân gần đó đi ra ngoài lêu lổng, giờ mới về nhà mà thôi.”
Đoàn xe tiếp tục đi tới.
Vài phút sau, chiếc xe đầu tiên chậm rãi giảm tốc độ, khiến toàn bộ đoàn xe giảm tốc độ theo.
"Xe đi đầu xảy ra chuyện gì vậy?"
“Báo cáo sếp, phía trước có chướng ngại vật, phía trước có chướng ngại vật!”
Chướng ngại vật trên đường?
Đây chính là con đường chính dẫn tới bến tàu, bình thường xe cộ qua lại đông đúc, làm sao có thể có chướng ngại vật?
Đoàn xe dừng lại.
Ngay sau đó có mười mấy người mặc áo đen, vũ trang đầy đủ, nhảy xuống từ trên xe, trên đầu còn đeo mặt nạ thật dày, chỉ lộ ra hai con mắt, nhanh chóng chiếm lĩnh hai bên đường, bảo vệ quanh đoàn xe.
Lại có mấy người đi tới đoạn đường phía trước, quả nhiên nhìn thấy một ít tảng đá đang nằm ngổn ngang trên mặt đường.
Những tảng đá này nhìn không phải đặc biệt lớn, mỗi tảng đá cũng chỉ có khoảng một hai trăm cân, nhưng lại nằm lộn xộn ngang dọc trên đường, vừa đúng lúc chặn đường đi của đoàn xe.
"Mau dọn dẹp đi rồi tiếp tục lên đường."
Có một người trông giống như thủ lĩnh, chỉ huy vài nhân viên dọn dẹp chướng ngại vật.
Những người còn lại vẫn vô cùng cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sợ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Đúng lúc này, trong bóng tối, không hề có dấu hiệu nào, bỗng nhiên vang lên một tiếng cười khằng khặc quái dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận