Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 280: Có chủ mưu khác?

Lâm Nhất Phỉ thuộc loại học sinh giỏi biết điều, chắc hẳn không phải là người am hiểu giao tiếp. Nhưng ít nhiều gì cũng sẽ có vài người bạn thân thiết ở trường.
Thầy Từ nhanh chóng dẫn theo vài người bạn thân thiết của Lâm Nhất Phỉ đến. Một trong số đó là bạn cùng bàn của Lâm Nhất Phỉ.
Còn có hai người khác, quan hệ với Lâm Nhất Phỉ cũng không tệ lắm.
Ban đầu, ba nữ sinh này chỉ có chút lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Giang Dược, rõ ràng càng thêm căng thẳng.
Đây chính là thần tượng số một của trường trung học Dương Phàm, không biết bao nhiêu nữ sinh coi hắn là đối tượng hẹn hò trong mộng.
Trước mặt Giang Dược, ba nữ sinh vừa hưng phấn vừa thấp thỏm.
Có thể được gặp mặt trực tiếp thần tượng đương nhiên là điều mà họ mơ ước từ lâu, nhưng đồng thời cũng không khỏi lo lắng, sợ mình thể hiện không tốt sẽ để lại ấn tượng xấu cho đối phương.
Giang Dược nhìn ra vẻ bất an của các cô gái, mỉm cười nói:
"Xin chào, tôi là Giang Dược, học sinh của lớp thầy Tôn."
Hắn thoải mái đưa tay ra.
Ba nữ sinh rụt rè bắt tay Giang Dược.
"Giang Dược, cậu không cần giới thiệu, chúng tôi đều biết cậu rồi."
Một nữ sinh cười nhẹ nói.
"Đúng vậy, người vừa học giỏi vừa đẹp trai như cậu, hiện tại còn là thiên tài giác tỉnh số một số hai Tinh Thành, ai mà không biết chứ?"
"Cậu tìm chúng tôi để hỏi về Nhất Phỉ sao? Hì hì, hẳn là cậu muốn chúng tôi mai mối cho cậu?"
Nói xong, có nữ sinh bắt đầu đùa giỡn.
Loại trò đùa này ở độ tuổi mười tám đôi mươi rất bình thường.
Giang Dược cười khổ nói:
"Chuyện là thế này, Lâm Nhất Phỉ hai ngày qua có đến trường không?"
"Tới chứ, hôm qua vẫn đến. Hôm nay chưa thấy bạn ấy đâu."
Bạn cùng bàn của Lâm Nhất Phỉ vội vàng trả lời, sau đó cười mập mờ hỏi:
"Nói thật đi, cậu có ý gì với Nhất Phỉ phải không?"
Nếu như Hàn Tinh Tinh có mặt ở đây, ba cô gái này chắc chắn sẽ không thoải mái được như vậy, có lẽ cũng sẽ không đùa giỡn kiểu này.
Một bên, thầy Từ nhìn không được, quát lớn:
"Các em nghiêm túc một chút! Can hệ trọng đại, bớt nói chuyện đùa giỡn!"
Ba nữ sinh lè lưỡi, mặc dù bị quát, nhưng cũng không sợ hãi.
Có thể thấy, đến lớp 12, tới gần tốt nghiệp, đại đa số học sinh đều đã thành kẻ già đời, không còn nghe lời thầy cô răm rắp như học sinh tiểu học.
"Nói cách khác, hôm nay các bạn không thấy Lâm Nhất Phỉ?"
"Không thấy."
Ba nữ sinh nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.
"Vậy trước đó vài ngày, Lâm Nhất Phỉ có gì khác thường không? Trước đó vài ngày, bạn ấy ở trường có thường xuyên không?"
"Vài ngày trước? Bạn ấy ở trường rất thường xuyên. Tôi còn hỏi qua vì sao gần đây ở trường nhiều như vậy. Bạn ấy hình như nói đi đi lại lại rất phiền, hơn nữa hiện tại bên ngoài không an toàn lắm."
Logic này cũng hợp lý.
Thời đại quỷ dị giáng lâm, bên ngoài không yên ổn, giảm bớt về nhà, tăng cường ở lại trường, cũng coi là một biện pháp phòng ngừa rủi ro.
Giang Dược gật gật đầu, lại hỏi:
"Còn gì nữa không? Bạn ấy còn có chỗ nào khác thường không? Chỉ cần khác với bình thường, đều có thể nói một chút."
"Khác thường sao?"
Ba nữ sinh nhìn nhau, thì thầm nhỏ giọng, nghiêm túc nhớ lại.
Bỗng cô bạn cùng bàn hình như nghĩ ra điều gì đó:
"À, đúng rồi, tôi nhớ ra một chuyện. Mấy ngày trước, có mấy lần đang học thì bạn ấy xin phép nghỉ, nói là bị đau bụng, xin về phòng ngủ nghỉ ngơi. Việc này có tính là khác thường không? Trước kia bạn ấy học tập rất nghiêm túc, ngay cả khi đau ốm vặt cũng tuyệt đối không sẽ xin nghỉ."
"Ồ?"
Đây cũng thực sự là chỗ khác thường.
Một học sinh giỏi luôn học tập nghiêm túc, bất chợt đang học lại xin phép về ký túc xá nghỉ ngơi, nhìn thì có vẻ không phải chuyện to tát gì, nhưng nếu xem xét tỉ mỉ, thì có vẻ rất đáng được cân nhắc.
"À đúng rồi, còn nữa. Hôm đó, tôi lo lắng cho sức khỏe của bạn ấy, nên đã đến ký túc xá bạn ấy thăm hỏi, mang theo chút đồ ăn. Khi tôi gõ cửa, bạn ấy rõ ràng đang ở trong phòng, nhưng lại nói mình không khỏe không muốn xuống giường mở cửa, bảo tôi về ký túc xá của mình trước. Chuyện này cũng có chút kỳ lạ. Phỉ Phỉ bình thường rất thân thiết với tôi, giờ lại không muốn xuống giường mở cửa, quả thật khiến tôi cảm thấy khó hiểu. Lúc đó tôi thậm chí còn nghi ngờ, Phỉ Phỉ có phải là đang yêu đương không? Có phải đang giấu nam sinh trong ký túc xá hay không? Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi, không có bằng chứng."
Giang Dược tò mò hỏi:
"Về sau cô ấy có giải thích chuyện này với bạn không?"
"Không, sáng hôm sau bạn ấy vẫn xuất hiện như thường lệ trong phòng học, nhưng không nhắc gì đến chuyện ngày hôm trước. Tôi cho là bạn ấy có gì đó khó nói, nên cũng không truy vấn. Sợ hỏi nhiều sẽ tổn thương tình cảm."
Đại đa số người, bản thân tốt bụng đi thăm viếng bạn bè, kết quả bị từ chối, trong lòng ít nhiều sẽ cảm thấy khó chịu, thậm chí là oán giận. Riêng cô bạn ngồi cùng bàn Lâm Nhất Phỉ này vẫn rất hiểu đạo lí đối nhân xử thế, còn rất hiền lành. Ở cái tuổi này, người biết quan tâm bạn học, lại khéo hiểu lòng người như vậy, kỳ thực cũng không nhiều.
Cô bạn ngồi cùng bàn Lâm Nhất Phỉ bỗng nhiên có chút khẩn trương:
"Giang Dược, có phải cậu đang điều tra Phỉ Phỉ không?"
Giang Dược thấy ba người họ đều có ánh mắt khẩn trương, thậm chí đề phòng, cũng không giấu giếm gì:
"Vụ thảm án ở ký túc xá nữ sinh, các bạn hẳn là đều biết. Mà Đới Na lại ở cùng ký túc xá với Lâm Nhất Phỉ, đúng chứ?"
"Ừm."
Ba vị nữ sinh nhìn nhau, bắt đầu có chút ý thức được tình huống không đúng, biểu lộ đều trở nên nghiêm trọng.
"Cậu nghi ngờ, việc Đới Na hại người, có thể có liên quan tới Phỉ Phỉ?"
Cô bạn ngồi cùng bàn giật mình nói:
"Không thể nào!"
"Đúng thế! Mặc dù Phỉ Phỉ không phải tuýp người hướng ngoại, nhưng bạn ấy tuyệt đối là trong nóng ngoài lạnh. Nội tâm bạn ấy phi thường thiện lương, ngay cả động vật nhỏ còn không nỡ tổn thương, chớ nói chi là giết người. Mình tuyệt đối không tin!"
"Mình cũng không tin."
Nữ sinh đều hay bị cảm xúc hóa, suy nghĩ vấn đề rất dễ bị cảm xúc chủ quan chi phối.
Thân là bạn tốt của Lâm Nhất Phỉ, bọn họ tự nhiên sẽ nghĩ tới ưu điểm của Lâm Nhất Phỉ. Kỳ thực bình thường bọn họ hay nhờ vả Lâm Nhất Phỉ trong việc học tập, từng nhận được không ít trợ giúp, cho nên họ luôn coi Lâm Nhất Phỉ là chị em tốt.
Vừa nghe nói Lâm Nhất Phỉ có hiềm nghi, bọn họ vô ý thức muốn biện giải thay cho Lâm Nhất Phỉ.
Giang Dược vội nói:
"Hiện tại chúng tôi chỉ là đang tìm hiểu tình huống, cụ thể như thế nào, trước mắt vẫn chưa có kết luận. Các bạn cũng đừng đoán mò."
"Thế nhưng... hôm nay chúng tôi giống như thật không thấy Phỉ Phỉ. Tôi nhớ gần đây bạn ấy cũng không nhắc tới việc muốn về nhà a. Tôi lo lắng, có khi nào bạn ấy đã bị..."
Lâm Nhất Phỉ là bạn cùng phòng của Đới Na.
Đới Na lại là hung thủ giết người, đã có vài nhân mạng trên tay.
Mà đối tượng ra tay lý tưởng nhất của ả, kỳ thực chính là Lâm Nhất Phỉ.
Hai người ở cùng một ký túc xá, có vô số cơ hội hạ thủ.
Hai bạn học khác nghe xong, sắc mặt đều thay đổi.
"Phỉ Phỉ sẽ không phải bị Đới Na hại rồi chứ?"
"Không thể nào! Phỉ Phỉ là người tốt, sao có thể bị hại được? Ai có thể nhẫn tâm hại bạn ấy?"
Cô bạn cùng bàn lại lo lắng nói:
"Các cậu cũng biết, Đới Na và Phỉ Phỉ quan hệ không tốt lắm. Hai người tính cách trái ngược nhau, không hợp nhau ở mọi mặt. Không biết sao lại được phân vào cùng một ký túc xá. Nếu Đới Na thật sự muốn hại người, mình rất lo lắng cho Phỉ Phỉ."
"Mình vẫn không tin Phỉ Phỉ sẽ bị hại. Đáng tiếc hiện giờ không gọi điện thoại được, nếu gọi được thì tốt biết mấy. Mình tin bạn ấy chắc chắn là đã về nhà."
"Đúng đó, Phỉ Phỉ tốt như vậy, dù Đới Na có điên khùng đến mấy cũng không nên nhẫn tâm xuống tay chứ? Mình nhớ Phỉ Phỉ còn thường xuyên khuyên Đới Na chăm chỉ học hành."
"Thôi đi, loại người như Đới Na, nào có tâm tư học hành? Phỉ Phỉ chỉ là quá tốt bụng. Loại người đó chỉ biết giao du kẻ xấu, chẳng giống học sinh chút nào."
Ba nữ sinh nói qua nói lại, đều đổ lỗi cho Đới Na.
Giang Dược chợt hỏi:
"Các bạn có thường xuyên đến ký túc xá Lâm Nhất Phỉ không?"
"Cũng không thường xuyên, vì Đới Na nên chúng tôi đi rất ít. Cô ta quá kiêu ngạo! Không coi ai ra gì, lại còn thích khoe mẽ. Mỗi lần đến ký túc xá, cô ta đều khoe khoang về túi xách hàng hiệu, mỹ phẩm dưỡng da... Quá phô trương."
"Cũng chỉ có Phỉ Phỉ mới nhịn được, đổi lại mình thì ngay cả mười giây cũng không chịu nổi."
"Hừ hừ, dù có bề ngoài có ngăn nắp đến mấy thì cuối cùng vẫn chỉ là một chiếc xe buýt, ai cũng có thể cưỡi."
Một nữ sinh chua ngoa nói.
Giang Dược nhướng mày lên.
Ân oán giữa các nữ sinh quả nhiên rất rõ ràng, không hàm súc chút nào.
Giang Dược chỉ muốn tìm hiểu về Lâm Nhất Phỉ, nhưng ba nữ sinh cứ nhắc đến Đới Na, khiến cuộc trò chuyện bị lạc đề.
"Các bạn gần đây có đến ký túc xá Lâm Nhất Phỉ không?"
Hai nữ sinh trả lời:
"Có, nhưng chỉ ở lại một lúc thôi."
"Các bạn có ngủ qua hay lên giường bạn ấy không?"
Mặc dù bình thường bạn bè đến nhà chơi, không ai leo lên giường người khác, nhưng Giang Dược vẫn hỏi thử.
Hai nữ sinh ngạc nhiên lắc đầu:
"Cái gì mà lên giường? Chúng tôi đều là người lớn cả rồi, ai hơi đâu mà leo lên giường người khác chứ?"
Riêng cô bạn ngồi cùng bàn hơi do dự, dường như nhớ ra điều gì đó.
"Có lẽ là hôm kia, lúc tôi đến ký túc xá của Phỉ Phỉ chơi, tôi thấy trên giường bạn ấy có một cuốn sách, nên muốn leo lên lấy nó xuống."
Giang Dược vội hỏi:
"Sau đó thì sao?"
Vẻ mặt cô bạn cùng bàn tỏ ra hơi lạ:
"Sau đó phản ứng của Phỉ Phỉ rất kỳ lạ. Bạn ấy đột nhiên bật dậy từ ghế, giữ chặt tôi lại, không cho tôi leo lên, hơn nữa còn lớn tiếng hỏi tôi đang làm gì, sao lại đang yên đang lành leo lên giường bạn ấy?"
"Lúc đó phản ứng của bạn ấy thật quá mức, khiến người ta có cảm giác như trên giường bạn ấy có gì đó không thể lộ ra ngoài. Nhưng lúc đó tôi nhìn rất rõ, chăn ga gối đệm của cô ấy xếp rất ngay ngắn, không thể giấu được thứ gì khác. Ngoài cuốn sách kia ra, căn bản không còn gì cả."
Cô bạn ngồi cùng bàn kể lại với giọng điệu phức tạp:
"Nhắc mới nhớ, đây cũng là một chuyện khác thường. Phỉ Phỉ bình thường nói chuyện rất nhẹ nhàng, khiến người ta có cảm giác rất ấm áp. Nhưng phản ứng của bạn ấy khi đó thật giống như tôi đang xâm phạm bạn ấy vậy, rất dữ dội. Nhưng Phỉ Phỉ bình thường căn bản không phải như vậy. Giữa chúng tôi thân thiết vô cùng, căn bản sẽ không để ý những chuyện này. Bình thường chúng tôi cũng thường xuyên dùng chung đồ đạc với nhau, bạn ấy cũng không phải là người đặc biệt so đo về không gian cá nhân, càng không phải là người có bệnh sạch sẽ."
Giang Dược càng nghe, sắc mặt càng nghiêm trọng.
Trong đầu hắn mơ hồ cảm thấy một khả năng vượt qua dự đoán ban đầu.
Nếu như lời kể của cô bạn ngồi cùng bàn này không có gì sai sót, thì phản ứng của Lâm Nhất Phỉ quả thực đáng suy ngẫm.
Giang Dược thông qua thuật Đọc tâm nhìn ra, cô bạn ngồi cùng bàn không hề bịa đặt, tuyệt không phải nói dối, mà là lời phát ra từ tận đáy lòng.
Vậy thì việc Lâm Nhất Phỉ khoa trương ngăn bạn ngồi cùng bàn lên giường của mình, chẳng phải là quá khác thường hay sao?
Cô ta đang che giấu cái gì?
Có phải là hốc tường đằng sau tấm áp phích bên giường cô ta?
Nếu như logic này có thể thành lập, thì vụ việc này quả thực nghe rợn hết cả người.
Lâm Nhất Phỉ cũng biết được bí mật của Đới Na!
Hơn nữa, tình huống đáng sợ hơn chính là, bí mật của Đới Na, có lẽ xuất phát từ Lâm Nhất Phỉ!
Nói cách khác, sự biến đổi của Đới Na, những hành vi điên rồ của Đới Na, cũng không phải là do bản thân cô ta.
Người chủ đạo thực sự đằng sau màn, có thể là Lâm Nhất Phỉ.
Hắn nghĩ đến địa chỉ nhà của Lâm Nhất Phỉ trong học bạ, đường Tử Đình quận Thiên Cơ, ở ngay dưới chân núi Thất Loa, nghĩ đến giấc mơ kỳ lạ của Đồng Địch, quả trứng màu tím ở sâu trong núi Thất Loa, đặt hết tất cả các chi tiết này lại với nhau, thì thứ ẩn đằng sau đó, quả thực khiến người ta rùng mình.
Giang Dược đột nhiên lại hỏi:
"Các bạn có đến nhà Lâm Nhất Phỉ bao giờ chưa?"
"Có!"
"Chúng tôi đều đã đi!"
"Điều kiện nhà Phỉ Phỉ thật sự rất tốt, có biệt thự tự xây, không phải loại bình thường, mà là biệt thự rất to, thiết kế rất đẹp, hơn nữa trang trí rất sang trọng, bên ngoài còn có một cái hoa viên nhỏ. Thật sự là rất ưu tú. Nếu không phải là ở ngoại ô, thì biệt thự đó hẳn là rất đáng tiền."
"Hơn nữa, gia đình của bạn ấy làm ăn rất lớn. Không chỉ nuôi trai lấy ngọc, mà còn có rất nhiều loại cây trồng đặc sản ở núi Thất Loa, giống như có cả một nông trường sinh thái, dường như làm ăn rất thành công."
"Đúng vậy, nhà Phỉ Phỉ tuyệt đối là nhà có tiền. Nhưng Phỉ Phỉ bình thường lại rất giản dị, không bao giờ ganh đua về vật chất. Bạn ấy có thể mặc đồng phục cả năm cũng không thay đổi."
"Thực ra đừng nhìn toàn bộ ngăn tủ của Đới Na đều là hàng hiệu giống Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ là dùng thật sự, còn Đới Na là mua để giữ thể diện, dựa vào hàng hiệu để che giấu những việc mờ ám phía sau lưng."
Không hiểu sao chủ đề cuộc trò chuyện luôn có thể hoàn hảo chuyển dời sang người Đới Na.
Có điều Giang Dược từ lời các nữ sinh cũng đã bắt được một chút tin tức quan trọng.
Gia đình làm nghề trồng trọt đặc sản, làm nông trường sinh thái ở núi Thất Loa...
Nói cách khác, nhà Lâm Nhất Phỉ, kỳ thực chính là lên núi kiếm ăn, dựa vào núi Thất Loa để sinh sống. Chỉ có điều đã phát triển thành một sản nghiệp lớn.
Ba nữ sinh tiếp tục líu ríu, cơ bản kể hết những gì họ biết.
Giang Dược lại hỏi thêm một vài câu, nhưng không thể hỏi ra điều gì mới mẻ.
Sau khi đưa tiễn thầy Từ và ba nữ sinh đi, trưởng ban La thấp giọng hỏi:
"Cậu Giang, cậu có nghi ngờ Lâm Nhất Phỉ mới là chủ mưu của vụ án này không?"
"Có chín phần khả năng!"
"Nếu như đủ loại chi tiết đều thành lập, thì hiềm nghi của Lâm Nhất Phỉ quả thực rất cao."
Tình huống hiện tại đã khá sáng tỏ, vô số chi tiết tổng hợp lại với nhau, đã hình thành một kết luận mạnh mẽ không gì sánh kịp.
Hoặc Lâm Nhất Phỉ là thủ phạm, hoặc Lâm Nhất Phỉ hiện tại đã chết.
Không còn khả năng nào khác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận