Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 158: Vượt qua ranh giới cuối cùng

Thấy thầy Tôn còn có chút tâm thần không yên, Giang Dược trấn an nói:
"Thầy à, thầy phải tin tưởng em, em bảo đảm Hạ Hạ đeo thứ này vào tuyệt đối sẽ gặp dữ hóa lành. Em đoán là cô bé bị ám, nhưng thời gian hẳn là mới gần đây, vẫn chưa thương tổn đến bản nguyên. Có tấm bùa này, yêu tà tất sẽ lui tránh, thầy cũng không cần quá lo lắng.”
Giang Dược đã nói đến mức này, Tôn Bân không tin cũng không được.
Kỳ thật ông cũng không phải không tin Giang Dược, ông lo lắng hoàn toàn chỉ là do tâm lý thông thường của một người cha.
Hai người nhỏ tiếng nói chuyện trong phòng bếp, không để Hạ Hạ nghe được.
"Giang Dược, đời này thầy chỉ có hai chuyện đáng kiêu ngạo, thứ nhất là có một đứa con gái ngoan ngoãn như Hạ Hạ. Thứ hai, chính là có học trò xuất sắc như em.”
“Nhắc đến cũng xấu hổ, thầy dạy lớp em gần bảy năm, nhưng chuyện học hành em cũng không cần thầy dạy cái gì. Trình độ học vấn của em có khi đã vượt qua thầy từ lâu. Cho nên, em cứ gọi thầy là thầy, nghe cũng có chút hổ thẹn!”
“Thầy à, thầy nói gì kỳ vậy? Một ngày làm thầy, suốt đời làm thầy. Lúc trước khi thầy mới bắt đầu làm chủ nhiệm lớp của em, em cũng chỉ là đứa nhóc miệng còn hôi sữa. Ngần ấy năm qua, không có tâm huyết của thầy, bọn em cũng không thể đi tới bước này a.”
Tôn Bân khẽ cười khoái trá:
"Mặc dù thầy biết em đang an ủi thầy, nhưng nghe vẫn thật đã cái lỗ tai!”
“Đúng rồi, Giang Dược, thầy luôn cảm thấy hình như em có hiểu biết rất sâu sắc về những sự biến đổi quỷ dị trên toàn cầu. Em có thể nói thầy nghe đôi chút được hay không?”
“Dạ được chứ ạ, thầy muốn biết những gì?"
Giang Dược cười nói.
"Bắt đầu từ Vu Hoành Đồ đi."
Tôn Bân thở dài một hơi, ông bất chợt nhớ tới cha mẹ Hoành Đồ, sau khi sự việc xảy ra đã đến trường, rõ ràng mới trung niên bốn năm mươi tuổi, lại giống như đã già đi mấy chục tuổi chỉ trong vòng một đêm, ánh mắt thống khổ đến gần như tuyệt vọng, gương mặt sống không bằng chết, ông nhìn mà xót xa.
Nhắc đến Vu Hoành Đồ, Giang Dược cũng cảm thấy ảm đạm, dù sao cũng là bạn cùng ký túc xá, nhiều năm sớm chiều ở chung, bỗng nhiên âm dương cách biệt, Giang Dược không thể không khó chịu.
"Chuyện của Vu Hoành Đồ, là điển hình là bị ma quỷ mê hoặc..."
Giang Dược thuật lại tình huống của Vu Hoành Đồ, bắt đầu từ việc tìm chó Akita, mãi cho đến căn hộ màu hường phấn kia, cả quá trình diệt quỷ, hắn cũng không giấu giếm bất kỳ chi tiết nào.
Ngay cả chi tiết tiêu diệt quỷ cũng không giấu giếm, mục đích là gia tăng lòng tin của thầy Tôn đối với hắn.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, mắt thầy Tôn lóe sáng.
"Em nói, nữ quỷ trong chung cư kia đã bị em tiêu diệt?"
"Chính xác hơn là em và đứa em họ của em liên thủ tiêu diệt."
Tôn Bân lẩm bẩm nói:
"Đây là thời đại quỷ dị hàng lâm sao? Buồn cười thầy vẫn còn tưởng là tin đồn nhảm, thực tế có lẽ còn đáng sợ hơn so với những gì thầy nghe được có đúng không?”
Giang Dược nhớ tới Bàn Thạch Lĩnh, nhớ tới Triệu Thủ Ngân, nhớ tới bách quỷ dời núi ở đình Cửu Lý, nhớ tới thú triều của Bàn Thạch Lĩnh...
Mấy thứ thầy Tôn nghe đồn kia chỉ đơn thuần là phần nổi của tảng băng trôi, quả thật không tính là gì, chỉ có thể xem như trò trẻ con so với những thứ khủng bố chân chính.
Thấy Giang Dược trầm ngâm không nói, Tôn Bân tự hiểu là hắn thừa nhận.
"Còn gì nữa không? Mấy hôm trước em liên tục không đến trường hai ba ngày liền, hẳn là bận xử lý những chuyện tương tự?”
Giang Dược không có ý định kể với Tôn Bân chuyện ở Bàn Thạch Lĩnh, bèn trả lời qua loa đại khái:
"Lúc ấy Cục Hành động Siêu nhiên của Tinh Thành mời em đi trấn Vân Khê xử lý một ít vụ án quỷ dị, trấn Vân Khê quả thật có một nhóm quái vật quấy phá, có điều đã bị tiêu diệt sạch sẽ.”
“Nói như vậy, hiện tại yêu ma quỷ quái đã tràn ngập thế giới sao?”
Trong lòng Tôn Bân dâng lên một cảm giác hoang đường.
Trước giờ ông vẫn luôn kiên định với học thuyết vô thần, bỗng nhiên tất cả nhận thức trước kia của ông hoàn toàn bị lật đổ, sự nghiệp mà ông vẫn luôn phấn đấu, lớp học mà ông làm chủ nhiệm cũng bỗng nhiên tan đàn xẻ nghé.
Đây quả thật là một cú sốc tâm lý rất lớn đối với Tôn Bân.
"Nói chúng đã tràn đầy cả thế giới thì hơi chút khoa trương. Nhưng từ nay về sau, giác tỉnh sẽ là vấn đề mà tất cả mọi người phải đối mặt, phải phấn đấu để đạt được. Thầy Tôn, em cảm thấy Hạ Hạ là một hạt giống tốt, thầy nhất định phải bồi dưỡng một chút. Thế giới tương lai, con người phải sống chung với quái vật, thậm chí có khả năng rất cao là loài người phải sống lẩn khuất trong bóng tối dưới sự thống trị của đám yêu ma quỷ quái.”
“Em có nói quá không vậy?”
Vẻ mặt Tôn Bân tỏ ra khó mà tin nổi.
"Thực tế có thể còn khoa trương hơn thế nhiều."
Giang Dược nghiêm túc nói.
Tôn Bân im lặng, nghĩ đến mình chỉ là một thầy giáo quèn vô tích sự, nghĩ đến con gái mới nhỏ như vậy, nếu mình thật sự gặp phải tai ương, Hạ Hạ phải làm sao bây giờ?
Trong lúc nhất thời, Tôn Bân cảm thấy cực kỳ hoang đường, cảm giác được tương lai tăm tối.
“Nếu nói như em, tương lai của loài người còn có hy vọng sao?”
Hồi lâu, Tôn Bân mới gian nan hỏi một câu.
"Hy vọng... Nên nói thế nào nhỉ? Chỉ cần loài người còn lưu lại mồi lửa, thì vẫn có hy vọng. Hơn nữa, con người cũng có thể biến dị theo sự biến đổi thế giới. Giác tỉnh kỳ thật chính là sự thích ứng của loài người trước việc thế giới dị biến.”
“Nhưng mà chủ yếu là những người trẻ tuổi các em giác tỉnh, loại trung niên như bọn thầy còn có hy vọng?”
"Hiện nay không có bằng chứng cho thấy việc giác tỉnh chỉ nằm trong các nhóm thanh thiếu niên. Chỉ là hiện tại phạm vi đo lường thể chất còn chưa được toàn diện hóa. Chờ sau khi phổ cập kiểm tra thể chất toàn dân, nói không chừng thầy và Hạ Hạ đều là Người giác tỉnh.”
Hạ Hạ lúc này bỗng nhiên lấp ló ra từ phía sau, còn cố ý hét lớn phía sau bọn họ, muốn hù dọa bọn họ một chút.
“Anh Dược, em cũng có thể làm Người giác tỉnh sao?”
Hạ Hạ mấy ngày nay đương nhiên cũng không ít lần nghe ba mình nhắc đến khái niệm này, tuy rằng không hiểu hoàn toàn, nhưng cũng biết, Người giác tỉnh rất lợi hại, giống như những người có siêu năng lực trong hoạt hình vậy đó.
"Hạ Hạ nhất định là Người giác tỉnh, cho dù hiện tại không phải, sau này cũng nhất định sẽ."
Giang Dược nhìn khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Hạ Hạ, cười nói.
"Hì hì, em nghe ba nói, anh Dược là Người giác tỉnh mạnh nhất. Hạ Hạ sau này nhất định phải giống như anh Dược!”
“Một lời đã định!”
“Chúng ta ngoéo tay nào!”
Hạ Hạ vươn ngón út ra.
Giang Dược nghiêm trang móc ngón tay với Hạ Hạ, khiến cô bé vui sướng cười không thôi.
Tôn Bân bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, tò mò hỏi:
"Sáng nay em nhảy lên nóc hội trường lớn là mượn dùng đạo cụ gì thế?”
Giang Dược lắc đầu:
"Dạ không, sau khi Người giác tỉnh cường hóa thân thể, các phương diện đều sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Nhảy cao sáu bảy mét, kỳ thật cũng không tính là gì.”
“Em đừng gạt thầy, sao thầy cảm thấy, ngoại trừ em và Lý Nguyệt ra, những người khác trong lớp chuyên môn khả năng đều không làm được?”
Lý Nguyệt lần trước nhảy xuống từ tầng sáu cao hơn hai mươi mét, không tổn hao gì.
Hôm nay Giang Dược đơn giản thoát ly trọng lực của tinh cầu, nhảy lên cao sáu bảy mét.
Nói không ngoa, cú nhảy đó của Giang Dược đã hoàn toàn khiến tất cả giáo viên vật lý của trường trung học Dương Phàm sợ ngây người. Những gì được học trong suốt cuộc đời họ đã bị vỡ tan thành từng mảnh.
Những người khác có làm được hay không, Giang Dược kỳ thật cũng không rõ ràng lắm, có điều Giang Dược đoán Lý Nguyệt hẳn là có thể làm được.
Nhắc đến Lý Nguyệt, hắn phải công nhận một tiếng thiên tài.
Bản thân Giang Dược rất rõ ràng, hắn chỉ là một kẻ ăn gian, từ phần thưởng của Trí linh đến truyền thừa nhà họ Giang đều giúp hắn gian lận.
Có hai phần mềm hack bên người, hắn có thực lực này kỳ thật cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng Lý Nguyệt người ta suốt ngày chỉ biết chăm chỉ vùi đầu đọc sách, nhìn qua cũng không giống như có truyền thừa hay kỳ ngộ gì, toàn ngồi trong phòng học, cư nhiên có thể cường hóa đến 130%, đây tuyệt đối là thiên phú dị bẩm, thiên tài chân chính.
Hơn nữa, Giang Dược thậm chí còn hoài nghi, Lý Nguyệt có phải cũng che giấu thực lực hay không?
Cho dù là cường hóa 130%, làm sao có thể nhảy xuống từ độ cao hơn hai mươi mét mà không xi nhê gì?
"Giang Dược, mâu thuẫn giữa em và Đặng Khải là vì Lý Nguyệt có phải không?"
Tôn Bân bỗng nhiên hỏi.
"Lý Nguyệt chỉ là một trong những nguyên nhân. Kỳ thật ân oán của em và nhà họ Đặng không chỉ riêng mỗi Đặng Khải, còn có mâu thuẫn khác.”
"Hả?"
Tôn Bân sợ ngây người.
"Thầy cũng đừng bận tâm. Nhà họ Đặng đúng là mạnh mẽ thật, nhưng học trò của thầy cũng không phải thịt cá trên thớt, còn chưa tới phiên bọn họ tùy ý làm thịt.”
“Rốt cuộc là em còn gút mắc gì với nhà họ Đặng?”
"Cũng không có gì, chỉ là đưa một gã con cháu nhà họ Đặng khác vào tù."
"Tù nào?"
Tôn Bân ngây ngốc.
"Chính là chỗ đó."
Giang Dược không nói thẳng tên.
Tôn Bân bừng tỉnh, ông biết vì sao Giang Dược không nói rõ ràng, là sợ gợi lại vết thương cũ của ông, dù sao ông cũng từng ở trong đó một đoạn thời gian.
"Ai dà, bọn trẻ các em chính là quá tranh cường hiếu thắng. Quên đi, thần tiên các em đánh nhau, thầy giáo quèn như thầy cũng không xen vào được. Em nhớ cẩn thận là trên hết. Mà công nhận nhà họ Đặng này quả thật không xem ai ra gì, đầu năm nay, cư nhiên còn muốn đập tiền mua cả đời con gái người ta? Vậy thì có gì khác với việc mua bán hầu gái ở thời phong kiến?”
Thân là chủ nhiệm lớp, kỳ thật Tôn Bân cũng từng khuyên Lý Nguyệt phải kiên định với suy nghĩ của bản thân mình, tuyệt đối không được cúi đầu trước thế lực xấu.
Giang Dược lại khinh thường nói:
"Đây hoàn toàn là Đặng Khải cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Với khả năng của Đặng Khải, tương lai xách giày cho Lý Nguyệt cũng không xứng. Thầy tin không?”
Tôn Bân không biết trả lời thế nào.
Đặng Khải là cháu đích tôn của nhà họ Đặng, rất được các trưởng bối cưng chiều.
Người như vậy, cho dù tương lai không phải là người kế nhiệm nhà họ Đặng, ít nhất cũng là thành viên trọng yếu của gia tộc họ Đặng quyền quý, vậy mà cũng không xứng xách giày cho Lý Nguyệt?
Lời tuyên bố này có phải hơi quá đà rồi không?
Giang Dược đương nhiên nhìn ra thầy Tôn rõ ràng không tin.
"Thầy à, em nói thật đó, ba năm sau, hoặc có lẽ cũng không cần tới ba năm, em cam đoan, Lý Nguyệt sẽ đạt tới độ cao mà suốt đời Đặng Khải cũng không thể với tới được.”
“Thật vậy sao?”
Tôn Bân có chút nghi ngờ, ông đương nhiên biết số liệu đo lường thể chất của Lý Nguyệt rất dữ dội, là nằm trong hàng ngũ thiên tài chân chính.
Nhưng dù sao ông cũng không rành về Người giác tỉnh cho lắm.
"Đây không phải em nói ngoa, mà là chuyện hiển nhiên. Mấy ngày nay Lý Nguyệt chỉ đi đi về về giữa phòng học và phòng ngủ, ngoại trừ thời gian đến căng tin ăn uống ra, cô ấy không còn làm gì khác ngoài việc học tập và nghỉ ngơi, có phải không? Vậy tại sao số liệu đo lường thể chất của cô ấy lại tuyệt vời đến vậy?”
“Đó chính là tài năng thiên bẩm có thể nghiền ép tất cả. Đặng Khải, con cháu quyền quý nhà họ Đặng, hơn nữa hẳn là có địa vị cực cao trong thế hệ trẻ của gia tộc, bình thường khẳng định là dùng không ít tài nguyên, nhất là thuốc rèn thân. Số liệu của cậu ta được mấy? Em không cần điều tra, đoán chừng hẳn là cũng chỉ là năm sáu mươi phần trăm? Nói một câu không dễ nghe, thành tích này kỳ thật cũng chỉ là bình thường, đừng nói so với Lý Nguyệt, cho dù so với Mao Đậu Đậu, cậu ta cũng không bằng. Nếu không có thuốc rèn thể, độ cường hóa của cậu ta cùng lắm chỉ tới ba bốn mươi phần trăm đã là giỏi lắm rồi.”
“Không phải nói số liệu đo lường thể chất không thể nói lên hết thảy sao?”
"Đúng vậy, nhưng ít nhiều gì nó cũng có thể phản ánh một số vấn đề. Cậu ta đã trải qua hai lần thay đổi số liệu, tương đương với giác tỉnh hai lần. Số liệu qua hai lần giác tỉnh mà cũng không thể trội hơn bao nhiêu so với số liệu giác tỉnh tự nhiên lần đầu của Mao Đậu Đậu, có thể tưởng tượng được hàm lượng vàng của cậu ta ít cỡ nào. Trừ phi sau này có kỳ ngộ lớn, nếu không tiềm lực của cậu ta chỉ đến thế mà thôi.”
“Nói như em, những người có số liệu thấp hơn Đặng Khải chẳng phải càng tầm thường hơn sao?”
"Số liệu của Đặng Khải không tính là tầm thường, nhưng tuyệt đối không thể coi là thiên tài. Nói một câu khó nghe, những số liệu này hoàn toàn là dựa vào thuốc rèn thân chất thành, hàm lượng vàng hơi thấp. Nếu như giác tỉnh tự nhiên mà được năm sáu mươi phần trăm độ cường hóa, thì mới có thể được xem như là cổ phiếu tiềm năng.”
“Như vậy, những người còn chưa giác tỉnh kia, có phải còn tầm thường hơn nữa hay không?”
"Khó nói lắm, nếu chưa giác tỉnh thì không ai có thể biết tiềm năng của họ tới đâu. Cũng giống như chơi trò đập trứng vàng, trước khi quả trứng bị đập vỡ, ai cũng không biết bên trong sẽ là cái gì. Chưa giác tỉnh, không có nghĩa là không có tiềm năng. Có lẽ điều kiện giác tỉnh của họ vẫn chưa được kích hoạt, chưa chín muồi. Đương nhiên, số người được đo lường thể chất của toàn bộ nước Đại Chương hiện tại kỳ thật vẫn không nhiều lắm, tuyệt đại đa số người vẫn chưa thể kiểm tra, có lẽ ẩn chứa càng nhiều thiên tài, càng nhiều tiềm năng lớn.”
Tôn Bân đăm chiêu.
"Giang Dược, em nghĩ thầy có nên đưa Hạ Hạ đi kiểm tra thể chất hay không?"
Bây giờ phạm vi miễn phí kiểm tra thể chất chỉ giới hạn trong trường tiểu học, trung học và đại học, còn trường mẫu giáo vẫn chưa đến lượt, càng chưa phổ cập cho toàn xã hội, bởi vì thiết bị chưa kịp sản xuất đại trà. Nhưng sau một thời gian nữa, tình huống hẳn là sẽ được cải thiện đáng kể.
"Thầy à, thầy vội làm gì? Theo ước tính của em, trong vòng nửa tháng, việc kiểm tra thể chất khẳng định sẽ được phổ cập trên diện rộng. Trường mẫu giáo chắc cũng sắp tới lượt rồi.”
Tôn Bân thở dài:
"Đúng là thầy hơi nóng lòng thật.”
Ăn cơm ở nhà thầy Tôn xong, Giang Dược dặn dò cách sử dụng bùa Kháng tà một phen, ngẫm lại vẫn có chút lo lắng, chợt hắn nghĩ đến thẻ chúc phúc Dùng chung chỉ có thời gian hiệu lực một tháng, không xài thì phí, lập tức lại cho Hạ Hạ một vầng sáng Bách Tà Bất Xâm, có hiệu lực trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ kế tiếp.
Như vậy chẳng khác nào Hạ Hạ mang bảo hiểm kép, cho dù không đeo bùa Kháng tà, có vầng sáng Bách Tà Bất Xâm này, tà ma hẳn cũng không làm gì được Hạ Hạ.
Mãi đến khi chuông vào lớp sắp vang lên, Giang Dược mới rời khỏi nhà công vụ của thầy Tôn.
Lúc sắp đi tới cửa lớp chuyên môn, trước mặt có một người cúi đầu đi tới, nhìn dáng đi vội vã, vẻ mặt mờ mịt, bước chân rất nhanh.
Giang Dược nhíu mày.
Hắn rõ ràng cảm giác được, khi người này tới gần mình, bước chân không tự giác liền tăng nhanh, hơn nữa nhắm thẳng vào mình, không tránh không né, trực tiếp xông tới hắn.
Sự cảnh giác của Giang Dược nhất thời tăng lên rất nhiều.
Khi tên nọ tới gần, chợt gã vung tay áo lên, một lưỡi dao trắng xuất hiện trong tay, đâm thẳng vào phía ngực Giang Dược.
Sự việc xảy ra cực kỳ đột ngột, nếu không phải Giang Dược sớm sinh ra một loại cảnh giác khó hiểu, kịp thời đề phòng một dao bất ngờ này, rất có khả năng sẽ bị đâm trúng.
Đương nhiên, mặc dù có đâm trúng, kỳ thật cũng không có khả năng làm hắn bị thương.
Năng lực phòng bị thương tổn vật lý của bùa Thuẫn mây vẫn rất biến thái, đạn bắn như mưa còn không xi nhê thì một con dao đã nhằm nhò gì.
Nhưng đối mặt với lưỡi dao trắng đâm tới, phản ứng bản năng của Giang Dược chính là né tránh.
Hắn xoay người sang bên, nhanh nhẹn tránh đi một dao này. Đồng thời bàn tay lật một cái, bắt được mạch môn cổ tay người nọ, hơi dùng sức vặn.
Chỉ nghe thấy một tiếng đứt gãy răng rắc thảm thiết, dao trắng rơi leng keng xuống đất, cả cánh tay người nọ nhất thời bị vặn vẹo như bánh quai chèo.
Nơi bàn tay nối liền với cổ tay bị Giang Dược cứng rắn vặn gãy khớp.
Người nọ cư nhiên rất ương ngạnh, một đao thất thủ, bàn tay còn bị Giang Dược nắm lấy, lại vẫn chưa từ bỏ ý định mà nâng cước đá tới Giang Dược.
Ánh trắng bạc chợt lóe, mũi giày cũng có lưỡi dao nhọn, nhắm đến cổ Giang Dược.
Hai đòn liên tục đều là sát chiêu đòi mạng.
Lửa giận của Giang Dược cũng bị châm đốt, lần này càng nặng tay hơn.
Hắn dùng tay còn lại gạt chân đối phương ra, đồng thời năm ngón tay khép lại chặt về phía đầu gối của đối phương.
Răng rắc!
Cú chặt này nặng như búa bổ, trực tiếp đập vỡ toang đầu gối đối phương.
Đối phương rốt cuộc không nhẫn được nữa, kêu thảm một tiếng, mồ hôi hột không ngừng lăn xuống mặt.
Sát thủ có hung hãn hơn nữa, đầu gối và bàn tay đều bị phế mất một cái, muốn đứng vững vàng cũng khó, chứ đừng nói là hành hung. Bịch một tiếng, gã đặt mông ngồi xuống đất.
Giang Dược giẫm một cước lên xương sườn đối phương:
"Nếu như ngươi không muốn nửa đời sau trải qua ở trên giường, mau chóng nắm lấy cơ hội này nói rõ ràng ai sai khiến ngươi đến?”
Người nọ lại cười khinh miệt, còn phun ra một ngụm nước miếng.
Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!
Giang Dược không lưu tình nữa, đạp mạnh một phát, răng rắc, hai bên xương sườn người nọ đều đứt gãy toàn bộ.
Lần này Giang Dược đã hoàn toàn bị chọc giận.
Người này hiển nhiên là nhằm vào hắn, mục đích chính là lấy mạng của hắn. Hơn nữa nhìn cách ra tay của đối phương là biết, cho dù không phải sát thủ chuyên nghiệp, cũng tuyệt đối là dân liều mạng.
Rõ ràng là có ai đó đã thuê gã ta.
Ai là người thuê?
Câu trả lời đã quá hiển nhiên.
Bọn nhà giàu không ngờ làm việc ngang tàng và thẳng thắn đến vậy sao?
Nếu các người đã bắt đầu, thì về sau đừng trách mình ăn miếng trả miếng.
Lúc này, phụ cận hàng lang đã tụ tập đầy người. Tất cả những gì vừa xảy ra, tuy động tác của hai người rất mau, vài giây là đánh xong trận, nhưng dù sao cũng sắp tới giờ vào lớp, người ra ra vào vào vẫn rất nhiều.
Không ít người đã nhìn thấy toàn bộ quá trình chiến đấu, dồn dập hét ầm lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận