Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 78: Không còn đường lui

Máu chó đen chuẩn bị từ sáng sớm, lúc này có thể phát huy tác dụng.
Giang Dược bảo tất cả mọi người quây thành một vòng tròn, rải máu chó đen ra xung quanh rìa cái vòng.
Sau vài lần rải máu, không khí thoáng cái trở nên kỳ quặc, bốn phía bốc lên một tầng sương mù nhàn nhạt.
Giang Dược vẫn không ngừng tay, tiếp tục rải máu chó.
Nhiệt độ dường như không ngừng giảm xuống, sắc trời càng trở nên ảm đạm.
Xào xạc...
Gió đang nổi lên, kéo theo tiếng lá cây hai bên bờ suối vang lên xào xạc.
Tiếp theo, lỗ tai mỗi người bắt đầu truyền đến từng đợt tiếng bước chân kéo dài mà lại ồn ào, chậm rãi, giống như lòng bàn chân kéo lê dép nhựa ma sát với xi măng, chỉ riêng âm thanh này đã khiến người ta tê dại.
Xào xạc...
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng loạn... thật giống như có hơn mấy trăm ngàn người không ngừng tràn vào từ hai đầu cầu.
Thế nhưng nếu nhìn kỹ !
Giữa hư không âm trầm, chả thấy một bóng ma nào.
Những đội viên ở đây đều đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, vậy mà giờ phút này cũng không khỏi có chút hoảng sợ biến sắc.
Khủng bố trong vô hình, mới là điều khủng khiếp nhất!
Giang Dược quát: "Giả, đều là giả.”
Tiếng hét lớn này thật giống như sấm sét, giống phật âm huy hoàng, tựa như tiếng chuông cảnh tỉnh, nổ vang bên tai mỗi người, khiến lòng mỗi người không hiểu sao an ổn hơn không ít.
Cái loại cảm giác sợ hãi nôn nóng bất an vừa nãy nhất thời tiêu tan gần hết.
Giang Dược và Hàn Dực Minh vẫn không ngừng tay lại, máu chó tiếp tục lan ra, một vòng lớn xung quanh đã bị nhiễm lên một màu đỏ thẫm thật sâu.
Cầu cổ hoang vắng, vòng tròn rực máu.
Khung cảnh toát lên vẻ quỷ dị không thể miêu tả thành lời.
Bỗng nhiên, động tác trên tay Giang Dược dừng lại, vành tai hắn khẽ động, sinh lòng đề phòng.
Trong mơ hồ, hắn cảm giác được có thứ gì đó dường như đang tiếp cận. Thứ vô hình vô chất này tựa hồ có ý định ngăn cản động tác của hắn, giống như muốn cướp đi máu chó trên tay hắn.
Nhưng mà, động tác này lại giống như chưa làm xong đã đột nhiên rụt trở về.
Loại cảm giác này giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, muốn thò tay vào đống lửa lấy khoai lang nướng, lại bỏng tay rụt trở về, như thể bị điện giật.
Tuy rằng hắn hoàn toàn không thể tận mắt chứng kiến điều đó, nhưng loại cảm giác chân thật này lại vô cùng rõ ràng trong đầu Giang Dược!
“Chẳng lẽ con quỷ này đang ẩn núp bên người?”
Giang Dược cảm thấy lạnh cả sống lưng, bỗng nhiên giơ thùng máu trong tay lên, thân thể đột nhiên xoay một phát ba trăm sáu mươi độ, máu chó trong tay hắt ra bốn phương tám hướng.
Xèo xèo!
Giữa không trung tự nhiên vang lên một tiếng gì đó giống như tiếng chảo dầu nóng bỏng tạt trúng da người, tuy ngắn ngủi nhưng rõ ràng, có thể cảm nhận một cách chính xác.
Máu chó đen văng tung tóe khắp nơi. Các đội viên vây quanh bốn phía cũng khó tránh khỏi bị dính đầy người.
Nhưng mà lúc này không ai dám hé răng một tiếng, cũng không có khả năng trách cứ Giang Dược. Vẻ mặt của tất cả mọi người đều tràn đầy khẩn trương và sợ hãi.
Ngay sau đó!
Bối cảnh bầu trời âm trầm, thật giống như một lớp vải bị kéo rách triệt để, rất nhanh tiêu tán trước mắt mọi người.
Sau một khắc, âm phong dừng lại, ảo giác thoái lui.
Trời trong mây trắng!
Vẫn là ban ngày thời tiết nắng đẹp, chỉ là, nơi bọn họ đặt chân nào phải trên cầu gì?
Rõ ràng là họ đang ở trên một sườn núi thấp hoang vu, xung quanh là các nấm mộ đắp thành từng ụ, đông một cái, tây một cái. Cỏ dại mọc đầy chốn mộ hoang, vừa nhìn đã biết là vùng đất âm u, có mùi vị chết chóc khó hiểu.
Nói là nghĩa trang tựa hồ có chút không thích hợp. Nhưng những nấm mộ lộn xộn đã chứng minh đây không phải là đất lành gì cho cam.
Mặc dù là ban ngày, nhưng xung quanh rách nát hoang vu như thế, cũng khó tránh khỏi khiến cho người ta nổi hết cả da gà, trong lòng sinh ra sợ hãi, không muốn nán lại đây thêm bất cứ giây phút nào.
Rõ ràng lúc trước bọn họ dừng xe ở bên cạnh cầu, làm sao có thể đột nhiên đi tới khu mộ hoang vắng này?
Rốt cuộc là lực lượng thần bí nào đã dẫn bọn họ đến nơi tràn ngập tử khí như vậy?
Nếu không phải Giang Dược kịp thời nhìn thấu quỷ đả tường, mọi người chẳng phải bồi hồi ở bãi tha ma tràn ngập tử khí này cho đến chết sao?
Mới nghĩ đến đây, không ít người đều sợ ứa cả mồ hôi lạnh, nội tâm cực kỳ bất an.
Không phải nói ban đêm mới dễ trúng quỷ đả tường sao? Ai ngờ được, ngay giữa ban ngày ban mặt, bọn họ vẫn bị trúng chiêu.
Không ít người nơi đây cũng đã trải qua vụ việc lạc đường ở núi Đại Kim ngày hôm qua. Ai cũng không nghĩ tới, chuyện quỷ dị hôm nay gặp phải còn ly kỳ hơn hôm qua!
Hàn Dực Minh sờ sờ túi áo, hai gói thuốc lá lúc trước mua trong trấn, rõ ràng đã biến thành hai tờ giấy nguyên bảo màu xám bạc. Mà hai cái bật lửa, rõ ràng biến thành hai đoạn nến bị cháy chỉ còn sót lại một mẩu...
Hàn Dực Minh vung tay ném toàn bộ những thứ xui xẻo này ra xa. Đoạn ông mở máy ảnh DSL ra xem, phát hiện hình ảnh chụp lúc trước toàn bộ đều trở thành ảnh tối đen, tựa hồ chẳng chụp được thứ gì cả.
Giang Dược kỳ thật cũng âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu như không có cuộc điện thoại vừa rồi của trưởng ban La, coi như là hắn, cũng đồng dạng bị lừa gạt a.
Quỷ đả tường lần này chân thật đến mức cả hắn lẫn Tam Cẩu đều khó có thể dễ dàng nhìn thấu, quỷ đả tường của hung linh họ Tô kia quả thực chỉ là cấp bậc mẫu giáo so với lần này.
"Anh hai, anh hai?"
Âm thanh của Tam Cẩu đột nhiên truyền đến từ phía bên kia sườn dốc.
Nhìn theo hướng tiếng gọi, bọn họ trông thấy đội ngũ của Tam Cẩu đang xám xịt chạy qua từ bên kia sườn núi.
Hai đội ngũ quỷ dị hội hợp ở khu mộ hoang vắng âm u này.
Rõ ràng song phương là ở hai bên sườn núi thấp, lại hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của nhau, không nghe thấy bất cứ âm thanh hay động tĩnh gì, điện thoại di động không liên lạc được, nhắn tin trong nhóm chat không thể nhìn thấy lẫn nhau.
Cảm giác này giống như hai đoàn người bị cô lập ở hai không gian khác nhau.
Cũng không biết cú điện thoại kia của trưởng ban La rốt cuộc đã kích phát cái gì, hay quỷ đả tường tiết lộ một chút sơ hở, mới để cho trưởng ban La thành công kết nối với Hàn Dực Minh.
Tâm tình của mọi người cũng không trở nên tốt hơn là mấy, dù cho đã hội hợp thành công.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Hàn Dực Minh và trưởng ban La không vội vã tiến lên bắt chuyện, hai bên cách nhau chừng mười thước, cư nhiên mười phần ăn ý, đồng loạt dừng chân.
"Hàn Dực Minh, báo ám hiệu hành động."
Sau khi xác nhận ám hiệu, xác nhận thân phận, hai bên mới buông lỏng đề phòng.
Tam Cẩu ngày thường mặt mày hớn hở, lúc này cũng có chút xấu hổ. Nhìn thấy Giang Dược, biểu tình trên mặt cậu hơi bị mất tự nhiên.
"Tam Cẩu, đây cũng không phải lỗi của em." Giang Dược trấn an nói. Theo hắn thấy, Tam Cẩu chịu chút thiệt thòi cũng không phải là chuyện xấu. Kinh nghiệm lần này ít nhiều có thể khiến nó tỉnh táo lại một chút, để nó biết cho dù có được đôi mắt âm dương trời ban, cũng không phải không gì không làm được.
Nếu không, cứ ỷ vào thiên phú của mình, cảm thấy mình không gì không làm được, không kiêng nể gì cả, rất dễ bị thiệt thòi.
Không thể nghi ngờ, con quỷ có thể bố trí ảo giác chân thật đến mức này, cũng không phải hung linh họ Tô có thể so sánh.
Mặc dù Tam Cẩu có mắt âm dương, nhưng dù sao vẫn còn chưa trưởng thành triệt để, đơn thuần dựa vào thiên phú, luôn có giới hạn nào đó.
Mọi người định vị nơi này một chút, phát hiện cách trấn Vân Khê chân chính kỳ thật không xa, khoảng tầm hai ba cây số. Hiện tại cơ bản có thể xác định, tuyệt đối có một con quỷ đang chiếm giữ bên ngoài trấn Vân Khê.
Có điều vẫn chưa biết con quỷ này với con quỷ ở núi Đại Kim có phải là cùng một con hay không. Nếu là cùng một con, khu vực hoạt động của nó phải nói là quá lớn, đạo hạnh cao hoàn toàn vượt qua bất kỳ hung linh nào từng gặp trước đây, tuy rằng bọn họ đông người, nhưng cũng không dễ đối phó.
Đi ra khỏi khu vực chôn thây lộn xộn này, bọn họ trông thấy những chiếc xe đang đỗ tán loạn ở ven đường.
Xe của hai đội cách nhau không quá một trăm mét.
Khoảng cách gần như vậy mà lúc đỗ xe lại không hề phát hiện lẫn nhau, điều này đã tiến thêm một bước chứng minh, thực lực con quỷ bố trí quỷ đả tường này tương đối đáng sợ.
Sau khi đội ngũ tập hợp, nhân số có vẻ hơi cồng kềnh. Nhiều người như vậy, nếu lập tức xông vào thị trấn, muốn không đánh cỏ động rắn cũng khó.
"Trưởng ban La, tôi nhớ ông có nói, danh sách có một vị thợ bạc già, đang ở Bàn Thạch Lĩnh?"
"Cậu không cần lo lắng, tôi đã sắp xếp bốn đội viên chờ thời cơ hành động ở Bàn Thạch Lĩnh. Chỉ cần phía chúng ta động thủ, bọn họ bên kia sẽ hành động đồng bộ, tuyệt đối không cho phép xuất hiện cá lọt lưới.”
Đừng thấy trưởng ban La nói tự tin, trên thực tế, trải qua màn xấu hổ vừa rồi, nội tâm ông ít nhiều có chút không chắc chắn đối với hành động lần này.
Mới có một chiêu quỷ đả tường thôi đã làm bọn họ sứt đầu mẻ trán. Nếu như con hung linh bố trí quỷ đả tường này lại có quan hệ với những Kẻ sao chép, trưởng ban La thật đúng là không quá lạc quan về việc bọn họ có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lần này hay không.
Có điều, với tư cách là người phụ trách cao nhất, bất cứ lúc nào ông cũng không thể biểu hiện ra cảm xúc tiêu cực gì.
Mấy nhân vật đầu não lại tụ tập cùng nhau. Trải qua đợt vừa rồi, bọn họ phải xây dựng lại chiến thuật.
Có một nhận thức chung, đội ngũ khổng lồ như thế, tuyệt đối không thể lập tức xông vào trấn Vân Khê.
"Hàn Dực Minh, vẫn theo lệ cũ, chúng ta trước tiên cử một nhóm nhỏ vào điều tra một chút."
"Tôi sẽ đi." Hàn Dực Minh không nói hai lời.
"Tôi đi với chú." Giang Dược chủ động xuất mã, cho dù hắn biết chuyến đi này rất nguy hiểm, hắn cũng không có lựa chọn nào khác. Dẹp đường hồi phủ tự nhiên là an toàn nhất, thế nhưng Trí linh không cho phép a.
Tam Cẩu cũng nóng lòng muốn thử, lại bị trưởng ban La điểm danh: "Tam Cẩu, cậu vẫn tiếp tục theo sát tôi.”
Mặc dù điều tra rất quan trọng, nhưng vòng ngoài cũng quan trọng không kém. Nhỡ đâu có con mồi cải trang thành người bình thường lẫn ra khỏi trấn, không có Tam Cẩu nhìn chằm chằm, trưởng ban La thật đúng là không quá an tâm.
Cuối cùng xác định, đợt điều tra lần này chỉ phái ra ba tổ, mỗi tổ hai người, tổng cộng sáu người.
Nói cách khác, ngoại trừ Hàn Dực Minh và Giang Dược ra, bọn họ còn chọn ra bốn đội viên, đều là loại ưu tú, gan dạ, cẩn trọng, thông minh, có năng lực ứng biến mạnh, tố chất tổng hợp vượt qua những người còn lại.
"Mọi người hành động tùy theo hoàn cảnh, gặp phải nguy hiểm ngàn vạn lần không nên liều mạng, bảo toàn bản thân là trên hết. Nếu có nguy hiểm, có thể đánh trả không giới hạn." Trưởng ban La liên tục dặn dò.
Tiếp đó, trưởng ban La mở bản đồ thị trấn ra, chỉ vào các nơi ra vào thị trấn, sắp xếp nhân thủ canh gác ngay ngắn rõ ràng.
Sau khi thương nghị, mọi người nhất trí cảm thấy, chỉ có hai ba cây số, không cần phải lái xe nữa, dứt khoát đi bộ.
Giang Dược và Hàn Dực Minh là tổ đầu tiên, như thường lệ mở đường ở phía trước.
Các tổ giữ khoảng cách mười đến mười lăm phút lộ trình, không đến quá gần nhau, nhưng cũng có thể duy trì tương hỗ lúc cần thiết.
Giang Dược và Hàn Dực Minh đang đi giữa chừng, trước mặt bỗng nhiên có một cái bóng cấp tốc vọt tới cạnh bọn họ.
Không đợi bọn họ né tránh, cái bóng kia phanh gấp, xảo diệu né qua bọn họ, sau đó lại tiếp tục gia tốc, xông ra bên ngoài.
Giang Dược quay đầu lại nhìn, lại là một con chó vàng.
Nhìn dáng vẻ của nó thật giống như sau lưng có mãnh thú đang đuổi giết, hoảng hốt vô cùng.
Không đợi hai người phục hồi tinh thần lại, bên đường lại xuất hiện hai con mèo, không rõ là mèo hoang hay mèo nhà, cũng giống như đi theo góp vui, bám sát con chó.
Dọc theo con đường hai người đi về phía thị trấn, tình huống tương tự không ngừng xuất hiện. Lúc thì là chó, lúc thì là mèo, thỉnh thoảng còn có một bầy gà vịt.
Chỉ cần liếc mắt là thấy những gia súc gia cầm này đều có vẻ sợ hãi kinh hoàng, giống như sau lưng có ác quỷ đòi mạng, liều mạng muốn chạy ra phía ngoài.
Vì thế, Giang Dược và Hàn Dực Minh đi ngược chiều về hướng thị trấn, ngược lại có vẻ cực kỳ khác biệt.
Phía trước rõ ràng là thị trấn tụ tập đông người, tại sao những con vật này phải liều mạng chạy về phía chốn hoang vu bên ngoài?
Vùng hoang dã, có dã thú hung mãnh lui tới, chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?
Gia cầm gia súc đã quen sống trong chuồng trong trại, đây gần như là bản năng của bọn chúng, không có lý do gì mà bọn chúng phải chạy ra nơi hoang dã.
Rốt cuộc là thứ tồn tại khủng bố đến cỡ nào đã làm cho chúng kinh hoàng bất an đến thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận