Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 98: Nên hiện thân rồi chứ?
“Vậy em có thấy cái tên Triệu Thủ Ngân kia không?”
Giang Dược cười lạnh hỏi ngược lại cậu.
Tam Cẩu gãi đầu, lúc ấy cậu quả thật nhận ra rất nhiều gương mặt quen thuộc, hơn nữa số lượng cũng ăn khớp. Nhưng cậu không có đối chiếu thân phận từng người.
Dù sao thì cậu cũng không quen biết tất cả mọi người trong số bốn mươi bốn người trên xe ca.
"Cậu Giang, ý của cậu là sao? Triệu Thủ Ngân chưa chết? Y không phải là Kẻ sao chép bám thân?”
"Lúc trước tôi chỉ hoài nghi thôi, sau đó mới từ trong miệng Kẻ sao chép lão Khang moi ra tin tức, Triệu Thủ Ngân cũng không phải là Kẻ sao chép, hơn nữa nếu chú phân tích lịch sử trò chuyện sẽ thấy y căn bản không thèm quan tâm đến sự sống chết của những Kẻ sao chép khác. Thứ y quan tâm chính là kế hoạch của y!”
"Cậu nói cũng phải." Hàn Dực Minh đã xem qua lịch sử nội dung trò chuyện trong nhóm chat Kẻ sao chép, cũng nhìn ra thái độ của Triệu Thủ Ngân.
Với sự đoàn kết của Kẻ sao chép, Triệu Thủ Ngân không nên lạnh lùng với những Kẻ sao chép khác như vậy. Chẳng lẽ y thật sự không phải là Kẻ sao chép?
Vậy rốt cuộc y là ai?
Giang Dược suy đoán, rất có thể là Triệu Thủ Ngân phái ra quỷ nô để tiếp dẫn những hồn ma kia trở về trấn Vân Khê, bằng vào trận đồ phong thủy chuyển linh kia để chuyển hóa hồn ma thành oán linh lệ quỷ!
Cho nên về sau mới có thảm kịch chó toàn thị trấn chết đuối tập thể.
"Thế nhưng cậu có từng nghĩ tới việc xe ca bị sạt lở chôn vùi, mà Triệu Thủ Ngân tuổi tác đã cao, nếu y ở trên xe ca, không có lý nào không chết a?”
"Ha ha, có thể bố trí bàn cờ lớn như vậy, chú thật sự cảm thấy Triệu Thủ Ngân chỉ là một ông lão yếu đuối thông thường ư?"
Hàn Dực Minh không nói nên lời.
Với kinh nghiệm trong quá khứ của ông, thật sự không thể tưởng tượng được, bị đất đá sạt lở chôn vùi, thân thể huyết nhục làm sao có thể không chết? Chẳng lẽ Triệu Thủ Ngân cũng bị một loại ma quỷ nào khác bám thân?
Những điều này đã vượt ra ngoài phạm vi nhận thức của ông, ông cực kỳ khát vọng được biết thêm nhiều tri thức, rất muốn thỉnh giáo Giang Dược một chút, nhưng trước mắt hiển nhiên không phải là thời cơ tốt để học tập.
Hàn Dực Minh suy nghĩ một chút lại hỏi: "Tựa như cậu nói, tất cả những người đã chết thông qua trận đồ phong thủy đều biến thành lệ quỷ, vậy những lệ quỷ này đâu cả rồi? Nếu như những lệ quỷ này đều ra tay, cả trấn Vân Khê hẳn là không chỉ chết nhiêu đó người vậy chứ?”
Với lực phá hoại của lệ quỷ, đã trôi qua mấy ngày, thị trấn không lý nào chỉ mới chết mười mấy người như vậy.
Chưa kể nếu Triệu Thủ Ngân đã có lệ quỷ thì cần gì phải để Kẻ sao chép đi làm công việc giết người, chẳng phải là vẽ vời cho thêm chuyện hay sao?
"Theo suy đoán của tôi, những lệ quỷ này hiện tại khả năng không ở trấn Vân Khê. Kể cả những hồn ma của những người chết trên xe ca bị dẫn về thị trấn kia rất có thể chỉ là để hoàn thành nghi thức chuyển linh. Về phần lệ quỷ đi đâu..."
Giang Dược dừng một chút, sắc mặt trở nên rất khó coi.
“Triệu Thủ Ngân trước mắt ở đâu, những lệ quỷ này rất có khả năng ở đấy!”
“Bàn Thạch Lĩnh?” Hàn Dực Minh thốt ra.
Nhưng ngay sau đó ông nghĩ về một vấn đề mới.
"Nếu như những lệ quỷ này đều đi Bàn Thạch Lĩnh, vậy con quỷ canh giữ ở trấn Vân Khê lại là thứ gì? Quỷ đả tường bên ngoài, còn có kẻ khống chế người trong thị trấn Vân Khê không được ra khỏi trấn, không cho quan tài lên núi, những thứ này hẳn cũng là do ma quỷ gây ra chứ? Không lẽ bọn quỷ này chạy tới chạy lui giữa hai khu vực?”
Coi như chúng nhanh như quỷ mị, hẳn là cũng không dễ dàng lui tới giữa hai nơi như vậy chứ?
Giang Dược tựa hồ đã sớm có đáp án, có điều hắn lại không vội vàng trả lời.
Khóe miệng hàm chứa một nụ cười quỷ dị, bỗng nhiên nói: "Chú Hàn, máy ảnh DSL của chú đâu? Chú thích chụp ảnh như vậy, mà nơi đây chính là một hiện trường tuyệt hảo a! Nếu chú chụp lại mang về, rất đáng để ban ngành đặc biệt của các chú nghiên cứu.”
Chú Hàn vỗ đầu một cái, làm sao quên mất chuyện này.
Máy ảnh đang để trong ba lô phía sau lưng, ông lấy máy ra chụp liên tục cái sa bàn, không chịu buông tha mỗi một chi tiết nhỏ, mỗi một cây cột.
Sau khi chụp ảnh xong, ông còn quay cả video.
"Căn phòng hướng tây bắc dưới lầu kia cũng đáng để chụp đấy." Giang Dược nhắc nhở.
"Cậu nói phải lắm, để tôi đi xuống chụp vài tấm." Hàn Dực Minh rất tán thành.
"Tam Cẩu, em đi theo chú Hàn."
Tam Cẩu và Giang Dược trao đổi một ánh mắt, lĩnh hội trong lòng.
Tuy chú Hàn kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, nhưng kinh nghiệm đấu quỷ cơ bản là một trang giấy trắng. Tam Cẩu có quầng sáng Bách Tà Bất Xâm trong người, đi theo chú Hàn, ít nhiều có thể để chú ấy hưởng ké một chút.
Đương nhiên, Giang Dược dời chú ấy đi còn có mục đích khác. Trước khi đi hắn và Tam Cẩu đã trao đổi ánh mắt, tin tưởng Tam Cẩu cũng đã hiểu được.
Chờ hai người họ xuống lầu, Giang Dược giơ búa trong tay lên.
Rầm rầm rầm!
Một trận đập loạn.
Mặc dù hắn phải thừa nhận giá trị nghệ thuật của chiếc sa bàn này rất cao, nhưng đồng thời, tai họa do nó gây ra cũng rất lớn. Chỉ cần phá hủy cái trận đồ phong thủy tà ác này, mặc kệ Triệu Thủ Ngân đang mưu đồ cái gì ở Bàn Thạch Lĩnh, nhất định sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng!
Việc gì khiến kẻ địch đau đầu thì càng phải tích cực mà làm.
Điểm mấu chốt nhất chính là, Giang Dược ra tay phá hư trận đồ phong thủy này còn có ý đồ khác!
Nhìn như hắn đang cầm búa đập tán loạn, kỳ thật tinh thần lại đang cực kỳ chuyên chú, bình tĩnh giống như mặt hồ phẳng lặng.
Dường như hắn đang chờ đợi một điều gì đó.
Cũng nên tới lúc hiện thân rồi chứ?
Bỗng nhiên, khóe miệng Giang Dược nhoẻn ra một tia mỉm cười. Điều hắn chờ đợi cuối cùng đã đến.
Con quỷ vẫn luôn nhìn trộm trong bóng tối, vẫn luôn chơi trốn tìm với bọn hắn, vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối gây chuyện, rốt cục không nhẫn nhịn được nữa.
Giang Dược phá hư trận đồ phong thủy, chính là phá hư căn cơ của chủ nhân nó, thân là quỷ nô, nó không cách nào ngồi yên không để ý.
Nếu không, chủ nhân nổi giận giáng tội xuống, nó sẽ tan thành mây khói trong khoảnh khắc!
Một vệt đen âm trầm khủng bố, bọc lấy tử khí nồng đậm, từ một góc âm u nhanh chóng lướt ngang tới, chém về phía vòng eo của Giang Dược.
Giang Dược dĩ nhiên thấy rõ, hắn cố ý không dùng vầng sáng Bách Tà Bất Xâm chống đỡ, mà cúi gập người xuống, tránh đi vệt đen này.
Vệt đen xẹt qua hư không, xuyên qua hai cái ghế gỗ rắn chắc. Hai chiếc ghế giống như bị laser cắt ngang, đồng loạt tách ra một khe hẹp, gãy thành hai đoạn.
Mặt cắt ngang bóng loáng vô cùng, thật giống như dao cắt hoa quả với tốc độ cao.
Vù vù!
Một vệt đen biến mất, hư không liên tục phát ra hai tiếng vang, trực tiếp xuất hiện hai đường tơ đen tương tự.
Khá lắm!
Một vệt không đủ dùng, cư nhiên liên tiếp ra hai vệt.
Giang Dược thầm than, thực lực của con quỷ này quả nhiên cường hãn, so với thủ đoạn của nữ quỷ ở chung cư còn mạnh hơn không ít.
Lúc nó quyết tâm ẩn núp, ngay cả đôi mắt âm dương trời ban của Tam Cẩu cũng không tìm được nó.
Quỷ đả tường nó chế tạo ra, bất kể là Giang Dược hay Tam Cẩu, nhất thời đều nhìn không ra sơ hở.
Một khi khai chiến, thủ đoạn quả nhiên kinh người. Đổi lại người trần mắt thịt, cho dù có đến mấy chục người, cũng chỉ là đưa đồ ăn.
Theo hệ thống phân cấp của Trí linh, con quỷ này chỉ sợ ít nhất cũng phải là cấp bậc D cộng, có thể là cấp C trừ, thậm chí là cấp C.
Đáng sợ hơn là nó còn rất cẩn thận, vẫn luôn trốn tránh, không chịu hiện thân, rõ ràng là một con quỷ có sức nhẫn nại cực cao.
Quỷ nô hung tàn xảo trá như vậy, quả thật khó chơi.
Có điều, thân thủ của Giang Dược cũng không phải loại tay mơ như lúc trước. Trải qua mấy lần đối chiến lệ quỷ, hắn đã được tăng thêm không ít kinh nghiệm.
Quan trọng là hắn có lá bài tẩy Bách Tà Bất Xâm. Chẳng may không tránh nổi, vầng sáng Bách Tà Bất Xâm tự nhiên có hiệu lực, tuy lực sát thương của vệt đen rất mạnh, nhưng dù sao cũng là do ma quỷ phát ra, hơn phân nửa là bị vầng sáng Bách Tà Bất Xâm miễn dịch.
Có điều Giang Dược giờ phút này vẫn chưa có ý định vận dụng vầng sáng Bách Tà Bất Xâm.
Con quỷ này cẩn thận láu cá như thế, Giang Dược lo lắng, nếu để nó thấy mình sử dụng vầng sáng Bách Tà Bất Xâm, cảm giác không còn cơ hội chiến thắng hắn, nó sẽ buông tha cho mục tiêu trước mắt, chuyển sang tấn công những người khác.
Ngoại trừ hắn, bất cứ ai trong đội ngũ tiến vào trấn Vân Khê chống lại con quỷ vật này, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Hai vệt đen lướt tới, một vệt nhắm ngay cổ Giang Dược, một vệt khác bay về phía đùi hắn.
Giang Dược tung người lộn mèo giữa không trung, tránh thoát qua hai vệt đen.
Hiện tại thân thể hắn trải qua nhiều lần cường hóa, mạnh mẽ hơn ban đầu rất nhiều. Sức mạnh, độ linh hoạt, độ dẻo dai, tính cân bằng, tất cả đều vượt xa người bình thường. Cái động tác bật nhào ngay tại chỗ này cũng phải là chuyện gì quá khó khăn với hắn.
Quỷ nô thủy chung nhẫn nại không xuất đầu lộ diện, kiên quyết chấp hành chiến thuật đả kích từ xa, ngược lại khiến Giang Dược có chút lo lắng.
Vù vù vù vù vù!
Hai vệt đen không được, con quỷ này đã làm thì làm tới cùng, vậy mà trực tiếp đánh ra năm vệt đen, hình thành một cái lưới, khoảng cách giữa hai vệt không vượt quá hai mươi phân.
Dưới mật độ này, Giang Dược muốn lộn nhào để tránh vệt đen, cơ bản là không có khả năng!
Trước mắt Giang Dược chỉ có hai lựa chọn, hoặc là bay lên trời, hoặc là chui xuống đất!
Trên trời có mái nhà, phía dưới là sàn nhà.
Quỷ vật kia cho rằng lúc này hẳn là ổn.
Ai biết Giang Dược nhếch miệng cười, không tiến mà lùi, lắc mình vọt tới sa bàn, rồi xoay người nằm thẳng trực tiếp trên sa bàn.
Mặc cho lực phá hoại của quỷ nô có thể so với laser, muốn giết chết Giang Dược, trừ phi phá hủy luôn cả chiếc sa bàn này!
Quả nhiên, đúng như Giang Dược dự đoán, lúc những vệt đen sắp tiếp cận sa bàn thì bỗng dưng dừng lại.
Trong hư không, quỷ nô phát ra một tiếng gầm nhẹ, hiển nhiên là bị Giang Dược chọc giận!
Nó từng gặp qua rất nhiều người, nhiều không tả xiết.
Hầu như tất cả mọi người gặp phải nó đều coi nó như một cơn ác mộng, giống như chuột gặp phải mèo, trên cơ bản chỉ có nước bị đùa giỡn, bị nuốt chửng.
Không ngờ gã nhân loại đáng ghét này lại khó chơi đến thế! Hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của nó!
Trước giờ vẫn luôn là quỷ giỏi lợi dụng nhược điểm tâm lý của con người, khi nào con người trở nên thông minh như vậy, lại lợi dụng nhược điểm tâm lý của quỷ?
Chẳng lẽ gã nhân loại này lại biết trách nhiệm của nó là thủ hộ tiệm bạc nhà họ Triệu, thủ hộ trận đồ phong thủy này?
Nếu là vậy, gã nhân loại này không khỏi quá đáng sợ!
Thân là quỷ nô, gặp phải loại người đáng ghét có khả năng uy hiếp đến chủ nhân này, chỉ có một lựa chọn, nhất định phải thay chủ nhân phân ưu, loại bỏ đối phương!
Quỷ nô tức giận, không còn hài lòng với công kích từ xa.
Ngươi không phải muốn mượn sa bàn trận đồ phong thủy để làm lá chắn sao? Vậy thì ta cận thân vật lộn, để ngươi hiểu được thực lực chân chính của ta đáng sợ đến nhường nào!
Phốc!
Quỷ nô vọt ra từ trong âm u, cuốn theo một đoàn khói đen, nhào thẳng tới Giang Dược như một tia chớp đen nhánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận