Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 57: Bệnh viện tụ tập quái vật?
Trưởng ban La ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, mặc kệ Hàn Dực Minh lải nhải không dứt, đũa của ông vẫn chưa ngừng lại, cứ nhắm ngay món gì ngon là chào hỏi tất, một chút cũng không khách khí.
"Muốn nói đây là hai việc, kỳ thật vẫn chỉ là một việc thôi chứ? Chú cứ đi với trưởng ban La, đến cuối cùng những vụ án ly kỳ này vẫn phải do ban ngành đặc biệt xử lý. Vì vậy, chúng hoàn toàn chỉ là một việc.”
Hàn Dực Minh ngẩn người, cười khổ: "Cậu vừa nói vậy, hình như đúng thế thật.”
"Thi thể mục nát ngày hôm qua, cuối cùng đã được xử lý như thế nào?"
"Để ở chỗ trưởng ban La. Khuôn mặt thối rữa quá nặng, rất khó để phân biệt danh tính từ khuôn mặt đó. Phải thông qua so sánh DNA chậm rãi tra rõ thân phận, vấn đề nan giải hiện tại là không có đối tượng hoài nghi rõ ràng, cần xác minh từ từ từng chút một trong cơ sở dữ liệu, cần có thời gian..."
"Ba vụ án mới, cũng không khác gì tình huống trước đây?"
"Cơ hồ là giống như đúc, thủ pháp không có gì khác nhau."
"Địa điểm gây án đâu?"
"Ở ba địa điểm hoàn toàn khác nhau. Trong đó một vụ lại xảy ra ngay trong bệnh viện Tinh Thành số hai. Hai vụ còn lại nằm ở hai khu dân cư khác nhau, cách nhau vài cây số. Dựa theo thời gian phán đoán, cũng không giống như cùng một con quái vật chạy sô gây án, bởi vì có hai vụ xảy ra trong khoảng thời gian rất gần nhau.”
Hàn Dực Minh đẩy qua một túi tài liệu.
Hiện tại những hồ sơ vụ án vốn nên giữ bí mật này đã không còn xa lạ gì với Giang Dược.
Những hồ sơ này, Giang Dược kỳ thật đều không cần nhìn kỹ, bởi vì quá giống với những vụ trước đó. Về cơ bản là cùng một chiêu trò được bắt chước đi bắt chước lại, chẳng qua địa điểm và nạn nhân khác nhau mà thôi.
"Cậu Giang à, hôm qua chúng ta vừa tiêu diệt một con quái vật, thì hôm nay lại xuất hiện thêm ba vụ nữa, giống như chúng đang cố ý thị uy với chúng ta. Lãnh đạo cấp trên đối với chuyện này đều có chút phê bình kín đáo, làm cho chiến công ngày hôm qua của chúng ta giống như nước đổ lá khoai vậy. " Cảnh sát Hàn không nhịn được càu nhàu một chút.
Giang Dược cười ha hả: "Chú Hàn, chú đừng nói thế, điểm này chú phải học hỏi trưởng ban La. Cái gì gọi là phong độ đại tướng, chính là như thế. Mặc kệ cấp trên có hoài nghi hay không, ta cứ xử lý vụ án của ta, ai thích nói nhiều chỉ tay năm ngón, giỏi thì tự mình đứng ra mà làm.”
Trưởng ban La dừng đũa lại một chút, giơ ngón cái về phía Giang Dược, lại tiếp tục ăn.
"Trưởng ban La có sức mạnh này, chứ tôi chỉ là hạng thấp cổ bé họng, không thể cứng rắn nổi a."
Giang Dược không nói gì nữa.
Đây là do tính cách và khí chất của từng cá nhân quyết định, dù cho vị trí chức vụ cao thấp cũng có ảnh hưởng, nhưng tuyệt đối ảnh hưởng không lớn.
"Nói nghiêm chỉnh thì, các chú định điều tra ba vụ án này như thế nào? Không phải lại đến tận nơi ngồi canh chừng đấy chứ? Loại cách chơi ôm cây đợi thỏ này xài một lần thì được, xài nhiều lần quá, chỉ e chưa chắc đã có hiệu quả.”
"Cậu có biện pháp gì hay hơn không?"
"Nói về chuyện phá án thì các chú chuyên nghiệp hơn tôi. Tôi thấy vụ án này giống như chơi đập chuột chũi, đập xuống chỗ này, nó lại xuất hiện chỗ khác. Cứ đập búa đông một phát, tây một phát, tôi cảm thấy không thể giải quyết tận gốc rễ được.”
Trưởng ban La lúc này rốt cục buông đũa xuống, lau phần dầu mỡ dính bên miệng, nói: "Cậu Giang, cũng tại cậu không chịu làm, bằng không tôi thật đúng là chướng mắt cảnh sát Hàn. Nếu cậu chịu đến ban ngành chúng tôi, tôi sẽ để cậu thay chỗ ông ấy.”
Hàn Dực Minh không phục: "Anh bày đặt cái gì chứ, ngon thì thay tôi mà làm! Anh nói cho tôi biết anh có gì khá hơn tôi chứ?”
Trưởng ban La bình chân như vại tựa lưng vào ghế, cũng không vội phản bác Hàn Dực Minh, đề tài lại chuyển ngược về phía Giang Dược.
"Cậu Giang, ngoại trừ con oán linh trong khu dân cư các cậu, cậu có phát hiện ra điểm gì chung giữa hai loại quái vật khác hay không?"
Giang Dược trầm ngâm một hồi, như có điều suy nghĩ nói: "Vấn đề này tôi cũng từng ngẫm qua, oán linh là oán khí của nạn nhân kết tụ lại hóa thành yêu tà, không có thân thể chân chính. Còn Quỷ ăn tuổi và Kẻ sao chép, chúng quả thực có một điểm chung, đó chính là phải bám vào một thân thể nào đó mới có thể hành sự.”
"Kẻ sao chép?" Ánh mắt trưởng ban La sáng lên, "Cái tên này rất thích hợp a. Cậu Giang, sao tôi cứ cảm thấy cậu giống như rất sành sỏi đối với mấy thứ quái vật này vậy nhỉ? Quỷ ăn tuổi, Kẻ sao chép, đơn giản là những cái tên hoàn hảo!”
"Tất cả đều là tôi căn cứ theo đặc điểm của chúng mà gọi tên, cũng không phải chuyện khó khăn gì." Không cẩn thận nói lỡ miệng, Giang Dược muốn vãn hồi đã không kịp, dứt khoát làm bộ như chính mình phát minh ra.
Hắn đương nhiên sẽ không nói cho bọn họ biết, đây là do Trí linh định nghĩa.
"Trưởng ban La, đây rốt cuộc anh nói, hay là cậu Giang nói đây? Tôi nghe nửa ngày, sao cứ cảm thấy anh cũng chả nói lên được thứ gì bổ béo cho cam, hoàn toàn chính là đang nhại lại lời người khác?” Cảnh sát Hàn chế nhạo nói.
Giang Dược một bên cười mà không nói, hai ông chú này không có việc gì làm lại bắt đầu đấu võ mồm, hắn cũng không muốn gia nhập phe nào.
Trưởng ban La ho khan hai tiếng, ưỡn ngực, chính trực nói: "Vậy tôi sẽ nói cho anh nghe vài thứ bổ ích. Chú ý mà học!”
"Như cậu Giang đã nói, bất kể là Quỷ ăn tuổi hay Kẻ sao chép, bọn chúng đều phải có một vật dẫn. Vật dẫn của Quỷ ăn tuổi là Kha Vân Sơn. Nhưng vật dẫn của Kẻ sao chép ở bến cảng Tân Nguyệt, hiện vẫn không rõ danh tính. Bây giờ lại phát sinh ba vụ án tương tự, nghi ngờ cao độ đều là do những Kẻ sao chép gây nên.”
"Vẫn là luận điệu cũ rích, không có gì mới mẻ." Lão Hàn gắp một miếng dưa chuột ném vào miệng, chậm rãi nói.
"Chúng ta cứ dựa theo mạch suy nghĩ đối phó Kẻ sao chép ngày hôm qua, bố trí chốt chặn ở ba địa điểm này, an bài lượng lớn nhân thủ, hẳn là sẽ có thu hoạch."
"Chỉ cần xác định thân phận mà Kẻ sao chép này bám vào, chúng ta có thể tổng kết ra được, giữa những Kẻ sao chép này có phải có liên quan gì hay không, có tồn tại quy luật gì giữa bọn chúng?"
"Thậm chí, sau khi điều tra rõ ràng thân phận của chúng, chúng ta có thể điều tra thiết bị liên lạc, ứng dụng mạng xã hội của chúng, nhất định sẽ lòi ra dấu vết!"
Lão Hàn vẫn có chút không phục. Những điều Trưởng ban La nói này, tựa hồ cũng không có quá nhiều hàm lượng kỹ thuật, lão Hàn cảm thấy tự mình cũng có thể nghĩ đến.
Nguyên nhân khiến ông không thể suy tính chu đáo được vậy, vẫn là do thói quen nghề nghiệp. Tư duy của một vị điều tra hình sự mười mấy năm, nếu muốn lập tức chuyển biến, vừa gặp chuyện liền liên tưởng đến phương diện linh dị, đích thật có chút khó khăn.
Trưởng ban La vẫn luôn làm ở ban ngành đặc biệt, bị ràng buộc ít hơn rất nhiều, tư duy càng rộng mở, góc độ suy nghĩ vấn đề sẽ không xơ cứng như vậy.
Giang Dược chờ trưởng ban La nói xong, bổ sung: "Còn có một vấn đề, ở thị trấn quê tôi, cũng xảy ra án mạng tương tự. Đều là thuộc sự quản lý của Tinh Thành, cảnh sát các chú vẫn có tin tức ở bên đó chứ?”
"Bản thân tình tiết vụ án đã được chúng tôi đã trao đổi, lực lượng cảnh sát ở thị trấn có hạn, nhiều lần xin hỗ trợ. Nhưng với tình huống trước mắt của Tinh Thành, thật sự rất khó có thừa lực lượng cảnh sát để phái ra trợ giúp các xã trấn phía dưới a.”
Trưởng ban La bĩu môi: "Anh xem, đây là vấn đề lớn nhất của anh, tư duy quan liêu từ trong xương tủy. Cậu Giang đang nói về mối liên hệ giữa các vụ án, anh lại đi khóc lóc kể lể lực lượng cảnh sát không đủ, giống như có ai muốn bắt anh chịu trách nhiệm vậy. Những gì hai người đang nói hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, ok?”
Trưởng ban La không nói thì cảnh sát Hàn cũng chưa cảm thấy cái gì, vừa nói ra, thật đúng là có chuyện như vậy.
Hàn Dực Minh có chút xấu hổ.
Giang Dược cố ý chuyển đề tài, giải vây cho chú Hàn: "Nếu như án mạng trên trấn cũng là do Kẻ sao chép gây ra, như vậy giữa hai nơi này, nhất định có liên hệ gì. Đúng rồi, trước mắt còn có nơi nào khác thông báo tình hình vụ án tương tự hay không?”
"Trước mắt thì vẫn chưa." Chú Hàn lắc đầu.
"Không có?" Giang Dược nhíu mày, "Nói như vậy, án giết người chỉ giới hạn ở thị trấn và Tinh Thành?”
Trong lúc mơ hồ, ba người đều cảm giác thế cục ban đầu vốn không quá sáng sủa, nhưng cũng giống như lột măng, sau khi chậm rãi lột ra một tầng vỏ ngoài, đã bắt đầu hơi ngửi thấy một chút mùi măng.
"Cậu Giang, Kẻ sao chép mà chúng ta giết chết, hình như có thể không ngừng mô phỏng tướng mạo của người khác. Chỉ có sau khi chết, mới có thể trở về bộ dáng của vật dẫn ban đầu?”
"Trước mắt xem ra, đích thực là như vậy." Vấn đề này Giang Dược cũng đã suy nghĩ qua.
"Vậy Kẻ sao chép đầu tiên trong khu dân cư các cậu, vì sao mấy lần đầu xuất hiện đều là cùng một hình thái? Cho đến khi nó khóa chặt mục tiêu sao chép, nó mới biến thành một người khác?”
"Theo suy đoán của tôi, khả năng biến thân của chúng hẳn là có thời hạn, có số lần hạn chế, hơn nữa, hẳn là sẽ phải trả một cái giá nhất định. Nếu không chúng nó chỉ cần biến thân vô hạn, căn bản không có khả năng lưu lại manh mối cho chúng ta.”
Những thứ này Giang Dược vốn dĩ đoán không ra, nhưng sau khi tiêu diệt Kẻ sao chép đầu tiên, Trí linh thưởng cho kỹ năng Sao chép cấp 1, hạn chế mỗi ngày chỉ có thể thay đổi một lần, hơn nữa thời hạn một giờ. Cho nên, Giang Dược mới có thể làm ra phán đoán như trên.
Trưởng ban La khẽ vuốt cằm, lại hỏi: "Còn có một vấn đề khác. Thi thể của vật dẫn, vì sao lại phân hủy đến mức đó? Chẳng lẽ thứ mà Kẻ sao chép chiếm cứ không phải là người sống, mà là thi thể?”
Đối với việc này, Giang Dược kỳ thật cũng không quá xác định. Đây cũng là nghi hoặc lớn nhất trong lòng hắn cho đến hiện nay.
Có lẽ, Kẻ sao chép ban đầu thực sự là trú ngụ trong xác chết, vì vậy nó chỉ có thể giết người, cướp bóc sức sống của người khác mới có thể tiếp tục chèo chống cơ năng của thân thể mình?
Trưởng ban La thở dài, "Khó nhất chính là ở chỗ này. Nếu như phải giết chết chúng mới có thể hiện ra bản thể, vậy sẽ gây ra khó khăn rất lớn đến việc điều tra của chúng ta.”
Người chết là người giữ bí mật tốt nhất.
Đối với cơ quan phá án, tội phạm không thể mở miệng là tội phạm đau đầu nhất.
Trưởng ban La vừa dứt lời cảm khái, chiếc điện thoại di động mã hóa bên cạnh bàn vang lên.
Sau khi nhận cuộc gọi, nghe một hồi, trưởng ban La cúp điện thoại.
"Vụ án giết người ở bệnh viện, thông qua so sánh video giám sát, đại thể đã khóa chặt được mục tiêu. Hiện tại, nó đang giả vờ là một bác sĩ phụ khoa! Có khả năng cực lớn nó đã nhắm mục tiêu vào một bệnh nhân nữ!”
Bệnh viện không giống như khu dân cư, tuy người ra người vào dày đặc, nhưng không gian tương đối nhỏ, không phức tạp như khu dân cư, tính ẩn nấp cũng không tốt như vậy, điều tra càng dễ dàng xuất hiện kết quả hơn.
Quả nhiên, nơi đầu tiên đột phá chính là bệnh viện.
"Tận lực bắt sống."
Lúc này nơi xảy ra chuyện lại là Bệnh viện Tinh Thành số hai.
Chiếu theo chiều hướng này, Bệnh viện Tinh Thành số hai sắp trở thành bệnh viện dành riêng cho quái vật lui tới?
Ba người Giang Dược chạy tới hiện trường, trật tự bệnh viện cũng không có bất kỳ biến hóa nào. Nhân thủ trưởng ban La an bài đang ngồi canh giữ trên từng cửa nẻo, ngoài lỏng trong chặt, cũng không có giới nghiêm gì.
"Trước mắt ở nơi nào?" Trưởng ban La đi thẳng vào vấn đề.
"Đang ngồi trong văn phòng. Nhưng theo điều tra của chúng tôi, bác sĩ Trương hôm nay không phải trực ca đêm.”
“Vậy giờ bác sĩ Trương hiện đang ở đâu?”
"Về ký túc xá rồi, bác sĩ trẻ, chưa lập gia đình."
"Không có đánh động bác sĩ đấy chứ?"
"Không, theo lời của trưởng ban La ngài, tận lực không đánh cỏ động rắn."
“Rất tốt!” Trưởng ban La gật gật đầu: "Hiện tại, cử một người đi xác định xem bác sĩ Trương có đúng là đang ở ký túc xá hay không. Những người còn lại, sẵn sàng để thu lưới.”
Đang nói, người theo dõi tầng lầu khoa phụ sản phía trên truyền đến tin tức.
Chính xác thì khoa phụ sản được phân thành phụ khoa và sản khoa.
Mục tiêu thường xuyên vào khám cho bệnh nhân giường số mười sáu thuộc sản khoa.
Đó là một phòng bệnh hai giường, bệnh nhân giường số mười lăm trong cùng phòng đã được xuất viện vào buổi chiều. Hiện nay trong phòng chỉ có một người bệnh đang nằm giường số mười sáu, là một nữ sinh viên đại học lén lút đến bệnh viện phá thai.
"Trưởng ban La, đã xác định, bản thân bác sĩ Trương đang ở ký túc xá!"
"Được, theo dõi chặt chẽ, chỉ cần kẻ đang ngồi ở văn phòng kia lại tiến vào phòng bệnh, lập tức thu lưới!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận