Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 324: Dự cảm bất tường
Kẻ địch thấy được không đáng sợ, kẻ địch nhìn không thấy mới thực sự nguy hiểm.
"Được rồi, chỉ cần không phải nhằm vào Đỗ Nhất Phong hay Hứa Thuần Như thì cũng không cần phải quá bận tâm. Hy vọng là bọn họ biết điều, đừng có mà gây hấn với mình."
Giang Dược tự nhủ trong lòng, cũng không thèm để ý nữa.
Số lượng người tham gia ba khu nhiệm vụ cũng đã được thống kê. Có 88 người tham gia khu vực vườn sinh thái, đây ngược lại cũng coi như là con số tương đối may mắn. Khu vực mỏ quặng vonfram có số lượng người tham gia ít nhất, chỉ có 42 người. Khu vực sơn trang ma quái bên hồ Quỷ Yết có 53 người tham gia.
Tổng số người tham gia hai khu nhiệm vụ sau cộng lại cũng chỉ nhiều hơn khu vực vườn sinh thái bảy người.
Căn cứ vào quy tắc thử thách nội bộ, các thí sinh cùng khu nhiệm vụ sẽ được phân chia nhiệm vụ một cách ngẫu nhiên.
Nói cách khác, các thí sinh tham gia khảo hạch chỉ có quyền lựa chọn khu nhiệm vụ, còn nhiệm vụ cụ thể thì không ai có thể đoán trước.
Có thể thấy chính phủ lo lắng việc tiết lộ quá nhiều thông tin trước thời hạn sẽ dẫn đến gian lận.
Hầu hết các thí sinh tham gia thử thách nội bộ đều là con em nhà giàu có, không có kẻ nào tầm thường. Nếu biết trước nội dung nhiệm vụ cụ thể, khả năng gian lận sẽ rất cao. Để đảm bảo chất lượng và uy tín của giấy chứng nhận, điều quan trọng nhất là phải ngăn chặn mọi hình thức gian lận.
Chứng chỉ Người siêu phàm trong tương lai chắc chắn sẽ có tính quyền uy cao. Nếu việc gian lận xảy ra ngay từ trong giai đoạn thử thách nội bộ, nó sẽ trở thành trò cười và khó có thể triển khai mở rộng phạm vi trên toàn quốc.
Rất nhanh, ban tổ chức bắt đầu sắp xếp số hiệu khảo hạch cho các thí sinh tham dự.
Mỗi số hiệu tương ứng với một thí sinh. Khi tên và số hiệu được gọi đến, thí sinh sẽ lên sân khấu để nhận số hiệu và nhiệm vụ của mình. Điều này không giống như dự tính ban đầu của Giang Dược. Trước đó hắn còn tưởng là hắn và bọn Đỗ Nhất Phong sẽ nhận chung một nhiệm vụ nhóm, hóa ra là từng người đều có nhiệm vụ riêng, mà lại còn không được lựa chọn. Hiển nhiên là tin tức nội bộ mà đám Đỗ Nhất Phong nhận được trước đó cũng không chính xác.
Mấy người Giang Dược đến ghi danh khá muộn, số hiệu Giang Dược lên tới tận số 79. Số hiệu của năm người Đỗ Nhất Phong đều ở trước Giang Dược, từ số 74 đến số 78.
Số hiệu của Hàn Tinh Tinh thậm chí còn ở sau, xếp thứ 85 trong số 88 người tham gia khu vực vườn sinh thái.
Nói cách khác, chỉ có ba người vào sau Hàn Tinh Tinh.
Hiện tại, các tuyển thủ được gọi theo thứ tự để nhận số hiệu và nhiệm vụ. Mỗi người đều được phát một ba lô đồng phục với một số trang bị cơ bản bên trong. Các trang bị này hoàn toàn giống nhau cho tất cả mọi người, đều là do ban tổ chức cung cấp. Có lẽ chúng chỉ là những vật dụng thường ngày, cũng không cần mong đợi quá nhiều.
Giang Dược tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, quan sát từng người tiến lên nhận số hiệu. Thoạt nhìn, hắn có vẻ như một người ngoài cuộc, nhưng thực tế, hắn đã ghi nhớ đại khái đặc điểm của mỗi tuyển thủ.
Hơn tám mươi người chen chúc trong cùng một khu nhiệm vụ, không ai có thể đảm bảo tất cả mọi người đều có thể hòa thuận với nhau.
Hơn nữa, hiện tại không ai biết cụ thể nhiệm vụ là gì, có thể sẽ xảy ra xung đột.
Giang Dược đặc biệt lưu ý những người có số hiệu xếp sau nhóm của hắn.
Điều khiến Giang Dược kinh ngạc là trước đó hắn phát hiện có hai ánh mắt lén lút quan sát nhóm của mình, và số hiệu của hai người này lại xếp ở hai vị trí cuối cùng.
"Xem ra, hai kẻ này quả nhiên là gia nhập vào phút chót. Có lẽ mục đích của họ thật không đơn giản chỉ là tham gia khảo hạch!"
Giang Dược giữ vẻ mặt dửng dưng, như thể không phát hiện ra bất cứ thứ gì.
Tất nhiên, khi hắn tiến lên nhận nhiệm vụ và số hiệu, Giang Dược cũng cảm thấy có không ít người lén lút dò xét hắn.
Rõ ràng, mặc dù Giang Dược đã tỏ ra biết điều, nhưng với thành tích xuất sắc trong các kỳ kiểm tra thể chất trước đây, hắn vẫn khá nổi tiếng trong phạm vi Tinh Thành.
Nhiều thí sinh tham dự kỳ thi đều biết đến cái tên Giang Dược.
Điều khiến Giang Dược cảm thấy kỳ quái là, vị thiên tài Ngô Định Siêu của trường trung học Tinh Thành số một kia, trước đó vẫn luôn mồm muốn áp đảo trường trung học Dương Phàm, nay tựa hồ lại không xuất hiện ở hiện trường?
Cuối cùng, tất cả mọi người đều nhận được số hiệu và nhiệm vụ của mình.
"Nhớ kỹ, sau tám giờ tối nay mới được mở ra xem nhiệm vụ. Nếu chúng tôi phát hiện ai mở ra xem trước, sẽ lập tức hủy tư cách dự thi của người đó."
"Hiện tại, các thí sinh tham gia khu nhiệm vụ vườn sinh thái vui lòng đi ra khỏi sảnh, xuống cầu thang đến tầng một, nơi đó đã được chuẩn bị tiệc buffet."
"Các vị chỉ có nửa giờ để ăn tối. Sau khi ăn xong, chúng ta sẽ tập trung xuất phát, tiến về khu nhiệm vụ!"
Điều này có nghĩa là tất cả các thí sinh không được phép tiếp xúc với bên ngoài.
Tiệc đứng tương đối đơn giản, chỉ tốt hơn một chút so với nhà ăn ở trường. Tuy không tinh xảo, nhưng chỉ cần không quá cầu kỳ thì cũng đủ no bụng.
Nhóm của Đỗ Nhất Phong đều thuộc về những người kén ăn.
Giang Dược quét mắt nhìn một lượt, ngoại trừ Đỗ Nhất Phong ăn khá nhiều, thì chỉ có cô nữ sinh Du Tư Nguyên nhã nhặn kiệm lời kia là ăn uống bình thường, chay mặn kết hợp đầy đủ.
Còn Trương Kế Nghiệp, tuy lấy không ít đồ ăn nhưng lại liên tục lựa lựa đũa, lựa tới lựa lui mà cũng chẳng ăn được là bao.
Hứa Thuần Như không biết vì ăn kiêng hay lý do gì khác, chỉ lấy một ít rau xanh, bông cải và bắp ngô. Nhìn dáng người thì cao lớn mà sức ăn lại nhỏ như mèo.
Riêng Tạ Phong thì thậm chí dứt khoát không thèm động đũa, chỉ ăn đồ ăn vặt tự chuẩn bị sẵn từ trước.
Trương Kế Nghiệp thấy Giang Dược ăn ngon miệng, nhịn không được liếc mắt, trong lòng chán nản.
Gã ném đũa lên bàn, tự lẩm bẩm:
"Cái ban tổ chức này keo kiệt thật, với trình độ nhà bếp đại học mà còn làm buffet? Cơm hộp công nhân còn ngon hơn thế này a! Thật hâm mộ khẩu vị của mấy người, có thể nuốt trôi được mớ này."
Hứa Thuần Như tuy ăn ít nhưng cũng không đồng tình Trương Kế Nghiệp, bĩu môi nói:
"Muốn ăn thì ăn, không ăn thì im lặng, đừng nhét chữ vào mồm chị!"
"Chị Như, em chỉ than vài câu thôi mà? Đồ ăn ở đây thật không thể nuốt nổi!"
Trương Kế Nghiệp cãi lại.
"Mắc gì không nổi? Những người khác không phải đều ăn bình thường đó sao?"
"Ai nói, chị nhìn Tạ Phong kìa, nó có ăn đâu?"
"Hừ, giờ không ăn, nói không chừng đến khu nhiệm vụ, có khi phải nhai rau dại, gặm vỏ cây. Đến lúc đó em sẽ biết đói bụng là gì!"
Nói với đám con em quyền quý về cảm giác đói bụng chẳng khác nào đàn gảy tai trâu. Từ nhỏ họ đã ngậm thìa vàng trong miệng, ăn sung mặc sướng. Đồ ăn hơi dở một chút là không chịu ăn, họ thì sao biết đói bụng là gì?
Họ chưa bao giờ trải qua, há có thể hiểu được?
Giang Dược từ đầu đến cuối đều giữ vững nguyên tắc, không xen mồm, không nhiều lời, ăn uống vừa đủ.
Hàn Tinh Tinh từ nhỏ đã tự lập, ăn mì gói là chuyện bình thường nên cũng không kén ăn. Tuy những món ăn này không hợp khẩu vị của cô nhưng cô vẫn ăn bình thường.
Tính ra thì chỉ có mỗi Giang Dược, thân là người công cụ, lại là người ăn ngon miệng nhất.
Hắn lấy thức ăn ba lần mới no bụng.
Trương Kế Nghiệp vốn dĩ không ưa Giang Dược, nhìn hắn ăn ngon miệng lại càng thêm khó chịu.
Cái tên này chưa bao giờ được ăn buffet hay sao ấy?
Loại thức ăn rẻ tiền này mà hắn còn lấy những ba lần?
Đúng là dân hai lúa chưa từng thấy qua việc đời.
Giang Dược dĩ nhiên biết Trương Kế Nghiệp luôn nhìn mình, ánh mắt mang theo sự chế giễu không che giấu, có thể nói là ác ý tràn đầy.
Thỉnh thoảng Giang Dược cũng liếc nhìn đối phương.
Mỗi khi ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng họ đều thầm chửi thề đối phương một câu.
Giang Dược đặt đũa xuống, nhìn đồng hồ, ước chừng còn mười phút nữa tập hợp.
Hắn mở balo đồng phục, kiểm tra xem bên trong có những gì.
Có một đôi ủng đi mưa quân dụng, một chiếc đèn pin sạc cầm tay, một cuộn dây thừng, một cái bật lửa chống nước, một hộp diêm chống nước, một số nến nhỏ, một cái còi, một bộ dao đa năng, một ít thuốc men, bao gồm thuốc chữa bệnh và dụng cụ xử lý thương tích ngoài da như cồn, kim khâu và băng gạc. Ngoài ra còn có một cái xẻng công binh đa năng cỡ nhỏ.
Đây là tất cả những gì có trong balo.
May mắn là Giang Dược đã tự chuẩn bị một cái balo khác, bên trong chứa một ít thức ăn và nước uống, cùng với một số vật dụng cá nhân của hắn.
Hắn lấy ra ủng đi mưa quân dụng, dao đa năng và xẻng công binh, rồi nhét luôn cả balo của mình vào balo đồng phục.
Sau đó hắn xỏ ủng đi mưa quân dụng vào chân, treo bộ dao đa năng bên hông, đeo balo đồng phục sau lưng, cầm xẻng công binh trên tay, thế là không còn phải vướng víu.
Lúc này, thời gian tập hợp đã gần kề.
Hai chiếc xe buýt đã chờ sẵn ở cửa ra vào.
Hàn Tinh Tinh lên xe trước, chọn một chỗ ngồi hai ghế, tự nhiên là để chừa chỗ cho Giang Dược ngồi bên cạnh.
Theo thông báo, đường đi đến vườn sinh thái lần này không tốt, cần vừa đi vừa quan sát đường sá, nếu không thể đi qua thì phải đi bộ. Thành ra chưa chắc là họ có thể ngồi xe buýt được cả chặng đường.
Tất nhiên, trên thân mỗi người đều có xẻng công binh, nếu gặp ổ gà hay rãnh nhỏ thì họ sẽ phụ trách lấp. Nếu gặp chướng ngại vật trên đường, họ cũng sẽ động thủ dọn dẹp, tận hết khả năng để có thể ngồi xe buýt được càng lâu càng tốt, dù sao đi xe vẫn khỏe hơn là đi bằng hai chân.
Vườn sinh thái nằm ở xã Vọng Tiên, tuy không xa như sơn trang ma quái nhưng cũng không gần.
Thời gian đi xe buýt bình thường là khoảng nửa tiếng, nhưng trong tình trạng hiện tại, ba tiếng có thể đến được hay không vẫn còn là một câu hỏi.
Trên đường quả thực có không ít chướng ngại vật.
May mắn là những người ngồi xe phân công nhau, mỗi khi gặp chướng ngại vật trên đường, sẽ tuần tự xuất thủ, mỗi lần tám người. Tám mươi tám người chia thành mười một tốp, thay phiên nhau làm việc, cũng coi như hài hòa.
Mặc dù đi đường vừa đi vừa dừng, nhưng cuối cùng cũng thuận lợi ra khỏi Tinh Thành.
Càng đi về ngoại ô, đường sá càng trở nên tồi tệ.
Có điều, chỉ cần là địa hình bằng phẳng, dù đường có hư hỏng, thì bằng cách lấp hố tạm thời, vẫn có thể đảm bảo giao thông.
Cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, đã trôi qua hai ba tiếng, nhưng điểm đến vẫn còn xa vời vợi.
Hàn Tinh Tinh tốt bụng nhắc nhở Giang Dược:
"Giang Dược, nhóm của anh có vẻ không ổn cho lắm, cẩn thận bị đồng đội hãm hại."
Cô đã nhìn ra, Trương Kế Nghiệp rõ ràng là có địch ý với Giang Dược, không hề che giấu.
Còn Tạ Phong, tuy không biểu hiện gì, nhưng cũng không phải người hiền lành, rõ ràng là không thích ở chung.
Hứa Thuần Như nhìn có vẻ tùy tiện nhưng cũng là người có tâm cơ.
Về phần Đỗ Nhất Phong, tên này tuy miệng lưỡi trượng nghĩa hơn ai hết nhưng thực chất là kẻ ích kỷ xảo quyệt, lúc không có chuyện gì thì cười toe toét, nhưng khi có chuyện xảy ra chưa chắc đã chịu được thử thách.
Chỉ có Du Tư Nguyên là trông có vẻ bình thường nhất.
Giang Dược cười cười, không trả lời theo lời Hàn Tinh Tinh mà hỏi:
"Tinh Tinh, sao em lại quyết định tham gia khảo hạch vào phút chót, mà lại còn chuẩn bị chu đáo như vậy?"
Giống như Giang Dược, Hàn Tinh Tinh cũng đeo một ba lô trên lưng, bên trong lại chứa không ít đồ ăn nhiều calo và một số đồ ăn đóng hộp.
Bình thường chẳng ai đi chuẩn bị nhiều thứ như vậy, nhìn qua thì Hàn Tinh Tinh lại là người chuẩn bị đầy đủ nhất.
"Đây đều là chú Tư chuẩn bị cho em, đến sáng nay em cũng không biết mình sẽ tham gia cái gì."
Có thể thấy Hàn Tinh Tinh không nói dối, nhưng theo Giang Dược, nhà họ Hàn hẳn đã chuẩn bị từ lâu, chỉ là không nói cho Hàn Tinh Tinh biết mà thôi. Còn nguyên nhân vì sao muốn chơi trò úp mở như vậy, Giang Dược cũng không rõ.
"Giang Dược, sao em cảm thấy nhiệm vụ lần này lạ quá?"
"Lạ thế nào?"
"Em cũng không nói rõ được, nhưng luôn cảm thấy có gì đó không ổn, có chút mơ hồ. Hy vọng em cảm nhận sai."
Hàn Tinh Tinh thở dài.
"Em đang lo lắng điều gì?"
"Nói thật, em cũng không rõ ràng mình lo lắng điều gì, nhưng em luôn cảm thấy, trên hai chiếc xe buýt này, rất có thể sẽ có người mất mạng trong nhiệm vụ sắp tới."
Giang Dược gật đầu đồng ý:
"Anh cũng có cảm giác tương đồng. Hầu hết mọi người thoạt nhìn đều cảm thấy vườn sinh thái an toàn hơn so với hai địa điểm kia, nhưng theo anh thấy, đó chỉ là ảo giác. Nói không chừng, vườn sinh thái ngược lại là khu nhiệm vụ nguy hiểm nhất."
Hàn Tinh Tinh hồn nhiên cười một tiếng:
"Em cũng không lo được nhiều như vậy, dù sao, đến lúc đó em sẽ dính lấy anh như kẹo cao su. Chỉ cần ở cùng anh, cho dù có nguy hiểm, nhất định cũng có thể biến nguy thành an."
Giang Dược cười khổ:
"Em đây gọi là ỷ lại mù quáng a."
"Yên tâm đi! Dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ không làm đồng đội heo như tên mập mạp chết bầm kia. Em sẽ cố gắng hết sức không cản trở, không quá ỷ lại vào anh. Như vậy được rồi chứ?"
Cũng chỉ ở trước mặt Giang Dược, Hàn Tinh Tinh mới có thể buông lỏng như vậy. Nếu đổi là người khác, với tính cách mạnh mẽ của mình, cô sẽ không bao giờ nói ra những lời yếu đuối như vậy.
Hai người đang nói chuyện thì xe lại đột ngột phanh gấp và dừng lại.
Hàn Tinh Tinh cau mày nói:
"Đây là lần thứ mấy rồi? Lại tới chuyện gì nữa?"
Giang Dược bước ra ngoài xe nhìn vài lần, cười khổ nói:
"Lúc này khả năng thực sự phải dựa vào hai cái đùi."
Đến khu vực này, đã là đường núi, một bên là sườn dốc cao mấy mét, bên kia là vách núi. Đằng trước, một mảng lớn đất đá lở xuống nằm chắn hết con đường, trừ khi xe buýt mọc cánh, bằng không thì không thể qua được.
Một người trong ban tổ chức đứng dậy lớn tiếng nói:
"Tất cả xuống xe, xuống xe đi. Nắm chặt thời gian, vườn sinh thái còn cách đây hơn hai chục cây số. Quãng đường còn lại, chúng ta phải đi bộ qua!"
Hiện trường vang lên từng tiếng la ó than vãn.
Giang Dược không nói gì, im lặng xuống xe.
"Hiện tại là ba giờ mười phút chiều, chúng ta nhất định phải đến trước bảy giờ tối. Tuy thời gian không tính là quá gấp, nhưng tôi khuyên các vị tốt nhất nên tăng tốc độ! Sắc trời càng muộn, nguy hiểm càng nhiều!"
Dưới sự tổ chức của Hứa Thuần Như, nhóm người họ nhanh chóng tụ tập lại.
Đỗ Nhất Phong nhìn Giang Dược với ánh mắt dò hỏi.
"Còn nói gì nữa, đi thôi."
Tình hình rất rõ ràng, xe buýt không thể trông cậy được nữa. Giang Dược tuy mạnh nhưng cũng không có ý định khiêng xe buýt.
Huống chi đây không phải là địa hình bằng phẳng, sườn dốc nhỏ nhất cũng chênh lệch đến vài mét, sườn dốc lớn nhất có thể lên đến mười mấy mét. Trước tình huống này, Giang Dược cũng đành bó tay. Hắn không muốn vô duyên vô cớ thu hút sự chú ý của người khác.
Giang Dược sẽ không làm những việc tốn công vô ích như vậy, còn có thể khiến mình bị ghen ghét.
Chỉ là đi bộ, có gì phải xoắn?
Lội bộ hai ba mươi cây số đường núi đối với Người giác tỉnh chẳng lẽ còn không đơn giản?
Trương Kế Nghiệp lại bắt đầu lải nhải:
"Con đường này đi không thông, lẽ nào không thể đổi đường khác? Đường là chết, người là sống mà!"
Giang Dược giả vờ không nghe thấy những lời vô nghĩa này. Hắn tập trung quan sát địa hình phía trước.
Diện tích sạt lở khá lớn, không thể nào lách qua được. Cho dù cố gắng đi qua từ sườn dốc phía dưới, cũng phải mở đường trước. Nơi đó cỏ dại mọc um tùm, không cẩn thận có thể lăn xuống.
Mặc dù phía dưới không phải là vách đá vạn trượng, nhưng nếu rơi xuống, không thể tránh khỏi bị thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận