Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 135: Lại là trò hề của nhà họ Đặng?

Cú tát này trực tiếp khiến gã bàng hoàng.
Hiển nhiên, bọn chúng tung hoành ở trường trung học Dương Phàm nhiều năm như vậy, trước giờ vẫn luôn là chúng hoành hành bá đạo, luôn là chúng tát người khác, đâm lốp xe người khác, tống tiền người khác.
Nào ngờ hôm nay lại bị ăn tát ngược lại.
Tên kia bụm mặt, đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa bị sốc, vất vả lắm mới ổn định lại được tinh thần.
"Mẹ nó, mày là thằng nào, bang nào? Lại dám đánh tao?”
Bốp!
Lại là một cú tát, còn ác liệt hơn trước, đánh cho gã xoay vòng ba trăm sáu mươi độ tại chỗ.
Mấy người phía sau gã thấy đồng bọn chịu thiệt, nhất thời thi nhau miệng phun hương thơm, hùng hùng hổ hổ vung khóa xe chào hỏi lên người Giang Dược.
Nghe được đối phương đầy lời tục tĩu, mỗi chữ đều nhục nhã người nhà, Giang Dược tự nhiên tức giận trong lòng.
Hắn vung tay lên thành từng đợt tàn ảnh, bốp bốp bốp bốp!
Mỗi người ăn một tát.
Tốc độ cực nhanh, mấy người kia căn bản không có cơ hội phản ứng, trên mặt liền nóng rát tê dại. Khóa xe trên tay chẳng những không thể nện lên người Giang Dược, ngược lại còn rơi vào người đồng bạn, máu văng tung tóe.
Nhìn thấy cả bọn che mặt ôm đầu, Mao Đậu Đậu cũng choáng váng, nghi hoặc nhìn Giang Dược.
Làm thế nào mà sếp có thể làm được vậy?
Một giây trước Mao Đậu Đậu còn đang lo lắng cho Giang Dược. Dù sao bốn tên này vừa nhìn đã biết loại chuyên đi đánh lộn, phối hợp rất tốt.
Hơn nữa còn cầm vũ khí trên tay, rõ ràng Giang Dược chịu thiệt rất nhiều.
Ai biết một giây sau, cũng không thấy rõ Giang Dược ra tay như thế nào, mấy người này chẳng những mỗi người bị một cái tát, khóa xe còn chào hỏi lẫn nhau.
Cảnh tượng này có chút buồn cười.
Lúc này, học sinh xem náo nhiệt đã vây chật kín ven đường.
Ai đó đã phải thốt lên:
"Oa? Vị đàn anh này thật soái a, người đã đẹp trai, thân thủ càng bảnh. Chắc là lớp chuyên môn, phải không? Biết đánh nhau đến vậy mà?”
“Ha ha, biết đánh nhau thì có ích lợi gì? Đã gây ra họa lớn.”
“Là sao? Mấy người này rõ ràng gây sự trước, người ta cũng chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi. Hơn nữa, khóa xe đều do chính bọn họ tự đánh vào nhau.
"Ha ha, bạn thật ngây thơ. Bạn có biết bọn họ là ai không?”
"Ai? Chẳng lẽ là thân thích của hiệu trưởng sao?”
"Thân nhân của hiệu trưởng còn đỡ. Bọn họ là thuộc băng đảng của Pháo ca.”
“Pháo ca? Pháo ca nào cơ?”
“Không phải chứ? Ngay cả Pháo ca mà bạn còn không biết sao? Làm thế nào bạn có thể học tại trường trung học Dương Phàm suốt mấy năm qua vậy?”
“Có phải Pháo ca chuyên thi đấu tán đả hay không, nghe nói rất trâu bò?”
“Chứ còn ai vào đây nữa? Trong lần kiểm tra thể chất thứ hai, thân thể Pháo ca đã cường hóa sáu mươi phần trăm, cộng thêm xuất thân chuyên nghiệp môn tán đả, ở trường chúng ta, tuyệt đối xứng đáng là tay đánh nhau cừ nhất. Hơn nữa, đằng sau Pháo ca còn có người bao che, có biết ai không?”
"Ai?"
"Nhà họ Đặng Tinh Thành! Là quyền quý chân chính. Cũng không phải là côn đồ đầu đường xó chợ. Ở trong mắt quyền quý, nhà bình thường chúng ta chẳng khác gì một con kiến.”
Lại là nhà họ Đặng?
Giang Dược cảm thấy cạn lời, thế giới này thật sự nhỏ đến vậy sao? Sao lại dây tới nhà họ Đặng? Nhà họ Đặng rốt cuộc nhàm chán đến mức nào mới có thể làm loại bang phái rỗi hơi này trong một trường trung học?
Nếu thật sự là bọn họ, Giang Dược thật sự có chút xem thường cái gọi là quyền quý này.
“Đồ khốn, có ngon thì đừng đi!”
Gã bị Giang Dược tát hai cái liên tiếp kia ngược lại kẻ là may mắn nhất trong năm người. Bởi vì không có tham dự đánh hội động, cho nên ngược lại không bị khóa xe đập trúng.
Hiển nhiên gã cũng biết đạo lý hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, miệng cũng bớt nói lời tục tĩu.
Đừng nhìn chúng ngang tàng, gặp phải kẻ ngang ngược hơn, bọn chúng cũng biết khôn, tạm thời lùi một bước.
"Thế nào? Bọn bây còn không phục sao?” Mao Đậu Đậu cười ha ha hỏi.
"Không phục thì sao?" Người trả lời Mao Đậu Đậu, không phải năm người này, mà là một người với giọng khàn khàn đến từ phía sau chúng.
Quay đầu nhìn lại thì thấy xuất hiện thêm bảy tám người.
Kẻ cầm đầu cao chừng một mét chín, lưng hổ vai gấu, mặc quần áo bó sát, cố ý lộ ra một thân thịt gân.
“Pháo ca!” Năm tên du côn kêu gào khóc lóc nghênh đón.
"Lũ ăn hại, có chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được." Pháo ca đẩy ra năm tên kia, từ trên xuống dưới đánh giá Giang Dược.
"Tao nhận ra mày, lớp của thầy Tôn Bân, nghe nói là học sinh giỏi? Sao? Học sinh giỏi không làm, lại đi học người khác đánh nhau?”
Giọng điệu pháo ca lộ ra một loại trêu tức từ trên cao nhìn xuống, phảng phất như đùa giỡn con mồi yếu đuối.
"Cậu là đại ca của bọn chúng hả?"
Giang Dược cười ha ha, hỏi ngược lại.
Pháo ca nhíu mày, gã rất không thích nụ cười của Giang Dược. Dưới khí thế áp bách của mình, người này cư nhiên còn cười, điều này làm cho gã rất khó chịu. Hay nó cho rằng đánh mấy kẻ ăn hại, liền không coi ai ra gì?
"Mấy tên ăn hại này, còn không xứng làm đệ của tao. Có điều, ở trường trung học Dương Phàm, chỉ cần gọi tao một tiếng Pháo ca, đều có thể được tao che chở.” Pháo ca nhíu mày.
"Cậu che nổi không?"
"Thế nào? Mày hoài nghi lời tao?”
“Không, tôi không phải hoài nghi cậu, tôi chỉ là cảm thấy cậu không che được."
Pháo ca sờ sờ mũi, có chút tức giận. Người quen thuộc với Pháo ca đều biết sắp có kẻ không may.
"Tôi nghe nói, sau lưng cậu cũng có người che chở? Phải nhà họ Đặng gì đó không?” Giang Dược lại phảng phất như hoàn toàn không cảm giác được lửa giận của Pháo ca, vẫn hỏi nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Pháo ca ngược lại có chút ngoài ý muốn:
"Mày biết nhà họ Đặng, còn dám kiêu ngạo như thế? Còn dám đánh người dưới trướng nhà họ Đặng?”
“Mấy tên ngu xuẩn kia là người của nhà họ Đặng?” Giang Dược nhíu mày.
"Thế nào? Ngay cả bọn hắn là ai, đến làm cái gì mày cũng không rõ ràng, liền đánh người? Mày có biết hậu quả hay không?”
“Tôi thật đúng là không biết."
Pháo ca tức giận cười ngược, quát với năm người kia:
"Nào, nói cho hắn biết, tụi bây tới làm gì?”
“Bọn tôi tới đưa tin của thiếu gia nhà họ Đặng cho chị dâu.”
Giang Dược bất chợt nhìn về phía Lý Nguyệt, kết hợp với sự việc của mẹ cô ấy lúc đầu giờ chiều, hắn mơ hồ có một suy đoán:
"Chị dâu mà các người nói, chẳng lẽ lại là Lý Nguyệt?”
“Chứ còn ai nữa!” Cả bọn đồng thanh hô, một trong số chúng tiếp tục nói:
"Đây là mẹ của chị dâu chính miệng đồng ý. Thậm chí đã thu xong phí dạm ngõ mười triệu. Bọn tao đến đưa tin cho chị dâu, mà chúng mày lại chắn đường, rõ ràng là cố tình quấy rối.”
Giang Dược nghe vậy liền biết mình đã đoán đúng. Cả Mao Đậu Đậu lẫn Đồng Địch đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Lúc này Giang Dược đã hoàn toàn thông suốt. Quần nhau nửa ngày, hóa ra kẻ bỏ mười triệu muốn mua đứt cả đời Lý Nguyệt đúng là người của nhà họ Đặng? Nhà họ Đặng này sao giống như âm hồn bất tán vậy? Đi đâu cũng có chúng vậy a?
Mao Đậu Đậu sau khi nghe xong cũng vui vẻ:
"Mẹ cậu cũng đã đồng ý gả cho tôi, sao cậu không gọi tôi là cha đi? Cậu nói thu tiền là thu tiền? Cậu nói đồng ý là đồng ý à? Cậu đã bao giờ hỏi bản thân Nguyệt Nguyệt chưa? Đã là thời đại nào rồi, cậu còn tưởng là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó hay sao?”
“Nguyệt Nguyệt, cậu có đồng ý với lời của bọn nó không?” Mao Đậu Đậu lớn tiếng hỏi.
Lý Nguyệt đỏ mặt, đầu lắc lắc như trống bỏi:
"Không... Trừ phi tôi chết.”
“Có nghe thấy chưa? Mặc kệ thiếu gia tụi bây là nhà họ Đặng hay nhà họ Đắng, đừng có mà cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga. Nguyệt Nguyệt chúng ta là vô giá, có mấy đồng tiền thối đã muốn mua đứt thiên tài số một của trường trung học Dương Phàm? Chắc cũng chỉ tụi bây mới nghĩ ra được. Thôi bớt nằm mộng giữa bay ngày lại đi nhé.”
Mao Đậu Đậu một tay chống nạnh, tay còn lại phách lối chỉ vào đối phương mà mắng.
Sắc mặt Pháo ca trầm xuống:
"Còn mày lại là thằng đầu đất nào?”
Người khác có thể sợ gã, nhưng Mao Đậu Đậu lại có tính nết không sợ trời không sợ đất, nghiêng đầu cười quái dị nói:
"Tôi đây là Mao Mười Chín, cuộn ở bên hông. Trường trung học Dương Phàm luôn có truyền thuyết của tôi, cậu chưa bao giờ nghe qua, vậy chứng tỏ cậu ếch ngồi đáy giếng.”
Nhìn một thân cơ bắp của Pháo ca, Mao Đậu Đậu cũng không phải sợ. Nếu bàn về cơ bắp, Mao Đậu Đậu cũng không thua kém. Không phải là đánh nhau sao? Tới luôn đi!
Pháo ca giận quá thành cười, hôm nay thật đúng là quái dị. Mấy tên này không biết chui ra từ cái xó xỉnh nào. Uy danh Pháo ca của gã trước giờ vẫn dùng rất tốt ở trường trung học Dương Phàm, hôm nay lại mất hiệu lực toàn tập?
Giang Dược tiến lên một bước, ngăn giữa Pháo ca và Mao Mười Chín.
Hắn thấy được là Pháo ca muốn động thủ với Mao Đậu Đậu.
"Cậu gọi là Pháo ca đúng không, tôi nghe nói cậu là lớp chuyên môn?"
"Biết tao là lớp chuyên môn, còn dám hung hăng như vậy, tao phải nói mày là người đầu tiên tao gặp được trong suốt nhiều năm qua ở trường trung học Dương Phàm.”
“Chuyện gì cũng phải có lần đầu tiên. Nhiều người đứng xem như vậy, nếu tôi đánh cậu, sẽ rất khó nhìn. Như vậy đi, tôi đứng ở chỗ này, mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể làm cho tôi di chuyển nửa bước chân, chuyện hôm nay, cậu nói thế nào thì thế nấy. Còn nếu không làm được, tôi khuyên cậu nên bình tĩnh lại rồi hẵng nói sau.”
"Mày nói cái gì cơ?" Nói thật, thấy Giang Dược bình tĩnh như vậy, Pháo ca quả thật có chút bất an, chẳng lẽ đối phương thật sự là cao thủ che giấu thực lực?
Nhưng những lời này của Giang Dược vẫn đã thành công chọc giận gã.
Mình đường đường là Pháo ca, mấy năm nay đánh khắp trường trung học Dương Phàm vô địch thủ, ai thấy mình mà chả phải lạnh run, đi đường vòng?
Tên ranh này cư nhiên khẩu xuất cuồng ngôn như vậy, đây hoàn toàn là không coi Pháo ca gã ra gì hết a!
“Lỗ tai cậu vẫn ổn đấy chứ?” Giang Dược vẫn bình chân như vại.
"Được rồi! Nếu mày thật muốn chết, tao sẽ thành toàn cho mày.”
Pháo ca sải bước tiến lên, chuyển sang chạy nước rút, thân thể như một con gấu hung hăng lao thẳng về phía người Giang Dược.
Đừng nhìn gã chỉ chạy nước rút có vài bước, nhưng động lượng lại lớn đến dọa người, thật giống như một ngọn đồi nhỏ di động, hung hăng ủi tới.
Thân hình hai người không bằng nhau, Giang Dược lại đứng yên.
Một to một nhỏ, một động một tĩnh, đối lập càng thêm rõ ràng.
Tất cả mọi người kinh hô lên, ngay cả Lý Nguyệt cũng không bình tĩnh được, vội vàng lao tới định ngăn cản lực xông của Pháo ca.
Nào biết Giang Dược bỗng nhiên đưa tay tùy ý đẩy về phía trước.
Một luồng sức mạnh vô hình đúng lúc đè vào ngực Pháo ca, phảng phất như thi triển phép định thân, lập tức vững vàng dừng lại đà xông mạnh của gã.
Pháo ca cắn răng một cái, chấn động hai tay, muốn bổ gãy cánh tay Giang Dược.
Giang Dược cười khẽ, cánh tay nhấc lên tránh thoát, rồi lại ấn vào trán Pháo ca.
Pháo ca tức điên gầm lên một tiếng, nhấc chân đá ra một cước.
Giang Dược lại nhanh tay hơn, vững vàng chộp lên bắp chân Pháo ca, khẽ bóp một cái. Pháo ca nhất thời kêu thảm một tiếng, toàn bộ thân thể lộp bộp lui lại mười mấy bước, đặt mông ngồi xuống đất.
Nhìn lại Giang Dược, vẫn thấy hắn vẻ mặt thoải mái, từ đầu đến cuối, chỉ dùng một tay, dưới chân không chuyển động ngay cả một mi li mét.
Pháo ca cũng bất chấp ê mông, hét lớn một tiếng, lại nhảy dựng lên.
"Ngụy Sơn Pháo, uy phong quá nhỉ." Ngay khi Pháo ca muốn phát động công kích lần thứ hai, một thanh âm lạnh lùng truyền đến từ đằng xa.
Chính là Hàn Tinh Tinh không biết chui ra từ góc nào.
Hiển nhiên, đều là lớp chuyên môn, Hàn Tinh Tinh hiển nhiên cũng quen biết với gã Pháo ca này.
Pháo ca nhìn thấy Hàn Tinh Tinh, gương mặt nhất thời biến thành màu gan heo, dè dặt nói:
"Hàn Tinh Tinh, việc này không liên quan gì đến cô chứ?”
Hàn Tinh Tinh nhướng mày:
"Sao lại không liên quan gì đến tôi? Những người này là bạn cùng lớp của tôi. Cậu gây khó dễ với bọn họ, đó chính là muốn gây khó dễ với tôi.”
"Tôi..." Pháo ca trước giờ vẫn luôn ngang tàng, giờ lại rụt rè trước mặt Hàn Tinh Tinh:
"Tôi cũng chỉ là làm việc cho công tử Đặng."
"Tôi mặc kệ cậu làm việc cho ai, cậu phá bạn học của tôi, chính là phá tôi."
Không thể không nói, Hàn Tinh Tinh vẫn rất nổi tiếng ở trường trung học Dương Phàm.
Một số học sinh vây xem nhanh chóng nhận ra cô ấy.
"Là đàn chị Hàn Tinh Tinh a! Nghe nói chị ấy xếp hạng thứ nhất lớp chuyên môn trong lần kiểm tra thể chất thứ hai!”
“Khó trách Pháo ca đều có chút sợ chị ấy!”
"Cậu thì biết cái gì? Tuy Hàn Tinh Tinh đứng đầu thành tích đo lường thể chất, nhưng nếu thật sự đánh nhau, khẳng định đánh không lại Pháo ca. Pháo ca xuất thân tán đả, kỹ xảo chiến đấu rất lợi hại.”
“Rất lợi hại sao? Vậy sao có vẻ đánh không lại đàn anh kia vậy?"
"Đàn anh đó mới là cao thủ chân chính a! Mình thấy anh ấy dường như chỉ sử dụng có mỗi một tay.”
Hàn Tinh Tinh hiển nhiên không xem Pháo ca ra gì:
"Cậu đi nói với Đặng Khải một chút, bớt chơi ba trò mèo kia lại đi. Thế giới này, không phải ai hắn cũng có thể chọc nổi. Chọc nhầm người, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.”
Đặng Khải, hẳn chính là con cháu nhà họ Đặng muốn thông gia với Lý Nguyệt?
Giang Dược thầm suy đoán.
Loại thế gia quyền quý này rõ ràng là thèm thiên phú của Lý Nguyệt, là muốn mượn gen mạnh mẽ trên người Lý Nguyệt, chứ cũng không hề coi trọng bản thân Lý Nguyệt.
Nếu thật sự thông gia với loại gia tộc quyền quý này, chỉ sợ sẽ trở thành cỗ máy sinh sản, hoặc là dứt khoát trở thành đồ chơi của bọn họ.
Cũng chỉ có mẹ Lý Nguyệt quê mùa dân trí thấp mới có thể bại não như vậy, đi bán đứt Lý Nguyệt tiền độ vô lượng với giá mười triệu tệ.
Sắc mặt Pháo ca lúc xanh lúc trắng, nhìn qua rõ ràng có chút không cam lòng.
Kỳ thật gã đúng là không sợ Hàn Tinh Tinh, mà là sợ Giang Dược.
Gã luyện tán đả lâu năm, mới vừa rồi giao thủ cùng Giang Dược, thoạt nhìn đối phương chỉ dùng một tay, nhưng bất kể là tốc độ hay sức mạnh, đối phương đều hoàn toàn nghiền ép gã.
Loại cảm giác này, tựa như một người trưởng thành trêu đùa một đứa bé đang mặc tã, căn bản không cần dốc hết toàn lực.
Đây mới là chỗ Pháo ca e dè. Còn Hàn Tinh Tinh, coi như thành tích đo lường thể chất tốt hơn gã một tí, gã cũng không thèm quan tâm. Ai thắng ai thua đánh nhau rồi mới biết.
Mặt ngoài Pháo ca nhìn như không cam lòng, nhưng sâu trong nội tâm, gã chỉ còn duy nhất một ý niệm trong đầu, rút lui!
Cái gọi là do dự không cam lòng, chỉ là diễn cho mọi người xem. Nếu cứ rút lui lưu loát, vậy cũng quá mất mặt chứ? Đánh nhau đã thua, cũng không thể thua nốt mặt mũi.
"Được, nếu đại tiểu thư Hàn đã lên tiếng, tôi sẽ thuật lại nguyên văn cho công tử Đặng, còn chuyện giữa các vị, tôi sẽ không nhúng tay vào nữa.”
Nói xong lời khách sáo, đoàn người của Pháo ca mới không tình nguyện rời đi.
Giang Dược chỉ nhìn chứ không ngăn cản.
Có điều, trong số những học sinh vây xem rốt cuộc vẫn có người thông minh, nhìn ra được Pháo ca chỉ là ra vẻ nhượng bộ, kỳ thật chính là đánh thua nên nhận túng.
"Mình thấy Pháo ca chỉ nói nghe hay vậy thôi, chứ khẳng định là biết đánh không lại vị đàn anh này."
"Đúng vậy, đàn anh quả thực quá đẹp trai. Một tay đánh Pháo ca chạy trối chết. Xem ra trường trung học Dương Phàm chúng ta thật sự là ngọa hổ tàng long a!”
“Mình biết vị đàn anh này, anh ấy tên là Giang Dược, là học sinh xuất sắc nhất trong lịch sử trường trung học Dương Phàm chúng ta! Trước đây không có, về sau cũng sẽ không có ai sánh bằng!”
“Bớt nổ lại đi ông. Trước không có thì thôi đi, nhưng chuyện về sau, sao ông dám khẳng định sẽ không có?”
“Mình nói thật đó, nghe nói trừ phi đàn anh Giang Dược không muốn, bằng không bất kỳ môn học nào đều có thể dễ dàng đạt max điểm. Một đoạn văn học cổ đại khó hiểu, người khác học sống học chết mãi không thuộc, anh ấy liếc mắt một cái là có thể nhớ không sót một chữ. Rất nhiều câu hỏi toán lý hóa hóc búa, thầy cô giáo còn phải cân nhắc hồi lâu, vậy mà anh ấy chỉ nhìn lướt qua là có thể giải rõ ràng, còn chuẩn hơn tham khảo đáp án.”
"Thật hay giả? Nào có học sinh giỏi nào thần thánh như vậy?”
“Ha ha! Cậu không tin cũng phải. Chị họ mình học trong lớp của anh ấy. Nam thần trong lòng chị họ mình chính là anh ấy, hơn nữa là một trăm năm cũng sẽ không thay đổi.”
“Chị họ ông là ai thế?”
"Này, cậu hỏi để làm gì? Cậu có ý gì hả? Đừng hòng có ý đồ gì với chị họ mình.”
Hàn Tinh Tinh thấy những người này nói linh tinh, vung nắm tay xinh xắn nói:
"Tất cả tản ra hết nào, hết thứ náo nhiệt để xem rồi. Nếu còn không đi, có tin đàn chị đây cho tụi em ăn đòn hay không?”
Năm nay lớp bọn họ sắp thi đại học, đúng là thuộc diện học sinh lớn nhất tuổi trong cả trường trung học Dương Phàm.
Các đàn em ở trước mặt đàn chị, thật đúng là không dám làm càn. Huống chi Hàn Tinh Tinh lại là người trước mắt có thành tích thể chất đứng đầu lớp chuyên môn, hơn nữa còn là mỹ nữ siêu cấp.
Loại đàn chị cấp nữ thần này nổi bão, người xem náo nhiệt thật đúng là không dám dừng lại.
Sau khi đám người tản đi, Hàn Tinh Tinh hai tay chắp phía sau lưng, bước đi có chút khoa trương, cười hì hì đi tới trước mặt Giang Dược.
"Lớp trưởng, khá lắm, anh hùng cứu mỹ nhân, tôi thấy bạn học Lý Nguyệt hoàn toàn đã bị cậu chinh phục."
"Không phải còn nhờ mỹ nữ cậu cứu anh hùng tôi đây sao? Nếu không có cậu xuất hiện cuối cùng, chưa chắc có thể trấn được vị Pháo ca kia!” Giang Dược cười xòa nói.
"Bớt khiêm tốn đi nhé." Hàn Tinh Tinh hơi nhíu mày, lẩm bẩm nói:
"Lớp trưởng, ngày mai sẽ đến phiên các cậu kiểm tra thể chất, để tôi xem cậu có thể che giấu thực lực đến lúc nào. Theo tôi thấy, cái tên ngốc Ngụy Sơn Pháo kia dù là có thêm ba đứa giống vậy nữa cũng không thể đánh lại cậu.”
Hàn Tinh Tinh đúng là có nhãn lực thật, có điều Giang Dược lại không có khả năng tự thổi mình như thế.
Đồng Địch ở một bên đăm chiêu nói:
"Tui vẫn nói lớp trưởng là đứa con số phận, là thiên tài chân chính. Có vẻ như phán đoán của tôi là đúng. Bằng vào mấy chiêu vừa rồi của lớp trưởng, cái gì mà thiên tài thể chất, căn bản không phải đối thủ. Đặt trước mặt lớp trưởng, đều chỉ là trẻ lên ba. Người lớn đánh trẻ em cũng không dễ dàng đến vậy.”
Lúc này ngay cả Mao Đậu Đậu cũng không cãi với Đồng Địch. Thân là một người biết đánh nhau, ít nhiều cậu cũng có chút phán đoán. Vừa rồi Giang Dược đánh mấy người kia, thân thủ quá quỷ dị.
Còn màn giao đấu với Pháo ca thì khỏi cần phải nói, thủ đoạn hết sức cao minh.
Bằng không thì với hình thể khôi ngô của tay Pháo ca kia, như thế nào chỉ bị đẩy một cái là đã văng ra mười mấy bước?
Quả nhiên sếp Dược mới là cao thủ trong truyền thuyết?
Bạn cần đăng nhập để bình luận