Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 394: Đỗ Nhất Phong chưa từ bỏ ý đồ
Trước đó trên bàn ăn, Đồng Địch đã cố ý nhắc đến cái tên Vương Hiệp Vĩ này. Lúc ấy hiệu trưởng đã dặn dò phó chủ nhiệm Thiệu điều tra nguồn gốc của đối phương.
Không ngờ lại gặp Vương Hiệp Vĩ ngay tại nhà thầy Tôn.
"Trò Vương Hiệp Vĩ, tôi xin thay mặt trường trung học Dương Phàm chúc mừng em đã giác tỉnh thành công. Nếu em có bất kỳ yêu cầu gì, cứ đến phòng hiệu trưởng tìm tôi."
Hiệu trưởng luôn muốn tạo dựng hình ảnh gần gũi với học trò trước mặt những Người giác tỉnh.
Vương Hiệp Vĩ hoảng hốt trong lòng. Bình thường cậu đứng trước mặt thầy Tôn đã có chút không tự nhiên, huống chi là trước mặt một nhân vật lớn như hiệu trưởng.
Cậu cười ngại ngùng, gật đầu gượng gạo tỏ vẻ đồng ý.
Đồng Địch lại cười tiến lên, vỗ vai Vương Hiệp Vĩ:
"Hiệu trưởng, chính thầy đã nói rồi đấy. Lúc đó em sẽ đi cùng Hiệp Vĩ đến thăm."
"Hoan nghênh các em vô cùng, đến bất cứ lúc nào cũng được."
Hiệu trưởng nở nụ cười, đánh giá Đồng Địch vài lần, rõ ràng là có chút ngạc nhiên trước cậu học sinh mập mạp này.
Hiệu trưởng đã biết Đồng Địch từ trước, nhưng những ngày qua Đồng Địch đã có sự tiến bộ rõ rệt về phong thái, tự tin hơn trước rất nhiều.
Hiệu trưởng đã từng nghiêm túc nghiên cứu hồ sơ của từng học sinh giác tỉnh, ông biết gia cảnh của Đồng Địch cũng chỉ thuộc dạng bình thường.
Thông thường, những học sinh như vậy sẽ có chút tự ti trong lời nói và cử chỉ, không tự tin giống như Đỗ Nhất Phong hay Giang Dược.
Đặc biệt là với vóc dáng của Đồng Địch, hẳn càng có chút tự ti về mặt hình thể.
Tuy nhiên, qua vài lần gặp gỡ, hiệu trưởng phát hiện Đồng Địch không còn rụt rè như trước mà ngày càng trở nên phóng khoáng.
Có lẽ đây là tốc độ phát triển của Người giác tỉnh?
Hoặc giả, có Giang Dược ở bên cạnh, vô hình trung đã khiến lòng tin của những người xung quanh hắn tăng lên.
Phải chăng Giang Dược chính là chỗ dựa của bọn họ?
Bất kể là lý do gì, hiệu trưởng thầm quyết định phải hầu hạ Giang Dược thật tốt, bám chặt cái đùi này.
Ông coi như thấy rõ, chỉ cần ôm chặt đùi Giang Dược, đồng nghĩa với việc ôm chặt cả một vòng tròn tiềm năng bên cạnh hắn.
Đây chính là ngọn lửa hy vọng cuối cùng của trường Trung học Dương Phàm.
Hiệu trưởng và Giang Dược vui vẻ trao đổi một hồi, sau đó mới rời đi.
Giang Dược vỗ vai Vương Hiệp Vĩ:
"Hiệp Vĩ, cậu không chỉ cần lục lọi nhiều hơn về phương hướng giác tỉnh, mà còn phải nâng cao sự tự tin của bản thân. Hãy không ngừng nhắc nhở bản thân, mình là Người giác tỉnh, khác với người bình thường, cho dù là trước mặt hiệu trưởng, cậu cũng không cần phải tự ti."
Đồng Địch cũng phụ họa:
"Đúng vậy, chúng ta đều biết cậu là người tốt bụng, nhưng cậu không thể tiếp tục dùng tâm thái cũ để đối mặt với chuyện giác tỉnh này. Cậu nên tranh thủ những gì mình muốn, nắm lấy cơ hội. Không tranh không đoạt, sẽ chẳng có gì cả."
"Hừm, không ngờ mập mạp cậu cũng có trình độ nhận thức cao vậy nhỉ?"
Hàn Tinh Tinh chọc ghẹo.
"Hắc hắc, cậu không biết đâu, còn nhiều chuyện lắm. Hiệp Vĩ, đừng lo lắng, lát nữa tui sẽ cùng cậu đến phòng hiệu trưởng, thoải mái đưa ra yêu cầu."
"Làm vậy không hay lắm chứ?"
Vương Hiệp Vĩ vẫn còn chút do dự:
"Dù sao tôi không có số liệu đo lường thể chất chính thức, nếu vội vàng đưa yêu cầu, mọi người sẽ nghĩ tôi là người không biết điều, không biết tiến thoái thì sao?"
Đồng Địch thở dài:
"Lớp trưởng, xem ra muốn cải tạo đồng chí Hiệp Vĩ của chúng ta, còn cả một quãng đường dài."
"Đừng vội, việc hình thành tính cách không phải chuyện một sớm một chiều. Bình thường hãy tự động viên bản thân nhiều hơn, mập mạp cậu cũng nên tranh thủ lúc rảnh rỗi lải nhải vài câu bên tai Hiệp Vĩ."
Thầy Tôn nhìn cảnh này, trong lòng vô cùng xúc động.
Ông nhìn thấy bóng dáng tuổi trẻ của mình trong con người Vương Hiệp Vĩ.
Một học sinh ngoan ngoãn như Vương Hiệp Vĩ, nếu như cuộc sống không có biến động, không có thời đại quỷ dị ập đến, đại khái sẽ thi đỗ vào một trường đại học tốt, tìm một công việc ổn định, sau đó từng bước tích lũy tiền bạc, lập gia đình...
Ông gần như có thể nhìn thấy con đường tương tự như của chính mình.
Sự khác biệt duy nhất là, Vương Hiệp Vĩ rất may mắn, trên con đường trưởng thành, có "sếp" Dược dẫn dắt và bảo vệ.
Chỉ cần có lợi thế này, cậu ấy có thể tránh đi rất nhiều con đường quanh co.
"Hiệp Vĩ, thầy cũng muốn cho em một lời khuyên, hãy nghe theo Giang Dược, tự tin hơn một chút, dũng cảm hơn một chút. Khi làm việc, không cần cứ mãi lo lắng liệu mình có làm phiền người khác hay không. Những suy nghĩ này sẽ trói buộc em, thậm chí sẽ khiến em cảm thấy uất ức, khó chịu trong lòng. Đây là lời khuyên chân thành từ một người từng trải, cũng là bài học từ chính bản thân thầy."
Thầy Tôn thở dài một tiếng, buồn bã nói:
"Lúc còn trẻ, thầy cũng giống như em hiện tại, tính cách hướng nội, trung thực, làm việc không dám vượt qua lề lối, luôn sợ hãi thể hiện bản thân, kìm nén suy nghĩ của mình, hy sinh bản thân để làm hài lòng người khác. Cho dù người khác tạo phiền phức cho thầy, thầy cũng không dám dứt khoát từ chối. Loại tính cách này đã ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống và sự nghiệp sau này của thầy... Thầy hy vọng em đừng dẫm theo vết xe đổ của thầy nữa."
Đối mặt với lời tự bạch của thầy Tôn, những học sinh này không tiện phụ họa.
Có điều Giang Dược cũng biết thầy Tôn nói đúng, tính cách của thầy trước giờ luôn là hy sinh bản thân để làm hài lòng người khác.
Nhìn chung, tính cách này là tốt. Nhưng xét về mặt tiêu cực, nó cũng có chút nhu nhược, dễ bị lợi dụng.
Hàn Tinh Tinh thấy không khí hiện trường có chút trầm lắng, bèn khéo léo chuyển sang chủ đề khác, hỏi:
"Giang Dược, nhà cậu có sữa bột không? Sao lại đáp ứng cho cô Phương hai hộp sữa bột?"
"Trước đây khi nhà cô út còn ở, sữa bột trữ nhiều lắm. Có điều lần trước hẳn là đều đã chở hết về Bàn Thạch Lĩnh, giờ không còn hàng nữa."
"Thế sao cậu còn dám hứa?"
"Toàn bộ Tinh Thành, chẳng lẽ sợ tìm không ra vài hộp sữa bột sao?"
Giang Dược không lo lắng, cười cười nói:
"Chẳng lẽ không có một hai cửa hàng em bé nào?"
"Lỡ đâu những cửa hàng này cũng bị chính phủ tiếp quản?"
"Vài hộp sữa bột thôi mà, sẽ có cách giải quyết."
Giang Dược tỏ ra nhẹ nhõm.
Tinh Thành có vô số cửa hàng to nhỏ, muốn tiếp quản mỗi một cửa hàng, cần rất nhiều nhân lực mới làm được.
Giang Dược không tin bọn họ có thể hoàn toàn kiểm soát mọi thứ.
Thấy sắc trời đã bắt đầu chuyển tối, Giang Dược cáo từ.
"Mập mạp, đừng quên nhiệm vụ của mình, nếu thầy Tôn và Hạ Hạ chịu một chút ủy khuất, cậu phải chịu trách nhiệm đấy nhé."
Giang Dược dặn dò trước khi đi.
"Hiệu trưởng tự mình cảnh cáo thầy Hà, hiệu quả giết gà dọa khỉ hẳn là có thể kéo dài được vài ngày. Nếu thầy ta thực sự không biết điều, Đồng Địch tôi sẽ cho thầy ta biết thế nào là nắm đấm thép của Người giác tỉnh!"
Đồng Địch vung nắm đấm, bảo đảm với Giang Dược.
"Tốt, các cậu cũng đừng chủ quan, không có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ đến trường mỗi ngày. Ban ngày còn đỡ, buổi tối nhất định phải chú ý an toàn. Hiện tại trường học chỉ còn vài Người giác tỉnh, đừng để quái vật lợi dụng lúc vắng vẻ mà xâm nhập."
Ra khỏi trường, Giang Dược dặn dò thêm vài câu.
Mãi đến khi Đồng Địch và Vương Hiệp Vĩ trở về trường, Hàn Tinh Tinh mới cười hì hì nói:
"Giang Dược, anh có nhận ra không, giọng điệu của anh lúc nãy giống một bà mẹ già hay càu nhàu."
"Tinh Tinh, thế mẹ em ở nhà có hay vậy không?"
"Mẹ em sao? Bà ấy cứ hở ra là thích nói đạo lý với em. Đừng nhìn bề ngoài mẹ là một lãnh đạo nghiêm túc trước mặt người khác, trong nhà, mẹ thực sự là một bà mẹ già hay càu nhàu!"
Nụ cười trên môi Giang Dược hơi đắng chát.
Đừng nhìn Hàn Tinh Tinh nói như vậy, kỳ thật chẳng phải là một kiểu khoe khoang hạnh phúc hay sao?
Hầu hết những đứa trẻ mười mấy tuổi đều sẽ có lúc ghét bỏ sự cằn nhằn của mẹ, nhưng nếu không có những lời cằn nhằn này, quỹ đạo trưởng thành của chúng chắc chắn sẽ có một khoảng trống lớn mà không gì có thể bù đắp được.
Hình ảnh khuôn mặt trẻ trung của mẹ lúc hắn còn nhỏ khiến hắn cảm thấy đau xót trong lòng.
Trong thời gian này, hắn thậm chí đã không còn mơ thấy mẹ được nữa.
Nỗi lo lắng này không thể xua tan, nó như một dấu ấn in sâu trong lòng, không thể nào xóa nhòa.
"Giang Dược, anh sao vậy?"
Hàn Tinh Tinh không ngờ bản thân đề cập đến chủ đề về mẹ già lại vô tình chạm vào nơi mềm yếu nhất trong nội tâm Giang Dược.
Giang Dược lắc đầu, đang định đổi chủ đề thì bỗng ánh mắt dừng lại ở góc đường, nhìn chằm chằm vào hai bóng người bước ra từ đó.
Người đi đầu nhìn thấy Giang Dược, mặt lộ vẻ vui mừng, bước nhanh đến chào đón.
"Giang Dược, tôi đoán có thể tìm thấy cậu ở trường học, quả nhiên đoán đúng."
Người đến chính là Đỗ Nhất Phong, bên cạnh hắn còn đi theo một người đàn ông lạ lẫm với vẻ mặt âm trầm.
Giang Dược chưa kịp nói gì, Hàn Tinh Tinh đã cau mày nói:
"Đỗ Nhất Phong, cậu theo dõi chúng tôi đấy hả?"
Đỗ Nhất Phong cười nói:
"Sao lại như vậy? Tôi đang yên đang lành theo dõi các cậu làm gì? Tôi đến đây là để bàn chuyện quan trọng với các cậu."
"Vậy sao cậu không trực tiếp vào trường học, mà lén lút bên ngoài trường chặn đường chúng tôi?"
Hàn Tinh Tinh không dễ bị lừa.
"Tôi... vừa mới đến đây thôi mà! Còn chưa kịp vào, các cậu đã đi ra!"
"Hừm, cậu tưởng tôi ngốc à! Vừa mới đến? Ai mà tin được chứ?"
Hàn Tinh Tinh nhìn bộ dạng của họ, liền biết họ đã đợi ít lâu.
Giang Dược chỉ mỉm cười đứng sang một bên, không chào hỏi, cũng không đáp lời, mà chỉ tò mò nhìn người đàn ông bên cạnh Đỗ Nhất Phong.
Người đàn ông này có vẻ mặt âm trầm, ánh mắt hung dữ sắc bén, toát lên vẻ hung hãn như một con thú săn đang rình rập con mồi, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Đỗ Nhất Phong đi theo một người như vậy, không phải là một dấu hiệu tốt.
"Giang Dược, Tinh Thành đang giới nghiêm mà cậu vẫn đến trường học a?"
Đỗ Nhất Phong thấy Giang Dược không trả lời, cười ha hả chủ động bắt chuyện.
Tuy gã và Giang Dược trước đây không chơi thân, ở khu sinh thái cũng có một số mâu thuẫn nhỏ. Có điều Đỗ Nhất Phong lại cư xử rất khéo léo, như thể những mâu thuẫn trước đây không hề xảy ra, vẫn tỏ ra thân thiết với Giang Dược như bình thường.
"Nhất Phong, hiệu trưởng trước đây còn cố ý nhắc đến cậu, cậu là một trong những Người Giác Tỉnh thiên tài mà trường học rất coi trọng. Đã đến đây rồi, sao cậu không vào ngồi một chút?"
"Được rồi, được rồi, chuyện này chúng ta nói sau. Trường học ngay đây, không mất đi đâu được. Hiện tại có chuyện gấp cần bàn bạc với cậu."
"Đỗ Nhất Phong, ngại nghèo yêu giàu thì cứ nói thẳng, trường trung học Dương Phàm hiện tại đang trong tình cảnh khó khăn, cậu muốn tránh hiềm nghi, không tiện vào à? Sợ người khác nghĩ cậu có quan hệ gì với trường trung học Dương Phàm?"
Hàn Tinh Tinh không hề khách sáo, trực tiếp vạch trần tâm tư của Đỗ Nhất Phong.
Thực ra, Giang Dược cũng hiểu rõ kế vặt của Đỗ Nhất Phong, chỉ là không muốn vạch trần ngay trước mặt thôi.
Bị Hàn Tinh Tinh nói toạc tâm can, Đỗ Nhất Phong đương nhiên sẽ không thừa nhận, ngược lại cười ha hả một tiếng:
"Tinh Tinh, cậu cũng quá coi thường Đỗ Nhất Phong tôi rồi, tôi là loại người như vậy sao? Hiện tại Tinh Thành đang giới nghiêm, tôi đi ra cũng phải lén lút. Không thể so sánh với cậu, con gái cưng của thị trưởng, có đặc quyền, muốn đi đâu thì đi, căn bản không cần lo lắng ảnh hưởng gì!"
Gã không muốn trực tiếp đối đầu với Hàn Tinh Tinh, nhưng những lời nói bóng gió cũng đầy ẩn ý sắc bén.
"Thôi đi, nếu cậu thật lo lắng ảnh hưởng không tốt, cũng sẽ không đến tìm chúng tôi. Đừng tưởng trên đời này chỉ có cậu thông minh."
"Ai da, Tinh Tinh, ở vườn sinh thái, cậu hiểu lầm tôi quá sâu rồi. Được rồi, ở đây nhiều người tạp nham, chúng ta chuyển sang nơi khác để tâm sự kỹ hơn nhé?"
"Không nói chuyện, không hứng thú, mục tiêu khác nhau, hướng đi khác nhau."
Hàn Tinh Tinh trực tiếp từ chối.
Giang Dược xua tay, có chút áy náy cười cười:
"Nhất Phong, thời cuộc gần đây nhạy cảm, mọi người cố gắng hạn chế tiếp xúc. Có chuyện gì, chúng ta sau một thời gian ngắn lại trao đổi."
"Sao được? Hôm nay tôi cố ý đến tìm cậu. Tôi đã nghe ngóng được thân phận của anh Hạo kia. Bước tiếp theo, chúng ta nên liên minh, cùng nhau tạo sức ép. Tuyệt đối không thể để anh ta độc chiếm tinh thạch. Tốt nhất là lột trần sự thật về vụ giết người, thế lực sau lưng anh Chí sẽ không thể bỏ qua anh ta!"
Giang Dược cười khổ nói:
"Nhất Phong, nếu làm theo các của cậu, nhiều thế lực tham gia như vậy, cậu nghĩ mình có thể được phân chia bao nhiêu viên tinh thạch?"
Lời nói này khiến cho Đỗ Nhất Phong đang trong cơn tức giận tỉnh táo lại một chút.
Cẩn thận suy nghĩ, lời Giang Dược nói cũng đúng. Nếu để cho quá nhiều thế lực biết chuyện tham gia vào, kết quả là lợi ích của bản thân sẽ bị thu hẹp, thậm chí là sẽ bị quốc gia thu hồi hết, công dã tràng xe cát.
Xem ra, chuyện này vẫn không nên làm quá ồn ào.
"Giang Dược, theo cậu thì nên làm thế nào? Tạo áp lực trong phạm vi nhỏ?"
Giang Dược thở dài:
"Tình hình hiện tại, tôi và Tinh Tinh đâu còn sức lực để cân nhắc chuyện này? Nhất Phong, hay là vầy, cậu cứ toàn quyền xử lý, mò được bao nhiêu tinh thạch, về phần cậu hết. Tôi sẽ không tham gia, cũng không cần phân chia chiến lợi phẩm.”
Đỗ Nhất Phong trợn mắt há hốc mồm.
Đây chính là tinh thạch a, mỗi một viên đều là vô giá.
Gã hoàn toàn không hiểu được, tại sao Giang Dược và Hàn Tinh Tinh lại tỏ ra không mấy hứng thú?
"Nhất Phong, đừng nhìn tôi như vậy. Mọi người đều là người quen, tôi cũng không ngại nói chuyện thẳng thắn với cậu. Hiện tại thị trưởng đang có chút bị động, vì vậy tôi và Tinh Tinh cũng bị động theo. Nói thật, lúc này chúng tôi còn tâm trí nào đâu mà đi tìm kiếm tinh thạch nữa?"
Tin tức về cuộc tranh đấu giữa thị trưởng và phó Đô đốc Vạn đã lan truyền khắp Tinh Thành, các thế lực lớn trong thành phố đều biết sơ lược tình hình. Đỗ Nhất Phong cũng không ngoại lệ.
Có điều khi nghe Giang Dược chính miệng thừa nhận điều này, trong lòng gã vừa thất vọng vì Giang Dược không tham gia truy tìm tinh thạch, vừa có chút hả hê.
Cuối cùng các cậu cũng phải chịu khuất phục à?
Chẳng phải là con gái cưng của thị trưởng sao? Chẳng phải là Người giác tỉnh thiên tài số một Tinh Thành sao?
Sao không hung hăng nữa đi? Không vênh váo tiếp đi?
Giờ cũng phải cụp cái đuôi đối nhân xử thế rồi à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận