Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 62: Lại xảy ra chuyện

Nếu đổi lại là người bình thường, dưới tình huống như vậy, chỉ cần có thể khai được, khẳng định sẽ khai hết toàn bộ, kể cả từng dấu chấm câu.
Nhưng con quái vật này rõ ràng không phải là người bình thường.
Giang Dược chỉ cần nhìn biểu tình kiệt ngạo trên mặt Kẻ sao chép kia, liền biết cực hình chỉ sợ vô dụng.
Dù là sống hay chết, rất khó để cạy miệng chúng.
Bất quá, sự tình đến một bước này, cho dù bọn chúng không mở miệng, manh mối cũng sẽ không ngừng trồi lên.
Cái này cũng giống như gỡ cuộn len rối, khó nhất chính là tìm được đầu dây, chỉ cần tìm được một đầu dây trong đó, thuận theo chải vuốt, tất có thu hoạch.
Quả nhiên, bằng chứng mới lại đến.
"Trưởng ban La, đã định vị được điện thoại di động, ngay tại khu dân cư bến cảng Tân Nguyệt. Chúng tôi đã cử người đến hiện trường. Theo định vị, hẳn là nó đang nằm trong một hàng cây xanh!”
Điện thoại di động được giấu trong hàng cây xanh!
Tất cả mọi người nghe được lời này đều dâng lên trong lòng một cảm giác khác thường, khó có thể hình dung.
Những Kẻ sao chép này, quả nhiên có chỉ số thông minh tương đối cao, hơn nữa lúc hành động đều có kỷ luật rõ ràng.
Hiện nay họ tiếp xúc với tất cả những Kẻ sao chép, bất kể là sống hay chết, đều không thể tìm thấy một chút bằng chứng có giá trị nào. Điều đó có nghĩa là gì?
Thận trọng, kỷ luật, có trí tuệ...
Khó trách hôm qua bọn họ bắt sống Kẻ sao chép lại vẫn không tìm được vật chứng nào khác trong văn phòng, nhất định là đã bị nó ẩn giấu ở một nơi bí mật nào đó.
Những Kẻ sao chép này trước khi hành hung quả nhiên sẽ giấu đi vật chứng tùy thân bên người có khả năng bại lộ thân phận của nó.
Trưởng ban La ra lệnh:
"Mau tìm điện thoại di động, tìm thấy lập tức gửi đến đây!”
Giang Dược bỗng nhiên nói:
"Trưởng ban La, còn có một vấn đề.”
"Cái gì?"
"Mặc dù bây giờ vẫn chưa có kết quả, nhưng chúng ta cứ giả định, Kẻ sao chép thứ ba này trong hiện thực có một thân phận cố định, là người bản địa Tinh Thành, nhà ở quận Diêu Quang, đúng không?”
"Đúng thì sao?"
"Như vậy Kẻ sao chép thứ nhất, thứ hai này, mặc kệ người bọn chúng phụ thể là ai, trong hiện thực hẳn là cũng có một thân phận, dễ dàng yểm hộ cho mình, đúng không?"
"Ý cậu là?" Trưởng ban La dường như hiểu ra được điều gì đó.
"Mặc dù bến cảng Tân Nguyệt chỗ chúng tôi lớn, nhưng hẳn vẫn có đủ thông tin của cư dân sinh sống. Kẻ sao chép thứ nhất hoạt động ở bến cảng Tân Nguyệt, phải chăng chúng ta có thể giả định rằng vật dẫn của nó cũng là một cư dân ở bến cảng Tân Nguyệt hay không? Bằng cách này, phạm vi cần so sánh rõ ràng đã thu hẹp đi nhiều.”
Mặc dù không thể nhận ra hình dạng gương mặt, nhưng giới tính, tuổi tác đại khái, chiều cao và cân nặng, vẫn có dấu vết để lần theo. Nếu như người này có thân phận, có người nhà ở trong khu dân cư, đã mất tích hai ngày nay, phỏng chừng người nhà hẳn cũng là đang tìm người, thậm chí báo cảnh sát!
Mặc dù suy đoán này không nhất thiết là đúng, nhưng ít nhiều gì cũng là một hướng điều tra khả dĩ.
"Để tôi đi cho." Sự nhiệt tình của Hàn Dực Minh tăng vọt chưa từng có.
"Khoan vội đã, tôi còn chưa nói xong." Giang Dược gọi chú Hàn lại.
"Lý do tương tự, Kẻ sao chép bị chúng ta bắt sống này, giả thiết lúc trước hắn vẫn ẩn núp ở bệnh viện, như vậy hắn ở bệnh viện, có phải cũng có thân phận hay không? Hoặc là nhân viên, hoặc bệnh nhân bệnh viện. Có phải phạm vi điều tra cũng đã nhỏ hơn rất nhiều không?”
Cái gì gọi là mạch suy nghĩ rõ ràng và hợp lý, chính là như vậy.
Giang Dược nghĩ ra được điểm này cũng là nhờ công của Tam Cẩu đã nhận ra một trong số những Kẻ sao chép, từ đó mới truyền cảm hứng cho hắn.
Chú Hàn giơ ngón tay cái lên: "Cậu Giang, không hổ là cậu. Còn gì nữa không?”
"Chỉ có hai manh mối này, còn chưa đủ chú bận rộn hay sao?"
Chú Hàn cười nói: "Đến trưởng ban La bên này làm việc, chỉ có một chỗ tốt, đó chính là không có nhiều lực cản từ các phía, làm việc hiệu suất đặc biệt cao.”
Quyền hạn của ban ngành đặc biệt, cũng không phải chức vị trước đó của ông có thể so sánh.
Chí ít thì ông không cần phải luôn nhìn sắc mặt cấp trên làm việc, không cần suy nghĩ phương thức phá án có ảnh hưởng tốt hay không.
Ban ngành đặc biệt, vốn đã là ban ngành chuyên môn xử lý những vụ án ảnh hưởng không tốt.
Nếu muốn bản án không gây ra ảnh hưởng xấu, thì cần gì mời bọn họ tới làm?
Hết thảy đều có trưởng ban La chống đỡ, cho dù giẫm trúng mìn, phía trên còn có trưởng ban La gánh.
Trưởng ban La mà gánh không nổi, phía trên còn có người cao to hơn chống đỡ.
Hàn Dực Minh vội vàng đi ra ngoài, trưởng ban La cũng không nhàn rỗi, vẫn cầm điện thoại di động, ngồi đó quét tới quét lui, thỉnh thoảng cau mày, nhìn có vẻ tâm sự nặng nề.
"Cậu Giang, có một câu tôi không biết có nên nói hay không?" Trưởng ban La đột nhiên hỏi.
"Câu gì?"
"Bất kể là Quỷ ăn tuổi hay Kẻ sao chép, hay là hung linh khủng bố, dường như hết thảy đều là lẽ đương nhiên đối với cậu, chẳng lẽ cậu không hề sợ hãi chút nào sao? Hoặc là nói, kỳ thật cậu vốn đã biết mấy thứ này từ trước?”
Đây vẫn là điều trưởng ban La luôn nghi hoặc.
Ở độ tuổi học sinh như Giang Dược, đột nhiên gặp phải những thứ khó tin này, không bị dọa tiểu ra quần coi như đã rất đáng gờm.
Nào có ai bình tĩnh như Giang Dược? Điều này quả thực khác thường đến kỳ quái.
Vì lẽ đó, ông còn từng cố ý đến trường trung học Dương Phàm tra xét hồ sơ và bối cảnh gia đình của Giang Dược.
Tất cả dường như không thể nhìn ra bất cứ điều gì khác thường.
Mẹ hắn là nhà khảo cổ học, đã mất tích nhiều năm về trước. Cha hắn là một quan chức nhỏ trong ngành văn hóa, cấp bậc thấp hơn ông vài bậc.
Theo lý thuyết, đây cũng không giống loại con em gia tộc hiển hách gì cho cam, không thể nào có tin tức ngầm gì a.
Giang Dược có thâm ý nhìn trưởng ban La, hồi lâu, hắn bỗng nhiên cười sảng khoái: "Trưởng ban La, lãnh tụ đều đã công khai phát biểu. Thế giới biến đổi lớn như vậy, thay vì đối mặt trong sợ hãi, tốt hơn vẫn nên thản nhiên chấp nhận, có phải không?”
Trưởng ban La thầm mắng một câu tiểu hồ ly, ngoài miệng lại không nói gì.
Ngược lại Giang Dược còn chủ động khơi mào đề tài: "Trưởng ban La, đứng ở vị trí của ông, tôi đoán chừng những thứ ông biết phải phong phú hơn bọn tôi nhiều lắm. Những thứ bọn tôi trông thấy, dù là Quỷ ăn tuổi hay Kẻ sao chép, có thể chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Không chừng có càng nhiều chuyện quỷ dị ly kỳ đang xảy ra, nhưng do vẫn chưa gây ra mức ảnh hưởng tiêu cực quá lớn, cho nên có khả năng là chúng vẫn bị các ông đè xuống, chưa công bố ra ngoài xã hội, có phải không?”
Tam Cẩu nghe xong lời này, không nhịn được tiến lại gần: "Trưởng ban La, chú có gì cần nói thì cứ nhả ra hết đi. Bây giờ tốt xấu gì chúng ta cũng là người một nhà, chú cũng chớ coi tôi là người ngoài đấy.”
Đồng chí Tam Cẩu hiện tại nghiễm nhiên coi mình là một phần tử của ban ngành đặc biệt, lòng cảm mến và cảm giác hăng hái muốn tham gia vào sự vụ của ban ngành đặc biệt đều đang ở trong trạng thái cực cao.
Trưởng ban La thở dài một hơi: "Cậu Giang, có một số việc đã định sẵn là không thể công bố ra bên ngoài.”
"Cậu nói đúng, thế giới biến hóa, tần suất và số lần các loại sự kiện quỷ dị xuất hiện còn đáng sợ hơn các cậu hiện đang tiếp xúc rất nhiều."
"Còn có một ít sự kiện vẫn đang trong nghi ngờ, chưa có bung bét ra… Thôi bỏ đi, bây giờ không phải là lúc để nói đến việc này. Những chuyện đó cũng không phải một mình tôi có thể lo nổi.”
"Nhiệm vụ cấp bách nhất của chúng ta bây giờ, là xử lý tốt vụ án liên hoàn này của Kẻ sao chép. Vụ án này, được cấp trên chỉ định là vụ án cấp C, mức độ nghiêm trọng, thuộc top một top hai ở Tinh Thành. Nhìn toàn bộ lãnh thổ, cũng là một vụ án có độ thần bí tương đối cao.”
Mắt Tam Cẩu sáng lên ngay tại chỗ, thì ra đại án mà Tam Cẩu mình tham dự lại có quy cách cao đến vậy, sau này nếu trở lại thị trấn, hoàn toàn có thể chém gió suốt ba năm a!
Đang nói chuyện giữa chừng, chuông điện thoại di động của trưởng ban La lại reo lên.
“Trưởng ban La, xảy ra chuyện rồi!”
Giọng ở đầu dây bên kia vô cùng lo lắng: "Chúng tôi đã lấy được chiếc điện thoại di động kia, nhưng khi đi qua một ngã tư giao thông, một chiếc xe chở đất cát bỗng nhiên chạy tới với tốc độ cao..."
"Tiểu Bao đã hy sinh... Tôi bị kẹt trong xe, chân tôi bị mắc kẹt. Tuy nhiên, tôi đã tiện tay ném chiếc điện thoại di động sang một chiếc xe bán tải đi ngang qua. Bây giờ phải mau chóng tìm được chiếc xe kia, biển số xe là..."
Âm thanh trong điện thoại vừa lo lắng, vừa có vẻ suy yếu.
Trưởng ban La hung hăng đập vào lồng kính.
“Tiểu Khâu, cậu ráng chịu đựng, tôi lập tức sẽ phái người đi cứu viện!”
Giang Dược chưa từng thấy qua trưởng ban La xúc động đến vậy, hai mắt ông đỏ bừng, giống như một con dã thú muốn nổi điên, có thể xé nát con mồi bất cứ lúc nào.
Tam Cẩu nóng lòng muốn thử: "Trưởng ban La, phái tôi đi này!”
Sắc mặt trưởng ban La u ám, ông khoát tay áo, bước nhanh đi ra ngoài.
Tam Cẩu muốn bước theo thì bị Giang Dược túm chặt: "Hiện tại còn chưa đến lúc em tham gia náo nhiệt.”
Giang Dược cũng không phải không muốn Tam Cẩu có chí cầu tiến, nhưng thiên phú đôi mắt âm dương của Tam Cẩu cơ bản không có tác dụng gì với Kẻ sao chép.
Đây rõ ràng không phải là tai nạn xe hơi, mà là những Kẻ sao chép khác đang muốn cướp điện thoại di động, cướp bằng chứng.
Hiển nhiên, suy đoán trước đó của hắn lại đúng nữa.
Chúng đang sợ hãi, sợ hãi bị bại lộ ra ánh sáng, sợ hãi bị tiết lộ nhiều tin tức hơn.
Đây đã không phải đơn thuần là một loạt vụ án giết người, một cuộc chiến của từng cá nhân đơn lẻ, mà là một cuộc giao tranh kịch liệt diễn ra giữa ban ngành đặc biệt và thế lực chống lưng đằng sau những Kẻ sao chép.
Thiên phú của Tam Cẩu không có tác dụng là mấy trong cuộc giao tranh này.
Lần tiếp theo Trưởng ban La đi vào, biểu tình của ông rõ ràng u ám hơn nhiều. Có thể thấy cú điện thoại vừa rồi đả kích ông rất lớn.
Ban ngành đặc biệt luôn phá án với thế như chẻ tre, hầu như rất ít gặp phải lực cản gì. Điều này ít nhiều gì cũng khiến bọn họ thiếu đi vài phần cảnh giác mỗi khi phá án.
Đây đều là trách nhiệm của trưởng ban La, với tư cách là người đứng đầu, ông quá tự tin, dự đoán nguy cơ chưa đủ, dẫn đến thương vong cho cấp dưới.
Ngay sau đó, người cứu viện đã truyền lại tin tức.
Tiểu Bao đích thực đã hy sinh, may mà Tiểu Khâu chỉ bị gãy xương, tình huống không tính là quá nghiêm trọng.
Chiếc xe bán tải mà Tiểu Khâu nói, bọn họ cũng đã lần theo được dấu vết, nhưng lại không tìm thấy điện thoại di động trên thân xe bán tải. Chủ xe nhiều lần cam đoan tuyệt đối không nói dối, cũng không rảnh hơi đâu đi giấu một cái điện thoại di động làm gì.
Bằng chứng mới đến tay giờ đã bị cướp mất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận