Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 219: Chẳng lẽ là một tòa nhà ma?

"Bỏ tay ra, anh Đổng, chết tiệt, anh mau bỏ tay ra!"
Giám đốc Kha bị ông Đổng ôm lấy, sợ hết hồn hết vía, liên tục dùng khuỷu tay húc ra sau, cố gắng thoát khỏi sự ôm ấp của ông Đổng.
Nhưng không hiểu sao, nhìn ông Đổng gầy gò như que củi, sức lực lại lớn đến kỳ lạ, dù giám đốc Kha có dùng sức đến mấy vẫn không tài nào thoát ra được.
Bên cạnh, Giang Dược cũng thấy không ổn, đưa tay kéo vai ông Đổng một cái, ông Đổng liền loạng choạng ngã ra sau.
Giám đốc Kha đột nhiên mất đi lực ghì, cơ thể không khống chế được lao về phía trước, đầu đập mạnh vào cửa thang máy một cái.
Cú va này khá mạnh, suýt nữa khiến ông ngất đi.
Ông quay cuồng một hồi, cuối cùng mới lấy lại được một chút tinh thần, cố gắng đứng thẳng dậy, mếu máo:
"Tôi không chơi nữa, tôi chỉ muốn về nhà, có được không?"
Giang Dược lạnh lùng hỏi:
"Về nhà? Liệu về rồi thì có thoát được không? Ông đã dính vào vụ này từ sau bữa tiệc hơn một triệu đó, số mệnh của ông đã được định sẵn rồi. Trừ khi ông có thể khiến thời gian quay ngược trở lại, về trước bữa tiệc đó."
"Ông nhìn ông Đổng đi, nhiều nhà cửa, tài sản như vậy, ông ta có thể trốn thoát được không?"
"Tôi không quan tâm, tôi không quan tâm, cậu lừa tôi, các người đều là kẻ lừa đảo. Các người đều muốn hại tôi... Tôi muốn về nhà!"
Tâm lý của giám đốc Kha đã sụp đổ. Bàn tay ông liên tục nhấn một cách điên cuồng vào nút xuống của thang máy.
Giang Dược và trưởng ban La nhìn nhau, cũng cảm thấy bất lực vô cùng. Thế giới quỷ dị thật sự đến rồi, bất cứ chuyện quỷ quái gì cũng có thể khiến người bình thường phát điên.
Giám đốc Kha vốn là người từng trải, nhưng chưa gì hết mà ông ta đã sụp đổ đến mức này rồi.
Thấy thang máy từ từ lên đến tầng mười sáu, giám đốc Kha lộ vẻ vui mừng.
Đột nhiên, thang máy đến tầng mười lăm bỗng dừng lại một cách chậm rãi, mũi tên chỉ hướng thang máy đang lên cũng biến mất. Thang máy thực sự dừng lại ở tầng mười lăm, không nhúc nhích nữa.
"Mẹ nó, đến cả thang máy cũng muốn trêu chọc tôi sao?"
Giám đốc Kha điên cuồng ấn nút xuống, nhưng dù ông ta có nhấn thế nào, thang máy vẫn dừng ở tầng mười lăm, không hề nhúc nhích.
Giám đốc Kha tức giận, ông ta không tin vào điều này, lại đi nhấn nút hai chiếc thang máy còn lại.
Chiếc thang máy thứ hai cũng từ từ lên đến tầng mười lăm, mũi tên chỉ hướng thang máy đang lên vẫn sáng, thang máy vẫn tiếp tục đi lên!
Giám đốc Kha mừng rỡ, xem ra chiếc thang máy vừa rồi là bị trục trặc. Chiếc thang máy này vẫn rất tốt!
Nhưng ông ta vẫn chưa kịp nở nụ cười thì thang máy lại giống như đang đùa bỡn ông ta, trực tiếp bỏ qua tầng mười sáu và từ từ lên đến tầng mười bảy.
Ngay sau đó, thang máy tiếp tục đi lên và dừng lại một cách chậm rãi ở tầng mười tám.
Sau đó, thang máy dừng lại và không hề di chuyển nữa.
Con số không hề chuyển động kia giống như đang chế giễu giám đốc Kha.
Giám đốc Kha hoàn toàn suy sụp, ông ta liên tục đập tay vào nút thang máy.
"Mẹ nó, dám chơi tao hả? Mau tới đây, tao sẽ cho mày biết tay!"
Giang Dược lắc đầu:
"Giám đốc Kha, nút thang máy là vô tội."
Tay giám đốc Kha bị Giang Dược nắm lấy, dù ông ta có lắc lư như thế nào thì cũng không hề di chuyển, hoàn toàn không thể thoát ra.
"Buông tôi ra, tôi muốn về nhà!"
Giám đốc Kha tức giận nói.
Giang Dược cũng không muốn kiểm soát tự do của giám đốc Kha, hắn nhếch mép buông tay, nói:
“Ông bình tĩnh lại đi, rõ ràng là có điều gì bất thường với những chiếc thang máy này. Giờ cho dù chúng có đến đúng tầng, liệu ông có can đảm bước vào đó không?”
Giám đốc Kha nhìn chằm chằm vào thang máy hồi lâu, cuối cùng cũng khôi phục được một chút lý trí. Ông tức giận hét lên:
"Thôi được, nếu thang máy có vấn đề, vậy thì tôi đi thang bộ cũng được chứ?"
Nói rồi ông ta chạy vội về phía cầu thang thoát hiểm, chạy một mạch xuống tầng dưới.
"Lại là một kẻ ngây thơ."
Trưởng ban La lắc đầu.
"Ông ta còn tưởng mình có thể chạy thoát nữa cơ đấy."
Giang Dược nói với giọng điệu u ám, nhìn vào thang máy rồi lại quét một vòng quanh hành lang một cách đầy ẩn ý.
Thang máy không thể vô cớ tránh đi tầng mười sáu.
Rõ ràng là có ma quỷ đang gây chuyện.
Đột nhiên, đầu hành lang lại vang lên một tiếng gào thét kinh hoàng. Giám đốc Kha vừa mới biến mất không bao lâu lại chạy lên với tốc độ như bị ma đuổi.
"Có ma, rất, rất nhiều ma!"
Giám đốc Kha mặt cắt không còn giọt máu, chạy đến sau lưng Giang Dược và trưởng ban La, co ro trốn sau lưng họ, hét lên:
"Thật sự có ma, đây là một tòa nhà ma, khắp nơi đều có quỷ!"
Ông Đổng đang nằm gần cửa thang máy, chợt mỉm cười kỳ lạ, lặp đi lặp lại câu nói:
"Tất cả các người đều phải chết!"
Giám đốc Kha sợ hãi đến cực điểm, đang không biết trút giận vào đâu, nghe ông Đổng lải nhải bên tai, bèn nổi điên lên, tiến lại đá một phát vào người ông Đổng, sau đó liên tục đá mạnh:
"Mịa mày, có ngậm mồm thối lại không thì bảo."
Giang Dược thì không ngạc nhiên mấy trước tình bạn giả dối này.
Mặc dù hành vi của ông Đổng thực sự rất đáng đánh đòn, nhưng lỡ may giết chết ông ta cũng không ổn. Ông Đổng vẫn còn nhiều manh mối cần phải điều tra.
Hơn nữa, trưởng ban La cũng đang có mặt ở hiện trường, không thể nào cứ nhìn giám đốc Kha đánh chết ông Đổng được.
"Giám đốc Kha, nếu ông cứ mất kiểm soát như vậy, có thể người chết đầu tiên sẽ không phải là ông Đổng, mà chính là ông."
Bây giờ mà nói đạo lý thì chưa chắc giám đốc Kha đã nghe lọt tai, ngược lại, những lời đe dọa luôn có tác dụng hơn bất cứ thứ gì khác.
Quả nhiên, chân phải của Giám đốc Kha đang giơ lên thì đột nhiên dừng lại, không còn đá xuống nữa.
"Anh bạn trẻ, lần này chúng ta thật sự gặp rắc rối rồi, thang máy không đến tầng mười sáu, cầu thang thì tầng nào cũng bị ma quỷ chặn đường, lẽ nào chúng ta đã bước vào một tòa nhà ma?"
"Tòa nhà ma?"
Trưởng ban La cau mày, tòa chung cư này nhìn có vẻ đã lâu năm rồi, theo lý thuyết thì nên có khá nhiều người ở đây. Nhưng vừa rồi cả tầng mười sáu xảy ra động tĩnh lớn như vậy, lại không thấy ai ra xem cả.
“Cậu Giang, cậu có nhận ra không, chúng ta lên đây lâu như vậy, hình như ngoài chúng ta ra, thật sự không thấy người nào khác. Tầng này có mười sáu căn hộ. Dù cho một nửa là của ông Đổng, thì tám căn còn lại cũng là của người khác chứ? Không lẽ toàn bộ đều bỏ trống, không có người ở?”
Giám đốc Kha kinh hoàng nói:
“Chẳng lẽ… đều chết cả rồi hả?”
“Tất cả các người đều phải chết!”
Lời nguyền rủa âm u của ông Đổng lại vang lên một lần nữa, vô cùng hợp thời.
“Anh bạn trẻ, cậu có thể khiến ông ta im miệng không?”
Giám đốc Kha nói xong, không đợi Giang Dược trả lời, tự mình động thủ lao vào một căn hộ, lấy ra một miếng giẻ, cũng không quan tâm sạch hay bẩn, trực tiếp nhét vào miệng ông Đổng.
Ông Đổng muốn đưa tay lấy nó ra, Giám đốc Kha vặn một cái, gập tay ông Đổng ra sau lưng.
“Anh liệu hồn thì ngoan ngoãn một chút, không thì tôi bẻ gãy cánh tay anh luôn đấy, biết chưa?”
Nói thì nói vậy, nhưng nếu đổi lại là ông Đổng trước đây, có hai giám đốc Kha cộng lại cũng chưa chắc đã làm được. Chẳng qua là bây giờ ông Đổng gầy gò như que củi, cả người trông vô cùng yếu ớt, một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Giám đốc Kha vẫn không yên tâm, lại vào nhà tìm dây thừng, định dùng dây thừng trói ông Đổng lại cho dứt điểm.
Vì Giám đốc Kha chỉ dám vào căn hộ mà ông ta biết, nên không tìm được dây thừng, nhưng lại tìm thấy không ít quần tất dài của phụ nữ. Thứ này cũng có thể tạm dùng để trói người.
Giám đốc Kha kéo ra một chiếc ghế, dùng tất dài trói ông Đổng vào ghế.
Trưởng ban La và Giang Dược cũng không ngăn cản, chỉ lạnh lùng nhìn.
“Anh Đổng, anh cũng đừng trách tôi đây tàn nhẫn. Anh ngủ vợ bạn, không thiến anh đã là may phước lắm rồi. Chuyện này nếu để anh Trương biết, có thể đâm chết anh với một nhát dao, anh có tin không?”
Miệng ông Đổng bị nhét giẻ, chỉ biết kêu ư ử, không thể trả lời được.
“Khỉ thật, anh có tiền nhiều như vậy, thích tìm gái nào mà chả được, sao phải làm những chuyện thiếu đạo đức ấy? Anh không thấy cắn rứt lương tâm à? Người xưa có câu ban ngày làm nhiều chuyện xấu, nửa đêm dễ bị ma gõ cửa. Đáng đời anh lắm!”
Sau khi trói chặt ông Đổng, Giám đốc Kha quay lại thấy Giang Dược và trưởng ban La đều nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng, không khỏi cười gượng.
“Cũng không phải tại tôi mà. Anh ta cứ nói nhảm nhí mãi, khiến tâm trạng mọi người bất an. Biết đâu anh ta thật sự bị ma nhập, trói chặt anh ta rồi, ma cũng không thể làm loạn được nữa?”
Giang Dược cũng không đáp lời, mà quay sang trưởng ban La:
“Chú La, chú nghĩ tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Trước hết phải đi lấy lại chiếc điện thoại đó, mang về cục phá mật khẩu xem trong đó có những tin tức gì.”
Trước đó, trưởng ban La ở trong căn hộ xem xét chiếc điện thoại, nhưng cửa phòng lại tự nhiên đóng lại. Và trưởng ban La đã tận mắt nhìn thấy Giang Dược đóng cửa.
Nhưng lúc đó, Giang Dược rõ ràng đang ở trong hành lang nói chuyện với Giám đốc Kha.
Vì vậy, chiếc điện thoại đó, căn hộ đó, đều có gì đó kỳ lạ.
“Cùng đi đi.”
Sau những vụ việc quỷ dị liên tiếp vừa rồi, Giang Dược đương nhiên không yên tâm để chú La đi một mình.
Giám đốc Kha thấy họ cùng nhau rời đi, trong lòng bỗng nhiên sợ hãi.
“Cho tôi đi cùng với.”
Dù sao, giám đốc Kha cũng không muốn hành động một mình nữa.
Giang Dược và trưởng ban La thấy ông ta bám theo như ruồi, cũng không phản đối.
“Giám đốc Kha, lúc nãy ông xuống cầu thang, rốt cuộc đã nhìn thấy gì?”
Giang Dược đột nhiên hỏi.
Giám đốc Kha hoảng sợ, lắp bắp nói:
“Tôi lại nhìn thấy con quỷ lúc nãy trên trần nhà, tóc dài, chỉ có mỗi cái đầu, đeo tai nghe. Tôi nhìn cô ta cứ như bóng ma vậy, bay trên tường rất nhanh, đáng sợ chết đi được.”
“Ông không phải nói có rất nhiều ma sao?”
“Đúng rồi! Nhiều lắm! Tôi nhìn xuống cầu thang, từ tầng này xuống tầng dưới, khắp nơi đều đầy bóng ma, tôi thật sự không hoa mắt, tin tôi đi, thật đấy!”
Giám đốc Kha sợ Giang Dược và trưởng ban La không tin nên cứ liên tục khẳng định mình không nhìn nhầm.
Trên dưới cầu thang đều có đầy bóng ma?
Dù Giang Dược đã trải qua nhiều vụ án quỷ dị, nhưng lúc này cũng cảm thấy rợn tóc gáy.
Vốn dĩ Giang Dược đã từng chứng kiến hàng trăm con quỷ ở đình Cửu Lý, nhưng lúc đó hắn đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, biết đó là do Triệu Thủ Ngân đang gây chuyện.
Hơn nữa, khi ấy hắn mang theo sức mạnh còn sót lại của từ đường nhà họ Giang, thật sự không có chút sợ hãi nào.
Còn lúc này thì khác, đang ở trong một môi trường hoàn toàn xa lạ, đối mặt với một vụ án quỷ dị khó hiểu, không biết đằng sau có bao nhiêu thế lực đen tối đang dòm ngó, Giang Dược thật sự có chút lực bất tòng tâm.
Lúc này, Trưởng ban La đã bước vào căn hộ trước.
"Ồ? Điện thoại đâu?"
Trưởng ban La nhìn thấy trên bàn vẫn còn chiếc gạt tàn chất đầy đầu lọc thuốc lá, nhưng chiếc điện thoại đã biến mất, không còn tăm hơi.
Trước đó, trưởng ban La đã đặt chiếc điện thoại lên bàn để nói chuyện đóng cửa với Giang Dược. Sau khi nghe thấy tiếng kêu của giám đốc Kha bên ngoài, cả hai đã chạy ra khỏi căn hộ, không hề đụng vào điện thoại.
Sau đó, mặc dù họ vẫn ở trong hành lang, nhưng Giang Dược vẫn có thể nhìn thấy cửa ra vào của căn hộ đó, đồng nghĩa là nếu có ai ra vào thì nhất định sẽ không thể tránh được sự chú ý của hắn.
Nhưng điện thoại lại biến mất.
Giám đốc Kha run rẩy nói:
"Có phải trong nhà có người không?"
Trưởng ban La cau mày:
"Tôi đã tìm cả rồi."
Giám đốc Kha lại không tin, cầm một chiếc ghế làm vũ khí tự vệ, lục soát căn hộ.
Căn hộ cũng chỉ khoảng sáu mươi bảy mét vuông, không có thiết kế phức tạp gì, chẳng cần phải mất nhiều công sức để tìm kiếm.
Đúng như trưởng ban La nói, trong nhà không còn ai khác.
Nhưng điện thoại sao lại biến mất?
"Giám đốc Kha, điện thoại của ông đâu? Gọi điện cho ông Đổng thử xem!"
Giang Dược đột nhiên nhắc nhở.
Giám đốc Kha có chút do dự, ông hiện tại thật sự không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với ông Đổng, cũng không muốn dính dáng đến bất cứ chuyện gì ở đây.
Gọi điện thoại cho ông Đổng? Có khi nào lại hấp dẫn thêm bọn ma quỷ tới hay không?
"Nếu ông sợ thì đưa số đây để tôi gọi."
Giang Dược thấy giám đốc Kha như vậy cũng buồn cười, bèn đổ thêm dầu vào lửa:
"Bây giờ ông mới biết tránh né thì đã muộn. Vẫn câu nói cũ, sau bữa tiệc đắt đỏ ấy, ông đã tạo ra nhân quả, có trốn cũng không thoát. Phải chấm dứt nhân quả này, hoặc là..."
"Hoặc là sao?"
"Hoặc là ông bị nhân quả này chấm dứt!"
Giám đốc Kha muốn khóc không ra nước mắt, khuôn mặt đầy vẻ bi ai:
"Tôi chỉ mời có một bữa cơm, tôi đắc tội ai rồi. Mấy người này sao lại không biết xấu hổ thế chứ? Nếu muốn gây chuyện cũng đừng lôi kéo người lương thiện như tôi vậy a."
"Giám đốc Kha, ruồi không đậu lên đĩa sạch, ông chớ tự thiếp vàng lên mặt."
Giám đốc Kha á khẩu, quả thật đúng là do mình tự tìm.
Có điều ông cũng thắc mắc, chuyện hôm nay quả thật quá đáng sợ, rõ ràng là có quỷ, sao hai người này thoạt nhìn có vẻ không sợ lắm?
Cho dù bọn họ có lẽ đã xử lý qua nhiều vụ án quỷ dị, cũng không nên bình tĩnh đến thế chứ?
Nghĩ đến đây, tâm trạng tuyệt vọng cùng cực của Giám đốc Kha đột nhiên sinh ra một chút lòng tin.
"Anh bạn trẻ, tòa nhà này có ma đúng không?"
"Có thể nói như vậy."
"Thế sao trông cậu không có vẻ sợ hãi gì cả?"
“Sợ có tác dụng gì không?”
Giang Dược hỏi ngược lại.
Giám đốc Kha "ực" một tiếng, không biết nói sao cho phải. Đúng là sợ chả có tích sự gì, nhưng nó mới là cảm xúc bình thường mà một người nên có vào những lúc như thế này.
"Giám đốc Kha, ông nhớ kỹ, thần kinh thô không biết sợ hãi là gì, có lẽ cũng sẽ không đảm bảo ông không chết, nhưng nếu ông chỉ biết sợ, nhất định sẽ càng chết nhanh hơn."
Đây là lời khuyên hay lời đe dọa vậy?
Giám đốc Kha bất đắc dĩ cười khổ, dù sao cũng đã lên thuyền giặc của các vị rồi, đành phải cùng các vị đi đến cùng thôi.
Ba người Giang Dược bắt đầu lục soát lại toàn bộ những căn hộ có chìa khóa mở cửa thêm một lần nữa.
Giám đốc Kha đã đưa số điện thoại của ông Đổng cho Giang Dược, hắn vẫn luôn gọi trong suốt quá trình lục soát, nhưng chỉ toàn nhận được thông báo:
“Số điện thoại quý khách vừa gọi đang ở ngoài vùng phủ sóng.”
Tại sao lại thế?
Nếu thật sự có ma quỷ đang quấy phá, trực tiếp giết chết ba người họ chẳng phải là cách đơn giản nhất hay sao? Tại sao phải giấu điện thoại đi?
Giống như giám đốc Kha trong tình trạng hoảng loạn như vậy, bọn chúng muốn giết ông ta, chẳng phải chỉ là chuyện nhỏ? Tại sao lúc nãy ông ta chạy xuống cầu thang, bọn chúng không những không động thủ, mà còn để ông ta quay lại tầng mười sáu?
Rốt cuộc chúng muốn làm gì?
Nếu sự thật như giám đốc Kha nói, dưới cầu thang chen chúc đầy bóng ma, vậy phải có bao nhiêu con quỷ đang cư ngụ trong tòa nhà này?
Bọn chúng đã đông như vậy, không có lý do gì phải khiến mọi chuyện trở nên phức tạp đến thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận