Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 176: Rao giá trên trời
Hắn hàn huyên vài câu với trưởng ban La, đồng thời hỏi thăm vụ án tập kích Người giác tỉnh lúc ban ngày có manh mối gì mới hay không, thì nhận được phản hồi là cũng không lạc quan mấy. Mặc dù Giang Dược đã lưu lại vài người sống, nhưng Cục Hành động vẫn không thể cậy ra miệng của đối phương, việc này không thể nghi ngờ khiến Giang Dược có chút uể oải.
Sau khi trải qua chuyện đêm nay, Giang Dược càng xác định, vụ án tập kích sáng nay tuyệt đối không phải bút tích của nhà họ Đặng.
Nhà họ Đặng không thể nào có năng lượng lớn đến thế. Bọn họ đối phó hắn chỉ có thể làm một chút động tác nhỏ sau lưng, thuê sát thủ, mời thuật sĩ giang hồ, sử dụng các loại thủ đoạn hèn hạ vô sỉ. Nhưng bảo họ tổ chức chặn giết bên đường ngay giữa ban ngày ban mặt, nhà họ Đặng còn không có lá gan này.
Làm thế chẳng khác gì tuyên bố khiêu chiến với phía chính phủ, tuyệt đối là hành vi tự sát.
Giang Dược gọi cho Hàn Tinh Tinh, nhưng không ai nghe máy, nhìn lại đồng hồ đã qua mười giờ tối, Giang Dược đoán chừng Hàn Tinh Tinh đã chìm vào giấc ngủ.
Còn điện thoại thầy Tôn thì nhất định phải gọi, nhất là thầy Tôn đã gọi hắn tới ba lần liên tiếp, Giang Dược đoán là thầy có việc hệ trọng nào đó.
Cuộc gọi lỡ cuối cùng của thầy Tôn là vào khoảng hai mươi phút trước, thời gian ngắn như vậy, hắn đoán chừng thầy hẳn là còn chưa ngủ.
Điện thoại vừa reo một tiếng, Tôn Bân ở đầu dây bên kia đã bắt máy.
"Sao điện thoại em lại tắt máy vậy?"
Tôn Bân mới vô đã càu nhàu.
"Lúc trước điện thoại hết pin, giờ em mới tìm được chỗ sạc. Hạ Hạ vẫn ổn chứ thầy?"
Giang Dược quan tâm hỏi.
"Hạ Hạ rất tốt, hai ngày qua giống như đã đỡ hơn nhiều, tinh thần cũng cơ bản khôi phục. Giang Dược, thầy không biết cái gì mới được tính là sự kiện quỷ dị, có điều thầy cảm thấy khả năng nhà trẻ của Hạ Hạ đã gặp phải vấn đề liên quan tới chúng. Mới vừa rồi lúc thầy dắt Hạ Hạ đi tản bộ, gặp được phụ huynh một bạn học cùng lớp của Hạ Hạ, nhìn có vẻ lo lắng, hỏi ra thì mới biết mấy ngày nay một số bạn học của Hạ Hạ cũng trở nên ốm yếu, tinh thần hoảng hốt. Nghe nói lớp Hạ Hạ hơn hai mươi đứa thì có quá nửa đều giống như mất hồn mất vía, đổ bệnh. Nhưng khi xin nghỉ để đi bệnh viện khám thì bác sĩ cũng không chẩn đoán ra được nguyên nhân cụ thể nào."
Đổi lại những người khác, con nhà mình không có việc gì, tình huống chuyển biến tốt, khẳng định là sẽ không xen vào việc của người khác, không hề bận tâm chuyện nhà người ta. Có điều thầy Tôn lại là một người tốt bụng nhiệt tình, dù ông không nói gì với phụ huynh của bạn cùng lớp Hạ Hạ, nhưng cũng đã nhớ kỹ trong lòng.
Chuyện này ông còn phải trưng cầu ý kiến của Giang Dược trước, nhìn xem có thể tìm ra vấn đề gì hay không, chứ ông cũng không dám hứa trước điều gì với người ta, sợ khiến người ta hy vọng bao nhiêu rồi lại thất vọng bấy nhiêu.
Giang Dược nghe miêu tả xong, trong lòng khẽ động.
Hắn chỉ cần nghe qua thôi là đã thấy tà môn, khả năng có sự kiện quỷ dị phát sinh là rất cao.
"Thầy à, em cũng cảm thấy nhà trẻ có vấn đề. Sáng mai có gì thầy dẫn em đi dò la xung quanh nhà trẻ của Hạ Hạ trước, bất kể nó có vấn đề gì hay không, trước tiên không cần đánh cỏ động rắn."
Tôn Bân nghe Giang Dược nói như vậy, không khỏi cảm khái:
"Hạ Hạ quả nhiên nói không sai, con bé bảo anh Dược là siêu anh hùng, nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu."
"Tình huống đã nghiêm trọng đến vậy sao?"
Giang Dược kinh ngạc.
"Ừm, nghe nói có hai người bạn nhỏ đã xuất hiện tình trạng thần trí không rõ, tỉnh tỉnh mê mê."
Vậy thì hơi khó giải quyết rồi đây.
Giang Dược nhíu mày suy tư:
"Mai chúng ta đến đó rồi tính. Chỉ khi nào thấy được tình huống ở hiện trường, em mới có thể làm ra phán đoán."
Tự cho là đúng không phải phong cách của Giang Dược, trừ khi nắm chắc tuyệt đối, hắn sẽ không cam đoan trước điều gì.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Dược hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh.
Xe taxi sắp sửa chạy vào bến cảng Tân Nguyệt, Giang Dược cũng không vội gọi cho chợ đen. Xuống xe, hắn phát hiện giờ này mà bến cảng Tân Nguyệt vẫn còn rất náo nhiệt.
Toàn bộ cư dân của khu dân cư tụm năm tụm bảy ở khắp nơi, không rõ là đang thương lượng cái gì.
Hai xe cảnh sát dừng ở ven đường, hiện trường nhảy lầu đã bị phong tỏa.
Vị trí nhảy lầu vừa vặn không phải thuộc phạm vi bao trùm của các camera giám sát, rất khó tìm hiểu manh mối.
Căn cứ vào vết tích ở hiện trường, họ đã tìm ra vài điểm khó hiểu.
Một là hiện trường cũng không có bất cứ dấu vết gì của người thứ hai, bao gồm vân tay, vụn da, lông tóc, dấu chân… tất cả đều không có, thế nhưng hiện trường lại giống như có vết tích vật lộn giãy giụa, thoạt nhìn cũng không phải nạn nhân chủ động nhảy lầu.
Hai là người nhảy lầu căn bản không phải chủ nhà, mà là thông qua thủ đoạn bẻ khóa để lẻn vào căn hộ này, hơn nữa thời gian nán lại còn rất dài.
Căn hộ này hiển nhiên đã lâu không có người ở, tro bụi trong nhà tích một lớp dày. Cũng chính nhờ có lớp tro bụi này, lại càng dễ phân biệt ra được, hiện trường chỉ có vân tay và dấu chân của người chết.
Vậy tại sao lại có dấu vết giãy giụa?
Chẳng lẽ tự mình đánh nhau với mình? Tinh thần phân liệt? Hai nhân cách?
Từ biểu lộ trên mặt người chết, trước khi nhảy lầu hẳn là đã trải qua sự kinh hãi cực lớn.
Người chết rốt cuộc đang sợ hãi cái gì?
Điểm khó hiểu thứ ba chính là theo lịch sử cuộc gọi, người chết khi còn sống đã liên tục gọi điện thoại cho cùng một số nào đó, đến sau khi người chết nhảy lầu, số điện thoại này còn nhiều lần gọi cho người chết.
Nhưng đến khi cảnh sát gọi điện lại cho số đó, thì đầu dây bên kia lại không có ai bắt máy.
Vốn là một vụ án nhảy lầu tự sát đơn giản, vậy mà nhìn đâu cũng thấy điểm quái dị.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà người dân của khu dân cư tụ tập.
Đoạn thời gian trước, khu dân cư liên tục xuất hiện án mạng, khiến lòng người bàng hoàng, lúc này mới yên tĩnh chưa được bao lâu, lại xuất hiện án mạng tiếp, hơn nữa nghe nói còn là án mạng ly kỳ như vậy, rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến chuyện ma quỷ.
Bây giờ cũng đã khác với nửa tháng trước, hiện tại toàn bộ người dân của nước Đại Chương từ đủ loại con đường đã chậm rãi hiểu rõ thời đại quỷ dị tiến đến, ít nhiều cũng đã được nghe nói một chút sự kiện quỷ dị.
Nhất là những người sống ở bến cảng Tân Nguyệt, trước đó bọn họ chính là người bị hại của sự kiện quỷ dị, bởi vậy hết sức mẫn cảm.
Giang Dược đến gần cửa tòa nhà của mình thì phát hiện rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Những người quen này nhìn thấy Giang Dược, cả đám đều tỏ ra nhiệt tình quá mức.
Không gặp Giang Dược vài ngày, lại không thấy bọn hắn dọn nhà, không ít người đều thắc mắc là chị em nhà họ Giang này đã đi đâu?
Nhất là cả nhà Tiểu Y, càng là nhiệt tình hết chỗ nói.
"Anh Dược, mấy bữa nay anh đi đâu ấy? Sao em chẳng thấy anh đâu cả?"
"Đúng vậy a, cháu Giang, có phải các cháu mua nhà ở chỗ khác hay không? Không tính ở đây nữa?"
Sự nhiệt tình của thím Trương không kém hơn con gái bà chút nào.
"Đi, vào nhà thím ngồi chơi chút."
Thím Trương không nói không rằng lôi kéo Giang Dược đi lên lầu.
Chú Diệp cũng cười ha ha nói:
"Cháu Giang này, các cháu dọn nhà cũng không nói một tiếng với chú hả?"
Giang Dược vội nói:
"Cũng không tính dọn nhà, chỉ là nhà ở đây hơi nhỏ, giờ có thêm gia đình cô út, quả thật có chút không tiện. Cho nên bọn cháu mới đổi sang một căn khác lớn hơn một chút. Hiện tại là ở cả hai nơi."
Chú Diệp gật gật đầu:
"Lần trước chú nghe nói Quảng trường Thời đại Vân Sơn bên kia xảy ra chuyện, có người nói chị cháu và bà con của cháu đều mất tích. Chú vẫn không nghe được tin tức gì, cảm thấy thật lo lắng. Người nhà cháu đều không sao cả chứ?"
Hôm đó, sau khi giải quyết đám bắt cóc, Giang Dược và Giang Ảnh kỳ thật từng quay về đây, chỉ là lúc ấy đang buổi sáng sớm, những hộ gia đình trong cùng tòa nhà vừa lúc không đụng phải, cho nên vẫn luôn cho rằng cả nhà bọn hắn đã mất tích.
Sau đó thì cả nhà Giang Dược đều chuyển sang ở biệt thự ngõ Đạo Tử, mấy ngày qua đúng là chưa trở về lần nào.
"Người nhà cháu đều ổn cả, đã khiến chú Diệp phải bận tâm rồi."
"Vậy sao, mọi người bình an là quá tốt rồi."
Chú Diệp tràn đầy cảm khái nói, trải qua sự kiện có ma lần trước, chú Diệp hiển nhiên đã có rất nhiều cảm ngộ.
Nếu không nhờ hai anh em Giang Dược, có trời mới biết sự tình sẽ hỏng bét đến mức độ nào.
Cho nên, ông vẫn luôn cảm kích gia đình Giang Dược từ tận đáy lòng.
"Đúng rồi, chú Diệp, trường của Tiểu Y hẳn là đã tổ chức đo lường thể chất rồi chứ? Thành tích Tiểu Y thế nào?"
Tiểu Y cười hì hì một tiếng, kiêu ngạo hất cái đầu nhỏ lên nói:
"Anh Dược đoán thử xem."
"Anh đoán, số liệu kiểm tra thể chất của Tiểu Y nhất định rất ưu tú chứ?"
Giang Dược thấy cô bé tỏ vẻ khá hào hứng, đoán chừng hẳn là không tệ.
Tiểu Y cười tươi như hoa:
"Anh Dược thật thông minh, số liệu kiểm tra thể chất của người ta là đứng đầu cả lớp, đứng thứ ba toàn khối luôn nha!"
"Ui chà, Tiểu Y quả nhiên lợi hại."
Tiểu Y chu chu mỏ:
"Thế nhưng ba em lại nói anh Dược mới là lợi hại nhất, toàn bộ Tinh Thành không ai có thể lợi hại hơn anh, có đúng thế không ạ?"
Chú Diệp và thím Trương đều là công chức nhà nước, nhất là chú Diệp cũng coi như nhân vật thực quyền trong cơ quan của mình, có tin tức nội bộ.
Hiện tại số liệu kiểm tra thể chất đã không phải là bí mật gì, thân là công chức nhà nước, khẳng định là có thể tiếp xúc đến, bởi vậy biết chuyện số liệu của Giang Dược cũng không có gì lạ.
Chú Diệp tán dương:
"Cháu Giang, luận việc học, cháu là trùm. Luận đo lường thể chất, cháu vẫn là đệ nhất Tinh Thành. Không hiểu sao nhà cháu có thể nuôi được một người ưu tú vậy nữa?"
Mặc dù con gái mình cũng không tệ, nhưng thứ con nhà người ta như Giang Dược, thật khiến người khác hận không thể biến thành con nhà mình.
Nhất là thím Trương, vẫn luôn tâm niệm muốn biến Giang Dược thành con nhà mình.
Chỉ tiếc là Tiểu Y còn nhỏ, bằng không thím Trương có khi sẽ đứng ra làm Nguyệt lão tác hợp cho đôi trẻ.
Đến nhà Tiểu Y, thím Trương vẫn nhiệt tình trước sau như một, đồ ăn vặt chất thành núi nhỏ. Trong lúc vừa ăn vừa nói, mọi người còn nhắc tới vụ án nhảy lầu vừa rồi.
Nghe giọng chú Diệp rõ ràng có chút lo lắng, hiển nhiên là vẫn còn bóng ma tâm lý từ lần gặp ma dạo trước.
"Chú Diệp, vừa rồi cháu cũng đã quan sát hiện trường một chút, không giống như là có quỷ hoạt động. Chú cũng không cần quá lo lắng."
Đang nói giữa chừng thì điện thoại của Giang Dược vang lên.
Lại là trưởng ban La, không phải mới vừa gọi điện thoại sao?
Giang Dược gật đầu xin phép gia đình chú Diệp, đi ra cửa, đến ngoài hành lang mới bấm nút nhận cuộc gọi.
"Cậu Giang, đang ở đâu ấy? Có một tin tức tốt, cậu muốn nghe hay không?"
"Tin tức gì thế? Tìm tới hung thủ của vụ tập kích Người giác tỉnh?"
"Khục khục... Vụ án đó không thể có tiến triển nhanh vậy được. Đây là một tin khác, đoán chừng cậu sẽ rất thích nghe."
"Chú La, chú đừng thừa nước đục thả câu nữa. Có thời gian này tranh thủ phá án chẳng tốt hơn sao?"
Trưởng ban La cười hắc hắc:
"Tên nhóc nhà cậu còn bày đặt ra vẻ. Được rồi, tin tức này là về nhà họ Đặng. Nhà họ Đặng mới vừa gặp phải tai ương lớn."
"Ồ?"
Trong lòng Giang Dược kỳ thật rõ ràng, có điều hắn vẫn hơi kinh ngạc, năm người chết ở câu lạc bộ tư nhân nhà họ Đặng đã bị phát hiện rồi sao? Có vẻ hơi nhanh một chút.
"Tại một câu lạc bộ tư nhân của nhà họ Đặng, người ta đã phát hiện ra năm người chết tập thể, bao gồm ông lão Đặng Vinh lần trước uy hiếp cậu trước cổng khu biệt thự ngõ Đạo Tử, Đặng Khải, tay luật sư họ Uông kia, cùng với hai con em khác của nhà họ Đặng. Cảnh sát đang ở ngay hiện trường, tôi là một trong những người nhận được tin sớm nhất. Cậu nói thử xem, đây có phải báo ứng của việc nhà họ Đặng gây sự khắp nơi hay không?"
"Cả Đặng Khải cũng có mặt? Đã chết rồi sao?"
Giang Dược tỏ vẻ kinh ngạc.
Hắn luôn cảm thấy cú điện thoại này của chú La chưa hẳn không phải muốn thử hắn. Cho nên hắn dứt khoát giả ngu, bắt đầu diễn kịch.
"Đúng vậy, Đặng Khải, chính là Đặng Khải ở trường trung học Dương Phàm của cậu."
"Thiệt hay giả đó? Gã chết sớm vậy, món nợ giữa tôi và gã vẫn còn chưa tính toán xong đâu."
Giọng điệu của Giang Dược có hơi đáng tiếc.
"Thôi được rồi, cậu chớ ở đó mà ra vẻ. Muốn cười thì cứ việc cười, đừng có kìm nén, mau cúp điện thoại cất tiếng cười to đi."
Trưởng ban La chế nhạo nói.
"Ha ha, chú La dạo này xấu tính quá đấy."
Hai người nói chuyện phiếm vài câu rồi cúp điện thoại.
Giang Dược trở về nhà chú Diệp chào hỏi một tiếng:
"Chú Diệp, thím Trương, Tiểu Y, trong nhà còn có chút việc, hôm nay không quấy rầy nữa. Lần sau hoan nghênh mọi người đến nhà mới làm khách."
Chú Diệp thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, cũng không ép hắn ở lại, chưa kể thời gian cũng đúng là không còn sớm nữa, lập tức đưa Giang Dược ra ngoài, dõi mắt nhìn hắn tiến vào thang máy.
Trở lại nhà mình trên tầng tám, Giang Dược mở cửa đi vào. Hiện trường vẫn y nguyên như lúc hắn rời khỏi, vẫn còn một chút vết tích đánh nhau với quỷ trước đó.
Giang Dược thu thập một phen, trừ khử không khí dơ bẩn do lệ quỷ lưu lại, khôi phục căn hộ trở về trạng thái gọn gàng ngăn nắp ban đầu.
"Tuy nói hiện tại cái nhà này không còn dùng nhiều, nhưng cũng không thể để mặc cho người khác thích vào thì cứ vào được. Cũng nên nghĩ chút biện pháp phòng hộ nào đó."
Truyền thừa của nhà họ Giang trong trí nhớ hắn có rất nhiều biện pháp phòng hộ, tỉ như trận pháp, có điều trước mắt Giang Dược chưa thể làm được, hơn nữa vật liệu cũng chưa thu thập đủ.
Mấy trận phong thủy đơn giản, Giang Dược đương nhiên cũng biết, có điều chúng hoặc là tác dụng không cao, hoặc là tác dụng thiên hướng tiêu cực, giống như trận phong thủy tà ác mà Dư Uyên sử dụng để hại hắn, hiển nhiên là không thể dùng với chính ngôi nhà của mình.
Trước mắt mà nói, biện pháp khả thi nhất vẫn là dán một tấm bùa phép Trấn trạch.
Bùa phép Trấn trạch này dư sức phòng bị yêu ma quỷ quái, nhưng khuyết điểm là không thể phòng được con người. Muốn phòng bị những kẻ không mời mà đến, còn phải cần những bùa phép khác phụ tá.
Nhưng những loại bùa phép mang tính công kích lại có lực sát thương quá lớn đối với người bình thường, hở tí là chết người, vậy cũng không ổn. Chẳng may ngày nào đó người nhà của mình trở về, bùa phép cũng chưa chắc đã biết phân biệt tốt xấu.
Coi như nó không tấn công người trong nhà, chỉ công kích khách không mời mà đến, nhưng nếu lỡ gây ra chết người, thì cũng chẳng khác nào đi tong luôn cái nhà.
Thử hỏi có ai dám ở trong một căn nhà từng xảy ra án mạng? Nhất là trong thời đại quỷ dị, ma quỷ có mặt ở khắp nơi này.
Biện pháp tốt nhất vẫn là bắt chước biệt thự số chín, có trận pháp thủ hộ ở bên ngoài, tự động sinh ra các loại hiện tượng quỷ dị để dọa lui kẻ xâm nhập.
Nghĩ đến bùa phép, Giang Dược mới sực nhớ còn có điện thoại của chợ đen chưa hồi âm.
Hắn vừa gọi lại thì không ngờ bên kia đã bắt máy ngay tức khắc.
"Tiên sinh."
"Tổng giám đốc, muộn vậy vẫn còn chưa nghỉ ngơi a?"
"Ha ha, không phải đang chờ ngài trả lời điện thoại đó sao!"
Tổng giám đốc chợ đen cởi mở cười một tiếng.
"À, điện thoại trước đó hết pin. Tổng giám đốc đêm hôm khuya khoắt đánh mấy cuộc điện thoại, hẳn là có chuyện gấp gì a?"
"Tiên sinh, phía bên tôi đã tận lực, có điều người ta quyết không chịu đáp ứng yêu cầu của ngài, mà chỉ chấp nhận đổi bằng cỏ ngưng khói. Tôi thấy hy vọng xa vời, cơ bản là không thể thành công."
"Ồ, vậy thôi bỏ đi."
Giang Dược đáp gọn gàng mà linh hoạt, loại mua bán này, không cần thiết cứ phải nhớ mãi không quên, được thì được, không được thì thôi, Giang Dược cũng không có tâm tư kỳ kèo từng chút một.
"Đừng a, tiên sinh, người ta vẫn rất có thành ý cầu mua bùa Kháng tà. Lần trước tiên sinh không phải cũng hứa hẹn có thể dùng cỏ ngưng khói để đổi sao?"
"Tổng giám đốc, lần trước tôi nói rất rõ ràng. Tôi cũng chỉ da dày mặt cầu được một hai tấm bùa Kháng tà mà thôi, không cần tôi phải nói trình độ trân quý của nó chứ? Nó không phải rau cải trắng, không phải nói có thành ý cầu mua là có thể mua đến. Ngược lại linh dịch Luân hồi thì có, theo giá cả trước đó..."
"Chợ đen chúng tôi có thể bỏ tiền thu mua linh dịch Luân hồi, vẫn là theo giá cả ước định lần trước, mười hai triệu trên một hồ lô, giá công đạo."
"Được, sáng sớm ngày mai, chúng ta tìm một chỗ giao nhận, phía tôi vừa vặn cũng có một lô linh dịch Luân hồi."
Tổng giám đốc đáp ứng vô cùng sảng khoái, linh dịch Luân hồi coi như đàm phán ổn thỏa.
Có điều, tổng giám đốc cũng không vội cúp điện thoại, mà tiếp tục kiên trì:
"Tiên sinh, về việc bùa Kháng tà, ngài có thể nghĩ ra biện pháp nào khác hay không? Phía bên kia thật sự là rất có thành ý."
"Rất có thành ý là có bao nhiêu thành ý? Đã có thành ý đến thế, lại không chịu đáp ứng yêu cầu của tôi, vậy là có thành ý dữ chưa? Mà thôi, nể tình tổng giám đốc, tôi sẽ thử nhờ vả một phen, nhìn xem có thể lấy tới một hai tấm hay không. Có điều, một tấm bùa Kháng tà phải đổi ba mươi gốc cỏ ngưng khói phẩm chất tương đồng với lần trước, miễn trả giá. Thiếu một gốc thì chúng ta cũng không cần bàn lại chuyện này nữa."
Đã không nỡ cho hạt giống và phương pháp bồi dưỡng, lại bức thiết muốn mua đến thế, không làm thịt đối phương thì thịt ai? Giang Dược rao giá trên trời, hơn nữa còn từ chối trả giá.
Hoặc là thanh toán theo đơn giá, hoặc là đường ai nấy đi.
Tổng giám đốc bên kia cười khổ không thôi:
"Tiên sinh, cái giá này của ngài cũng hơi ác quá đấy. Như vậy đi, để tôi thăm dò một chút ý tứ của đối phương. Có gì chốc nữa tôi sẽ gọi lại trả lời ngài."
Giang Dược ừ một tiếng, gác máy, đi ra ngoài đón taxi trở về biệt thự ngõ Đạo Tử.
Đợi cả mười mấy phút bên lề đường, cuối cùng hắn cũng chờ được xe đến.
"Xem ra, không mua xe cũng không ổn, đi lại bất tiện quá."
Mặc dù thoạt nhìn mạng hắn không hợp với xe cộ cho lắm, có được hai chiếc xe, thì bị hỏng hết cả hai, nhưng Giang Dược phát hiện, vẫn là phải có xe riêng mới được.
Trở lại biệt thự số chín, cả nhà cô út đều đã ngủ, trong khi Giang Ảnh vẫn còn thức để chờ em trai mình về.
"Chị, về sau em về nhà muộn, chị đừng chờ em làm gì, cứ ngủ trước cho khỏe."
Giang Ảnh mềm lòng, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn:
"Hừm, ai chờ em chứ. Em xem chuyện tốt mà em bày ra đi kìa?"
Giang Ảnh vừa nói vừa chỉ về hai cái thùng da lớn bị bịt kín để trong góc.
"Đây là cái gì?"
Giang Dược tò mò.
"Cái gì? Em còn hỏi hả? Tam Cẩu bảo người ta mang hộ trở về, em nói thử coi còn có thể là cái gì?"
Giang Ảnh không vui nói.
Giang Dược lập tức bừng tỉnh đại ngộ, cười ha ha một tiếng, Tam Cẩu quả nhiên là biết lo cho gia đình, nước phù sa không lưu ruộng ngoài a. Đây là sản lượng hai ba ngày của Tam Cẩu sao?
Khá lắm, nhìn mức độ bịt kín này, hiển nhiên là không muốn bị lọt mất giọt nước nào, không hổ là Tam Cẩu.
Nhìn thấy Giang Dược cao hứng bừng bừng xách theo hai cái thùng trực tiếp xuống tầng hầm, Giang Ảnh cũng là tỏ vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu không thôi.
Nơi đây tốt xấu gì cũng là biệt thự siêu sang, đúng là chỉ có Tam Cẩu mới nghĩ ra cái trò nhờ người chở hai thùng nước tiểu về.
Có điều hai thùng này thật đúng là vàng ròng, nếu xả xuống bồn cầu hết, chẳng phải là quá đáng tiếc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận