Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 130: Hiện tại biết sợ có phải là quá muộn hay không?

Luật sư của nhà họ Đặng đẩy gọng kính vàng, vẻ mặt châm chọc nói:
"Cậu bạn trẻ, cậu đúng là không hề biết gì về giới nhà giàu bọn tôi. Chuyện của cậu ở đâu, có tin chỉ cần một cú điện thoại của bọn tôi là giải quyết xong các cậu rồi hay không?”
“Ồ, Nói vậy ông biết rành về giới quyền quý lắm nhỉ, cho nên mới tỏ ra hèn mọn thấp kém quỳ liếm bọn họ giống vậy sao?”
Giang Dược sầm mặt xuống, thoáng nhìn thấy máy tính bảng trong tay luật sư kia rõ ràng có tư liệu liên quan đến nhà hắn.
Hiển nhiên, bọn họ quả nhiên gọi một cú điện thoại đã tra rõ về gia đình hắn, mà những thứ này vốn chỉ có bộ phận phụ trách làm hộ tịch của cục cảnh sát mới có thể tra được.
Nhìn thấy Giang Dược thay đổi sắc mặt, tên luật sư kia tiếp tục cười châm biếm:
"Thanh niên bây giờ đúng là không biết trời cao đất dày gì cả. Chỉ có đấu khẩu là vô dụng. Cậu xem giờ mình gây ra họa lớn như vậy, đời này coi như xong. Chờ ăn cơm tù đi nhé. Dữ liệu cho thấy cậu đã đủ mười tám tuổi, có khả năng chịu trách nhiệm hình sự đầy đủ.”
Lão già họ Đặng kia nói với vẻ sâu xa:
"Hiện giờ cậu đã thấy mình sai quá rồi hay chưa? Chỉ cần một cú điện thoại của ta là cậu đừng hòng lăn lộn gì ở Tinh Thành này được nữa.”
“Tôi vẫn là câu nói cũ, về mà dạy dỗ lại đứa cháu nhà ông đi." Vẻ mặt Giang Dược bề ngoài vẫn nhẹ như mây gió, có điều trong lòng hắn kỳ thật đã có chút tức giận, mặc kệ ai tiết lộ tin tức này cho nhà họ Đặng, hắn tuyệt đối sẽ không để yên chuyện này.
"Ồ? Có vẻ như cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ? Chắc cậu vẫn còn chỗ dựa nào khác? Liên quan tới khu biệt thự này sao?”
“Tôi có nhìn thấy quan tài cũng không cần phải rơi nước mắt vì các ông.” Giang Dược tỉnh bơ nói: “Nhiều khi các ông mới là người phải rơi lệ, cho dù có thấy quan tài hay không. Về phần chỗ dựa của tôi, đương nhiên là có, chỗ dựa của tôi là chính bản thân tôi.”
Lão già họ Đặng trầm mặt, cái tên này là ngu thật hay là giả ngu vậy? Đến giờ này còn chưa chịu nói ra chỗ dựa của mình sao? Chẳng lẽ đối phương còn không biết mình đã chọc phải bao nhiêu tai họa?
"Lão tiên sinh." Đội trưởng Vương của đội bảo vệ hoàn toàn không nhìn nổi nữa, đi lên nói:
"Toàn bộ chuyện này, đều là con cháu của ngài gây hấn. Cái gọi là va chạm, cũng là anh ta chủ động đâm vào xe của Giang tiên sinh. Tất cả những gì xảy ra ở đây đều có video giám sát làm bằng chứng.”
“Thế nào? Anh muốn ra mặt cho cậu ta?” Lão già họ Đặng cười như không cười.
Hôm nay là ngày gì mà toàn gặp phải bọn đầu đất. Một tên nhóc bình dân không biết trời cao đất rộng thì thôi đi, giờ lại tới một tên đội trưởng đội bảo vệ, cho dù là bảo vệ ngõ Đạo Tử, lại không biết lượng sức mình, đã biết rõ lão là người của nhà họ Đặng, còn muốn đứng ra tạo cảm giác tồn tại?
Chẳng lẽ thói đời này đã tới mức không còn ai tự biết thân biết phận hay sao?
Đội trưởng Vương hiển nhiên biết quyền thế của nhà họ Đặng, có điều anh cũng không phải đặc biệt để ý, chỉ lắc đầu nói:
"Nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ khu biệt thự, không liên quan tới chuyện có ra mặt giúp ai hay không. Trong trách nhiệm của chúng tôi, bất cứ chuyện gì xảy ra, chúng tôi đều tôn trọng sự thật. Mà cho dù có người muốn ra mặt thay Giang tiên sinh, cũng không tới lượt chúng tôi làm. E rằng Giang tiên sinh cũng không cần.”
"Ồ?"
Lão già họ Đặng có chút ngoài ý muốn.
Đội trưởng bảo vệ này gọi thanh niên kia là tiên sinh?
"Ý anh là sao? Cái cậu này ngang ngược như vậy, chẳng lẽ còn có người sẽ ra mặt cho cậu ta? Ai? Anh thử nói một chút xem, xem nhà họ Đặng chúng tôi có chọc được không.”
“Chuyện của chủ biệt thự, đội ngũ an ninh của chúng tôi không có tư cách bàn luận." Đội trưởng Vương đối mặt người nhà họ Đặng không lạnh không nóng, không kiêu ngạo không tự ti.
"Chủ biệt thự?" Cậu ta là chủ biệt thự ư? Chủ nhà của khu biệt thự ngõ Đạo Tử?” Lão già họ Đặng hơi giật mình, trừng mắt nhìn luật sư một cái, tin tức trọng yếu như vậy, sao lại không tra được? Còn thằng cháu của mình nữa, chuyện quan trọng như vậy, nó có biết không?
Luật sư vội vàng nói:
"Không thể nào! Bọn họ chỉ có một căn nhà ở bến cảng Tân Nguyệt, còn biệt thự nơi đây, nhà bọn họ có phấn đấu mấy chục đời cũng chưa chắc mua nổi!”
Giang Dược xem như đã hoàn toàn nghe rõ, thông tin cá nhân hắn đã bị rò rỉ sạch sành sanh!
Lão già họ Đặng có chút lo lắng bất an.
Dựa theo lẽ thượng mà nói, thân phận đối phương bình thường, bối cảnh gia đình bình thường, toàn thân ăn mặc cũng rất bình thường, ngoại trừ bộ dáng đẹp trai, rất biết tỏ vẻ ra, hoàn toàn nhìn không ra bất cứ chỗ nào khác với người thường.
Loại người này làm sao có thể liên quan chủ nhân của biệt thự ngõ Đạo Tử trong truyền thuyết?
Đời này sóng to gió lớn gì mà lão chưa từng thấy qua, tự nhiên không có khả năng bị một tên đội trưởng bảo vệ nói hai ba câu liền nghi thần nghi quỷ.
Nhưng không có lửa làm sao có khói. Tuy rằng lão cảm thấy Giang Dược không có khả năng là chủ nhân của biệt thự ngõ Đạo Tử, có điều, sống đến ngần tuổi này, trên cơ bản đã tiến hóa thành lão hồ ly. Cho dù tên ranh này không phải chủ nhà, nhưng chẳng may có thân thích với chủ nhà nào đó thì sao? Chủ nhà ở khu này, có thể không trêu chọc thì đừng nên trêu chọc.
Lão hắng giọng nói:
"Cậu kia, ta mặc kệ cậu có quan hệ gì với chủ nhân biệt thự ngõ Đạo Tử, ta vẫn là câu nói cũ, nhà họ Đặng chúng ta muốn cậu lăn lộn không nổi ở Tinh Thành, cũng chỉ cần một cú điện thoại.”
“Có điều, ta cũng đã lớn tuổi, dễ dàng mềm lòng. Hôm nay có thể phá lệ cho cậu một cơ hội.”
Giang Dược cười lạnh nói:
"Nếu ông đã nói vậy, thì tôi cũng cho các ông một cơ hội.”
Lão già họ Đặng nhíu mày.
Tiểu tử này thật là gan lớn, hay là não tàn vậy a?
Đường đường là nhà họ Đặng, cho một kẻ vô danh tiểu tốt như cậu một cơ hội, cậu còn ra vẻ? Bị nghiện rồi có phải không?
“Xem ra, cậu quyết tâm muốn khiêu chiến tính tình của nhà họ Đặng chúng ta?”
"Tôi mặc kệ tính tình các ông thế nào, tôi chỉ biết, người không phạm ta, ta không phạm người. Trong khi tôi vẫn còn giữ được bình tĩnh, tôi khuyên ông mau đền xe cho tôi, rồi báo tôi biết ai đã tiết lộ thông tin về gia đình của tôi. Nói vậy tôi còn có thể bỏ qua cho các ông chuyện ngày hôm nay.”
Lão già họ Đặng giận quá thành cười.
Đền xe?
Còn muốn khai ra nội ứng của nhà họ Đặng bọn họ trong cục cảnh sát?
Làm vậy mà chỉ là để đối phương bỏ qua cho mình?
Tên ranh này hoàn toàn không để nhà họ Đặng vào mắt a.
Luật sư nhà họ Đặng cười lạnh nói:
"Thưa ngài, tên ranh này cũng mạnh miệng thật đó, đúng là điếc không sợ súng, không biết trời cao đất rộng. Đợi đến lúc cảnh sát đến, nó sẽ tự khắc thành thật ngay.”
"Ừ..." Lão già họ Đặng cảm thấy, nếu mình nói tiếp, sợ là có chút mất thân phận.
Vừa dứt lời, tiếng còi báo động tò te tò te vang lên, xa xa, mấy chiếc xe công vụ nhanh chóng tới gần. Chỉ là trên những chiếc xe công vụ này cũng không có đánh dấu rốt cuộc là ban ngành nào.
Đoàn xe dừng lại ở bãi đất trống ngoài cửa, lập tức có hơn mười người tràn xuống.
Điều khiến luật sư nhà họ Đặng ngạc nhiên là những người này không mặc đồng phục, tất cả đều mặc thường phục.
Luật sư nhà họ Đặng đỡ gọng kính vàng, vẻ mặt thận trọng nghênh đón, vươn tay:
"Xin chào, tôi là trưởng ban cố vấn pháp luật của nhà họ Đặng, họ Uông, vừa rồi cũng chính là người đã báo cảnh sát..."
Trong mắt luật sư Uông, ông đường đường là đại luật gia, địa vị tôn sùng cỡ nào, chủ động đưa tay với nhân viên quèn của cục cảnh sát, đối phương hẳn là được sủng ái mà kinh sợ mới đúng.
Nào biết người đi ở phía trước cũng không thèm nhìn ông một cái, tát bay cánh tay ông ra.
"Cút."
Hai người phía sau trực tiếp đẩy ông ra:
"Tránh xa một chút.”
Những người này như sói như hổ, ai nấy đều dũng mãnh nhanh nhẹn cực kỳ.
Luật sư Uông bị đẩy lảo đảo, thiếu chút nữa ngã chổng vó, chật vật không chịu nổi.
"Các anh..."
Lão già nhà họ Đặng thấy luật sư nhà mình chịu thiệt, tự nhiên phải tiến lên giải vây.
"Các vị là thuộc cục cảnh sát nào? Ta là trưởng bối nhà họ Đặng ở Tinh Thành..."
Ai biết những người này vẫn chẳng thèm nhìn lão lấy một cái, ánh mắt của họ đồng loạt nhìn chiếc xe thương vụ MPV ở cửa, đã sớm bị đập đến mức không còn hình thù ban đầu.
"Mẹ nó, đây là cháu con rùa nào làm? Đứng ra cho tôi!” Người cầm đầu hiển nhiên chính là La Đằng, trưởng ban Hành động thứ ba của Cục Hành động Siêu nhiên Tinh Thành.
La Đằng bình thường nhìn rất nhã nhặn, nhưng hễ tức giận lên là lại giống như thổ phỉ.
Lão già họ Đặng không vui.
Chuyện gì đã xảy ra hôm nay vậy?
Mặc kệ đối phương là cục cảnh sát nào, không phải là mấy tay cảnh sát thôi sao? Ngay cả mặt mũi nhà họ Đặng cũng không thèm quan tâm? Còn ở trước mặt nhiều người như vậy, chỉ cây dâu mắng cây hòe?
Giang Dược đứng một bên, chỉ cười nhạt, cũng không tiến lên. Hắn ngược lại muốn xem, trưởng ban La muốn diễn vở kịch này như thế nào.
Luật sư Uông dù sao cũng là do nhà họ Đặng nuôi dưỡng, tuy rằng rất tức giận, rất chật vật, quần áo có chút lộn xộn, vẫn ráng tiến lên nghiêm mặt nói:
"Cảnh sát, là chúng tôi báo cảnh sát! Chúng tôi là nhà họ Đặng ở Tinh Thành..."
Trưởng ban La túm lấy áo sơ mi cà vạt vừa sửa sang lại của luật sư Uông, lạnh lùng hỏi:
"Anh nghe không hiểu lời tôi có phải không?”
“Anh... anh đây là không làm tròn trách nhiệm! Anh đến từ cục nào? Tên anh là gì?”
“Tôi là cục nào ư?” La Đằng mỉm cười, cố ý hỏi thủ hạ:
"Anh ta hỏi chúng ta là cục nào kìa?”
“Tốt thôi, tôi sẽ nói cho anh biết, tôi tên là La Đằng, là trưởng ban Hành động thứ ba của Cục Hành động Siêu nhiên Tinh Thành, hiện tại đang điều tra một vụ án tập kích nhằm vào cục của tôi."
"Gì cơ?" Luật sư Uông trợn tròn mắt.
Náo loạn nửa ngày, hóa ra là nhầm lẫn? Những người này không phải là cảnh sát của cục cảnh sát?
La Đằng cũng không buông luật sư Uông ra, lạnh lùng hỏi:
"Tôi đã trả lời câu hỏi của anh, bây giờ anh nói cho tôi biết, anh có liên quan đến việc đập xe hay không?”
"Tôi không có, không phải tôi, đừng nói bậy..." Luật sư Uông kinh hoảng không hiểu, vội vàng phủ nhận thẳng thừng.
"Anh không liên quan?" La Đằng lạnh lùng nói:
"Vậy tại sao anh cứ léo nha léo nhéo, cản trở chúng tôi phá án?”
Trên trán luật sư Uông đã ứa đầy mồ hôi.
Danh tiếng của Cục Hành động Siêu nhiên, gần đây ông ta tự nhiên cũng nghe qua, biết ban ngành này bây giờ là bánh trái thơm ngon, quyền hạn cực cao, quyền lực cực lớn, có thể huy động rất nhiều cơ quan chức năng khác.
Những người này cũng không phải là một luật sư như ông ta có thể đắc tội.
"Trưởng ban La, đây là hiểu lầm, thật sự là một hiểu lầm. Chúng tôi đã gọi cảnh sát trước đó, nghĩ rằng anh là đồng chí cảnh sát. Tuyệt đối không tồn tại tình huống cản trở quý cục phá án. Nhà họ Đặng chúng tôi luôn tuân thủ pháp luật, hợp tác với chính phủ trong khả năng là vai trò chức trách của chúng tôi, cũng là vinh quang của chúng tôi.”
"Phải không? Vậy anh nói xem, ai đã đập chiếc xe này?” Trưởng ban La chỉ trỏ vào chiếc xe MPV đã hoàn toàn biến hình kia.
"Đây... đây cũng là một sự hiểu lầm.” Luật sư Uông không ngừng lau mồ hôi.
"Hiểu lầm?" Trưởng ban La lạnh lùng nói:
"Chẳng lẽ chiếc xe này còn có thể tự ngược đãi sao? Tôi hỏi lại lần nữa, là ai đã làm hả?”
Đúng lúc này, hai chiếc xe nhấp nháy đèn cảnh sát nhanh chóng tiếp cận.
Có mấy cảnh sát nhảy xuống xe, nhìn thấy chiến trận lớn như vậy, các cảnh sát cũng có chút ngoài ý muốn. Có điều bọn họ thân là cơ quan chấp pháp, tự tin mười phần.
"Vừa rồi ai báo cảnh sát?"
“Là tôi, là tôi!” Luật sư Uông dường như tìm được vị cứu tinh, vẫy tay từ xa.
Cà vạt của ông vẫn bị trưởng ban La túm lấy, không được tự do, giờ phút này nhìn thấy cảnh sát, quả thực còn thân thiết hơn gặp cha mẹ ruột.
Mấy cảnh sát đi tới, nhìn thấy một màn này, nhíu mày nói:
"Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Cục Hành động phá án." Bên cạnh trưởng ban La, một đội viên ban Hành động thứ ba lật ra thẻ chứng nhận.
Giấy tờ của Cục Hành động rất dễ sử dụng, thái độ của mấy cảnh sát nhất thời buông lỏng rất nhiều.
Một vị cảnh sát nhìn như cảnh sát trưởng nói với trưởng ban La:
"Đồng chí, tất cả mọi người đều là phá án, hay là anh buông người ra trước, chúng ta chậm rãi tìm hiểu tình huống một chút rồi nói sau?”
Trưởng ban La đơ mặt nói:
"Các anh muốn hiểu tình huống, nơi này có rất nhiều người. Còn vị này, tôi nghĩ anh ta có hiềm nghi phạm tội rất lớn.”
Luật sư Uông vội vàng nói:
"Tôi oan uổng, tôi cũng mới tới, làm sao có thể tham dự vụ tập kích gì cơ? Anh đang hạn chế quyền tự do cá nhân bất hợp pháp.”
Trưởng ban La cười khà khà:
"Không hổ là luật sư, há mồm liền đọc luật vanh vách. Tôi cũng nói cho anh biết, Cục Hành động chúng tôi luôn thực thi theo đúng pháp luật. Trong quá trình thực thi pháp luật vừa rồi, anh đã nhiều lần ngắt lời cản trở, tôi hoàn toàn có lý do để nghi ngờ anh có liên quan đến vụ tấn công.”
Lão già họ Đặng lúc này rõ ràng cũng có chút tức giận.
"Vị đồng chí trưởng ban này, anh luôn miệng nói luật sư Uông tham gia vụ tấn công, tôi chỉ muốn hỏi, rốt cuộc cậu ấy tập kích ai? Tại sao đây lại là một cuộc tấn công nhằm vào Cục Hành động?”
“Thế nào? Ông nghĩ mọi người đều mù cả sao? Bằng chứng hiện trường rõ ràng như vậy, ông bị mù?” Trưởng ban La chỉ chỉ chiếc xe MPV kia.
"Đây là xe của Cục Hành động chúng tôi, sáng nay vẫn còn tốt, giờ lại bị người ta đập thành như vậy. Một cuộc tấn công có mục đích, tính chất ác liệt như vậy, nói lớn ra chính là tấn công cơ quan thực thi pháp luật quốc gia, gây nguy hiểm cho an ninh quốc gia!”
Cái gì?
Náo loạn nửa ngày, cái gọi là vụ tập kích, đúng là chiếc xe này?
Vị chủ xe thể thao nhà họ Đặng kia giờ phút này cũng có chút run rẩy. Tuy gã là thiếu gia hư hỏng, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, rõ ràng mình đã gây ra họa lớn.
Biểu tình của lão già cũng trở nên khó coi.
Lão trăm triệu lần không nghĩ tới, cái xe này treo biển dân dụng bình thường, ai có thể liên hệ chiếc xe này với Cục Hành động Siêu nhiên?
Ai có thể ngờ được người thanh niên kia lại có thể lái xe của Cục Hành động Siêu nhiên ra vào biệt thự ngõ Đạo Tử?
Mấy cảnh sát hiển nhiên cũng nhìn thấy chiếc xe bị đập không ra hình thù kia, nhất thời cũng có chút không nắm rõ tình huống.
Trong những trường hợp thế này, nên làm ít và nhìn nhiều. Họ chỉ là cảnh sát, không cần phải tham gia vào tình huống phức tạp như vậy.
Đội trưởng Vương của đội bảo an lúc này đi tới, kính lễ với trưởng ban La.
"Đồng chí La, toàn bộ quá trình trải qua của chuyện này, đội ngũ an ninh chúng tôi đã tận mắt chứng kiến, camera giám sát ở đây cũng đã ghi hình lại tất cả."
Đội trưởng Vương không phải là loại có tài ăn nói như Giang Dược, nhưng kể chuyện cũng rất có thứ tự lớp lang, thuật lại giản lược tình huống từ đầu đến cuối.
Nghe xong, mấy cảnh sát đều tái mặt, vẻ hung hăng càn quấy của đám người nhà họ Đặng cũng xẹp xuống hoàn toàn.
Lão già họ Đặng cũng coi như là kẻ ngoan độc, cầm được thì buông được, đi tới trước mặt chủ xe thể thao, bạt tai một cú thật mạnh.
"Súc sinh! Ta còn tưởng là cháu bị bắt nạt! Cháu đã làm mất hết mặt mũi nhà họ Đặng chúng ta, cả cái mặt mo của ta cũng thế!”
"Còn có mấy tên khốn các người, trở về thu dọn đồ đạc rồi cút hết cả đi! Đội ngũ an ninh được nhà họ Đặng chúng ta nuôi lương cao vậy mà lại tiếp tay cho tên súc sinh này đi đánh nhau với người ta, thử hỏi còn thể diện gì nữa không!”
Lão già mắng hết từ chủ xe thể thao đến mấy chục tên tay chân cao to lúc nãy.
Trưởng ban La hai tay ôm ngực, vẫn cười lạnh không nói, giống như đang xem lão già tự biểu diễn. Người của ban Hành động thứ ba cũng rất ăn ý, đều thờ ơ lạnh nhạt, cũng không có ai tiến lên khuyên nhủ.
Cứ như vậy, lão già họ Đặng ngược lại có chút không xuống đài được.
Lão vốn tưởng rằng, chính mình làm bộ làm tịch diễn hai cái, lại có mấy người đến khuyên một chút, tất cả mọi người đều có bậc thang xuống, sau đó liền thương lượng làm sao khắc phục hậu quả.
Nhà họ Đặng chúng ta đã lùi một bước, nhận thua, các vị cũng nên thấy tốt mà thu chứ?
Ai ngờ những người này cư nhiên lại không ra bài theo lẽ thường gì cả. Đây là muốn giẫm mặt mũi nhà họ Đặng lên mặt đất, tiếp tục chà đạp hay sao?
Hay là nói, mình đánh thằng cháu này còn chưa đủ lực? Đối phương còn không hài lòng?
"Hai người các anh, trói súc sinh này lại cho ta, đưa về gia tộc trị tội. Súc sinh, lát nữa cho dù ba ngươi có đánh chết ngươi, lão đây cũng tuyệt đối không khuyên nửa chữ.”
Mấy tay cao thủ bên cạnh lào già nhà họ Đặng, nghe phân phó liền định tiến lên trói người.
“Chậm đã!”
Trưởng ban La ra mặt ngăn cản:
"Lão tiên sinh, gia tộc các vị có gia quy, tôi không có hứng thú can thiệp. Có điều, gia quy có lớn hơn nữa, cũng không thể lớn hơn quốc pháp. Đứa cháu này của ngài tập kích xe của Cục Hành động chúng tôi, ý đồ bất lợi với người của Cục Hành động, chứng cứ rõ ràng, không thể để ngài dẫn về như vậy.”
“Người đâu, còng tay!”
Khi chiếc còng tay lạnh lẽo kẹp vào cổ tay, chủ xe thể thao mới ý thức được lúc này thật sự đá phải tấm sắt.
"Ông chú..."
"Súc sinh, đừng gọi ta là ông chú!"
Lão già họ Đặng cũng biết, dựa vào tình cảnh hiện tại, nhà họ Đặng không có khả năng ngăn cản đối phương mang người đi. Nếu mạnh mẽ ngăn trở, nhất định sẽ biến khéo thành vụng, cục diện càng không thể vãn hồi.
Lúc này mà chọi cứng, hiển nhiên là lựa chọn tồi tệ nhất.
Phía cảnh sát nhận được tin báo cảnh của nhà họ Đặng, rất khó nói là có chút tâm tư thiên vị nào hay không, nhưng sau khi nhìn thấy cục diện này, cũng biết chuyện hôm nay không phải bọn họ có thể bao che được.
Lựa chọn khôn ngoan nhất là không nhúng tay.
Lão già nhà họ Đặng rốt cuộc là lão hồ ly, lão cũng đoán được cái gọi là tập kích Cục Hành động, chung quy cũng chỉ là một cách nói phóng đại.
Chuyện đập xe này, nói nghiêm trọng là tập kích cơ quan chính phủ, nói nhẹ nhàng cũng có thể coi là hủy hoại tài sản của người khác mà thôi.
Nó phụ thuộc vào cách đôi bên nói chuyện với nhau.
Mọi chuyện trong thiên hạ đều có thể thương lượng.
Trải qua quan sát, lão già nhà họ Đặng phát hiện Cục Hành động làm ra trận thế lớn như thế, lại giống như là đang nhìn sắc mặt của người trẻ tuổi kia?
Kể cả biểu hiện ngôn ngữ của trưởng ban La này, rõ ràng mang theo vài phần khoa trương, hơn nữa còn thỉnh thoảng nhìn về phía người thanh niên nọ.
Dường như, tất cả những gì trưởng ban La làm hoàn toàn là cho người thanh niên kia xem?
Cho nên, nút thắt của tất cả vấn đề, vẫn là nằm trên người cậu ta?
Nghĩ tới đây, lão giả nhà họ Đặng biểu hiện ra mặt hồ ly có thể co được giãn được của mình.
Lão đi tới trước mặt Giang Dược, nghiêm túc chắp tay:
"Anh bạn trẻ, là lão đây ngu ngốc, chỉ nghe lời một phía của tên súc sinh kia, gây hiểu lầm lớn như vậy. Hôm nay, anh bạn có thể nói là đã dạy cho lão một bài học sinh động. Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy a! Nếu có chỗ nào đắc tội, kính xin anh bạn rộng lượng tha thứ.”
Lão già này, từ đầu tới cuối đều là diễn kịch. Tình hình thế nào thì diễn thế nấy, cực kỳ thành thục. Giang Dược hiển nhiên sẽ không dễ dàng mắc lừa, bất kể là kịch bi tình, hay kịch nhận lỗi, đều chỉ là chiêu trò của lão.
Rất hiển nhiên, lão già này cũng không phải là chịu phục thật sự, chẳng qua tình thế bất đắc dĩ, cố ý bày ra vẻ ăn năn hối cải, làm bộ như nhà họ Đặng cam chịu vậy thôi.
Nếu Giang Dược tùy tiện coi là thật, vậy thì thật sự trúng chiêu của lão ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận