Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 69: Căn hộ chết chóc?

Tam Cẩu cũng không có thu hoạch gì, không nhịn được đậu xanh rau muống: "Anh hai, đã nói rèn luyện đâu?”
"Em có phát hiện gì không?" Giang Dược hỏi ngược lại.
"Chị gái này rất thích anime, thị hiếu cũng gần bằng em đó." Đây là phát hiện lớn nhất của Tam Cẩu.
"Không thấy thứ bẩn thỉu gì?"
“Có!” Tam Cẩu trả lời rất chắn chắc.
"Cái gì?"
Ánh mắt Giang Dược sáng lên, không hổ là đôi mắt âm dương trời ban, kỹ năng này thật khiến người hâm mộ a, hắn quan sát lâu như vậy, nhưng cũng không phát hiện thứ gì khác thường hết.
"Chị gái này có chút lười biếng, vớ bẩn, quần bẩn cũng không chịu giặt." Tam Cẩu nghiêm mặt nói.
Trong lúc nhất thời, Giang Dược có xúc động muốn bóp chết Tam Cẩu.
"Anh hai à, không phải em nói anh, người ta có lòng đưa tiền, mà sao anh lại không nhận. Đó rõ ràng là một người phụ nữ giàu có, coi năm mươi ngàn cứ như năm mươi đồng.”
Đề tài này, Giang Dược vĩnh viễn không ở cùng một kênh với Tam Cẩu, hắn lười tốn nước bọt.
Giờ phút này hắn có chút chán nản và thất lạc.
Không nên a.
Chuyện của Vu Hoành Đồ, theo lý mà nói, suy đoán này của hắn là hợp lý nhất. Thấy tờ rơi tìm chó, ôm chó đến cửa, nhận được tiền thưởng do tiền âm phủ biến thành.
Dưới logic này, chủ nhân chú chó hẳn là hung linh hóa thành mới đúng. Chẳng lẽ, con hung linh này đã cường đại đến mức ngay cả đôi mắt âm dương trời ban quan sát chính diện cũng nhìn không ra? Vậy nó phải là một con quái vật cao cấp và đáng sợ đến mức độ nào a?
Thế nhưng...
Điều này cũng không đúng.
Nếu đó thật sự là hung linh, hai anh em bọn họ không thể nào toàn thân trở ra như vậy. Không lý nào con hung linh kia chưa hề động đến bọn họ chút nào đã khách khí tiễn bọn họ ra cửa.
Có hung linh nào lại lễ phép như vậy?
Vậy chuyện của Vu Hoành Đồ là sao?
Lộn xộn, hoàn toàn lộn xộn.
Giang Dược chỉ cảm thấy có trăm ngàn mối tơ vò trong đầu, nhưng thủy chung không bắt được một đầu mối hữu dụng.
Ting ting!
“Yêu cầu thêm bạn bè."
Wechat trên điện thoại di động của hắn nhận được một thông báo, mở ra xem, avatar là một nhân vật hoạt hình đáng yêu, nhìn lướt qua thông tin chi tiết, cơ bản có thể xác định là chị gái vừa rồi.
Hắn nhấn đồng ý kết bạn, cô nàng ngay lập tức gửi tới một sticker: Xin chào anh bạn trẻ đẹp trai.
Giang Dược không có tâm tư tán gái, gõ lại một hàng chữ.
"Chào chị, xin hỏi hôm qua có ai họ Vu gọi điện thoại cho chị không?"
"Mỗi ngày có rất nhiều cuộc điện thoại gọi đến, không kịp hỏi tên. Anh chàng đẹp trai, tôi tên Lâm Hân Nhiên, anh có thể gọi tôi là Hân Hân, hoặc là Nhiên Nhiên, vừa rồi quên hỏi tên họ của anh, tên anh là gì thế?" Cô nàng nháy mắt trả lời.
"Tôi họ Giang, nhờ chị kiểm tra giúp nhật ký cuộc gọi, xem coi có số điện thoại này gọi cho chị không..." Giang Dược gửi số điện thoại của Vu Hoành Đồ qua.
Một lúc sau, cô gái trả lời tin nhắn: "Thật đúng là có số này! Nhưng hôm qua có hàng chục cuộc gọi, nhiều người mới nghe đã sặc mùi lừa đảo, tôi cũng không nhớ người này đã nói gì với tôi nữa.”
"Vậy hôm qua có ai tới nhà tìm chị không?"
"Ngày hôm qua có hai người nói là tìm được Pipi, xin địa chỉ, nhưng bọn họ cũng không có tới a."
Mấy chục cuộc điện thoại, trừ phi là loại biến thái nhìn qua là không quên được như Giang Dược, bằng không nhớ rõ những chi tiết này mới là lạ.
Tuy nhiên, Giang Dược đã tìm được thông tin mình muốn.
Vu Hoành Đồ từng gọi đến số điện thoại này! Điều này chứng tỏ sự biến mất của cậu ta đêm qua chắc chắn có liên quan đến sự kiện tìm chó Akita này.
Nhưng nếu có liên quan đến sự kiện tìm chó này, cô nàng phía bên kia không phải nên cực lực phủ nhận hay sao? Tại sao lại trả lời huỵch toẹt hết cả ra như vậy?
Hoặc là nói, Vu Hoành Đồ liên lạc với chủ chó, nhưng trên thực tế cũng không gặp được chủ chó?
Giang Dược cần thêm thông tin. Hắn gọi điện thoại đến chú Hàn.
Hàn Dực Minh giờ phút này cũng đang nhức đầu, bộ xương trắng buổi chiều mang về từ trường trung học Dương Phàm đã không còn nhúc nhích nữa, giống như triệt để biến thành vật chết.
Tuy nhiên, thân ở ban ngành đặc biệt, những ngày qua ông đã tham khảo đủ loại tài liệu nội bộ khác nhau, cho nên ông càng không dám xem nhẹ. Cho dù là bộ xương trắng không còn nhúc nhích nữa, nhưng ông vẫn nhốt nó vào lồng thủy tinh.
Điều khó hiểu chính là, một người đang yên đang lành, sao lại chỉ trong vòng một đêm trở thành một bộ xương trắng?
Đúng là nếu nhìn từ góc độ khoa học, có rất nhiều cách có thể làm cho da, thịt, máu, nội tạng biến mất, biến một người sống thành xương trắng trong thời gian ngắn.
Nhưng vấn đề là, những phương pháp khoa học đó không thể đảm bảo làn da còn nguyên vẹn. Trong khi căn cứ theo lời miêu tả của Giang Dược, bộ xương trắng này lúc mới vào cửa vẫn là hình người, tuy rằng gầy trơ xương, nhưng lớp da bên ngoài vẫn hoàn hảo.
Dựa theo lời tả của Giang Dược tại hiện trường, Hàn Dực Minh nghĩ tới chiếc đèn lồng.
Cấu trúc của đèn lồng rất giống với tình huống này.
Bên trong là khung xương, bên ngoài một lớp vỏ bọc. Lớp vỏ ngoài bị rách, trực tiếp nhìn thấy khung xương.
Nhận được điện thoại của Giang Dược, ông không nhịn được hỏi: "Cậu Giang, đã tìm ra được manh mối gì chưa?”
"Vốn tưởng rằng đã tìm được manh mối, lại không có thu hoạch gì. Chú Hàn, chú có video giám sát trích xuất từ camera an ninh xung quanh trường trung học Dương Phàm không?”
"Có một camera an ninh ở trước cổng trường, tôi đã xem video chiếu lại từ chiều hôm qua cho đến khi vụ án xảy ra trưa hôm nay, căn bản không bắt được vết tích ra vào của Vu Hoành Đồ." Đây cũng là chỗ khiến Hàn Dực Minh đau đầu.
"Cổng trường không tra được đâu, học sinh nội trú bình thường không được ra cổng trường. Chú phải kiểm tra mặt phía tây của trường. Học sinh mà muốn lén rời khỏi trường đều sẽ leo tường phía bên đó.”
"Gượm đã, chú Hàn, chú vừa nói cái gì? Chú không tìm thấy video cậu ta vào trường?”
"Đúng thế!"
Vậy thì quái.
Học sinh nội trú muốn ra ngoài trường, quả thật phải lén lút, tận lực tránh cổng chính. Thế nhưng lúc trở về trường, hẳn là không đến mức phải né tránh chứ?
Hơn nữa, nhìn bộ dáng lảo đảo giống như muốn ngã xuống đất bất cứ lúc nào của Vu Hoành Đồ lúc trở về, không có khả năng cậu ta từ nơi khác trèo tường vào được.
"Chú Hàn, tôi gửi cho chú một địa chỉ, chú giúp tôi điều tra camera giám sát xung quanh đó."
Giang Dược báo địa chỉ căn hộ của chủ chó cho chú Hàn.
Nếu như Vu Hoành Đồ thật đi đến đó, chứng tỏ nơi cậu ta bị sát hại rất có thể chính là khu vực xung quanh.
Nếu Vu Hoành Đồ không đến đó, chứng tỏ tờ đơn tìm chó không có vấn đề, có thể là nửa đường gặp phải tà vật.
Nếu không tra được gì từ camera giám sát ở cổng chính trường học, nhất thời không thể xác định hành tung của Vu Hoành Đồ, Giang Dược dứt khoát thay đổi suy nghĩ, bắt đầu tra ngược từ tòa nhà chung cư bên kia.
Cúp máy, Tam Cẩu có chút không vui.
“Anh hai, xem ra anh có việc gì đó giấu em!”
"Bây giờ nói cho em biết cũng không muộn. Nếu anh nói trước cho em biết, em sẽ bị mất tự nhiên, nghi thần nghi quỷ, chẳng phải là bại lộ sao?”
Đoạn Giang Dược kể lại vắn tắt cho Tam Cẩu về chuyện của Vu Hoành Đồ.
"Người sống chớp mắt biến thành xương trắng?" Tam Cẩu mở to mắt, điều này có hơi vượt quá trí tưởng tượng của cậu.
"Khó có thể tin được đúng không?"
Tam Cẩu theo bản năng gật gật đầu, từ nhỏ đến lớn, kỳ thật cậu cũng không ít lần được nghe các loại chuyện xưa quỷ quái. Cuộc sống ở vùng núi nhàm chán, kể những câu chuyện ma là một trong số ít niềm vui của người lớn.
Ngược lại cậu từng nghe kể qua mấy chuyện thư sinh nửa đêm bị yêu nữ, hồ ly tinh, xà tinh gì đó mê hoặc, bị hút dương khí, cuối cùng suy yếu đến chết.
Trong những câu chuyện yêu ma quỷ quái kia, kết cuộc tàn nhẫn nhất cũng không gì hơn là chết.
Một người đang yên đang lành trực tiếp biến thành xương trắng? Cảnh tượng như vậy cũng cực kỳ hiếm thấy trong những câu chuyện ma.
Ngược lại cậu từng nghe qua chuyện bạch cốt thành tinh, huyễn hóa thành hình người đi gây họa nhân gian, nhưng còn người hóa bạch cốt, chưa từng nghe thấy.
"Anh hai? Lần trước không phải anh bắt được một con Quỷ ăn tuổi sao? Phải chăng nó là một phiên bản nâng cấp của Quỷ ăn tuổi?" Tam Cẩu bỗng nhiên động não.
Quỷ ăn tuổi?
Đây cũng là một ý tưởng đột phá.
Nhớ lại lần đó Quỷ ăn tuổi dường như cũng có nói bộ tộc chúng thích hút dương thọ của người trẻ tuổi, hút một lần đối phương giảm bớt hai mươi bốn năm.
Nếu như là Quỷ ăn tuổi, lấy tuổi tác của Vu Hoành Đồ, đối phương ít nhất phải hút một hơi liên tục bốn lần a!
Bằng không, một người đang yên đang lành, làm sao có thể trực tiếp biến thành bộ xương trắng?
Thi thể chôn xuống đất, quá trình thối rữa bình thường, muốn mục đến mức chỉ còn lại một bộ xương trắng, thời gian cần thiết khẳng định cũng không ngắn.
Nếu thật sự là Quỷ ăn tuổi, thì cái con Quỷ ăn tuổi này cũng quá vô ý a. Theo hiểu biết của Giang Dược, Quỷ ăn tuổi thường sẽ không nhằm vào một con mồi mà ăn tới chết.
Thay vào đó, chúng thích những con mồi tươi mới, thích ra tay với nhiều đối tượng khác nhau hơn.
Huống hồ, kỹ năng hút tuổi thọ của Quỷ ăn tuổi chỉ cần đến gần người khác là có thể hấp thu, tựa hồ không cần bày vẽ quanh co, làm đủ trò mèo đến thế?
Thử nghĩ xem, nếu quả thật cô gái đáng yêu kia đúng là Quỷ ăn tuổi âm hiểm biến thành, đó là một việc tàn nhẫn đến cỡ nào a?
Giang Dược cẩn thận suy diễn một phen, cảm thấy không giống.
Cho dù Quỷ ăn tuổi ngụy trang tốt đến đâu, cũng sẽ có một chút hơi thở khác thường. Nếu nó gây án trong căn hộ ấy, hiện trường không thể không để lại chút dấu vết nào.
Giang Dược nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không có biện pháp liên hệ cô nàng đáng yêu kia với Quỷ ăn tuổi.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Giang Dược vang lên.
"Cậu Giang, tôi gửi cho cậu vài video, nhìn hẳn là bạn học của cậu, cậu xem có thu hoạch gì không."
Ngay sau đó, chú Hàn gửi tới vài đoạn ghi hình.
Video độ phân giải H Đ, hình ảnh tương đối rõ ràng. Giang Dược chỉ cần xem vài giây, có thể xác định, người trong video chính là Vu Hoành Đồ!
Hình thể, quần áo, dáng đi, hoàn toàn phù hợp với cậu ta trong ấn tượng của Giang Dược.
Video cho thấy, Vu Hoành Đồ đích thị đã tiến vào tòa nhà chung cư kia, tay cậu ta cũng có ôm một con chó.
Trong đoạn ghi hình, Vu Hoành Đồ đến dưới tòa nhà chung cư, còn cố ý dừng lại, gọi điện thoại.
Sau khi gọi điện thoại xong, Vu Hoành Đồ mới bước vào tòa nhà.
Có thể thấy, Vu Hoành Đồ lúc này vẫn còn tỉnh táo, bình thường, không có bất kỳ thứ gì khác lạ, chỉ là một học sinh cấp ba bình thường nóng lòng muốn lấy được năm mươi ngàn tiền thưởng.
Chỉ tiếc !
Người chết vì tiền, chim chết vì ăn.
Quả nhiên, người xưa nói rất có đạo lý.
Vu Hoành Đồ trong đoạn ghi hình chỉ sợ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, con đường tiếp theo là dẫn tới địa ngục?
Bạn cần đăng nhập để bình luận