Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 193: Lại thấy bách quỷ dạ hành?

Bên ngoài, màn đêm càng lúc càng dày đặc, ánh trăng mờ nhạt xuyên qua những đám mây, khiến Tinh Thành trở nên huyền ảo và bí ẩn.
Giang Dược đang đứng trong một góc khuất của một con phố nhỏ, nhìn về phía trường mẫu giáo không xa, chờ đợi đối phương hành động, xem thử bọn chúng sẽ di chuyển những ngọn đèn dẫn hồn, tấm bia đất và trận pháp kia bằng cách nào để không bị người khác phát hiện.
Đêm càng lúc càng khuya, Giang Dược cảm thấy lạnh buốt. Hắn biết thời tiết ở Tinh Thành vào tháng Năm không lạnh đến mức này.
Hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Khi hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài, hắn phát hiện có một làn sương mù mỏng manh đã xuất hiện giữa màn đêm. Mặc dù sương mù không phải là điều hiếm gặp vào ban đêm, nhưng làn sương này xuất hiện rất đột ngột và kỳ lạ.
Giang Dược đã trải qua rất nhiều sự kiện quỷ dị, phản ứng bản năng của hắn rất mạnh mẽ. Ngay lập tức, hắn nhận ra rằng làn sương mù này có vấn đề.
Bỗng nhiên, dưới chân Giang Dược có một tiếng động. Giang Dược cúi đầu nhìn xuống thì thấy một con mèo đen đang hoảng sợ chạy đến, tốc độ rất nhanh, như thể vừa trải qua thứ gì kinh hoàng lắm. Nó chạy lủi vào góc khuất, dường như đang muốn lẩn trốn thứ gì đó.
Mèo là sinh vật có khả năng cảm nhận trong đêm tốt hơn bất kỳ loài nào khác.
Phản ứng thái quá của con mèo này rõ ràng là đã cảnh báo Giang Dược về những chuyện lạ kỳ đang xảy ra.
"Y cuối cùng cũng chịu thòi mặt ra rồi sao?"
Giang Dược không hề bối rối, ngược lại còn có chút phấn khích.
Màn sương vừa xuất hiện đã nhanh chóng bao phủ bầu trời đêm. Tầm nhìn vào ban đêm vốn đã kém, nay gặp màn sương dày đặc, càng khiến tầm nhìn trở nên mờ mịt.
Giang Dược không bị màn sương dày đặc này che mắt, hắn nhướng tai, lắng nghe cẩn thận.
Với mức độ giác tỉnh của Giang Dược, năm giác quan của hắn đều mạnh mẽ hơn nhiều so với người bình thường.
Bên ngoài im ắng đến lạ thường, im lặng đến mức cả thế giới dường như chìm vào giấc ngủ, không có tiếng động của người qua lại, không có tiếng chim hót, không có tiếng ồn ào.
Vị trí ẩn nấp của Giang Dược cách trường mẫu giáo chỉ vài chục mét, với thính lực của hắn, thực ra cũng không khác gì ở gần ngay bên cạnh.
Trước đó, hắn vẫn còn có thể nghe rõ ràng tiếng trò chuyện và bước chân của chú Hàn và các thủ hạ của chú ấy.
Sau khi sương mù dâng lên, cả thế giới dường như bị sương mù chia tách thành từng khu vực riêng biệt, tiếng trò chuyện và bước chân trong trường mẫu giáo đột nhiên biến mất.
Kể cả tiếng hít thở của Dư Uyên cũng biến khỏi sự cảm nhận của Giang Dược.
"Đây là thủ đoạn gì?"
Giang Dược phản ứng rất nhanh, ngay lập tức hiểu ra đây hẳn là thủ đoạn của đối phương, chứ cũng không phải sương mù tự nhiên.
Ngay lúc Giang Dược đang nghi ngờ, đằng xa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân lộn xộn.
Trong làn sương mù dày đặc, từng bóng người một bất chợt hiện ra. Những bóng người này càng ngày càng nhiều, mỗi người đều đi cà nhắc, như thể đang lê chân từng bước một, tốc độ rất chậm, trông rất kỳ quặc.
Chúng đều ăn mặc rách rưới, mặt mũi mờ mịt, quần áo trên người đều rách nát, trông giống như được nhặt từ bãi rác.
Đội ngũ càng ngày càng dài, lúc đầu chỉ có vài người, nhưng mới qua tích tắc đã giống như biến thành hàng chục người, hàng trăm người, chiếm hết cả con đường.
Điều đáng kinh ngạc là mỗi cái bóng đều đang cầm một chiếc đèn lồng, giống như những kẻ đi đêm thực sự.
Ánh sáng của những chiếc đèn lồng đó có vẻ mờ ảo, nhưng với số lượng bóng người đông như vậy, mỗi người cầm một chiếc, lại lấp lánh như những vì sao giữa trời đêm, trông rất kỳ lạ, giống như từng đốm lửa ma trơi đang lắc lư trong bóng tối.
Cảnh tượng này, Giang Dược dường như đã từng thấy qua.
Sự quen thuộc này khiến Giang Dược ngay lập tức nhớ đến một người, nhớ đến đêm kinh hoàng đó ở Bàn Thạch Lĩnh, Triệu Thủ Ngân hiệu lệnh bách quỷ dạ hành tại đình Cửu Lý.
Những con quỷ do Triệu Thủ Ngân điều khiển lúc đó rõ ràng là sinh động hơn, linh hoạt hơn, tà khí cũng nặng hơn, đương nhiên là mức độ đe dọa cũng cao hơn.
Còn những thứ trước mắt này, Giang Dược thậm chí không chắc liệu chúng có phải là quỷ hay không nữa. Bởi vì trên người chúng có sự u ám của ma quỷ, nhưng lại không hề có chút tử khí nào, trông chúng có vẻ cứng nhắc, không có bất kỳ tính công kích hay nguy hiểm gì cả.
Đội ngũ dài dằng dặc, giống như đang đi đưa tang vào ban đêm, cảm giác rất kỳ dị, rất đột ngột.
Giang Dược đã vài lần muốn nhảy ra khỏi chỗ tối để ngăn cản những cái bóng này tiến lên.
Theo phán đoán của Giang Dược, những chiếc đèn lồng trên tay những cái bóng ấy thực ra chính là những ngọn đèn dẫn hồn của những đứa trẻ trong hang động.
Đây là đang di chuyển đèn dẫn hồn.
Rất nhanh, phán đoán của Giang Dược đã được xác nhận.
Ở giữa đội ngũ, có một vài cái bóng đang khiêng một chiếc hòm lớn, Giang Dược gần như ngay lập tức có thể đoán ra, trong hòm này chắc chắn là tấm bia đất khắc tên và ngày tháng năm sinh của lũ trẻ. Nhìn từ kích thước, chắc chắn sẽ không sai.
Giang Dược thầm kinh ngạc.
Kẻ này rốt cuộc là ai, lại có thể làm ra thủ bút lớn như vậy?
Triệu Thủ Ngân triệu hồi bách quỷ dạ hành, đó là ở đình Cửu Lý, vốn là gần nơi mai táng các vong hồn của Bàn Thạch Lĩnh. Chưa kể Triệu Thủ Ngân còn sát hại nhiều người ở trấn Vân Khê và Bàn Thạch Lĩnh mới gom góp được nhiều quỷ như vậy. Nhưng đây là ở Tinh Thành, thậm chí nơi này từng là một điện thờ chính tông, với thế phong thủy ấy, tuyệt đối không thể có quá nhiều ma quỷ.
Ai cũng biết, dân cư tụ tập càng đông, dương khí càng cao, khả năng xuất hiện ma quỷ càng thấp. Như khu vực nhà cũ này, dân số khá đông, đột nhiên xuất hiện quá nhiều ma quỷ, bản thân việc đó đã rất kỳ quặc, cũng không phù hợp với logic.
Qua đó cũng gián tiếp chứng tỏ sức mạnh của kẻ điều khiển đằng sau quả thực rất đáng gờm.
Ngay cả lão già hung ác hiểm độc như Triệu Thủ Ngân cũng không thể làm được việc triệu hồi bách quỷ dạ hành ở đây.
Nếu một khu vực có thể dễ dàng thu thập được hàng trăm con quỷ, thì khu vực đó có lẽ đã tràn ngập âm khí, dương khí suy tàn, hoàn toàn không còn thích hợp để người sống sinh sống, chứ đừng nói tới chuyện dân cư đông đúc như khu vực này.
Giang Dược cố gắng giữ bình tĩnh, không để lộ thân hình.
Hắn muốn xem đội ngũ này dài đến đâu, và kẻ đứng sau rốt cuộc muốn làm gì.
Khi Triệu Thủ Ngân hiệu lệnh bách quỷ dạ hành, trong tay y còn có một cái chuông để chỉ huy trực tiếp.
Liệu kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này có thể điều khiển từ xa hay không?
Nếu như có thể, vậy thì thủ đoạn của kẻ này lại càng đáng sợ hơn Triệu Thủ Ngân.
Giang Dược luôn cố gắng đánh giá cao đối thủ, bây giờ xem ra, mình làm như vậy quả nhiên là chính xác.
Giang Dược đếm một lượt, đội ngũ có hơn trăm bóng người. Ngay cả khi một hàng ngang xếp ba bốn người, cũng đủ để lấp đầy con đường nhỏ. Đội ngũ dài hai ba mươi mét khiến cả con đường nhỏ trở nên chen chúc.
Chưa kể độ dày của sương mù quá lớn, với tầm nhìn của người bình thường chỉ khoảng một đến hai mét, theo một mức nào đó, màn sương đã trở thành vật che chắn tuyệt hảo cho đội ngũ này.
Điều khiến Giang Dược cảm thấy kỳ lạ là, bách quỷ dạ hành này rõ ràng là đi từ hướng trường mẫu giáo đến, chắc chắn phải đi qua cổng trường mẫu giáo.
Đám người Dư Uyên và Cục Hành động lẽ nào không nhận thấy gì cả? Sao không có ai đi ra ngăn cản hoặc điều tra?
Chẳng lẽ mắt họ đều mù hết cả rồi?
Hay bọn họ thực sự không nghe thấy động tĩnh bên ngoài?
Giang Dược cũng không chắc lắm, người Cục Hành động thì thôi đi, nhưng dựa theo thực lực của Dư Uyên, không lý nào cũng không nghe thấy chứ?
"Liệu đối phương có làm thủ đoạn che mắt gì ở trước cổng trường mẫu giáo hay không? Có thể cách ly tầm nhìn và thính giác?"
Càng đấu trí với đối thủ trong bóng tối, Giang Dược càng cảm thấy đối thủ này khó xơi.
Cuối cùng, Giang Dược cũng đã nhìn thấy tận cùng của đội ngũ.
Đội ngũ rách nát này đang di chuyển chậm rãi về phía ngoài.
Giang Dược giống như đang nhìn thấy những con rối đang được kéo dây tiến về phía trước, bước đi vụng về chậm chạp, nhưng lại vô cùng kiên định.
"Rốt cuộc là ai đang điều khiển chúng?"
"Lũ hồ ly tinh kia lại trốn đi đâu rồi?"
Sau vài lần tiếp xúc với tộc hồ ly, Giang Dược đã phần nào quen thuộc với hơi thở của yêu quái. Thế nhưng Giang Dược lại không cảm nhận được hơi thở của chúng trong đội ngũ này.
Hay chúng vẫn chưa rời khỏi hang động? Không đi theo cùng?
Con lệ quỷ được mình giao nhiệm vụ giám sát tộc hồ ly tại sao không đến báo cáo gì với mình? Rõ ràng là cả đèn dẫn hồn và tấm bia đều đã bị di chuyển, mà lại không thấy nó đâu?
Có khi nào con lệ quỷ có sức mạnh cấp C trừ đã bị tiêu diệt trong lặng lẽ?
Tuyệt đối không thể.
Giang Dược đang khống chế sinh tử của con quỷ đó, tự nhiên có cảm ứng trong lòng, nếu con quỷ đó bị tiêu diệt, Giang Dược chắc chắn sẽ cảm nhận được ngay lập tức.
Nhưng hắn lại không hề nhận thấy con quỷ đó bị tiêu diệt, vậy mà giờ lại chả thấy tăm hơi nó đâu.
Cả bọn hồ ly cũng không thấy.
Có khi nào hang động đã xảy ra chuyện gì đó bất ngờ? Hay là con quỷ đã bị đám yêu quái cầm chân, không thể thoát ra được?
Với khả năng ẩn nấp của con quỷ đó, dù tộc hồ ly có giỏi đến đâu cũng không lý nào phát hiện ra nó. Nếu có thể phát hiện ra, thì đã phát hiện ra từ sớm rồi, đâu cần phải chờ tới tận bây giờ.
Dù sao con quỷ cũng đã ẩn nấp trong hang động hơn nửa ngày.
"Chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra trong hang động."
Giống như trường mẫu giáo, cả hai nơi đều không có tin tức.
Mà đội ngũ bách quỷ dạ hành này lại càng đi càng xa, dần dần thoát khỏi khu vực lân cận trường mẫu giáo, tuy Giang Dược rất muốn biết chúng sẽ đi đâu, còn có nơi nào có thể chứa được trận pháp và những ngọn đèn này để trận pháp tà ác đó tiếp tục hoạt động, nhưng nếu chờ đợi thêm nữa, rất có thể xảy ra biến cố gì đó, khiến hắn mất dấu đối phương hoàn toàn.
Bây giờ hắn phải quyết định nhanh chóng là có nên hành động hay không.
Giang Dược tất nhiên không sợ bách quỷ dạ hành, quầng sáng Bách Tà Bất Xâm của hắn không phải để chưng cho vui. Những cái bóng trông giống như ma quỷ này, sức mạnh cá nhân thậm chí còn không đủ cấp D, dù có đến nhiều bao nhiêu cũng vô ích, căn bản không thể đe dọa đến hắn.
Hắn không ra tay không phải vì sợ đám ma quỷ này, mà là vì sợ đánh động kẻ điều khiển đằng sau.
Nếu kẻ điều khiển đó không lộ diện, nỗi lo trong lòng Giang Dược sẽ không thể xua tan được.
Rốt cuộc y đang ẩn nấp ở đâu?
Kể từ khi lão hồ ly lựa chọn bắt cá hai tay, Giang Dược đã không còn cân nhắc đến việc con cháu của nó là sống hay chết nữa.
Những ngọn đèn dẫn hồn này nhất định phải bị chặn lại, nhất định phải giải phóng hồn vía bị giam cầm, để những đứa trẻ ở trường mẫu giáo trở lại bình thường.
Đã vắt hết cả óc, nỗ lực suốt hai ngày rồi, không có lý gì để cho đối phương dễ dàng di chuyển trận pháp và những ngọn đèn sang một nơi khác để tiếp tục làm hại lũ trẻ.
Nghĩ đến đây, Giang Dược quyết định, hành động!
Nhưng ngay khi sắp sửa ra tay, Giang Dược đột nhiên có phát hiện mới, sắc mặt hắn lập tức trở nên khác lạ.
Dù nó đã được che giấu rất tốt, nhưng cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn ẩn nấp. Đó chính là hơi thở của sự sống, tuy rất yếu ớt nhưng rõ ràng khác biệt giữa một đám xác sống vô hồn này.
Tất cả những bóng người trong đội ngũ đều trông giống như những cái xác rỗng, hoàn toàn không có sức sống, cả hơi quỷ cũng ít ỏi.
Nhưng có một cái bóng xen lẫn trong đội ngũ lại ẩn giấu một chút hơi thở của con người. Hơi thở này được che đậy rất tinh tế, gần như khó có thể nhận ra.
Cùng một bước chân, cùng bộ quần áo rách rưới, cùng ánh mắt trống rỗng, cùng bước đi chậm chạp.
Nhưng, trong hốc mắt trống rỗng của cái bóng này thỉnh thoảng lại khẽ động, giống như ngôi sao lấp lánh giữa bầu trời đêm, mặc dù biên độ rất nhỏ, nhưng vẫn bị tầm nhìn mạnh mẽ của Giang Dược bắt gặp.
Khi Giang Dược nhận ra sơ hở, lại quan sát kỹ lưỡng, quả nhiên có thêm phát hiện mới.
Bóng người đó rõ ràng đang cố ý đồng bộ bước đi của mình với đội ngũ, sóng gợn sự sống của y đã bị áp chế đến mức thấp nhất, nhưng cuối cùng vẫn có khí trường dao động yếu ớt lan ra.
Nếu dao động này ở trạng thái tĩnh, ngay cả một Người giác tỉnh có thính giác và thị giác nhạy bén như Giang Dược có lẽ cũng sẽ khó mà phát hiện ra ngay được.
Nhưng trong khi di chuyển, khí trường đó cuối cùng cũng không thể triệt tiêu hoàn toàn như lúc bất động.
"Là y sao?"
Giang Dược chấn động trong lòng, y ẩn giấu hành tung bấy lâu nay, cuối cùng cũng đã bại lộ rồi sao?
Lúc này, Giang Dược vô cùng chắc chắn, cái bóng đó một trăm phần trăm chính là y.
Y rõ ràng cũng đang lẩn tránh rủi ro, trà trộn trong đội ngũ quỷ dị này, che chắn bản thân.
Đây cũng có thể xem như "ẩn mình giữa dòng đời", y ẩn giấu trong đội ngũ, nếu Giang Dược mắt kém hơn một chút, tuyệt đối không thể nhìn ra, nói không chừng thật sự sẽ bị y lừa qua.
Nếu Giang Dược táo bạo chặn đầu đội ngũ, y chắc chắn sẽ trà trộn trong đội ngũ, ra tay từ bên trong, tấn công Giang Dược một cách bất ngờ.
Từ người đàn ông lúc chiều, Giang Dược đã xác định đối phương chắc chắn biết đến sự tồn tại của hắn, cho nên đối phương nhất định sẽ đề phòng hắn, dù cho cả buổi chiều và tối hôm nay hắn vẫn chưa hề lộ mặt.
Với mức độ xảo quyệt và cảnh giác của y, rất có thể y đã đoán được Giang Dược đang ẩn nấp trong bóng tối.
Giữa hai người tồn tại một loại thỏa thuận ngầm, không ai muốn bại lộ bản thân ra trước.
Hai kẻ địch chưa từng gặp mặt, chưa từng giao đấu, nhưng lại vô cùng cảnh giác lẫn nhau, cứ thế âm thầm đấu trí đấu dũng.
Nhìn chung, tình thế của Giang Dược có lợi hơn đối thủ.
Bởi vì mọi hành động của đối thủ đều không thể lộ ra ngoài. Nếu lộ ra, chắc chắn sẽ chết. Vì vậy, dù đối thủ có sử dụng thủ đoạn gì đi nữa, cũng phải đảm bảo không bị lộ.
Còn Giang Dược thì không có lo lắng nhiều như vậy, dù có bị lộ thì cũng không có gì đáng ngại.
Trong trận đấu giữa những cao thủ, không chỉ so tài năng lực cao thấp, mà còn so tài xem bên nào có ít sơ hở hơn.
Bây giờ, đối thủ cuối cùng cũng đã lộ ra sơ hở, cho dù thủ đoạn che mắt người khác của y có cao siêu đến đâu, dù y đã phong tỏa con quỷ do Giang Dược điều khiển, cách ly Dư Uyên và người của Cục Hành động, thì y cuối cùng cũng đã lộ ra sơ hở!
Đối với những cao thủ mà nói, sơ hở này cũng đã đủ rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận