Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 292: Nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng của cậu
Lần trước, trường trung học Tinh Thành số một hạ chiến thư, tuyên bố muốn giẫm lên trường trung học Dương Phàm. Điều này đã dấy lên một làn sóng vinh dự tập thể mãnh liệt trong lòng các em học sinh trung học Dương Phàm.
Nếu không phải những ngày gần đây liên tục xảy ra tai biến, khiến trật tự bình thường của trường học bị ảnh hưởng, chủ đề cạnh tranh giữa hai trường trung học danh tiếng ở Tinh Thành đã sớm được mọi người bàn tán ầm ĩ.
Bốn chữ "kiếm chuyện để làm" của Giang Dược đã nhắc nhở Cao Dực. Có lẽ, nếu lấy chủ đề này ra xào lên, có thể chuyển hướng một chút sự lo âu của học sinh ở lại trường, khiến họ tập trung vào vinh dự tập thể.
"Giang Dược, em có biết gì về Ngô Định Siêu của trường trung học Tinh Thành số một không?"
"Ngoài cái tên này ra, em không biết gì cả. Nghe nói cậu ta trở về từ thủ đô, chẳng lẽ là con nhà quyền quý?"
Cao Dực lắc đầu:
"Thân phận của cậu ta rất thần bí, thầy đã sai người đi điều tra nhưng không có tin tức gì. Có thể khẳng định, cậu ta có lai lịch bất phàm. Nếu không thì cũng sẽ không ngông cuồng đến thế!"
"Bọn họ hạ chiến thư rồi sau đó có động tĩnh gì nữa không?"
"Mấy ngày qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, chờ tình hình tạm thời lắng xuống, thầy đoán là cậu ta chắc hẳn còn có kế hoạch tiếp theo. Em còn nhớ cảnh sát Chiêu lần trước không? Người này cũng thuộc phe Ngô Định Siêu, xem ra năng lực của cậu ta cũng không nhỏ."
Cảnh sát Chiêu lần trước từng cố ý nói với Giang Dược rằng thiên tài đệ nhất Tinh Thành hiện giờ là Ngô Định Siêu của trường trung học Tinh Thành số một. Giang Dược thực ra không quan tâm, loại hư danh này hắn căn bản không để trong lòng. Nhưng thầy Cao chắc chắn là so đo, ông là giáo viên hướng dẫn Người giác tỉnh của trường trung học Dương Phàm, chắc chắn không nguyện ý để trường trung học Tinh Thành số một đè ép một đầu.
"Thầy Cao, em biết việc liên quan đến vinh dự của hai ngôi trường danh tiếng, nhưng hiện tại em cảm thấy chuyện quan trọng vẫn là tình huống tiếp theo của vụ án ngày hôm qua. Nhất là vị Lâm Nhất Phỉ mất tích kia."
Cao Dực thở dài:
"Em nói cũng có lý. Nhưng em có nghĩ đến không, trường học kỳ thật cũng không thể làm được gì nhiều trong chuyện này. Vụ án đã giao cho Cục Hành động, bản thân trường học không có chức năng phá án. Nếu như Lâm Nhất Phỉ xuất hiện lần nữa ở trường, nhà trường chắc chắn sẽ can thiệp. Nhưng nếu người ta không trở về nữa, ngoài việc nhắm mắt làm ngơ ra, nhà trường còn có thể làm gì được đây? Đi nhà Lâm Nhất Phỉ ở thành nam nhìn một chút? Ai dám đi? Ai sẽ gánh chịu nguy hiểm này?"
Đứng ở góc độ của trường học mà nói, thật đúng là không có bao nhiêu chuyện có thể làm.
Giờ cũng không thể phái một giáo viên tay không tấc sắt đi thăm nhà Lâm Nhất Phỉ chứ? Hơn nửa là có đi không về.
Cho dù lúc này có người xung phong nhận việc, đoán chừng lãnh đạo trường cũng sẽ không đồng ý.
Tình hình hiện tại đã vậy, vẫn là bớt chuyện thì hơn.
Cao Dực hiện tại rất bận rộn, hàn huyên được vài câu, đã vội vàng rời đi.
Mao Đậu Đậu và Đồng Địch rất nhanh tìm đến Giang Dược.
"Sếp Dược, em quyết định về nhà xem một chuyến."
Mao Đậu Đậu nói:
"Cha mẹ em đều ở quê nhà, không biết tình huống thế nào, em thật không yên lòng."
Việc Lý Nguyệt kiên quyết lẻ loi một mình về nhà thăm người thân đã khiến Mao Đậu Đậu bị kích thích rất lớn. Tối hôm qua cậu suy nghĩ thật lâu, mới ra quyết định này.
"Mập mạp, còn cậu thì sao?"
Đồng Địch nhún nhún vai:
"Cha mẹ tui căn bản không ở nhà, về nhà hít bụi sao? Vả lại, căn nhà sập xệ của tui, đoán chừng liên tục ba ngày tai biến đã sớm thành nhà nguy hiểm rồi. Có trở về cũng không ở được."
"Thế cậu không nhớ cha mẹ à?"
Mao Đậu Đậu nhịn không được hỏi.
"Nhớ chứ, nhưng có ích lợi gì đâu? Cách xa cả ngàn dặm, nhớ có tác dụng khỉ gì?"
Đồng mập mạp ngược lại nhìn rất thấu triệt, có lẽ từ nhỏ đã sống xa cách cha mẹ, tình cảm tưởng niệm không có bộc trực như thế.
"Đậu Đậu, cậu tính lúc nào thì xuất phát?"
"Lập tức đi ngay."
Mao Đậu Đậu một lòng chỉ muốn về.
"Trường học cho phép sao?"
Mao Đậu Đậu cười quái dị:
"Em là Người giác tỉnh, những thứ khuôn sáo, ước thúc của trường chỉ dành cho những học sinh bình thường, không có tác dụng gì với em. Vả lại hôm qua bọn em cũng đã hỗ trợ trường tuần tra canh gác cả ngày rồi. Giờ mà không chịu để em đi, em cũng sẽ vụng trộm chuồn đi."
Quả thật là thế. Đối với những Người giác tỉnh, nhà trường có thể dễ dàng tha thứ hơn so với học sinh bình thường. Vả lại, việc lo lắng cho cha mẹ dưới quê nhà, muốn trở về thăm nhà một phen cũng là lẽ thường tình, nhà trường không có lý do gì để cấm cản cả.
"Còn trở lại không?"
Mao Đậu Đậu gãi gãi đầu:
"Chắc chắn rồi. Dưới quê em chỉ có một đống phân chim, ở đó lâu chắc em bị nghẹn chết mất."
Giang Dược cười cười, không nói gì.
Mao Đậu Đậu tiếp tục nói:
“Sếp Dược, trong thời gian em đi vắng, trường chúng ta thiếu đi một trụ cột quan trọng, có gì sếp ráng chống đỡ giúp em, chờ em trở lại.”
Đồng Địch bĩu môi:
"Một ngày không khoác lác là cậu không chịu được sao? Cậu tưởng mình là thiên tài số một của trường trung học Dương Phàm chắc?"
Mao Đậu Đậu cười:
"Khà khà, thiên tài số một đương nhiên là sếp Dược, nhưng Mao Đậu Đậu tôi cũng là trụ cột của trường, là cánh tay trái đắc lực của sếp Dược."
Giang Dược giơ tay ngăn lại:
"Được rồi, đừng nói vớ vẩn nữa. Đậu Đậu, cậu muốn về nhà, tôi không ngăn cản. Nhưng đoạn đường trở về này, cậu phải cẩn thận đề phòng, tốt nhất là về nhà trước khi trời tối, đừng đi đường vào ban đêm."
Mao Đậu Đậu nói:
"Bằng vào cước lực hiện tại của em, một trăm dặm đường, chắc chắn về được nhà trước khi trời tối."
Giang Dược nói:
"Đi thôi, để chúng tôi tiễn cậu một đoạn đường."
Ba người Giang Dược trực tiếp đi ra ngoài cổng, không cần qua cửa kiểm tra.
Học sinh bình thường ra vào, chắc chắn phải bị nghi vấn. Nhưng ba người Giang Dược đều Người giác tỉnh, đặc biệt là Giang Dược, đội ngũ bảo vệ trường ai không biết hắn? Ai dám bất kính với hắn?
Trong sự kiện ngày hôm qua, nếu không có Giang Dược, đội ngũ bảo vệ không biết muốn tổn thất bao nhiêu người mới đủ.
Cả ba ra khỏi trường, lướt mắt nhìn, khắp nơi tiêu điều, đường sá nứt vỡ lồi lõm khắp nơi.
"Đậu Đậu, chuyến này cậu chỉ có thể đi bộ. Đến ngoại thành, đường sá còn tệ hơn trong đây. Trên đường về, cậu phải hết sức cẩn thận."
"Sếp Dược, em không sợ. Ai dám trêu chọc em, em đấm cho rụng răng hết!"
Mao Đậu Đậu đã giác tỉnh dị năng, mấy ngày nay tiến bộ rõ ràng, thực lực tăng lên nhiều, lòng tin cũng tăng lên không ít.
"Người bình thường không dám trêu chọc cậu, nhưng đừng quên, đầu năm nay, Người giác tỉnh không chỉ có ở trường học. Hơn nữa, đoạn đường này trở về, cậu có thể đảm bảo không có các loại yêu ma quỷ quái để mắt tới cậu sao?"
Mao Đậu Đậu cười khổ nói:
"Sếp Dược, đừng hù em chứ."
Giang Dược nhét một vật gì đó vào tay đối phương:
"Lá bùa này, cậu mang theo người, bình thường yêu ma quỷ quái sẽ không dám đến gần cậu. Tôi lặp lại lần nữa, đừng gây chuyện, cẩn thận một chút, cố gắng đi sớm về sớm."
Bạn bè nhiều năm, Giang Dược có thể nói là quan tâm Mao Đậu Đậu đến tận cốt tủy.
Đồng Địch cười tủm tỉm nói:
"Trừ lời lớp trưởng căn dặn ra, tôi cũng tặng cậu một câu, thời khắc mấu chốt, đừng suy nghĩ bằng nửa người dưới."
"Mập mạp chết bầm, cậu nói xàm cái gì đấy?"
"Hắc hắc, theo tôi quan sát, gần đây cậu có vẻ đói khát đấy nhỉ? Tôi sợ nửa đường gặp phải một cô gái xinh đẹp, cậu lại không cầm lòng được. Nếu vậy há chẳng phải là cắm đầu vào bẫy màu hồng phấn rồi hay sao?"
"Cút!"
Mao Đậu Đậu giả vờ muốn đánh Đồng Địch.
Thân hình mập mạp của Đồng Địch cũng rất linh hoạt, thoáng cái đã lẩn ra sau lưng Giang Dược.
"Mao Đậu Đậu, lời thật thì mất lòng, nhưng có lợi cho cậu! Cậu đừng thẹn quá thành giận, quân tử động khẩu không động thủ!"
"Lớp trưởng, cậu nói xem tui nói có phải không?"
Hai người cãi nhau ầm ĩ, ngược lại là khiến cho cảm xúc chia ly tan biến đi rất nhiều.
"Đậu Đậu, mau xem lớp trưởng đưa cậu đồ tốt gì."
Mao Đậu Đậu lúc này mới nhớ tới thứ Giang Dược nhét vào tay mình, bèn xòe tay ra cho Đồng Địch xem.
"Đây là bùa phép?"
Đồng Địch giật mình.
Giang Dược hơi kinh ngạc:
"Ồ, cậu biết sao?"
Đồng Địch đáp:
"Tiểu thuyết đều viết như thế a, hơn nữa, tui có thể cảm nhận được nó phát ra linh khí."
Đồng Địch sờ lên tấm bùa, phảng phất như đang vuốt ve bàn tay xử nữ, tràn ngập mê say. Mao Đậu Đậu thấy vậy lập tức thu tay lại.
"Mập mạp chết bầm, có cần tỏ ra bỉ ổi như vậy không?"
Đồng Địch không để bụng, níu lại cổ tay Mao Đậu Đậu:
"Cho tui nhìn thêm một chút nào."
"Nhìn thì nhìn, đừng lấy móng heo của cậu làm bẩn nó có được không?"
Mao Đậu Đậu hất ra Đồng Địch tay, cẩn thận từng li từng tí mở ra tay, sợ Đồng Địch lại bắt đầu nhào tới.
Đồng Địch:
"Chậc chậc, đồ tốt a. Đậu Đậu chết tiệt, phần đại lễ này của lớp trưởng cũng không nhẹ a."
Mao Đậu Đậu:
"Nói nghe như thể cậu rành nó lắm vậy a."
"Tui đương nhiên rành hơn cậu nhiều. Nếu như tui không đoán sai, giá cả của nó, khẳng định phải cỡ này!”
Đồng Địch giơ lên tám ngón tay.
"Bao nhiêu? Tám ngàn?"
"Xì! Cậu coi thường ai đấy? Tám ngàn? Sao cậu không nói tám trăm luôn đi!"
Mao Đậu Đậu lúng túng:
"Tám mươi ngàn? Mắc… mắc như vậy sao?"
"Ai dà, uổng cho cậu tự xưng Mao Mười Chín, tầm mắt nhỏ hẹp dữ quá vậy?"
Mao Đậu Đậu giật mình:
"Lẽ nào... cậu đừng nói tờ giấy này, giá trị tám trăm ngàn a? Vậy tôi chẳng phải là phát tài rồi hay sao? Ha ha ha!"
"Nghe ý tứ của cậu, chẳng lẽ dự định bán lại hay sao?"
Mao Đậu Đậu cười hắc hắc, tiến đến trước mặt Giang Dược:
"Sếp Dược, thứ này thật giá trị tám trăm ngàn sao? Mắc như vậy, đưa cho em có ổn không?"
Đồng Địch cười khẩy:
"Mao Đậu Đậu, thế mới nói nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của cậu. Tôi nghe nói, loại bùa phép này trong chợ đen bán ra tám chữ số!"
Mao Đậu Đậu lập tức tái mặt, trong lòng nhanh chóng tính nhẩm một chút, tám chữ số rốt cuộc là bao nhiêu.
Chờ tính xong rõ ràng, cậu mới triệt để trợn tròn mắt, kinh ngạc chằm chằm trong tay bùa Kháng tà, lẩm bẩm nói:
"Tám chữ số? Tám chữ số! Đây là đùa giỡn hay sao? Sếp Dược, sẽ không phải là thật chứ?"
Giang Dược cười nói:
"Giá trị bao nhiêu không trọng yếu, không có mạng để xài, giá trị nhiều hơn nữa cũng vô ích. Nhớ đeo kỹ trên người, ít nhiều có thể giúp cậu cản được một chút tai ương."
“Đúng đúng.”
Mao Đậu Đậu nghe nói đồ chơi này đắt như vậy, cẩn thận từng li từng tí giấu sát người.
"Mập mạp, cậu biết chợ đen à?"
"Hôm bữa tui tình cờ nghe lỏm bọn con em quyền quý khoác lác một trận. Nói cái gì lần trước ra mấy tấm bùa, bị giành giật như điên."
"Mao Đậu Đậu, nghiêm túc mà nói, tiền tài không để lộ ra ngoài, cái đồ chơi này, cậu đừng để người ta nhìn thấy."
Đồng Địch nắm hai vai Mao Đậu Đậu, chân thành nói.
"Mập mạp nói có lý."
Giang Dược gật đầu.
Vành mắt Mao Đậu Đậu hơi đỏ, gật gật đầu.
Cả ba cùng ôm nhau một cái, phất tay chào tạm biệt nhau.
Hai người nhìn Mao Đậu Đậu đi xa, bóng lưng biến mất tại cuối đường, Giang Dược thở dài một tiếng. Bỗng nhiên, hắn thoáng nhìn thấy bả vai Đồng mập mạp hơi rung rung, hóa ra cậu ta đang gạt nước mắt.
Phát hiện Giang Dược nhìn mình, Đồng mập mạp lập tức đảo mắt một vòng, cố gắng giả bộ trấn tĩnh, nhưng vành mắt ửng đỏ khó có thể che giấu.
Giang Dược không nói gì, Đồng Địch trước giờ vẫn luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thực chất vẫn chỉ là một thanh thiếu niên mười tám tuổi. Dù cho ngoài miệng nói không nhớ nhà, nhưng trong thâm tâm vẫn có ràng buộc. Nhất là cha mẹ đi làm ở thành phố duyên hải cách xa nơi đây, bây giờ đột ngột mất liên lạc, làm sao có thể không lo lắng?
Đặc biệt là nhìn thấy Mao Đậu Đậu quyết định trở về quê thăm người thân, Đồng Địch không thể tránh khỏi xúc cảnh sinh tình.
"Lớp trưởng..."
"Đi thôi, mập mạp, xế chiều ngày mai có việc gì không?"
"Lớp trưởng có sắp xếp gì hả?"
"Dẫn cậu đi một chỗ hay ho."
Giang Dược vỗ vỗ bả vai Đồng mập mạp.
"Ồ? Chỗ nào?"
Người trẻ tuổi, cảm xúc đến nhanh, đi cũng nhanh, sự chú ý của Đồng mập mạp lập tức bị Giang Dược thu hút.
"Chợ đen."
"Cái gì? Tui không nghe lầm chứ?"
Đồng Mập Mạp kinh ngạc không thôi:
"Theo tui được biết, nơi đó rất khó vào."
"Không muốn đi?"
Giang Dược cười mà không phải cười hỏi.
"Làm sao lại không chứ? Tui muốn đi lắm! Lớp trưởng, cậu cũng đừng đùa tui!"
Giang Dược nói:
"Yên tâm đi, Mao Đậu Đậu và Hàn Tinh Tinh có thể đùa cậu, nhưng tôi đã lúc nào đùa cậu đâu?"
Đồng Địch suy nghĩ một lúc, biểu cảm trên mặt biến hóa phức tạp, nhìn chằm chằm Giang Dược:
"Lớp trưởng, nghe cậu nói vậy, hẳn là khách quen của chợ đen. Những bùa phép kia... sẽ không phải là..."
Đồng Địch không nói trực tiếp, chỉ thở dài:
"Khó trách Tinh Tinh cứ nói cậu phát tài. Không hổ là lớp trưởng, thiên tài mà Đồng mập mạp tui xem trọng, quả nhiên không phải là dùng để trưng cho đẹp. Lớp trưởng, tui nhìn cậu càng lúc càng giống nhân vật chính trong tiểu thuyết, trời sinh tự mang vầng sáng khí vận. Mấy người bọn tui vừa mới leo lên một bậc thang, cậu cũng đã leo bảy tám bậc rồi."
Đồng Địch thật sự quá hâm mộ Giang Dược.
Giang Dược lắc đầu:
"Mập mạp, cậu đừng mải lo nói tôi, tôi cảm thấy, cậu hẳn nên đào móc tiềm lực của mình. Với thiên phú tinh thần lực siêu cường của cậu, có cả một kho báu đang chờ cậu khai phá."
"Tôi biết chứ. Nhưng so với cậu, tui vẫn mãi mãi chỉ là em trai mà thôi."
Giang Dược nói sang chuyện khác:
"Để công bằng, tôi cũng tặng cậu tấm bùa Kháng tà này. Tinh thần lực của cậu, có thể dùng để nghiên cứu bùa phép rất tốt."
Đồng Địch mắt sáng như sao, trước đây nhìn thấy Mao Đậu Đậu có bùa phép, cậu cũng rất hâm mộ, thậm chí là có chút ghen tỵ.
Gặp Giang Dược không phân biệt nặng nhẹ, Đồng Địch lập tức phấn khích quá mức, cầm lấy lá bùa như nhặt được vàng.
"Ngày mai cậu cùng tôi đi chợ đen, có khi sẽ có việc cần đến cậu."
Tinh thần lực của Đồng mập mạp mạnh kinh người, hơn nữa cậu ta còn có dị năng đặc biệt, có thể giao tiếp với linh vật, đây là một thiên phú rất thực dụng.
Trong chợ đen, hàng giả hàng thật lẫn lộn, có hàng tốt, tất nhiên cũng có hàng nhái.
Thiên phú của Đồng mập mạp tương đương với một dụng cụ giám định chạy bằng cơm, mang theo bên người, thời điểm mấu chốt nhất định có thể dùng đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận