Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 251: Ai cũng có mưu đồ của riêng mình
Chuyện này cũng giống như chơi bài tiến lên, cầm trên tay bốn con heo thêm vài cây sảnh, nhưng lại bị đối phương cầm toàn bài rác dành chiến thắng.
Theo logic bình thường, điều này tuyệt đối không thể xảy ra.
Chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó chính là tự sát.
Nhưng đại sư Liễu trông cũng không giống kẻ tâm thần.
Chiêm tiên sinh nghi ngờ trong lòng, ra hiệu cho mấy thủ hạ phân tán ra, xem còn có chỗ nào khác có thể đột phá lên lầu hay không.
Ông Đổng ở tầng trên dường như có thể nhìn thấy được bên dưới, âm u nói:
"Chiêm tiên sinh, lúc nãy tôi chưa nói rõ ràng sao? Đừng chơi tâm cơ trò với tôi, tôi cũng không hứng thú cùng chơi. Vẫn là câu nói đó, tôi chỉ có một lá bài, một khi đánh ra, đó chính là một đi không trở lại. Chỉ cần tôi phát hiện ra các người chơi chút tâm cơ nào, tôi sẽ lập tức giết chết đại sư Liễu, phá hủy trận cờ quỷ Mẹ Con. Sau đó chúng ta thử vận may, xem là các người giết tôi trước, hay tôi sẽ giết các người trước. Dù sao nếu không thể gặp lại con mình, tôi cũng không còn ý định sống sót bước ra khỏi tòa nhà ma này."
Sắc mặt của Chiêm tiên sinh trở nên cực kỳ khó coi, ra hiệu cho các thủ hạ đừng vội gây chuyện.
"Chậc chậc, xem ra tôi đã thật sự đánh giá thấp anh rồi. Anh Đổng phải không? Bây giờ tôi không thể không thừa nhận, anh quả thực có tư cách đàm phán với tôi."
"Chiêm tiên sinh, cái chiêu kéo dài thời gian vô dụng đối với tôi. Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, trong vòng một tiếng đồng hồ tới, các người phải đưa con tôi đến đây. Quá thời hạn này, chúng ta có thể cùng nhau xuống địa ngục được rồi."
"Khà khà, không phải anh muốn lấy con về sao?"
Chiêm tiên sinh cười nói:
"Chúng tôi giữ con anh cũng không có ích gì, vốn dĩ cũng định trả lại cho anh mà."
"Bớt xàm ngôn đi, nếu các ông thật sự định trả lại thì tại sao không dẫn chúng theo? Một tiếng đồng hồ, tôi bắt đầu tính thời gian đếm ngược."
Chiêm tiên sinh nhíu mày. Tay họ Đổng này khó chơi hơn ông tưởng tượng nhiều. Mỗi câu nói đều nhắm thẳng vào trọng tâm, tuyệt đối không vòng vo, không cho họ cơ hội dẫn dắt tiết tấu.
"Chúng tôi vốn định gọi điện kêu người mang đến, nhưng giờ tín hiệu viễn thông đã bị gián đoạn, anh hẳn là biết rõ."
"Thế thì mau phái thuộc hạ của ông đi đón con tôi đi! Ngay lập tức!"
"Được, được! Coi như anh tàn nhẫn. Đúng là tôi mắt kém, không nhìn ra con người của anh. Xem ra người xưa nói rất đúng, chó không sủa thì sẽ cắn. Tiểu Triệu, bây giờ cậu đi một chuyến, đón con của anh Đổng đến đây."
Ông Đổng hờ hững nói:
"Chiêm tiên sinh, chúng ta nói rõ trước. Tôi biết ông là người thông minh, tôi cũng không ngốc. Đừng cố làm gì trên người con tôi. Ông mà dám làm gì, tôi cũng sẽ đáp trả lại như vậy. Làm giao dịch thì phải thành tâm làm giao dịch, đừng chơi trò đâm lén sau lưng."
"Ha ha ha!"
Chiêm tiên sinh giận quá hóa cười:
"Trước đây tôi còn buồn bực không hiểu sao cái tên giả thần giả quỷ kia lại rơi vào tay anh, giờ thì xem ra tâm cơ của anh quả nhiên không đơn giản."
"Tiểu Triệu, đi đón người đi, nhớ nhẹ tay thôi, đừng làm bọn trẻ bị thương."
"Vâng."
"Chiêm tiên sinh, nhắc lại một lần nữa, đừng có giở trò. Tôi cũng không muốn cuối cùng chúng ta đều trở thành những con quỷ trong tòa nhà này."
Chiêm tiên sinh thản nhiên nói:
"Nói đến giao dịch, dù sao anh cũng phải để cho tôi nhìn thử coi tay họ Dương kia còn sống hay đã chết chứ? Anh bảo tôi đừng giở trò, tôi làm sao biết không phải anh đang lừa tôi?"
Trên lầu trầm mặc một lát.
"Được, ông chờ đó."
Ông Đổng vội vàng lên lầu, một lát sau, "đại sư Liễu" đã bị ông Đổng áp giải xuống.
Lạch cạch!
Điện thoại di động của "đại sư Liễu" bị ông Đổng ném xuống qua bậc thang.
"Chiêm tiên sinh, xem đi."
Màn hình điện thoại di động sáng lên, bên trong là một đoạn video vừa được quay. Đại sư Liễu trong video đang bị trói chặt, một mặt uể oải, nhìn qua đúng là vẫn còn sống. Hơn nữa điện thoại còn lưu lại thời gian quay video.
Chiêm tiên sinh nhìn kỹ hai lần, lại nói:
"Video không thể chứng minh được gì, tôi muốn tận mắt nhìn thấy người."
"Ông có gan thì cứ việc đi lên đây mà xem. Còn mấy tên thủ hạ của ông không được động, ngoan ngoãn chờ ở dưới lầu."
Dưới lầu lại trầm mặc một trận.
Rõ ràng, Chiêm tiên sinh cũng đang do dự, một mình lên lầu liệu có an toàn hay không?
"Ha ha, Chiêm tiên sinh, tôi cũng hiểu được là ông không dám lên. Ông có thể phái một tên thủ hạ đi thay. Chỉ cần một người, hai tay giơ cao, cởi áo khoác ra, khiến tôi thấy không có ý đồ xấu gì là được."
"Chiêm tiên sinh, để tôi đi cho."
Tiểu Tống xung phong nhận việc.
"Không cần, ta muốn tận mắt nhìn một chút."
Chiêm tiên sinh kỳ thực cũng có chút cố kỵ, nhưng nếu lúc này không đi lên, thì đối phương sẽ nghĩ rằng mình sợ.
"Rất tốt, Chiêm tiên sinh quả nhiên dũng khí hơn người. Vẫn là yêu cầu cũ, cởi áo khoác ra, hai tay giơ lên, tôi không muốn xảy ra xung đột, nhưng cũng không muốn bị các người tính toán."
Lúc này ông Đổng đang là người nắm chủ động, Chiêm tiên sinh đành phải làm theo lời ông ta nói.
Chiêm tiên sinh chỉ mặc mỗi sơ mi, hai tay giơ cao, chậm rãi bước lên.
Trên hành lang tầng tám, đại sư Liễu bị trói tay, dựa vào bên cạnh, trông rất nhếch nhác.
"Chiêm tiên sinh, ở khoảng cách này, ông đã thấy rõ rồi chứ? Đừng lại gần nữa. Ông mà lại gần thêm nữa, tôi sẽ không kiềm chế được đâu đấy."
Tay cầm súng của ông Đổng dường như đang run rẩy, như thể đang ở trong trạng thái căng thẳng cao độ.
Chiêm tiên sinh liếc nhìn ông Đổng một cái, lạnh lùng nói:
"Anh Đổng, anh là một người tài năng, tại sao phải dùng cách cực đoan như vậy? Một người tài năng như anh, nếu làm việc cho chúng tôi, chẳng phải sẽ có tiền đồ tươi sáng hơn hay sao?"
Đã đến nước này rồi mà Chiêm tiên sinh rõ ràng vẫn còn muốn dùng lời ngon tiếng ngọt để làm hao mòn ý chí của ông Đổng.
"Chiêm tiên sinh, giờ nói những lời sáo rỗng như vậy thì có ích gì nữa? Khi tôi còn làm việc cho các ông, các ông chỉ coi tôi như một miếng giẻ rách, dùng xong thì vứt, lại còn bắt cóc con tôi. Các ông gọi đây là tiền đồ tươi sáng? Tôi nhổ vào!"
"Lúc đó anh..."
"Im miệng đi! Nếu muốn kiểm tra người thì mau kiểm tra đi. Đừng mong dùng cách đánh lạc hướng để làm tiêu hao ý chí của tôi. Bây giờ tôi là một thùng thuốc súng, ông dám cho chút lửa thì tôi dám nổ cho ông xem."
Chiêm tiên sinh bó tay toàn tập với ông Đổng.
Trước giờ ông vốn luôn cao cao tại thượng, bị ông Đổng chặn họng như vậy, tuy sắc mặt có chút âm u bất định, nhưng vẫn nhịn xuống.
"Anh Dương, đều là chuyện tốt do anh làm ra đấy."
Giang Dược yếu ớt nói:
"Chiêm tiên sinh, thật có lỗi, tôi đã sơ ý."
Kỹ năng Sao chép này bắt chước giống y như đúc, chỉ nhìn bề ngoài tuyệt đối không thể nhận ra được bất kỳ sự khác biệt nào. Chiêm tiên sinh rõ ràng cũng không nhận ra, nhìn chằm chằm một lúc, định hỏi thêm vài câu, thì ông Đổng đã vẫy tay như đuổi ruồi.
"Đủ rồi, đủ rồi! Chiêm tiên sinh, nhìn cũng nhìn rồi, hỏi cũng hỏi rồi. Đi xuống đi."
Ngoài cấp trên của mình ra, cả đời Chiêm tiên sinh thật sự rất ít khi phải chịu đựng loại uất ức này, bất kỳ ai dám khiến ông phải chịu đựng điều đó, cơ bản đều đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa.
Ông Đổng vốn là một con chó trong mắt ông mà nay lại dám ngang nhiên như vậy, rõ ràng là đã nghiêm trọng xúc phạm đến lòng tự tôn của ông, khiến trong lòng ông dâng lên sát ý nồng nặc, nhưng lại buộc phải kiềm chế cơn giận, chậm rãi bước xuống lầu.
Trong tình huống như vậy, ông cũng không dám cứng rắn.
Lỡ như kích thích ông Đổng, giống như đối phương nói, chỉ cần cho một chút lửa là ông ta sẽ nổ bùng, vậy sẽ rất phiền phức.
Nhỡ mà đối phương nhắm vào ông bắn một phát, chẳng phải tiêu đời luôn sao?
Trong lòng Chiêm tiên sinh rất tức giận, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt "thê thảm" của đại sư Liễu như vậy, ông càng thêm bực bội. Đại sư Liễu là người mà ông hết sức đề cử và bồi dưỡng, còn dành rất nhiều tài nguyên, thỏa mãn rất nhiều yêu cầu của đại sư Liễu.
Chiêm tiên sinh vốn tưởng rằng vụ việc ở chung cư Ngân Uyên sẽ thành công mỹ mãn, nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy khiến kế hoạch hoàn toàn thất bại. Lúc này ông chỉ muốn giết chết đại sư Liễu, nhưng ông cũng biết mình không thể làm vậy. Những người có tài năng đặc biệt như đại sư Liễu rất hiếm. Những người như vậy vô cùng cần thiết và rất được tổ chức trọng dụng.
Nếu đại sư Liễu chết thì trận cờ quỷ Mẹ Con cũng sẽ bị phá hủy. Chiêm tiên sinh cũng không biết phải giải thích với cấp trên như thế nào.
Vì vậy, cho dù ông có tức giận đến đâu, ông cũng không thể bỏ mặc, vẫn phải tìm cách xử lý hậu quả của vụ việc, và phải giải quyết thật sạch sẽ.
Trong quá trình đó, cho dù có bị làm nhục đến đâu, ông cũng phải cố gắng chịu đựng.
Đợi đến khi ông nắm lại quyền chủ động thì ông Đổng và hai đứa con của ông ta còn có thể bay lên trời được không?
Khi bọn chúng lại rơi vào tay ông, ông nhất định sẽ cho chúng biết hậu quả của việc đối đầu với mình và tổ chức là như thế nào!
Trong mắt Chiêm tiên sinh, tuy bây giờ ông Đổng rất hung hăng càn quấy, nhưng thực ra đã là một kẻ phải chết. Thế lực của họ tuyệt đối sẽ không cho phép những người tham gia vào vụ việc này có thể sống sót. Bởi vì nó vi phạm tới nguyên tắc bảo mật!
Thực ra ban đầu ông Đổng chỉ là một con cờ không quan trọng, có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào. Nhưng ai mà ngờ đại sư Liễu lại bị rơi vào tay ông Đổng. Trong quá trình đó, liệu đại sư Liễu có thể chịu đựng được tra khảo hay không, có tiết lộ bí mật gì hay không?
Nếu ông Đổng rêu rao ra ngoài những thứ bị tiết lộ từ miệng đại sư Liễu, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Lúc đó ông sẽ không có đủ giấy để chùi mông được nữa!
Vừa rồi, khi Tiểu Triệu rời đi, Chiêm tiên sinh đã mịt mờ ra hiệu. Với trí thông minh của Tiểu Triệu, chắc hẳn đã hiểu được.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Chiêm tiên sinh mơ hồ nghe thấy tiếng động trên lầu, bèn lên tiếng nói:
"Anh Đổng, chớ có vọng động, nếu muốn nhận lại con, thì đừng có giở thêm trò gì nữa."
"Hắc hắc, Chiêm tiên sinh, chúng ta ai cũng đừng nói xấu nhau. Tôi còn đang lo lắng mấy người lật lọng nữa kìa. Có khi mấy người đang đi bố trí một chút tay bắn tỉa ở xung quanh chung cư Ngân Uyên, âm thầm bắn lén tôi. Tôi cũng phải đề phòng chứ?"
Chung cư Ngân Uyên là kiến trúc cao nhất trong khu vực này, nhưng ông Đổng lại ở tầng tám, xung quanh còn có rất nhiều tòa nhà cao hơn mười tầng. Chỉ cần có một góc bắn tốt, muốn bắn lén cũng không phải là không thể.
Chính bản thân ông Đổng cũng không nghĩ tới điều này, mà do Giang Dược âm thầm nhắc nhở. Chiêm tiên sinh vốn có ý định đó, giờ lại bị ông Đổng nói toạc ra, đành phải cực lực phủ nhận:
“Anh Đổng, anh thật là đa nghi quá. Chỉ cần tay họ Dương và trận cờ quỷ Mẹ Con không sao, mọi chuyện đều có thể thương lượng. Chỉ cần anh không gây ra thêm rắc rối nào khác, chúng tôi sẽ thả anh rời khỏi Tinh Thành."
"Tốt, nếu Chiêm tiên sinh đã nói dứt khoát như vậy, việc này sẽ dễ giải quyết thôi."
Hai người đều có mưu đồ của riêng mình, nhưng ngoài miệng đều tỏ ra rất khách khí.
Chẳng mấy chốc, hơn mười phút nữa trôi qua. Bên dưới chung cư Ngân Uyên có tiếng ô tô chạy vào.
Chiêm tiên sinh mỉm cười nói:
"Đến rồi. Anh Đổng, đã mang bọn trẻ đến, anh dự định trao đổi thế nào?"
Cảnh này khá giống trong phim, hai bên trao đổi con tin. Ông Đổng vẫn kiên định như trước:
"Tôi đánh không lại các người, cho nên tôi muốn được nhìn thấy bọn trẻ trước, xác nhận chúng không sao, rồi mới lựa thời cơ thả người. Nếu không, tất cả chúng ta hôm nay sẽ chết cùng nhau, ông đừng hòng bắt tôi thả người trước."
Chiêm tiên sinh không cò kè mặc cả, lập tức đồng ý:
"Cứ làm theo ý anh."
Lập tức, hai đứa trẻ được dẫn lên lầu. Hai đứa cũng không nhỏ, một đứa chừng mười hai tuổi, một đứa mười tuổi. Nhìn tướng mạo đều giống cha, lộ ra vẻ lanh lợi. Dù đang rất lo lắng sợ hãi, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, không khóc lóc.
"Anh Đổng, bọn trẻ đã lên lầu, anh có muốn xuống chào hỏi không?"
"Lam ơi, Thanh ơi?"
Ông Đổng gọi to, cổ họng hơi nghẹn, rõ ràng là đang xúc động.
"Ba ơi, ba!"
Hai đứa trẻ nghe thấy tiếng cha, lập tức kích động gọi lớn.
"Ha ha, lên lầu đi, ba của các con đang chờ đấy."
Chiêm tiên sinh cười ha ha, tỏ ra rất hòa nhã.
Hai đứa trẻ nhìn nhau, có chút nghi ngờ nhìn đám người Chiêm tiên sinh, rõ ràng là sợ họ lừa gạt.
"Lam, Thanh, bọn họ có làm gì các con không?"
Ông Đổng đột nhiên hỏi.
Chiêm tiên sinh ngắt lời ông Đổng:
"Ông Đổng, ông gấp cái gì? Chờ bọn trẻ lên rồi, ông cứ từ từ hỏi cũng được."
Ông Đổng trầm mặc một hồi, rồi cao giọng nói:
"Các con lên trước đi."
Hai đứa trẻ nơm nớp lo sợ, chậm rãi đi lên lầu từng bước một. Có thể thấy, bọn chúng rất sợ hãi nhóm người hung thần ác sát này.
Chiêm tiên sinh nhún vai, trên mặt mang theo một nụ cười quỷ dị, không biết đang tính toán gì.
Cho đến khi hai đứa trẻ lên đến tầng tám, ông Đổng vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Ông ta thấp giọng hỏi vài câu, rõ ràng là cũng sợ hai đứa trẻ này không phải là con mình. Bởi vì ông ta đã từng tận mắt chứng kiến Giang Dược giả dạng thành đại sư Liễu, quá giống thật, đến mức ông ta không thể phân biệt được.
Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, ông Đổng mới ôm chầm lấy hai đứa trẻ, hôn lên tóc chúng, cố gắng không để nước mắt chảy ra.
Ông Đổng hỏi về tình hình mấy ngày qua, hai đứa trẻ nói mình không bị ngược đãi gì, nhưng những người này rất hung dữ, còn tẩy não chúng mỗi ngày, dùng mọi cách để uy hiếp, dọa nạt, thậm chí có lúc còn không cho chúng ăn cơm.
Cũng may là còn chưa bị đánh đập.
Ông Đổng cũng đoán được, tổ chức đứng sau những người này bắt cóc lũ trẻ chắc chắn là muốn tẩy não từ nhỏ, làm hao mòn ý chí cá nhân của chúng, để chúng vận hành như một cỗ máy, một công cụ phục vụ cho tổ chức trong tương lai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận