Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 282: Mâu thuẫn trong khu biệt thự

Dù không được xác minh trực tiếp, nhưng giấc mơ mà Đồng Địch nói suốt này vẫn có rất nhiều chi tiết đặc biệt ăn khớp. Giang Dược thà tin là có, không thể tin là không.
Vả lại, Giang Dược tận mắt chứng kiến Đồng Địch giác tỉnh tinh thần lực, có khả năng giao lưu với cây dong già. Điều này chứng minh Đồng Địch xác thực là Người giác tỉnh thuộc lĩnh vực tinh thần.
Có lẽ, giấc mộng thần kỳ kia của Đồng Địch là một loại năng lực nhận biết kỳ quái có thể dự đoán trước nguy cơ nào đó. Thế nên Giang Dược tuyệt đối sẽ không coi thường lời nói của Đồng Địch.
Rốt cuộc, núi Thất Loa có tồn tại một quả trứng siêu cấp còn lớn hơn cả tòa nhà hay không? Những quả trứng trùng quỷ dị xuất hiện tại tòa ký túc xá nữ sinh liệu có liên quan gì đến nó không?
Để có được câu trả lời chính xác, chỉ có một cách duy nhất, đó là tiến về núi Thất Loa xác minh thực địa. Có điều Giang Dược đương nhiên sẽ không vội vàng chạy đến đó khi chưa có sự chuẩn bị.
Sau khi Đới Na đền tội, vụ án ở trường xem như đến hồi kết. Chỉ có một số ít người mới biết được sự việc chưa hẳn đã thực sự chấm dứt.
Để ổn định tâm lý học sinh, nhân viên nhà trường không thể không lựa chọn xử lý theo hướng làm nhẹ, trấn an lòng người.
Dù vậy, nhà trường cũng không thể thờ ơ. Dưới chủ trương của thầy Cao Dực, tất cả Người giác tỉnh ở lại trường đều được động viên tham gia bảo vệ an ninh.
Dù không mấy ai nguyện ý, nhưng đây cũng là cơ hội rèn luyện thực tế cho họ. Người giác tỉnh được chia thành nhiều tiểu đội, phối hợp với nhau để thực hiện nhiệm vụ bảo vệ và tuần tra canh gác.
Các nữ sinh chắc chắn không muốn trở về ký túc xá sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy. Cuối cùng, nhà trường quyết định bố trí các nữ sinh ngủ lại trong phòng học.
Phòng học rộng rãi, có thể chứa được nhiều người. Dù cơ sở vật chất không bằng ký túc xá, nhưng dù sao ngủ ở đây vẫn an tâm hơn.
Có thể nói, đây là một biện pháp biến báo tạm thời, không còn cách nào khác tốt hơn.
May mà thời điểm này đang vào lúc cuối xuân đầu hè, nhiệt độ không khí không thấp. Các nữ sinh mang theo chăn đệm, nên cũng không cần lo lắng về việc bị lạnh.
Đến chiều, trường học cơ bản đã khôi phục bình tĩnh. Trước khi về nhà, Giang Dược còn cố ý ghé thăm thầy Tôn.
Tôn Bân rất có trách nhiệm, mặc dù biết ở biệt thự số chín của Giang Dược mới là an toàn nhất, nhưng ông vẫn chọn ở lại trung học Dương Phàm.
Dù sao ông là chủ nhiệm một lớp, dù lớp chỉ còn một học sinh, ông cũng muốn giữ vững chức trách của mình.
Mao Đậu Đậu và Đồng Địch là học sinh nội trú, đều được phân vào đội Người giác tỉnh. Dù rất muốn về cùng Giang Dược, nhưng họ cũng không thể tự ý rời đi.
"Sếp Dược, sếp nhớ làm giấy thông hành cho chúng em sớm một chút, khi nào có em sẽ chuyển sang chỗ sếp ở ngay và luôn!"
Mao Đậu Đậu vẫn nhớ mãi không quên biệt thự số chín.
Đồng Địch cũng có ý tưởng tương tự, nhưng dưới áp lực của thầy Cao Dực, bọn họ không dám tự ý rời bỏ cương vị.
Vì vậy, chỉ có Giang Dược và Hàn Tinh Tinh rời khỏi trường.
Hàn Tinh Tinh trước đó đã hỗ trợ nhà trường giải quyết hậu quả, sắp xếp nơi ăn chốn ở cho các nữ sinh nội trú, thể hiện năng lực vượt trội so với tuổi tác, cũng được phía nhà trường đánh giá cao, cho nên thầy Cao cũng đặc cách cho cô được về nhà nghỉ ngơi, dù sao thêm một người hay thiếu một người cũng không ảnh hưởng đại cục.
Giang Dược và Hàn Tinh Tinh lái xe trở về biệt thự ngõ Đạo Tử, tâm trạng nặng nề.
Hàn Tinh Tinh chủ động lên tiếng:
"Anh Dược, Lâm Nhất Phỉ mới là chủ mưu sau màn, đúng không?"
"Chuyện này hẳn là có liên quan đến cô ta. Nhưng kẻ chủ mưu cuối cùng có phải Lâm Nhất Phỉ hay không, còn không thể nói chắc."
Hàn Tinh Tinh thở dài:
"Uông Hạo cũng là một phiền toái lớn. Người nhà họ Uông chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Em cảm thấy chuyện này sẽ còn có thêm nhiều rắc rối."
"Hiện nay, toàn bộ thế giới đều là phiền toái, cũng không kém cái phiền toái này."
Giang Dược cười khổ nói.
Hàn Tinh Tinh như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.
Hai người lái xe trở lại khu biệt thự ngõ Đạo Tử, vừa đến cổng thì đã bị chặn lại.
Đôi bảo vệ đã thay đổi, không phải nhóm người của đội trưởng Vương nữa, mà là một nhóm người mới, cả trang bị và số lượng đều được nâng cấp.
Nhóm bảo vệ mới này ngăn cản xe của Giang Dược, ra hiệu cho họ xuống xe.
Giang Dược nhíu mày, tay đặt trên tay lái, có chút không vui.
Chủ sở hữu trở về nhà mà không được mở cửa cho vào, còn bị đuổi xuống xe, chẳng lẽ muốn hắn đẩy xe vào?
Một người trong số bảo vệ chạy lên chào hỏi.
"Thưa tiên sinh, tôi thuộc phân đội 6 của đội ngũ an ninh khu biệt thự ngõ Đạo Tử. Do tình hình cần thiết, hệ thống an ninh của khu biệt thự ngõ Đạo Tử đã được nâng cấp, tất cả người và phương tiện ra vào đều phải đăng ký lại một lần nữa."
Hệ thống an ninh được nâng cấp?
Được thôi.
Giang Dược miễn cưỡng chấp nhận lý do này.
Hắn lập tức mở cửa xe và bước xuống.
"Quý cô này cũng mời cùng xuống xe."
Người kia thấy Hàn Tinh Tinh vẫn ngồi ở ghế phụ, không có ý định xuống xe, liền chào hỏi một tiếng.
Hàn Tinh Tinh hơi ngạc nhiên, bờ môi khẽ giật giật, muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng vẫn cười khổ tháo kính râm, đi xuống xe.
Mẫu đơn đăng ký không phức tạp, Giang Dược chỉ cần điền theo yêu cầu, trong đó bao gồm biệt thự có bao nhiêu người có thể ra vào, đều phải ghi rõ thông tin.
Giang Dược hiện tại chỉ có một mình, nhưng để tránh phiền phức sau này, hắn vẫn ghi lên một loạt tên.
"Giang tiên sinh, hiện tại là thời kì nhạy cảm phi thường, ngoại trừ thành viên gia đình ngài, những người không liên quan khác, tốt nhất là không cần điền."
"Không có người nào không liên quan, đều là bà con bạn bè của tôi cả."
Giang Dược thản nhiên nói.
"Không phải ý này, dựa theo yêu cầu ở trên, chỉ có thể điền tên những người có trong hộ khẩu. Những người không phải trực hệ cũng thuộc trong danh sách này."
Không phải trực hệ?
Nếu là vậy, ngay cả đứa em họ Tam Cẩu của hắn cũng không được tính?
Cả nhà cô út cũng thành người ngoài?
Giang Dược dừng bút, tức giận nói:
"Nếu vậy thì tôi còn điền cái gì nữa? Đây là biệt thự, vốn là cho một đại gia đình ở."
"Giang tiên sinh, xin lỗi, chúng tôi chỉ là thực thi mệnh lệnh. Đây là quy định từ phía trên."
"Tôi chẳng quan tâm quy định gì cả. Nhà của tôi, tôi muốn ai vào hay không muốn ai vào, chẳng lẽ đều không có quyền quyết định nữa rồi?"
"Giang tiên sinh, hiện tại là thời kì phi thường, khu biệt thự ngõ Đạo Tử là trọng địa của Tinh Thành, cần phải được quản lý chặt chẽ. Trong trường hợp cần thiết, có thể trưng dụng bất kỳ biệt thự nào, toàn quyền do phía trên quyết định."
Nghe những lời này, Giang Dược cảm thấy đặc biệt chói tai.
Trưng dụng? Tiếp quản?
Cách làm này chẳng khác nào muốn thắt chặt việc ra vào biệt thự, sau đó từ từ đuổi hắn đi, thậm chí là trưng dụng cả biệt thự.
Lấy tên đẹp, trưng dụng thời kỳ đặc thù.
Mỗi một giây tính từ giờ trở đi, cho đến khi thế giới diệt vong, đều có thể là thời kỳ đặc thù.
Chiếu theo logic này, biệt thự của hắn chẳng khác nào không có?
Hàn Tinh Tinh thấy Giang Dược có vẻ tức giận, liền vội vàng hòa giải:
"Các anh cứ nói quy định từ phía trên, vậy quy định đó là từ đâu ra? Có văn bản nào không? Đã hỏi ý kiến của các chủ nhà chưa?"
"Quý cô đây cũng là chủ sở hữu trong khu biệt thự này sao? Nếu thế thì cũng phải điền đơn đăng ký."
Hàn Tinh Tinh không ngờ đối phương không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại còn đưa cho cô một tờ đơn đăng ký.
Kỳ thực, Hàn Tinh Tinh cũng không phải chủ sở hữu trong khu biệt thự ngõ Đạo Tử, cô chỉ là nhờ một người bạn cũ của cha mình mới có thể ở đây.
Chiếu theo cách nói của đối phương, chỉ có người thân trực hệ của chủ sở hữu mới có thể ra vào, vậy thì ngay cả thị trưởng Tinh Thành cũng không có tư cách vào ở biệt thự số tám.
Giang Dược tức giận, đặt bút xuống tờ đơn đăng ký.
"Tôi không điền nữa, ai thích thì tự điền đi. Dù các anh có văn bản hay không, thủ tục có hợp pháp hay không, đây là nhà của tôi, có nói thủng trời thì cũng không thể không cho tôi vào."
Giang Dược vốn không phải kẻ cứng đầu ương bướng, làm việc gì đều sẽ nể mặt đối phương ba phần. Nhưng lần này, hắn thực sự bị chọc giận.
Giữa lúc giằng co, một đám người đi ra từ cổng lớn, dẫn đầu là chủ nhiệm Diệp. Theo lời đội trưởng Vương nói lúc sáng, vị chủ nhiệm Diệp này mới là người phụ trách an ninh hiện tại ở khu biệt thự ngõ Đạo Tử.
"Chủ nhiệm Diệp, ngài xem..."
Đội trưởng phân đội 6 vội vàng đón tiếp, có chút ủy khuất nhìn chủ nhiệm Diệp, rõ ràng là cảm thấy Giang Dược và Hàn Tinh Tinh quá khó chơi, không chịu phối hợp công việc.
Chủ nhiệm Diệp khoát tay, ra hiệu họ không cần nói nhiều.
"Giang tiên sinh, Hàn tiểu thư."
Giang Dược thản nhiên nói:
"Chủ nhiệm Diệp, nghe ý của các ông, biệt thự ngõ Đạo Tử này chẳng mấy chốc sẽ không còn là nhà của tôi nữa rồi?"
Chủ nhiệm Diệp hơi xấu hổ:
"Không phải ý đó, Giang tiên sinh đừng hiểu lầm. Chúng tôi cũng cân nhắc các mặt nhân tố tổng hợp, mới đưa ra quyết định. Tuyệt đối không có nhằm vào bất kỳ cá nhân nào."
"Nhưng sự thật là, tôi cảm thấy mình bị nhằm vào nghiêm trọng."
Chủ nhiệm Diệp vội nói:
"Giang tiên sinh, hay là ngài cứ vào trước đi. Về việc đăng ký, chúng tôi sẽ quay lại xác minh sau, được không? Nếu có chỗ nào đắc tội, lão Diệp tôi xin lỗi trước."
"Xin lỗi thì không cần. Tôi cũng không phải người ngang ngược, nhà của tôi ở đây, miễn sao đảm bảo người nhà và bạn bè của tôi có thể ra vào là được, đây là quyền lợi cơ bản. Nếu ai muốn tước đoạt quyền lợi cơ bản này của tôi, trừ khi có lý do chính đáng không thể cãi lại, nếu không thì tôi chắc chắn sẽ không đồng ý."
Giang Dược đặc biệt nhấn mạnh lý do chính đáng, để cho chủ nhiệm Diệp đừng đùa cái kiểu lấy công mưu tư.
Nếu chỉ vì có nhân vật lớn vào ở mà kiếm chuyện gây sự, Giang Dược tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Chủ nhiệm Diệp nghe Giang Dược nói một hơi, đại khái cũng đoán được, Giang Dược hẳn là đã nghe ngóng được gì đó.
Trước mặt mọi người, chủ nhiệm Diệp cũng không muốn vạch mặt với Giang Dược.
"Giang tiên sinh, ngài yên tâm. Mọi hành động của chúng tôi đều có kỷ luật, tuyệt đối không có khả năng làm ẩu. Đúng rồi, chiếc xe này là của đội ngũ an ninh chúng tôi, hiện tại muốn thống nhất đăng ký quản lý, Giang tiên sinh hẳn là có thể hiểu được chứ?"
Chủ nhiệm Diệp không đối cứng với Giang Dược, nhưng thông qua chuyện chiếc xe, kỳ thực cũng là gián tiếp ăn lại một quân cờ.
Giang Dược móc chìa khóa xe ra, đặt ở một bên, cười lạnh một tiếng, quay đầu đi về khu biệt thự.
"Tôi cũng cần đăng ký đúng không, chú Diệp?"
Hàn Tinh Tinh nhàn nhạt hỏi.
"Hàn tiểu thư thì không cần, đã đăng ký qua rồi. Mời!"
Hàn Tinh Tinh nhìn Giang Dược đi phía trước, khẽ thở dài một hơi. Cô cảm nhận được hướng gió của khu biệt thự ngõ Đạo Tử có vẻ như đã thay đổi.
Sự thay đổi này chỉ sợ không phải điều tốt.
Việc đăng ký có lẽ chỉ là một đòn phủ đầu tâm lý.
Hàn Tinh Tinh bước nhanh đuổi kịp Giang Dược, thấp giọng nói:
"Anh Dược, anh phải tỉnh táo. Không nên hành động theo cảm xúc. Em cảm giác hướng gió nơi này có chút kỳ lạ. Quay đầu em sẽ hỏi cha em xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra."
Giang Dược cười cười:
"Nếu anh không tỉnh táo, đã sớm xông lên rồi. Tinh Tinh, có một số việc em cũng biết, anh có ranh giới cuối cùng của mình. Nếu ai đụng phải ranh giới cuối cùng này, dù anh có tỉnh táo cũng sẽ không đáp ứng."
Hai người bước đi với tâm trạng nặng nề.
Đến biệt thự số tám, Hàn Tinh Tinh vào nhà trước.
Giang Dược tăng tốc bước chân, đi về phía biệt thự số chín.
Còn chưa đến cửa, hắn đã thấy có một đám người đang đứng ở lối ra vào ven đường, chỉ trỏ vào biệt thự số chín.
Đám người này đều mặc quần áo chỉnh tề, nhìn rất có khí chất.
Giang Dược liếc mắt liền nhận ra thân phận của họ, có nhân viên chính phủ, cũng có nhân viên vũ trang nghiêm chỉnh huấn luyện.
Những người này vừa chỉ trỏ, vừa phát ra những tiếng tán thưởng, có vẻ như đang nói về ưu điểm của biệt thự số chín.
Khi Giang Dược đến gần, thậm chí còn nghe thấy có người đang nghiên cứu cách cải tạo biệt thự này để tăng cường tính an toàn và tư ẩn.
Giang Dược lập tức nổi giận.
Một đám người xa lạ chạy đến nhà bạn, chỉ trỏ vào nhà bạn, bàn tán về việc cải tạo, cứ như thể là đất nhà họ vậy. Bất cứ ai gặp phải chuyện này cũng sẽ nổi giận.
Lý nào lại thế?
Thấy Giang Dược đi tới, tiếng bàn tán của đám người đột nhiên im bặt.
Hai người trông giống như nhân viên bảo vệ tiến lên, quát:
"Đứng lại! Cậu là ai? Vào đây bằng cách nào?"
Giang Dược liếc mắt nhìn đối phương, lạnh lùng hỏi ngược lại:
"Thế các người là ai? Vào đây bằng cách nào? Đứng ở trước cửa nhà tôi chỉ trỏ chỉ trỏ, định làm chuyện mờ ám gì đấy?"
Giang Dược chẳng thèm quan tâm đối phương là ai. Đây là nhà của hắn, bất kể là về đạo lý hay về pháp lý, ai cũng đừng hòng quậy phá ở trước cửa nhà hắn.
"Thật to gan!"
"Đứng lại! Nếu còn lại gần nữa thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!"
Giang Dược cười nhạo:
"Anh bảo tôi đứng lại trước cửa nhà mình? Có phải anh uống say quá rồi không?"
Giang Dược không những không đứng lại, mà tốc độ còn nhanh hơn vài bước.
Hai nhân viên bảo vệ tức giận, đồng loạt lao lên định tóm lấy Giang Dược.
Giang Dược căn bản không cho họ cơ hội, đột ngột giậm chân xuống đất.
Hai người chỉ cảm thấy một bóng người lóe lên trước mắt, lập tức trượt chân ngã nhào.
Ngoái đầu nhìn lại, bóng dáng Giang Dược đã đi đến lối ra vào dẫn đến cửa, cách họ hơn mười mét.
Không ai nhìn thấy hắn đã đi qua mười mét đó như thế nào.
"Đây là khu vực tư nhân, tôi cảnh cáo các người một lần, bất kể các người là ai, tốt nhất đừng tự ý đến gần. Nếu không, có mất mạng thì tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm chôn cất!"
Giang Dược thậm chí không thèm quay đầu lại, lạnh lùng đưa ra lời cảnh cáo.
Nói xong, bóng dáng Giang Dược lại lóe lên, đã đi đến cửa.
Rầm!
Cánh cửa đóng lại, để lại đám người bên ngoài nhìn nhau sững sờ.
"Cuồng vọng, đúng là cuồng vọng!"
Một nhân viên văn thư tương đối trẻ tuổi tức giận kêu lên.
"Loại người này chính là u nhọt! Phải loại bỏ hết những u nhọt như vậy khỏi khu biệt thự ngõ Đạo Tử. Nếu không, tuyệt đối là một mối nguy hiểm to lớn cho toàn cục!"
"Vì đại cục, nhất định phải loại bỏ mối nguy hiểm này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận