Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 272: Quái vật hiện thân

Nhìn thái độ của đôi cẩu nam nữ này, nhiều học sinh ở đây vô cùng phẫn nộ.
Thật không biết xấu hổ! Làm ra chuyện tày đình như vậy, thế mà còn đường hoàng thừa nhận? Không biết nói láo sao? Nói ôn tập bài học không được à? Nói nghiên cứu thảo luận học tập không tốt sao?
Phó chủ nhiệm Thiệu cũng hoàn toàn tức giận.
Phách lối, quá phách lối!
Dù cho hai người này tìm đại một cái cớ nào đó, việc này chí ít còn có thể giơ cao đánh khẽ, còn có thể giảng hòa, còn có thể vãn hồi mặt mũi cho nhà trường.
Nhưng hai cái đứa không biết xấu hổ này thậm chí ngay cả cớ cũng không tìm, trực tiếp ngầm thừa nhận hành vi xấu hổ, đây tuyệt đối là khiêu khích quyền uy của lãnh đạo nhà trường!
Không thể nhẫn nhịn được nữa!
Phó chủ nhiệm Thiệu tức giận đến toàn thân phát run, chỉ tay thẳng mặt, hung hăng nói:
"Các trò quả thực là bại hoại đạo đức, con sâu làm rầu nồi canh! Trăm năm danh tiếng của trường trung học Dương Phàm chúng ta đều bị các trò sỉ nhục!”
Nói đoạn, ông quay sang ban lãnh đạo nhà trường:
“Tôi đề nghị, lập tức khai trừ, đuổi bọn họ khỏi trường!"
"Cô Diêu, hai đứa hư hỏng này là lớp cô phải không? Phiền cô phụ trách thông báo cho phụ huynh của chúng, để họ đón chúng về, tự mình mà dạy!"
Phó chủ nhiệm Thiệu tức giận đến mức nói năng không kịp suy nghĩ.
Sau khi trút giận, ông ta hơi tỉnh táo lại, lén lén liếc nhìn hiệu trưởng. Nãy ông hơi lỡ lời, việc khai trừ học sinh phải là do hiệu trưởng quyết định, chưa tới phiên ông cầm đèn chạy trước ô tô.
Hiệu trưởng hiển nhiên cũng có chút phát bực, nhưng lúc này, thân là người đứng đầu một trường học, không thể tức giận chửi đổng giống như phó chủ nhiệm Thiệu được.
Ông liếc mắt ra hiệu cho cô Diêu, ý bảo cô mau dẫn hai đứa đó đi, đừng ở đây làm mất mặt thêm.
Cô Diêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tiến lên quát lớn:
"Coi hai đứa kìa, còn ra dáng học sinh nữa không? Không mau mau tới phòng làm việc của cô đi? Sợ chưa đủ mất mặt sao?"
Hai người như nhận được đại xá, vội vàng đi theo sau lưng cô Diêu.
Giang Dược bỗng nhiên lên tiếng:
"Chờ một chút."
Cô Diêu quay đầu nhìn lại, thấy là một cậu học sinh lên tiếng, sắc mặt có chút không dễ nhìn. Bộ tưởng mình là Người giác tỉnh thì có thể ra lệnh cho giáo viên hả?
Giang Dược không để ý đến sắc mặt của cô Diêu, quay sang nam sinh kia nói:
"Cởi tóc giả ra."
Nam sinh kia sắc mặt khó coi, trừng mắt nhìn Giang Dược. Mịa, hiệu trưởng đã ngầm cho đi rồi, mày là đứa ất ơ nào ở đâu ra vậy?
Cao Dực mặt lạnh nói:
"Sao vậy? Có tật giật mình à? Mau cởi ra đi!"
Nam sinh kia cầu cứu nhìn cô chủ nhiệm lớp mình.
Cô Diêu không vui nói:
"Thầy Cao, thân phận đã xác minh rồi, có cởi tóc giả hay không thì liên quan gì?"
"Thân phận đã xác minh rồi, còn sợ cởi tóc giả? Sợ mất mặt thì lúc đầu đừng làm. Cởi!"
Phó chủ nhiệm Thiệu quát:
"Cô Diêu, sao cô còn muốn bao che cho cái thứ vô đạo đức này vậy?"
"Cởi đi."
Bị chụp mũ như vậy, cô Diêu cũng không còn cách nào khác.
Nam sinh kia đành phải miễn cưỡng cởi tóc giả, lộ ra một mái tóc ngắn, nhìn qua cũng không có gì lạ. Rất nhiều người nãy giờ chưa rõ gã là ai, hiện tại cũng đã nhận ra.
"Đây không phải là Uông Hạo sao?"
"Chính là cậu ta, trước đây gã còn tán tỉnh qua hoa khôi lớp chúng ta nữa."
"Là Uông Hạo lớp 12 8? Nghe nói ba cậu ta làm giám đốc ngân hàng, gia đình có điều kiện rất tốt. Nhà ở biệt thự to, còn có hồ bơi, xe sang sáu bảy chiếc. Nghe nói cậu ta mỗi tuần lại đổi bạn gái một lần."
"Ghê dữ! Vậy còn có thể đuổi học được không?"
"Đuổi học cái gì chứ? Người ta căn bản không quan tâm. Trường ta vừa đuổi học, quay đầu có trường khác nhận ngay. Ai dám đắc tội thần tài?"
Giang Dược không quan tâm cha gã là ai, có phải là thần tài hay không. Hắn đi đến trước mặt đối phương, nhìn từ trên xuống dưới.
"Cậu nói dối!"
Giang Dược thản nhiên nói.
Nam sinh kia mặt mũi vênh váo, lườm Giang Dược một cái, tỏ vẻ không coi ai ra gì.
"Mày là ai mà dám nói chuyện ở đây?"
Không hổ là con trai giám đốc ngân hàng, nói năng đúng chuẩn kệch cỡm.
Giang Dược hừ lạnh một tiếng:
"Đừng giả vờ nữa, nói đi, lúc vụ án xảy ra, các người đang làm gì?"
Nam sinh kia cười khẩy một tiếng:
"Ha ha, chuyện nam nữ, nói cho đứa trai tân như mày nghe, liệu mày có hiểu được không?"
Giang Dược nghe vậy, cũng không nói gì, Mao Đậu Đậu bên cạnh lại cảm thấy bị xúc phạm, hai chữ "trai tân" này, quả thực là chói tai.
"Mịa, mày thích mạnh miệng đúng không? Có tin tao đấm vỡ trứng mày, để mày cả đời làm thái giám hay không?"
Mao Đậu Đậu hung tợn trừng mắt nhìn đối phương, còn liếc xéo xuống hạ bộ gã.
Giang Dược nhìn sang nữ sinh đang quấn chăn che kín mít, chỉ lộ ra hai con mắt kia, đột nhiên nói một câu xanh rờn:
"Bỏ chăn xuống."
Lời vừa nói ra, hiện trường lập tức xôn xao.
Nhớ không lầm, lúc nãy nữ sinh này bảo chỉ mặc một chiếc quần đùi nhỏ thôi mà.
Nếu bỏ chăn xuống, chẳng phải là lộ hàng ngay tại chỗ?
Ai cũng không ngờ Giang Dược lại đưa ra yêu cầu khó xử như vậy, ngay cả Hàn Tinh Tinh cũng có chút sửng sốt.
Nữ sinh kia rõ ràng cũng sững sờ, sắc mặt lập tức thay đổi, một tay che mặt, oà khóc lên, như thể vừa nhận phải một nỗi ô nhục lớn lao nào đó.
Một số giáo viên không nhìn được nữa.
"Làm cái gì thế?"
"Muốn thẩm vấn cũng phải nhìn thời gian địa điểm chứ? Trước mặt nhiều người như vậy, có phải là quá nhục nhã người ta không?"
"Đúng vậy, dù cho cô bé có phạm sai lầm, cũng không nên ép người ta đến đường cùng như vậy."
"Hiệu trưởng, không thể chà đạp con nhà người ta như vậy, chúng ta là trường học, phải chú ý răn trước ngừa sau, khuyên người hướng thiện, cũng không thể dùng phương thức như vậy, nhục nhã một cô bé."
Có mấy cô giáo đi ra bênh vực kẻ yếu, nữ sinh kia thấy vậy càng khóc thương tâm hơn, phảng phất như mình là hiền lương thục nữ, bị người khác làm bẩn sự trong sạch, đau đớn không muốn sống.
Thế là có một số nữ sinh đang đứng xem cũng không chịu nổi nữa, đồng loạt gia nhập hàng ngũ bảo vệ chị em của mình, nhìn chằm chằm Giang Dược với ánh mắt lạnh lùng.
"Không ngờ đàn anh Giang Dược lại là người như vậy!"
Trước mặt mọi người, vậy mà muốn một nữ sinh không mặc quần áo bỏ chăn ra, bại lộ thân thể.
"Đây quả thật là quá thiếu tôn trọng phái nữ!"
Nhất thời, hình tượng bề ngoài của đàn anh Giang Dược gần như sụp đổ.
Giang Dược đối diện những lời chỉ trích, chỉ cười lạnh không thôi, ánh mắt sắc bén dị thường, nhìn chằm chằm nữ sinh kia.
"Màn biểu diễn của cô khá thật đấy, rất đặc sắc."
Giang Dược vỗ tay cười nói.
"Thôi được, cô cũng không cần phải cởi hết chăn, chỉ cần để tôi nhìn rõ cổ và tóc của cô là được."
Giang Dược giơ lên một nắm tóc.
"Tôi có vài cọng tóc lấy từ chỗ bảo vệ Ngô. Bảo vệ Ngô đã đánh nhau với hung thủ, nếu tôi không đoán sai, hung thủ chắc hẳn đã bị thương. Vết thương này, rất có thể ở cổ."
Nói đoạn, hắn quay sang mọi người:
"Tôi không phải là không muốn thả họ đi, nhưng trước đó, tôi nhất định phải kiểm tra xem trên người họ có vết thương hay không. Nếu không thì chẳng phải là quá bất công với những nữ sinh khác?"
Lúc nãy có tám học sinh xuống muộn, sáu người nữ sinh còn lại vẫn đang ở hiện trường. Việc cặp đôi nam nữ kia được phép rời đi trước vốn đã khiến bọn họ bất mãn, nghe Giang Dược nói vậy, bọn họ lập tức phụ họa theo.
"Đàn anh Giang Dược nói đúng, không thể để họ đi!"
"Nếu bọn họ là hung thủ, cứ để họ đi như vậy, chúng tôi chẳng phải là chịu oan ức?"
"Không công bằng! Nếu tất cả mọi người đều có nghi ngờ, thì nên giữ lại tất cả, không được thả một ai!"
"Vẫn là đàn anh Giang Dược công bằng, không giống mấy kẻ não tàn, quá mức đồng tình người khác, người tốt không đi đồng tình, cứ đi đồng tình những kẻ làm loạn thuần phong mỹ tục trong trường học."
"Ai muốn chỉ trích đàn anh Giang Dược, thì chính là chống đối với chúng tôi!"
"Ủng hộ đàn anh Giang Dược!"
"Hừ! Thật cho rằng đàn anh Giang Dược thích ngắm dáng người sân bay của cô ta sao?"
"Đúng vậy! Đàn anh Giang Dược phong độ đẹp trai ngời ngời như vậy, há có thể lọt mắt thể loại con gái hư hỏng này?"
Chỉ trong chốc lát, chiều gió dư luận đã xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
Đàn anh Giang Dược lập tức lại trở thành hóa thân của chính nghĩa.
Mấy cô giáo kia phút chốc rơi vào tình huống khó xử. Vừa rồi họ đứng ra bênh vực kẻ yếu, hoàn toàn là vì lòng trắc ẩn, cảm thấy không thể đối xử như vậy với một nữ sinh. Nhưng họ không ngờ, chuyện này lại gây ra ảnh hưởng lớn như vậy.
Nếu hai người này thực sự là hung thủ, thì họ chẳng phải là đồng lõa hay sao?
Dưới ánh mắt sắc bén của phó chủ nhiệm Thiệu, mấy cô giáo kia vội vàng cúi đầu, lui về giữa đám đông, không dám nói thêm gì nữa.
"Cô Diêu, đây là học sinh của cô, cô hãy làm một chút công tác tư tưởng đi. Đã chết mấy mạng người, quả thực không thể lơ là cẩu thả. Chúng ta không thể oan uổng người tốt, cũng không thể bỏ qua cho kẻ xấu."
Một lãnh đạo nhà trường khuyên nhủ.
Lúc này, cô Diêu cũng tỉnh táo lại. Dù danh dự của lớp có quan trọng đến thế nào chăng nữa thì cũng không thể sánh bằng mạng người. Nếu thực sự thả đi hung thủ, thì cô sẽ bị coi là đồng lõa.
"Em Na, hay là em..."
"Cô ơi, cô cũng giúp bọn họ bắt nạt em sao?"
Nữ sinh kia nước mắt lưng tròng.
"Không phải cô bắt nạt em, mạng người quan trọng, em muốn minh oan cho mình chứ?"
"Không, không! Các cô bắt nạt em, sỉ nhục em, các cô đều là kẻ xấu."
Nữ sinh giậm chân, nổi cơn giận dữ.
Cô Diêu nhất thời có chút lúng túng, nhìn sang hiệu trưởng cầu cứu.
"Hiệu trưởng, nếu không thì để họ đến văn phòng, ổn định lại cảm xúc trước? Dù sao ở văn phòng, họ cũng không thể chạy đi đâu được."
Hiệu trưởng mặt đen lên, ý cô là sao? Cô không xử lý được, lại đá quả bóng sang cho lãnh đạo vậy à?
May mắn mà phó chủ nhiệm Thiệu giỏi về nhìn sắc mặt lãnh đạo, nghiêm túc nói:
"Cô Diêu, cô cũng biết mạng người quan trọng, học sinh không hiểu chuyện, cô cũng không thể hùa theo vậy chứ? Nếu chỉ vì cảm xúc rối loạn mà có thể được đặc cách, vậy thì còn cần đến pháp luật hay nội quy làm gì?"
Lời này không ai có thể phản bác.
Đặc biệt là những nữ sinh xuống muộn kia, lập tức ồn ào lên:
"Đây là khi dễ bọn tôi trung thực sao? Không lẽ bọn tôi không giả bộ đáng thương thì sẽ không được quan tâm tới sao? Ai mà không biết khóc lóc? Cần thì bọn tôi khóc ngập cả trường cũng được."
Hiệu trưởng lập tức bó tay toàn tập.
Cả đám đều là một bọn không bớt lo.
Bốn mạng người, hiệu trưởng cũng biết không thể qua loa. Nếu thật sự để hai người đi như thế, về sau hiệu trưởng ông tuyệt đối không thể thoát khỏi bị các học sinh và thầy cô chỉ trích.
"Đủ rồi!"
Hiệu trưởng nghiêm mặt nói:
"Đứng trước nhân mạng, không có đặc thù!"
"Cô Diêu, mau bảo học trò của cô phối hợp điều tra!"
Hiệu trưởng vừa ra lệnh, sự việc lập tức không còn đường lui.
Cô Diêu khuyên nhủ:
"Na à, em cũng đừng tùy hứng nữa. Chuyện nào ra chuyện nấy. Các em trái với kỷ luật nhà trường, nhiều lắm thì bị đuổi học. Còn nếu các em không chịu phối hợp điều tra, có khả năng sẽ bị bắt bỏ tù, ai cũng không gánh nổi các em. Đây không phải cáu giận là có thể giải quyết vấn đề."
"Uông Hạo, hay là em khuyên nhủ bạn Na đi?"
Uông Hạo dứt khoát vò mẻ không sợ rơi, hoàn toàn là mặc xác mọi chuyện:
"Cô à, bản thân em còn đang tức giận trong lòng đây, ai đến khuyên em một chút đi?"
Thầy Cao Dực mặt lạnh, nhìn thấy hai người kia vẫn còn đang làm trò, đã không thể nhẫn được nữa:
"Cô Diêu, cô nhường sang bên một chút. Loại học sinh lì lợm này, để tôi xử lý cho."
Cô Diêu thở dài, lui sang một bên.
Cao Dực trừng mắt nhìn hai người kia:
"Khôn hồn thì ngoan ngoãn phối hợp, bằng không thì tôi sẽ bẻ gãy tay hai trò đấy."
Nói đoạn ông vung tay lên, lập tức có một đám Người giác tỉnh xông tới, chuẩn bị phong tỏa.
Nữ sinh tên Na kia đột nhiên lên tiếng:
"Tôi có thể phối hợp điều tra, nhưng tôi có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?"
"Tôi chỉ tin tưởng cô Diêu, chỉ cho cô Diêu xem."
Cô Diêu vốn đã lui đi, nghe vậy liền quay lại.
"Na à, em..."
Còn chưa dứt lời, nữ sinh kia đột nhiên duỗi tay ra, nhanh như chớp chụp vào cổ cô Diêu.
Tuy cô Diêu là phụ nữ, nhưng dáng người cũng không nhỏ, thân thể hơn năm chục ký lại bị nữ sinh kia nhẹ nhàng kéo một cái, nằm gọn trong lòng cô ta, không thể động đậy.
Uông Hạo cười quái dị một tiếng, đột nhiên bổ nhào về phía trước, vồ lấy phó chủ nhiệm Thiệu.
Nói thì chậm, nhưng làm thì nhanh.
Bàn tay của Uông Hạo bỗng nhiên biến dị, da thịt trắng nõn trong nháy mắt biến thành màu xám đen, trông thô ráp và dày đặc dị thường, như có thêm một lớp vảy.
Đáng sợ nhất là năm ngón tay dị biến, ba ngón giữa biến thành ba chiếc móng sắc bén như dao găm, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta rùng mình.
Phó chủ nhiệm Thiệu sợ đến ngây người, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc hét lên, tưởng chừng phó chủ nhiệm Thiệu sắp bị Uông Hạo giết chết tại chỗ.
Nhưng đúng ngay lúc đó, thân thể phó chủ nhiệm Thiệu đột nhiên bị một lực mạnh kéo ngược về phía sau, bay ra xa mấy mét.
Còn vị trí của phó chủ nhiệm Thiệu, lại xuất hiện một bóng người, chính là Giang Dược.
Móng vuốt của Uông Hạo vung tới, Giang Dược kịp thời lách mình né tránh.
"Mọi người tránh ra!"
Cao Dực hét lên, vội vàng sơ tán đám đông.
Mao Đậu Đậu không chút do dự, gầm thét xông lên, muốn giúp đỡ Giang Dược.
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, những học sinh đang xem náo nhiệt lập tức chạy tứ tán.
Uông Hạo biết Giang Dược và Mao Đậu Đậu là đối thủ đáng gờm, cũng không muốn dây dưa.
Gã giậm chân xuống mặt đất, hai chân lại bắt đầu biến dị.
Trước mặt mọi người, tứ chi của Uông Hạo hoàn toàn biến dị, chỉ có đầu vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu, trông vô cùng quỷ quyệt.
Giang Dược không hề hoảng loạn, lập tức khóa chặt Uông Hạo.
Thấy hắn hai chân co lại, Giang Dược biết gã muốn nhào vào đám đông. Nếu để gã thực hiện được, vậy chẳng khác nào hổ vào bầy dê, rất dễ dàng gây ra thương vong to lớn.
Giang Dược nhắm chuẩn vị trí, nhanh chóng tung người bay lên, đạp mạnh về phía trán gã.
Lúc này, trán có lẽ là điểm yếu nhất của Uông Hạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận