Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 326: Người đi đâu hết?

Đi đường thủy đương nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng cũng cần một số kỹ thuật nhất định. Nếu người lái bè vụng về, rất dễ khiến mọi người trên bè ngã xuống nước.
May mà bè tre có dụng cụ chuyên dụng là cây sào tre, vừa có thể điều chỉnh hướng đi, kiểm soát sự cân bằng, vừa có thể tăng tốc độ khi cần thiết.
Với sự thông minh bẩm sinh và khả năng vận động mạnh mẽ, chỉ loay hoay vài lần là Giang Dược đã dễ dàng nắm bắt được yếu lĩnh động tác lái bè.
Đỗ Nhất Phong lóng ngóng một hồi, suýt chút nữa hất tung người trên bè xuống nước. Cũng may đều là Người giác tỉnh, khả năng phối hợp và giữ thăng bằng đều rất tốt, không thì phải bị một phen no nước.
Mất một hồi nghiên cứu, cậu ta mới dần dần nắm được một số bí quyết, đảm bảo bè tre có thể trôi theo dòng nước.
May mắn đây là xuôi dòng, nếu là ngược dòng thì chắc chắn còn vất vả hơn nhiều, tốc độ cũng sẽ chậm hơn không ít.
Theo sự thành thạo của hai người lái bè tăng dần, tốc độ của bè tre cũng không ngừng được cải thiện.
Bè tre trôi trên mặt nước, làn gió nhẹ của buổi chiều tà cuối xuân thổi qua, xuôi theo dòng nước, quả thực có cảm giác như mình đang lướt qua muôn trùng sông núi.
Đôi mắt đẹp của Hàn Tinh Tinh nhìn Giang Dược đăm đăm, càng nhìn càng vui vẻ, quả thực là gió xuân mười dặm cũng chẳng sánh bằng người trong lòng.
Làm sao mà một anh chàng lại có thể đẹp trai đến mức này?
Cái đẹp này không chỉ nằm ở vẻ ngoài, mà còn đẹp hơn mỗi khi hắn tập trung làm việc, dù là làm bất kể việc gì.
Giang Dược vốn dĩ chẳng chèo bè bao giờ, nhưng cây sào tre đến tay hắn, lại có thể khiến người ta có cảm giác như hắn đã lái bè hàng chục năm, có một sự thong dong nhịp nhàng, cảnh đẹp ý vui.
Nhìn lại vẻ vụng về lúng túng của Đỗ Nhất Phong…
Cái gì cũng sợ so sánh.
Tự nhiên, Hứa Thuần Như biết tâm tư của Hàn Tinh Tinh dành cho Giang Dược, nhưng cô không hề có tự giác mình là bóng đèn, ngược lại còn chủ động tìm chủ đề nói chuyện.
"Em trai, trước đó ở đầu thôn, làm sao em biết đó là thôn không người?"
"Chị Như, chị đã từng sống ở nông thôn bao giờ chưa?"
Hứa Thuần Như khựng lại, vô thức lắc đầu.
Nhưng điều đó có liên quan gì?
“Vào thời điểm ấy, nông dân chắc chắn sẽ không nhàn rỗi ở trong nhà, mà sẽ cày cuốc ngoài ruộng đồng, hoặc là chăn trâu thả dê trên dốc núi. Nhưng dọc đường đi lại không hề thấy bóng người nào cả, trên đường làng cũng không có ai đi lại, ngay cả tiếng gà gáy chó sủa cũng đều không nghe thấy. Rõ ràng là không có dấu hiệu hoạt động của con người.”
“Tất nhiên, đây chỉ là những chi tiết tồn tại khách quan, ngoài ra còn có trực giác. Lúc đó có một loại trực giác mách bảo với tôi rằng cái thôn này trống rỗng.”
Trực giác?
Kỳ diệu đến vậy sao?
"Thế rốt cuộc các thôn dân đã đi đâu?"
Lúc Hứa Thuần Như nêu lên câu hỏi này, trong lòng cũng có chút bất an.
Nói đúng ra thì việc này vốn không liên quan đến cô. Nhưng sự kiện thôn không người này rõ ràng khiến người ta cảm thấy rờn rợn.
Đây rõ ràng là một cái thôn núi có quy mô khá lớn.
Từng chi tiết cho thấy, thôn dân nơi này gần nhất vẫn sinh hoạt bình thường, thậm chí có thể nói cụ thể là trong hai ba ngày gần đây, bởi vì không ít nhà còn phơi quần áo ngoài cửa, những quần áo phơi này còn chưa khô hẳn, trong bếp còn có cơm canh thừa, thậm chí những thức ăn thừa này còn chưa thiu.
Nếu thật để qua thời gian dài, chúng đã sớm thiu, thậm chí lên mốc.
Vậy bọn họ đã đi đâu cả rồi?
Giang Dược cũng không trả lời được câu hỏi này.
Toàn bộ vật sống trong thôn như thể trong phút chốc biến mất, bốc hơi khỏi nhân gian.
Không giống như do tai nạn gây ra, bởi vì hầu hết các ngôi nhà trong thôn đều nguyên vẹn không chút tổn hại. Cũng không giống như đã xảy ra xung đột nghiêm trọng, bởi vì trong nhà lẫn ngoài đường đều không có bất kỳ dấu vết xung đột nào, mọi thứ vẫn ngăn nắp.
Thậm chí, Giang Dược nảy sinh một ý nghĩ hoang đường, những người dân, bao gồm cả gia súc gia cầm trong thôn, đã tự động rời khỏi nhà.
Về phần đi đâu, tại sao đi vội vàng như vậy, cửa cũng không khóa, đồ ăn cũng không mang theo, thì không ai có thể biết được nguyên nhân trong đó.
"Hy vọng chuyện này không liên quan đến nhiệm vụ của vườn sinh thái..."
Giang Dược khẽ thở dài.
"Thôn Mã Khê cách vườn sinh thái mười mấy cây số, khoảng cách xa như vậy, có thể liên quan gì được?"
Hứa Thuần Như kinh ngạc nói.
"Có một loại linh cảm, gọi là sợ cái gì thì sẽ đến cái đó."
Hàn Tinh Tinh đột nhiên cảm thán.
Hứa Thuần Như nhún vai:
"Thật muốn đến, vậy cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng."
Cô liếc nhìn Giang Dược bên cạnh đang ôm bao tải, tò mò hỏi:
"Em trai, cái bao tải to đùng kia của em chứa bảo bối gì vậy?"
"Chỉ là một số đồ linh tinh không đáng tiền, nhưng đến nơi rồi chắc chắn sẽ cần đến."
Giang Dược vỗ vỗ bao tải, không giải thích nhiều.
Xuôi theo con suối, tốc độ dòng nước không chậm, cộng thêm sự hỗ trợ của cây sào tre, tốc độ di chuyển đạt tầm hai ba mươi ki-lô-mét trên giờ cũng là điều dễ hiểu.
Chưa đến một giờ, bè tre đã trôi đến khu vực vườn sinh thái.
Nhìn xa xa có thể thấy một bến đò, bên bến đò dựng một bia đá lớn, trên khắc ba chữ "Vườn sinh thái Vọng Tiên".
"Đến rồi!"
Mọi người trên hai chiếc bè tre đều vô cùng phấn khích.
Lên bờ, Giang Dược chào hỏi Đỗ Nhất Phong, kéo hai chiếc bè tre đến chỗ bụi rậm cách đó vài trăm mét để ẩn giấu.
Cả bọn bước thêm mười mấy bậc thang mới chính thức lên bờ. Xa xa là một mảng rừng đào không thấy bờ bến.
Đáng tiếc hiện tại đã gần tháng Năm, đã qua thời kỳ hoa đào nở rộ, không còn là cảnh tượng mười dặm hoa đào rực rỡ như trong tưởng tượng nữa.
Đỗ Nhất Phong ngăn đám người lại, nhắc nhở:
"Lát nữa nếu có ai hỏi chúng ta đến đây bằng cách nào, nhất định không được tiết lộ rằng chúng ta đi bằng đường thủy."
Trương Kế Nghiệp vui vẻ nói:
"Nhất Phong, em cũng bắt đầu bị lây bệnh lo xa rồi hả? Có cần phải cẩn thận như vậy sao? Cớ gì mà phải giấu giếm?"
Đi đường thủy phong cách như vậy, gặp được người quen vừa vặn có thể khoe khoang, sao lại không cho nói?
Đỗ Nhất Phong nghiêm mặt nói:
"Anh Nghiệp, đường thủy là đường lui của chúng ta, anh không muốn người khác đến tranh đường lui này chứ?"
"Có gì mà phải tranh? Ai đi đường nấy không được sao?"
Trương Kế Nghiệp tỉnh bơ nói.
Đỗ Nhất Phong đột nhiên trầm giọng xuống:
"Ai đi đường nấy? Anh nói dễ nghe lắm. Chúng ta chỉ có hai chiếc bè tre, mặc dù đã giấu đi, nhưng cũng không khó tìm. Nếu có người để mắt tới, chẳng lẽ bọn họ sẽ khách khí với chúng ta?"
Trương Kế Nghiệp vẫn còn chút không phục:
"Trở về là đi ngược dòng, ai sẽ đi bè tre? Tốn nhiều sức lực. Hơn nữa, hoàn thành nhiệm vụ xong cũng không cần phải vội về làm gì."
Đỗ Nhất Phong che mặt, nếu không phải vì tình nghĩa của các bậc cha ông, nếu không phải Trương Kế Nghiệp hơn mình vài tuổi, cậu thực sự muốn đánh gã một trận. Cậu thậm chí có chút hối hận, lúc trước vì sao nhất định phải kéo cái tên ngốc nghếch này vào nhóm?
Hứa Thuần Như cảnh cáo nói:
"Trương Kế Nghiệp, chơi thì chơi, nháo thì nháo. Hai chiếc bè tre này là đường lui của nhóm chúng ta, chính là ranh giới cuối cùng. Em mà không nghiêm túc đối đãi, cũng đừng trách bọn chị trở mặt không nhận bạn bè."
Bản tính thối nát của Trương Kế Nghiệp lại bộc phát, gã đen mặt gào lên:
"Trở mặt thì trở mặt, hù dọa ai vậy? Cả đám mấy người đều nhằm vào ông đây có đúng không?"
Đỗ Nhất Phong bình thường xưng huynh gọi đệ với gã, vậy mà giờ lại lên mặt dạy đời gã. Hứa Thuần Như càng là lần lượt cảnh cáo gã với giọng bất thiện. Với tính cách kiêu căng tự phụ của mình, ngay cả khi thuận theo ý gã cũng không dễ nói chuyện, huống chi là tỏ thái độ phản đối gã rõ ràng như Đỗ Nhất Phong và Hứa Thuần Như?
Gã càng nghĩ càng cảm thấy đây là hoàn toàn là do Giang Dược, mới khiến hai người họ hết lần này tới lần khác làm trái ý mình, tự nhiên càng thêm tức giận, giống như đổ thêm dầu vào lửa.
"Đừng tưởng là tôi không biết tâm tư của các người, chẳng qua là muốn nịnh bợ một kẻ vô dụng thôi! Tôi thực sự không hiểu nổi! Một tên hai lúa đáng giá để các người vuốt mông ngựa như vậy sao?"
Nói cho cùng, ngọn nguồn cơn tức giận của Trương Kế Nghiệp vẫn nằm ở Giang Dược. Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Dược tại nhà hàng Ngân Hồ, gã đã cảm thấy khó chịu. Không biết là do ấn tượng đầu tiên không tốt hay do hai người không hợp nhau.
Đỗ Nhất Phong vốn không phải là người dễ nói chuyện, nghe Trương Kế Nghiệp nói những lời khó nghe như vậy, tự nhiên cũng tức giận không thể kiềm chế.
"Trương Kế Nghiệp, chúng tôi nhịn anh trên đường đi là vì nể tình thân giao mấy đời. Nếu anh còn cứ không biết tốt xấu, vậy cũng không sao. Dù gì cũng đã đến nơi rồi, nếu anh thực sự cảm thấy không thích ở chung với mọi người, nhìn chúng tôi không vừa mắt, không thành vấn đề, anh có thể đi một mình. Đỗ Nhất Phong tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản anh."
"Nào nào nào! Nhất Phong, anh Nghiệp, nhà chúng ta đều là thân giao mấy đời, không đáng gây gổ như vậy a."
Tạ Phong lúc này cười ha ha lên tiếng hoà giải:
"Mọi người vì một người ngoài mà tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, thế nhưng người ta căn bản không thèm để ý a, nhìn đi, người ta đã đi xa rồi kìa!"
Mọi người nhìn về phía xa, quả nhiên Giang Dược và Hàn Tinh Tinh đã ở phía trước mấy trăm mét, đang dọc theo rừng đào mà đi.
Nhìn xuyên qua rừng đào, có thể thấy một cánh cổng lớn, chính là cổng chính của vườn sinh thái.
Cánh cổng này to lớn hùng vĩ, bệ cổng được xây bằng những tảng đá xếp chồng lên nhau, mái cổng được dựng bằng những khúc gỗ thô to, tạo hình có phần khí chất bộ lạc nguyên thủy.
Nhìn thấy cổng vườn sinh thái, bước chân của mọi người rõ ràng nhanh hơn.
Giang Dược đứng trước cổng ra vào, nghiêm túc quan sát toàn bộ tấm bản đồ của vườn sinh thái được đặt ngay phía trước cổng.
Vườn sinh thái chủ yếu bao gồm bốn khu vực: khu nhà nghỉ, khu vui chơi Tò Tí Te, vườn cây sinh thái và khu thắng cảnh cốc Thần Tiên.
Cả bọn dọc theo đường chính đi vào, hai bên đường là những cái cây cao lớn, như đưa du khách bước vào tiên cảnh nguyên sơ.
Cách cổng lớn vài trăm mét về phía bên trái là một bãi đỗ xe rộng lớn, đủ sức chứa hơn một ngàn chiếc ô tô. Có điều lúc này chỉ có hơn một trăm chiếc đang đậu trong bãi đỗ xe.
Đi tiếp theo trục đường chính, bên phải xuất hiện một cây cầu cong hình vòm không quá lớn.
Biển báo hướng dẫn cho biết cầu vòm thông hướng khu nhà nghỉ.
Đi đến điểm cao nhất của cây cầu, du khách có thể nhìn thấy một khu nhà dân thưa thớt, thoáng đãng.
Hàn Tinh Tinh nói:
"Nghe nói nơi này trước đây là một thôn trang, những nhà dân này chính là nhà ở của người dân trong thôn được cải tạo và trang trí lại."
Các nhà dân được bố trí cách xa nhau, kết hợp với các loại thiết kế cảnh quan và khoảng cách, sau khi cải tạo đã tăng cường rõ rệt tính riêng tư cho các ngôi nhà.
Điểm độc đáo nhất là có một dòng suối nhỏ chảy qua khu nhà nghỉ, càng làm tăng thêm vẻ đẹp cho khu vực này.
Nhóm người đếm sơ bộ, ước tính có hơn ba mươi căn nhà dân, chủ yếu là nhà hai tầng.
Cuối khu nhà nghỉ là một khách sạn cao tầng, tên khách sạn rất to lớn và hùng vĩ: Vân Khung.
Mọi người đi một vòng quanh khu nhà nghỉ rồi bước vào cửa chính khách sạn Vân Khung.
Có thể nhận thấy rằng cả khu nhà nghỉ và khách sạn đều chịu ảnh hưởng của trận động đất, dù là cây cối, hoa lá xung quanh hay bản thân công trình kiến trúc đều bị hư hại một phần.
Tất nhiên, mức độ hư hại so với Tinh Thành không quá nghiêm trọng.
Mặc dù bọn họ dường như là nhóm đầu tiên đến đích, nhưng cả bảy người đều không cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Ngược lại, đầu óc họ tràn đầy nghi ngờ, thậm chí là sợ hãi.
Người đâu?
Nguyên một khu vườn sinh thái rộng lớn như vậy, sao lại không có một ai?
Rõ ràng có hơn một trăm chiếc ô tô đỗ trong bãi đỗ xe.
Lẽ nào hơn một trăm chiếc xe này lại không có người?
Đợi tai biến đầu tiên đến đột ngột như vậy, lại là vào cuối tuần, khu vườn sinh thái này chắc chắn có không ít du khách. Cho dù du khách thưa thớt, nhân viên công tác cũng phải có chứ?
Từ khi họ bước vào cổng chính, đừng nói bóng người, ngay cả âm thanh cũng không nghe được chút nào. Điều này khiến họ không khỏi liên tưởng đến thôn Mã Khê, hầu như không có gì khác biệt, đều toát lên một vẻ tĩnh mịch đầy quỷ dị.
Một khu vườn sinh thái rộng lớn như vậy, lại không hề có một ai.
"Này, mọi người rốt cuộc đi đâu hết cả rồi? Có ai còn sống không?"
Trương Kế Nghiệp không kìm lòng được, bèn hét lên một tiếng với không khí.
Tiếng hét vang vọng liên hồi.
Nửa ngày trôi qua, khu nhà nghỉ vẫn bốn bề vắng vẻ, ngoại trừ gió đêm nhẹ phất qua lá cây tạo thành tiếng xào xạc, còn lại đều lặng ngắt như tờ.
"Chết tiệt, đây là nơi quái quỷ gì vậy? Chính phủ cũng quá bẫy người chứ? Khi không ném chúng ta đến cái chỗ quỷ quái này mà lại không bàn giao lời nào cả."
Trương Kế Nghiệp vừa càm ràm vừa móc từ trong túi ra chiếc phong bì nhiệm vụ đang được niêm phong.
"Anh Nghiệp, hiện tại mới sáu giờ mười lăm phút. Chưa đến tám giờ đâu!"
Tạ Phong nhắc nhở.
Trương Kế Nghiệp quát:
"Tám giờ? Chờ đến tám giờ, có quỷ mới biết chúng ta còn sống nữa hay không?"
Dưới bầu không khí quỷ dị này, những lời tiêu cực như vậy càng dễ khiến lòng người bất an.
Hứa Thuần Như khinh miệt hừ một tiếng:
"Kế Nghiệp, bớt nói xàm lại."
Trương Kế Nghiệp cười quái dị:
"Làm sao? Chị Như mà cũng biết sợ? Không phải chị đã có bảo tiêu rồi sao?"
"Bảo đảm cái đầu em, ít nói nhảm vài câu sẽ chết hả?"
"Ha ha, muốn chết cũng là mọi người cùng chết. Chị Như, đừng trách em không nhắc nhở chị, có người một chân giẫm mấy thuyền, thời điểm then chốt, người bảo tiêu này chưa hẳn là đáng tin."
Hàn Tinh Tinh quát lớn:
"Trương Kế Nghiệp, anh thích đôi co với phụ nữ lắm sao? Muốn kiếm cớ cũng nên biết chọn thời điểm chứ?"
"Tôi không chấp nhặt với thứ con gái ngu muội như cô."
Trương Kế Nghiệp nghiêng đầu sang chỗ khác, khinh miệt nói.
"Muốn chọc giận tôi?"
Hàn Tinh Tinh khinh thường bĩu môi.
Bỗng nhiên Trương Kế Nghiệp hoảng sợ hét lên một tiếng:
"Có người!"
Sắc mặt gã trắng bệch, chỉ vào một gốc cổ thụ xa xa, giọng run run:
"Dưới gốc cây!"
"Đợi đã, tất cả đừng nhúc nhích, chú ý an toàn."
Giang Dược dặn dò một tiếng, thân hình như mũi tên lao về phía gốc cây cổ thụ phải hai người ôm mới hết kia.
Phía sau cây trống rỗng, không có lấy một bóng người.
Giang Dược đảo mắt nhìn xung quanh, bốn phía chỉ có một ít cây cối, cũng không có chỗ để người trốn tránh.
Thấy Giang Dược không phát hiện ra gì, Đỗ Nhất Phong và những người khác cũng nhanh chóng bước đến xem xét.
"Anh Nghiệp, anh không hoa mắt đó chứ?"
Đỗ Nhất Phong nhìn xung quanh một lượt, nghi ngờ hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận