Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 128: Ngả bài, nhà tôi có biệt thự lớn ở ngõ Đạo Tử

Cúp điện thoại, ánh mắt Giang Ảnh nhìn Giang Dược, lại có chút quái dị.
Điện thoại vừa rồi có bật loa, cô hiển nhiên nghe được nội dung cụ thể.
Mở miệng là cả chục triệu tệ? Nhà họ Giang chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền như vậy từ bao giờ?
Tam Cẩu thì càng trợn tròn mắt, hưng phấn nói:
"Anh hai, sau này chúng ta trở thành nhà giàu triệu phú rồi?”
“Bớt bớt lại đi nhé, mới có chục triệu mà kêu nhà giàu gì. Không có mấy tỷ, có mặt mũi nói giàu?”
Tam Cẩu mới mặc kệ nhiều như vậy, với cậu thì cả chục triệu đã là một con số trên trời.
"Anh hai, hiện tại xe cũng có, tiền cũng có, có phải chúng ta nên dọn qua biệt thự ở hay không? Anh coi nhà của chúng ta đi, kỳ thật rất chật chội. Đến khi ba mẹ anh trở về, hoàn toàn không thể ở nổi.”
Giang Ảnh ở một bên tức giận:
"Tam Cẩu, có phải em quá ảo tưởng sức mạnh rồi hay không? Em có biết giá biệt thự ở Tinh Thành là bao nhiêu không hả?”
Tam Cẩu kinh ngạc nói:
"Nhưng anh hai có mười triệu tệ a!”
"Mười triệu? Nhiều lắm cũng chỉ mua được một căn nhà phố thôi, hơn nữa vị trí sẽ không được tốt lắm.” Giang Ảnh chính là làm nghề môi giới bất động sản, vô cùng am hiểu thị trường nhà đất.
Biểu tình của Giang Dược có chút là lạ. Nói đến biệt thự, hắn đang suy nghĩ làm thế nào để thú nhận chuyện biệt thự số chín.
Có lẽ, bây giờ chính là thời điểm thích hợp để rèn sắt khi còn nóng?
"À ừm..." Giang Dược cười với chị mình với vẻ khó hiểu:
"Kỳ thật, không cần mua biệt thự, nhà chúng ta đã có một biệt thự lớn.”
Giang Ảnh còn tưởng lỗ tai mình bị hỏng:
"Em đang nói mê sảng cái gì vậy?”
“Em nói, nhà mình đã có một biệt thự lớn."
Giang Ảnh chớp chớp mắt, vẫn là vẻ mặt không xác định, cùng Tam Cẩu liếc nhau, muốn xác nhận mình có phải xuất hiện ảo giác hay không.
Tam Cẩu lại tỏ vẻ hưng phấn:
"Anh hai, ở đâu, ở đâu? Có phải bác hai để lại hay không?”
“Không có liên quan gì đến cha anh cả."
Giang Ảnh lúc này mới lấy lại tinh thần, nghe khẩu khí em trai mình, chẳng lẽ thật đúng là có một biệt thự sao?
"Dược, em nói thật với chị, chuyện về biệt thự này rốt cuộc là sao?”
“Chính là một căn biệt thự, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể vào ở, không cần phải lo lắng giấy tờ chứng nhận sở hữu tài sản gì hết."
"Lại là phần thưởng của chính phủ?"
"Có thể xem như một loại phần thưởng và tiền công." Giang Dược rất khó giải thích lai lịch của biệt thự số chín, chỉ có thể nói mơ hồ.
Giang Ảnh làm nghề này, đặc biệt nhạy cảm với chuyện nhà cửa, lại hỏi:
"Biệt thự này nằm ở đâu?"
“Ngõ Đạo Tử a, lần trước không phải em từng hỏi chị sao?”
"Cái gì? Ngõ Đạo Tử?” Đầu óc Giang Ảnh ong một tiếng.
Cô hành nghề môi giới bất động sản, thậm chí ngay cả tư cách đến thăm chỗ đó cũng không có, kể cả khi cô đã bán rất nhiều ngôi nhà trong suốt hai năm làm việc của mình.
Hai năm qua, phần lớn cô chỉ phụ trách giao dịch những căn nhà bình thường mà thôi. Hầu hết trong số chúng là căn hộ chung cư. Dù sao giá nhà ở Tinh Thành quả thực không thấp.
Về phần biệt thự, cả năm trời công ty của bọn cô cũng chưa chắc có thể giao dịch được một căn.
Còn biệt thự ngõ Đạo Tử, đó là tồn tại trong truyền thuyết. Mấy năm nay, ngay cả tư cách tới gần, cô cũng không có.
Bất thình lình có người nói cho cô biết mình có thể vào ở một căn biệt thự ngõ Đạo Tử, có thể tưởng tượng được tâm lý của cô chấn động đến cỡ nào.
Trong ngành nghề của họ, khu biệt thự ngõ Đạo Tử, đó chính là khu đắt giá nhất ở Tinh Thành, hoàn toàn xứng đáng là vua, vị vua độc nhất vô nhị.
Bởi vì, nơi đó vốn là khu buôn bán sầm uất, mà khu biệt thự ấy lại hết lần này tới lần khác nằm an tĩnh giữa chốn náo nhiệt, tự thành một khoảng trời, có thể nói là ốc đảo giữa thành phố.
Cho nên, biệt thự ngõ Đạo Tử, trên cơ bản là tồn tại trong truyền thuyết. Trong mười năm, chỉ nghe nói duy nhất phát sinh một lần giao dịch.
Đó là một trong những căn nhỏ nhất và rẻ nhất ở đó, với giá thị trường hơn hàng chục triệu.
Về phần những căn đắt tiền, đó quả thực chính là giá trên trời, thậm chí cũng không cách nào dùng tiền để đo lường, bởi vì có tiền căn bản không mua được.
Trong ngành công nghiệp bất động sản Tinh Thành, hầu như tất cả mọi người đều biết, biệt thự ngõ Đạo Tử, cho dù là quan lớn của Tinh Thành, cũng không phải muốn ở là có thể ở.
Người ta nói rằng có tư cách sống ở đó, chủ yếu là các đại gia ngầm trên khắp đất nước. Người bản địa Tinh Thành có tư cách ở biệt thự ngõ Đạo Tử cũng không nhiều.
Giang Ảnh hồi tưởng lại, đoạn thời gian trước, em trai mình đúng là có hỏi thăm biệt thự ngõ Đạo Tử, chính xác mà nói, là biệt thự số chín ngõ Đạo Tử.
"Dược này, biệt thự em nói, không phải chính là biệt thự số chín đấy chứ?"
“Thông minh!” Giang Dược giơ ngón tay cái lên:
"Đợi nhà mình chuyển vào đó, chị có thể chọn phòng trước. Tam Cẩu cũng sẽ có phòng riêng.”
"Anh hai, không phải người ta nói biệt thự đó bị ma ám sao?"
"Ám cái đầu em, tin đồn nhảm mà em cũng tin? Có điều đúng là có cao nhân từng ở qua căn nhà kia, cho nên bày ra một ít cơ quan trận pháp nho nhỏ, đe dọa mấy tên trộm vặt kia thôi.”
Trên thực tế, đó đều là trò bịp của Miêu Thất.
Tối hôm qua Giang Dược tìm Miêu Thất hỗ trợ, Miêu Thất đã truyền lại thủ đoạn này cho Giang Dược.
Tiếng cười mà đám nhân viên vũ trang kia nghe được, rồi cả đàn dơi bay múa ngập trời, đều là thủ đoạn Miêu Thất dạy cho Giang Dược.
Nói trắng ra chỉ là chế tạo ảo giác, chế tạo hiệu ứng khủng bố, chứ cũng không có lực công kích thực sự gì.
Đương nhiên, tối hôm qua nếu hắn không tạo ra ảo giác khủng bố này, đội ngũ vũ trang kia cũng không dễ dàng tản ra như vậy, Giang Dược muốn bất tri bất giác tới gần bọn chúng, cũng phải tốn một phen công phu.
Ít nhất, ảo giác kinh dị đã giúp Giang Dược tranh thủ được thời gian và cơ hội ấy.
Giang Ảnh lúc này đã hoàn toàn tin, ánh mắt lóe lên ngôi sao nhỏ:
"Em ơi, có thật là biệt thự ấy sau này sẽ thuộc về nhà chúng ta không vậy? Chúng ta có thể ở đó bao lâu?”
“Chị muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu."
"Vậy còn chờ gì nữa? Mau dọn dẹp đồ đạc thôi.” Nói cho cùng, Giang Ảnh cũng chỉ là một cô gái vừa hơn hai mươi tuổi, nếu không phải trong nhà xảy ra biến cố, cha mẹ mất tích, lứa tuổi này của cô vốn là ở trong khuôn viên trường đại học, hưởng thụ cuộc sống học tập nơi tháp ngà, vô sầu vô ưu.
Cuộc sống phải lo toan cơm áo gạo tiền đã khiến cô phải đè xuống tâm tư ngây thơ của thiếu nữ, để cô cẩn thận cất sâu những ảo tưởng của cái tuổi này vào bên trong.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô đã mất đi những ảo tưởng ấy.
Giang Ảnh vừa chuẩn bị thu dọn đồ đạc, thì có một cuộc điện thoại gọi tới.
"Là trưởng phòng của bọn chị..." Biểu tình của Giang Ảnh có chút kỳ quái.
"Giang Ảnh, cô đang làm cái trò gì vậy? Vắng mặt nguyên một ngày cũng không nói tiếng nào? Cô rốt cuộc có còn muốn làm hay không, không muốn làm thì sớm nghỉ việc đi!”
Chuyện Quảng trường Thời đại Vân Sơn, chính quyền vẫn đang đè tin tức xuống. Tuy dân chúng bình thường có nghe qua một ít tin đồn, nhưng cũng không có khả năng liên tưởng những tin đồn này đến đồng nghiệp bên cạnh mình.
Tam Cẩu nghe được đối phương nói chuyện hống hách, không khỏi giận dữ:
"Chị cả, tên khốn nào kiêu ngạo quá vậy?”
Đối phương hiển nhiên nghe được thanh âm của Tam Cẩu trong điện thoại, lại càng tức giận:
"Giang Ảnh, cô thật sự muốn thôi việc đúng không? Vốn tôi còn muốn cho cô một cơ hội..."
Giang Ảnh hít sâu một hơi:
"Trưởng phòng, ngậm cái miệng thối của anh lại đi. Chiều nay tôi sẽ đến công ty kết toán lương, tôi ngán phải làm việc với anh lắm rồi.”
Nói ra những lời này, Giang Ảnh lập tức cảm thấy thật thoải mái. Dù sao, những lời này cô thật sự đã ấp ủ trong đầu vô số lần. Chỉ là cho tới nay vẫn chưa có điều kiện nói ra mà thôi.
"Cái gì? Ý cô là sao? Không phải... Giang Ảnh, cô bình tĩnh một chút..." Tay trưởng phòng vừa nghe liền hoảng hốt. Sở dĩ gã gọi điện thoại, hoàn toàn chỉ là muốn bắt chẹt Giang Ảnh một chút mà thôi.
Nói cho cùng, một cô gái xinh đẹp như Giang Ảnh, lại là nhân viên kinh doanh xuất sắc của phòng bọn họ, các phương diện đều hoàn hảo như vậy, khiến trưởng phòng cũng có chút tâm tư nhỏ. Gã vẫn ỷ vào thân phận trưởng phòng, muốn biến phần tâm tư nhỏ này thành hiện thực.
Cho nên, trong công việc hàng ngày, lúc thì gã ân cần với Giang Ảnh, khi thì bắt chẹt vài phen, mỗi lần đều cảm thấy mình bắt chẹt vừa đúng.
Gã cũng từng nghe ngóng qua, trong nhà Giang Ảnh không có cha mẹ, còn có một đứa em trai đi học, nên cô ấy rất cần tiền, cần công việc này.
Đây cũng là nguyên nhân gã cảm thấy có thể nắm lấy Giang Ảnh.
Nào biết được, gã mới gọi có một cuộc điện thoại, Giang Ảnh lại thật sự đòi nghỉ làm. Như vậy sao được?
"Giang Ảnh, rốt cuộc cô có ý gì? Không phải cô còn phải nuôi em trai sao? Tôi sẽ cho cô một cơ hội để suy nghĩ lại thật kỹ! Chi bằng chiều nay cô cứ lên đây gặp tôi, chúng ta nói chuyện riêng với nhau vài câu.”
“Không cần suy nghĩ lại làm gì nữa, tôi ngả bài, nhà tôi có biệt thự ở ngõ Đạo Tử, tôi cảm thấy công ty của các anh đã không chịu nổi ước mơ của bổn tiểu thư. Vậy nhé!”
Tút tút tút!
Giang Ảnh gọn gàng lưu loát cúp điện thoại.
Ha ha!
Nghĩ đến vẻ mặt ghê tởm của tay trưởng phòng trước đây, Giang Ảnh đã nhịn gã hồi lâu, nhiều lần không thể nhịn được nữa, muốn cho gã vài đấm, nhưng vì công việc này mà cô phải bóp mũi cưỡng ép mình nhịn xuống.
Lần này, rốt cục không cần nhẫn nhịn nữa.
Cảm giác ngả bài thì ra tốt như vậy!
Còn có những kẻ gọi là khách hàng tiềm năng kia, động một chút liền mượn lý do xem căn, kỳ thật hoàn toàn không có ý mua nhà, mà là muốn tán gái.
Thậm chí có một số khách hàng còn rất lộ liễu, ám chỉ cô chỉ cần đánh đổi một số thứ là nhất định sẽ mua nhà thông qua cô.
Nếu không phải tố chất nghề nghiệp yêu cầu, Giang Ảnh nhiều lần muốn đánh nổ đầu, đá nổ trứng của mấy tên khốn kiếp ấy.
Chỉ nhìn mấy tay đàn ông toàn thân dầu mỡ kia, Giang Ảnh đã cảm thấy ghê tởm từ tận đáy lòng.
Đáng tiếc, lúc ngả bài, những tay đàn ông dầu mỡ ấy không có ở hiện trường, không thể để cho bọn họ rõ ràng nhận thức được sự hèn mọn của bản thân, ít nhiều có chút chưa hoàn mỹ.
Giang Ảnh nhiệt tình trước nay chưa từng có, gọi Tam Cẩu thu dọn đồ đạc.
Giang Dược lại vô cùng khí phách:
"Chị, còn thu thập cái gì nữa? Ngôi nhà này vẫn là nhà của chúng ta, mỗi một bàn một ghế, một bát một đĩa ở đây, chúng ta không cần động làm gì. Đến bên kia, chính là một khu thương mại sầm uất, còn lo không có chỗ mua? Hơn nữa, biệt thự cũng không thiếu những thứ này.”
Giang Ảnh nghĩ lại, cũng đúng a.
Có số tiền mười triệu tệ, lẽ nào còn mua không nổi mấy bộ quần áo, mấy bộ đồ dùng sinh hoạt hàng ngày?
Bỗng nhiên, mũi Giang Ảnh có chút chua xót.
Nếu thật sự muốn rời khỏi ngôi nhà đã ở mười mấy năm này, trong lòng Giang Ảnh lại có chút không nỡ, nơi này quá nhiều hồi ức và nỗi nhớ nhung.
"Em này, chúng ta thật sự rời đi sao? Nếu ba mẹ trở về tìm không thấy chúng ta thì làm sao bây giờ?"
"Chị à, chị thật sự là suy nghĩ nhiều quá rồi đấy. Hiện tại thông tin liên lạc phát triển như vậy, hơn nữa, nhà này vẫn giữ lại, chúng ta cũng không phải không trở về, bao giờ chị thích thì cứ trở về ở vài ba hôm cũng được mà.”
“Đúng, hai bên chúng ta đều ở!”
Ba chị em nhắc đến biệt thự lớn, đều vô cùng hưng phấn. Nhất là Tam Cẩu, la hét muốn đi ngay lúc này.
Giang Dược thấy người nhà cao hứng, dĩ nhiên cũng cao hứng theo.
Ba chị em gọi điện thoại cho cô út, biết được đứa nhỏ nhà cô út còn phải ở bệnh viện hai ngày, nhất thời không thể về nhà, lập tức cả ba lái xe đến biệt thự ngõ Đạo Tử phố Cây Du.
Khu thương mại phố Cây Du đều là tồn tại số một số hai ở toàn bộ Tinh Thành, lại có một danh lam thắng cảnh nổi tiếng, có thể nói là vị trí trung tâm của Tinh Thành.
Loại khu vực này, nói nó tấc đất tấc vàng cũng không khoa trương chút nào.
Giang Ảnh nhìn thấy xe chậm rãi tiếp cận cổng vào khu biệt thự ngõ Đạo Tử, nhìn thấy những bảo vệ cao lớn uy mãnh ở ngoài cổng, nhất thời lại có chút chột dạ.
Chỉ cần nhìn thoáng qua đội ngũ an ninh là có thể thấy được khu biệt thự này không phải hạng tầm thường.
Còn chưa tới gần đã nhìn thấy bên cạnh lối ra vào có một chiếc xe thể thao nhãn hiệu BWM, sang chảnh mười phần. Tài xế là một thanh niên, ăn mặc rất thời thượng, không ngừng huýt sáo, giống như làm lẫy với nhân viên bảo vệ.
Mà đội ngũ bảo vệ thì chặn ngay lối ra vào, một nhân viên bảo vệ đang kiên nhẫn giải thích cái gì đó.
Giang Dược mở kính xe xuống, muốn xem cụ thể là có chuyện gì xảy ra.
Đội trưởng bảo vệ chạy tới, tựa hồ chuẩn bị giải thích một câu gì đó, chỉ là vị đội trưởng Vương này tinh mắt, chạy vài bước liền thấy rõ người tới là Giang Dược, vội vàng chỉnh trang dung mạo, thân thể ưỡn lên, kính chào Giang Dược bằng một quân lễ tiêu chuẩn.
Sau đó anh quay đầu vẫy tay, bảo đám bảo vệ đang chặn chiếc xe thể thao kia nhường ra một lối đi, để Giang Dược vào trước.
Bảo vệ trong chốt canh mở cửa để xe Giang Dược qua.
Hành động này khiến người ngồi trên xe thể thao càng thêm khó chịu, xoay vô lăng chuẩn bị vòng qua bên cạnh những người ngăn cản.
"Thưa anh, tôi cảnh báo anh một lần nữa, dừng lại!" Đội trưởng Vương rút dùi cui ra, nói với giọng nghiêm túc.
“Mịa, tôi tới thì mấy người hỏi ba hỏi bốn, nhất quyết không chịu cho qua. Một chiếc xe MPV rách nát, giá xe của tôi gấp hai mươi lần bọn họ, dựa vào đâu họ có thể vào, mà tôi lại không thể vào?”
“Thưa anh, chủ sở hữu biệt thự ra vào là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Ngài không phải là chủ sở hữu, theo quy tắc là không thể được vào. Có gì sai sao?”
Nhóm đội ngũ an ninh này thật đúng là không giống với những bảo vệ ở các khu dân cư khác.
Bảo vệ khu dân cư khác, rất nhiều lúc có thể khép nép cầu toàn là sẽ khép nép cầu toàn, tận lực làm người hiền lành, thiện chí giúp người, tận lực không phát sinh xung đột.
Nhưng bảo vệ của biệt thự ngõ Đạo Tử, rõ ràng không biết hai chữ thỏa hiệp là gì, tính nguyên tắc rất mạnh, không cho vào là không cho vào.
Đừng nói xe thể thao mấy triệu của anh, cho dù là máy bay, không cho vào vẫn là không cho vào. Trừ khi anh là chủ sở hữu!
Giang Dược tuyệt đối không thể tưởng tượng được, mình lái một chiếc xe MPV vẫn còn bị vạ lây.
Có điều hắn cũng không có nhàm chán đến mức đấu khí với loại con nhà đại gia này, nhìn lối vào bên cạnh, điều chỉnh vô lăng, chuẩn bị chậm rãi rẽ vào.
Nào biết chủ xe thể thao kia lại thả lỏng phanh ra, cũng cắm đầu xe vào góc này.
Rầm!
Đầu xe của hai chiếc xe nhất thời tiếp xúc thân mật.
"Rồi xong! Các người gây ra họa lớn rồi!” Vị đại gia trên xe thể thao này, đang lo không chỗ trút giận, mà bảo vệ tựa hồ lại không đủ để hả giận, lại sợ đánh không lại, hiện tại tông xe, nhìn thấy đối diện là một thanh niên nhỏ hơn mình nhiều, ngoại trừ bộ dạng đẹp trai ra, trang phục tựa hồ đều rất bình dân.
Loại người này, làm sao có thể là chủ sở hữu của biệt thự ngõ Đạo Tử?
Chuyện này không khoa học!
Cho nên, đồ ăn đưa tới cửa, không giẫm lên hắn thì giẫm ai?
Gã cảm thấy, mình đã tìm được đối tượng xả giận, bèn nhảy xuống xe, hung hăng vỗ lên mui xe của Giang Dược:
"Cậu xuống xe cho tôi.”
Xe của một người đàn ông, tương đương với một nửa người vợ. Vỗ mui xe, tương đương với việc đánh vào mặt một người đàn ông.
Giang Dược kéo phanh tay lên, dừng xe lại, nói với chị cả:
"Chị, chị cứ ở trên xe.”
“Có thể không gây sự thì nên dĩ hòa vi quý, hôm nay chúng ta chuyển nhà mới, không nên dính vào chuyện xúi quẩy."
Giang Ảnh nhìn thấy bảo vệ kính chào, lại nghe bảo vệ nói mình là chủ nhà, ra vào là chuyện bình thường, đã tin chắc mình quả thật có nhà ở biệt thự ngõ Đạo Tử.
Bằng không, không lý nào không cho xe thể thao mấy triệu vào, ngược lại cho chiếc MPV hai ba trăm ngàn vào đây?
Không phải chủ biệt thự, làm sao có đãi ngộ đó?
Tam Cẩu vừa kéo cửa xe muốn xuống xe, bị Giang Ảnh túm lấy.
"Tam Cẩu, em ngồi yên đấy."
Tam Cẩu mà xuống, khẳng định không có chuyện tốt, nói không chừng lại đánh đối phương rụng răng ngay tại chỗ.
"Này cậu kia, cậu có biết lái xe không đấy? Giờ có bán cái xe nát này của cậu đi, cũng chưa chắc bồi thường được tổn thất của xe tôi.”
Va chạm ở bên hông mặt trước, mức độ tổn thương quả thật không nhỏ, đèn pha bên trái của xe thể thao cũng hoàn toàn bị vỡ, không ít mảnh vụn rơi xuống đất.
"Xe mấy triệu bạc mà chịu va chạm kém vậy à?" Giang Dược cười ha hả:
"Loại xe đồ chơi này, anh không ra đại lộ mà khoe mẽ, chạy tới đây làm trò mèo gì thế?”
Giang Dược đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, hoàn toàn không xem đối phương ra gì.
Bồi thường?
Không tồn tại!
Rõ ràng là anh chen đường, muốn bồi thường cũng là anh bồi thường tổn thất cho tôi.
Chủ xe thể thao tháo kính râm hàng hiệu, ánh mắt nhìn Giang Dược như nhìn người ngoài hành tinh.
“Cậu kia, cậu không biết tôi là ai sao?”
Giang Dược không giải thích được:
"Tại sao tôi phải biết anh là ai?”
Chủ xe thể thao vỗ trán:
"Trời ạ, Tinh Thành khi nào xuất hiện một tên ngây thơ đến như vậy? Cậu không biết tôi, cậu không biết biển số xe này sao?”
Giang Dược liếc mắt nhìn biển số xe thể thao một cái, khá lắm, lại là biển số đồng hoa, quả nhiên sang chảnh. Biển số xe này e rằng cũng không rẻ hơn xe là mấy.
"Giờ thì cậu đã biết rồi chứ?" Chủ xe thể thao tự hào.
"Vẫn không biết." Giang Dược lắc đầu:
"Được rồi, không có thời gian nói nhảm với anh, anh định bồi thường thiệt hại của xe tôi như thế nào? Muốn bồi thường bằng bảo hiểm hay tư nhân?”
Cái gì?
Bảo hiểm? Tư nhân?
Chủ sở xe thể thao tức sạm hết cả mặt. Mịa, cái tên này có phải não bị úng nước rồi hay không, không nghe hiểu lời mình nói à?
Làm sao hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường? Chúng ta đang nói chuyện trên cùng một kênh sao?
Mình đã tỏ rõ cả xe lẫn biển số xe, đối phương cư nhiên một chút phản ứng cũng không có, còn nghiêm túc nói chuyện bảo hiểm gì đó với mình?
Đầu óc tên này bị cháy hỏng rồi? Chỉ cần là người có chút ánh mắt ở Tinh Thành đều biết biển số xe này đại biểu cho lai lịch gì. Còn sự kính sợ bản năng của dân đen đối với xe hơi sang trọng của các đại gia nữa đâu?
Nhìn một thân trang phục của Giang Dược, cho dù không phải là hàng vỉa hè, vậy cũng không đắt được bao nhiêu.
Mặc mớ giẻ rách này, lái chiếc MPV nát này, gây ra họa lớn như vậy, lại còn không lạnh run? Lẽ nào lại như vậy?
Bọn trẻ bây giờ có trái tim lớn đến vậy sao?
Chủ xe thể thao mặt ngoài thì âm u, trong lòng thì ngổn ngang suy nghĩ.
Giang Dược liếc gã một cái:
"Thế nào? Muốn quỵt nợ sao? Lái xe mấy triệu, lại quỵt mấy ngàn đồng?”
“Tôi nợ cái đầu cậu ấy!”
Chủ xe thể thao hoàn toàn tức giận:
"Cậu có bị mù không? Ngay cả biển số xe của tôi cũng không nhận ra? Cậu là ai, có tư cách gì bảo tôi bồi thường?”
Giang Dược đặc biệt không thích nghe những lời này.
"Thế nào? Anh cướp đường đâm vào xe của tôi, bồi thường chẳng lẽ không phải là việc đương nhiên?”
Đội trưởng Vương của đội bảo vệ cũng đi tới, nhìn chằm chằm chủ xe thể thao với vẻ nghiêm túc:
"Cậu Đặng, chúng tôi đã xác minh thân phận của cậu, cậu quả thật không phải chủ sở hữu của khu dân cư này. Nguyên nhân của vụ tai nạn cũng rất rõ ràng, cậu cố tình cướp đường và đâm vào xe của chủ nhà. Bất kể về tình hay về lý, đều là cậu làm sai. Tôi khuyên cậu không nên phá rối nữa, mau chóng bồi thường thiệt hại cho chủ nhà của chúng tôi, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không..."
"Được lắm! Mấy người chờ đó!”
Tên này rốt cuộc còn có chút tự biết lượng sức mình, thật sự muốn xung đột, một mình gã đúng là hơi chịu thiệt. Vì vậy, gã quyết định lấy lùi làm tiến, trước tiên dừng xe gọi người.
“Còn cậu kia nữa, có gan thì đừng đi!”
Giang Dược thản nhiên nói:
"Trong nhà có tiền, anh muốn kiêu căng một chút cũng không sao. Nhưng nếu không biết phân rõ phải trái, hoành hành bá đạo, người khác cũng không có nghĩa vụ phải nhường anh. Tôi sẽ để lại xe ở đây, còn người thì anh đúng là không ngăn được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận