Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 156: Đảo ngược tình thế

Lãnh đạo nhà trường nói gãy lưỡi cũng không thể đè nén cảm xúc của những người biểu tình này.
Những người này nhao nhao yêu cầu nhà trường lập tức xử lý Giang Dược, hơn nữa còn tuyên bố, nếu như không xử lý tốt, bọn họ sẽ để truyền thông vào cuộc.
Một đơn vị bình thường luôn có một bản năng sợ hãi và mâu thuẫn với sự can thiệp của các phương tiện thông tin đại chúng. Chỉ cần truyền thông vào cuộc, cho dù anh có xử lý công bằng và liêm chính đến đâu, phía truyền thông cũng có thể moi ra được tật xấu, cùng một sự vụ, chỉ cần góc độ đưa tin hơi lệch một chút, thông tin có thể chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm.
Các phương tiện truyền thông nắm giữ quyền nói chuyện, muốn dẫn dắt dư luận, đơn giản là quá dễ dàng.
Chẳng lẽ thật sự phải thỏa mãn yêu cầu của bọn họ?
Hiển nhiên là không thể!
Lãnh đạo nhà trường phản ứng cực kỳ nhanh chóng, đầu tiên triệu tập giáo viên chủ nhiệm của các lớp để cho học sinh của lớp mình trở lại phòng học ngay lập tức, không được vây xem, không nên hùa theo đám đông, tin lời đồn đại.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhà trường tự khắc sẽ điều tra rõ ràng, cho mọi người một câu trả lời công bằng, công khai. Hiện tại sự việc xảy ra đột ngột, nhà trường còn chưa rõ nội tình cụ thể, nếu tùy tiện xử lý vội vàng, có khả năng sẽ mất đi sự công bằng. Nếu tính chất thực sự nghiêm trọng, nhà trường thậm chí sẽ mời cảnh sát can thiệp, ai cần phải chịu trách nhiệm, nhà trường sẽ không bao giờ bỏ qua.
Đây tất nhiên toàn là những lời sáo rỗng, chủ yếu là để dỗ dành các học sinh trở lại lớp học trước đã.
Chỉ cần các học sinh không bị cổ động, cho dù đối phương tới mấy chục người, vậy cũng không thể gây ra sóng gió gì lớn.
Đồng thời nhà trường còn yêu cầu toàn bộ đội ngũ an ninh của trường xuất động, phong tỏa cổng trường, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai không liên quan tiến vào khuôn viên trường.
Chỉ là ban giám hiệu hiển nhiên đánh giá thấp tâm lý phản nghịch của đám học sinh, một khi cảm xúc bị đốt cháy, căn bản không phải giáo viên chủ nhiệm nói hai ba câu là có thể khuyên nhủ được.
Giáo viên chủ nhiệm các lớp không xuất hiện còn đỡ, vừa xuất hiện, tâm lý phản nghịch của những học sinh trái lại càng kịch liệt thêm.
Rất hiển nhiên, liên tục hai lần kiểm tra thể chất trong khoảng thời gian này đã phá vỡ bầu không khí vốn có của trường học, cảm xúc mỗi một học sinh cơ hồ đều trở nên bốc đồng.
Loại bốc đồng này, vừa là biểu hiện sự mê mang đối với tương lai, đồng thời là sự bất mãn với hiện trạng, điều này làm cho trong lòng bọn họ vốn tích tụ một luồng lệ khí.
Mà cái gọi là sự kiện bạo lực học đường này, không thể nghi ngờ là một ngòi dẫn nổ, triệt để đốt cháy lệ khí tích lũy trong nội tâm của bọn họ.
"Phải trừng phạt nghiêm khắc hung thủ! Trừng phạt kẻ đánh người!”
“Giao ra hung thủ đánh người!”
Lần này, không chỉ có mấy chục người biểu tình, mà đã lên thành một cuộc biểu tình quy mô ngàn người. Nhất là những học sinh không thuận lợi, không như ý trong cuộc sống kia, lại càng mượn cơ hội phát tiết cảm xúc.
Thật hư chân tướng ra sao đã không còn quan trọng, bọn họ chỉ muốn phát tiết.
Hơn nữa, những bức ảnh đó không phải là bằng chứng tốt nhất sao? Đánh thảm như vậy, nhìn qua ít nhất cũng phải mất nửa mạng, còn có chân tướng nào thuyết phục hơn so với những bức ảnh này?
Cao Dực cũng được gọi đến văn phòng lãnh đạo nhà trường.
Vẻ mặt Cao Dực không cho là đúng, cũng không cảm thấy đây là chuyện lớn.
"Thầy Cao, lúc ấy tình huống cụ thể là sao? Thầy nói cho rõ xem nào.”
“Tình huống rất đơn giản, vị học sinh họ Đường này bị người khác xúi giục, tập hợp một đám học sinh muốn làm khó người mới, hạ mã uy người ta. Kết quả mười mấy người đánh một người, ngược lại còn bị thua.”
"Thầy lại cho phép học sinh đánh nhau trong nhà trường? Còn thể thống gì nữa?”
Một vị chủ nhiệm lớp quát lớn.
Cao Dực cười lạnh nói:
"Đây là lớp chuyên môn, không phải nhà trẻ. Thầy quên lớp chuyên môn sinh ra là để làm gì sao? Nếu không có một chút tranh đấu, còn vào lớp chuyên môn làm gì? Về nhà chơi với dế cho nhanh.”
“Làm càn! Ý thầy là sao? Chẳng lẽ truyền thống trăm năm của trường trung học Dương Phàm chúng ta đã vô dụng rồi? Vào lớp chuyên môn thì phải đánh cho tới chết?”
Cao Dực thản nhiên nói:
"Khoan nói tới việc có chết hay không, nếu sợ bị thương, thì không nên vào lớp chuyên môn, thậm chí không nên trở thành Người giác tỉnh. Tương lai, đừng nói là bị thương, nhiều khi còn có khả năng phải chết. Nếu không sớm thay đổi quan niệm, trường trung học Dương Phàm sẽ không bao giờ có thể nuôi dưỡng ra bất kỳ Người giác tỉnh tài năng nào.”
“Thầy..."
Vị chủ nhiệm kia tức giận đến phát run.
"Hiệu trưởng, cấp trên phái tôi tiếp quản lớp này, tôi có toàn quyền quyết định. Nếu hiệu trưởng cho rằng tôi làm việc tắc trách, hoàn toàn có thể kịp thời báo cáo lên cấp trên để loại tôi ra.”
Hiệu trưởng vội vàng nói:
"Thầy Cao, thầy quá lời rồi. Bây giờ chuyện đã xảy ra, chúng ta phải tìm một giải pháp. Nếu không thể trấn an cảm xúc của học sinh, sẽ xảy ra việc lớn!”
“Trấn an học sinh không phải là nhiệm vụ của tôi, nhiệm vụ của tôi là đào tạo học sinh."
Hiệu trưởng đỡ trán, cảm thấy cạn lời với đối phương, quả thật đúng là gai nhọn.
Nhưng ông cũng biết, Cao Dực là người do cấp trên phái tới, không phải ông nói cách chức là có thể cách chức, kể cả ông là hiệu trưởng đi chăng nữa cũng không có quyền lực ấy.
Lớp chuyên môn nói trắng ra chỉ là treo cái tên ở trường trung học Dương Phàm, hiệu trưởng có quyền quản lý nhất định, nhưng không có quyền quyết định.
Cao Dực cũng không muốn chống đối hiệu trưởng:
"Hiệu trưởng, kỳ thật chuyện này vốn dĩ đã rất rõ ràng.”
“Rõ ràng cái gì?”
Hiệu trưởng hừ nói.
"Chuyện xảy ra mới không đến một giờ, đưa đi bệnh viện còn chưa đầy bốn mươi phút. Tại sao những người phản đối có thể đến nhanh như vậy, chuẩn bị lại rất đầy đủ nữa chứ? Làm băng rôn, ảnh phóng to, rồi huy động nhiều người như vậy, chẳng lẽ không cần thời gian?”
“Người nhà của cậu học sinh họ Đường kia có năng lượng lớn đến thế sao? Hiển nhiên là không thể! Đây rõ ràng là có kẻ khác đâm thọc ở đằng sau.”
“Nghe nói trường chúng ta có một học sinh đã thèm muốn thành tích thể chất của Lý Nguyệt từ lâu. Theo tôi được biết, quan hệ giữa Lý Nguyệt và Giang Dược rất gần gũi. Nếu như không phải Giang Dược tới lớp chuyên môn, Lý Nguyệt thậm chí chưa chắc đã chịu đến lớp chuyên môn. Các vị lãnh đạo ở đây đều là người thông minh, không cần tôi nói quá rõ ràng chứ?”
Đúng như thầy Cao nói, mọi người ở đây đều hiểu rõ trong lòng, chẳng qua là có một số người tuy hiểu rất rõ nhưng vẫn còn giả bộ hồ đồ.
"Ý thầy là đằng sau việc này kỳ thật đều là do Đặng Khải thao túng?"
Cao Dực vội nói:
"Tôi cũng không nêu đích danh, các thầy thích nghĩ sao thì là chuyện của các thầy, không liên quan tới tôi.”
Cao Dực cũng không ngốc, các người đừng hòng để tôi lãnh đạn. Tôi đến đây chỉ để huấn luyện lớp chuyên môn, cũng không phải đến chơi cung đấu với mấy người.
Hiệu trưởng nghe vậy còn bực bội hơn.
Một bên là Giang Dược, học sinh giỏi nhất từ trước đến nay của trường trung học Dương Phàm, giờ còn đứng top đầu kiểm tra thể chất, cả Tinh Thành không thể tìm ra yêu nghiệt thứ hai.
Bên kia là con cháu của nhà họ Đặng quyền quý ở Tinh Thành.
Dù cho ông có nghiêng về bên nào cũng đều có thể đắc tội với bên kia.
"Giang Dược đâu rồi?"
Hiệu trưởng đột nhiên hỏi.
"Vẫn đang ở trong lớp."
Cao Dực đột nhiên biến sắc:
"Hiệu trưởng, đừng trách tôi không nhắc trước, việc này phải đắn đo cho thật kỹ. Nếu đó không phải trách nhiệm của Giang Dược, tuyệt đối đừng bao giờ đổ vạ cho cậu ấy. Chúng ta không thể đối đãi với cậu ấy như một học sinh thông thường được đâu. Sau này người ta không chơi với trường trung học Dương Phàm nữa thì cũng đừng hối hận.”
“Thầy Cao, thầy không nói quá lời đấy chứ? Cậu ta có ưu tú đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ là một học sinh. Là học sinh thì phải tuân theo các quy tắc của trường, phải nghe lời thầy cô giáo. Từ xưa đến nay có học sinh nào lại đi cưỡi lên đầu nhà trường?”
"Thứ nhất, cậu ấy chưa hề cưỡi lên đầu nhà trường. Thứ hai, mặc dù cậu ấy muốn cưỡi thật, thì cũng hoàn toàn có tư cách này. Cuối cùng, chuyện này căn bản không phải lỗi của cậu ấy. Nếu các thầy muốn để cậu ấy gánh tội, tôi sẽ thành thật báo cáo lên trên, rằng trường trung học Dương Phàm khuất phục trước quyền thế của nhà họ Đặng, xử lý học sinh vô tội, khiến người ta lạnh lòng rời khỏi ghế nhà trường, các vị chắc không thích nghe loại thanh danh này chứ?”
“Hiệu trưởng, theo tôi thấy, chúng ta cứ mặc xác nhà họ Đặng hay thiên tài gì đó. Quan trọng nhất chính là xử lý công bằng, chỉ cần chúng ta xử lý công bằng, chịu được chất vấn, sẽ không cần phải sợ bị ai chỉ trích. Bảng hiệu trăm năm của trường ở chỗ này, ai có thể động đến chúng ta?”
“Đúng, tôi cũng ủng hộ xử lý công bằng."
Hầu hết các lãnh đạo của trường vẫn còn cốt khí. Bọn họ không cảm thấy nhất định phải khuất phục trước nhà họ Đặng, cũng không cảm thấy phải nhân nhượng thiên tài yêu nghiệt gì cả.
Tất cả mọi thứ phải được thực thi công bằng và minh bạch.
Đó là nguyên tắc của các nhà giáo dục.
Mọi người đang thương lượng giữa chừng, bất chợt có nhân viên vội vàng xông vào.
"Không xong rồi, Giang Dược của lớp chuyên môn đã đi ra ngoài sân trường."
"Cái gì?"
Hiệu trưởng nhất thời trợn tròn mắt:
"Lúc này còn chơi trò can đảm gì nữa? Cậu ta ra ngoài để làm gì? Ngoài việc kích động mâu thuẫn, còn có tác dụng gì chứ?”
“Mau, mau đi ngăn cản cậu ta lại!”
“Tuyệt đối không thể để mâu thuẫn kịch liệt thêm!”
Cả đám lãnh đạo của nhà trường lúc này cũng không lo đến chuyện giữ gìn hình tượng gì nữa, vội vàng ra khỏi phòng họp.
Giang Dược ra khỏi phòng học, lập tức bị đám đông đen nghìn nghịt bao phủ.
“Là cậu ta, chính là cậu ta, cậu ta chính là hung thủ đánh người!
"Cậu ta chính là Giang Dược, ỷ mình là thiên tài thể chất hàng đầu, hoành hành bá đạo, bức hiếp kẻ yếu!"
"Thiên tài thì có đặc quyền sao? Có thể đánh người ta gần chết?”
Mấy chục kẻ biểu tình kia hùng hổ sấn tới gần Giang Dược, rất có tư thế muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Đúng lúc này, một hình ảnh khiến tất cả mọi người không thể tưởng tượng được xuất hiện.
Hình ảnh này thậm chí khắc sâu trong đầu bọn họ, suốt đời cũng không quên nổi.
Dưới ánh mắt chăm chú của vô số người, thân hình Giang Dược bỗng nhiên vươn lên, hai tay giang ra, hai chân nhún một chút, cả người giống như một con đại bàng tung cánh bay vọt lên cao.
Chờ tất cả mọi người lấy lại tinh thần, thân hình Giang Dược đã tiêu sái rơi vào phía trên nóc hội trường lớn.
Hội trường này cao chừng hai ba tầng lầu.
Mà Giang Dược lại trực tiếp nhảy lên từ mặt đất!
Hành động bất thình lình này khiến cho mọi thanh âm đang sôi trào ở hiện trường nháy mắt ngừng lại, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Dược, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc và khiếp sợ.
Sao cậu ta có thể làm được?
Đây là điều mà con người có thể làm ra?
Đây có phải là khinh công trong truyền thuyết?
Đây mới là thực lực thật sự của Người giác tỉnh hay sao?
Thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng một cú nhảy nhẹ nhàng của Giang Dược.
Cú nhảy này khiến toàn bộ học sinh trường trung học Dương Phàm bật khóc tập thể. Bất kể là phẫn nộ hay cảm xúc gì khác, đều bị phai mờ trước thiên tài thực thụ, cường giả thực thụ.
Đối mặt với nhân vật có bản lĩnh khoa trương như vậy, tất cả mọi sự kêu gào đều mất đi ý nghĩa, mất đi dũng khí.
Bọn họ có thể khiêu khích người như vậy sao? Bọn họ có thể chống lại ư?
Giang Dược đứng trên cao nhìn xuống, phối hợp với dáng người tiêu sái và gương mặt tuấn tú của hắn, thoáng cái làm cho tất cả nam sinh trở nên ảm đạm, tất cả nữ sinh âm thầm động tâm.
"Các bạn học cũng như các đàn em thân mến, tôi là Giang Dược, rất nhiều người trong các bạn hẳn đều biết tôi."
"Người biết tôi hẳn đều biết, suốt gần bảy năm Giang Dược tôi học ở trường trung học Dương Phàm, có khi nào từng bắt nạt người yếu đuối? Có khi nào từng bắt nạt bạn cùng lớp hay không?”
“Đúng là bạn học họ Đường này từng xảy ra một chút xung đột với tôi mấy chục phút trước. Tôi khá tò mò không biết gia đình cậu ta làm gì? Vì sao ngắn ngủi mấy chục phút, có thể tập hợp nhiều người như vậy, thậm chí còn làm cả băng rôn rồi ảnh phóng to, phản ứng này cũng không khỏi quá mức thần tốc đi?”
“Kỳ thực tôi biết rất rõ là kẻ nào đang giở trò ở sau lưng. Hôm nay tôi sẽ nêu đích danh, Đặng Khải, nếu cậu muốn nhằm vào tôi, hà cớ gì phải ỷ lại vào quyền thế của nhà họ Đặng, vì sao không thể đứng ra giống như một thằng đàn ông, cứ thích lén la lén lút trốn sau lưng bày ra mấy trò mèo này để làm gì? Lẽ nào cậu đang cố nói với mọi người, cậu không phải là đàn ông con trai sao?”
"Các bạn học, sau đây các bạn sẽ được xem lại những gì đã xảy ra trên màn hình lớn của trường. Mười mấy người đối phó một mình tôi, tôi căn bản không ra một quyền hay một cước nào, bọn họ tự đánh người của mình, cuối cùng lại đổ hết tội lên đầu tôi, thử hỏi trên đời còn có chuyện nào khác khi dễ người hơn thế này nữa hay không?”
Vốn dĩ tài ăn nói của Giang Dược có tốt đến mấy, nếu mọi người cứ ồn ào không muốn nghe, vậy cũng chỉ đành bó tay.
Nhưng cú nhảy vừa rồi của hắn đã thành công đè xuống khí thế của tất cả mọi người.
Cứ như vậy, đến khi hắn mở miệng, sẽ càng có sức thuyết phục. Hơn nữa Giang Dược rất thông minh, Đặng Khải rất biết kích động lòng người, chẳng lẽ Giang Dược hắn lại kém?
Giang Dược trực tiếp điểm danh Đặng Khải, trực tiếp vạch trần quyền thế của nhà họ Đặng.
Cứ như thế, không cần Giang Dược kích động, mọi người tự nhiên sẽ làm thay.
Hóa ra là cậy quyền cậy thế vu oan giá họa cho người khác!
Nói cho cùng, đại đa số học sinh ở trường trung học Dương Phàm đều là con nhà bình dân, ngày thường cũng không ít lần bị băng nhóm của Đặng Khải bắt nạt.
Nghe nói chuyện này liên quan đến Đặng Khải, không khí ở hiện trường nhất thời đổi gió.
Có người lẩm bẩm:
"Mình biết đàn anh Giang Dược, người ta là học sinh giỏi siêu cấp, luôn đối xử tốt với mọi người, cho tới bây giờ chưa từng thấy anh ấy bắt nạt ai.”
“Nghe nói đàn anh Giang Dược rất hiền hòa, có ai gặp phải vấn đề nan giải gì, hỏi anh ấy, anh ấy đều sẽ nghiêm túc giải đáp!”
"Nếu như phải chọn giữa Đặng Khải và đàn anh Giang Dược, mình tuyệt đối tin tưởng đàn anh Giang Dược a!"
"Chứ sao nữa? Đặng Khải suốt ngày kéo bang kéo phái đi ức hiếp bắt nạt các bạn học khác. Không biết đã có bao nhiêu người đã bị bọn chúng khi dễ, giận mà không dám nói.”
“Ồ, mình nhớ ra rồi, cái tay họ Đường kia cũng không phải thứ tốt lành gì! Lần trước gã còn đánh một học sinh lớp mười đến nỗi chấn động não, các cậu quên rồi sao?”
“Có phải gã không? Mình cũng nhớ ra rồi, đúng là gã!”
“Ha ha, thật đáng đời! Người ta gọi đây là báo ứng!”
“Đàn anh Giang Dược đúng là biết trừng trị kẻ xấu!”
“Khỉ gió, những kẻ xấu này lại còn dám đi cáo trạng trước, rõ ràng là đã sớm có chuẩn bị, cố ý nhằm vào đàn anh Giang Dược! Chắc hẳn là ghen tị với thành tích thể chất của anh ấy!”
Ánh mắt của quần chúng vốn là sáng như gương.
Người khác có thể che đậy ánh mắt quần chúng nhất thời, lại không thể che được cả đời. Ngày thường sống thế nào, ai cũng đều thấy rõ. Tuy Giang Dược không nổi tiếng như Đặng Khải, nhưng ít ra cũng coi như là một danh nhân trong trường.
Cho tới bây giờ vẫn chưa từng có tin đồn tiêu cực gì về hắn, ngoại trừ việc hắn đẹp trai và học cực giỏi ra, quả thực không còn gì để khiến người ta chán ghét, cho dù có không phục người ta đến mấy thì cũng không thể nói người ta là kẻ bắt nạt trong trường chứ?
Hơn nữa việc này còn liên quan tới Đặng Khải.
Đặng Khải là ai?
Chỉ riêng những kẻ dưới tay gã, ai mà không phải là ác bá trong trường học? Ai không phải là khối u ác tính từ trong ra ngoài sân trường? Số lượng học sinh từng bị bọn chúng bắt nạt rất nhiều, không tới một ngàn cũng có tám trăm.
Ghê tởm!
Thiếu chút nữa đã bị bè lũ Đặng Khải lợi dụng!
Có người lập tức hô to:
"Mình tin tưởng đàn anh Giang Dược!”
“Ủng hộ đàn anh Giang Dược!”
“Tuyệt đối không cho phép vu khống đàn anh Giang Dược!”
"Phản đối bè lũ ác ôn!”
“Người bắt nạt bị đánh, hoàn toàn là đáng đời, đây là báo ứng!”
Các học sinh phản ứng rất nhanh, sau khi hiểu rõ tình hình, hướng gió liền hoàn toàn xoay chuyển. Ban đầu còn luôn miệng đòi trừng trị hung thủ đánh người, giờ này đã thành nạn nhân bị đánh đáng đời lắm.
Đương nhiên, mọi người căn bản không cảm thấy tay họ Đường kia là nạn nhân, tất cả mọi người đều cảm thấy gã có tội, xứng đáng bị trừng phạt.
Đàn anh Giang Dược thật sự là quá nhân từ, vì sao đánh nhẹ như vậy?
Loại người này nên đánh cho bán thân bất toại ngay tại chỗ, để cho gã làm người thực vật cả đời.
Màn hình lớn trước cửa hội trường bỗng nhiên sáng lên, video quay lại cảnh xung đột được tung lên màn hình lớn.
Chờ video phát xong, cảm xúc của quần chúng càng thêm phẫn nộ. Bởi vì các học sinh trường trung học Dương Phàm cơ hồ đều nhận ra mười mấy kẻ tham gia vây công Giang Dược, tất cả đều là ác bá nổi danh của trường trung học Dương Phàm, bình thường vẫn hay diễu võ dương oai trong sân trường, không biết đã khi dễ biết bao nhiêu học sinh!
Lần này, bọn họ rõ ràng tập thể khiêu khích Giang Dược.
Hơn nữa đúng như những gì đàn anh Giang Dược nói, căn bản không hề ra tay. Tất cả thương thế trên người gã họ Đường kia rõ ràng đều do người của bọn họ đánh.
Loại tình huống này, lại còn dám kéo băng rôn đến trường biểu tình? Đây không phải là đi ăn trộm còn la làng hay sao?
Có còn lẽ trời nữa hay không, có còn luật pháp nữa hay không?
Cơn thịnh nộ của các học sinh một lần nữa được đốt lên, nhưng lần này, sự tức giận đồng loạt hướng về hàng chục kẻ biểu tình đổ xô vào sân trường lúc nãy kia.
"Những người này nhất định là côn đồ xã hội đen được người khác mướn tới, ai cho phép bọn họ vào trường?"
"Đáng thương thay, đường đường là trường trung học Dương Phàm, xã hội đen muốn vào là vào, còn định hành hung gây sự nữa chứ!"
“Bảo bọn chúng mau cút!”
“Cút đi!”
"Nghiêm trị bè lũ ác bá sân trường!"
Cảm xúc của các học sinh một lần nữa bùng nổ, bắt đầu tấn công mấy chục tay xã hội đen. Tình cảnh đảo ngược quá đột ngột.
Mấy chục kẻ biểu tình kia vốn là được thuê, thấy học sinh ào ào xông tới, số lượng cũng phải lên tới hàng ngàn, một khi nhào tới, mỗi người giẫm một cái cũng có thể giẫm bẹp bọn chúng!
Những tên côn đồ ngoài xã hội này, ngày thường không ít lần tham gia vào các sự kiện ẩu đả đường phố, kinh nghiệm trong lĩnh vực này rất phong phú.
Chúng biết một khi gây ra sự phẫn nộ của quần chúng, tình cảnh sẽ trở nên rất nguy hiểm.
Chậm một chút là có thể phải đi bán muối.
Chạy thôi!
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
Cả đám vắt giò lên cổ chạy về phía cổng trường. Cũng may chúng có kinh nghiệm phong phú, đứa nào đứa này chạy nhanh còn hơn cả thỏ.
Cuối cùng chúng cũng bình an chạy thoát khỏi trường, cũng không dám quay đầu lại chút nào, chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Ảnh chụp băng rôn gì đó đã sớm vứt hết xuống đất, bị học sinh giẫm nát.
Các học sinh không đuổi kịp đám côn đồ, chưa xả được cơn tức trong lòng, nhao nhao yêu cầu mượn cơ hội này, xử lý những chuyện bạo lực học đường trước kia.
Cứ như vậy, cục diện trở nên cực kỳ quái dị.
Sự đảo ngược này, ngay cả lãnh đạo nhà trường cũng không ngờ tới.
Đặng Khải và đám tiểu đệ ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh, nay lại như ngồi trên đống lửa. Bọn họ làm sao cũng không ngờ được, ngọn lửa vốn dĩ nên đốt về phía Giang Dược, đột nhiên lại quay đầu đốt về phía bọn họ.
Không ngừng có học sinh đứng ra tố cáo chuyện mình gặp phải bạo lực học đường trước đây, hơn nữa mỗi một khổ chủ đều chỉ đích danh, nói ra người bắt nạt cụ thể là ai, ở lớp nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận