Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 203: Không hổ là người của nhà họ Giang

Con gái thị trưởng ra tay, chuyện nhỏ này chắc chắn không thành vấn đề.
Hàn Tinh Tinh thậm chí còn không cần báo cho ba cô, chỉ gọi điện thoại hỏi thăm trung tâm kiểm tra thể chất, chưa đầy mười phút, người ta đã gọi điện lại rất nhiệt tình, nói là trung tâm đã sắp xếp xong, có thể kiểm tra ngay. Hơn nữa còn là suất miễn phí.
Hiện tại, ngoài việc miễn phí cho học sinh trong trường, còn lại người dân muốn kiểm tra là phải trả phí, và cũng không hề thấp chút nào. Mặc dù trong tương lai sẽ giảm giá dần và tiến tới miễn phí, nhưng ít nhất hiện tại người dân cần phải trả phí để kiểm tra.
Có điều trung tâm còn có một quy định khác, chính là nếu kiểm tra ra là Người giác tỉnh, thì sẽ được hoàn trả lại chi phí đã đóng. Vì vậy, ngay cả khi Giang Ảnh phải trả phí để kiểm tra, cuối cùng cũng sẽ được hoàn lại tiền.
Cuộc gọi của Hàn Tinh Tinh chỉ là để tiết kiệm thủ tục đóng tiền rồi nhận lại tiền hoàn mà thôi.
Ba người lên chiếc xe vượt địa hình do Đỗ Nhất Phong tặng, cảm thấy có chút khó ở.
Cách đây vài ngày, họ đã bị tấn công trên một chiếc xe tương tự, Hàn Tinh Tinh thậm chí còn suýt nữa mất mạng vì thế.
Có điều lúc này bọn họ chắc hẳn không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn nữa. Khi Giang Dược lái xe ra khỏi khu biệt thự, hắn rõ ràng cảm thấy có hai chiếc xe đi theo phía sau bảo vệ.
Giang Dược biết rõ, đây có lẽ là xe bảo tiêu của nhà họ Hàn. Sau khi Hàn Tinh Tinh xảy ra chuyện, hẳn là ngài thị trưởng cũng đã không thể ngồi yên.
Tình trạng giao thông buổi tối rõ ràng thưa thớt hơn ban ngày rất nhiều, chưa đầy ba mươi phút, họ đã đến trung tâm kiểm tra thể chất.
Một người phụ trách đã chờ đợi ở cửa.
Khi xe của họ dừng lại, người đó liền chạy lên mở cửa xe.
"Tiểu thư Hàn, xin hỏi là ai tham gia kiểm tra?"
"Là chị tôi."
Hàn Tinh Tinh ôm lấy cánh tay Giang Ảnh, rất thân mật.
Người phụ trách thấy vậy, biết người này có quan hệ không tồi với con gái của ngài thị trưởng, càng không dám coi thường, cười tươi nói:
"Mời vào."
Có người phụ trách dẫn đường, đương nhiên là có đường tắt. Mới đi qua vài hành lang, họ đã đến khu vực kiểm tra.
"Tiểu thư Hàn, hai người có thể ngồi ở phòng nghỉ này chờ một lát, tôi sẽ đưa chị của tiểu thư vào kiểm tra. Tiểu thư có cần dùng gì không ạ?"
"Để sau đi."
Hàn Tinh Tinh xua tay, cô đến đây không phải để ăn uống.
"Vâng vâng."
Người phụ trách cười niềm nở, dẫn Giang Ảnh đi vào.
Nhưng anh ta cũng không phải kẻ ngốc. Mặc dù Hàn Tinh Tinh nói để sau, nhưng họ không thể không có biểu hiện. Anh ta sai nhân viên chuẩn bị một ít đồ ăn uống nhẹ rồi gửi qua.
Sau khi Giang Ảnh đi vào, chỉ còn lại Hàn Tinh Tinh và Giang Dược chờ trong phòng.
Hàn Tinh Tinh lén liếc sang Giang Dược, thấy hắn không ngẩng đầu lên, đang chăm chú lướt điện thoại, không khỏi bực bội.
Trái cây trong đĩa bị cô lựa tới lựa lui, giống như đang có thù oán gì đó, làm ra tiếng động khá lớn.
Nhưng Giang Dược vẫn luôn chú ý vào điện thoại của hắn. Điều này khiến Hàn Tinh Tinh càng thêm khó chịu, cầm một gói bánh Snack ném về phía màn hình điện thoại của Giang Dược.
Bộp!
Bịch bánh rơi đúng vào màn hình.
Giang Dược cười khẽ, nhặt nó lên đặt sang một bên:
"Anh không ăn đâu, em ăn đi."
Hàn Tinh Tinh tức trào máu.
Cái gì vậy trời? Mình có phải đưa đồ ăn cho hắn đâu?
Suốt ngày chỉ biết nhìn điện thoại, điện thoại thì có gì hay ho chứ?
"Giang Dược, anh quá đáng!"
Giang Dược ngạc nhiên ngẩng đầu lên:
"Hả?"
"Điện thoại có gì hay mà anh cứ dán mắt vào nó thế? Mấy ngày nay em nhắn tin không trả lời, gọi điện cũng tắt máy."
"Hai ngày qua đúng là anh có chút việc, chú của em cũng biết mà. À, Tinh Tinh, em hồi phục tới đâu rồi? Khi nào thì quay lại trường?"
"Anh vẫn còn nhớ là em phải quay lại trường?"
"Nhớ chứ, nhớ chứ."
Giang Dược cười nói:
"Lớp thiếu em, khác nào thiếu mất một cảnh đẹp. Không biết có bao nhiêu người đang chờ mong em sớm quay lại trường."
"Hừ hừ, người ta chẳng thèm quan tâm họ có mong hay không."
Hàn Tinh Tinh kiêu ngạo ngẩng cao đầu:
"Giang Dược, anh đoán số liệu giác tỉnh của chị Ảnh là bao nhiêu?"
"Giờ sắp có kết quả tới nơi rồi, còn đoán gì nữa?"
"Đáng ghét! Đoán thử một chút cũng có chết ai đâu, cứ coi như đoán cho vui đi! Em đoán chắc chắn vượt quá trăm điểm!"
"Anh đoán cũng vậy."
Giang Dược mỉm cười gật đầu.
Hàn Tinh Tinh đột nhiên có chút buồn bã:
"Em nằm viện mấy ngày, lãng phí không ít thời gian. Em đoán bây giờ đã có thêm mấy người ở lớp hạng A vượt qua em rồi chứ?"
"Cũng chưa chắc, có khi trong mấy ngày em nằm viện, mở khóa được sức mạnh tiềm ẩn trong thân thể, kích thích khả năng giác tỉnh, ngược lại giác tỉnh nhanh hơn, không thể nói trước được. Cũng giống như chị của anh, vốn dĩ chưa giác tỉnh, gặp phải tấn công, chịu kích thích, bùng nổ một phát, đột nhiên giác tỉnh rồi. Mà số liệu giác tỉnh chắc chắn không thấp. Thế nên, em cũng đừng quá lo lắng về chuyện này."
Hàn Tinh Tinh thực ra là muốn nghe lời an ủi của Giang Dược. Nghe hắn nói vậy, trong lòng cô bỗng cảm thấy khá hơn nhiều.
Chợt cô nhớ ra một chuyện:
"Nghe nói bên trường trung học Tinh Thành số một, có một kẻ biến thái mới từ thủ đô trở về? Số liệu thể chất cao tới 220%?"
"Em ở bệnh viện mà cũng đã nghe nói rồi à?"
"Tin tức này muốn không nghe cũng khó. Em là nghe chú em nói. Nghe nói thằng nhóc này vừa về đã rất ngạo mạn, còn tuyên bố muốn quét ngang tất cả thiên tài ở Tinh Thành."
Chuyện này Giang Dược lại chưa từng nghe nói, có lẽ ngay cả thầy Cao Dực cũng chưa biết. Nếu không, với tính cách thích đổ thêm dầu vào lửa của thầy ấy, chắc chắn sẽ không giấu giếm.
Hàn Tinh Tinh thấy Giang Dược mỉm cười một cách thờ ơ, không thể nhịn được nói:
"Cậu ta đang thách đấu với anh đấy."
"Thế thì cứ để cậu ta thách đấu đi."
Giang Dược tỏ ra không quan tâm:
"Cậu ta cũng đâu có chạy đến trường trung học Dương Phàm để thách đấu đâu. Chẳng qua là nói cho sướng miệng thôi, cần gì phải để tâm chứ?"
Hàn Tinh Tinh cười khúc khích, đột nhiên nói:
"Lần trước anh đã hứa với em một chuyện, còn nhớ không?"
Lần trước trở về từ chợ đen, Giang Dược bảo Hàn Tinh Tinh thay hắn giữ bí mật chuyện đã xảy ra ở chợ đen. Hàn Tinh Tinh cũng đồng ý, với điều kiện là Giang Dược đồng ý một yêu cầu của cô.
Giang Dược không định xù nợ, gật gật đầu:
“Nhớ chứ, tham gia một bữa tiệc gì đó phải không? Lúc đó em nói hai ba ngày tới, nhưng giờ đã qua gần một tuần rồi. Anh tưởng là nó đã bị hủy."
"Mơ đi!"
Hàn Tinh Tinh lườm hắn một cái:
“Trong mấy ngày tới, đừng nghĩ đến chuyện trốn tránh, anh phải có mặt bất cứ khi nào em gọi."
Đối mặt với tính nết bướng bỉnh của Hàn Tinh Tinh, Giang Dược biết tranh cãi là vô ích, hắn cười nói:
"Chỉ cần trời không mưa gió, anh sẽ cố gắng đến."
"Không phải cố gắng, mà là nhất định phải đến!"
Thấy Giang Dược không phản đối, tâm trạng Hàn Tinh Tinh rất tốt.
Hai người cười cười nói nói, tán gẫu về rất nhiều chuyện lý thú trong suốt gần bảy năm trung học. Hàn Tinh Tinh đang nói hăng say giữa chừng, bỗng nhiên cửa phòng nghỉ mở ra, lại có hai bóng người đi vào.
Một người trong đó nhìn thấy Giang Dược, đầu tiên là khẽ giật mình, lập tức hớn hở ra mặt:
"Em trai?"
Rõ ràng là Hứa Thuần Như.
Bên người Hứa Thuần Như là một cô gái ăn mặc lớn mật, dáng người nẩy nở.
"Chị Như, trùng hợp như vậy?"
Giang Dược cười lễ phép:
"Đã muộn thế còn đến đo lường thể chất?"
Hứa Thuần Như cười nói:
"Chị đi cùng bạn."
Nữ sinh bên cạnh Hứa Thuần Như, đôi mắt sóng sánh nước, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác nhỏ đều toát lên vẻ gợi cảm, thu hút ánh nhìn của người khác.
Hứa Thuần Như vốn có một đôi chân dài, dáng người cũng xem như cao gầy, vậy mà chiều cao của bạn cô cũng không hề kém cạnh, dáng người gợi cảm còn có phần nhỉnh hơn.
Cô nàng này cũng khá tò mò khi nghe Hứa Thuần Như trò chuyện với Giang Dược, bèn hỏi:
"A Như, đây có phải là anh chàng hot mà cậu nhắc đến mỗi ngày hay không? Tên cậu ấy là Giang Dược, đúng chứ?"
Cô nàng gợi cảm này vừa mở miệng đã thấy một sự quyến rũ đến tận xương trong giọng nói của mình.
Hứa Thuần Như cười hì hì một tiếng:
"Bớt lại đi nha, cậu cũng đừng có ý nghĩ xấu với em trai tớ. Đừng có dùng những thói hư tật xấu trên mạng xã hội để ăn mòn học sinh trung học người ta đó."
Cô gái kia hừ một tiếng, giả bộ tức giận nhéo hông Hứa Thuần Như một cái.
"Tớ thấy cậu vừa ăn cướp vừa la làng thì có."
Cô nàng cười khẽ, bác bỏ lời của Hứa Thuần Như, đôi mắt như gợn sóng nhìn sang Giang Dược, đồng thời duỗi ra bàn tay thon trắng nõn:
"Anh chàng hot, làm quen một chút, chị tên là Cam Nhã, là bạn nối khố của chị Như, nắm rõ hết thảy nội tình của chị ấy, bao gồm số lượng lớn những chuyện xấu hổ trước kia. Em có hứng thú nghe không? Tìm thời gian và địa điểm, chị kể cho em nghe một chút?"
Giang Dược mỉm cười, thấy đối phương đưa tay ra, cũng không khách sáo, nhẹ nhàng bắt lấy, rồi buông ra.
"Chào chị."
Hứa Thuần Như nhân cơ hội đi tới, nhẹ nhàng đẩy Cam Nhã một cái:
"Dẹp dẹp, đừng bày trò nữa! Muốn dụ dỗ Giang Dược nhà người ta, chút bản lĩnh này của cậu, còn khuya mới đủ."
Cam Nhã không để tâm đến lời nói của Hứa Thuần Như:
"Tớ thấy cậu đang sợ thì có, sợ tớ tung chuyện xấu của cậu."
Giang Dược dường như không nghe thấy hai người họ đang cãi nhau, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, không trả lời.
"Em trai, có rảnh nói chuyện riêng không?"
Trong lòng Hứa Thuần Như vẫn nhớ đến chuyện ở đồn cảnh sát trước đó, nhớ đến cuộc điện thoại tính gọi đi mà chưa được kia.
Cô vốn nghĩ đợi sau vài ngày mọi chuyện lắng xuống, cô sẽ đến trường trung học Dương Phàm tìm Giang Dược để nhắc nhở hắn trực tiếp, nhưng cô không ngờ lại gặp nhau một cách tình cờ ở nơi này.
Hứa Thuần Như đang định nói tiếp thì chợt thấy phía sau Giang Dược có một cô gái đang ngồi. Cô gái này cùng tuổi với Giang Dược, khí chất cao quý thanh nhã, đang nhìn họ với ánh mắt nửa cười nửa không, trong nụ cười còn có chút dửng dưng.
Hứa Thuần Như cũng là con nhà giàu, tính tình vốn ngang ngược, chỉ có ở trước mặt Giang Dược, cô mới có thể kiềm chế tính khí của mình. Ở trường đại học, cô cũng là một nhân vật thuộc hàng chị đại. Nay thấy một cô gái nhỏ hơn mình hai ba tuổi lại có thái độ như vậy, cô không khỏi tức giận, cũng cảm thấy có mùi thuốc súng.
Giang Dược đứng giữa hai người phụ nữ, ngay lập tức nhận ra tình huống của đôi bên.
Hắn khẽ cười giới thiệu:
"Chị Như, đây là bạn học của em, Hàn Tinh Tinh."
Hứa Thuần Như đương nhiên đã nghe nói đến cái tên Hàn Tinh Tinh này. Nghe Giang Dược bảo đối phương là con gái của thị trưởng Tinh Thành, cô có chút bất ngờ.
Vậy thì cũng khó trách, con gái của thị trưởng đúng là có vốn liếng kiêu ngạo.
Hứa Thuần Như vốn định dạy cho đối phương một bài học, nhưng sau khi nghe được thân phận của Hàn Tinh Tinh, cô cũng thu hồi lại tính tình của mình một chút.
Có điều làm vậy không có nghĩa là cô sẽ hòa thuận với đối phương.
Một khi phụ nữ va chạm với nhau, còn lâu mới có chuyện hòa thuận.
Mặc dù cô không thể biểu hiện trắng trợn ra bên ngoài, nhưng mùi thuốc súng vẫn luôn hiện hữu.
"Tinh Tinh, đây là chị Như."
Hứa Thuần Như cười tươi tiến lên phía trước:
"Chị đã nhiều lần nghe qua tên tuổi của Tinh Tinh em từ miệng của Đỗ Nhất Phong. Hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt người thật rồi! Khó trách thằng nhóc Nhất Phong đó cứ nhắc đến em mãi."
Hàn Tinh Tinh cười nhạt:
"Kẻ chuyên ba hoa như cậu ta mà chị cũng tin được sao?"
"Thằng nhóc Nhất Phong có hơi đào hoa một chút, nhưng nó thực sự ngưỡng mộ em đấy."
"Cậu ta bác ái như vậy, hôm nay ngưỡng mộ người này, ngày mai ngưỡng mộ người khác. Nói không chừng chị Như đây cũng là đối tượng ngưỡng mộ của cậu ta đấy."
Hai cô gái bề ngoài thì cười tươi tán gẫu, nhưng trong lòng không ai biết họ đang nghĩ gì.
Khổ thân Đỗ Nhất Phong, không làm gì cũng trúng đạn.
Nhưng may mắn là lúc này có tiếng bước chân ngoài cửa, hóa ra là Giang Ảnh đã hoàn thành bài kiểm tra thể chất.
Theo sau Giang Ảnh lại có hai người chạy vội vã, một người là người phụ trách đã dẫn họ vào lúc đầu, người còn lại trông phát tướng hơn một chút, trán hói hơn một chút, đã bị sa mạc hóa cục bộ, hẳn là lãnh đạo của trung tâm kiểm tra thể chất.
Hai người này nở nụ cười tươi như hoa, cầm một tờ số liệu kiểm tra thể chất, trên mặt viết đầy vẻ ngạc nhiên và phấn khích.
Trước đó, vị lãnh đạo họ Củng của trung tâm đo lường thể chất tự cho mình thông minh, đã che giấu thành tích của Giang Dược, cho nên bị các phương ép phải xuống đài.
Vị lãnh đạo này rõ ràng là mới nhậm chức, hiển nhiên là biết cách làm người hơn.
Khi nghe người phụ trách trước đó nói rằng con gái của thị trưởng dẫn người đến đo lường thể chất, ông đã đặc biệt chú ý.
Kết quả đo lường thể chất vừa ra, ông càng ngạc nhiên hơn, vội vã chạy ra ngoài.
"Cảm ơn, cảm ơn tiểu thư Hàn. Cảm ơn tiểu thư đã mang đến cho trung tâm đo lường thể chất của chúng tôi một người xuất sắc như vậy. Lần này, trung tâm đo lường thể chất của chúng tôi đúng là lại được nhờ."
"Vị này nhất định là Giang Dược, tôi họ Vương, hiện là giám đốc của trung tâm đo lường thể chất. Lần trước, trung tâm đo lường thể chất của chúng tôi đã cập nhật số liệu chậm trễ cho cậu, khiến cậu phải chịu oan ức. Tôi thành thật xin lỗi."
Vị lãnh đạo này quả nhiên là người tinh ý, không chỉ ngay lập tức nhận ra Hàn Tinh Tinh, mà còn nhận ra được cả Giang Dược.
"Giám đốc Vương, chào ông."
"Ha ha, cậu Giang, nhà cậu lại làm nên chuyện lớn rồi. Nhìn này, đây là số liệu kiểm tra thể chất của tiểu thư Giang Ảnh. Mức độ giác tỉnh là 280%! Một lần nữa phá vỡ kỷ lục đo lường thể chất của toàn Tinh Thành."
Cái gì?
Số liệu này vừa được báo ra từ miệng của giám đốc Vương, tất cả mọi người trong phòng, ngoại trừ Giang Dược, đều choáng váng.
Hàn Tinh Tinh là người phản ứng đầu tiên. Cô ngạc nhiên nắm lấy tay Giang Ảnh, vui mừng đến mức hai mắt sáng như nai con.
"Chị, là thật sao? Là thật sao?"
Giang Ảnh lúc đầu biết được số liệu còn tưởng mình đang mơ, nhưng hiện tại cô đã lấy lại được bình tĩnh. Hơn nữa ở đây còn có người ngoài, đương nhiên không thể biểu hiện quá đắc ý.
Cô cố gắng giả vờ bình tĩnh:
"Nếu như thiết bị đo lường thể chất không có vấn đề, vậy thì hẳn là thật!"
Hàn Tinh Tinh vô cùng phấn khích:
"Thiết bị sao lại có thể có vấn đề gì chứ? Chị, từ giờ trở đi, chị chính là thiên tài số một Tinh Thành rồi!"
Nói xong, Hàn Tinh Tinh đắc ý nháy mắt với Giang Dược.
Có vẻ như cô cũng cảm thấy Giang Ảnh đạt được thành tích này là vinh quang của mình, thậm chí còn vui hơn cả kết quả đo lường thể chất của chính mình nữa.
Giang Dược kỳ thực cũng rất vui mừng, nhưng hắn lại bình tĩnh hơn nhiều.
Huyết mạch của nhà họ Giang vốn dĩ phải như vậy!
Hai chị em Giang Ảnh và Giang Dược rất ăn ý vỗ tay nhau, nhưng không có bất kỳ lời nói hay cử chỉ nào tỏ ra huênh hoang tự đắc cả.
Hứa Thuần Như nhìn hai chị em, tâm trạng có chút phức tạp. Cô cũng không biết mình đang nghĩ gì. Cam Nhã đứng bên cạnh, ánh mắt lưu chuyển, dường như đang cảm thấy rất hứng thú với Giang Dược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận