Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 252: Ve sầu thoát xác

Hai đứa trẻ bị bắt đi chưa lâu, rõ ràng chưa được tẩy não thành công, nhưng trong lòng đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn.
Ông Đổng lẩm bẩm:
"Những người này đều là ma quỷ, các con tuyệt đối không được chung chạ với chúng, nếu không cả đời này cũng không thể quay đầu."
"Ba, bọn họ còn nói ba đã sớm cùng một giuộc họ, còn nói ba là tội phạm giết người. Nếu không có bọn họ, ba đã sớm bị cảnh sát bắt đi. Họ nói dối có đúng không ạ?"
"Ba ơi, ba không phải tội phạm giết người, đúng không ạ? Bọn họ mới là tội phạm giết người."
Ông Đổng không biết làm sao phản bác.
Người giết Văn Ngọc Thiến đúng là ông ta. Trong trường hợp khác, ông ta chắc chắn sẽ không thừa nhận, nhưng đối diện với những đứa con của mình, ông ta lại không thể chối nổi.
"Ba xin lỗi, ba thật sự không phải người tốt, ba thật sự đã giết người. Những khổ đau mà các con phải chịu, đều là ba gây ra, là báo ứng của ba. Các con nhất định phải nhớ kỹ, dù thế nào đi chăng nữa, về sau cũng phải làm người tốt, tuyệt đối không được làm chuyện xấu, càng không được chung chạ cùng những người này."
Hai đứa trẻ nghe cha thừa nhận mình đã giết người, khuôn mặt non nớt lập tức trắng bệch.
Đối với những đứa trẻ ở tuổi này, giết người là một chuyện lớn bằng trời. Người cha nhất mực yêu thương chúng, sao lại có thể là tội phạm giết người?
"Ba xin lỗi, ba xin lỗi."
Ông Đổng ôm chặt hai đứa trẻ, nước mắt hối hận rơi xuống.
Giang Dược lạnh lùng nhìn, lại không có chút nào thương hại với ông Đổng. Lúc này nước mắt còn có tác dụng gì? Khi giết người phanh thây, sao ông không có chút lòng trắc ẩn nào?
Giang Dược không muốn đứng từ góc độ đạo đức để phán xét ông Đổng, nhưng từ góc độ nhân quả, ông Đổng tuyệt đối là tự chuốc lấy diệt vong, hắn tuyệt đối sẽ không vì những đứa trẻ đáng thương mà can thiệp vào nhân quả giữa ông Đổng và Văn Ngọc Thiến.
Ông Đổng vốn là người quyết đoán, rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm trạng.
"Không được khóc, nghe ba nói này!"
Ông Đổng cau mày, nghiêm túc nói.
Hai đứa trẻ thực sự có chút hoang mang lo sợ, nghe ông Đổng nói vậy, mới cố gắng ngăn chặn tiếng nấc nghẹn, vẻ mặt tràn đầy lo lắng nhìn cha mình.
"Các con còn nhỏ, còn rất nhiều tương lai tươi sáng phía trước, tuyệt đối không thể rơi vào tay những người này. Cho nên, dù có thế nào, ba nhất định cũng phải giúp các con trốn thoát."
"Vậy còn ba thì sao?"
Con gái lớn Đổng Lam dù sao cũng đã mười hai tuổi, suy nghĩ tương đối chín chắn, biết giết người là tội danh gì.
Ông Đổng cười khổ nói:
"Nếu bây giờ có cảnh sát ở đây, ba sẽ lập tức tự thú, chí ít cảnh sát có thể bảo vệ các con. Nhưng ba đang phải đối mặt với nguyên một đám ma quỷ, hoàn toàn không có nhân tính. Nếu ba không liều mạng, rất khó bảo vệ các con rời đi."
"Các con cũng không cần nói gì, nghe ba nói này. Ba là tội phạm giết người, phải đền tội. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến các con, các con là vô tội. Nên sau này, ba hi vọng các con làm người tốt, coi như chuộc tội thay ba."
"Đợi lát nữa các con nhất định phải nhớ kỹ, không được tùy hứng, nghe theo sự an bài của vị tiên sinh này."
Nói đến đây, ông Đổng nhìn về phía Giang Dược.
Ánh mắt này vừa cảm kích, vừa cầu xin.
Nếu không nhờ Giang Dược bày mưu tính kế, ông Đổng sẽ không thể gặp lại hai đứa con, đối phương cũng sẽ không thể thả người một cách dễ dàng như vậy.
Hiện tại, hai đứa con của ông đã được đưa đến, nhìn bề ngoài cũng không giống bị động tay động chân gì.
Muốn hai đứa con bình an rời khỏi hang cọp này, thoát khỏi đám giòi trong xương kia, còn phải dựa vào sức mạnh của Giang Dược.
Cậu con trai út Đổng Thanh tuy vẫn còn nhỏ, nhưng trong trí nhớ của cậu, “thầy Dương” chính là kẻ đã bắt chẹt ba mình. Cậu càng nhìn càng tức giận:
"Ba, hắn là kẻ xấu đúng không?"
Ông Đổng chưa kịp nói gì, Đổng Thanh đã xông lên định đạp Giang Dược.
Tuổi còn nhỏ mà tính tình ngược lại rất hung.
Ông Đổng kéo lại, thấp giọng quát:
"Đổng Thanh, đừng xúc động. Cha vừa rồi đã nói rồi, tất cả hành động phải nghe theo an bài của người ta. Con đã quên rồi sao?"
Ông Đổng quay sang Đổng Lam:
"Lam, em trai con còn nhỏ, con là chị gái, phải quan tâm đến em mình. Sau này, phải chăm sóc nó nhiều hơn."
Đổng Lam rơi nước mắt lã chã. Cô bé hiểu ý cha, dù không biết sinh ly tử biệt là gì, nhưng cũng đoán được cha mình đang giao phó hậu sự.
Theo Đổng Lam, cha nói những điều này có thể là vì tội giết người, hoặc là có liên quan đến đám người xấu kia.
Dù là vì nguyên nhân gì thì với tội lỗi trên người cha, gia đình ba người họ cũng không thể sống bình yên như trước được nữa.
"Ba..."
"Nhớ lời ba nói!"
Ông Đổng nghiêm nghị nói.
Trong lòng Đổng Lam vừa sợ hãi vừa hoang mang, nhưng vẫn gật đầu.
Lúc này, Chiêm tiên sinh ở dưới lầu ung dung cười nói:
"Anh Đổng, bọn trẻ đã trả lại cho anh rồi. Bước tiếp theo nên làm gì? Cũng phải có một quy trình chứ?"
Ông Đổng nói:
"Ông vội cái gì? Chỉ cần gia đình tôi được bình an, chuyện khác tôi không quan tâm."
Chiêm tiên sinh cười ha hả:
"Điều đó dễ dàng. Tôi sẽ cho các anh một chiếc xe, đảm bảo gia đình anh rời khỏi chung cư Ngân Uyên an toàn."
Ông Đổng cau mày:
"Làm sao tôi biết các anh sẽ không theo dõi tôi? Không ám hại tôi sau lưng? Tối hôm qua xảy ra trận động đất mạnh, nhiều con đường bị hư hỏng, cho tôi một chiếc xe liệu tôi có thể đi được bao xa chứ?"
Chiêm tiên sinh không phản bác:
"Vậy anh thấy nên làm thế nào?"
Ông Đổng hỏi lại:
"Chiêm tiên sinh, ông bố trí bao nhiêu tai mắt ngầm xung quanh chung cư Ngân Uyên?"
Chiêm tiên sinh cười:
"Anh Đổng, anh quá lo lắng rồi. Tôi đã hứa với anh là thả các anh đi, tuyệt đối sẽ không dây dưa không dứt."
Ông Đổng hừ lạnh:
"Lời của ông lừa gạt trẻ con cũng chưa chắc được."
"Thế này đi, ông trước tiên phái người xuống tầng hầm. Tầng hầm có máy phát điện, ông bảo người chạy máy phát điện để mở điện thang máy trở lại."
Chiêm tiên sinh nói:
"Được. Anh còn yêu cầu gì nữa không?"
“Cứ làm xong những gì tôi vừa bảo trước đã. Ông gấp cái gì?"
Chiêm tiên sinh lập tức phái người đi làm theo.
Sau mười mấy phút, thang máy tạm thời có điện trở lại.
Chiêm tiên sinh nói:
"Anh Đổng, gia đình ba người anh hiện tại có thể ngồi thang máy xuống tầng hầm, lái xe của anh rời đi, từ đây hai ta không liên quan gì đến nhau nữa, anh thấy thế nào?"
Ông Đổng nói:
"Tất nhiên là tôi sẽ rời đi, nhưng thầy Dương phải đi cùng tôi. Đến khi tôi cảm thấy đảm bảo an toàn, thì mới thả ông ta."
Chiêm tiên sinh nói:
"Anh Đổng, anh đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu nhé."
Ông Đổng nói:
"Nếu tôi muốn thế thì sao?"
Chiêm tiên sinh lập tức bác bỏ:
"Người là tuyệt đối không thể để anh dẫn đi. Điểm này không bàn nữa. Nếu anh cứ đòi hỏi quá đáng, chúng tôi đành phải dùng vũ lực. Anh Đổng, anh cũng đừng hồ đồ, đạn cũng sẽ không buông tha trẻ nhỏ."
Chiêm tiên sinh cũng không phải người ngốc, biết hai đứa trẻ là điểm yếu duy nhất của ông Đổng.
Nói đi nói lại, việc mấu chốt nhất vẫn chính là an toàn của bọn trẻ.
Ông Đổng suy nghĩ một lúc, nói:
"Tôi sẽ lui một bước, thầy Dương có thể trả cho các ông, nhưng còn trận cờ quỷ Mẹ Con thì phải để tôi dẫn đi."
"Không được!"
"Ba thứ đồ quỷ quái này rơi vào tay tôi cũng vô dụng. Chỉ có thầy Dương mới có thể điều khiển được chúng. Sau khi thầy Dương được trả lại cho các ông, tự nhiên sẽ biết cách tìm về trận cờ quỷ Mẹ Con, các ông lo lắng cái gì?"
"Hoặc là tôi mang người đi, hoặc là tôi mang đi trận cờ quỷ Mẹ Con, hai chọn một. Nếu không, ông cứ việc thử dùng sức mạnh đi, để xem giữa chúng ta rốt cuộc ai chết trước!"
Ông Đổng đưa ra yêu cầu dứt khoát.
Chiêm tiên sinh trầm mặc một lát, dường như đang đánh giá xem lời nói của ông Đổng có khả thi hay không.
Đoán chừng ông Đổng sẽ không nhượng bộ thêm nữa, ông lập tức giả bộ như rất không tình nguyện nói:
"Tốt, để người lại, đồ vật cho anh mang đi. Nhưng nếu anh còn giở mánh lới gì khác nữa thì tôi sẽ khiến anh hối hận."
Ông Đổng cười lạnh:
"Vẫn là câu nói cũ, chỉ cần con cái của tôi bình an, tôi cũng sẽ hợp tác đàng hoàng."
"Tôi cho anh hai mươi phút, anh cứ mang con đi thang máy rời đi."
"Chiêm tiên sinh, ông cũng đừng chơi khôn vặt, tầng hầm tốt nhất đừng có mà xếp người đánh lén. Nếu không, tôi không dám cam đoan mình sẽ không phá hủy thứ đó."
Chiêm tiên sinh cũng biết trận cờ quỷ Mẹ Con thủy hỏa bất xâm, dùng phương pháp thông thường không thể phá hủy chúng được.
Nhưng nghe ông Đổng nói vậy, ông ta tựa hồ có cách phá hủy trận cờ quỷ Mẹ Con?
Ông lập tức thản nhiên nói:
"Anh suy nghĩ nhiều quá đấy anh Đổng, tôi muốn đối phó anh, cần gì phải bố trí người thủ ở tầng hầm?"
"Ai mà biết được. Vẫn là câu nói cũ, ông muốn có được đồ vật hoàn chỉnh, thì đừng làm trò mèo. Tôi sẽ không dẫn thầy Dương đi, nhưng tôi sẽ đưa ông ta xuống tầng hầm."
"Chỉ giới hạn ở tầng hầm, tuyệt đối không được mang ra khỏi chung cư Ngân Uyên."
Hai bên dường như đã đạt được thỏa thuận.
Ông Đổng thật không có mang lên toàn bộ trận cờ quỷ Mẹ Con, chỉ là đem bảy lá cờ mẹ cuốn lại, nhét vào một chiếc ba lô, hai đứa trẻ đi theo phía sau, ông ta áp lấy "đại sư Liễu", bốn người cùng nhau đi vào thang máy.
Thang máy chạy một mạch, không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Rất nhanh, thang máy đã dừng lại ở tầng hầm, đến bãi đậu xe dưới đất.
Ông Đổng rút ra chìa khóa xe, tiến lại xe của mình, nhưng đột nhiên ông lại cất chìa khóa vào, lấy ra một chiếc chìa khóa khác, rồi đi đến trước một chiếc xe có biểu tượng ngôi sao ba cánh dát vàng sang trọng. Giang Dược vừa nhìn đã nhận ra đó là xe của đại sư Liễu.
Bốn người lên xe, ông Đổng ngồi ở vị trí lái, Giang Dược ngồi ghế phụ, hai đứa trẻ ngồi ở hàng phía sau.
Xe khởi động, ông Đổng nhìn xung quanh một lần, bảo đảm xung quanh không có người theo dõi, mới nghiêm túc nói:
"Lam, Thanh, lát nữa hai con đi theo vị tiên sinh này xuống xe, ông ấy sẽ dẫn các con rời đi. Nhớ kỹ, hết thảy đều phải nghe theo ông ấy."
Hai tỷ đệ đều sững sờ:
“Ông ta không phải là người xấu sao? Không phải bị ba trói lại làm con tin sao?"
"Không còn thời gian giải thích nữa rồi, đây chỉ là diễn kịch mà thôi. Ông ấy là người tốt, các con nhất định phải nhớ kỹ, từ nay về sau phải nghe theo lời của ông ấy."
Ông Đổng nói xong, chậm rãi đạp ga, lái khỏi chỗ đậu. Tốc độ di chuyển của xe rất chậm.
Chờ đến điểm mù khó quan sát, ông Đổng lập tức phanh xe lại, quát ầm lên:
"Xuống xe!"
Giang Dược xuống xe, hai đứa trẻ rõ ràng lưu luyến không rời. Ông Đổng trừng mắt, hai mắt đỏ bừng quát ầm lên:
"Xuống xe!"
Hai đứa trẻ chưa bao giờ thấy qua ba mình dạng này, mặc dù vẫn còn có chút không nỡ, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ xuống xe.
Ông Đổng đạp lút chân ga, phóng xe lao vọt đi.
Giang Dược nhìn vào một nơi bí mật gần đó, bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện, vẫy vẫy tay với hắn. Đó chính là Dư Uyên.
Dư Uyên không biết dùng thủ đoạn gì, đã mở khóa cửa của một chiếc xe.
Giang Dược dặn dò:
"Mau lên xe đi, một đứa nằm ở cốp sau, một đứa nằm dưới hàng ghế sau. Đừng phát ra bất cứ tiếng động gì."
Hai đứa trẻ đã hoàn toàn bị sợ hãi bủa quanh, cũng may cũng coi như nhớ kỹ lời cha căn dặn, hết thảy nghe theo Giang Dược an bài, lập tức lanh lẹ trốn vào trong xe, không dám tạo ra chút động tĩnh nào.
Giang Dược thì chậm rãi bước thong thả đến vị trí cửa thang máy.
Hắn vừa tới gần cửa thang máy thì bên tai bỗng nhiên nghe được một tiếng nổ oành vang lên.
Một chiếc xe cách đó không xa vô duyên vô cớ nổ tung, ánh lửa lập tức thôn phệ toàn bộ chiếc xe.
Nhìn kỹ lại thì hóa ra đó chính là chiếc xe mà ông Đổng vừa định lên lúc ban đầu.
Giang Dược thầm giật mình, ông Đổng xem ra vẫn còn tỉnh lắm, không lái xe của mình, mà lựa chọn xe của đại sư Liễu, bằng không e rằng hiện tại đã...
Có điều ông Đổng tránh thoát một kiếp này nhưng cũng chưa hẳn có thể rời khỏi chung cư Ngân Uyên.
Đương nhiên, ông Đổng hiển nhiên cũng không có ý định còn sống rời đi chung cư Ngân Uyên, Văn Ngọc Thiến cũng không có khả năng bỏ mặc ông rời đi.
Ông lái xe rời đi, kỳ thực chỉ là điệu hổ ly sơn, khiến nhóm người Chiêm tiên sinh tập trung sự chú ý vào mình. Có như vậy, bọn trẻ mới có thể càng an toàn hơn.
Giang Dược đang suy nghĩ thì thang máy mở ra. Chiêm tiên sinh mang theo mấy tên thủ hạ hùng hổ bước tới.
Nhìn thấy “đại sư Liễu”, sắc mặt Chiêm tiên sinh trầm xuống:
"Phế vật!"
Giang Dược cúi đầu, hiện tại hắn đang đóng vai đại sư Liễu, đành phải nhẫn nhịn chịu đựng.
Thủ hạ của Chiêm tiên sinh lập tức đến cởi trói tay sau lưng cho Giang Dược.
"Chiêm tiên sinh, thật có lỗi, ông ta mang đi trận cờ quỷ Mẹ Con cũng vô dụng. Tôi nhất định sẽ tìm chúng lại trở về."
"Anh tốt nhất là tìm trở về toàn bộ, nếu trận cờ quỷ Mẹ Con xảy ra sai sót gì, tôi sẽ xử anh."
Chiêm tiên sinh rất muốn đánh đại sư Liễu, nhưng nghĩ đến trận cờ quỷ Mẹ Con còn cần đối phương tìm về, đành phải nhịn xuống.
"Chiêm tiên sinh, ông Đổng rất giảo hoạt, không lái xe của mình mà lại lái xe của tôi."
"Hừ! Hắn trốn được lần đầu tiên, có thể trốn được lần hai lần ba sao? Anh cho rằng tôi chỉ có một chiêu này thôi hả?"
"Chiêm tiên sinh tất nhiên là đã suy tính chu toàn."
"Bớt nịnh hót! Lên lầu trước đi!"
Giang Dược rất muốn hỏi Chiêm tiên sinh còn có chuẩn bị gì khác, nhưng đối phương không chủ động nói, hắn hỏi quá sớm sẽ khiến đối phương nghi ngờ.
Giang Dược giả vờ cúi đầu, đi theo vào thang máy.
Thang máy lên tầng trệt.
Chiêm tiên sinh đột nhiên nói:
"Tiểu Triệu, các cậu đi tiếp ứng một chút. Họ Đổng kia rất xảo trá, ta lo lắng hắn sẽ làm ra chuyện gì khác."
"Vâng."
"Bốn người các ngươi đều đi."
Chiêm tiên sinh thấy bọn họ do dự, nói thêm.
Tiểu Triệu có chút chần chừ, nhìn Giang Dược, đại khái là cảm thấy để Chiêm tiên sinh một mình ở lại với đối phương không ổn lắm.
"Anh Liễu, anh xem đi, anh gây ra chuyện như vậy, khiến cho người một nhà không còn tin tưởng vào năng lực của anh nữa kìa."
"Hic, là do tôi hồ đồ, bị tên kia tính kế. Chiêm tiên sinh, lúc đầu hết thảy rất thuận lợi. Có điều trải qua biến cố tối hôm qua, họ Đổng kia giống như bỗng dưng đã giác tỉnh. Ngay cả đạn bắn trúng ông ta đều vô dụng. Bằng không thì bọn tôi chưa chắc đã thất bại."
Chiêm tiên sinh vừa nghe xong lập tức biến sắc. Họ Đổng kia ngay cả đạn cũng bắn không chết? Vậy thì phiền toái to rồi!
Nếu thật là vậy, kế hoạch của mình chưa chắc đã có thể thành công.
"Tiểu Triệu, các cậu mau đi tiếp ứng, tuyệt đối không được để cả nhà chúng sống sót!"
Chiêm tiên sinh tỏ ra có chút gấp gáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận