Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 73: Quỷ gây hại, người gây nghiệt!

Lại là một con hung linh.
Giang Dược đưa ra phán đoán.
Hơn nữa, đây là một con hung linh càng tham lam, nhân cách hóa càng rõ ràng hơn trước.
Ngoại trừ bản năng hung tàn thị sát ra, còn có những đặc điểm nhân cách hóa như tham lam, giả dối…
Đây là đặc tính mà hung linh họ Tô không có. Loại hung linh này phần lớn đều có đặc điểm chung, hành tung phiêu hốt bất định, giỏi ẩn nấp thân hình, tốc độ hành động như quỷ mị.
Đổi lại người khác, cho dù là Tam Cẩu có đôi mắt âm dương trời ban, cũng căn bản không kịp nhìn.
Tốc độ.
Chỉ riêng khoản này, hung linh có thể ngược đãi tất cả những ai có thể chất bình thường.
Cũng may Giang Dược đã không còn là người bình thường.
Thân thể hắn được cường hóa gấp đôi, mặc dù còn không sánh bằng con hung linh này về khoản tốc độ, nhưng chênh lệch cũng không tính là đặc biệt lớn.
Đương nhiên, đấy không phải là lá bài tẩy chân chính của Giang Dược. Thứ hắn chân chính dựa vào, chính là quầng sáng Bách Tà Bất Xâm.
Móng vuốt sắc bén của hung linh xẹt qua tạo thành từng đường trắng sáng, khoảnh khắc đã chém đến đầu và cổ Giang Dược.
Vầng sáng Bách Tà Bất Xâm thật giống như vòng phòng ngự cảm ứng tự động. Khi móng vuốt sắc bén tiếp cận khoảng cách ba mươi phân, một tấm màn vô hình bỗng xuất hiện khiến nó không thể tiếp tục tiến lên mảy may.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có gì đó không ổn với cái tên này!
Đây là ý nghĩ đầu tiên của con hung linh. Tuy rằng nó rất ít khi dùng vũ lực đối phó người bình thường, nhưng đó không phải là bởi vì nó lười biếng, mà căn bản là nó không cần!
Đối phó với người bình thường, nó thật sự có quá nhiều biện pháp. Những thủ đoạn mị hoặc của nó tầng tầng lớp lớp, phút chốc có thể chơi chết con người yếu ớt.
Trên thực tế, tốc độ quỷ mị, lực công kích mạnh mẽ, các loại sát chiêu xuất kỳ bất ý, đều là thế mạnh của con quỷ hung linh này.
Nhưng nó tuyệt đối không thể tưởng tượng được, một kích tất sát của nó lại không cách nào xuyên thủng phòng ngự của đối phương. Nó càng không thể tưởng tượng được, cận chiến vừa vặn là thứ Giang Dược chờ đợi nhất.
Nói về tốc độ, Giang Dược rõ ràng có chênh lệch, luận biến hóa đa đoan, Giang Dược càng không thể sánh bằng. Huống chi, hung linh quỷ quái còn có các thủ đoạn khác như ẩn thân, tàng hình, huyễn hóa…
Chỉ có cận chiến, Giang Dược mới có cơ hội phát huy lá bài tẩy và ưu thế của mình.
Hơn nữa, đây là cơ hội duy nhất để hắn tiêu diệt con quỷ này. Một khi cơ hội này trôi qua, tình hình chắc chắn sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát một lần nữa.
Phảng phất có một chương trình đã sớm thiết lập sẵn trong đầu, bỗng nhiên khởi động. Khi hung linh kia lại giơ lên móng vuốt sắc bén, ý đồ phá vỡ phòng ngự của Giang Dược, hắn bước mạnh về phía trước. Chiêu thứ nhất trong Thần Cương Diệt Quỷ Thủ lại một lần nữa xuất hiện, chính xác bắt lấy điểm yếu của hung linh.
Rắc!
Hư không truyền đến tiếng vỡ vụn, phảng phất như một ly thủy tinh vỡ nát.
Thân hình quỷ vật giống như bỗng nhiên bị dòng điện cao thế đánh trúng, đầu tiên là cứng đờ, rồi lập tức kịch liệt co quắp, thân thể biến ảo bất định.
Con hung linh này làm sao cũng không ngờ tới mình lại bị một con người yếu đuối tóm lấy!
Từ sau khi kết oán hóa tà, nó ở trong căn hộ này quả thực như cá gặp nước, không biết bao nhiêu thanh niên trai tráng đã rơi vào trong tay nó.
Theo quan điểm của nó, tham lam, háo sắc, ngu ngốc, yếu đuối mới là những đặc điểm phổ biến của loài người.
Nhưng vì sao cái tên này...
Đằng sau gương mặt đẹp trai đó lại ẩn giấu sức mạnh đáng sợ đến vậy? Bàn tay của hắn giống như một cái kìm lớn, cứng rắn nắm chặt cửa sống của hung linh!
Bất kể nó có giãy giụa ra sao, từ đầu đến cuối đều không tài nào thoát khỏi. Càng chết người chính là, dưới cái kìm lớn này, hung linh rõ ràng cảm giác được khí trường của mình đang cấp tốc suy giảm.
Mỗi một con hung linh quỷ quái, kỳ thật đều là từ trường giữa linh hồn và thực thể, hay còn gọi là khí trường.
Vì vậy, nói đúng ra, mỗi một hung linh, kỳ thực đều có nhược điểm của riêng nó.
Lỗ khí, chính là nhược điểm của hung linh.
Lỗ khí bị tóm như thể lốp xe bị nhổ nút chặn khí.
Con hung linh này cũng không ngoại lệ. Một khi bị bắt được nhược điểm, đồng dạng không còn sức vãn hồi.
Hung linh không ai bì nổi, tai họa rất nhiều mạng người, nhưng khi trúng phải Thần Cương Diệt Quỷ Thủ của Giang Dược, chỉ còn biết thê lương gào thét, giãy giụa trong tuyệt vọng.
Chả được tích sự gì.
Giữa không trung, hung linh tựa như người tuyết gặp phải nhiệt độ cao, nhanh chóng hòa tan với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cuối cùng hóa thành hư vô trên tay Giang Dược, chỉ còn lại một làn khói xanh lượn lờ tan ra, quanh phòng giống như còn có tiếng ma quỷ kêu thảm thiết bồi hồi không dứt.
Bỗng nhiên, khói xanh giữa không trung tan hết, giống như mở khóa một không gian hư vô khác.
Ào ào ào!
Chỗ khói xanh tan biến, không hiểu sao lại xuất hiện một lỗ hổng không gian, rất nhiều khối thịt vụn, máu đông, nội tạng trút xuống ào ào.
Một mùi tanh khó tả tràn ngập khắp nhà.
Mảnh vụn máu thịt nội tạng trút xuống như mưa, nháy mắt chất thành một đống, nhô lên như một cái mộ nhỏ.
Giang Dược bịt mũi, lui ra vài bước.
Những mảnh vụn máu thịt này, hắn dùng ngón chân đều có thể nghĩ ra lai lịch của chúng.
"Vu Hoành Đồ a Vu Hoành Đồ, tài là mũi tên ngầm đả thương người, sắc là thanh đao róc xương, cậu một hơi đụng phải cả hai, rơi vào kết cục như vậy..."
Những máu thịt còn thừa lại này chất đống cùng một chỗ, hiển nhiên rất khó phân biệt rốt cuộc là của ai.
Chiếu theo quy mô trước mắt, con hung linh này ít nhất phải gây họa năm sáu người trở lên, bằng không tuyệt đối không có khả năng tích nhiều đến vậy.
Hung linh họ Tô là có nguồn gốc. Con quỷ này có nguồn gốc gì hay không?
Vấn đề sâu sắc như vậy rõ ràng không thích hợp để suy nghĩ trong hoàn cảnh này. Tam Cẩu xem như là người có sức chịu đựng rất mạnh, cũng có chút không chịu nổi.
Cũng may đúng lúc này, Hàn Dực Minh rốt cục dẫn người chạy tới.
Đương nhiên, hiện tại chạy tới hiển nhiên là đã chậm một bước, cơm canh cũng đã nguội lạnh.
Hàn Dực Minh xem như có tố chất tâm lý tốt, nhưng khi ông nhìn thấy đống máu thịt dư thừa này, cũng thiếu chút nữa phun ra hết cả cơm chiều.
Kỳ thật ông cũng từng gặp qua hiện trường tội phạm đẫm máu, hơn nữa còn gặp không ít. Thế nhưng vừa máu tanh vừa quỷ dị đến mức độ này, Hàn Dực Minh cũng là lần đầu tiên được chứng kiến.
Ông không nhịn được hỏi thăm, Giang Dược đành phải nhẫn nại giảng giải qua một lần.
Hàn Dực Minh nghe xong, hồi lâu không biết nói gì.
Một cái tờ rơi tìm chó lại có thể gây ra phiền toái lớn đến vậy. Phải biết ông cũng từng trông thấy cái tờ rơi này ở trạm xe buýt trước cửa đơn vị cũ. Lúc ấy ông còn tưởng là một cô cậu con nhà giàu nào đó vung tiền như rác, loại chuyện này cũng không nằm trong phạm vi phụ trách của ông, không được ông coi trọng.
Ai ngờ được cái tờ rơi tìm chó này lại bị hung linh lợi dụng?
Việc thu thập hiện trường đương nhiên không cần ông tự mình động thủ, sẽ có thủ hạ đi làm.
Khi ánh mắt Hàn Dực Minh dừng lại trên một khung hình trong căn hộ, sắc mặt ông đột nhiên biến đổi.
"Là cô ấy?"
"Thế nào? Chú biết cô ta hả?”
"Đây là một vụ án có tình tiết cực kỳ ác liệt xảy ra vào cuối năm ngoái. Cô gái này mất tích trong nhiều tháng và sau đó được tìm thấy ở một cống rãnh bỏ hoang ngoài vùng ngoại ô."
"Ồ?"
"Lục phủ ngũ tạng toàn thân đều bị móc sạch, hơn nữa da thịt thối rữa, cơ bản chỉ còn lại một bộ xương trắng. Tuy nhiên, đây không phải là chuyện xảy ra trong khu vực quản hạt của chúng tôi. Vụ án này toàn bộ các ban ngành ở Tinh Thành đều được thông tin nội bộ, tôi đã thấy qua ảnh chân dung của nạn nhân, chính là người trên bức hình này."
"Đây có phải là nơi cô ta ở lúc còn sống không?” Giang Dược hỏi.
Không biết vì sao, Giang Dược bỗng nhiên có chút hoảng hốt trong lòng.
"Cái này chắc phải hỏi đơn vị cảnh sát phụ trách vụ án, hoặc là hỏi ban quản lý chung cư?" Không phải vụ án do mình xử lý, Hàn Dực Minh không có khả năng biết được những chi tiết này.
Giang Dược bỗng nhiên nhớ tới những bộ quần áo đã lâu không mặc trong tủ quần áo, bừng tỉnh ra.
"Có bắt được hung thủ không?" Giang Dược không nhịn được hỏi.
Chú Hàn lắc đầu, thở dài bất đắc dĩ: "Vụ án ác liệt này, mỗi tháng đều được nhắc tới, nhưng mãi mà vẫn chưa bắt được hung thủ. Thời gian trôi qua quá lâu, rất nhiều bằng chứng đã biến mất.”
Chết thảm như vậy, hung thủ còn chưa quy án, không bị trừng phạt...
Đây đại khái chính là nguyên nhân vì sao con hung linh này lại tàn nhẫn bạo ngược khát máu đến thế...
Đương nhiên, loại nhân quả này chỉ là suy đoán của Giang Dược.
Hắn đồng tình với nỗi khuất nhục khi còn sống của cô ta, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn có thể tha thứ cho tội ác mà cô ta gây ra sau khi hóa thành hung linh tàn bạo.
Nhớ tới Vu Hoành Đồ, Giang Dược khó tránh khỏi ảm đạm trong lòng. Hắn từng gặp cha mẹ cậu ấy, biết rằng cậu ấy là đứa con duy nhất của bọn họ. Hiện giờ cậu ấy chết không minh bạch như vậy, mà còn là chết không toàn thây. Đến lúc người nhà nhận được tin tức, quả thực không cách nào tưởng tượng được họ sẽ thống khổ đến mức nào.
Mà thôi, cả thế giới đều vậy cả.
Đồng tình và thương hại đã không giúp ích được gì.
Ai có thể cam đoan, phút tiếp theo mình sẽ không trở thành đối tượng đồng tình của người khác?
Rời khỏi tòa nhà chung cư, tâm trạng của Giang Dược sa sút, Tam Cẩu tựa hồ cũng có chút tâm sự.
Tam Cẩu là một đứa trẻ không biết nín nhịn là gì, vậy mà im lặng suốt cả quãng đường, lúc sắp về đến nhà, cậu rốt cuộc không nhịn được nữa: "Anh hai, anh còn nói bác hai không dạy anh bản lĩnh gì, ngay cả hung linh cũng không đấu lại anh."
Hóa ra nãy giờ Tam Cẩu lại đang lăn tăn về vấn đề này.
Giang Dược cười khổ nói: "Em thật sự cho rằng đấy là ông nội dạy cho ba anh, rồi ba anh dạy lại cho anh?”
Tam Cẩu hừ một tiếng, mặc dù không nói gì nữa, nhưng biểu tình trên mặt cậu lộ rõ mồn một, đúng là cậu thật sự nghĩ như vậy.
Rốt cuộc cậu cũng chỉ là một đứa con nít.
Giang Dược thở dài một hơi: "Tam Cẩu, anh hai đã lừa gạt em bao giờ chưa?"
Tam Cẩu ngẩn ra: "Anh hai, thật không phải sao?"
"Nói nhảm! Nếu những bản lĩnh này thật sự là tổ truyền, lẽ nào anh còn có thể không truyền lại cho em? Thời khắc mấu chốt, hai anh em cùng nhau lên, chẳng phải không tốt hơn là đơn thương độc mã?"
“Đúng vậy, anh em như thể tay chân." Tam Cẩu gật đầu.
"Đi thôi, mỗi người đều có cơ duyên của riêng mình. Tam Cẩu, em có đôi mắt âm dương trời ban, tương lai khẳng định không tầm thường. Có lẽ, qua một thời gian nữa, nói không chừng em sẽ chướng mắt chút tài mọn này của anh.”
Tên nhóc Tam Cẩu này, dễ tức giận cũng dễ nguôi nhanh. Nghe Giang Dược nói vậy, cậu nhất thời hớn hở cả mặt mày: "Đúng vậy, dũng sĩ Tam Cẩu em có đôi mắt âm dương trời ban, nhất định sẽ trở thành người chinh phục cả thế giới!”
Trở lại tòa nhà của mình, trưởng ban La cư nhiên đã đứng sẵn trước cửa chờ bọn họ.
"Ông khoan tới đây, trước tiên nói ám hiệu cái đã." Giang Dược không hề nói giỡn chút nào.
Trưởng ban La mới đầu ngẩn ra, lập tức hiểu được có chuyện gì.
"Buổi sáng vừa nghe xong cậu phân tích lai lịch của Kẻ sao chép, quay đầu liền hoài nghi tôi là bọn chúng?"
Được rồi.
Ám hiệu này không sai, Kẻ sao chép tuyệt đối không thể biết những nội tình này.
"Trưởng ban La, chú Hàn không phải nói ông tự mình ra trận sao? Sao lại có thời gian rảnh chạy đến nhà tôi? Vừa nhìn đã biết không có chuyện gì tốt, có phải không?”
Trưởng ban La lúng túng cười: "Tôi đang chờ Tam Cẩu. ".
“Chú chờ tôi?" Tam Cẩu nhất thời hăng hái: "Chú La, có phải cơ hội lập công của tôi đã đến rồi không?"
“Có thể nói vậy đi."
Thấy Giang Dược tỏ ra nghiêm túc nhìn mình chằm chằm, trưởng ban La đành phải giải thích: "Tình huống có chút phức tạp, Tinh Thành bố trí không có vấn đề gì, ngược lại trấn Vân Khê, gặp phải một ít phiền toái..."
Quả nhiên, ban ngành đặc biệt hiện tại đã xem người nhà họ Giang thành đội cứu hỏa. Một khi có rắc rối, đã thành thói quen chạy đến kiếm bọn họ, hắn phải tìm cách uốn nắn tư tưởng sai lầm này mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận