Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 168: Nhiệm vụ thử thách?
"Để tôi giới thiệu cho cậu vài người bạn này trước.”
Người tên Nghiệp lớn tuổi nhất, miệng tiện nhất, họ tên đầy đủ là Trương Kế Nghiệp, không phải người bản địa Tinh Thành, là người Tiêu Thành. Tiêu Thành và Tinh Thành đều thuộc khu Trung Nam, đều là thành phố lớn của khu Trung Nam.
Cô nàng mê trai được Đỗ Nhất Phong gọi là chị Như kia, tên thật là Hứa Thuần Như, có hai chân dài, vừa nhìn đã biết là loại con gái phóng khoáng, tính tình thẳng như ruột ngựa, có cái gì nói cái đó. Là sinh viên năm hai đại học Tinh Thành, nghe nói cũng thuộc hàng chị đại ở trong trường đại học.
Còn có một nam một nữ, tuổi ngang ngang Giang Dược, nam tên là Tạ Phong, trông bề ngoài có vẻ sang chảnh, vừa nhìn chính là loại trẻ trâu mắt cao hơn đầu, không hề để chuyện gì vào mắt. Cô gái còn lại thì nhìn nhã nhặn, vẻ mặt hiền lành vô hại, lời nói cử chỉ rất tinh tế, khiến người ta có một loại cảm giác con nhà gia giáo.
Mấy người như vậy tổ hợp cùng một chỗ, có vẻ hơi dở dở ương ương.
Đỗ Nhất Phong giới thiệu rất đơn giản, ngoại trừ tên ra, cũng chỉ thuận miệng nhắc tới gia thế, có điều Giang Dược nghe ra được, sở dĩ bọn họ tụ tập với nhau, hoàn toàn là nhờ quan hệ của trưởng bối.
Địa vị cha mẹ bọn họ tương đương nhau, lại là bạn bè cùng chung một vòng tròn, cho nên thân là đời thứ hai, bởi vì tuổi tác không sai biệt lắm, cho nên bọn họ tự nhiên mà tụ tập cùng một chỗ.
Coi bộ quan hệ giữa bọn họ cũng không quá hòa hợp, không phải đặc biệt thân mật khăng khít.
Đương nhiên, đây là kết quả từ sự quan sát trong âm thầm của Giang Dược. Cho dù hắn nhìn thấu, cũng sẽ không nói ra.
"Anh Nghiệp, hay là để anh nói chuyện này đi?"
Sau khi giới thiệu xong, Đỗ Nhất Phong nói với Trương Kế Nghiệp.
Trương Kế Nghiệp cũng không vội tỏ thái độ, mà tiếp tục dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Giang Dược.
"Nhất Phong, không phải anh muốn gây sự, nhưng bạn cùng lớp của em có thực sự mạnh như em nói? Chúng ta cần là người có thể chống đỡ vào thời điểm mấu chốt, không phải cho đủ số a.”
“Vậy anh nói như thế nào mới chịu tin?”
"Trừ phi cậu ta chịu biểu diễn một chút."
Trương Kế Nghiệp buông ly rượu trong tay xuống, nhìn thẳng Giang Dược.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Giang Dược.
"Giang Dược, cậu thấy sao? Cho anh ấy lác mắt chơi một chút?”
Giang Dược mỉm cười:
"Nhất Phong, tôi tới đây với cậu là vì nể tình bạn học cùng lớp, không phải tới để chứng tỏ với ai cả.”
Đều là bạn đồng trang lứa, ai mà chả có tính tình?
Nếu như cái tên Trương Kế Nghiệp này có thể nói chuyện tử tế, đừng có thái độ từ trên cao nhìn xuống, Giang Dược có lẽ còn có thể cho gã chút mặt mũi. Nhưng từ lúc Giang Dược vừa bước vào cửa, gã đã không xem ai ra gì.
Giang Dược đương nhiên sẽ không cho gã sắc mặt tốt.
Anh ở Tiêu Thành làm cọng rễ hành gì đó, tôi không cần biết, nhưng đã đến Tinh thành, lại vẫn còn đòi chỉ tay năm ngón hất hàm sai bảo người khác, anh tưởng mình là ai?
Anh nghĩ tôi đến đây để phỏng vấn sao? Còn đòi biểu diễn cho anh xem? Anh xứng sao?
Trương Kế Nghiệp hiển nhiên không ngờ Giang Dược không lĩnh tình như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc.
Theo logic của gã, cho dù Giang Dược thật có chút bản lĩnh, nhưng thân phận gia thế của gã bày ra ở đó, đối mặt với con em nhà giàu, chẳng lẽ không nên giữ kẽ sao?
Thái độ này là sao?
Ngược lại Hứa Thuần Như liếc mắt nhìn Trương Kế Nghiệp một cái:
"Kế Nghiệp, tôi đã bảo anh phải sửa lại cái miệng thối này còn gì. Cùng một câu nói, nhưng phát ra từ miệng anh, sao lại nghe chói tai quá vậy?”
Đoạn cô quay sang Giang Dược cười quyến rũ:
"Cậu em Giang Dược này, kỳ thật chuyện cũng không có phức tạp như thế. Nếu em tham gia, chắc chắn sẽ có lợi. Chi bằng chúng ta đi vào phòng trong, chị nói chuyện riêng với em. Miễn cho phải nghe mấy lời khó ngửi từ cái miệng thối của bọn họ.”
Nói đến gia thế thì bối cảnh của Hứa Thuần Như kỳ thật không thua kém Trương Kế Nghiệp, thậm chí còn hơn.
Có điều khí chất trên người Hứa Thuần Như đặc biệt dễ dàng khiến người khác thân cận.
Cùng là loại ăn ngay nói thẳng, nhưng Hứa Thuần Như gọi là biết nói chuyện, mà Trương Kế Nghiệp thì lại là điển hình miệng thối.
"Đúng, vẫn là để chị Như nói chuyện riêng với cậu đi."
Đỗ Nhất Phong cười nói.
"Chị Như à, chị muốn nói chuyện riêng, không phải là có tư tâm gì chứ? Nhìn người ta đẹp trai?”
Tạ Phong mắt cao hơn đầu kia bỗng nhiên mở miệng nói.
Hứa Thuần Như trợn mắt một cái, cười hì hì nói:
"Nào nào, nhóc Phong, hay để chị nói chuyện riêng với em trước nhé?”
“Chị đừng có mà dọa em, người ta còn chưa trưởng thành đâu."
Tạ Phong tỏ vẻ không dám lĩnh giáo.
Mọi người đồng thanh cười rộ lên.
Hứa Thuần Như đứng lên từ ghế sa lon, rất hào phóng đi tới trước mặt Giang Dược, kéo cánh tay hắn đi vào trong.
Phòng tổng thống có diện tích rất lớn, mức độ riêng tư cũng rất tốt, cách âm cực chuẩn.
Hứa Thuần Như cố ý đóng cửa thật kêu, để mấy người bên ngoài lại cười vang một trận.
Giang Dược cũng không nhăn nhăn nhó nhó gì, tuy rằng hắn có thể cảm giác được, động tác và ngôn ngữ của chị Như này có vài phần trêu chọc hắn.
"Em trai, uống chút rượu không?"
Trong gian phòng này cũng có một quán bar nhỏ chất đầy rượu.
"Không cần. Nói thật, đến bây giờ tôi còn không hiểu ra sao, tôi đang nghĩ có phải các chị tính lừa bán tôi không nữa.”
Giang Dược nói với giọng bông đùa.
"Thứ ma lanh nhà em, đừng tưởng rằng chị nhìn không ra. Mấy người bọn chị cộng lại, cũng không đủ để em lừa bán. Chắc bọn chị bắt cóc em nổi?”
Hứa Thuần Như liếc Giang Dược một cái.
"Chị Như, chị cũng đừng vòng vo tam quốc nữa, có chuyện gì cứ việc thẳng thắn đi."
"Là như vậy..."
Hứa Thuần Như thu hồi vẻ đùa giỡn, nghiêm túc trình bày sự việc.
“Thử thách có thưởng?”
Nghe xong lời của Hứa Thuần Như, biểu tình Giang Dược vẫn có chút choáng ngợp. Lại là một danh từ mới xuất hiện?
Nhất là hai chữ thử thách, Giang Dược thật đúng là hiếm khi nghe được ở trong hiện thực.
"Giang Dược, chị nghe nói em và Cục Hành động Tinh Thành có quan hệ rất mật thiết. Hẳn là cũng biết được không ít tin tức nội tình. Những sự kiện quỷ dị chúng ta nghe được bây giờ, trên thực tế, đều chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Thế giới quỷ dị chân chính kỳ thật đã sớm xâm lấn cuộc sống của chúng ta, thẩm thấu vào mọi ngóc ngách. Rất nhiều sự kiện quỷ dị đang trong thời kỳ bảo mật, người bình thường không biết. Đến hiện tại, sau khi trải qua nhiều lần cân nhắc, lãnh đạo nước ta quyết định sẽ dần dần giải phóng lệnh cấm đối với dân gian, mở cửa cho dân gian.”
“Và trong những sự kiện quỷ dị này, có rất nhiều sự kiện được người treo giải thưởng. Thậm chí có một số vụ là chính cơ quan nhà nước xuất tiền treo thưởng. Sự kiện mà chúng ta lựa chọn, kỳ thật chính là một trong những sự kiện đầu tiên mà Tinh Thành dự định mở cửa ra bên ngoài. Hiện tại chỉ là giai đoạn thử nghiệm, chưa hoàn toàn mở cửa. Bọn chị cũng là nhờ thông qua các mối quan hệ mới nghe ngóng được. Vì vậy, bọn chị mới dự định liên thủ với nhau để lấy được một tấm vé.”
Giang Dược trầm ngâm không nói.
Hắn cũng không phải hoài nghi tính chân thật trong lời nói đối phương.
Chú La cũng đã từng nhắc tới đề tài tương tự lúc ở Bàn Thạch Lĩnh. Nhà nước sẽ mở cửa cho kỳ nhân dị sĩ dân gian tham gia vào các loại sự kiện quỷ dị.
Chỉ là chuyện này hiện tại vẫn chưa tiến vào giai đoạn công khai. Giang Dược cũng vừa mới thảo luận với chú La hôm qua xong.
Chú La có nói phải thông qua hệ thống chứng nhận Người siêu phàm để lấy được giấy chứng nhận Người siêu phàm, thì mới đủ điều kiện thành lập tổ chức chuyên xử lý các sự kiện siêu nhiên.
Ngay cả chứng nhận Người siêu phàm còn chưa có, mấy tên này hiển nhiên không có khả năng xin thành lập tổ chức được. Vậy mà bọn họ lại có thể xin tham dự vào loại sự kiện quỷ dị này?
Hơn nữa, nghe khẩu khí của chị ta, tư cách tham dự gần như là mười phần chắc chín.
Có điều Giang Dược cũng không vạch trần, chỉ cười hỏi:
"Chị Như, thứ cho tôi nói thẳng, lấy thân thế của các chị, tựa hồ cũng không cần phải nhìn chằm chằm những giải thưởng này chứ?”
Đôi mắt quyến rũ của Hứa Thuần Như giống như biết nói chuyện, cô cười hì hì nhìn Giang Dược, hỏi ngược lại:
"Em còn chưa biết giải thưởng có cái gì, làm sao biết bọn chị không cần?”
“Thông thường không phải là tiền sao?”
"Tiền tất nhiên là một trong số giải thưởng. Có điều loại sự kiện quỷ dị này, giải thưởng cũng không chỉ có mỗi tiền. Như em đã biết, tiền cũng không quan trọng với bọn chị lắm. Cho nên, nếu chúng ta cuối cùng có thể hoàn thành nhiệm vụ của sự kiện quỷ dị này, em có thể nhận toàn bộ số tiền. Chị không ngại bật mí trước với em, số tiền này có thể lên đến chín chữ số nha!"
Chín chữ số, đó là hàng trăm triệu.
Giang Dược âm thầm gật đầu, chỉ riêng tiền thưởng thôi đã có chín chữ số, đồng nghĩa với việc sự kiện quỷ dị mà bọn họ nhắc tới chỉ sợ không đơn giản.
Tiền nhiều có thể sai khiến được cả ma quỷ.
Có điều Giang Dược hiển nhiên không phải là hạng thấy tiền mờ mắt. Những gì người khác nhìn thấy chỉ là số tiền thưởng khổng lồ, còn hắn thì lại nghĩ về những rủi ro đằng sau số tiền lớn ấy.
Huống chi, ngoại trừ tiền thưởng ra, hiển nhiên còn có những phần thưởng khác. Mấy người Hứa Thuần Như có lẽ chính là nhìn chằm chằm những phần thưởng khác đi?
Hứa Thuần Như một mực quan sát phản ứng của Giang Dược, thấy mình nói ra chín chữ số, phản ứng của Giang Dược vẫn bình thản như nước, thậm chí hoàn toàn không nhìn thấy nửa điểm gợn sóng từ ánh mắt của hắn, thật giống như chín chữ số hoàn toàn không có nửa điểm hấp dẫn gì với hắn vậy.
Điều này khiến Hứa Thuần Như không khỏi coi trọng Giang Dược thêm một phần.
Nếu Giang Dược là con em nhà giàu, nghe được tiền thưởng chín chữ số vẫn thờ ơ thì cũng là điều dễ hiểu. Nhưng thân thế của Giang Dược rõ ràng rất bình thường, hơn nữa nghe nói cha mẹ còn mất tích.
Với xuất thân gia cảnh như vậy, cư nhiên có thể chống đỡ được sự hấp dẫn của tiền tài? Kể cả cho dù chỉ là làm ra vẻ, thì cũng không đơn giản.
"Chị Như, tiền thưởng chín chữ số quả thật rất hấp dẫn. Có điều tôi nghĩ trái nghĩ phải, tựa hồ loại hành động này các chị cũng không cần đến tôi tham dự chứ?”
“Không! Bọn chị đúng là thiếu một đồng đội có thực lực mạnh mẽ. Trương Kế Nghiệp có mắt không tròng, nhưng chị thì khác, từ lúc vừa nhìn thấy em, chị đã khẳng định em chính là đồng đội mạnh mẽ mà bọn chị muốn tìm. Còn chưa nói, ánh mắt tiểu tử Nhất Phong này thật đúng là không tệ. Thế nào, em trai, có hứng thú tham gia với bọn chị không? Chị cam đoan, chỉ cần em chịu gia nhập, chị có thể làm chủ, cho em hết tiền thưởng. Những chỗ tốt khác mà em xứng đáng có được, bọn chị cũng sẽ chia cho em không thiếu một phần.”
“Điều kiện là gì?”
Nếu đã nói đến phần này, nghe điều kiện của đối phương một chút cũng được.
Không có lý do gì mà một đám con ông cháu cha trù tính hoạt động, lại ưu tiên hết chỗ tốt cho hắn. Phía sau những lời đường mật ngọt ngào, chắc chắn sẽ luôn kèm theo điều kiện khó khăn.
Hứa Thuần Như thưởng thức gật đầu.
Nếu Giang Dược đáp ứng sảng khoái, ngược lại cô sẽ hoài nghi, tìm Giang Dược rốt cuộc có phải là lựa chọn chính xác hay không.
"Điều kiện rất đơn giản, thực lực mấy người bọn chị kém em khá xa. Khi gặp tình huống nguy hiểm, em phải đứng ra chống đỡ giúp bọn chị.”
“Điều kiện này chung chung quá."
Giang Dược thẳng thắn nói.
"Thế nào là tình huống nguy hiểm, chờ đến lúc thảo luận chi tiết, chúng ta sẽ nói rõ ràng cụ thể hơn. Nói tóm gọn, bọn chị muốn mượn thực lực của em. Nhất Phong trước đó kỳ thật đã bí mật tiết lộ với chị, sau đó chị cũng hỏi thăm, biết được sự kiện tập kích hôm nay, em và con gái ngài thị trưởng Tinh Thành đang ở cùng nhau, mười mấy tên vũ trang súng ống đối phó các em, cơ hồ là toàn quân bị diệt. Mặc dù chị không thể nghe ngóng chi tiết cụ thể, nhưng chị chắc chắn em chính là người bọn chị cần.”
“Vì sao không thể là Hàn Tinh Tinh?”
Giang Dược tò mò hỏi.
Hứa Thuần Như cười ha hả:
"Thực lực Hàn Tinh Tinh cùng lắm chỉ nhỉnh hơn bọn chị một chút. Nếu cô ấy mạnh như vậy, tại sao người vào bệnh viện không phải là em, mà là cô ấy? Vả lại, cho dù Hàn Tinh Tinh có thực lực này, nhưng cô ấy lại là thiên kim của ngài thị trưởng, tham gia thử thách với cô ấy, chẳng phải là tranh ăn với hổ sao? Kết quả không chừng tất cả đều bị cô ấy nuốt hết, liệu bọn chị còn có thể húp được bao nhiêu nước canh đây?”
Hứa Thuần Như ngược lại rất thẳng thắn.
Đây chính là sự thật hiển nhiên.
Cho dù bọn họ đều là con cháu quyền quý, nhưng thế lực của bọn họ hiển nhiên vẫn còn kém xa ngài thị trưởng. Huống chi gia tộc sau lưng ngài thị trưởng Tinh Thành lại là gia tộc siêu cấp có thể tính trên đầu ngón tay của nước Đại Chương.
Bọn họ còn không ngu xuẩn đến độ mời Hàn Tinh Tinh cùng tham gia thử thách.
Khoan nói đến việc nên phân phối lợi ích như thế nào, chẳng may trong quá trình thử thách có vấn đề gì xảy ra, ai có thể gánh nổi trách nhiệm?
"Chị Như, cám ơn chị đã thẳng thắn. Tôi còn một nghi vấn cuối cùng, rốt cuộc là các chị có thể đạt được bao nhiêu lợi ích từ thử thách này? Vì sao phải hao phí hết tâm tư để tham gia, bất chấp khả năng gặp nguy hiểm? Tôi vẫn cứ cảm thấy những phần thưởng kia không đáng để các chị đại động can qua đến như vậy.”
"Không hổ là người được chị chọn trúng. Em đoán không sai. Đúng là mục đích của bọn chị không chỉ là những phần thưởng đó.”
“Không biết em đã nghe qua hệ thống chứng nhận Người siêu phàm chưa?”
"Có nghe qua đôi chút."
"Tháng Năm sẽ đưa ra hệ thống chứng nhận Người siêu phàm. Nếu chúng ta có thể hoàn thành một nhiệm vụ thử thách nội bộ trước đó, có lẽ khi làm chứng nhận Người siêu phàm, sẽ có ưu thế bất ngờ. Thậm chí trực tiếp đạt được chứng nhận Người siêu phàm.”
Giang Dược đăm chiêu.
Hắn đang suy nghĩ, những lời này của Hứa Thuần Như có lẽ là thật, nhưng rốt cuộc đấy có phải mục tiêu cuối cùng của họ hay không, Giang Dược đúng là khó có thể nắm chắc.
"Kỳ thật, không chỉ riêng bọn chị, cả em cũng thế. Nếu em hoàn thành xuất sắc thử thách lần này, em cũng có thể trực tiếp đạt được chứng nhận Người siêu phàm.”
Không thể không thừa nhận, tài ăn nói của Hứa Thuần Như mạnh hơn Trương Kế Nghiệp nhiều.
Trương Kế Nghiệp nói chuyện, Giang Dược chẳng buồn phản ứng với anh ta, trong khi Hứa Thuần Như nói chuyện, ngược lại khiến hắn có chút động tâm.
"Nói thật, tôi đã hơi bị chị thuyết phục. Có điều rốt cuộc tôi có tham gia hay không, vẫn chờ đến thời điểm thảo luận vụ án cụ thể, mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.”
Giang Dược tất nhiên sẽ không khẳng định ngay từ đầu.
Nếu về sau phát hiện nhiệm vụ thử thách này nguy hiểm quá lớn, rõ ràng là đi tặng đầu người, Giang Dược dĩ nhiên sẽ không tham dự.
Theo logic thông thường, mấy người này hẳn là không đến mức não tàn như vậy, đi khiêu chiến nhiệm vụ ắt phải chết.
Nhưng ai biết đây có phải là một cái bẫy hay không?
Hứa Thuần Như dường như cũng không trông cậy vào việc nhanh chóng thuyết phục hắn, nghe hắn nói động tâm, Hứa Thuần Như vui vẻ cười.
"Em trai thật sự rất cẩn thận đấy. Có điều, chị Như thích. Chị nghe Nhất Phong nói, Hàn Tinh Tinh đối với em ưu ái có thừa, xem ra em quả thật có chút vốn liếng khiến con gái ưa thích a. Em xem chị được không? Có phải thể loại yêu thích của em không?”
Không giống như Hàn Tinh Tinh vẫn còn là học sinh trung học, vị sinh viên đại học Hứa Thuần Như này, các phương diện đều phát triển hơn, mà rõ ràng còn phóng khoáng hơn, cho dù là trêu chọc người, cũng rất thuần thục.
“Chị Như, lời của cái tên Nhất Phong kia nói, chị cũng có thể tin?”
"Chị tin."
Hứa Thuần Như cười hì hì nói:
"Nếu như Hàn Tinh Tinh không thích em, vậy chứng tỏ ánh mắt cô ấy thật sự quá kém.”
“Em trai, hình như em còn chưa trả lời câu hỏi của chị a? Đừng tưởng chị không biết em đang tính đánh trống lảng.”
Giang Dược cười nói:
"Chị Như, lần đầu tiên gặp mặt liền trả lời loại vấn đề này, chị không cảm thấy quá qua loa sao?”
“Có vài người gặp nhau lần đầu giống như đã quen biết cả đời. Một số người thì gặp nhau cả đời vẫn còn xa lạ như lần đầu tiên. Trong mắt chị, em chính là loại đầu tiên.”
Hứa Thuần Như càng cười tươi như hoa, giống như muốn đùa giỡn Giang Dược đến cùng, ánh mắt quyến rũ tập trung vào mặt Giang Dược, không cho phép Giang Dược trốn tránh.
"Chị Như, chị Như ơi, mấy trưởng bối gọi điện thoại tới, bảo chúng ta nhanh chóng đến phòng yến hội."
Bỗng nhiên thanh âm của Đỗ Nhất Phong không đúng lúc vang lên ngoài cửa.
Hứa Thuần Như tức giận hừ hừ nắm lấy một cái mô hình figure ném về phía cửa.
"Đỗ Nhất Phong, cút!"
Đỗ Nhất Phong cười hắc hắc:
"Chị Như, Giang Dược là do em mang đến, em phải chịu trách nhiệm a, chị cũng đừng hòng ăn hết người ta.”
“Hừ, chị ăn Giang Dược thì em mới có cơ hội trêu chọc Hàn Tinh Tinh chứ."
Trưởng bối bảo bọn họ đi xuống, những người này thật đúng là không dám chậm trễ. Kể cả tên Trương Kế Nghiệp miệng tiện cũng ngoan ngoãn xuống lầu.
Phòng dạ hội trang hoàng lộng lẫy, bữa tiệc tối cũng đã được chuẩn bị gần như đầy đủ.
Mấy vị nam nữ trung niên, vừa nhìn đã biết là tinh anh của xã hội, lục tục xuất hiện, hiển nhiên chính là trưởng bối của đám người Đỗ Nhất Phong.
Đỗ Nhất Phong dẫn Giang Dược đi tới trước mặt một đôi vợ chồng trung niên:
"Ba mẹ, đây chính là Giang Dược.”
“Giang Dược, đây là cha mẹ tôi."
Cha mẹ Đỗ Nhất Phong vừa nhìn đã biết là người của giới thượng lưu xã hội, toát lên một khí chất của những bậc tinh anh.
"Thưa cô, thưa chú."
Giang Dược hào phóng ân cần chào hỏi.
"Được, quả nhiên là tuấn tú lịch sự! Tốt lắm, tốt lắm! Nhất Phong, trong số bạn học của con có nhân tài xuất chúng như vậy, sao chưa từng thấy con dẫn về nhà? Suốt ngày chỉ biết giao du với một đám hồ bằng cẩu hữu, thật sự không ra thể thống gì.”
Lời này nhìn như khiển trách Đỗ Nhất Phong, kỳ thật lại khen Giang Dược một trận.
Giang Dược cũng không để ở trong lòng, loại nhân sĩ tinh anh này, mỗi một câu nói đều có thể là chiêu trò mánh lới, nếu mình quá coi trọng, vậy thì không khỏi có chút ngây thơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận