Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 396: Vị bạn học này không đơn giản a
Có điều bề ngoài, Đỗ Nhất Phong lại tỏ ra trầm ngâm không nói, không vội vàng thể hiện thái độ.
Nhìn tư thế của thầy Nhạc, cộng thêm thân phận của Vạn Nhất Minh, dụng ý của nhóm người muốn thông qua gã tìm hiểu tình hình của Giang Dược này đã quá rõ ràng.
Nói trắng ra là muốn dò xét ngọn nguồn của Giang Dược, hiển nhiên là muốn gây bất lợi cho Giang Dược.
Trong nháy mắt, trong lòng Đỗ Nhất Phong thậm chí nảy sinh một loại ghen ghét kỳ lạ nào đó.
Mọi người đều trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, tại sao Giang Dược lại xuất sắc như vậy? Đến mức ngay cả phó Đô đốc Vạn cùng thầy Nhạc đều phải đặc biệt tìm hiểu hắn, lập kế hoạch nhằm vào hắn?
Trùm học giỏi thời đại ánh mặt trời, lại lớn lên đẹp trai, toàn trường hơn phân nửa nữ sinh đều thầm thương trộm nhớ.
Vậy thì cũng thôi đi, chí ít khi đó Đỗ Nhất Phong còn không đến mức đặc biệt để ý.
Nhưng đến thời đại hỗn loạn rồi, dựa vào cái gì hắn vẫn xuất sắc như vậy? Lấy xuất thân của hắn, về lý không thể xuất sắc như vậy mới đúng.
Tại sao ông trời lại thiên vị Giang Dược đến thế?
Sâu trong nội tâm Đỗ Nhất Phong, thực ra có chút đố kỵ. Có điều lý trí nói cho gã biết, đối với những thiên tài xuất chúng như Giang Dược, cách chung sống tốt nhất vẫn là kết bạn với hắn.
Đây cũng là điều mà cha gã dặn dò trước đây.
Đỗ Nhất Phong đã từng cố gắng, muốn hòa nhập vào vòng tròn của Giang Dược.
Nhưng dù gã cố gắng thế nào, giữa họ luôn có một rào cản vô hình không thể phá vỡ, mãi mãi không thể hòa nhập hoàn toàn như Đồng mập mạp và Mao Đậu Đậu.
Đương nhiên, một phần vẫn là do Đỗ Nhất Phong không cam lòng hạ thấp tư thái.
Dương Tiếu Tiếu thấy Đỗ Nhất Phong do dự không quyết, nhịn không được khuyên nhủ:
"Nhất Phong, có chuyện gì khó xử a?"
Đỗ Nhất Phong khẽ run lên trong lòng, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh nhưng sâu thẳm của thầy Nhạc, bất giác cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng.
Chú Khánh ở bên cạnh nhắc nhở:
"Nhất Phong, công tử Vạn và thầy Nhạc có thể tìm con để hỏi ý kiến, đây là vinh dự cho con và nhà họ Đỗ. Có gì mà phải do dự?"
Lòng Đỗ Nhất Phong rung động, lời nói của chú Khánh, có phải là đại biểu cho thái độ của nhà họ Đỗ đang thay đổi?
Trước đây, trưởng bối nhà họ Đỗ đều muốn gã theo đuổi Hàn Tinh Tinh, hòng ôm chặt đùi thị trưởng.
Giờ đây, họ muốn đổi phe, chuyển sang phía phó Đô đốc Vạn?
Đỗ Nhất Phong nhìn Dương Tiếu Tiếu với ánh mắt phức tạp, trong lòng gã rõ ràng, chiếc thuyền hữu nghị giữa Dương Tiếu Tiếu và Hàn Tinh Tinh đã lật úp.
Dương Tiếu Tiếu có thể làm phản, nhà họ Đỗ tự nhiên cũng có thể học theo.
Hơn nữa, sâu thẳm trong lòng, Đỗ Nhất Phong hoàn toàn không có chút do dự hay áp lực tâm lý trước lựa chọn này. Sự thận trọng nãy giờ của gã chỉ là một loại thủ đoạn, nhằm tranh thủ thêm lợi ích mà thôi.
Chuyển sang phe phó Đô đốc Vạn, nhìn bề ngoài có vẻ như là một lựa chọn vững chắc hơn.
Vấn đề là, nhà họ Đỗ có thể thu được gì từ đây? Và bản thân “Đỗ Nhất Phong” gã sẽ có được gì?
Nghĩ đến đây, Đỗ Nhất Phong bỗng nở nụ cười:
"Chú Khánh, không phải con do dự, con chỉ đang nghĩ nên nói từ đâu."
Thầy Nhạc khẽ cười, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc bình nhỏ tinh xảo khoảng hai tấc, từ từ đẩy về phía Đỗ Nhất Phong.
"Bạn học Nhất Phong, không cần vội vàng, cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ ra được gì thì nói nấy. Chiếc bình này chỉ là món quà gặp mặt nhỏ của tôi. Nó quý giá hơn nhiều so với những loại thuốc rèn thể tinh hoa trên thị trường, có thể phát triển tiềm năng giác tỉnh của cậu, rèn luyện gân cốt và huyết mạch của cậu."
Dương Tiếu Tiếu ở bên cạnh khoa trương tán thưởng:
"Nhất Phong, còn không mau cảm ơn thầy Nhạc. Đừng coi thường chiếc bình này, trên thị trường tám con số cũng chưa chắc mua được. Với món đồ tốt này, biết đâu lần sau kiểm tra thể chất, cậu có thể trực tiếp đuổi kịp Giang Dược."
Số liệu thể chất đuổi kịp Giang Dược?
Trái tim Đỗ Nhất Phong đập nhanh, nhìn chằm chằm vào chiếc bình nhỏ, ánh mắt lập tức trở nên nóng bỏng.
Có điều lý trí bảo gã bình tĩnh, giữ vững lý trí.
Tuyệt đối không thể tỏ ra quá tham lam, không thể để bậc cao nhân coi thường.
Nhưng trong lòng gã, một giọng nói nhỏ không ngừng thúc giục:
"Nhanh nhận lấy, nhanh nhận lấy."
Đuổi kịp Giang Dược, đây chính là điều mà Đỗ Nhất Phong luôn khao khát.
Nói không quá chút nào, nếu có thể đuổi kịp Giang Dược về số liệu kiểm tra thể chất, dù cho phải giảm thọ ba năm, gã cũng cam lòng.
Thầy Nhạc lại bình tĩnh nói:
"Tiểu Tiếu nói đúng. Chiếc bình này thực sự có thể giúp cậu nâng cao tiềm năng đáng kể. Người bình thường có thể tăng hai đến ba lần, người có tố chất tốt thậm chí có thể tăng năm đến sáu lần."
Đỗ Nhất Phong luôn tự kiêu mình là người có tố chất tốt.
Gã bắt đầu tính toán trong đầu.
"Chỉ số của mình ở lần đo thứ hai là 60%, sau đó lén đo thêm một lần gần đây đã lên tới 110%, giờ mà tăng lên gấp ba, số liệu sẽ cực kỳ dọa người a! Nghe nói còn có thể tăng gấp năm sáu lần, vậy chẳng phải có thể quét ngang toàn bộ Tinh Thành hay sao?"
Nghĩ đến khả năng này, Đỗ Nhất Phong lập tức cảm thấy một luồng nhiệt huyết cuồn cuộn trong người.
Đến lúc đó, gã sẽ trở nên nổi tiếng trong gia tộc, mọi ánh mắt của lớp trẻ trong Tinh Thành đều tập trung vào gã, đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý.
Chỉ nghĩ đến viễn cảnh này thôi, toàn bộ huyết dịch trong người gã đã sôi lên, không thể kiểm soát.
Có điều Đỗ Nhất Phong không bị lạc lối bởi viễn cảnh xa vời này.
Loại thuốc rèn thể quý giá như vậy mà thầy Nhạc có thể mang ra cho cậu, chắc hẳn cũng có thể cung cấp cho những gia đình quyền quý khác trong Tinh Thành.
Thầy Nhạc như có thể nhìn thấu tâm can Đỗ Nhất Phong, khẽ mỉm cười nói:
"Loại thuốc rèn thể này cực kỳ quý giá. Hiện tại, trên toàn Tinh Thành, chỉ có chưa đến một bàn tay số người có tư cách sử dụng nó."
Dương Tiếu Tiếu nói:
"Nhất Phong, ngay cả tôi cũng không có tư cách sử dụng thứ này. Xem ra thầy Nhạc rất coi trọng cậu đấy."
Đỗ Nhất Phong hít sâu một hơi, sau một cuộc đấu tranh mãnh liệt giữa lý trí và cảm xúc, gã cố gắng rời mắt khỏi chiếc bình nhỏ, ngồi thẳng lưng trên ghế sofa, cúi đầu kính cẩn.
"Thầy Nhạc, xin lỗi vì sự thất thố vừa rồi. Hễ nhắc tới Giang Dược là con lại không bình tĩnh được."
Đỗ Nhất Phong khéo léo đổ lỗi cho Giang Dược, chứ không phải do bình thuốc.
"Con và Giang Dược học cùng lớp với nhau được bảy năm. Trong bảy năm qua, mối quan hệ của chúng con không thể nói là xa xôi, nhưng cũng không thể nói là thân thiết. Cậu ta xuất thân bình thường, nhưng vóc dáng, tinh thần và thành tích học tập đều xuất sắc, được nhà trường yêu thích, tính cách cũng có chỗ đặc biệt, vì vậy cậu ta rất nổi tiếng ở trường."
"Bảy năm cùng lớp, thỉnh thoảng con cũng sẽ so sánh bản thân với cậu ta, nhưng không đến mức đối chọi. Có đôi khi con cũng hơi ghen tỵ với cậu ta."
"Tại sao cậu ta lại đẹp trai như vậy? Tại sao cậu ta lại học giỏi như vậy dù không phải là người chăm chỉ nhất? Tại sao cậu ta là con nhà bình thường mà lại được các nữ sinh vây quanh?"
"Vì vậy, thỉnh thoảng con tìm cơ hội thể hiện trước mặt cậu ta, khoe khoang những thứ gì đó, điều đầu tiên con nghĩ đến là khoe khoang trước mặt hắn. Con muốn nhìn thấy vẻ mặt ngưỡng mộ hoặc kinh ngạc của cậu ta, điều đó sẽ khiến con vô cùng thỏa mãn."
"Thật đáng tiếc, trong sáu năm qua, con chưa bao giờ thành công. Mỗi lần con khoe khoang, những người khác đều tỏ ra ghen tỵ, nhưng cậu ta thì không, cậu ta chỉ luôn nở một nụ cười nhàn nhạt, không bài xích nhưng cũng không hâm mộ... Như được cậu ta được sinh ra với một loại cảm giác ưu việt chết tiệt nào đó, giống như không có gì tốt đẹp lọt vào mắt hắn. Điều ghê tởm hơn là cảm giác ưu việt này của cậu ta không hề giả tạo, mà như thể một loại khí chất bẩm sinh."
Thầy Nhạc gật đầu hài lòng, nhận xét:
"Điều này cho thấy người này từ nhỏ đã có tâm cơ sâu sắc, hoặc là kiến thức phi thường, tầm nhìn xa hơn so với những người cùng lứa."
"Đúng vậy, tính cách cậu ta có gì để chê bai, đặc biệt là sự kiên nhẫn, quả thật là phi thường. Cậu ta muốn làm gì đó, sẽ không bao giờ treo bên miệng, mà chỉ âm thầm lặng lẽ hoàn thành. Là một người thuộc trường phái hành động thực thụ.”
"Hơn nữa, cậu ta trời sinh đã có khí chất lãnh đạo, lại còn có một vầng hào quang may mắn đến kỳ lạ, thậm chí khiến cho những người xung quanh đều có vận may tốt. Những người thân cận với cậu ta trong trường, hầu như tất cả đều đã giác tỉnh."
Dương Tiếu Tiếu bỗng nói:
"Đâu phải ai cũng gặp may? Vu Hoành Đồ chẳng phải xui xẻo chết sớm còn gì? Rồi Vương Hiệp Vĩ cũng đã giác tỉnh đâu?"
"Vu Hoành Đồ là tự tìm đường chết, nếu không, tôi đoán sớm muộn gì cũng sẽ giác tỉnh. Về phần Vương Hiệp Vĩ, tôi vừa nhận được tin tức nội bộ từ trường học, có lẽ cũng đã giác tỉnh."
Đỗ Nhất Phong nói một tràng, có chút không chắc chắn, lén lút nhìn thầy Nhạc.
Gặp ánh mắt mỉm cười của thầy, dường như thầy có vẻ hài lòng với tin tức này.
"Nhất Phong, nghe nói lần này trong kỳ thử thách nội bộ chứng nhận Người siêu phàm, cậu đã kéo Giang Dược vào đội? Hơn nữa còn bỏ ra giá cao để thuê?"
Đỗ Nhất Phong thẳng thắn thừa nhận:
"Lúc đó Giang Dược đang nổi tiếng, cha con bảo con tiếp cận cậu ta nhiều hơn, con cũng ôm ý đồ lôi kéo cậu ta, nên đã bỏ ra vài chục triệu để mời."
"Số tiền đó xài đáng giá chứ?"
Thầy Nhạc mỉm cười hỏi.
Vì chuyện thiên thạch, Đỗ Nhất Phong theo bản năng muốn nói không đáng. Nhưng lập tức nghĩ đến lời dặn trước đó của chú Khánh, muốn thoát khỏi tâm ma về thiên thạch.
Suy nghĩ một hồi lâu, Đỗ Nhất Phong mới thở dài nói:
"Thật ra con rất muốn nói không đáng, nhưng nói thật, số tiền này xài rất đáng. Cậu ta đã cứu mạng con ít nhất vài lần. Con không hề nói quá, nếu không có cậu ta, con có rất khả năng sẽ không thể trở về từ khu sinh thái."
Lời nói này có phần hạ thấp bản thân mình, nên Đỗ Nhất Phong lại nhịn không được nói thêm:
"Thật ra không chỉ có con, mà còn những người đồng hành khác, bao gồm cả thiên kim tiểu thư của thị trưởng Tinh Thành là Hàn Tinh Tinh. Nếu không có sự che chở của Giang Dược, cô ta cũng chưa chắc có thể sống sót trở về Tinh Thành."
Thầy Nhạc như có suy nghĩ gì đó, sau một lúc mỉm cười nói:
"Có vẻ trải nghiệm của các cậu ở khu sinh thái lần này hẳn là vô cùng mạo hiểm và thú vị. Cậu có thể kể lại cụ thể được không? Càng chi tiết càng tốt, tốt nhất là không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào."
"Vâng, vậy con sẽ kể lại từ ngày đầu tiên..."
Những sự kiện xảy ra tại khu sinh thái cách đây vài ngày vẫn còn in đậm trong tâm trí Đỗ Nhất Phong.
Gã kể lại một cách tỉ mỉ, theo trình tự thời gian, từ đầu đến cuối, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Bắt đầu từ hành trình đến khu sinh thái, trải qua thôn Mã Khê, di chuyển bằng đường thủy, đến khu sinh thái, check in nhà nghỉ, và những sự kiện kỳ bí xảy ra vào đêm đó...
Cho đến tận ngày cuối cùng, khi họ bước vào cốc Thần Tiên bí ẩn, Đỗ Nhất Phong đều không hề che giấu bất cứ điều gì, kể lại tất cả mọi thứ một cách chi tiết nhất.
Trong đó, gã cũng kể về trò chơi Du Hành Rừng Rậm, mê cung thời gian ở khu vui chơi Tò Tí Te, và những sự kiện xảy ra tại trang viên cổ tích.
Câu chuyện của gã kéo dài suốt hai, ba tiếng đồng hồ.
Tất cả mọi người, bao gồm cả thầy Nhạc, đều bị cuốn hút bởi câu chuyện ly kỳ và đầy bí ẩn này. Họ không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
"Thầy Nhạc, con đã cố gắng nhớ lại tất cả mọi chi tiết về những gì xảy ra tại khu sinh thái. Con tin mình hẳn đã không bỏ sót điều gì. Tất nhiên, những gì con kể lại chỉ là những gì con nhìn và nghe thấy. Những gì xảy ra ngoài tầm mắt, con không dám khẳng định hay suy đoán, để tránh làm ảnh hưởng đến phán đoán của thầy."
"Cậu không thấy được bao nhiêu?"
"Thực ra cũng không nhiều. Cậu ta hầu như luôn ở bên cạnh con, chỉ có một vài lần hành động một mình. Có điều có một số thời điểm con ngủ thiếp đi, không biết cậu ta có lẻn đi đâu hay không. Nhưng con nghĩ cũng không có gì đặc biệt."
Thầy Nhạc không nghi ngờ lời nói của Đỗ Nhất Phong.
Y nhắm mắt lại, như đang cố gắng tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ này.
Một lúc sau, y mở mắt ra nói:
"Nhất Phong, Tiếu Tiếu, người bạn học này của các con quả là không đơn giản."
"Khi đến thôn Mã Khê, hắn chọn đi đường thủy, trước khi đi còn gom góp rất nhiều thức ăn. Điều này chứng tỏ hắn có khả năng phán đoán tốt, tinh tế và chu đáo, biết nhìn xa trông rộng và có khả năng phòng ngừa bất trắc."
"Khi tất cả mọi người đều bị lời triệu hồi kỳ bí hút hồn, duy chỉ có hắn không bị ảnh hưởng. Điều này chứng tỏ hắn có tinh thần lực mạnh mẽ, ý chí kiên định, những sự kiện quỷ dị thông thường không thể làm dao động tâm trí của hắn."
"Hắn nghĩ ra cách đi đến khách sạn để phát điện, đồng thời cân bằng tốt các mối quan hệ, tránh xa mâu thuẫn. Điều này chứng tỏ hắn có khả năng xử lý tình huống linh hoạt và tư duy logic chặt chẽ."
"Khi những người bạn đồng hành của các cậu bị hoa dâm bụt nuốt chửng, tất cả mọi người đều không phát hiện ra điều gì bất thường, duy chỉ hắn nhận ra được vấn đề. Điều này chứng tỏ hắn có khả năng quan sát tỉ mỉ và nhạy bén với nguy hiểm."
"Trong rừng, khi tính mạng của cậu bị đe dọa, hắn đã cứu cậu một cách nhanh chóng. Điều này chứng tỏ hắn có khả năng phản ứng nhanh nhạy và kỹ năng chiến đấu cao siêu."
"Mê cung thời gian... Ha ha ha, đặc biệt là mê cung thời gian này. Nghe cậu miêu tả, ta cũng cảm thấy rùng mình. Nếu ta bị lạc vào đó, e rằng ta cũng sẽ không thể thoát ra được. Vậy mà hắn có thể dẫn dắt các cậu đi qua đó, điều này càng khiến ta thêm ngạc nhiên."
"Tại trang viên cổ tích, hắn một mình dẫn dắt lũ quái xương đi. Điều này cho thấy hắn có mối liên hệ đặc biệt với những con quái vật tai họa này."
"Về cốc Thần Tiên, nghe cậu nhắc đến thiên thạch, dựa trên miêu tả của cậu, ta phán đoán Giang Dược hẳn là không về tay trắng. Mặc dù cậu kịp thời phát hiện, nhưng nếu hắn đã giấu thiên thạch trước khi bò cáp treo, cậu cũng không thể làm gì được."
Lời nói tưởng chừng vô tình của thầy Nhạc lại khiến Đỗ Nhất Phong dấy lên sóng gió trong lòng.
"Thầy Nhạc, thầy cũng cho rằng Giang Dược đã nuốt riêng thiên thạch sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận