Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 139: Tư cách tham gia chợ đen
Chờ chú Hàn trình bày qua một lần, Giang Dược mới hiểu được đại khái.
"Ý chú là, loại cỏ ngưng khói này vừa mới xuất hiện trên thị trường chợ đen?"
"Đúng, có điều muốn giao dịch trên thị trường chợ đen, cần phải có giấy nhập chợ. Tôi sẽ nghĩ biện pháp lấy cho cậu một tấm giấy. Thời gian vào tối mai.”
"Chợ đen rốt cuộc nằm ở đâu?" Giang Dược trước kia chưa từng tham gia loại giao dịch ngầm này, không khỏi tò mò.
Thì ra người của chính phủ mày rậm mắt to như chú Hàn lại cũng tham gia giao dịch chợ đen?
"Thị trường chợ đen được gọi là thị trường chợ đen vì nó không có vị trí cố định. Bởi vì giao dịch trong đó không thể lộ ra ánh sáng, vì vậy địa điểm giao dịch vẫn luôn biến động. Cho nên, trước mắt tôi cũng không biết lần này chợ đen sẽ tổ chức ở đâu. Chỉ có thể chờ tới khi họ thông báo.”
“Được rồi, chú Hàn, lần này thật cảm ơn chú."
Hàn Dực Minh cười ha ha nói:
"Có gì đâu, tôi cũng chỉ là hỏi thăm một chút tin tức, so với những gì Cục Hành động chúng tôi nợ cậu, việc này cũng không tính là gì.”
“À đúng rồi, tôi phải nhắc nhở cậu một chút." Hàn Dực Minh bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì đó.
"Thị trường chợ đen, có rất nhiều kẻ giàu có, cho nên, cậu tốt nhất nên chuẩn bị một chút. Những thứ trên thị trường chợ đen rất hiếm và được săn đón khắp nơi. Chưa chắc cậu đã đủ tiền để mua nó. Ngay cả khi đủ tiền, đều là giá trên trời. Theo tôi, nếu cậu muốn có được thứ gì đó từ chợ đen, tốt hơn là nên chuẩn bị đồ vật có giá trị tương xứng.”
Nói trắng ra chính là đồ ở thị trường chợ đen, nếu quy đổi thành tiền, sẽ là một con số trên trời. Mười triệu của Giang Dược là một khoản tiền lớn đối với gia đình bình thường, có thể thay đổi cuộc sống, nhưng đặt vào trong thị trường chợ đen, chỉ là mưa bụi, chưa chắc sủi lên được tí bọt nước nào.
Những thứ trên thị trường chợ đen, thông thường đều không thể đo lường bằng tiền bạc được.
Nơi đó càng khuyến khích lấy vật đổi vật, lấy thứ mình không cần hoặc chưa cần lắm để đổi thứ mình cần.
Lần chợ đen này sẽ diễn ra vào tối mai, nói cách khác, thời gian còn sót lại để Giang Dược chuẩn bị là rất gấp.
Có điều Giang Dược suy nghĩ một chút, trong lòng đã có chủ ý.
"Được, tôi hiểu rồi, lát tôi trở về chuẩn bị một chút."
Hàn Tinh Tinh vẫn vểnh cái miệng nhỏ nhắn, hiển nhiên rất là bất mãn với sự xuất hiện đột ngột của chú tư, quấy rầy mất thế giới tốt đẹp của hai người.
"Đồng chí Hàn Dực Minh, đồng chí đường đường là công chức nhà nước, lại đi thông đồng với học sinh trung học, rủ đi chợ đen gì đó. Hơn nữa còn công khai đàm luận trước mặt công dân năm tốt như tôi, quá đáng!”
"Tinh Tinh, hai người đây là..." Vẻ mặt chú Hàn mang theo vài phần cười trêu chọc.
"Đừng kêu thân mật như vậy, hiện tại tôi là công dân Hàn Tinh Tinh, còn đồng chí là công chức Hàn Dực Minh. Tôi chính thức phản đối và phê bình đồng chí.”
“Được rồi! Con cứ coi chú là không khí, hoặc dứt khoát coi như chú không xuất hiện là được.” Chú Hàn nhếch miệng cười, phất phất tay với Giang Dược, một cước đạp ga lượn mất.
Giang Dược thấy chú Hàn không nói nghĩa khí như vậy, nói chuồn là chuồn, cũng không chào hỏi một tiếng, không khỏi cười khổ lắc đầu.
"Giang Dược, có phải anh cũng muốn chuồn mất hay không?" Hàn Tinh Tinh tức giận nhìn chằm chằm Giang Dược.
Giang Dược gãi gãi đầu, hắn thật đúng là nghĩ như vậy, nhưng ngặt nổi chú Hàn còn chuồn nhanh hơn hắn, làm hắn hơi khó xử.
"Ừ thì... vừa rồi em cũng nghe rồi đấy, anh phải trở về chuẩn bị.”
“Được!” Hàn Tinh Tinh bỗng nhiên nở nụ cười, thuận thế ôm lấy cánh tay Giang Dược:
"Em đi với anh, vừa lúc tham quan biệt thự nhà anh luôn.”
“Tinh Tinh, em nói thật hay đùa vậy?” Giang Dược hoảng sợ.
"Anh xem em giống như đang nói đùa sao?" Hàn Tinh Tinh chớp chớp mắt to.
"Chuyện này... giờ cũng đã trễ rồi.”
“Phận con gái như em còn không sợ muộn, anh là đàn ông con trai mà sợ cái gì? Hơn nữa, không phải anh có thể bắt ma sao? Cho dù trên đường gặp phải yêu ma quỷ quái, anh thuận tiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, anh không thấy nó rất lãng mạn sao?”
Lãng mạn cái búa!
Em tưởng đây là kịch cẩu huyết, đi bắt quỷ còn mang theo mỹ nữ? Ngoài đời thật, lệ quỷ lui tới, giết người trong chớp mắt, ngoại trừ máu tanh thì chỉ có khủng bố, móc đâu ra lãng mạn?
Có điều nhìn Hàn Tinh Tinh nghiêm túc như vậy, Giang Dược phỏng chừng khuyên lui không nổi.
Vả lại người ta cũng chỉ muốn đến nhà xem một chút, cũng không tính là yêu cầu quá đáng gì.
Cũng may đường tới khu biệt thự ngõ Đạo Tử cũng không tính là rất xa, đạp xe đi qua chỉ tốn hai chục phút.
Đội trưởng Vương tận tâm tận lực, giống như bất kỳ thời điểm nào cũng đều có mặt trên cương vị.
Nhìn thấy Giang Dược chở theo một cô gái, đội trưởng Vương thậm chí còn không tra hỏi thân phận của Hàn Tinh Tinh, chuẩn bị cho qua.
"Đội trưởng Vương, hỏi thăm một chút, xung quanh đây làm sao có thể mua được gia cầm sống?"
"Gần đây không có chợ gia cầm sống, nhưng nếu Giang tiên sinh cần, chúng tôi có thể mua thay. Khi nào thì ngài cần? Là loại gia cầm nào?”
“Mua giúp tôi một con gà trống. Đúng rồi, khu biệt thự của chúng ta hẳn là không cho nuôi gà chứ?”
Vấn đề này làm cho Vương đội trưởng có chút dở khóc dở cười.
Thưa ngài, nơi đây là khu biệt thự cao cấp nhất, thiêng liêng nhất của Tinh Thành, ngài lại hỏi tôi có thể nuôi gà hay không? Ngài nghiêm túc đấy chứ?
Nhưng lời này do Giang Dược hỏi ra miệng, đội trưởng Vương thật đúng là không dám có bất kỳ mạo phạm nào.
"Giang tiên sinh, về nguyên tắc, kỳ thật bất cứ khu dân cư nào trong thành phố đều không cho phép chăn nuôi gia cầm. Khu biệt thự chúng ta càng không cần phải nói. Nếu ngài thực sự cần nuôi gia cầm sống, chúng tôi có thể tìm cách kiếm cho ngài một nơi để nuôi, có được không?”
Giang Dược suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy có hơi giày vò người ta quá, hơn nữa cũng không tiện.
Hắn lập tức khoát tay áo:
"Quên đi, khi nào tôi cần thì mua cũng được. Tối nay nhờ anh giúp tôi mua một con gà trống, càng già càng tốt. Không cần quan tâm giá cả.”
Kỳ thật nếu là dùng làm nguyên liệu nấu ăn, gà trống ngược lại không đáng giá.
Ở nông thôn, rất nhiều gia đình xây nhà, lúc động thổ, lúc xông đất, đều chú ý giết gà trống lấy máu tiêu trừ tà khí.
Bình thường loại gà trống này, dù không dùng tới thì cuối cùng cũng sẽ không ăn thịt, cứ nuôi cho đến khi nó chết già mới thôi, thậm chí có đôi khi còn thả ra ngoài hoang dã.
Nhìn chung, giá trị thực phẩm của gà trống kém hơn nhiều so với gà mái. Vì vậy, giá của gà trống thực sự là tương đối thấp.
"Giang tiên sinh, hiện tại tôi sẽ phái người đi mua. Trong vòng hai giờ sẽ đưa đến biệt thự số chín cho ngài.”
Vào nội khu, hai người đạp xe trên con đường tĩnh lặng mát mẻ, Hàn Tinh Tinh mở rộng hai tay, ôm lấy ánh trăng dịu dàng, hít thở không khí trong lành của khu biệt thự, vẻ mặt hưởng thụ.
"Quả nhiên, vẫn là cuộc sống của người giàu là hạnh phúc nhất. Toàn bộ Tinh Thành, cơ hồ không tìm được khu thứ hai có chất lượng không khí xịn như thế này chứ?”
Khu biệt thự ngõ Đạo Tử, ít nhất đã có lịch sử trăm năm. Nơi này, từng ngọn cỏ, từng cành cây, từng viên gạch, từng lát đá đều có nội tình thâm hậu.
Cây cối cơ bản cũng đã được trồng vài chục năm, cho nên không gian xanh tuyệt đối là cao cấp nhất Tinh Thành.
Hơn nữa nơi đây còn được bảo trì đúng cách, tuy cổ xưa mà lại không có bất kỳ cảm giác cũ kỹ nào.
Loại xanh mát này, loại yên tĩnh này, đúng là được trời ưu ái.
"Tinh Tinh, em đường đường là con gái thị trưởng, nói những lời như vậy cũng không sợ người khác chê cười?"
"Có gì để cười? Từ nhỏ đến lớn, theo cương vị công tác của ba em, đã từng chuyển nhà rất nhiều lần, nhưng đều chỉ là ở nhà phố hoặc nhà chung cư. Nào giống như anh, có thể được ở biệt thự.”
Hai người cười cười nói nói, chỉ chốc lát sau đã đến gần biệt thự số chín.
"Là căn này sao?" Hàn Tinh Tinh trừng to đôi mắt xinh đẹp, vô cùng kinh ngạc.
Cô cũng là người biết hàng, vừa rồi một đường nhìn qua, đã có hiểu biết đại khái về toàn bộ khu biệt thự. Căn biệt thự số chín này, tuyệt đối là biệt thự vua trong tất cả biệt thự ở ngõ Đạo Tử!
Cho dù không phải là độc nhất vô nhị, ít nhất cũng là một trong mấy căn ưu việt nhất!
Nói nó vượt trội, không chỉ riêng bản thân ngôi nhà, mà còn bao gồm vị trí, cấu trúc tổng thể, cảnh quan và sự riêng tư.
Giang Ảnh ra mở cửa thì phát hiện có một cô gái khí chất siêu phàm đang ngồi phía sau Giang Dược, thoáng có chút giật mình.
Giang Ảnh cũng là một mỹ nữ, giữa các mỹ nữ đều có một loại cộng hưởng khí chất. Cô liếc mắt nhìn Hàn Tinh Tinh một cái, liền cảm thấy cô bé này thật xinh đẹp, hơn nữa không phải loại xinh đẹp dung tục tô son trát phấn bình thường, mà là một loại xinh đẹp cao quý tinh xảo.
Nhà bình thường tuyệt đối không có khả năng nuôi ra được khuê nữ tinh mỹ như vậy.
"Đây là chị anh, Giang Ảnh."
"Chị, đây là bạn học của em, Hàn Tinh Tinh, là con gái của thị trưởng Tinh Thành, cũng là cháu gái của chú Hàn."
"Em chào chị Ảnh, rất vui được gặp chị.”
“A, chào em, mời em vào." Giang Ảnh ngược lại cũng không tỏ ra gia trưởng phong kiến, không tiến hành các loại dò hỏi, mà rất khách khí mời Hàn Tinh Tinh vào nhà.
Tam Cẩu đang nhai đồ ăn vặt trong phòng khách, bất thình lình liếc mắt một cái, phát hiện có người ngoài đến, vốn cũng không phải đặc biệt để ý.
Có điều chờ cậu thấy rõ người tới là ai, miếng bánh quy trong tay bỗng rơi bẹp một tiếng xuống đất.
Hàn Tinh Tinh!
Chị gái xinh đẹp đáng yêu trong truyền thuyết!
Tam Cẩu bỗng nhiên có chút chột dạ, lén lút muốn theo bậc thang trốn lên tầng hai.
"Tam Cẩu, em không lễ phép như vậy sao? Khách đến cũng không thưa một tiếng?” Giang Ảnh quát lớn.
Tam Cẩu ngại ngùng cười, vẻ mặt vô hại nói:
"Em chào chị ạ.”
Hàn Tinh Tinh đột nhiên nhớ tới một chuyện cũ, lần trước Giang Dược từng nhắc tới, người ban đầu bảo cô gửi ảnh là em họ của Giang Dược.
Chẳng lẽ chính là đứa em thúi trước mắt này?
Gương mặt Hàn Tinh Tinh lộ ra nụ cười chế giễu:
"Em chính là Tam Cẩu sao?”
“Ồ? Vâng ạ! Chị biết em hả?”
“Biết, chị còn biết em là em họ của Giang Dược, rất biết gây sự, có phải hay không?”
"Hắc hắc, đó là anh hai vu khống em. Chứ em rất thành thật.” Tam Cẩu gãi gãi đầu, phủ nhận thẳng thừng.
"Thật sao?" Hàn Tinh Tinh tỏ vẻ không tin.
"Thật còn hơn vàng ròng, chị nhìn em mày rậm mắt to, trời sinh đã chính phái."
Giang Dược không kiên nhẫn:
"Được rồi, được rồi, Tam Cẩu, người ta đã sớm biết chuyện em gạt xem ảnh, còn chống chế cái gì a. Tinh Tinh, em cũng đừng truy cứu nó nữa.”
“Hả? Anh hai, anh lại dám phản bội em!” Tam Cẩu vô cùng xấu hổ, bỏ chạy nhanh như chớp.
"Chị ơi, chị dẫn Tinh Tinh đi tham quan một chút nhé."
Nếu đã về đến nhà, công việc khổ sai này tự nhiên phải ném cho chị cả.
Đến nhà Giang Dược, Hàn Tinh Tinh cũng thay đổi phong cách quấn người trước đó, căn bản không còn quấn lấy Giang Dược nữa, ngược lại rất nhanh dính với Giang Ảnh, hai người vừa nói vừa cười, ai không biết còn tưởng rằng hai người là chị em tốt nhiều năm.
Giang Dược thậm chí không thể không bội phục, không hổ là con nhà quyền quý thực thụ, có giáo dưỡng đàng hoàng.
Đừng thấy Hàn Tinh Tinh bình thường làm người có chút tùy hứng, thậm chí còn hơi cường thế, nhưng cô rất hiểu trường hợp nào nên ở chung với người nào ra làm sao.
Bản lĩnh này, hiển nhiên là đã được trui rèn mưa dầm thấm đất từ nhỏ.
Không thể nói người ta bợ đỡ hay hiện thực được, bởi vì đây là cuộc sống hàng ngày, gia giáo hàng ngày của người ta.
Giang Dược lên lầu, đẩy cửa phòng Tam Cẩu ra.
Tam Cẩu nhìn thấy Giang Dược vào, nghiêng người, quay mông về phía hắn, hiển nhiên là giận dỗi.
"Coi em kìa, không có tiền đồ chút nào." Giang Dược cũng không để ý, đặt mông ngồi trước người Tam Cẩu:
"Tam Cẩu, lần trước ở từ đường, em nói ông nội truyền bản lĩnh cho em, là bản lĩnh gì, nói anh nghe một chút?”
“Em không nói." Tam Cẩu vẫn còn tức giận, hừ hừ nói.
"Thật không nói sao? Vốn định tặng cho em thứ tốt, nếu em không có hứng thú, vậy thì quên đi.” Giang Dược lẩm bẩm.
“Em không cần!” Tam Cẩu rất cứng rắn.
"Vậy thì thật đáng tiếc, em cũng đừng hối hận nha."
Tam Cẩu có chút dao động, muốn quay đầu lại, lại cảm thấy cứ như vậy mà quay đầu, quá mất mặt.
"Anh nói trước là cái gì đi."
"Dĩ nhiên là thứ tốt, đao thương bất nhập, em nói có phải là thứ tốt hay không?"
Tam Cẩu nghe vậy, xoay mông lại:
"Anh hai, anh không phải lại lừa gạt con nít đấy chứ?”
“Anh đã bao giờ lừa em chưa?”
"Đao thương bất nhập, đó là cái gì? Bảo giáp?”
Còn trâu bò hơn bảo giáp, bởi vì giáp mặc trên người vẫn còn ngại nặng, nhưng thứ này mang theo bên người không có sức nặng. Em nói có phải trâu bò hơn bảo giáp hay không?"
“Anh hai, anh lấy đâu ra thứ tốt này?”
"Ông nội truyền cho anh a."
“Trước kia không phải anh nói ông nội không có truyền thứ gì cho anh sao!”
"Trước kia đúng là không có, hai ngày trước trở về Bàn Thạch Lĩnh, ông nội đã truyền cho anh."
"Không thể nào! Đêm đó ông nội vẫn ở bên cạnh em, làm sao có thể truyền cái gì cho anh. Cả đêm anh còn không ở trong đại sảnh từ đường.”
“Nếu anh nói anh vẫn ở trong đại sảnh cả đêm, em có tin không?”
Đoạn Giang Dược thuật lại tình huống đêm đó lẫn phán đoán của mình về thời không song song trong đại sảnh từ đường.
“Là vậy sao?” Tam Cẩu cái hiểu cái không, có điều Tam Cẩu biết là ông nội am hiểu dùng bùa chú.
“Anh hai, vậy ông nội đã truyền cho anh cái gì?”
"Một cây bút, một con tằm ngọc, còn có hạt châu trên bích họa lần trước, kỳ thật là một viên kiếm châu, hẳn là bảo vật bí truyền của ông nội. Có điều, với thực lực trước mắt của anh, căn bản không cách nào thúc giục kiếm châu, hơn nữa linh khí kiếm châu cũng đã tiêu hao hết, trước mắt không còn tác dụng gì.”
Tam Cẩu nghe xong, nhất thời vui vẻ.
"Coi vậy ông nội vẫn là yêu thương em hơn, ha ha."
"Nhìn nè, ông nội cũng truyền em ba món lễ vật, một tấm bùa hạc giấy, có thể huyễn hóa chim lửa, tựa như lần trước chúng ta nhìn thấy ở từ đường, còn có một viên thuốc đan, ông nội bảo em uống vào, chờ thuốc dung hợp hoàn toàn, có thể cường hóa thân thể, huyễn hóa thành khổng lồ. Cuối cùng là một thanh kiếm, anh nhìn chỗ này!”
Tam Cẩu xắn tay áo ra, trên cánh tay trên của cậu, xuất hiện hình dạng của một thanh kiếm giống như hình xăm. Khi Tam Cẩu vừa động suy nghĩ, kiếm này liền mơ hồ lưu động ánh sáng, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên.
Khi Tam Cẩu dừng ý niệm, nó lại trở về làm một hình xăm yên lặng.
"Anh hai, kiếm này cũng không tầm thường a, chẳng những có thể cầm trong tay, còn có thể dung hợp vào cánh tay của em, lấy tay hóa kiếm, rất đẹp trai nha! Ghen tỵ phải không? Ha ha ha!”
Trong mắt Tam Cẩu, ba thứ này phải xịn hơn thứ ông nội cho anh hai nhiều.
Toàn cho anh hai thứ gì đâu không!
Một cây bút? Chẳng lẽ để thi trạng nguyên? Một cây bút thì có ích gì cơ chứ?
Một con tằm ngọc? Thứ này lại càng khó hiểu, Tam Cẩu căn bản không thể tưởng tượng được một con tằm có thể có bao nhiêu tác dụng.
Cũng chỉ có hạt kiếm châu kia uy lực lớn, nhưng linh khí đã hao hết, vậy thì còn tác dụng khỉ khô gì a?
Cũng khó trách Tam Cẩu đắc ý như vậy, nhìn từ bề ngoài, ba món đồ của Tam Cẩu quả thật càng phong cách, càng dễ thấy, càng nở mặt nở mày.
Có điều Giang Dược trái lại cũng không ảo não.
Hắn rất rõ ràng, ba món bảo vật ông nội đưa cho hắn, đều là loại có tác dụng về lâu về dài, tiềm lực rất lớn.
Còn truyền thừa Tam Cẩu đạt được, lại càng thiên về thực chiến, càng thiên về tác dụng tức thì, càng phù hợp với tính cách xúc động của Tam Cẩu.
Cũng không phải ông nội thiên vị, mà là tùy theo tình huống của từng người mà truyền lại bảo vật.
"Ủa mà khoan, anh hai, ba món đồ này hình như không dính líu gì tới thứ đao thương bất nhập anh vừa nói chứ?"
"Ai nói không dính líu? Cây bút kia là bút phép dùng để chế bùa, bảo vật mà anh nói, chính là bùa phép. Một tấm bùa phép nhẹ nhàng bay bổng, lại có thể chắn đao cản súng, em nói có phải là bảo vật hay không?”
“Anh hai học được chế bùa rồi?” Tam Cẩu rất ngạc nhiên.
"Đã biết sơ sơ một chút rồi."
"Em cũng muốn học."
"Được, có điều chế bùa rất hao tổn đầu óc, mỗi một bước thủ quyết, mỗi một nét bút đều phải chú ý chính xác từng li một, một chi tiết sai lầm, liền coi như công cốc. Em có chắc là mình có thể dành thời gian để học nó không?”
“Phức tạp như vậy?” Phàm là muốn vận dụng trí não, Tam Cẩu đều cảm thấy phức tạp, hoàn toàn không muốn học nữa:
"Quên đi, anh hai, ông nội an bài như vậy khẳng định có thâm ý. Ba cái chuyện động não này, liền giao cho anh là được, em mới lười hao tâm tổn trí.”
Giang Dược sớm đoán được cái tật của Tam Cẩu, không cảm thấy kỳ quái chút nào.
"Tam Cẩu, từ bây giờ trở đi, em uống nhiều nước vào, tè nhiều nước tiểu, đựng đầy một thùng cho anh." Giang Dược dặn dò.
"Thế nào? Anh hai, lại có quỷ xuất hiện?” Mắt Tam Cẩu sáng lên, nóng lòng muốn thử.
Ba kiện bảo vật ông nội truyền cho, tuy rằng cậu còn chưa dung hợp thành công, nhưng ít nhiều đã nắm giữ chút bí quyết, cậu rất muốn tìm cơ hội thử sức một phen.
"Tam Cẩu, anh nhắc nhở em một lần nữa. Em bây giờ là người của Cục Hành động, những vụ án sau này, mặc kệ em có bản lĩnh bao nhiêu, nhất định không thể bại lộ bí mật của gia tộc. Em cũng không muốn từ đường nhà chúng ta bị người ta dọn sạch đấy chứ?”
“Biết rồi! Anh hai, rốt cuộc có quỷ nào để đánh hay không?”
“Tạm thời không có, cứ chờ đi, thế giới càng ngày càng dị biến, em còn sợ không có quỷ xuất hiện?”
"Nói cũng đúng, vậy anh muốn nước tiểu của em làm gì?"
"Chuẩn bị sẵn sàng, bao giờ cũng đỡ hơn là không có chuẩn bị gì cả."
Đương nhiên, Giang Dược muốn Tam Cẩu đựng nước tiểu, không phải vì để chuẩn bị cái gì, mà là có tác dụng lớn khác.
Bây giờ, chỉ cần chờ đợi đội trưởng Vương mang gà trống tới nữa thôi.
Giang Ảnh dưới lầu bỗng nhiên hô:
"Dược, em cứ trốn ở trên lầu làm gì vậy? Mau xuống đây, Tinh Tinh muốn về nhà rồi, em xuống đưa tiễn một chút.”
Vừa mới xuống lầu, Giang Dược liền nhìn thấy Hàn Tinh Tinh đang nắm tay với chị cả, vẻ mặt thân thiết cực kỳ, cảm giác tựa như chị em ruột thất lạc nhiều năm mới trùng phùng vậy.
"Dược, trời không còn sớm, đi đường nhớ coi chừng một chút."
Ra khỏi cửa, Giang Ảnh còn không quên dặn dò Giang Dược, sau đó lại hô:
"Tinh Tinh, nếu em thích nơi này, lúc nào rảnh cứ ghé chơi a.”
"Dạ vâng! Em nhất định sẽ tới chơi với chị thường xuyên.” Hàn Tinh Tinh vui vẻ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận