Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 60: Tam Cẩu dũng mãnh

Tam Cẩu muốn ngăn cản cô út mở cửa, nhưng đã không kịp.
Giang Dược ở ngoài kéo cửa mở ra, chen người vào trong phòng.
Cô út ngáp liên tục, lẩm bẩm nói: "Thằng nhóc nhà cô lạ giường, làm ầm ĩ đến hơn nửa đêm. Không xong rồi, giờ cô phải ngủ bù mới được.”
Giang Dược vào nhà, liếc mắt nhìn Tam Cẩu.
Tam Cẩu cười nói: "Anh hai, tối hôm qua không phải anh nói thẻ xe buýt hết tiền rồi sao? Sao còn trở về lấy làm gì?”
"Không có tiền thì mang đi nạp tiền chứ có gì đâu." Giang Dược thuận miệng đáp một câu.
Tam Cẩu vô hại gật đầu:
"Vậy anh tự vào phòng sách mà lấy, em đi ăn điểm tâm.”
Cậu thuận tay đóng cửa phòng lại, đi cùng thêm hai bước, rồi cố ý dừng lại phía sau.
Tam Cẩu mò tay vào hông, nhẹ nhàng rút ra cái tua vít chữ thập.
Không hề có dấu hiệu báo trước nào, Tam Cẩu đột nhiên nhào lên, hung hăng đâm chiếc tua vít trong tay vào hông Giang Dược.
Một đâm này, Tam Cẩu dùng hết sức lực bú sữa mẹ của mình.
Chiếc tua vít hung hăng đâm vào thắt lưng đối phương, lút đến tận cán!
Bất thình lình bị đánh lén, dưới sự đau đớn, Giang Dược kêu thảm một tiếng ngay tại chỗ, khó có thể tin sờ bên hông, gian nan xoay người lại, vẻ mặt kinh ngạc dần dần hóa thành hung ác hiểm độc, hai mắt dữ tợn như dã thú, gắt gao nhìn chằm chằm Tam Cẩu, phảng phất muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Xoẹt!
Tam Cẩu hung hăng rút tua vít ra, lùi lại cách xa ba bốn thước, không chút yếu thế, hung tợn nhìn chằm chằm đối phương, giống như một con mãnh thú xuống núi săn mồi.
Dượng út trong phòng, Giang Ảnh trong nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng kêu la, tất cả đều chạy ra ngoài.
Cảnh tượng huynh đệ tương tàn máu chảy đầm đìa trước mắt khiến bọn họ trợn tròn mắt ngay tại chỗ.
"Tam Cẩu, em làm cái gì vậy? Em bị điên rồi hả?”
Rốt cuộc vẫn là chị em ruột thịt, xương gãy sẽ đứt cả gân. Nhìn thấy em trai ruột bị Tam Cẩu đâm thương, máu chảy ròng ròng, Giang Ảnh thoáng chốc xanh lét cả mặt mày.
Tam Cẩu hét lên: "Nó không phải anh hai mà là Kẻ sao chép!”
Tam Cẩu lúc này hoàn toàn không phải Tam Cẩu không tim không phổi như bình thường, mà càng giống như một con sói dữ, một con sói vua đang che chở bộ tộc của mình.
Toàn thân cậu xù hết cả lông, đang trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu cao độ.
Giang Ảnh sửng sốt, Kẻ sao chép?
Ba chữ này, tối hôm qua nhà bọn họ đương nhiên đã nghe Giang Dược nhắc tới, biết chuyện gì xảy ra. Nghe nói là Kẻ sao chép, gương mặt Giang Ảnh hiện ra vẻ nửa tin nửa ngờ.
“Chị cả, gọi điện thoại cho anh hai, mau!” Tam Cẩu nhắc nhở.
Con cháu nhà họ Giang, thật sự không có ai hèn nhát. Giang Ảnh cũng chỉ là bởi quan tâm ắt loạn nên mới bị bối rối trong giây lát, một khi cô đã bình tĩnh lại, sẽ làm việc có thứ tự ngay ngắn rõ ràng.
Tút tút tút...
Điện thoại được kết nối.
"Chị hả, gọi em có gì không?" Đầu dây bên kia rõ ràng truyền đến giọng nói cởi mở của Giang Dược.
"Dược, em… em không có việc gì chứ?” Giang Ảnh ân cần hỏi.
Tam Cẩu một bên nhắc nhở: "Chỉ cả, hỏi rõ ràng một chút.”
"Dược, sinh nhật của chị là ngày mấy?"
"Sao bỗng nhiên hỏi tới chuyện này? Không phải mùng mười tháng Chạp sao? " Giang Dược phía đầu dây bên kia sửng sốt, lập tức như tỉnh ngộ lại: "Chị, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Kẻ sao chép khẳng định không trả lời được loại vấn đề cá nhân này, Giang Ảnh xác nhận người ở đầu dây bên kia mới là em trai ruột, hơn nữa vẫn còn bình an.
“Em à, Kẻ sao chép đã mò đến nhà chúng ta!”
"Cái gì cơ? Mọi người vẫn ổn cả chứ?”
“Tạm thời vẫn ổn, nó bị Tam Cẩu đâm thương, còn đang ở nhà chúng ta!”
"Chị ráng giữ vững, em lập tức trở về." Giang Dược nào còn tâm tư đi học?
Khoan hẵng nói, nhát đâm của Tam Cẩu, thật sự là vững vàng trúng ngay chỗ yếu hại.
Cái tên Giang Dược đứng đối diện kia nãy giờ vẫn che miệng vết thương, mấy lần muốn cắn răng tấn công Tam Cẩu, lại bị vết thương bên hông liên lụy, thủy chung khó có thể vận sức phát lực.
Thắt lưng bị đâm sâu như vậy, hơn nữa hung khí lại còn rút ra, nếu đổi lại người bình thường, chỉ sợ không được bao lâu sẽ lăn ra đất, chết bất đắc kỳ tử. Cũng chỉ có Kẻ sao chép, cơ năng thân thể mạnh mẽ vượt xa người bình thường, mới chống chịu được lâu như vậy.
Lúc trước Giang Dược được cường hóa 50% sức mạnh, cũng chỉ vỏn vẹn có thể ngăn chặn một Kẻ sao chép.
Chứng tỏ quần thể Kẻ sao chép này, ai nấy cũng đều khỏe như trâu. Nhưng bất kể có khỏe đến đâu, chỗ yếu hại bị đâm sâu như vậy, chịu thương tổn đến mức độ này, máu sẽ chảy liên tục không ngừng, tự nhiên sức sống cũng sẽ chậm rãi trôi đi, cho dù là Kẻ sao chép cũng không thể hành động tự nhiên như thường được.
“Thật là một thằng nhãi ngoan độc!” Đồng tử của Kẻ sao chép đỏ bừng, giống như bôi máu gà, cắn răng siết chặt cơ bắp bên hông, hòng đạt tới hiệu quả cầm máu ngắn ngủi.
Đoạn nó vung nắm đấm, sải bước nhắm ngay mặt Tam Cẩu xông tới.
Đừng nhìn Tam Cẩu dáng người thấp bé, nhưng lại vô cùng linh hoạt. Cậu lắc mình xoay người một cái, đã vọt tới bên kia bàn ăn.
"Chị cả, mọi người mau trở về phòng."
Loại thời khắc nguy hiểm này, bất kể là Giang Ảnh, cô út hay dượng út, ai cũng không có khả năng thật sự trở về phòng, lại phi thường ăn ý, đồng loạt chạy về phía nhà bếp.
Dao thái rau, dao băm thịt, dao gọt hoa quả...
Đủ loại lưỡi dao trắng sáng nắm trên tay.
Kẻ sao chép kêu khổ trong lòng, giờ phút này nó đều hối hận đến xanh ruột.
Đây là lọt vào ổ sói hay gì? Tại sao cái nhà này ai cũng đều hung hãn vậy a?
Tư liệu rõ ràng nói nhà tên Giang Dược này chỉ có hai chị em. Em trai đi học, chẳng phải trong nhà chỉ còn một người chị gái thôi sao?
Nó vốn đã lên sẵn một kế hoạch hoàn hảo. Chỉ cần núp dưới lầu, chờ Giang Dược ra khỏi cửa, rồi đóng giả thành Giang Dược, vào nhà chà đạp Giang Ảnh trước. Sau đó ở nhà thoả thuê đợi một ngày, chờ Giang Dược sắp về nhà, lại ngụy trang thành Giang Ảnh, ôm cây đợi thỏ, ngồi chờ Giang Dược tự sa vào lưới.
Cuối cùng, giết chết Giang Dược, hoàn thành nhiệm vụ.
Kế sách một ná hai chim này, tính ra quả thực có thể nói là không chê vào đâu được.
Nhưng tại sao...
Thằng sói con này ở đâu ra vậy? Cả đám người tàn nhẫn này nữa, rốt cuộc là sao a?
Mình đã bị trúng bẫy?
Trước giờ vẫn luôn là Kẻ sao chép ám toán người khác, hôm nay không ngờ trái lại bị người ám toán.
Đây... đây quả thực là trái lẽ trời!
Giờ mà chạy trốn thì lại vướng bận vết thương, không thể chạy lại thằng nhãi ranh kia, còn nếu cứ cứng rắn xông lên, lại gặp ba thanh dao sáng loáng trước mắt.
Kẻ sao chép đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra, trước khi vào cửa tính toán không bỏ sót, tự nhận là kế một ná hai chim vô cùng hoàn mỹ, chỉ sau ngắn ngủi vài phút, lại lâm vào tử cục?
Miệng vết thương không ngừng phát ra lời cảnh báo tràn ngập nguy cơ, khiến cho ánh mắt của Kẻ sao chép càng thêm hung ác hiểm độc.
Quyết không thể ngồi chờ chết như vậy!
Nhưng làm sao mới có thể không ngồi chờ chết?
Vết thương bên hông, chỉ cần hơi thả lỏng cơ bắp một chút, máu lập tức sẽ tràn ra ngoài.
Đừng nói đánh nhau, giữ nguyên hiện trạng đã rất không dễ rồi.
Tam Cẩu nhếch miệng cười quái dị nói: "Đầy nhà khác không đến, hết lần này tới lần khác lại mò trúng nhà bọn ta? Lẽ nào ngươi không biết, cái nhà này do anh hùng Tam Cẩu ta thủ hộ hay sao?”
Tên nhóc này vừa lập kỳ công, rõ ràng lại có chút đắc ý. Còn chưa đến tuổi vị thành niên, lại phát tác hội chứng tuổi tin sớm, giọng điệu tràn ngập mùi vị anime.
Kẻ sao chép này cũng quá khổ rồi đi, bị Tam Cẩu nói mà tâm phiền ý loạn. Chợt nó thuận tay cầm lấy một cái ghế, làm bộ muốn đập về phía Tam Cẩu.
Tam Cẩu đang tính né tránh, bỗng nhiên hướng ghế thay đổi, lại trực tiếp bay về phía Giang Ảnh.
Cùng lúc đó, Kẻ sao chép liều mạng hết sức bình sinh còn sót lại xông về phía cửa chính.
Hiển nhiên, nó biết, thương thế này đã không còn vốn liếng liều mạng, chỉ có một lựa chọn, chạy trốn!
Tam Cẩu phản ứng cực nhanh, túm lấy tua vít, hung ác đuổi theo phía sau Kẻ sao chép.
Từ bàn ăn đến cửa, cũng chỉ cách có vài bước.
Kẻ sao chép có vết thương trên người, tốc độ tự nhiên giảm đi rất nhiều, còn Tam Cẩu thì thân thủ mạnh mẽ, linh hoạt như khỉ. Hai bên gần như đến cửa cùng một lúc.
Tam Cẩu không hề cố kỵ, toàn lực đâm tới.
“Thằng nhãi ranh khốn kiếp!” Kẻ sao chép vừa mới mở cửa ra, trơ mắt nhìn tua vít sắp đâm vào chỗ yếu hại giữa thắt lưng nó. Hoặc nó buông tay né tránh, hoặc phải chịu thêm một nhát đâm.
Hông bên kia đã bị phế đi, nếu bên này lại trúng thêm một nhát, hai bên hông đều bị đâm thủng, cho dù nó có chạy được ra ngoài, cũng tuyệt đối đi không xa.
Hai chọn một.
Kẻ sao chép nghiêng người sang một bên, tránh đi nhát đâm đoạt mệnh này, thuận thế một cước đá về phía Tam Cẩu.
Tuy rằng nó bị thương, nhưng sức mạnh của một cước này cũng rất lớn, nếu Tam Cẩu thật bị đá trúng, ít nhất cũng phải gãy hết mấy cái xương.
Ai nấy đều cho rằng Tam Cẩu cũng sẽ nghiêng người né tránh.
Có điều...
Ai nấy cũng đều không ngờ, Tam Cẩu là một kẻ tàn nhẫn. Cậu chẳng những không lảng tránh, mà còn hơi trầm hông xuống, hai đầu gối trượt xuống đất, chủ động nghênh tiếp, đồng thời hai tay lấy thế ôm bóng, ôm choàng bắp chân đối phương.
Biến bị động thành chủ động!
Sức lực của một cước này, bị hai tay cậu tháo bỏ một bộ phận, đồng thời hai đầu gối trượt quỳ, lại mượn lực từ mặt đất tháo bớt tiếp một phần nữa.
Mặc dù vậy, dư lực còn sót lại đập vào xương sườn Tam Cẩu, cũng khiến cậu đau đớn một phen.
Tam Cẩu nhe răng cười một tiếng, tốc độ tay cực nhanh, tua vít phốc phốc phốc đâm liên tiếp vào đùi đối phương ba nhát.
Lúc này, Giang Ảnh và cô út dượng út cũng chạy tới.
Từng chiếc dao trắng sáng không chút khách khí chào hỏi bờ vai của đối phương. Nếu không phải bọn họ còn hơi chút cố kỵ luật pháp, chỉ sợ đã trực tiếp chào hỏi cái đầu.
Thân thể có mạnh mẽ hơn chăng nữa, gặp phải một đám lang sói liều mạng thế này, cũng chỉ như là mây bay.
Kẻ sao chép bi thương ngã xuống trong vũng máu.
Thân thể nó đau đớn, nội tâm nó sụp đổ.
Chờ nhóm Giang Dược và trưởng ban La lần lượt chạy về, Kẻ sao chép bi thương nhất trong lịch sử này đã gần như sắp không còn hơi thở.
"Anh hai, anh nhìn, anh nhìn kìa, nó biến hình, nó biến hình..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận