Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 374: Mời anh gánh giúp nỗi oan này

Nơi Giang Dược chọn là đỉnh cao nhất, cũng là khu vực yên tĩnh nhất của cốc Thần Tiên. Vách núi bên dưới sâu đến hàng trăm mét, anh Hạo rơi xuống đó chỉ có thể biến thành bùn nhão, trở thành phân bón cho mẹ thiên nhiên.
Đứng bên đường núi, cảm nhận luồng gió núi lạnh buốt, nhìn qua vực sâu mênh mông, tâm trạng Giang Dược không hề vui vẻ hay thất lạc.
Nghĩ đến việc một người như anh Chí cứ như vậy mà mất mạng, Giang Dược cũng có chút cảm xúc.
Nhưng đối với anh Hạo, Giang Dược không hề có chút đồng tình nào.
Loại người này chết chưa hết tội.
Đứng bên đường núi nửa phút, Giang Dược cũng ném ba lô đựng đồ của anh Chí xuống vực sâu.
Vực sâu nơi đây là một nhánh khác của cốc Thần Tiên, không thông với khu vực quái vật chiếm giữ. Dưới đáy chỉ có đá và cây cối, không có dấu chân người. Cho dù là hàng nghìn người núp vào đây, chỉ cần không phát ra tiếng động, tuyệt đối không thể bị phát hiện.
Giang Dược đang chuẩn bị đi về tìm Hàn Tinh Tinh thì đột nhiên suy nghĩ khẽ động.
Hắn lập tức thi triển kỹ năng Sao chép, hơi lắc người, lúc này đã biến thành dáng vẻ của anh Hạo.
Liên tục thi triển kỹ năng Sao chép để bắt chước hai người đã chết, Giang Dược cũng không e ngại xúi quẩy.
Hắn di chuyển với tốc độ cực nhanh. Lần này, hắn không đi theo con đường núi lúc đến mà nhanh chóng đi đến ga cáp treo trên núi.
Cáp treo không thể ngồi được, nhưng đường cáp vẫn còn đó.
Đường cáp treo không dài nhưng cũng không ngắn, khoảng hơn một nghìn mét. Bình thường đi cáp treo cũng phải mất một lúc lâu. Có điều Giang Dược vốn không có ý định đi cáp treo.
Hắn xoay người, thân thể đã ngồi lên đường cáp treo.
Cầm dây thừng buộc một nút, buộc vào dây cáp treo để phòng trường hợp trượt chân.
Hắn dùng đồng thời cả tay và chân, nhanh thoăn thoắt như con vượn, bám vào dây thừng lao xuống núi với tốc độ chóng mặt, không hề thua kém tốc độ đi bộ trên đường bằng.
Dù cho tốc độ không nhanh như chạy, nhưng cũng theo kịp tốc độ đi nhanh.
Đường cáp treo hướng xuống, cũng đi ngang qua đoạn đường núi từ thung lũng đi lên.
Chỉ là vị trí của cáp treo rất cao, cách quái vật hàng trăm mét, cũng không lo bị quái vật tấn công.
Có điều một người sống sờ sờ bám cáp treo xuống núi, muốn lẩn trốn khỏi tầm mắt của mọi người là điều hoàn toàn không thể.
Dưới đáy cốc, trong khe suối đầy đá, Đỗ Nhất Phong và đám người đã có phần sốt ruột, nhìn đồng hồ với tần suất ngày càng nhanh.
Thấy thời gian Giang Dược và những người khác đi lên đã hơn hai giờ, nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức gì truyền đến.
Điều khiến mọi người tức giận nhất là, anh Hạo vốn là mồi nhử, vậy mà lại trốn lên núi tham gia náo nhiệt, coi thường quy tắc. Những người ở lại tự nhiên cảm thấy phẫn nộ, đã thảo luận nhiều vòng, đến lúc đó phải hủy tư cách chia lợi nhuận của anh Hạo!
Nói đến lúc miệng đắng lưỡi khô, Đỗ Nhất Phong và đồng bọn lại bất lực dựa vào mặt sau tảng đá lớn, ngóng về phía con đường núi, mong mỏi nhìn thấy những bóng người quen thuộc xuất hiện.
Thật đáng tiếc, trên con đường núi trống rỗng, không có động tĩnh gì truyền đến.
Ngay cả con quái vật cũng có chút mệt mỏi, ánh nắng buổi chiều rải xuống khiến nó trông uể oải, như sắp ngủ gật.
Đúng lúc này, Du Tư Nguyên đột nhiên thay đổi biểu cảm, nhìn lên bầu trời với vẻ kinh ngạc.
"Có người ở trên kia!"
Mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.
Phía trên cáp treo, một bóng người nhanh nhẹn như khỉ, nhanh chóng lao xuống núi.
Có người lại leo dây thừng xuống núi!
Đỗ Nhất Phong tức hổn hển, quát:
"Tôi đã bảo rồi mà! Tôi đã nói mấy tên khốn kiếp kia sẽ chơi xấu, bọn chúng nào có lòng tốt mà chia chác gì!"
Ba nữ sinh ngơ ngác nhìn bóng người đang lao vun vút xuống núi từ trên dây thừng, nhất thời không biết làm sao.
Đỗ Nhất Phong quát:
"Còn đứng ngây đó làm gì? Truy theo!"
Lúc này ai còn quan tâm đến chuyện mồi nhử hay không mồi nhử? Ai còn quan tâm đến trách nhiệm của mồi nhử?
Tên này lén lút leo dây thừng lên xuống núi, căn bản không cần nghi ngờ, nhất định là muốn vụng trộm mang theo thiên thạch nuốt một mình!
Du Tư Nguyên mắt sắc:
"Nhìn giống như là anh Hạo!"
"Thật đúng là anh ta!"
Hứa Thuần Như cũng nhận ra, giọng điệu phức tạp nói.
Đỗ Nhất Phong sắc mặt khó coi:
"Tên này lén lút đi lên, sẽ không phải xử lý những người khác rồi chứ?"
"Không thể nào! Tôi không tin anh ta có thể đánh thắng Giang Dược!"
Trong lòng Hứa Thuần Như, Giang Dược là người tài ba có thể hàng phục cả ma quỷ.
Tuy anh Hạo lén lút, nhưng cũng không thể hung mãnh hơn quỷ được chứ?
Bên kia, Chu Di hiển nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, nhịn không được chạy tới, vội vàng hấp tấp hỏi:
"Người phía trên kia là anh Hạo sao?"
"Không anh ta thì còn ai? Nói đi, các chị có phải đã sớm thông đồng hay không?"
Đỗ Nhất Phong hung hăng hỏi.
Chu Di vẻ mặt cầu xin:
"Thật oan uổng quá, ngay cả anh ta rời đi lúc nào tôi cũng không biết. Làm sao có thể thông đồng với anh ta? Người như anh ta, trong mắt chỉ có anh Chí, những người khác căn bản không thèm quan tâm!"
"Hừ hừ, chỉ sợ anh Chí cũng bị người này tính toán."
Đỗ Nhất Phong tức giận nói.
"Vậy... rốt cuộc chúng ta có đuổi hay không?"
Du Tư Nguyên có chút không quyết định được, yếu ớt hỏi.
"Đương nhiên phải đuổi, chẳng lẽ các cậu cam tâm nhìn gã độc chiếm thiên thạch? Một mình gã, bốn người chúng ta, sợ cái gì?"
"Thế nhưng mấy người Giang Dược cũng là bốn người."
Du Tư Nguyên nhỏ giọng thầm thì nói.
"Bọn họ không biết có mai phục, lấy hữu tâm thắng vô tâm. Chúng ta đã biết rõ, quang minh chính đại đối đầu với gã, chẳng lẽ còn có thể thua?"
Ba cô gái, ngoại trừ Hứa Thuần Như kích động ra, hai người khác đều có chút chần chừ.
Duy nhất Đỗ Nhất Phong thái độ kiên quyết, nhất định phải truy.
Tài ăn nói của hắn cũng không tệ, rất nhanh liền kích động lên tâm tình của mọi người.
Mấy người nhanh chóng rời khỏi đáy cốc, nhanh chóng hướng về chỗ xuất phát của xe cáp lao vụt đi.
Leo dây thừng, tốc độ khẳng định không thể nhanh như chạy trên đất bằng, nhưng là bọn họ đi trong đống đá lởm chởm dưới khe suối, tốc độ đồng dạng không nhanh nổi.
Bởi vậy, phương diện tốc độ ngược lại là bị hạn chế như nhau.
Khi bọn hắn toàn lực đuổi tới chỗ ga cáp treo xuất phát, thân ảnh kia vừa vặn nhảy xuống đất, chỉ cách nhau mười mấy mét.
Nhưng chính là mười mấy mét này, bọn họ quả thực là đuổi không kịp.
Có điều khoảng cách gần như thế, bọn họ thấy rất rõ ràng, đúng là anh Hạo.
Để thể hiện rõ thái độ, Chu Di lớn tiếng nói:
"Anh Hạo, anh không thấy làm vậy không tử tế sao? Có chuyện gì lại không thể cùng bàn bạc?"
Đỗ Nhất Phong cũng theo sau kêu lên:
"Bây giờ anh dừng lại, mọi người còn có thể thương lượng. Chờ tới lúc chúng tôi chặn đứng anh, kết cục chính anh tự hiểu lấy!"
Mặc kệ bọn họ là khuyên bảo hay đe dọa, anh Hạo đằng trước hoàn toàn không có ý định dừng bước.
Rất nhanh, bọn họ liền đuổi tới lối vào cốc Thần Tiên.
Đỗ Nhất Phong la to:
"Chu Kiên, Chu Kiên, ngăn anh ta lại!"
Cậu cũng mặc kệ Chu Kiên là thương binh liệu có sức ngăn được hay không, trong miệng chỉ lo kêu to.
Hứa Thuần Như lại âm thầm nhíu mày, Chu Kiên cũng không phải Người giác tỉnh, muốn cản anh Hạo kia, chẳng khác gì là tặng đầu người a.
Chờ bọn họ vọt tới đã thấy Chu Kiên mặt ngơ ngác đứng bên cạnh xe.
"Thế nào? Các cậu gọi tôi ngăn ai?"
"Có người từ nơi này chạy ra không?"
Đỗ Nhất Phong nghiêm nghị nói.
"Có... là anh Hạo kia."
Chu Kiên lắp bắp nói.
"Tại sao không ngăn lại?!"
Đỗ Nhất Phong xanh mặt.
Chu Kiên cười khổ, lúc nghe được tiếng động, anh ta còn chưa kịp phản ứng. Vả lại, cho dù kịp phản ứng, anh ta chỉ là một thương binh, không phải Người giác tỉnh, có thể ngăn được ai?
"Khởi động xe, truy!"
Đỗ Nhất Phong quả là một người quyết đoán, xông lên ghế lái, quát:
"Chìa khóa!"
Chu Kiên vội vàng cẩn thận từng li từng tí đưa chìa khóa cho Đỗ Nhất Phong, bản thân lại thức thời né qua một bên.
"Anh không theo chúng tôi sao?"
Sau khi ba cô gái đều lên xe, Hứa Thuần Như thấy Chu Kiên không có ý định lên, nhịn không được tò mò hỏi.
"Tôi không đi, tôi ở đây đợi cậu Giang."
Hứa Thuần Như muốn nói lại thôi.
"Lên xe!"
Đỗ Nhất Phong hét lớn một tiếng, hung hăng vỗ tay lái.
Chu Kiên thấy Đỗ Nhất Phong đang ở vào bờ vực phát hỏa, cũng không dám đôi co, đành phải đi lên theo.
Thêm một người, nhiều một phần sức chiến đấu, Đỗ Nhất Phong tự nhiên không có khả năng bỏ qua Chu Kiên.
Xe phát ra tiếng rống giận dữ, nhanh chóng vọt ra phía ngoài.
Mười mấy giây đồng hồ sau, xe rẽ một cái liền chạy ra khỏi cửa cốc.
Trong bụi cỏ bên đường núi, một thân ảnh chui ra cười quỷ dị, thình lình là "anh Hạo", cũng chính là Giang Dược.
Hai mươi viên thiên thạch đã bị hắn giấu ở chỗ bí mật, không còn mang theo bên mình.
Sau khi làm xong những việc này, Giang Dược không chút dây dưa dài dòng, nhanh chóng trở lại điểm xuất phát của ga cáp treo.
Hắn lặp lại cách thức giống nhau, nhanh chóng lên núi.
Toàn bộ quá trình thông qua cáp treo xuống núi rồi lên núi cũng chỉ mất khoảng nửa giờ, lại thành công đưa thiên thạch xuống núi.
Càng thêm hoàn mỹ là, hắn dùng thân phận anh Hạo để đánh lạc hướng mọi người.
Đến lúc đó, tất cả oan uổng, toàn bộ do anh Hạo gánh.
Những người khác dù có khó chịu thế nào cũng không thể nghi ngờ đến Giang Dược.
Trở lại khu vực va chạm, Giang Dược đã khôi phục lại thân phận của mình, gọi với xuống phía dưới, Hàn Tinh Tinh nghe được giọng Giang Dược, lúc này mới từ trong hố nhô đầu ra.
Quả nhiên đúng như Giang Dược dặn dò, Hàn Tinh Tinh không tự ý đi loạn.
Trở lại trên đường núi, Hàn Tinh Tinh nhìn xung quanh, nghi ngờ hỏi:
"Những người khác đâu?"
Giang Dược dẫn Hàn Tinh Tinh đi đến bụi cỏ cách đó không xa, bên trong lẳng lặng nằm hai bộ thi thể, thình lình chính là anh Chí và Tiểu Cao.
Nhất là anh Chí, chết không cam lòng, trên mặt biểu lộ tràn ngập phẫn nộ và tuyệt vọng, mí mắt không khép lại.
Hàn Tinh Tinh hoa dung thất sắc:
"Đây... đây là anh Hạo làm?"
"Đúng vậy."
"Anh ta đâu rồi?"
Hàn Tinh Tinh cảnh giác nhìn xung quanh.
"Đừng lo lắng, anh ta đã đi."
Lượng tin tức trước mắt quá lớn, Hàn Tinh Tinh nhất thời không thể tiếp thu hết.
Ngơ ngác nhìn thi thể một lúc:
"Giang Dược, thi thể này xử lý như thế nào?"
"Không cần xử lý, đây là hiện trường phạm tội, nếu chúng ta nhúng tay vào sẽ dính vân tay, đến lúc đó nếu có người truy cứu, sẽ khó giải thích."
Hàn Tinh Tinh nghĩ cũng phải, liền không nói thêm gì nữa.
Giang Dược từ trong bọc móc ra một gốc thực vật tiêu bản:
"Tinh Tinh, đây có phải là loại thực vật tiêu bản mà nhiệm vụ của em yêu cầu không?"
Hắn vừa rồi dọc đường phát hiện gốc thực vật này, thuận tay đào được.
Hàn Tinh Tinh vui mừng quá đỗi:
"Đúng vậy a, lại thêm một loại nữa?"
"Dù sao bây giờ trời còn sớm, hay là chúng ta tiếp tục tìm? Căn cứ vào vị trí Chu Kiên cung cấp, lần trước bọn họ gặp giáo sư Lục, hẳn là ở gần đây. Giáo sư Lục chuẩn bị xuống đáy cốc, hẳn là phát hiện ra dị thường gì đó."
Hàn Tinh Tinh lại lắc đầu nói:
"Đủ rồi, đã sưu tập được hai loại, đủ để hoàn thành nhiệm vụ. Loại địa phương này, em cũng không muốn dừng lại lâu thêm một phút đồng hồ nào."
Giang Dược thấy Hàn Tinh Tinh không giống như là nói dối, cũng không kiên trì nữa.
Hàn Tinh Tinh là một cô gái cực kỳ thông minh, không hỏi gì về tung tích của thiên thạch.
Nếu như thiên thạch trên người Giang Dược, Hàn Tinh Tinh tin tưởng Giang Dược tuyệt đối sẽ không nuốt riêng, cô chắc chắn sẽ được chia một phần.
Còn nếu như thiên thạch đã bị anh Hạo cướp đi, mở miệng hỏi sẽ chỉ làm Giang Dược xấu hổ khó xử.
Hai người chạy băng băng theo đường núi.
Lúc này Giang Dược lại không đưa Hàn Tinh Tinh đến ga cáp treo, mà là quay trở lại đường cũ.
Đến khi khe suối lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của họ, phía dưới lại không có một ai.
Việc này đương nhiên nằm trong dự liệu của Giang Dược, nhưng Hàn Tinh Tinh lại choáng váng.
Anh Hạo làm mồi nhử lén lút lên núi đã đành, không lẽ những mồi nhử khác cũng đều lên núi hết cả rồi ư?
Không nên như vậy.
Lấy thân thủ và gan dạ của mấy người Đỗ Nhất Phong, không thể nào qua được khu vực bao trùm của con quái vật kia.
Chẳng lẽ họ đều chuồn cả rồi?
Nếu không có những mồi nhử kia hấp dẫn sự chú ý của con quái vật, hai người họ muốn đi qua đường núi, sẽ phải chịu nguy hiểm cực lớn.
"Giang Dược, đám người Đỗ Nhất Phong này cũng quá vô trách nhiệm rồi chứ? Sao lại bỏ rơi chúng ta?"
Hàn Tinh Tinh không rõ nội tình, tức giận vô cùng.
Giang Dược tự nhiên biết chuyện gì xảy ra, chỉ là hiện tại không thể nói ra, chỉ có thể bao biện:
"Chờ một chút, nói không chừng bọn họ sẽ trở lại?"
Cũng may hiện tại chỉ mới ba giờ chiều, còn cách trời tối bốn, năm tiếng, nơi này cách chân núi cũng không xa, ngược lại cũng không cần phải quá vội vàng.
"Đỗ Nhất Phong này, em nhìn không hẳn đáng tin. Cậu ta thực sự sẽ trở lại?"
Hàn Tinh Tinh bi quan về phẩm chất của Đỗ Nhất Phong.
"Không vội, đến bốn giờ, nếu bọn họ còn không trở về, chúng ta lại nghĩ biện pháp."
Có đường cáp treo là đường lui, Giang Dược không hề lo lắng.
Chỉ có điều hắn tạm thời không muốn nhắc đến đường cáp treo này, để tránh khiến người nghi ngờ.
Đến bốn giờ, Đỗ Nhất Phong và đồng bọn vẫn không trở lại.
Mà con quái vật bên kia đường núi, tựa hồ đã kết thúc ngủ trưa từ lâu, tinh thần phấn chấn.
Nó hiển nhiên đã phát hiện ra Giang Dược và Hàn Tinh Tinh, không ngừng gầm nhẹ về phía họ.
Ý đồ tựa hồ muốn nói, các ngươi đừng hòng lẻn qua chỗ ta! Không tin xông thử một chút?
Hàn Tinh Tinh buồn khổ nói:
"Giang Dược, quái vật này đã để mắt tới chúng ta. Hiện tại coi như bọn kia trở về, em đoán chừng nó cũng sẽ không mắc lừa nữa."
Giang Dược thở dài một hơi, giả bộ như lơ đãng liếc nhìn đường cáp treo giữa không trung.
Phảng phất linh cảm chợt đến, vui vẻ nói:
"Tinh Tinh, có lẽ còn có một con đường, có chút mạo hiểm, nhưng khẳng định an toàn hơn nhiều so với xông qua. Chỉ có điều muốn khảo nghiệm một chút thần kinh của em."
"Anh nói là, đi đường cáp treo?"
Hàn Tinh Tinh hiển nhiên nhìn thấy ánh mắt Giang Dược nhìn qua đường cáp treo.
"Có dám thử một chút không?"
Hàn Tinh Tinh giật mình nhìn qua đường cáp treo giữa không trung, lại nhìn xuống vực sâu thung lũng.
Phải nói, đề nghị của Giang Dược thực sự khiến Hàn Tinh Tinh sợ hãi.
"Nhìn qua thì rất đáng sợ, nhưng nếu dùng dây thừng cột chặt thân thể, nguy hiểm thực ra thấp hơn nhiều so với việc phải đối mặt con quái vật khổng lồ."
Hàn Tinh Tinh không hề kém thông minh, cẩn thận suy nghĩ, nếu dây thừng đủ chắc chắn, dù cho thất thủ cũng không cần lo lắng rơi xuống.
Chỉ là phương thức xuống núi này quả thật có chút rợn người.
Có điều ngoài cách này ra, tựa hồ không có biện pháp nào tốt hơn nữa.
"Giang Dược, trước tiên dùng điện thoại quay cho em một đoạn video, nếu em thật sự rơi xuống, cũng không thể trách anh được. Chủ yếu là cho cha mẹ em đừng ghi hận anh."
Giang Dược nhịn không được cười lên:
"Em cứ vẽ chuyện, anh cam đoan, em tuyệt đối sẽ không rơi xuống."
Nghe Giang Dược trêu đùa, tâm trạng căng thẳng của Hàn Tinh Tinh lập tức đã được giải tỏa phần nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận