Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 151: Lý Nguyệt nhảy lầu !

Sau một đêm chiến đấu, Tam Cẩu đã tích trữ không ít hàng tồn.
Nếu như không phải động lực tiền tài hấp dẫn quá lớn, Giang Dược cũng không muốn làm việc vất vả này. Dù sao, sáng sớm mới thức dậy liền phải đối diện với một thùng nước tiểu, thực sự là có chút khó khăn.
Giang Dược đã quen thuộc quá trình chiết xuất, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Làm xong việc, hắn trở lên lầu, mở điện thoại di động, phát hiện có rất nhiều tin nhắn.
Một trong số đó là của thị trường chợ đen.
Trong tin nhắn có nói, hồ lô linh dịch Luân hồi kia đã bán xong, giá hai mươi hai triệu, đã chuyển vào tài khoản Giang Dược, bảo hắn kiểm tra lại.
Giang Dược kiểm tra tài khoản một chút, quả nhiên có thông báo tiền vào.
Như vậy, tài khoản của hắn hiện tại đã có hơn 40 triệu.
"Quả nhiên, ngựa không ăn vụng cỏ ban đêm thì sẽ không mập, người mà thành thật quá thì cũng không giàu nổi."
Bốn mươi triệu, nếu như chỉ thành thật làm công ăn lương, có làm một trăm năm, cũng chưa chắc có thể tích góp được gia sản này, trong khi hắn chỉ cần bán mấy thùng nước tiểu trải qua một ít tài liệu gia công chiếu xuất mà thôi.
Không nhắc tới kỹ thuật và thể chất đặc thù của Tam Cẩu, kỳ thật chi phí vô cùng thấp.
Số tiền này, Giang Dược dĩ nhiên không có khả năng chiếm hết làm của riêng.
"Tam Cẩu, thu nhập của linh dịch Luân hồi, chúng ta chia năm năm. Em cung cấp nguyên liệu, anh chịu trách nhiệm chế biến và bán hàng. Bây giờ em còn chưa đủ tuổi, anh sẽ nhờ chị cả gửi tiết kiệm số tiền này giúp em.”
Tam Cẩu khổ sở nói:
"Để chị cả quản lý, em cũng yên tâm, nhưng anh chị có thể cho em thêm chút tiền tiêu vặt được hay không?”
Trong mắt Tam Cẩu, mấy ngàn đồng đã coi như một số tiền lớn, còn mấy chục triệu, cậu quả thực không biết làm cách nào để tiêu hết nhiều tiền như vậy.
Ngoại trừ thông báo tiền về, phía thị trường chợ đen còn hỏi, gần đây có thể cung cấp thêm một ít linh dịch Luân hồi hay không. Chợ đen muốn nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, mua về đầu cơ, tranh thủ bán được càng nhiều càng tốt.
Giá mua mà họ đưa ra là mười hai triệu trên một hồ lô.
Giá mua này dường như không cao như giá vừa bán được hôm qua, nhưng cũng đã rất cao rồi. Dù sao, nguy cơ mất giá vẫn luôn còn đó. Hơn nữa, bên nhập hàng kỳ thật phải gánh vác rất nhiều nhân tố ngoài ý muốn.
Giang Dược cũng biết, không có khả năng lần nào cũng đều có thể bán được giá cao như vậy, lần một lần hai chỉ có thể là ăn may vừa mới xuất hiện, mọi người tưởng nó rất hiếm nên mới tranh đoạt vậy thôi.
Nếu chợ đen có thể một hơi nhập hàng mười cái hồ lô, đó quả thật là một khoản thu nhập không nhỏ.
Giang Dược cũng không vội vàng đáp ứng, mà hỏi đối phương cần bao nhiêu, khi nào thì lấy hàng.
Phía chợ đen gần như là hồi âm trong tích tắc.
Trong vòng ba ngày, mười lăm hồ lô.
Mỗi hồ lô đựng được khoảng 1.500 mi-li-lít.
Mười lăm hồ lô, nói thật còn khá nhiều. Có điều ba ngày, Giang Dược tự hỏi vẫn có thể làm được. Dù sau thì hắn cũng đã hoàn thành khoảng 5.000 mi-li-lít.
"Tam Cẩu, mấy ngày nay, em không có việc gì thì tận lực không nên ra ngoài. Cho dù đi ra ngoài, cũng nhớ tìm cách thu thập nước tiểu.”
Tam Cẩu cười khà khà nói:
"Anh hai, anh nghĩ em bị ngốc hay sao? Anh đã nói đây là nước vàng, ai lại đi rải vàng ra bên ngoài chứ?”
Giang Dược nghe nó nói như vậy, trong đầu nhất thời mường tượng ra hình ảnh nó thu thập nước tiểu ở Cục Hành động, phỏng chừng nhất định sẽ trở thành một cảnh quan kỳ lạ ở ban thứ ba.
Nếu không có sự vụ gì đặc biệt, Giang Dược vẫn sẽ đến trường như bình thường.
Vừa lên lầu, đi tới hành lang ở đầu cầu thang, Giang Dược giống như nghe thấy có tiếng động khác thường từ lớp học ở đằng xa.
“U là trời, cọp mẹ lại tới nữa rồi ư?”
Trong đầu Giang Dược nhất thời hiện lên thân thể cồng kềnh đeo lắc vàng lắc bạc của mẹ Lý Nguyệt, cảm thấy ngán ngẩm từng đợt.
Người phụ nữ này thật đúng là dây dưa không ngớt sao? Không hủy diệt con gái mình thề không bỏ qua?
Hắn đã nói đạo lý rất rõ ràng, vậy mà chỉ như nước đổ đầu vịt hay sao? Vẫn quyết tâm muốn bán con gái với một giá tốt?
Loại phụ nữ nhà quê không chịu nói lý lẽ này, tuyệt đối là không nghe lọt lỗ tai đạo lý lớn, chỉ có thể bắt lấy nhược điểm trong tâm lý của bà ta giống như Giang Dược, lợi dụng vào đó để dọa lui bà ta, còn không thì chỉ còn nước trốn tránh.
Lý Nguyệt hiển nhiên là không thể trốn nổi.
Về phần động thủ, vậy càng không có khả năng. Dù bà ta có ngang ngược đến đâu, đó cũng là mẹ của Lý Nguyệt. Chỉ cần có danh phận này ở đây, rất khó làm.
Quả nhiên, Giang Dược vừa đi tới cửa phòng học, liền thấy thân hình mập mạp kia đang chen giữa chỗ ngồi của hắn. Hai bàn trước sau hoàn toàn không có bao nhiêu không gian.
Giang Dược không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng thay cho bàn ghế của mình.
Mẹ Lý Nguyệt nhanh chóng phát hiện Giang Dược tới gần, không đợi Giang Dược mở miệng, đã lên tiếng cướp lời trước.
Bà ta vỗ bàn, phát ra một tiếng sư tử hống:
"Hôm nay không cho phép người nào khuyên tôi. Ai khuyên tôi, tôi sẽ liều mạng với kẻ đó!”
Giang Dược im lặng một hồi.
Người đàn bà ngu xuẩn này hôm nay lại đổi phong cách? Hay là có người chỉ điểm sau lưng? Không ngờ lại biết rào đón trước?
Mặc kệ bà ăn mềm hay ăn cứng, Giang Dược căn bản không thèm quan tâm.
Hắn nhíu mày nói:
"Thím, con kính thím là trưởng bối, nên mới lễ phép với thím. Có điều thím chiếm chỗ ngồi của con như vậy, cũng không phải là chuyện hay ho gì, ảnh hưởng đến việc học tập của con.”
"Học cái gì? Giờ nào rồi mà còn học tập? Học tập có thể ăn cơm no được sao? Nhìn Lý Nguyệt nhà tôi đi, Người giác tỉnh, 130% cường hóa, các cậu có học tập nữa thì được tích sự gì?”
Lời này rõ ràng rất gợi nên oán hận đối với Lý Nguyệt, sắc mặt đại đa số học sinh trong lớp nhất thời sạm lại.
Có người tức giận, lại không khỏi buồn cười.
Thím ơi là thím, thím ra vẻ với bọn tôi còn chưa tính, đằng này thím lại còn dám ra vẻ trước mặt lớp trưởng, đây không phải là tự rước nhục sao?
Phải, con gái thím rất trâu bò! Là thiên tài siêu cấp!
Nhưng vị đại thần bên cạnh thím còn trâu bò hơn xa con gái của thím đó a!
Nghe thấy đủ loại tiếng cười nhạo trong lớp học, mẹ Lý Nguyệt thẹn quá thành giận:
"Cười cái gì mà cười? Có cái gì buồn cười chứ? Biết Lý Nguyệt nhà tôi hiện tại giá trị bao nhiêu không? Các cô các cậu cũng không soi gương lấy bản thân mình, còn ở đó mà cười cái gì?”
Đúng là bùn nhão không xây được tường!
Khuôn mặt của nhiều bạn cùng lớp đã trở nên xanh mét tại chỗ.
Mỗi ngày bà đến lớp học quậy phá thì thôi đi, dù sao cũng là phá con gái của mình, tuy mọi người cảm thấy chán ghét, nhưng cũng không tiện nói gì.
Nhưng lời này của bà rõ ràng là bắn lan ra toàn lớp học, công kích bất chấp mục tiêu.
Mọi người há có thể chịu đựng được?
Tất nhiên là không thể!
“Thím, thím khoác lác như vậy, chẳng lẽ không ai nói cho thím biết, người đứng bên cạnh thím là lớp trưởng của chúng tôi, thành tích kiểm tra thể chất của người ta mới là chân chính đứng đầu Tinh Thành?"
"Xì! Lần trước Lý Nguyệt nhà tôi chính là đệ nhất Tinh Thành, lần này lại cường hóa tới 130%, ai còn có thể vượt mặt?”
“Ủa thím, thím sống ở thế kỷ nào vậy?”
"Lớp trưởng của chúng tôi, cường hóa tới 180%!"
Khuôn mặt dầu mỡ của mẹ Lý Nguyệt xuất hiện một tia kinh hoàng. Chuyện này là sao? Tại sao mình chưa từng nghe ai nói? Người của nhà họ Đặng chẳng lẽ không biết? Không lý nào a?
Con bé Lý Nguyệt chết tiệt này cũng không thèm hé môi nửa chữ.
Nói như vậy, Lý Nguyệt thật sự không phải là đệ nhất Tinh Thành?
"Bằng vào cậu? Cường hóa 180%? Cậu tưởng tôi là trẻ lên ba, tin lời nói nhảm của các cô cậu?”
Nhìn Giang Dược cũng không phải loại vai u thịt bắp, làm sao có thể đứng đầu Tinh Thành? Lần trước, hắn cũng không có nằm trong số những Người giác tỉnh a, bằng không làm sao hắn có thể ở lại lớp bình thường này, sớm đã đi lớp chuyên môn rồi chứ?
“Cậu kia, có phải cậu gian lận không?”
Giang Dược vui vẻ nói:
"Thím, vậy mà cũng bị thím đoán trúng?”
“Hừ! Bây giờ xã hội đầy rẫy đen tối, miễn là có quyền có thế, đi cửa sau chẳng phải rất dễ dàng? Nào giống Lý Nguyệt nhà tôi, đó đều là chân tài thực học.”
“Mẹ ơi! Mẹ đừng nói nữa!” Lý Nguyệt vẫn luôn xem mẹ mình là không khí, nhưng cô cũng không chịu nổi bà càng lúc càng quá quắt, lúc này thậm chí còn nói xấu Giang Dược.
Điều này làm cho Lý Nguyệt hoàn toàn không thể chấp nhận được. Mẹ phá con thì thôi đi, còn dẫn lửa sang những người khác, nhất là Giang Dược, vậy sao có thể?
"Thế nào? Mẹ không thể nói sao? Được rồi, mẹ không nói, chỉ cần con gật đầu, mẹ cam đoan lần sau tuyệt đối không đến gây sự!” Mẹ Lý Nguyệt có biến hóa bao nhiêu cũng không rời khỏi bản chất, vẫn không quên ý đồ cuối cùng của mình.
Lý Nguyệt tức giận.
Lăn qua lộn lại, cũng chỉ là vì những lời này.
Đáp ứng nhà họ Đặng?
Làm sao có thể!?
“Mẹ, con cầu xin mẹ đừng nói nữa!” Lý Nguyệt hai tay che lỗ tai:
"Nhà họ Đặng rốt cuộc cho mẹ bao nhiêu tiền, mẹ muốn bức chết con gái của mình luôn hay sao?”
“Cho tiền gì cơ? Mẹ cũng chỉ vì hạnh phúc suốt đời của con. Quyền thế tiền tài của nhà họ Đặng ra làm sao, con cũng biết rồi đấy. Chỉ cần con bước qua cửa nhà họ Đặng, con chính là phu nhân nhà giàu có. Lúc đấy thì con muốn cái gì mà chẳng được?”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa!”
Tâm tình Lý Nguyệt có chút suy sụp, gục sấp mặt trên bàn, hai tay ôm kín đầu.
“Con bé chết tiệt này, mẹ chỉ vì tốt cho con thôi a!”
"Thím này, con thật tò mò, nhà họ Đặng rốt cuộc đã cho thím bao nhiêu tiền? Thím cũng đừng bị họ lừa gạt. Kê chi phiếu khống, không thể tin được đâu!”
“Chuyện này mắc mớ gì đến cậu? Cậu lắm mồm thế làm gì?”
Giang Dược cũng không tức giận, chỉ hồi đáp: “Con cũng là vì muốn tốt cho thím mà thôi. Thím có từng nghĩ tới, hiện giờ thím ép Lý Nguyệt như vậy, nhỡ đâu bạn ấy bị bức đến đường cùng, chấp nhận gả cho nhà họ Đặng, lúc đấy với thiên phú và địa vị của bạn ấy, nhỡ mà bạn ấy sinh lòng oán hận thím vì đã bức bách bạn ấy, liệu thím có thể thoát được sự trả đũa nhãn tiền của con gái mình hay không?”
Mẹ Lý Nguyệt đang muốn mắng tiếp thì bỗng nhiên giật mình sửng sốt, khí thế hùng hổ như thể thoáng cái bị dập tắt ba phần. Bà ta thật đúng là chưa từng nghĩ tới tình huống này.
Sau khi ngập ngừng trong chốc lát, mẹ Lý Nguyệt vẫn tỏ ra mạnh miệng: “Cậu ăn nói điên khùng gì vậy? Đến khi nó gả vào nhà họ Đặng, ăn sung mặc sướng, sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của tôi, làm gì có chuyện oán hận tôi chứ? Hơn nữa tôi là mẹ nó, nó sẽ không nhẫn tâm đến thế. Còn cậu thì sao, tại sao cậu lại để ý đến chuyện nhà tôi quá vậy? Hay cậu có ý đồ gì với con gái tôi? Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga?”
Lý Nguyệt đang chôn đầu trên bàn làm đà điểu, nghe xong lời này, đột nhiên đứng phắt dậy.
Cả gương mặt cô ướt đầy nước mắt, tỏ vẻ tuyệt vọng:
"Mẹ, mẹ nhất định phải bức chết con sao?"
“Con bé ngốc, mẹ cũng chỉ là lo cho nửa đời sau của con mà thôi!”
“Mẹ lo cho túi tiền của mình thì có!” Lý Nguyệt hét khàn cả giọng:
"Mẹ chỉ là kẻ hám tiền mà bán đứng con gái. Từ nhỏ đến lớn, mẹ đối xử với con thế nào, chính mẹ còn không rõ hay sao? Trong lòng mẹ nghĩ cái gì, chẳng lẽ con còn không biết? Con thật không hiểu mẹ có còn coi con là con gái của mẹ nữa hay không? Giờ mẹ nói đi, nhà họ Đặng rốt cuộc đã hứa cho mẹ bao nhiêu tiền? Con sẽ viết cho mẹ một tờ giấy nợ, sau này con sẽ trả cho mẹ dần, cho dù có phải trả cả đời này! Được chứ?”
Người thành thật cũng sẽ nổi giận, người thành thật cũng sẽ phát điên.
Về bản chất, Lý Nguyệt kỳ thật là một người rất mạnh mẽ. Cô không giỏi biểu đạt, cũng không có nghĩa là cô không thể biểu hiện ra quyết tâm của mình, chỉ là cô đã quen với việc che giấu ý kiến và cảm xúc của mình sâu trong tận đáy lòng, nói trắng ra, đó là một loại tự bảo vệ.
Mà giờ phút này, cảm xúc của cô đã hoàn toàn bộc phát.
Tiếng hét này, đừng nói mẹ Lý Nguyệt trợn tròn mắt, cả lớp cũng trợn tròn mắt.
Trong trí nhớ của mọi người, lời nói của bạn học Lý Nguyệt mấy năm qua cộng lại cũng không bằng một ngày hôm nay a.
Mặt của mẹ Lý Nguyệt biến thành màu gan heo, bà hiển nhiên không nghĩ tới Lý Nguyệt trước giờ vẫn luôn mặc cho bà lấn lướt, nay lại dám chống đối, lại dám phản kháng?
"Con cái hư đốn, muốn cãi lại mẹ à? Lý nào lại vậy? Có còn tôn ti lớn nhỏ hay không? Mẹ là mẹ của con, mẹ sinh ra con, nuôi con lớn, cho nên con phải nghe lời mẹ!”
“Mẹ sinh ra con, không sai, nhưng cũng chỉ là sinh ra thôi. Mẹ không xứng bảo là đã nuôi con! Người nuôi con là cha con. Lúc cha dậy sớm đi làm thì mẹ vẫn còn đang ở trong chăn; cha về nhà vào buổi trưa để nấu cơm thì mẹ vẫn còn trong chăn; lúc cha đi làm về vào buổi tối, mẹ vẫn ngồi trên bàn mạt chược của mình. Mẹ đòi nuôi ai vậy? Mẹ thậm chí còn không thể nuôi nổi chính mình!”
Lý Nguyệt không khống chế được tâm tình, hiển nhiên là đã bất chấp tất cả.
Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng bị mẹ mình tra tấn, đã sớm đến bờ vực suy sụp cảm xúc. Hôm nay cũng chỉ là cọng rơm cuối cùng để đè bẹp lạc đà.
"Mày... đúng là đồ con gái hư đốn, thật sự là muốn tạo phản, xem tao thu thập mày thế nào!” Mẹ Lý Nguyệt thẹn quá thành giận, bắt đầu tìm đồ xung quanh, chuẩn bị cho Lý Nguyệt một trận no đòn.
Giang Dược vội vàng nháy mắt với Lý Nguyệt, ý bảo cô chạy là thượng sách. Không đánh được, chẳng lẽ còn không thể trốn?
Lý Nguyệt nhận được ám chỉ của Giang Dược, bỏ chạy khỏi chỗ ngồi.
Chỉ là cô cư nhiên không chạy về phía cửa phòng học, ngược lại là xông về phía cửa sổ, nhoáng cái đã vắt một chân qua cửa sổ.
"Ối bạn ơi? Đừng bốc đồng!”
“Đây là tầng sáu, không thể nhảy được đâu!”
"Lý Nguyệt, bình tĩnh!"
Bạn học áp sát lại cửa sổ, muốn tiến lên giữ chặt cô, lại sợ biến khéo thành vụng.
Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng học nhất thời khẩn trương lên.
Lý Nguyệt đường đường là thiên tài, lại bị mẹ mình ép đến muốn nhảy lầu, quả thực chưa từng nghe thấy.
Giang Dược cũng ngạc nhiên, hắn cũng không nghĩ tới Lý Nguyệt lại lựa chọn như vậy. Có điều hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại, từ trong ánh mắt Lý Nguyệt, hắn thấy được quyết đoán, thấy được quyết tuyệt, lại không nhìn thấy loại bi quan tuyệt vọng bị dồn vào đường cùng.
Nói cách khác, Lý Nguyệt cũng không phải thật muốn tự tử.
"Mẹ, con xin phép được gọi mẹ một tiếng mẹ cuối cùng. Nếu mẹ cứ ép con nữa, thì con sẽ nhảy xuống. Chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt từ đây!” Ánh mắt Lý Nguyệt nhìn chằm chằm vào mẹ mình.
Mẹ Lý Nguyệt hiển nhiên rất tức giận với lời nói của con gái, cả người phát run lên, cánh tay chỉ vào Lý Nguyệt không ngừng run rẩy.
"Muốn dọa tao bằng cách nhảy lầu sao? Tao dễ bị hù đến vậy? Mày muốn chết hả? Mày có sẵn sàng để chết chưa? Toàn là thứ không có tiền đồ giống thằng cha của mày, ngon thì mày chết thử cho tao xem?”
Cả lớp đều bị sét đánh khét lẹt.
Làm sao mà trên đời này có thể tồn tại một người mẹ cực phẩm như vậy? Ép con gái của mình gả cho nhà giàu đã đành, giờ thậm chí còn ép con mình tự tử!
Đây đúng thật là mẹ ruột sao?
Trong lúc nhất thời, rất nhiều bạn học nghĩ đến mẹ mình, tuy rằng bình thường hay lải nhải, nhưng hiển nhiên là rất yêu thương mình.
So với mẹ Lý Nguyệt, mẹ mình quả thực là người hiền lành đáng yêu nhất trên đời.
Các bạn học không khỏi hoài nghi, trước kia có phải mình quá tệ bạc, quá phản nghịch với mẹ mình hay không? Từ bây giờ, phải đối xử tốt với mẹ mới được!
Đôi mắt Lý Nguyệt hiện lên một tia thống khổ.
Hiển nhiên, những lời này của mẹ cô đã triệt để khiến cô hoàn toàn hết hy vọng với bà. Đừng nói là mẹ ruột, cho dù là một người không quen biết, cũng không nói được lời tàn nhẫn đến vậy.
Người phụ nữ này thật sự là một con quỷ ích kỷ hoàn toàn!
"Mẹ nhớ kỹ, sau khi con nhảy xuống, từ nay về sau, mẹ không có đứa con này, mà con cũng không có mẹ!"
Lý Nguyệt nói xong, không cho những người khác chút thời gian phản ứng nào, trực tiếp nhảy xuống.
Soạt!
Cả lớp nhất thời vang lên từng tiếng kêu thất thanh!
Lý Nguyệt thật sự nhảy lầu!
Đây chính là tầng sáu a, nhảy xuống từ độ cao này, hy vọng sống sót rất nhỏ.
Thảm kịch đã xảy ra ngay trước mắt tất cả mọi người.
Mẹ Lý Nguyệt dường như cũng không ngờ Lý Nguyệt lại kiên quyết như vậy, gương mặt cũng tràn đầy kinh ngạc.
Có điều sau khi nỗi kinh ngạc qua đi, vẻ mặt bà ta lại chậm rãi biến thành ác độc.
"Tao biết ngay là thứ ăn cháo đá bát mà. Chết cũng tốt, miễn cho tiện nghi kẻ khác!”
Giang Dược đúng lúc nghe được lời này của bà ta, thiếu chút nữa không kìm được lửa giận.
Hắn đã thấy qua khá nhiều kẻ ác, nhưng kẻ độc ác và lạnh lẽo đến vậy, thật sự là hiếm thấy trên đời.
Con gái nhảy lầu ngay trước mặt mình, bà ta cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, trái lại còn nói ra được ngôn ngữ ác độc như thế.
Trên đời này lại có một người lười biếng, tham lam, bạc bẽo, ác độc đến vậy, hầu như tất cả những thứ tà ác mà người ta có thể nghĩ ra, cơ bản bà ta đều chiếm hết!
Ngẫm lại dáng người gầy như cọng giá của Lý Nguyệt, so sánh với một thân đầy dầu mỡ của bà ta, Giang Dược không nhịn được hoài nghi, thật sự là hai mẹ con ruột hay sao?
Suy nghĩ này vừa nảy sinh, hắn không khỏi đánh giá bà ta thêm vài lần, càng nhìn càng cảm thấy hai mẹ con này quả thật không có nửa phần tương tự.
Lý Nguyệt là mặt trái xoan, mi thanh mục tú, chỉ là ăn uống quá kham khổ, thế cho nên tướng mạo và khí chất của cô đều bị nghèo khó che giấu.
Trong khi người phụ nữ này, khuôn mặt bánh bao tròn trịa, cằm bè, đôi mắt cơ hồ sắp bị thịt mỡ chen đến không mở ra được, so với cặp mắt sáng ngời của Lý Nguyệt, rõ ràng không có nửa điểm tương đồng.
Trong lúc Giang Dược đang nghi ngờ thì các bạn học khác đã ùa nhau xông tới cửa sổ, Đồng Địch và Mao Đậu Đậu chạy nhanh nhất.
Duy chỉ có Giang Dược cũng không bu lại cùng mọi người, mà lạnh lùng nói với người đàn bà đang ngồi trên ghế của mình kia:
"Vừa rồi bà cũng đã nghe được lời Lý Nguyệt nói, bà không có con gái, Lý Nguyệt cũng không có mẹ. Bây giờ, bà có thể ra khỏi chỗ ngồi của tôi được rồi chứ?”
Giang Dược không còn vẻ lễ phép như trước nữa, trên mặt tràn đầy sự ghét bỏ, kiểu "Tôi nhịn bà lâu lắm rồi đó".
"Tao..."
Giang Dược không đợi bà ta tiếp tục ác miệng, trực tiếp xách bà ta ra khỏi chỗ ngồi. Dưới sự lôi kéo của hắn, cả bộ bàn ghế nhất thời bị nghiêng mấy chục độ.
Người đàn bà kia lăn ra khỏi chỗ ngồi, còn chưa kịp đứng vững đã mạnh mẽ vồ lên, muốn bắt lấy Giang Dược.
Giang Dược làm sao có thể cho bà ta thực hiện được ý đồ? Hắn lắc mình một cái, xách cổ áo người phụ nữ kia giống như xách một cái bao rách, trực tiếp kéo ra ngoài hành lang, như thể đang kéo một con chó chết vậy.
“Cút!”
Người như vậy, hắn không đánh cho một trận đã là may phước ba đời.
Còn về phần các bạn học đang nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn bộ đều tỏ ra ngơ ngác, phía dưới sớm đã không còn bóng dáng Lý Nguyệt.
Giang Dược kỳ thật đã có dự liệu từ trước.
Với thân phận Người giác tỉnh cường hóa thân thể tới 130% của Lý Nguyệt, nếu nhảy từ tầng sáu xuống bị ngã chết, vậy cũng không khỏi quá coi thường vị thiên tài đã từng đệ nhất Tinh Thành này.
Không bao lâu sau, hai nhân viên bảo vệ của trường trung học Dương Phàm cũng nhanh chóng đi tới cửa lớp, đỡ mẹ Lý Nguyệt kéo ra ngoài.
Hiển nhiên là đã sớm có người đem tình huống báo cáo, nhà trường cũng đã biết chuyện vừa phát sinh.
Bọn họ trước giờ vẫn không áp dụng biện pháp cường ngạnh với mẹ Lý Nguyệt, đó là vì nể mặt Lý Nguyệt, sợ đắc tội cô.
Nếu Lý Nguyệt đã bị mẹ cô ép đến mức phải nhảy lầu, hơn nữa còn đau khổ nói ra lời ân đoạn nghĩa tuyệt, chứng tỏ Lý Nguyệt đã quyết tâm cắt đứt quan hệ mẹ con.
Đã như vậy, nhà trường cần gì phải nhân nhượng con cọp cái này nữa? Trực tiếp cho bảo vệ tống cổ bà ta ra ngoài cổng trường, hơn nữa còn cảnh cáo, lần sau còn dám đến quấy phá an ninh trật tự sân trường, sẽ mời bà ta đến đồn cảnh sát uống trà.
Con cọp cái cũng không ngu ngốc, ngược lại rất biết thời thế, biết khi nào có thể cương, khi nào phải chịu thua.
Không còn lá chắn của con gái, nói trắng ra, bà ta chả là cái thá gì cả. Ai sẽ nhân nhượng bà ta?
Hai mươi phút sau, Lý Nguyệt lại xuất hiện trong lớp học, tâm tình rõ ràng đã khôi phục bình thường. Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Lý Nguyệt cúi đầu thật sâu.
"Thực xin lỗi."
Những ngày qua, mẹ cô đã mang lại rất nhiều bất tiện cho các bạn cùng lớp, gây ra nhiều tác động tiêu cực đến lớp học, bao gồm cả những lời ngu ngốc không giữ kẽ của mẹ cô đã gây tổn thương cho các bạn cùng lớp.
Những thứ này, đều đáng để Lý Nguyệt nói một lời xin lỗi.
Nhưng xét đến cùng, kẻ mà mọi người tức giận chính là mẹ của Lý Nguyệt, mà không phải bản thân cô ấy.
"Lý Nguyệt, đây không phải lỗi của bạn, bạn cũng là người bị hại."
"Đúng vậy, bọn mình có thể hiểu được tâm tình của cậu."
"Ngàn vạn lần đừng thỏa hiệp, vận mệnh của cậu, tự cậu làm chủ. Những con ông cháu cha kia, được mấy người tốt lành đâu?”
“Lấy đâu ra tốt lành, mình thấy bọn họ chính là thèm thiên phú siêu quần của Lý Nguyệt, muốn lợi dụng bạn ấy mà thôi."
"Đúng rồi, Lý Nguyệt, đây là tầng sáu, mà cậu nhảy xuống không hề hấn gì sao? Người giác tỉnh lợi hại như vậy?”
Giang Dược vội vàng nói:
"Các bạn học, thể chất của Người giác tỉnh cũng không giống nhau, không phải ai cũng có thể nhảy từ tầng sáu xuống mà vô sự. Mọi người đừng bắt chước theo đấy, sẽ chết người a.”
Số liệu cường hóa của Lý Nguyệt là 130%, thể chất đã sớm vượt xa người thường. Đừng nói là người bình thường, cho dù là Người giác tỉnh khác, cũng hoàn toàn không thể lấy Lý Nguyệt làm tiêu chuẩn.
Cho dù là Mao Đậu Đậu cường hóa tới 50%, dám nhảy từ tầng sáu xuống, phỏng chừng cũng ăn đủ. Có lẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không thể đảm bảo sẽ không bị thương.
Nói đến cũng lạ, mấy ngày trước, Giang Dược nói chuyện trong lớp, rất nhiều người đều không cho là đúng, cảm thấy lớp trưởng cũng chỉ vậy thôi.
Sau đợt kiểm tra thể chất lần này, những người không phục, thích nói bóng nói gió, đã hoàn toàn im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận