Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 101. Có ai khen người như vậy sao?

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Lê quản lý cùng Lê phu nhân có một cặp trai gái, toàn gia đều không sai biệt lắm, diện mạo phúc hậu.
Lê tiểu thư là chị, năm nay khoảng mười sáu bảy tuổi. Cô tự chải cho mình hai bím tóc lớn, nói: “Ba, thật sự không cần con đi cùng hai người à? Hai người bọn con tuổi tác xấp xỉ, nói không chừng có thể làm bạn đó. Lại nói cha biết con có tài ăn nói mà. Nói không chừng, bọn con còn có thể trở thành khuê trung bạn thân nữa cơ.”
Lê quản lý liếc con gái một cái, gã nghiêm túc nói: “Mi ngừng ngay cho cha! Mi xem hết mấy bài văn đó của cô bé chưa?”
Lê tiểu thư gật đầu: “Đều xem qua ạ.”
Cũng chính bởi vậy mà cô cực kỳ khâm phục vị Cao tiểu thư này, rồi lại tò mò không biết trông cô ấy như thế nào mà lợi hại vậy nhỉ, có thể dùng sức một người đấu với vô số người?
“Thấy chữ như thấy người, cô bé tuy tuổi còn nhỏ nhưng nếu thật sự chú tâm thì 100 người như con, cô bé cũng có thể bán đi được! Hơn nữa mỗi lần bài viết còn đa dạng không giống nhau. Con đó, thành thật một chút cho cha, đừng lúc nào cũng ý đồ cuốn lấy con bé rồi không cẩn thận đắc tội với người ta thì chỉ có hại thôi. Kể cả cô Cao tuổi nhỏ không so đo nhiều chuyện, lại tương đối thuần hậu cũng không được. Cha luôn cảm thấy Trong xương cốt cô nhắc vẫn có ít nhiều chút thanh cao, không thích quá thân cận với người khác đâu. Cho nên con thành thật một chút cho cha. Công lực nịnh nọt của mấy người còn kém xa lắm, có đúng không hả vợ?”
Lê phu nhân: “Còn không phải sao? Thôi, chúng ta đi!”
Vợ chồng hai người cùng nhau ra cửa, Lê tiểu thư cầm một khối bánh ngọt lớn từng nắm tay, chỉ một ngụm đã ăn xong vừa ăn vừa lẩm bầm lầu bầu: “Mình như thế nào mà gọi là không biết nịnh hót? Hừ!”
Hai người Lê tiên sinh cùng Lê phu nhân gọi xe kéo, rất nhanh đi tới chỗ ở của Khúc Tiểu Tây. Hôm nay họ qua đây trừ việc thanh toán tiền bài viết mấy ngày này cho Khúc Tiểu Tây còn có thêm việc học trồng đậu giá.
Lê quản lý thu vào nuôi sống người một nhà dư dả.
Nhà bọn gã thật ra cũng không cần đến tay nghề như vậy. Thế nhưng ai dám đảm bảo sau này không nhất định dùng đến? Học xong có nhất định dùng đến hay không lại là chuyện khác. Hơn nữa vào mùa đông giá rau không hề rẻ, dĩ nhiên không cao bằng giá thịt nhưng cũng rất đắt. Những gia đình bình thường đa phần đều tiếc không nỡ bỏ tiền mua.
Nhà bọn gã nếu học được thì vào mùa đông vừa tiết kiệm được ít tiền vừa có thêm bữa ăn ngon, còn có thể lấy ra đem đi tặng người đều tốt cả.
Lại nói cơ hội kéo gần cảm tình như vậy, Lê quản lý chắc chắn không buông tha.
Hai vợ chồng cùng lên lầu, chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào. Hai người liếc nhau, đi lên lầu 3 thì thấy mấy người phụ nữ mồm năm miệng mười tranh cãi.
Bà Bàng nghe được tiếng bước chân có người lên lầu bèn quay đầu nhìn lại, thấy là Lê quản lý, bà nói: “Ai u, mọi người đến đấy à? Vị này chính là…… Lê phu nhân?”
Lê phu nhân: “Bà là bà Bàng đấy ư? Tôi nghe Lão Lê nhà chúng tôi nhắc qua bà vài lần. Nói bà là hàng xóm với cô Cao, người khá tốt. Chính là hơi bát quái chút.”
Bà Bàng: “……” Có nhà ai khen người như vậy sao?
Bà Bàng: “Ha hả.”
Bà quay đầu liền nhìn về phía Khúc Tiểu Tây, nói: “Bé con à, nhà cháu có khách này, bọn dì không ở đây quấy rầy cháu nữa. Chờ bọn dì trở về làm theo cách cháu nói một lần, nếu có gì không hiểu lại đến nhờ cháu hướng dẫn thêm nha.”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Được ạ.”
Mấy cô dì sôi nổi cùng Khúc Tiểu Tây tạm biệt, chẳng qua lúc nhìn thấy Lê quản lý bước chân nhanh không ít.
Khúc Tiểu Tây lúc trước đã trồng đậu giá, vẫn luôn rất thành công. Cô dĩ nhiên không chủ động nói với người khác. Ai muốn tới học thì coi như giúp người đó, cô cũng chẳng coi đó là chuyện quan trọng gì. Mãi tới gần đây, trời lạnh họ mới hiểu được giá trị nên thường xuyên qua lại hơn, cuối cùng tới đây học.
Khúc Tiểu Tây cũng không giữ riêng, kỳ thật cái này vốn dĩ cũng không có kỹ thuật hay yêu cầu đặc biệt nào cả.
Mọi người học đều cảm thấy khá tốt. Vào đông rau dưa các loại giá cả đều không rẻ. Bọn họ thành ra lại chiếm lợi lớn. Thấy có chút ngượng ngùng nên khi tới cửa họ sẽ mang theo một bao kẹo hoặc một chút rau khác coi như thể hiện tâm ý.
Lê tiên sinh cùng Lê phu nhân cùng vào cửa, nhìn quanh một vòng đã có thể thấy hết. Phòng ở rất bình thường, trong nhà cũng cũng không có quá nhiều gia cụ.
Khúc Tiểu Tây vốn muốn mua một chiếc sofa nhưng từ khi làm đậu giá đến giờ, phòng không có chỗ để đặt sofa nên cứ đơn giản giữ nguyên như trước. Chẳng qua khi vừa vào cửa lại cảm giác được một luồng hơi nóng ập vào mặt khác hoàn toàn với bên ngoài.
Người bình thường cuộc sống tốt một chút khi mùa đông cũng đốt không ít than nhưng ấm được như vậy lại không nhiều.
Ấm đến nỗi bản thân cô chỉ cần mặc một cái áo bông, quần áo rất mới, nguyên liệu lại tốt nên nhìn nhẹ nhàng, thoải mái không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận