Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 462. Đầu óc hỏng rồi

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Cô bật cười: “Bằng đó vàng nhìn thì có vẻ không ít, đối với nhiều người còn là khoản tiền cả đời không thể có được. Tuy nhiên đối với người nhà anh mà nói chắc chẳng đáng bao nhiêu. Em tin họ sẽ không lừa anh. Hơn nữa, kể cả có lừa anh thì làm sao? Chỉ có thể nói lên rằng em với số tiền này không có duyên phận.”
Túc Bạch: “Mặc kệ nhiều hay ít cũng không thể bỏ qua nguy cơ tiền tài động lòng người. Bây giờ lại đúng lúc cần dùng tiền. Có điều họ sẽ không xuống tay đâu.”
Đánh giặc luôn cần tiền.
Chẳng qua nhà họ Túc sẽ không gây phiền toái cho anh, đây là sự ăn ý mà đôi bên đều nhận thức được.
Khúc Tiểu Tây đã nhìn thấu đời người bèn nói: “Em không tin vận mệnh, em tin vận mệnh nằm trong tay em. Mà có hay không có số tiền đó cũng không tạo thành ảnh hưởng rất lớn với em. Em đơn giản không muốn số vàng này cứ bị chôn mãi ở đây, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời. Em cầm số tiền này đi còn có thể tự giúp bản thân, còn có thể giúp thêm nhiều người khác. Dù sao cũng phải chờ chúng ta chở được hết số vàng đi mới nói. Ai bảo nơi này không phải địa bàn của chúng ta.”
Túc Bạch gật đầu: “Em nói đúng.”
Tuy cuộc sống của bọn cô không vất vả nhưng cũng không sẽ không quên trước đó vì số tiền này mà chịu khổ biết bao nhiêu.
Cô đem tài sản mang đi hết, những cái khác về sau mới tính tiếp.
Khúc Tiểu Tây: “Đi thôi, mọi người đều trở về tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi một chút.”
Không thể không nói, quần áo bọn cô cũng không thể tiếp tục mặc nữa, bẩn kinh khủng.
Khúc Tiểu Tây lại nói: “Túc Bạch, anh cũng về tắm rửa đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải viếng mồ mả mà?”
Túc Bạch gật đầu, liếc mắt nhìn Khúc Tiểu Tây, có chút chần chờ rồi lại cái gì cũng không nói, thôi vậy.
Khúc Tiểu Tây nhìn bộ dáng anh hơi khác thường, nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Túc Bạch khó có khi nào chần chờ như vậy, mãi sau, mắt thấy xe chạy đến dưới tầng tiệm cơm rồi mà người này còn không nói. Khúc Tiểu Tây nhướng mày nói: “Nếu anh không muốn nói thì thôi.”
Túc Bạch đột nhiên giữ chặt tay chuẩn bị mở cửa xe của cô nói: “Vậy… ngày mai anh muốn đi viếng mồ mả cho chị anh.”
Khúc Tiểu Tây: “Em biết mà.”
Không phải đã nói nhiều lần rồi sao?
Cô mở đôi mắt to ngập nước nhìn thẳng Túc Bạch, nghi ngờ: “Anh không cần đặc biệt nói riêng cho em đâu.”
Túc Bạch hít một hơi thật sâu, hình như muốn qua đó để tăng thêm sức lực cho bản thân, anh nhìn Khúc Tiểu Tây nghiêm túc nói: “Em có đồng ý cùng anh đi không?”
Khúc Tiểu Tây bật cười, cô duỗi tay huých bả vai Túc Bạch một chút, nói: “Anh do dự như vậy cả nửa ngày là muốn nói cái này?”
Túc Bạch nhìn nàng đôi mắt, nói: “Em… có đồng ý cùng anh đi gặp chị không?”
Khúc Tiểu Tây đúng lý hợp tình: “Em vốn dĩ đã chuẩn bị đi rồi mà.”
Cô bật cười, lại huých Túc Bạch một cái, Túc Bạch sửng sốt rồi lập tức lộ ra gương mặt tươi cười, vô cùng hứng khởi.
Khúc Tiểu Tây: “Anh đó, đầu óc hỏng rồi hả?”
Nói xong, nhảy xuống xe.
Tiểu Đông học động tác của Tiểu Tây cho một quyền qua: “Anh đầu óc hỏng rồi.”
Tiểu Bắc hư hỏng cười hề hề, dùng hết sức cũng đấm một quyền qua: “Anh đầu óc hỏng rồi.”
Túc Bạch mắt thấy ba anh em cùng bước vào tiệm cơm chỉ có thể xoa xoa bả vai mình, cười rồi xuống xe. Khúc Tiểu Tây chỉ cho một quyền nhẹ hều bâng quơ như đánh yêu. Ngược lại Tiểu Đông và Tiểu Bắc lại không như vậy. Nắm tay hai người này không phải cứng bình thường đâu.
Anh đi phía sau ba người, thấy cả ba đều vào phòng, nghĩ nghĩ, không đuổi theo mà sang phòng cách tách.
Có đôi lúc cũng nên cho ba người chút không gian riêng.
Anh không vào theo đối với mấy người Khúc Tiểu Tây mà nói quả thật là một chuyện tốt. Khúc Tiểu Tây vào cửa rồi vỗ vỗ ghế sofa nói: “Lại đây ngồi, chúng ta tán gẫu một chút.”
Hai thiếu niên lớn bé đều đi qua ngồi bên cạnh Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây: “Thật ra em vốn đã muốn nói với hai người về chuyện Túc Bạch nhưng ngày hôm qua không tìm được thời gian.”
Cô ngồi, đôi tay đặt trên đầu gối vô cùng nghiêm túc: “Buổi tối hôm trước, à không, là buổi sáng ngày hôm qua, em quyết định cùng Túc Bạch ở bên nhau.”
Cô nhìn biểu tình hai người: “Chính là… yêu đương, quan hệ nam nữ, loại quan hệ mà tương lai có khả năng sẽ kết hôn ấy.”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc cho nhau một cái liếc nhau, đều không nói gì.
Khúc Tiểu Tây: “Chuyện này em không thương lượng với hai người, cũng không phải muốn trưng cầu ý kiến từ hai người. Không phải em thích anh ấy đến mức không tự thoát được rồi làm lơ hai người mà bởi đây là chuyện cảm tình cá nhân. Đã là chuyện tình cảm cá nhân thì em nghĩ không cần trưng cầu ý kiến của người khác. Kể cả đó là người thân của em, Em cảm thấy làm vậy có nghĩa mình quá không có chủ kiến. Tình cảm không thể bị ảnh hưởng bởi người khác, em cùng anh ấy yêu đương không có nghĩa sẽ rời khỏi hai người. Mặc kệ thế nào đi chăng nữa thì chúng ta vẫn là người một nhà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận