Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 493. Hôn lễ

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Tuy nói bây giờ ít tiếp xúc với cô nhưng mặc kệ là Đỗ Bách Tề hay Lôi Tử đều tự mình tham gia. Ngoài bọn họ, khiến người ta không ngờ tới, Vu lão tiên sinh thế mà còn đi cùng với Vu Mãnh đến.
Túc Bạch cũng có mời người ở ngân hàng Hoa Kỳ. Cả đám vốn chỉ nghĩ tham gia hôn lễ của đồng nghiệp đơn giản thôi. Không ngờ tới lúc vào hội trường mới biết, mẹ nó thế nào là hôn lễ vô cùng đơn giản.
“Tôi nhìn người bên kia. Tôi không nhìn lầm chứ? Là Đỗ Bách Tề, đúng không?”
“Cậu không nhìn lầm, đúng là hắn. Không nghĩ tới hắn thế nhưng cùng Lôi Tử cùng ngồi một bàn. Má ơi, đây là hình ảnh lịch sử gì thế này? Nghe nói lần trước cục trưởng Vương mời khách, bọn họ đều kiên quyết không ngồi cùng bàn đâu.”
Ai mà không biết 1-2 năm này bọn họ đấu với nhau càng ác liệt. Thậm chí để chèn ép nhau còn lần lượt giảm giá đấy. Vài năm trước trực tiếp ra tay, còn mấy năm nay lại bắt đầu phân cao thấp trên phương diện kinh tế.
“Cậu nói ngồi cùng bàn với họ là thuyền vương Vu lão gia ha? Tôi không nhận lầm người chứ?”
“Móa nó, cậu không nói, tôi còn không có nhận ra đấy.”
……
Cả hội trường người không nhiều nhưng đều là các vị đại gia tụ tập nên hết sức náo nhiệt.
Khung cảnh được bố trí vô cùng xa hoa, nơi chốn đều có thể thấy được hoa tươi sáng lạ. Từ cửa tới lễ đài không chỉ bày thảm đỏ mà còn bố trí thành một con đường hoa. Bốn phía còn có thêm cả bóng bay năm màu vô cùng ấn tượng. Mà còn không biết dùng cách nào khiến trong hội trường mang theo chút sương khói lượn lờ, màn sương không nồng đậm, không khiến người ta bị ngạt nhưng lại đẹp tựa như tiên khí bay bay.
Tất cả phụ trợ cho hoa tươi làm cho nơi đây trở thành vẻ đẹp không khác gì tiên cảnh.
Nếu ở hiện đại thì cách bố trí này quá bình thường. Ngược lại ở thời đại này lại rất ít.
Phong cách như vậy được các vị ở đây gọi là 'hôn lễ kiểu Tây' khiến ai ai cũng mang vài phần tò mò, hứng thú.
Khúc Tiểu Tây mặc một chiếc váy cưới trắng tinh. Vì hôn lễ mà cô còn cố tình để tóc ngắn dài thêm một chút, uốn cong vài lọn tạo dáng vẻ nghịch ngợm đáng yêu.
Phù dâu lần này của cô là con gái Lê quản lý cũng diễn một bộ lễ phục xinh xắn đúng chuẩn fan hâm mộ. Cô nàng còn khẩn trương hơn so với Khúc Tiểu Tây.
“Các vị tiên sinh, các vị nữ sĩ hoan nghênh đến hôn lễ……”
Lần này người chủ trì là của bí thư Thẩm Hoài, chú mỉm cười: “Cho mời cô dâu chú rể.”
Túc Bạch duỗi tay dắt Khúc Tiểu Tây, nắm lấy tay cô, hai người trong tiếng nhạc vang lên cùng bước về phía trước……
“Túc Bạch tiên sinh, ngài có bằng lòng cưới tiểu thư Khúc Tiểu Tây làm vợ, bất luận nghèo khó, bệnh tật vẫn cùng cô ấy không rời không bỏ, bạch đầu giai lão không?”
Đôi mắt Túc Bạch sáng ngời nhìn Khúc Tiểu Tây dâng lên toàn tình yêu: “Tôi bằng lòng.”
“Khúc Tiểu Tây tiểu thư, xin hỏi ngài có bằng lòng gả cho Túc Bạch tiên sinh, bất luận……”
Khúc Tiểu Tây hình như cũng có chút gấp không chờ nổi đâu, cô cười khanh khách trả lời: “Tôi bằng lòng.”
Túc Bạch phấn khích duỗi tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, “I love you!”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Em cũng yêu anh.”
Hai người ôm nhau thật lâu không buông ra.
Mọi người dưới lễ đài đều phát ra tiếng cười hiểu ý, thời đại này hôn lễ kiểu tây như vậy dù sao vẫn còn ít. Người dám ở trước mặt công chúng ôm nhau cũng chẳng bao nhiêu. Chính vì nguyên nhân này mà cả hội trường đều càng thêm nhiệt liệt.
Mãi sau, Túc Bạch mới buông Khúc Tiểu Tây ra, anh nắm tay Tiểu Tây nhìn về phía khách khứa dưới đài, nghiêm túc: “Rất cảm ơn mọi người dù bận trăm công ngìn việc vẫn bớt chút thời gian tham gia hôn lễ của chúng tôi.”
Tầm mắt anh dừng ở một góc – nơi có một ông cụ mặc áo dài trang trọng vài giây, ngay sau đó dời đi: “Tôi rất vui vì có thể gặp được một cô gái tốt như Tiểu Tây. Cô ấy rất thông minh, rất xinh đẹp, rất lương thiện, có tài hoa, có năng lực. Những đức tính, phẩm chất tốt mà những cô gái khác có, Tiểu Tây đều có. Không chỉ có mà còn nhiều chứ không kém. Bọn tôi quen biết mấy năm, tôi chưa bao giờ nghĩ tới mình có được may mắn lớn như vậy. Có điều, chắc do tôi quá ưu tú nên ông trời cũng đặc biệt thiên vị tôi. Ông trời cảm nhận được tâm ý của tôi nên mới cho tôi một cơ hội. Tiểu Tây của chúng ta cũng bằng lòng cho tôi một cơ hội để giờ này, ngày này tôi có thể cùng cô ấy đứng chung một chỗ. Tôi tin nhất định chúng tôi đã có duyên phận vô cùng lớn. Ông trời đã hi vọng chúng tôi ở bên nhau, vậy chúng tôi cũng sẽ quý trọng đoạn nhân duyên, tình cảm này. Những lời tốt đẹp hơn nữa, người anh đói bụng về như tôi không biết nói. Tôi chỉ hi vọng những người ở đây có thể chứng kiến cho tôi, tôi xin thề, bất kể bao nhiêu năm tôi cũng sẽ yêu cô ấy, thương cô ấy, bảo vệ cô ấy, cùng cô ấy đối mặt với gian truân, cùng nhau bạc đầu giai lão, tuyệt không hài lòng.”
Khúc Tiểu Tây nghiêng đầu, mỉm cười: “Thật trùng hợp, anh nói đều là những điều em muốn nói cả. Chúng ta quả nhiên tâm ý linh thông.” Giọng cô mềm nhẹ: “Em thực thích anh, cảm ơn anh cũng bằng lòng thích em.”
Túc Bạch lập tức hớn hở hẳn lên: Cúi đầu đặt lên trán cô một cái hôn nhẹ.
“A a a a……”
“Ngao……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận