Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 490. Người của em

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Anh nắm tay Khúc Tiểu Tây nói: “Anh biết em nhất định sẽ đồng ý.”
Khúc Tiểu Tây trừng mắt, cãi lại: “Anh nói gì vậy? Em nói muốn đánh cuộc cơ mà. Thế mà anh liền xác định em đồng ý?”
Túc Bạch nhéo tay nhỏ của Khúc Tiểu Tây, nghiêm túc: “Anh chính là biết!”
Anh cầm lấy nhẫn, đeo vào ngón tay cô từng―― chút một, không lệch một li!
Khúc Tiểu Tây: “Ý!”
Túc Bạch cong khóe miệng lộ ra tươi cười đầy đắc ý.
Anh nói: “Nói rồi thì không thể đổi ý.” Anh nháy mắt ôm lấy Khúc Tiểu Tây, nói: “Vợ à, thật tốt!”
Khúc Tiểu Tây: “A!”
Cô kêu một tiếng rồi rất nhanh đã bật cười.
Cô chọc chọc mặt Túc Bạch, lại giơ tay nhìn nhẫn, nói: “Sao lại vừa khít thế?” Cô liếc Túc Bạch: “Anh đã sớm tính toán kỹ rồi hở?”
Túc Bạch mỉm cười gật đầu: “Anh đại khái hai tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị.”
Chiếc nhẫn này đặc biệt được đưa từ Sơn Tây đến đây. Anh còn tự tay sửa chữa để vừa với kích cỡ ngón tay Khúc Tiểu Tây. Hai người cả ngày túm tụm với nhau, làm sao có chuyện anh không biết kích cỡ của cô. Quả nhiên không sai chút nào.
Túc Bạch: “Anh đã nói anh rất hiểu em.”
Khúc Tiểu Tây huých anh: “Ai ô ô, này cho anh lợi hại này! Anh biết rõ thì anh nói xem em mặc nội y cỡ nào?”
Sắc mặt Túc Bạch nháy mắt đỏ hồng, anh lập tức đứng dậy, ánh mắt lơ đễnh: “Em em em!”
Khúc Tiểu Tây: “Sao nào!”
Túc Bạch vội vàng đi ra ngoài: “Anh đi ăn cơm……”
Khúc Tiểu Tây nháy mắt đã nở nụ cười, cười lớn, thậm chí còn ôm chăn ấm giường. Chờ đến khi cô cười đủ rồi bước ra ngoài, những người khác đã bắt đầu ăn bữa sáng. Tầm mắt Tiểu Đông và Tiểu Bắc đều dùng trên ngón tay Khúc Tiểu Tây, nhìn chằm chằm.
Khúc Tiểu Tây giơ giơ tay: “Túc Bạch cầu hôn em.”
Túc Bạch cong khóe miệng, buông đũa xuống, nghiêm túc nói: “Hôm nay buổi sáng anh cầu hôn, cô ấy đáp ứng rồi.”
Nói tới đây, khóe miệng càng cong lên, sắp chạm tới cả tai.
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều a một tiếng, này cũng không ngoài ý muốn. Dù sao Túc Bạch trước đó đã nói qua với bọn cậu.
Khúc Tiểu Tây cho mỗi người một chân, hùng hổ: “Thế là xong rồi?”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc vội vàng: “Chúc mừng chị/ em!”
Hai người trăm miệng một lời.
Khúc Tiểu Tây bật cười: “Đều là người xấu, còn muốn em nhắc nhở mới biết chúc mừng!”
Tiểu Bắc nói ngọt: “Bọn em bị kinh ngạc đấy chứ, chị à, chị đừng tức giận. Không phải còn đang nghĩ làm thế nào để cho thầy Túc một trận sao? Chị của em đẹp như thế này đúng là hời cho thầy Túc.”
Khúc Tiểu Tây phụt một tiếng bật cười: “Lại nói bậy, hai người căn bản đánh không lại Túc Bạch. Nếu chị là em, chị sẽ cùng Túc Bạch học nhiều chút, dù sao anh ấy cũng phải già đi……”
Tiểu Đông đồng tình nhìn thoáng qua em rể tương lai.
Em gái cậu vĩnh viễn đứng cùng phe với bọn cậu, grào!
Tiểu Bắc: “Đúng quá ha.”
Túc Bạch tính tình tốt chỉ cười.
Khúc Tiểu Tây cũng vui vẻ cười, cười đủ rồi, hình nghĩ tới cái gì: “Anh chờ em một chút.”
Cô bịch bịch bịch chạy về phòng, mãi sau, đến khi mọi người đều ăn xong bữa sáng, Khúc Tiểu Tây mới từ trong phòng đi ra, tay cô giấu sau lưng: “Túc Bạch.”
Túc Bạch: “Ừ?”
Anh mỉm cười nhìn Khúc Tiểu Tây, ánh mắt nhu hòa mang theo quấn quýt si mê.
Sắc mặt Khúc Tiểu Tây hơi hơi hồng: “Đem tay anh ra đây.”
Túc Bạch cũng vươn tay ra, Khúc Tiểu Tây lập tức đeo một cái nhẫn vào.
“Ý? Trùng hợp thật, thế mà lại vừa!!!” Khúc Tiểu Tây tự chấn kinh luôn.
Túc Bạch nhìn nhẫn, mắt sáng ngời nhìn về phía Khúc Tiểu Tây. Khúc Tiểu Tây: “Vừa cho thấy anh là người của em.”
Túc Bạch: “Ừ, là của em.” Anh sâu xa nói: “Không nghĩ tới em cũng sớm chuẩn bị nhẫn cho anh.”
Hóa ra cô cũng thực thích thực thích anh, cũng muốn kết hôn sớm một chút.
Khúc Tiểu Tây: “…… Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Túc Bạch lắc lắc chiếc nhẫn mới, cười tủm tỉm không nói lời nào.
Cái dạng này làm Khúc Tiểu Tây bướng bỉnh dẫm chân anh: “Anh thực phiền.”
Túc Bạch: “Vậy đây không phải em chuẩn bị cho anh sao?”
Anh tươi cười xán lạn.
Khúc Tiểu Tây: “Đây là di vật của cha em.”
Túc Bạch sửng sốt, ngay sau đó cúi đầu nhìn nhẫn.
Khúc Tiểu Tây: “Đây là của tổ tiên bên nhà mẹ em truyền xuống, mẹ em tặng cho cha em làm vật đính ước. Bây giờ em lại tặng cho anh, như vậy anh chính là con rể nhà họ cúc bọn em rồi. Về sau anh phải đối tốt với em đấy.”
Túc Bạch cẩn thận nhìn nhẫn, ngay sau đó ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc: “Anh sẽ đối tốt với em cả đời.”
Khúc Tiểu Tây vui vẻ gật đầu, nói: “Lúc này mới đúng chú.” Ngay sau đó quay đầu lại kêu: “Mẹ Vương, giúp cháu chiên trứng đi.”
Trứng gà nguội hết rồi.
Mẹ Vương: “Được rồi.”
Tiểu thư và Túc tiên sinh cuối cùng cũng tu thành chính quả, dì cũng thấy vui mừng thay.
Tiểu thư đối với Túc tiên sinh tốt như vậy, dì chỉ sợ tiểu thư nhà mình bị thiệt. May mà hai đứa nhỏ đều tình đầu ý hợp, lại thành thật mong muốn sống đến bạc đầu giai lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận